"Mấy năm nay, một vài đám tôm tép nhãi nhép có vài xu, mở được một hai cái công ty cũng tự xưng mình là tập đoàn?"
"Nực cười".
Nói xong, Đào Trình Hán cầm lấy điện thoại trên bàn bấm một dãy số.
"Tiểu Triệu! Câu nói với những người bên dưới, từ nay chúng ta sẽ nhắm thẳng vào tập đoàn Lăng Tiêu".
"Gì cơ? Cậu cũng không biết tập đoàn Lăng Tiêu này á?"
"Thôi, mấy cái này không quan trọng, dù sao thì..."
"Đây là lệnh trên tổng bộ thông báo, kệ nó chui từ cái xó xỉnh nào ra..."
"Đi lên từ cái xưởng nhỏ ý, cắt hết nguồn cung của bọn chúng cho tôi...Á...."
"Tôi không sao, chỉ là hơi đau răng. Cậu nhớ những gì tôi nói, làm theo cách mà chúng ta hay làm, khiến cái tập đoàn này trắng tay cho tôi".
Đột nhiên cơ thể Đào Trình Hán run lên một cái.
Cô ả dưới gầm bàn rút giấy ăn lau sạch, sau đó cười ha ha nhìn Đào Trình Hán.
"Giám đốc, em làm khá lắm đúng không?"
Đào Trình Hán tươi cười cúi đầu nhìn cô ta nói.
"Bên trên làm tốt lắm, không biết bên dưới của cưng thì thế nào?"
Cô ả hơi nhếch mày: "Nếu giờ giám đốc rảnh thì em cho anh xem nhé?"
Đào Trình Hán gật đầu: "Được đấy, nhưng ở công ty không tiện, chúng ta đến nơi khác tốt hơn".
"Nhưng giám đốc này, lúc em làm việc anh có thể tắt điện thoại không?"
"Nếu không người ta không tập trung được".
Đào Trình Hán: "Được, anh sẽ làm theo yêu cầu của cưng".
Cùng lúc đó.
Văn phòng của Hứa Mộc Tình ở Bách Vị Nguyên.
"Cốc cốc cốc".
Hứa Mộc Tình đang tập chung tinh thần xem tài liệu.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, đôi môi đỏ gợi cảm của Hứa Mộc Tình thốt lên hai chữ rõ ràng: "Mời vào".
Cửa bị người ta đẩy ra.
Hứa Mộc Tình ngẩng đầu nhìn.
Lúc nhìn thấy người vào cô liền giật mình.
Là Raven.
Ngoài mặt thì Raven là thư kí của Hứa Mộc Tình nhưng thực ra cô vẫn nghe theo lệnh của Lý Hùng.
Hầu hết mọi việc cô ấy đều báo cáo với Lý Hùng.
Trước đây cô ấy vẫn luôn ở Thiên Môn, sau khi Hứa Mộc Tình rời đi thì cô ấy ở lại đấy quản lí.
Tuy là chức của cô ấy không cao nhưng rất có năng lực.
Về điểm này, nhiều khi Hứa Mộc Tình cảm thấy mình còn kém Raven.
Raven là người phụ nữ rất tinh tế và cẩn thận.
Trong công việc, cô ấy có thể bày ra thiên la địa võng, ngay cả một sợi tóc cũng không lọt.
"Raven, sao cô lại đến đây?"
Hứa Mộc Tình đứng lên, đưa Raven đến bên sô pha, hai người cùng ngồi xuống.
Raven cười đưa cho Hứa Mộc Tình một tập tài liệu.
"Ba ngày trước tôi nhận được điện thoại của Lý Hùng, anh ấy bảo tôi chuẩn bị cái này cho cô".
Nghe thấy là Lý Hùng chuẩn bị cho mình, Hứa Mộc Tình vội mở ra xem.
Bên trên tài liệu kín chữ.
Sau khi Hứa Mộc Tình nhìn kĩ, mí mặt giật giật.
Cô hỏi Raven: "Tập đoàn Viên Thị này có phải là của bố Đa Đa không?"
Raven gật đầu.
"Sao bọn họ phải đối phó với tập đoàn chúng ta".
"Chả nhẽ vì ông ta phản đối Đa Đa và em trai tôi quen nhau hả?"
Raven nhìn Hứa Mộc Tình.
Nụ cười của cô rất bình tĩnh.
Trong mắt cô lóe lên sự khôn ngoan sâu sắc.
Raven cực kì hâm hộ Hứa Mộc Tình.
Bởi vì trên người Hứa Mộc Tình có sự hiền lành lương thiện mà người bình thường không có được.
Khi cô lo nghĩ chuyện gì, cô luôn hướng theo chân thiện mỹ.
Mà thường không chú ý đến sự xấu xa trong bản tính của con người.
Nhưng Raven lại là người hiểu rõ thứ này nhất.
Lúc trước Lý Hùng cứu Raven cũng từng nói.
Anh sẽ để vợ mình mãi hồn nhiên như vậy.
Nếu thế giới này chia làm đen và trắng, vậy Hứa Mộc Tình sẽ là màu trắng.
Còn Raven là màu đen.
Raven giúp Hứa Mộc Tình giải quyết tất cả những chuyện xấu xa.
Raven nhìn Hứa Mộc Tình nói: "Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ, tôi chỉ làm theo lời dặn của ông chủ, chuẩn bị trước những tài liệu này thôi".
"Nửa tiếng sau tập đoàn Viên Thị sẽ bắt đầu tấn công tập đoàn của chúng ta".
"Vì để đối phó với sự tấn công của bọn họ trên phương diện tài chính, một tuần trước tôi đã cố tình thành lập một công ty tài chính 'ma' dưới danh nghĩa của tập đoàn Lăng Tiêu".
"Tất cả những đòn tấn công của bọn họ, chúng ta đều có thể gánh được".
"Đợi đến khi bọn họ hoàn hồn, chúng ta cũng đã ăn được kha khá của công ty bọn họ rồi".
Hứa Mộc Tình nhìn Raven, cô đột nhiên cười.
"Cô cười gì thế?", Raven hỏi.
"Tôi đột nhiên phát hiện có cô ở bên, tôi thấy rất yên tâm".
Hứa Mộc Tình nói thẳng suy nghĩ của mình ra.
Raven cũng cười.
Cũng chỉ có người con gái lương thiện hiền lành như Hứa Mộc Tình mới xứng đôi với ông chủ của cô ấy.
Ban đêm.
Đào Trình Hán thoải mái dẫn theo thư kí của mình đi từ thang máy khách sạn ra.
Ông ta dẫn người phụ nữ diêm dúa bên cạnh đến quầy lễ tân thanh toán, vung tay đưa thẻ Gold của mình ra.
Lúc đang tính tiền, ông ta sung sướng cả người, mở điện thoại ra xem.
Nhưng vừa mở điện thoại ra, ông ta phát hiện mình có mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Lông mày Đào Trình Hán dựng ngược lên.
Chuyện gì thế?
Ông ta còn chưa kịp điện lại, thì di động trong tay lại rung mạnh, là nhân viên của ông ta gọi đến.
Đào Trình Hán vừa mới ấn nghe, đầu dây bên kia bỗng truyền đến tiếng hét to của một người đàn ông.
"Giám đốc, ông đang ở đâu vậy?"
"Ông mau về đi, hỏng rồi, chuyện lớn không xong rồi".
Đào Trình Hán hỏi: "Có chuyện gì mà cuống lên như thế?"
Nhân viên đầu bên kia run rẩy nói.
"Xong rồi!"
"Xong hết rồi!"
"Chúng tôi làm theo tài liệu mà phó tổng giám đốc đưa tới, tấn công vào một công ty tài chính dưới trướng tập đoàn Lăng Tiêu”.
"Nhưng không biết bên đó xảy ra chuyện gì".
"Nhìn có vẻ như chỉ là một công ty tài chính nhỏ nhưng lại như cái động không đáy".
"Chúng ta đầu tư vào hai trăm triệu lại bị bọn chúng nuốt sạch".
Đào Trình Hán thở phào nhẹ nhõm.
"Hai trăm triệu thì hai trăm triệu, có gì phải cuống lên thế?"
Đào Trình Hán là lãnh đạo cấp cao của công ty, ông ta muốn thể hiện sự nam tính và uy nghiêm của mình trước mặt người phụ nữ bên cạnh.
Ông ta ngẩng đầu, mạnh miệng nói.
"Tuy là tập đoàn Lăng Tiêu này không nổi lắm cũng chưa từng nghe ai nhắc đến".
"Nhưng dù sao cũng là công ty trực thuộc của một tập đoàn, nuốt hết hai trăm triệu cũng là chuyện thường".
"Các cậu cứ làm theo tài liệu mà phó tổng giám đốc làm là được rồi".
Anh chàng nhân viên hét to: "Không được đâu giám đốc ơi".
"Tất cả tài chính của công ty chúng ta bỗng chốc mất sạch rồi".
"Hai tỷ đấy".
"Hai tỷ của công ty chúng ta bị bọn họ nuốt sạch".
"Giờ tài chính của công ty chúng ta bị kẹt rồi, phải làm sao đây?"
Những gì nhân viên nói sau đó Đào Trình Hán không nghe thấy nữa.
Vì di động đã trượt khỏi tay ông ta đập xuống đất rồi.
"Rầm!"
Cơ thể ông ta hơi lung lay, ngồi thẫn thờ trên mặt đá hoa lạnh như băng của khách sạn.
"Xong rồi".
"Xong thật rồi".
Chương 582: Người phụ nữ này rất thú vị
Lúc này, ở văn phòng của Tống Giang Thu.
Tống Giang Thu đã hoàn thành hết công việc của ngày hôm nay.
Bây giờ hắn ta đang ngồi nhàn nhã trên ghế sofa.
Phía sau là cô thư ký nhỏ đang cẩn thận xoa bóp.
Lúc này, điện thoại di động của Tống Giang Thu trên bàn trà vang lên.
Đây là điện thoại công việc của Tống Giang Thu.
Kể từ khi hắn ta trở thành phó tổng giám đốc, chỉ cần qua giờ làm việc hắn ta sẽ không bao giờ nhận điện thoại.
Một người ưu tú thật sự, người đó sẽ tập trung hoàn thành tất cả các công việc trong giờ làm việc.
Nhưng nếu như người đó dồn công việc đến khi rảnh rỗi mới làm.
Điều đó có nghĩa là anh ta không chỉ làm không tốt công việc của mình.
Đồng thời còn tự làm xáo trộn thời gian nghỉ ngơi của bản thân.
Thư ký bên cạnh Tống Giang Thu lập tức ghé sát điện thoại vào tai hắn ta.
“Có việc gì vậy”
Trong điện thoại vang lên giọng nói sửng sốt của Đào Trình Hán.
“Phó tổng giám đốc, không ổn rồi, việc lớn hỏng rồi!”
“Tôi hoàn toàn làm theo hướng dẫn trong tài liệu của phó tổng giám đốc, phát động một cuộc tấn công vào công ty tài chính của tập đoàn Lăng Tiêu!”
“Tuy nhiên bọn họ lại rút hết tất cả các quỹ của công ty chúng ta rồi!”
Đồng tử Tống Giang Thu đột nhiên giãn ra!
So với vẻ hoảng sợ của Đào Trình Hán, trên khuôn mặt Tống Giang Thu lại nở một nụ cười tươi như hoa.
Thú vị.
Vô cùng thú vị.
Cuối cùng cũng tìm được một người phụ nữ thông minh thật sự rồi!
Sự việc này đã khơi dậy sự hứng thú mãnh liệt của Tống Giang Thu.
Hắn ta càng lúc càng có hứng thú với Hứa Mộc Tình.
Tống Giang Thu thản nhiên cúp điện thoại di động, sau đó nói với thư ký ở bên cạnh.
“Tôi nhớ ngày mai có một buổi tiệc từ thiện, cô tìm cách đưa giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu đến cho tôi”.
“Vâng!”
Sân tứ hợp viện nhà họ Lý ở thủ đô.
Quản gia Lý Lâm vội vàng bước vào phòng đọc sách.
“Lão gia, tập đoàn Viên Thị đã phát động một cuộc tấn công vào tập đoàn Lăng Tiêu”.
Trong phòng đọc sách.
Lý Tấn đang vẩy mực, không quá quan tâm đến những lời Lý Lâm nói.
Ông ta bâng quơ hỏi.
“Kết cục thế nào?”
Lý Lâm nói: “Vừa mới bắt đầu, vòng đầu tiên, tập đoàn Lăng Tiêu đã thắng!”
“Ừ, khá lắm!”, Lý Tấn tiếp tục viết một chữ ‘hỉ’ lớn.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ bình thản của Lý Tấn, Lý Lâm trông có vẻ rất căng thẳng.
“Lão gia, Viên Điền Hồng là một lão già gian xảo”.
“Cho dù thực lực của cậu chủ có mạnh đến đâu, nhưng về mặt kinh doanh chắc chắn không phải là đối thủ của Viên Điền Hồng”.
“Bây giờ, tập đoàn Lăng Tiêu đã tuyên bố tiến vào thủ đô”.
“Nhất định sẽ thu hút sự chú ý của các thế lực lớn ở thủ đô”.
Khi nói, vẻ mặt Lý Lâm đầy lo lắng.
“Viên Điền Hồng này trước nay làm việc luôn có chuẩn bị kỹ càng, con người này đầy nham hiểm xảo trá!”
“Tôi lo rằng cậu chủ sẽ gặp trở ngại”.
“Cộng thêm trái tim nhân hậu thuần khiết của cô chủ, gia đình nhà ông thông gia cũng toàn người lương thiện”.
“Tập đoàn Lăng Tiêu nếu cứ tiếp tục bị tấn công như vậy, nhất định sẽ bị tập đoàn Viên Thị nuốt chửng mất”.
Lý Lâm vừa nói xong câu này, Lý Tấn đang loay hoay viết đột nhiên dừng lại.
Ngay sau đó.
Toàn bộ phòng đọc sách vang lên tiếng cười sảng khoái của Lý Tấn.
“Ha ha ha ha!”
Thấy Lý Tấn cười, Lý Lâm không khỏi tò mò.
“Lão gia, có phải ngay từ đầu ông đã có tính toán rồi?”
“Như vậy, ông đã có cách đối phó với Viên Điền Hồng rồi sao?”
Kết quả, nhìn thấy Lý Tấn tự hào giơ tờ giấy trên.
Nhìn vào chữ ‘hỉ’ như rồng bay phượng múa.
“Chữ đẹp, chữ đẹp quá!”
“Viết bao nhiêu ngày như vậy, cuối cùng cũng viết được một chữ khiến tôi hài lòng”.
“Không tồi, không tồi, ngày mai tôi sẽ đóng khung chữ này lại!”
Nhìn dáng vẻ của Lý Tấn, Lý Lâm cảm thấy mơ hồ.
“Lão gia, rốt cuộc ông có đang nghe tôi nói không đấy?”
“Có nghe, có nghe mà”.
So với vẻ mặt lo lắng của Lý Lâm, Lý Tấn tỏ ra không hề sợ hãi.
“Lão cáo già Viên Điền Hồng đó cho dù có gian trá xảo quyệt như thế nào”.
“Con trai tôi cũng sẽ có cách nhổ từng cọng lông cáo trên người ông ta”.
Trong khi nói, Lý Tấn quay đầu nhìn Lý Lâm.
Lúc này trong mắt Lý Tấn lóe lên một tia ranh mãnh.
Vẻ mặt nghiêm nghị khác hoàn toàn với vẻ mặt đùa giỡn vừa nãy.
Dường như đây mới chính là thái độ nên có của người đứng đầu nhà họ Lý, một trong số bốn gia tộc lớn ở thủ đô.
“Ông vừa nói Viên Điền Hồng trước nay làm việc luôn chuẩn bị kỹ càng”.
“Ông ta luôn thận trong khi giải quyết các vấn đề lớn, bất luận làm việc gì ông ta cũng sẽ chừa cho mình một lối thoát”.
“Giống như bây giờ, ông ta đang nghĩ cách để đuổi nhà họ Lý chúng ta ra khỏi thủ đô”.
“Hoặc là đi về phía Tây cầu xin bọn quỷ phương Tây giúp đỡ, hoặc là ra điều kiện để lũ ma phía Đông làm việc cho mình”.
“Cậy mạnh hiếp yếu, bắt nạt kẻ hiền sợ kẻ ác”.
Khi Lý Tấn đang nói về Viên Điền Hồng.
Trong mắt ông ta hiện lên sự khinh bỉ.
Khinh bỉ từ tận đáy lòng!
“Tuy nhiên”.
Nói đến đây, Lý Tấn đột nhiên dừng lại.
“Lão già khốn kiếp này từ lúc bắt đầu đối đầu với con trai tôi”.
“Lão ta đã sai hoàn toàn rồi”.
“Ông cứ đợi mà xem, bất cứ kẻ nào đối đầu với con trai tôi đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
…….
Sau khi màn đêm buông xuống, thủ đô tràn ngập ánh đèn.
Soi sáng rực rỡ.
Hứa Mộc Tình đang ngồi trong xe, nhìn ánh đèn ô tô không ngừng nhấp nháy trước mặt cô.
Cảm nhận sự thịnh vượng của thủ đô.
Lúc này, ánh mắt Hứa Mộc Tình dần dần di chuyển, cô nhìn Lý Hùng, người đang lái xe ở bên cạnh.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Lý Hùng lại thêm phần tuấn tú.
Khi Lý Hùng lái xe, Hứa Mộc Tình rất thích ngồi ở ghế phụ.
Sau đó lén lút nhìn anh.
Cô thích ngắm nhìn góc nghiêng của Lý Hùng.
Lúc này, Lý Hùng đang lái xe đột nhiên nói một câu.
“Ây da, mặt của anh ngứa quá”.
“Vợ à, em giúp anh gãi đi”.
Hứa Mộc Tình cũng không nghĩ nhiều, lập tức vươn tay ra gãi nhẹ hai lần trên khuôn mặt của Lý Hùng.
“Ơ lạ thế nhỉ, càng gãi càng ngứa là sao, bây giờ cổ anh cũng thấy ngứa”.
Cứ gãi, cứ gãi.
Tay của Hứa Mộc Tình đã đặt ở trên ngực Lý Hùng.
Nghe thấy Lý Hùng nói: “Vợ à, sao anh cảm thấy ngực mình như bị muỗi đốt ấy”.
“Em xem, sưng một cục to đùng rồi này”.
“Em giúp anh gãi đi”.
Hứa Mộc Tình làm như hai lần trước.
Kết quả, ngay sau đó cô phát hiện ra, cái cục mà Lý Hùng bảo là bị muỗi đốt sưng lên này!
Chính là, là đầu ti của Lý Hùng.
“Ồ!’
“Oh!”
“Sướng quá!”
Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Lý Hùng khiến cho Hứa Mộc Tình mặt đỏ tía tai.
Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc Lý Hùng một cái.
