Mục lục
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng nơi này rộng lớn như vậy, hắn biết đi tìm ở đâu?

Nếu như vương gia đã bị Tư Không Kiệt ám sát thì phải làm sao?

Nếu như hắn ta đã mất hết lý trí và hủy thi diệt tích thì hắn càng không có cách nào tìm được?

Lý Nham nhìn ra sự bất an và lo lắng của hắn, vươn tay vỗ vai hắn: “Đừng vội, đợi thêm tin tức, nếu không ngươi sẽ mất bình tĩnh và phản tác dụng, nếu để Tư Không Kiệt phát hiện ra ngươi, một lần nữa rơi vào tay bọn chúng, ngươi sẽ chẳng làm được gì.”

“Ừm.” Tào Tây rất đồng ý với lời nói của Lý Nham, hắn chắp tay: “Đại nhân có lòng, Tào Tây biết, chỉ là bây giờ ta phải đi rồi.”

Nói xong, không đợi Lý Nham nói gì, hắn mở cửa và bước ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng hắn, Lý Nham vẫy tay gọi người ra hiệu bảo vệ hắn trong bóng tối, ông ấy lo Tư Không Kiệt sẽ lại ra tay với Tào Tây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tào Tây đi ra khỏi nha môn, hắn cúi đầu bước nhanh ra khỏi thành, hắn phải đi tìm Trần Thiếu Khanh, để kể lại chuyện này cho thế tử.

Đi được một đoạn khá xa, hắn đột nhiên phát hiện mình không biết phải đi tìm thế tử điện hạ ở đâu.

Hắn dừng bước, đứng dưới gốc cây ngẩn người, nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của vương gia, đầu hắn đau như cắt, vỗ mạnh vào thân cây, bật khóc nức nở!

“Sao vậy? Có chuyện gì? Sao lại trút giận lên cây?” Đằng sau hắn truyền đến một giọng nói.

“Thế tử?” Tào Tây quay đầu lại, kinh ngạc kêu lên.

“Suỵt! Đừng có gọi lung tung, thế tử gì chứ, ta tên là Trần Thiếu Khanh.” Trần Thiếu Khanh rất không quen với cách gọi này của Tào Tây, hắn sửa lại.

“Được! Vương gia mất tích, thế tử... không phải, Trần... Trần công tử, vương... mất tích rồi.” Tào Tây vội vàng đến mức lắp bắp.

“Mất tích sao?” Trần Thiếu Khanh tỏ vẻ suy tư: “Ừm, có người nhắc đến ngươi, ta dẫn ngươi đi gặp.”

“Ai vậy?” Tào Tây hoang mang, nơi này có người muốn gặp hắn sao?

 

Là ai?

“Ngươi nhắm mắt lại, thấy gì cũng đừng kinh ngạc, cũng đừng nói với bất kỳ ai, nhớ chưa?” Trần Thiếu Khanh nói rồi nắm tay hắn.

“Được! Không nói!” Tào Tây gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Trần Thiếu Khanh kéo hắn, nhìn trái nhìn phải không có ai, nhanh chóng tiến vào không gian.

Lúc này, có mấy người ăn mặc như sát thủ chạy nhanh về phía này nhưng khi đến dưới gốc cây, họ phát hiện không có ai, họ cầm d.a.o trên tay ngơ ngác nhìn nhau.

“Không đúng! Vừa nãy Tào Tây còn ở đây, sao quay mặt đi đã không thấy rồi?” Một người nói.

“Đúng vậy? Quái lạ thật!”

Họ trợn mắt nhìn nhau, không biết tại sao một người bình thường lại có thể mất tích không dấu vết.

Lúc này, ở hậu viện nha môn, Tô gia được đưa đến mấy căn nhà lớn rộng rãi sáng sủa.

Nữ quyến hai phòng, nam quyến hai phòng.

Tô phu nhân và Trần Tú ở một phòng, Tử Thần và Vu Đinh Lan ở một phòng.

Huynh đệ Tô Bân một phòng, Tô Thành và huynh đệ Tô Côn một phòng.

“Xin lỗi, ta muốn ở một mình, không quen ở chung với người khác.” Tử Thần chặn Vu Đinh Lan ở ngoài cửa, lạnh lùng nói.

Vu Đinh Lan mặt đầy ngượng ngùng: “Nhưng người ta sắp xếp như vậy, ta không thể chen chúc ở cùng phu nhân bọn họ chứ?”

“Ngươi có thể ở trong ngục.” Lời nói của Tử Thần khiến Vu Đinh Lan nghẹn họng.

Tô Bân vừa vặn nghe được lời này, thấy Vu Đinh Lan bị từ chối ở ngoài cửa, đau lòng vô cùng.

Hắn gõ cửa “bịch bịch” gọi: “Mở cửa, nếu không ta đạp cửa xông vào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK