Sơn Miêu không nghĩ nhiều mà quỳ sụp xuống trước mặt Lý Hùng nhưng đầu gối của gã vẫn chưa chạm đất thì đã bị ngã nhào trên đất vì cú đá nhẹ của Lý Hùng.
Sơn Miêu nhìn Lý Hùng, lúc này vẻ kinh ngạc, ngờ vực và nỗi sợ hãi đều bủa vây lấy gã.
“Toi rồi, quỳ gối dập đầu cũng không được nữa, lẽ nào muốn đánh chết mình sao?”, lúc này trong lòng Sơn Miêu như tuyệt vọng dần.
Nhưng lúc này, Lý Hùng nói: “Cái quỳ gối của người đàn ông quý như vàng, hãy giữ lại khi quỳ trước mặt bố mẹ của mình đi”.
Sơn Miêu mừng đến phát khóc.
Thế nào là nhân vật tầm cỡ? Chính là đây chứ đâu nữa.
Gã vội đứng dậy rồi khom người sâu về phía Lý Hùng.
Thân phận của Hổ Gia quá khủng khiếp, Lý Hùng nói với gã vài câu đơn giản rồi tha cho gã đi.
Sơn Miêu sắp xếp một chỗ ngồi cạnh cửa sổ và yên tĩnh. Rất nhanh, thức ăn đã mang hết lên. Những món này là Hứa Mộc Tình và bà Liễu Ngọc Phân gọi, đây đều là những món bình dân, đây cũng là món Lý Hùng thích.
“Ồ, thật hiếm có, không ngờ lại gặp các người ở đây”, trong lúc ăn cơm thì ở bên cạnh truyền lại giọng nói của Hứa Thiên Tứ.
“Hì hì, xem các người gọi những món gì nào?”
“Không có tiền mà còn đến nơi cao cấp như này, chẳng trách nghèo suốt đời”.
Hứa Thiên Tứ lại nhìn Lý Hùng, nói: “Này! Lần đầu đến nhà hàng cao cấp như này thì phải ăn món ngon chút chứ, gọi hết hải sâm, bào ngư, tôm hùm mà ăn”.
Lý Hùng thản nhiên nói: “Những thứ đó không ngon”.
“Vậy mày thấy món nào là ngon nhất?”, Hứa Thiên Tứ cố ý cất cao giọng để thu hút sự chú ý của mọi người.
“Muối”.
Hứa Thiên Tứ sững người ra một lát, đột nhiên lớn tiếng cười: “Ha ha ha, mọi người nghe thấy chưa, tên ngốc này nói muối là thứ ngon nhất”.
“Đồ ngu, muối có ăn được không?”
“Nhân viên phục vụ của nhà hàng này bị sao vậy, sao loại người thấp kém như này mà cũng cho vào?”
“Nhìn thấy đám người này là đã không muốn ăn cơm rồi”, đứng trước những tiếng cười mỉa và chế giễu của nhiều người, nhưng Lý Hùng vẫn rất thản nhiên.
Hứa Thiên Tứ cảm thấy trong lòng sảng khoái hơn nhiều, lúc này anh ta đắc ý ngồi ở vị trí của mình.
Đúng lúc này, nhân viên phụ vụ bưng tôm hùm Úc lên: “Nhìn thấy chưa, đã đến đây thì nhất định phải ăn món này”, nói xong anh ta hống hách cầm con tôm hùm lên cắn một miếng.
Kết quả là… Hứa Thiên Tứ sững người ra, bởi vì không có mùi vị gì cả. Và rồi lại món bào ngư bưng lên, anh ta cắn một miếng, vẫn không có mùi vị gì.
Lúc này, người ban nãy chế giễu Lý Hùng đều gọi nhân viên phục vụ đến: “Sao thế này, sao thức ăn đều không có mùi vị gì thế?”
“Bụp”, Hứa Thiên Tứ đập mạnh lên mặt bàn nói: “Phục vụ đâu, cút ra đây xem nào”.
Lúc này Sơn Miêu bước đến.
“Nhà hàng chó chết của các người, sao thức ăn không có chút mùi vị gì thế?”
“Chẳng phải ban nãy anh nói muối rất khó ăn sao? Vì thế mà trong món ăn mới không cho muối đấy”.
“Khốn kiếp, mày dám chơi tao à”, Hứa Thiên Tứ đập bàn một cái rồi nhảy dựng lên.
“Bốp”, Sơn Miêu hung hăng tát Hứa Thiên Tứ một cái, lúc này hai chiếc răng dính máu bay ra ngoài rồi rơi vào món ăn bàn bên cạnh.
Sơn Miêu nắm chặt tóc của Hứa Thiên Tứ rồi trừng mắt lên, hung tợn nói: “Dám gây chuyện ở nhà hàng của Hổ Gia, mày muốn chết sao?”
Lúc này Sơn Miêu chỉ vào mấy người ban nãy ở xung quanh chế giễu Lý Hùng, nói: “Đến quầy tiếp tân thanh toán ngay lập tức, khốn kiếp”.
Ngay lập tức, toàn bộ nhà hàng yên tĩnh lạ thường. Âm nhạc du dương, mọi người dùng bữa một cách yên bình, không khí được tăng lên rất nhiều.
Lý Hùng giơ tay ra gắp miếng củ sen hoa quế cho Hứa Mộc Tình, nhưng Hứa Mộc Tình lại trừng mắt nhìn Lý Hùng.
Không chỉ có Hứa Mộc Tình mà Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân cũng nhìn Lý Hùng với vẻ khó nói. Một lát sau, Liễu Ngọc Phân là người vốn thẳng thắn giờ đây cũng không chịu được, bà cất giọng hỏi: “Lý Hùng! Sao cậu lại quen Hổ Gia vậy?”
“Sao người ta đường đường là Hổ Gia mà lại đối xử khách khí với cậu như vậy?”
Lý Hùng đang định nói gì đó thì nghe thấy Hứa Mộc Tình ở bên cạnh nói: “Nếu như anh còn nói Hổ Gia là anh quen lúc anh làm ăn mày thì em sẽ không ngó ngàng gì đến anh nữa”.
Đúng là trước đó Lý Hùng đang định trả lời như vậy… Lúc này, anh giơ tay ra ôm lấy đầu, sau đó khẽ ho khan hai cái rồi bưng cốc thủy tinh lên, uống một ngụm nhỏ cho ngọt giọng chút, cuối cùng cũng lên tiếng, nói: “Chuyện là như này. Chẳng phải trước đó anh từng nói rồi sao, khi anh còn rất nhỏ có một ông lão cầm một cuốn sách cũ nát rồi muốn anh học võ của ông ấy”.
“Sau đó thì sao?”, bà Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương nghe rất chăm chú. Chỉ có Hứa Mộc Tình hai tay khoanh trước ngực làm bộ ngực cô càng thêm nhấp nhô.
“Bịa đi, anh bịa tiếp đi chứ”, Hứa Mộc Tình khẽ bĩu môi, nói.
“Anh là đệ tử chân truyền của cụ Tao, Hổ Gia lại là đệ tử của đệ tử cụ Tao, xét theo vai vế thì ông ta phải gọi anh là sư thúc đấy”.
Khi Lý Hùng nói xong câu này thì cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên anh phát hiện ra, hiện giờ muốn nói dối được cũng là một môn nghệ thuật.
Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương liếc mắt nhìn nhau. Giờ đây bọn họ căn bản không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Nhưng điều duy nhất mà họ có thể chắc chắn được là, Lý Hùng tuyệt đối sẽ không hại bọn họ. Chỉ có điều, đến giờ họ vẫn không hiểu nổi, tại sao người như Lý Hùng lại trở thành chàng ở rể nhà họ?
Còn lúc này, Lý Hùng đột nhiên mở miệng nói một câu khiến mọi người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Bố, mẹ! Từ nhỏ con đã là trẻ mồ côi, trước nay con chưa từng cảm nhận được sự ấm cúng của gia đình. Con cảm nhận được tình cảm gia đình ở nhà mình. Mặc dù nhà mình không giàu nhưng vô cùng ấm áp, đây là điều cả đời này con luôn theo đuổi”.
“Chỉ cần bố mẹ không chê, cả đời này con sẽ ở đây không đi đâu cả”, nghe thấy lời này của Lý Hùng, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương nhìn nhau cười.
Lúc này, Lý Hùng đứng lên gọi một bình rượu Mao Đài.
“Mao Đài đắt lắm, hay là gọi loại khác đi”, Hứa Hiếu Dương vội nói.
Chưa đợi Lý Hùng mở miệng thì Hứa Hạo Nhiên đã nói: “Bố à, anh rể nhiều tiền lắm, đốt không hết ý chứ”.
Bà Liễu Ngọc Phân đá Hứa Hạo Nhiên một cái ở dưới chân bàn, sau đó bà nói với Lý Hùng: “Tôi biết là cậu cược tiền được nhiều. Nhưng chỗ tiền này không chính đáng nên cậu vẫn nên sống thực tế hơn chút”.
“Hơn nữa, sau này đừng tiêu nhiều tiền cho chúng tôi như vậy nữa”.
Lý Hùng mở bình rượu Mao Đài ra, tận tay rót rượu cho Hứa Hiếu Dương.
“Mẹ à, tiên tiêu cho mọi người con cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa, nếu như chỗ tiền này không tiêu cho mọi người, lẽ nào để trong ngân hàng cho mốc lên sao ạ?”
Lời này vừa nói ra, Hứa Hạo Nhiên lập tức giơ ngón tay cái ra, nói: “Anh rể nói câu này hay quá, anh rể, em nghĩ…”.
“Im miệng”, Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình cùng lúc đều nói câu này. Hứa Hạo Nhiên thấy vậy đành phải cúi đầu xuống với vẻ mặt tủi thân.
Nhìn cá sốt chua trong đĩa mà cậu ấy than thở: “Con chính là món cá trong đĩa này, vừa chua vừa thừa thãi”.
Lý Hùng và Hứa Hiếu Dương bắt đầu cùng nhau uống từng ngụm rượu.
Trong lúc uống, ông Hứa Hiếu Dương nói với giọng cảm thán: “Tiểu Hùng à! Cả đời tôi không làm được trò chống gì, cũng may cậu xuất hiện, nếu không có cậu thì tôi nản lòng từ lâu rồi”.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hiếu Dương trải lòng mình với mọi người, bà Liễu Ngọc Phân ở bên cạnh ngồi nghe mà khóe mắt đỏ ửng.
Lý Hùng cười một cái rồi nhìn Hứa Hiếu Dương nói: “Bố ơi, cuộc đời của bố mới chỉ bắt đầu thôi”.
“Đợi sau khi chân bố chữa khỏi rồi thì cuộc đời mới sẽ đợi bố ở phía trước”.
Hứa Hiếu Dương nâng chén rượu trong tay lên, đột nhiên dừng lại.
Chương 22: Mẹ vợ bị sỉ nhục tại ngân hàng
Ông ấy đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
“Chân, chân của tôi có thể khỏi sao?”
“Ừm, tôi có vài người bạn có uy tín về phương diện này. Có sự giúp đỡ của họ chân của ông nhất định có thể lành lại”.
Đột nhiên tìm thấy tia hi vọng nên Hứa Hiếu Dương trở nên vui vẻ hơn rất nhiều so với thường ngày. Hơn nữa ông ấy lại còn làm vài chén với Lý Hùng nữa nên uống đến say quên trời quên đất.
Trên đường về Hứa Hiếu Dương ngồi sau xe cứ ôm lấy Liễu Ngọc Phân.
Ông ấy cứ khóc như một đứa trẻ, vừa khóc vừa kêu la.
“Bà xã, tôi xin lỗi”.
“Bà xã, tôi nhất định sẽ để mẹ con bà được sống những ngày hạnh phúc”.
Liễu Ngọc Phân ôm chặt lấy Hứa Hiếu Dương.
Gương mặt khắc khổ của bà hiện lên một nụ cười hạnh phúc…
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đã tới công trường từ sáng sớm.
Liễu Ngọc Phân quét dọn lại nhà, thay đồ rồi định đi chợ.
Hôm qua chưa ăn được sườn xào chua ngọt nên Liễu Ngọc Phân tự nhủ hôm nay dù thế nào cũng phải làm một phần cho Lý Hùng.
Vì hôm qua bị đám côn đồ kia đuổi nên bà ấy đã làm mất túi trong một phút hoảng loạn.
Bây giờ bà ấy phải tới ngân hàng rút tiền.
Bình thường chiếc thẻ hay dùng cũng để trong cái túi đó.
Bây giờ Liễu Ngọc Phân chỉ có thể lấy cái thẻ vàng mà Lý Hùng đưa cho mình.
Sáng hôm nay người đến ngân hàng rất đông.
Liễu Ngọc Phân bèn ngồi trên chiếc ghế gần đó đợi nhân viên gọi đến số của mình.
Liễu Ngọc Phân là một người rất tiết kiệm. Bao nhiêu năm nay bà chỉ dùng đúng một chiếc túi để đi chợ.
Bây giờ mất túi rồi thì đến điện thoại cũng đành để trong túi áo.
Bà ấy giản dị như vậy nên thoạt nhìn cứ ngỡ như một người từ quê lên, trông không hề ăn nhập với những người thành phố khác trong ngân hàng lúc đó.
Lúc này, điện thoại của Liễu Ngọc Phân kêu lên.
Lúc bà ấy lấy điện thoại ra thì chiếc thẻ vàng trong túi cũng rơi ra theo.
Là Hứa Hạo Nhiên gọi đến.
Lúc đó Hứa Hạo Nhiên đang ở ngoài ngân hàng, nhìn thấy bà qua một tấm màn chắn bằng kính.
Liễu Ngọc Phân vừa ấn nghe, vừa cúi xuống nhặt chiếc thẻ vàng.
Mà đúng lúc này thì một người khách trong phòng vip cách đó không xa kêu lên.
“Thẻ vàng của tao đâu rồi?”
“Đứa chó chết nào lấy thẻ vàng của tao rồi?”
Sau đó, tổng giám đốc Hồng Hải Lượng của tập đoàn Nam Hải hung hăng giận dữ xông ra ngoài.
Ông ta ngay lập tức nhìn thấy chiếc thẻ vàng trong tay Liễu Ngọc Phân.
Nhìn quần áo mặc trên người Liễu Ngọc Phân trông không giống người có thẻ vàng chút nào.
Hồng Hải Lượng đột nhiên mắng to: “Hóa ra là bà già chết tiệt này lấy thẻ của tôi”.
Hồng Hải Lượng nhanh chóng đi tới trước mặt Liễu Ngọc Phân rồi đánh thật mạnh vào đầu bà ấy.
Cú đánh như trời giáng của một người đàn ông đang giận dữ khiến Liễu Ngọc Phân ngã ra đất.
Bà ấy nhìn Hồng Hải Lượng với vẻ mặt kinh hoàng.
“Ông làm gì thế hả? Tôi có làm gì sai đâu sao ông lại đánh tôi?”
“Bà già đê tiện trộm đồ của ông đây mà còn bảo mình không làm gì sai hả?”
Dự án của mình bị hủy bỏ, Hồng Hải Lượng vốn đã cáu gắt rồi mà không có chỗ để xả giận.
Bây giờ như kiểu bị đổ thêm dầu vào lửa, ông ta giơ chân định đạp vào Liễu Ngọc Phân trước mặt bao nhiêu người như thế này.
Đúng lúc đó thì Hứa Hạo Nhiên từ bên ngoài xông vào.
Cậu ta chắn trước mặt Liễu Ngọc Phân nên cú đạp đó của Hồng Hải Lượng đã giáng lên lưng của Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên đau đớn ngã ra đất.
Cậu ta giận dữ trừng mắt nhìn Hồng Hải Lượng: “Sao ông lại đánh mẹ tôi?!”
Hồng Hải Lượng lạnh lùng cười nói: “Hay đấy, hóa ra bà già này còn có đồng đội à?”
“Thảo nào thẻ vàng của ông đây để trong túi làm sao mà mất được”.
“Hóa ra là hai thứ chó má chúng mày lên kế hoạch trộm cướp”.
Hứa Hạo Nhiên phỉ nhổ: “Mẹ kiếp, thẻ vàng này anh rể tôi đưa cho mẹ tôi đi chợ!”
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời thì Hồng Hải Lượng bật cười lớn.
Cùng lúc đó thì giám đốc ngân hàng cùng nhân viên vội vàng chạy tới.
Giám đốc vừa nhìn thấy Hồng Hải Lượng thì lập tức cúi đầu cung kính cứ như cún con vẫy đuôi.
Giám đốc ngân hàng không hề ngăn chặn hành động dã man của Hồng Hải Lượng mà thậm chí còn quát đội bảo vệ.
“Các người còn ngây ra đấy làm gì? Mau bắt hai con người này đi!”
“Không!”
Hồng Hải Lượng xua tay.
Ông ta dương dương tự đắc nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: “Hôm nay tao nhất định phải dạy cho hai con chó có mắt như mù này một bài học!”
Lúc này, Hồng Hải Lượng ra hiệu cho hai bảo vệ bên cạnh đó.
Một trong hai bảo vệ lập tức tiến lên phía trước, dúi Hứa Hạo Nhiên xuống đất.
Một người khác thì giữ lấy tay Hứa Hạo Nhiên, ép xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Các người làm gì thế hả? Không được làm như thế!”
Liễu Ngọc Phân vội vã xông đến.
Giám đốc ngân hàng không hề can ngăn mà ngược lại còn đẩy Liễu Ngọc Phân sang một bên.
Giám đốc ngân hàng đưa tay chỉ vào Liễu Ngọc Phân nói: “Cái đám ngu ngốc như các người cần phải được dạy dỗ!”
Liễu Ngọc Phân lắc đầu không thôi, hoảng sợ đến nỗi sắp bật khóc.
“Không phải đâu, không phải đâu!”
“Cái thẻ này là của con rể tôi đưa cho tôi thật!”
“Không tin thì các người đem tới quầy quẹt thử xem!”
“Con rể tôi nói tấm thẻ này được làm dưới tên của tôi”.
“Tôi là Liễu Ngọc Phân. Tấm thẻ này thật sự là của tôi!”
“Hơn nữa tiền bên trong không nhiều, con rể đưa tôi để đi chợ”.
Giám đốc ngân hàng lạnh lùng cười.
“Cái bà già nhà quê ngu ngốc này!”
“Bà có biết cái thẻ vàng trong tay Hồng Hải Lượng này quý giá thế nào không?”
“Đây là thẻ vàng bản giới hạn mà ngân hàng chúng tôi phát hành đấy. Cả thành phố Đông Hải còn chưa đến mười chiếc”.
“Hai người khố rách áo ôm thế này thì con rể các người khá tới đâu được?”
“Đám mạt hạng như các người thì lấy tư cách gì mà có tấm thẻ vàng này?”
Sau đó giám đốc ngân hàng bảo nhân viên lấy một cái búa.
Anh ta cung kính đưa chiếc búa cho Hồng Hải Lượng.
Hồng Hải Lượng cầm lấy chiếc búa sắt, trên mặt lộ ra nụ cười man rợ.
Ông ta cười để lộ hàm răng ố vàng rồi đi đến bên Hứa Hạo Nhiên.
“Tí tuổi đầu học gì không học lại dám trộm đồ của tao. Hôm nay tao sẽ cho mày bài học nhớ đời!”
Nói chừng, Hồng Hải Lượng giơ chiếc búa trong tay lên toan đập mạnh xuống.
“Rầm!”
Bỗng nhiên!
Một chiếc xe Benz trắng mới tinh còn chưa có biển số từ ngoài đâm thẳng vào.
Chiếc xe Benz đâm vỡ kính của ngân hàng rồi dừng giữa đại sảnh.
Sau đó Lý Hùng lạnh lùng mở cửa ghế lái ra.
Hứa Mộc Tình cũng vội vàng xuống khỏi ghế phụ.
“Mẹ!”
Hứa Mộc Tình vội vàng chạy đến bên Liễu Ngọc Phân. Cô sợ đến mức khóe mắt đỏ hoe.
Vừa nãy khi Hứa Hạo Nhiên chạy vào thì đã nhắn tin cho Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đúng lúc đó đang mua đồ ở gần đấy nên vừa nhận tin nhắn xong thì lập tức chạy đến.
Lúc này, cả người Lý Hùng sặc mùi sát khí.
Anh sải bước về phía giám đốc ngân hàng và Hồng Hải Lượng.
Vì thấy Lý Hùng đang lại gần nên giám đốc ngân hàng muốn bảo bảo vệ đi ra ngăn lại.
Nhưng khi giám đốc ngân hàng quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra hai người bảo vệ đã sợ đến mức ngã rạp ra đất.
Lý Hùng chẳng làm gì cả, anh chỉ đứng trước mắt giám đốc ngân hàng.
Lý Hùng đưa tay ra với giám đốc ngân hàng.
Anh lạnh nhạt nói: “Đưa điện thoại đây”.
Giám đốc ngân hàng run rẩy đưa điện thoại cho Lý Hùng.
Sau đó, Lý Hùng gọi đến một số mà giám đốc ngân hàng có chết cũng không dám gọi ngay trước mặt anh ta.
Đó là số của tổng giám đốc chuỗi ngân hàng của họ.
Bên kia vừa bắt máy thì Lý Hùng liền ấn loa ngoài.
“Alo, ai đó?”
Điện thoại phát ra giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông trung niên.
Vừa nghe thấy giọng nói này, giám đốc ngân hàng liền vô thức rụt cổ lại.
“Là tôi”.
Chỉ hai chữ đơn giản thôi.
Lý Hùng thậm chí còn không phải nói họ tên của mình ra.
Giây phút tổng giám đốc chuỗi ngân hàng nghe thấy giọng nói này thì giọng điệu đang trầm ổn bỗng trở nên cung kính.
“Thật xin lỗi, tôi không nghĩ là cậu lại gọi tới! Xin hỏi cậu có chuyện gì không?”
Chương 23: Kẻ nào dám ức hiếp mẹ tao
“Trước kia tôi có nhờ người làm thẻ nhưng lại được tặng một tấm thẻ vàng, bây giờ có người nghi ngờ tấm thẻ đó là do tôi ăn trộm”.
“Thằng khốn nào nói vậy!?”
Tổng giám đốc ngày bình thường điềm đạm, lúc nào cũng lịch sự với người khác, khi nghe thấy Lý Hùng nói thế thì nhảy dựng lên!
Trời đất ơi!
Dạo trước, từ chỗ người thân của bố vợ ông biết được một tin tức bí mật.
Có một nhân vật tầm cỡ thân thế hiển hách muốn tới Đông Hải.
Vì thế nên đã móc nối rất nhiều quan hệ mới có thể mang tấm thẻ này tới tay Lý Hùng.
Có trời mới biết quá trình đó khó khăn tới cỡ nào!
Bây giờ lại có người dám nghi ngờ tấm thẻ này là giả, thế chẳng phải là đẩy ông ấy vào hố lửa sao?
Tổng giám đốc chuỗi ngân hàng vội vàng xin lỗi Lý Hùng.
Ông ấy vừa xin lỗi, vừa lấy điện thoại cố định gọi điện thoại, và hứa rằng sẽ có mặt trong vòng ba phút nữa!
Lý Hùng cúp máy, vứt điện thoại cho giám đốc ngân hàng.
Giám đốc ngân hàng tay cầm điện thoại run lẩy bẩy!
Làm sao anh ta có thể ngờ được, tổng giám đốc quyền cao chức trọng lại cúi mình, kính trọng người đàn ông ăn mặc bình thường như này cơ chứ!
Lý Hùng đứng trước mặt Hồng Hải Lượng.
Hồng Hải Lượng đang định lên tiếng thì bỗng Lý Hùng giơ chân đạp một phát!
“Bụp!”
Cả người Hồng Hải Lượng bay ra xa, đập vào bức tường sau lưng!
Tiếp đó, ông ta rơi bịch xuống đất như một bị thịt thối.
Lúc Hồng Hải Lượng bị đạp thì tấm thẻ vàng trong tay ông ta đã nằm trong tay Lý Hùng.
Lý Hùng đưa thẻ vàng cho một nhân viên đứng cạnh đó.
“Cậu đi quẹt thẻ đi”.
Nhân viên kia không dám nói gì, vội xoay người chạy ngay tới quầy lễ tân.
Lát sau, nhân viên kia mới lắp bắp nói: “Chủ nhân tấm thẻ này đúng là của bà Liễu Ngọc Phân”.
Nghe xong tất cả đều xôn xao.
Lúc này Hứa Hạo Nhiên đã thoát khỏi sự kiềm chế của hai bảo vệ kia.
Cậu ta chỉ tay vào giám đốc ngân hàng rồi chửi.
“Loại người như ông làm giám đốc cái chó gì không biết, cho ông đi trông WC còn không ai mướn!”
Tiếp đó một đoàn người từ bên ngoài đi vào!
Khoảnh khắc nhìn thấy tổng giám đốc chuỗi ngân hàng thì đũng quần giám đốc ngân hàng ướt đẫm!
Thôi toi rồi!
Đời này của anh ta coi như hỏng hẳn!
Chất lỏng bẩn thỉu chảy xuống từ đũng quần, lập tức trong không khí nồng nặc mùi tởm lợm.
Tổng giám đốc chuỗi ngân hàng nhìn thấy Lý Hùng đầu tiên.
Ông ấy vừa bước vào thì đã bị thu hút bởi khí thế của anh.
Ngay cả một người quyền cao chức trọng như ông khi gặp Lý Hùng cũng phải giật mình!
Đây chính là nhân vật tầm cỡ trong truyền thuyết đó sao?
Tổng giám đốc chuỗi ngân hàng vừa vào thì đã chỉ ngay vào giám đốc đang ngã vật ra đất: “Ông bị sa thải!”
Giám đốc ngân hàng vội vàng bò tới trước mặt Liễu Ngọc Phân.
“Chị ơi, tôi sai rồi, cầu xin chị hãy tha thứ cho tôi!”
“Là tại tôi có mắt mù, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!”
“Thật sự tôi không thể mất việc được!”
“Nếu tôi mất việc, mẹ già đang bệnh của tôi phải làm sao đây?!”
Giám đốc ngân hàng dập đầu liên tục với Liễu Ngọc Phân, vùng da ở trán cũng trầy xước rớm máu.
Liễu Ngọc Phân cũng là một người mềm lòng.
Nghe thấy anh ta còn có mẹ già cần chăm sóc.
Rõ ràng bà là người bị hại, bây giờ lại quay sang nói với Lý Hùng: “Thực ra cũng không có gì to tát, hay là bỏ đi”.
Lý Hùng điềm nhiên nói với tổng giám đốc chuỗi ngân hàng kia: “Loại người này trên người nồng nặc mùi hôi tanh, cho anh ta đi dọn vệ sinh đi, lương vẫn vậy”.
“Được!”
Ông tổng giám đốc kia gật đầu ngay.
Liễu Ngọc Phân không quen ở trong tình huống thế này, quay sang bảo với Hứa Mộc Tình về thôi.
“Chúng ta về nhà thôi”.
“Vâng, chúng ta về nhà thôi!”
Lúc Lý Hùng ra đến xe, tổng giám đốc chuỗi ngân hàng mới vội vàng chạy đuổi theo.
“Cậu Lý, người vu không các cậu trộm đồ thì nên xử lý thế nào?”
Lý Hùng thản nhiên nói: “Đóng băng tài khoản ngân hàng của ông ta, ngày mai tôi sẽ thu mua hết sản nghiệp của ông ta”.
Ông tổng giám đốc kia nghe xong thì hoảng hồn!
Lý Hùng muốn thu mua tập đoàn của Hồng Hải Lượng, vậy tức là vốn của anh sắp đầu tư vào Đông Hải?
Đây đúng là cơ hội ngàn năm có một!
Chỉ cần móc nối được quan hệ với Lý Hùng, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ sung sướng!
Tổng giám đốc kích động nói: “Vâng! Chưa đầy một tiếng đồng hồ tôi sẽ cho ông ta phá sản!”
Hồng Hải Lượng khó khăn lắm mới bò được dậy, lúc này nghe thấy vậy thì lại ngã vật xuống đất.
Mắt trố ra!
Mặt tím ngắt như tro!
Về đến nhà Hứa Mộc Tình vội vàng bôi thuốc cho Hứa Hạo Nhiên.
Liễu Ngọc Phân thì không bị thương gì, trên người chỉ dính một chút bụi mà thôi.
Nhân lúc Hứa Mộc Tình bôi thuốc, Liễu Ngọc Phân gọi Lý Hùng vào phòng.
“Rốt cuộc cậu là người như thế nào?”
Tuy Liễu Ngọc Phân là một bà nội trợ bình thường.
Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ thấy được Lý Hùng không giống với người thường.
Trên đường về nhà, Liễu Ngọc Phân nghĩ mãi, người đặc biệt như Lý Hùng xuất hiện ở nhà bà thế này chắc chắn là có mục đích.
Nhưng bà nghĩ mãi mà không ra, vì sao Lý Hùng lại giúp đỡ bọn họ?
Trước mặt Liễu Ngọc Phân, Lý Hùng cũng chưa từng che giấu điều gì.
Lúc này, anh chậm rãi lấy từ trong người ra một cái hộp sắt.
Lúc Liễu Ngọc Phân nhìn thấy chiếc hộp này thì cả người ngẩn ra.
Bởi vì trông vẻ ngoài, có vẻ chiếc hộp này đã cũ kỹ lắm rồi.
Hơn nữa do sử dụng trong suốt thời gian dài, những hoa văn trên bề mặt cũng bị mòn đi gần hết.
Nhìn thấy nó, Liễu Ngọc Phân lúc này đã rơi vào ký ức.
Bởi vì chiếc hộp này là quà sinh nhật mà ngày xưa Liễu Ngọc Phân mua cho Hứa Mộc Tình, bên trong có đựng kẹo sô cô la.
Lý do bà nhớ kỹ như thế là vì thời bấy giờ sô cô la rất đắt đỏ.
Lúc đó Liễu Ngọc Phân phải mất cả nửa tháng lương, cắn răng mua cho con gái.
Đã vậy còn chưa được bao lâu thì đã chẳng thấy chiếc hộp đâu nữa.
Bà nhớ hồi đấy Hứa Mộc Tình bảo là sơ ý nên đánh mất rồi.
Lúc đó Liễu Ngọc Phân còn mắng cho Hứa Mộc Tình một trận tơi bời.
Bà không ngờ rằng, chiếc hộp này lại nằm trong tay Lý Hùng.
Liễu Ngọc Phân ngẩng đầu, nhìn gương mặt cương nghị của Lý Hùng.
Ngay lúc này, trên gương mặt anh xuất hiện một nụ cười tươi sáng lạn, tươi rói.
Đây là lần đầu tiên Liễu Ngọc Phân nhìn thấy nụ cười ấm áp như thế của Lý Hùng.
So với khuôn mặt lạnh như tiền lúc nãy thì đúng là một trời một vực.
Lý Hùng lúc này cũng vô cùng dịu dàng.
“Ngày xưa có một bé trai không có nhà để về”.
“Trong lúc đói rét, cậu bị một con chó hoang đuổi”.
“Có một cô bé vô cùng tốt bụng, cầm gậy xuất hiện trước mặt cậu ấy”.
“Cô bé đó không chỉ đuổi con chó hoang kia đi, mà còn tặng cho cậu một hộp sô cô la mà cô vô cùng quý trọng”.
Liễu Ngọc Phân biết bé gái mà Lý Hùng nói chính là Hứa Mộc Tình.
Thì ra Lý Hùng đang trả ơn.
Tuy rằng thời gian tiếp xúc với Lý Hùng không nhiều.
Nhưng bà đã dần chấp nhận chàng rể này.
“Cậu bé đó không chỉ là vì muốn đền ơn, cậu đã coi bố mẹ của cô gái như người thân của mình”.
Lý Hùng chậm rãi ngồi xuống, đối diện Liễu Ngọc Phân, ánh mắt thành khẩn.
“Mẹ, nếu như sự xuất hiện của con mang tới rắc rối cho mọi người, con sẽ biến mất ngay lập tức”.
Liễu Ngọc Phân nói với Lý Hùng: “Thằng bé ngốc. Chính vì có con mà nhà chúng ta mới có thể ngày càng trở nên tốt hơn như bây giờ đấy!”
Thực ra, sao Liễu Ngọc Phân lại không coi Lý Hùng là con ruột cơ chứ?
Nói xong, bà lập tức nghiêm mặt nói: “Nhưng con phải hứa với mẹ, sau này không được tiêu tiền lung tung nữa”.
Tuy rằng Lý Hùng vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng thầm nghĩ, tiền của anh tiêu không thể hết được.
Nói theo kiểu của em vợ thì là.
Đốt mãi không hết.
…
Bệnh viện Đông Hải, trong phòng hồi sức tích cực.
Người đàn ông lặng lẽ đứng đó.
Trên mặt hắn có một vết sẹo dài như con một con rết, trông vô cùng gớm ghiếc.
Lạnh lẽo!
Tối tăm!
Hắc Long giống như một con thú hoang bước ra từ bóng tối!
Hắn vẫn đứng một bên nhìn Báo Đen đang nằm trên giường bệnh.
“Bao giờ em trai tôi mới tỉnh lại?”
Chương 24: Hắc Long trở về trả thù cho em trai
Bác sỹ lắc đầu nói: “Cái này còn phải xem ý chí cá nhân đến đâu”.
“Hơn nữa…”, bác sỹ nói đến đây thì đột nhiên dừng lại.
Hắc Long quay đầu nhìn bác sỹ.
Hắn cứ như một con thú dữ hung hãn nhìn chằm chằm vào bác sỹ.
Giây phút bác sỹ nhìn vào mắt hắn thì hoảng sợ đến nỗi phải lùi về sau hai bước.
“Hơn nữa cái gì?”, Hắc Long trầm giọng hỏi.
Bác sỹ nhất thời không dám nói gì.
Nhìn vào mắt con người này thôi đã chết khiếp rồi, nếu mà nói sự thật thì kiểu gì cũng bị đánh.
Hắc Long lạnh lùng nói: “Nếu ông mà không nói ra thì tôi sẽ đích thân tiễn ông sang phòng săn sóc tích cực bên cạnh đấy”.
Bác sỹ sợ đến đổ mồ hôi hột, vội vàng nói: “Xương sống của em trai anh bị đánh gãy hết rồi”.
“Kể cả cậu ấy có tỉnh lại thì đời này cũng bị tàn phế vĩnh viễn”.
Nghe đến đấy Hắc Long đột nhiên đưa tay ra siết lấy cổ họng của bác sỹ, nhấc ông ấy lên khỏi mặt đất.
Lúc đó Hắc Long hệt như một con ác quỷ tới từ địa ngục.
Đáng sợ kinh khủng khiếp!
“Ông lặp lại những gì vừa nói xem nào!”
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Em trai anh có thể sống tiếp đã là không dễ dàng gì rồi”.
“Người bình thường mà như thế thì chết từ lâu rồi!”