“Đáng ghét!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Hứa Mộc Tình không hề ghét người đàn ông của mình một chút nào.
Cô nhìn Lý Hùng nói: “Chồng à, mỗi ngày anh đều ở bên cạnh em, dù em đi đâu, làm gì cũng đều kéo anh theo, anh không cảm thấy em rất phiền sao?”
Lý Hùng cười, nhìn Hứa Mộc Tình, nói: “Vợ à, em là vợ của anh, làm sao anh có thể thấy phiền được”.
Người ta nói rồi: ‘Đội vợ lên đầu, trường sinh bất lão’.
“Vợ anh vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như thế này, anh chỉ mong ngày nào cũng được ở bên em, không rời nửa bước”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Hùng liếc nhìn Hứa Mộc Tình.
“Anh lúc nào cũng muốn quấn quýt bên em”.
“Bây giờ anh chỉ hận không thể ăn em ngay lập tức”.
“Em nói xem, anh nên cho em vào hấp?”
“Hay là kho đây?”
Chương 583: Thằng vô dụng chuyên ăn bám
Lý Hùng không cho Hứa Mộc Tình cơ hội trả lời, anh tiếp tục trêu đùa.
“Nếu như hấp thì có nghĩa là hai người chúng ta quấn lấy nhau như hai con rắn nước trong phòng tắm ngập tràn sương khói”.
“Còn nếu như kho thì giường là nồi, chăn là vung, hai chúng ta cùng nhau lăn lộn trong nồi”.
Nói xong Lý Hùng nhướng mày nhìn Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình mím đôi môi đỏ mọng, nũng nịu nói.
“Lưu manh”.
Ngay sau đó, Lý Hùng lái xe đến một khách sạn năm sao ở thủ đô.
Một bữa tiệc từ thiện lớn được tổ chức ở đây tối nay.
Hứa Mộc Tình nhận được lời mời tham gia với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu, .
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình cùng nhau đến sảnh tiệc.
Không lâu sau, một nhân viên phục vụ đi về phía Tống Giang Thu.
Tống Giang Thu lúc này đang trò chuyện cùng với mấy vị sếp của các công ty lớn hàng đầu trong nước.
Hắn ta nói chuyện thoải mái.
Khiếu nói chuyện rất hài hước, khiến người khác không ngừng bật cười vui vẻ.
Có thể thấy hắn ta rất được hoan nghênh ở đây.
Nhân viên phục vụ bước đến bên cạnh Tống Giang Thu, nói nhỏ vài câu.
Đang nói chuyện, Tống Giang Thu quay đầu lại.
Trong nháy mắt hắn ta đã nhìn thấy Hứa Mộc Tình trong đám đông.
Hứa Mộc Tình trong ảnh đã khiến hắn ta ngày đêm ao ước.
Khoảnh khắc hắn ta nhìn thấy người thật.
Chỉ muốn đuổi cút hết đám người xung quanh Hứa Mộc Tình ra.
Sau đó kéo Hứa Mộc Tình ra một chỗ vắng.
Làm với cô tất cả những việc mà hắn ta đã muốn làm bao lâu nay!
Người phụ nữ này đúng là cực phẩm!
Cô cũng rất phù hợp với khẩu vị của Tống Giang Thu!
Nhưng ngay sau đó, Tống Giang Thu cũng nhìn thấy Lý Hùng bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng ăn mặc rất giản dị, đến tài xế của Tống Giang Thu cũng ăn vận đẹp hơn anh.
Cộng thêm bộ dạng giả cool ngầu của Lý Hùng khiến hắn ta vô cùng chán ghét.
Tống Giang Thu đã đọc qua thông tin về Hứa Mộc Tình.
Anh ta biết rằng người đàn ông đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình chính là thằng chồng ở rể của cô.
Một thằng cha ăn bám!
Lúc này, Tống Giang Thu đã hạ quyết tâm.
