Kiều Uyển muốn đuổi theo nhưng lại bị nha dịch chặn lại, ăn một bữa bế môn canh no nê.
Hắn ta nói hết lời hay nhưng không ai để ý, bất đắc dĩ chỉ có thể cúi đầu chán nản ngồi xe ngựa trở về.
Vừa xuống xe ngựa, đột nhiên cảm thấy có người ở phía sau khẽ gọi mình.
“Kiều công tử!” Giọng nói nhẹ nhàng mà quen thuộc.
Kiều Uyển quay đầu nhìn lại, một nữ tử mặc đồ vải đang nhìn hắn ta từ xa.
“Tử Yên!” Kiều Uyển kinh hô một tiếng, nhìn quanh bốn phía, sau đó chạy nhỏ về phía Chương Tử Yên.
Chương Tử Yên thấy hắn ta sốt sắng như vậy, trong lòng vui như nở hoa, quả nhiên trong lòng hắn ta có mình, hắn ta quan tâm đến mình.
Kiều Uyển kéo nàng ta nhìn trái nhìn phải, sau đó kéo nàng ta đến một nơi vắng vẻ.
“Tử Yên, không phải ta đang nằm mơ chứ, thật sự là nàng sao?” Kiều Uyển vẻ mặt kinh hỉ.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đi theo sau vừa vặn nghe được lời này, cả hai đều không khỏi cười lạnh một tiếng.
Nếu không biết những chuyện Kiều Uyển đã làm với Chương Tử Yên, nghe hắn ta nói vậy, còn tưởng hắn ta đối với Chương Tử Yên tình nghĩa sâu đậm đến mức nào.
Nhưng Chương Tử Yên lại hoàn toàn tin rằng Kiều Uyển đối với mình là một lòng một dạ.
“Kiểu công tử, ta cố ý đến tìm chàng...” Nàng ta vừa nói vừa bắt đầu nghẹn ngào, nhớ đến một đường mình chịu bao nhiêu ấm ức, ăn không ngon, uống không ngon, còn phải chịu sự tức giận của đại phu nhân.
“Tử Yên, ta đã nghe nói về chuyện Tô gia, nàng chịu ấm ức rồi, ta nghĩ đến cảnh nàng chịu khổ, ta đau lòng đến nỗi không ngủ được, ta thật hận không thể thay nàng đi đày đến nơi khổ lạnh đó.” Kiều Uyển đỏ hoe vành mắt nói.
“Phỉ phui!” Tô Mặc ở phía sau tên nam nhân khéo ăn nói này không biết đã khinh thường bao nhiêu lần, nàng thật hận không thể thả hổ con trong không gian ra cắn c.h.ế.t hắn ta.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Công tử, chàng thật sự thích Tử Yên sao? Chàng có bằng lòng đưa ta đi không?” Chương Tử Yên mắt đăm đăm nhìn Kiều Uyển, nàng ta nghĩ nhất định hắn ta sẽ cho nàng ta một câu trả lời khẳng định.
Nhưng Kiều Uyển lại ngẩn ra, sau đó cười nhạt: “Đương nhiên... nằm mơ cũng muốn, chỉ là... chỉ là bây giờ không được.”
Lúc này Chương Tử Yên mới đột nhiên chú ý đến bộ hỉ phục màu đỏ thẫm trên người hắn ta, nàng ta lại nhớ đến cảnh tượng đèn đuốc sáng trưng vừa nhìn thấy trước cửa Kiều gia: “Chàng mặc như vậy, là đang làm chuyện vui sao? Vừa nãy ta thấy trước cửa nhà chàng dán chữ hỷ màu đỏ thẫm.”
“Đúng vậy~” Kiều Uyển mơ hồ gật đầu.
“Sao vậy? Lại cưới thêm thiếp à?” Chương Tử Yên nhìn hắn ta đầy tình cảm: “Những năm qua thật vất vả cho chàng, vẫn luôn chờ ta, ta đã nghĩ thông suốt rồi, lần này nhất định sẽ sống tốt với chàng, nhất định không phụ chàng.”
Nói rồi liền nhào vào lòng Kiều Uyển.
Kiều Uyển vội vàng đẩy ra: “Ta đúng là đã thích nàng từ lâu rồi nhưng bây giờ không được, nhà ta bị trộm, còn nợ một khoản tiền lớn, nàng theo ta sẽ phải chịu khổ, ta không thể liên lụy đến nàng.”
Chương Tử Yên vẻ mặt kinh ngạc: “Sao lại thế này? Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Hôm nay, cha ta ép ta cưới nghĩa nữ của Ngự sử đại nhân là Đinh Lan nhưng ta không thích nàng ta chút nào, trong lòng ta chỉ có nàng, ta thấy nàng ta không vừa mắt nên đã mắng nàng ta vài câu, không ngờ nàng ta lại bỏ trốn, hôm nay hai công tử của Ngự sử đại nhân cũng dẫn người đến đòi sính lễ nhưng giữa ban ngày ban mặt kho bạc lại bị trộm, trộm sạch Kiều gia chúng ta, Kiều gia chúng ta xong rồi, người cũng không còn, bạc cũng không còn, Tử Yên, Kiều gia coi như xong đời rồi.”