Bác sỹ nói không sai, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm qua đời. Báo Đen có thể sống tiếp là vì Lý Hùng muốn hắn sống không bằng chết.
Hắc Long giận dữ hét lên: “Cậu ta là anh em của Hắc Long tôi, sao có thể chết được!”
Bác sỹ sợ đến nhắm tịt mắt, không ngừng lắc đầu.
“Vô dụng!”
Hắc Long ném bác sỹ xuống nền đất.
Bác sỹ lảo đảo chạy ra khỏi phòng Chăm sóc tích cực.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ từ ngoài đi vào.
Khi nhìn thấy Hắc Long, Hứa Thiên Tứ hơi ngẩn ra nhưng gương mặt lại hiện lên vẻ vui mừng ngay sau đó.
“Anh Long, anh về rồi sao?”
Hắc Long giận dữ nói: “Là ai, rốt cuộc là ai đã đánh em tao thành ra thế này?”
Hứa Thiên Tứ vội vàng nói: “Là Lưu Đức Luân, ngoài anh ta ra thì còn một tên thần kinh là Lý Hùng”.
“Tất cả chuyện này đều là Lưu Đức Luân sai tên Lý Hùng đó làm”.
“Anh Long, tôi nghe nói tên thần kinh đó rất ghê gớm. Anh Báo còn chưa chịu quá ba đòn của hắn đã bị đánh thành ra thế này rồi”.
“Bốp!”
Hứa Thiên Tứ vừa nói xong thì Hắc Long đột nhiên đấm thật mạnh lên tường.
Bức tường trắng toát đột nhiên xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.
Thậm chí là cú đấm của Hắc Long tạo ra thành một cái lỗ trên tường.
Hắc Long siết chặt nắm tay, ánh mắt toát ra sát khí.
Ghê thật!
Đây chính là đao thủ số một thành phố Đông Hải.
Hứa Thiên Tứ ngoài mặt thì kinh ngạc nhưng trong lòng thì đang mừng thầm.
Với thân thủ của Hắc Long thế này thì tên Lý Hùng chỉ có chết chắc.
Còn cả Hứa Mộc Tình nữa, khà khà, hai anh em nhà Hắc Long và Báo Đen đều rất háo sắc.
Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như Hứa Mộc Tình thì chắc chắn họ sẽ không tha.
Đúng rồi, còn cả cái bà già hết thời Liễu Ngọc Phân kia nữa…
Hứa Thiên Tứ lại nói: “Anh Long, anh đừng nóng giận. Chuyện này cần có kế hoạch lâu dài”.
“Tên Lý Hùng này rất ghê gớm, hắn…”
Hứa Thiên Tứ còn chưa kịp nói hết thì đã bị khí thế trên người Hắc Long dọa cho sợ hãi.
“Em tao từ nhỏ đã không học võ, mỗi lần bắt nó tập luyện nó đều viện cớ để lười biếng”.
“Đây là cái giá phải trả cho sự không cố gắng của nó”.
“Nhưng dù sao đi nữa thì với tư cách là một người anh, tao vẫn phải trả thù cho nó”.
Lúc này Hứa Thiên Tứ lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy đưa cho Hắc Long.
“Anh Long, đây là địa chỉ nhà của tên thần kinh đó”.
“Anh vừa mới trở về, chắc là đã lâu không được gần gũi phụ nữ nhỉ?”
“Tôi nói anh nghe, vợ của tên thần kinh này vô cùng xinh đẹp”.
“Hơn nữa thân hình cũng rất chuẩn, rất hợp với hình mẫu của anh Long”.
…
Lúc trưa về ăn cơm, Lý Hùng phát hiện ra có ba bộ quần áo trên ghế sô pha ở phòng khách.
Ba bộ quần áo này trông mới chẳng ra mới mà cũ cũng chẳng ra cũ.
Nhìn mẫu mã thì có vẻ đã lỗi thời nhưng quần áo thì rất mới, dường như rất ít mặc.
Lý Hùng nhận ra Liễu Ngọc Phân đang ướm thử từng cái một.
Bình thường Liễu Ngọc Phân rất ít khi chú trọng bề ngoài của bản thân hơn nữa khi bà ấy thử quần áo thì cứ không ngừng hỏi Hứa Mộc Tình xem bộ nào đẹp.
Lý Hùng đá nhẹ vào Hứa Hạo Nhiên đang ngồi ăn cơm hỏi: “Chuyện gì thế? Mẹ định đi xem mắt à?”
“Ặc!”
Hứa Hạo Nhiên suýt thì bị câu nói của Lý Hùng làm cho nghẹn chết.
Cậu ta uống một ngụm canh rồi vỗ vỗ ngực.
“Em bảo này anh rể, lần sau anh nói gì thì cũng đừng táo bạo thế được không?”
“Mẹ chọn quần áo là bởi vì hai ngày nữa đến sinh nhật ông”.
Hứa Hạo Nhiên vừa nói vừa gọi Liễu Ngọc Phân trong phòng khách.
“Mẹ, mẹ đừng chọn nữa”.
“Năm nào ông đón sinh nhật cũng đều tổ chức tiệc mừng thọ”.
“Mẹ đã mặc đi mặc lại ba bộ này mười mấy năm rồi đấy”.
“Hơn nữa mỗi lần chúng ta tới biệt thự nhà họ đều bị đẩy ra một góc mà”.
“Ai chẳng cười cợt chúng ta chứ, mặc gì cũng như nhau cả thôi”.
Hứa Hạo Nhiên vừa mới nói câu này xong thì Lý Hùng vỗ tay.
“Con quyết định rồi”.
Hứa Mộc Tình đang từ tốn ăn cơm cũng phải ngước lên nhìn Lý Hùng.
Cô chớp chớp hàng lông mi dài cong vút.
Quyết định gì?
Lại muốn vung tiền bừa bãi sao?
Lúc này Lý Hùng nhìn Hứa Mộc Tình nói: “Vợ à, chiều nay cả nhà chúng ta sẽ đi mua sắm!”
Liễu Ngọc Phân không biết bao năm rồi chưa đi mua sắm.
Nhìn một đống đồ đủ các loại mà bà ấy không biết nên mua gì.
Xem mãi xem mãi, họ đi tới một cửa hàng thời trang nữ cao cấp.
Hứa Mộc Tình ngắm được một bộ đồ, đang định lấy cho Liễu Ngọc Phân mặc thử.
“Để xuống!”
Nhân viên phục vụ kêu lên một tiếng rồi cướp lấy bộ đồ từ tay Hứa Mộc Tình.
“Bộ đồ này không phải thứ mà cô có thể động vào!?”
“Làm bẩn thì cô đền được không?”
Nhân viên phục vụ trừng đôi mắt bé tí của cô ta lên, thái độ vô cùng hách dịch.
“Biến giùm biến giùm, phiền chết đi được!”
Hứa Mộc Tình đứng ngây ra, nghiêm mặt lại nhìn cô nhân viên.
“Cô phục vụ khách với thái độ gì thế?”
“Sao cô dám chắc chúng tôi không mua nổi chỗ quần áo này?”
“Kể cả không mua nổi nhưng chẳng lẽ khách không được thử đồ sao?”
“Gọi giám đốc của các cô qua đây, tôi muốn nói chuyện với anh ta.
Cô nhân viên khinh bỉ ra mặt nói: “Cô mà tính là khách á?”
“Người nào người nấy viết rõ một chữ lên mặt”.
“Nghèo!”
Hứa Hạo Nhiên nghe thấy lời này thì muốn đánh người lắm, Liễu Ngọc Phân vội vàng ngăn cậu ta lại.
“Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi”.
Lúc này Lý Hùng từ ngoài bước vào.
“Cạch”.
Anh đặt chiếc thẻ đen lên quầy.
“Gói hết tất cả quần áo trong tiệm lại rồi thanh toán cho tôi!”
Cô nhân viên ngây ra nhìn Lý Hùng: “Anh này, cửa tiệm chúng tôi có đến mấy trăm bộ đồ”.
“Cô điếc à? Tôi bảo gói hết lại rồi thanh toán”.
“Vâng, được, được ạ!”
Bây giờ trong tiệm chỉ có mình cô ta, lượng công việc nhiều thế này một mình cô ta làm không xuể.
Chỉ cần cô gọi điện thoại thì đồng nghiệp ở tầng dưới sẽ tới giúp.
Nhưng một đống quần áo thế này cộng lại cũng phải đến mấy chục nghìn tệ.
Nếu một mình cô ta hốt cái đơn này thì bằng tận lương nửa năm của cô ta.
Nghĩ đến đây, cô ta cắn răng rồi bắt đầu đâm đầu vào làm việc.
Đóng gói quần áo thì dễ thôi, quần áo lúc xuất xưởng thì đã được đóng gói ổn thỏa rồi.
Khó khăn nhất là đoạn thanh toán!
Mấy trăm bộ quần áo, mỗi bộ là một đơn thanh toán. Cô ta viết đến nỗi run cả tay rồi.
Nhưng vẫn phải viết, viết nữa, viết mãi!
Mỗi tờ là một món hời, kể cả có viết gãy tay thì cô ta cũng tình nguyện.
Khi cô ta viết đến hết tờ thứ 432 thì thở dài một hơi.
Trên quầy đã có đến năm quyển hóa đơn.
Cô nhân viên đưa một sấp hóa đơn dày cộp cho Lý Hùng.
“Thưa anh, tiệm chúng tôi có tất cả 432 bộ, tổng giá là ba trăm hai bảy nghìn tám trăm tệ”.
Lúc này, cô nhân viên trong lòng như nở hoa.
“Thùng rác của các cô đâu?”
“A, ở đây ạ”.
Cô nhân viên đưa cánh tay phải run lẩy bẩy vì viết nhiều chỉ vào thùng rác phía trong góc.
“Bê lên”, Lý Hùng điềm tĩnh nói.
Chương 25: Anh rể nhớ dùng 'biện pháp' đấy
Nhân viên vội dùng hai tay nhấc thùng rác lên rồi đưa lại trước mặt Lý Hùng.
Chỉ nghe thấy trong thùng rác vang lên một tiếng, Lý Hùng ném mấy xấp hóa đơn vào trong đó.
“Thưa… Thưa anh, anh làm gì vậy? Không thể vứt hóa đơn đi được ạ”.
“Anh phải cầm đến quầy bên ngoài để thanh toán nữa”.
“Tôi đâu có nói là tôi sẽ thanh toán”.
“Sao ạ?”, nhân viên giật mình hỏi lại.
Lý Hùng nhìn về hướng bà Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình rồi hỏi nhân viên: “Cô có biết họ là ai không?”
“Người phụ nữ chín chắn kia là mẹ tôi, còn người trẻ hơn là vợ tôi”.
Lúc này, giám đốc của trung tâm thương mại cũng vội bước lại, hỏi: “Thưa anh, thật sự xin lỗi, chỗ chúng tôi quản lý không nghiêm khiến mẹ và vợ anh phải chịu uất ức rồi ạ”.
“Để bù đắp lại tổn thất cho anh, tất cả cửa hàng trong trung tâm thương mại của chúng tôi sẽ giảm 30% cho anh ạ”.
Lý Hùng thản nhiên nhìn giám đốc của trung tâm thương mại, hỏi: “Anh thấy tôi có thiếu tiền không?”
Lúc này, nhân viên của cửa hàng đối diện cũng bước lại hóng chuyện, Lý Hùng vẫy tay với cô ta, nói: “Cô đến quầy quẹt một triệu tệ cho tôi, lấy tất cả đồ của cửa hàng các cô ra cho mẹ và vợ tôi mặc thử, phục vụ họ cho tốt, tiền thừa sẽ cho lại cô, coi như tiền bo”.
Tiền… Tiền bo? Lúc này nhân viên kia như ngây người ra. Mặc dù cửa hàng của họ toàn là hàng hiệu nhưng cộng tất cả các mặt hàng trong cửa hàng lại cũng chưa đến tám trăm nghìn tệ. Vậy thì cô ta sẽ nhận được ít nhất là hai trăm nghìn tệ. Trời ơi…! Cô nhân viên đó vui như phát điên.
Sau đó, Lý Hùng quay đầu nói với bà Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình: “Mẹ à! Vợ à! Quần áo của cửa hàng này kém chất lượng quá, chúng ta đến cửa hàng đối diện đi”.
Nhân viên cửa hàng này đờ đẫn nhìn Lý Hùng dẫn theo mẹ vợ và vợ đi vào cửa hàng quần áo nữ ở đối diện. Cô ta thật sự muốn đánh chết mình nhưng vì tay viết nhiều chữ nên lúc này không còn lực nữa.
Giám đốc trung tâm thương mại đứng trước mặt nhân viên, lạnh lùng nói: “Cô đã bị đuổi việc, lập tức cút khỏi đây”.
Lúc này, rất nhiều nhân viên của những cửa hàng bên cạnh đều chen chúc để được phục vụ cả nhà Hứa Mộc Tình.
Ngay cả giám đốc trung tâm thương mại cũng nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi, có cần cầm hộ túi xách không ạ?”
Lúc này, không biết Hứa Hạo Nhiên chui ở đâu ra, lén nhét vào tay Lý Hùng một hộp đồ gì đó.
Lý Hùng lấy ra nhìn… Ôi khỉ gió!
Lúc này, Lý Hùng quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên thì cậu ấy đã cười hì hì, nói: “Anh rể, hai người vẫn chưa kết hôn, nhất định phải dùng biện pháp thật an toàn”.
“Nhất định phải “‘đeo”’ vào”.
“Có nó rồi thì hai người không lo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không lo dính bầu, có thể "làm ăn” vô tư.
Hứa Hạo Nhiên lại nói: “Nói đi cũng phải nói lại, anh rể à, nhà mình cũng nhỏ quá đi”.
“Hai anh chị mà âm thanh chỉ cần lớn một chút thì cả nhà đều có thể nghe thấy hết đấy”.
“Nếu anh nhiều tiền thật thì mua cho nhà mình cái nhà to một xíu”.
Nếu Hứa Hạo Nhiên không phải là em vợ mình thì chỉ cần dựa vào câu nói này, Lý Hùng đã đá một cái cho cậu ấy lên vách tường rồi.
Nếu như mua một căn nhà lớn hoặc biệt thự thì Lý Hùng chẳng phải sẽ phải chuyển sang phòng khác hay sao? Như vậy thì anh còn lý do gì để ở lại phòng Hứa Mộc Tình nữa.
Đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, anh kiên quyết không cho phép!
Nghĩ đến đây, Lý Hùng không hề bóc hộp “‘biện pháp an toàn”’ kia ra, anh lén nhét nó vào bên trong bộ đồ âu mà bà Liễu Ngọc Phân mua cho ông Hứa Hiếu Dương…
Lúc chập choạng tối, ông Hứa Hiếu Dương đói bụng ngồi trong phòng khách nhà mình đợi đám người Liễu Ngọc Phân về.
Không bao lâu, cửa nhà mở ra. Ông vội đứng dậy, đang định trách móc người đứng ở cửa là mình đói sắp chết đến nơi rồi.
Nhưng trong lúc cửa được mở ra, ông Hứa Hiếu Dương nhìn thấy một bóng hình vừa quen vừa lạ. Đây là người phụ nữ trung niên rất đẹp. Bà ấy với mái tóc cuộn màu đen, trên mặt có chút phấn hồng nhưng đẹp và hút mắt hơn những bà chị già trang điểm đậm.
Mặc dù thân hình không phải quá xuất sắc nhưng bộ trang phục trên người bà ấy có thể khiến thân hình đó trông thuận mắt hơn rất nhiều. Ông Hứa Hiếu Dương nhìn ngắm đến nỗi ngây người ra.
“Bố làm gì vậy, sao cứ nhìn mẹ con thế làm gì?”, lúc này Hứa Hạo Nhiên đeo cây ghi ta điện từ ngoài cửa bước vào hô lên.
“Hả?”, Hứa Hiếu Dương càng ngây người ra hơn. Người phụ nữ đẹp trước mặt này là vợ mình ư?
Hứa Hiếu Dương vội lên trước, ông nhìn khắp bà Liễu Ngọc Phân một lượt.
“Ông làm gì mà nhìn tôi thế? Vợ chồng già với nhau rồi chứ có phải chưa gặp bao giờ đâu”, nghe thấy giọng nói quen thuộc của vợ, ông Hứa Hiếu Dương nhất thời không biết nên nói gì, chỉ biết nhìn vợ rồi cười gượng.
Rất nhanh, cả nhà đều ngồi cả xuống. Bà Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Người nhàn rỗi như Lý Hùng và người “‘tàn phế một nửa”’ như ông Hứa Hiếu Dương ngồi trong phòng khách xem ti vi.
Lý Hùng từ trong túi lớn lấy ra ba túi đặt bên cạnh Hứa Hiếu Dương rồi nói với ông: “Bố ơi! Đây là mẹ chọn cho bố đấy”.
“Lãng phí thế làm gì? Ở nhà vẫn còn hai bộ nữa mà”, không lâu sau đó, Hứa Hiếu Dương dường như phát hiện thấy gì đó giống như vật cấm ở bên trong.
Trước tiên là ông ngây người ra, sau đó sờ vào bên trong túi rồi lấy ra “‘biện pháp an toàn”’ đó.
Hứa Hiếu Dương vội kéo Lý Hùng lại rồi đưa cái hộp cho Lý Hùng nhìn: “Hộp này là ai mua vậy?”
Lý Hùng lén la lén lút nhìn xung quanh, sau đó ghé sát lại bên tai Hứa Hiếu Dương, nói nhỏ: “Bố à, con nói này bố đừng có nói với mẹ đấy nha”.
“Con thấy mẹ lén nhét thứ này vào trong túi đấy”.
Lúc này, Hứa Hiếu Dương dường như liên tưởng đến gì đó, lúc này khuôn mặt có tuổi của ông không khỏi đỏ lên. Ông vội nhét thứ này vào trong túi mình.
Sau đó ông liếc mắt nhìn Lý Hùng, hai người như thầm hiểu với nhau rồi gật đầu một cách ăn ý.
Lúc này, Hứa Mộc Tình từ phòng bếp đi ra, hỏi: “Bố! Hai người lén lút làm gì vậy?”
“Con nói linh tinh cái gì vậy, bố đang nói chuyện về cuộc sống với con rể đấy”.
Hứa Mộc Tình khẽ nhếch môi lên, nói: “Bố à, bọn con vẫn chưa kết hôn mà”.
Hứa Hiếu Dương cười, nói: “Sắp rồi sắp rồi”.
Hứa Mộc Tình biết là nói không lại nên khẽ giậm chân một cái, trừng mắt nhìn Lý Hùng một cái rồi xoay người đi vào phòng bếp. Còn Lý Hùng ngồi trên ghế sô pha cười không biết ngại.
……………..
Trong lúc cả nhà Lý Hùng đang quây quần vui vẻ thì có hai tên côn đồ đi lướt qua cổng nhà họ. Sau đó đám côn đồ nhanh chóng quay về một câu lạc bộ.
Lúc này, Hắc Long ngồi trên ghế sô pha, chiến đấu mấy trăm hiệp với hai cô gái nên giờ sảng khoái hơn rất nhiều. Nhất thời trong phòng không ngừng có những tiếng rên rỉ kêu lên, hơi thở cũng gấp gáp hơn nhiều.
“Đại ca! Đã xác nhận rồi ạ, địa chỉ này là chính xác, thằng Lý Hùng kia đúng là sống trong đó”.
“Thằng ranh đó là thằng ở rể, còn có chút vấn đề về thần kinh, chỉ là thằng yếu đuối vô dụng thôi ạ”.
“Bốp”, Hắc Long tát một cái khiến tên đàn em đó bay ra ngoài.
Hắc Long trừng mắt nhìn lại khiến tên đó sợ đến nỗi lùi về sau.
“Nếu nó chỉ là thằng yếu ớt, vậy thì em trai tao là gì?”
“Đồ bỏ đi sao?”
Đàn em kia vội quỳ xuống cầu xuống xin tha mạng: “Đại ca, em sai rồi, em đáng chết”, nói xong tên đàn em đó không ngừng tát vào mặt mình.
Hắc Long hừ lạnh, nói: “Tao cảnh cáo mày, đừng bao giờ đánh giá thấp đối thủ của mình. Nếu không thì người chết tiếp theo sẽ là mày đấy”.
“Vâng thưa đại ca”.
Hắc Long không thèm để ý đến tên đàn em đó, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tên đàn em kia cẩn thận hỏi: “Đại ca, vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
“Bắt cóc người nhà Lý Hùng, sau đó dụ hắn ra sao ạ?”
Hắc Long cười khỉnh một cái, dùng lực chạm vào người con gái ở trước mặt mình.
“Hắc Long tao không thèm dùng thủ đoạn đê hèn đó”.
“Chẳng phải cả nhà nó có mối quan hệ rất hài hòa sao? Nếu đã như vậy thì tao sẽ đích thân đến đó để cho năm người bọn nó yêu thương nhau và cùng chết trong nhà luôn”.
“Ông đây phải vui vẻ với hai người phụ nữ của nhà đó trước mặt đàn ông của nhà đó, vui vẻ như hiện giờ luôn”.