Hắn ta lập tức nói với người phục vụ bên cạnh: “Cậu lập tức gọi nhân viên bảo vệ qua, lôi người đàn ông bên cạnh Hứa Mộc Tình ra ngoài cho tôi”.
Nhân viên phục vụ có chút ngập ngừng.
“Cậu Tống, dù sao người ta cũng là khách, tôi không thể làm như vậy được”.
Tống Giang Thu cười lạnh một tiếng, trên mặt hắn ta tràn đầy sự khinh bỉ.
“Loại vô dụng ăn bám này thì làm sao được coi là khách cơ chứ?”
“Cậu nói với bảo vệ, người đàn ông đó là tài xế của Hứa Mộc Tình”.
“Bữa tiệc từ thiện tối nay của chúng ta là một bữa tiệc vô cùng cao cấp”.
“Một thằng tài xế hèn mọn thì làm sao có thể cho vào được?”
Nhân viên phục vụ đảo mắt, gật đầu: “Vâng, tôi lập tức đi làm ngay ạ!”
Hứa Mộc Tình vừa mới đến thủ đô, hầu như không quen biết ai ở bữa tiệc này.
Khi cô đang lưỡng lự không biết làm sao để bắt chuyện, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.
“Đại ca, chị dâu, ở đây ở đây”.
Thì ra là Tiết Đại Bàn!
Cả Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đều không ngờ rằng lại gặp ông ta ở đây.
Tiết Đại Bàn mỉm cười bước tới.
“Đại ca, chị dâu, gặp hai người ở đây thật tốt quá đi, điều này cho thấy chúng ta thật sự rất có duyên đấy”.
Trước đây, Tiết Đại Bàn đã bị sốc bởi sức mạnh vượt trội của Lý Hùng.
Thời gian gần đây vì thường xuyên tiếp xúc.
Ông ta cũng hiểu một chút về Hứa Mộc Tình và Lý Hùng.
Càng hiểu thêm về đôi vợ chồng này, ông ta càng có cảm tình với bọn họ.
Tiết Đại Bàn xuất thân từ tầng lớp dưới đáy xã hội, không tránh khỏi có chút lưu manh.
Bình thường, những người ở tầng lớp thượng lưu đều không thích giao lưu với loại người như ông ta chứ đừng nói là hợp tác làm ăn cùng.
Vì vậy, về cơ bản, những người mà Tiết Đại Bàn tiếp xúc đều thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội giống như ông ta.
Tuy nhiên, vợ chồng Lý Hùng lại không như vậy.
Thậm chí có thể nói rằng người của toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà dễ dàng đánh giá được.
Mọi người đều chân thành hợp tác.
Tiết Đại Bàn đưa Lý Hùng và Hứa Mộc Tình gia nhập vào cái vòng tròn nhỏ giao tiếp của mình.
Số người ở đây không nhiều.
Đều là những người bò từ dưới đáy xã hội bò lên giống như Tiết Đại Bàn.
Vì vậy, trên người bọn họ không nhìn thấy vẻ ngạo mạn, kiêu căng của những đại gia có tiền, bọn họ đều tỏ ra rất khiêm tốn.
Nói chuyện một lúc, Tiết Đại Bàn phát hiện ánh mắt của Lý Hùng đang nhìn về phía xa.
Vì vậy, ông ta nhìn theo hướng ánh mắt của Lý Hùng, phát hiện Lý Hùng đang nhìn chằm chằm vào một ông lão có mái tóc hoa râm.
Tiết Đại Bàn bước đến bên cạnh Lý Hùng, hỏi anh: “Đại ca, anh quen ông ấy sao?”
Lý Hùng khẽ lắc đầu.
Tiết Đại Bàn nói: “Ông ấy tên là Phương Trường Kim, là chủ tịch của tập đoàn Bách Đạt”.
Vừa nhắc đến Phương Trường Kim, Tiết Đại Bàn thao thao bất tuyệt không ngừng.
Có thể nói Phương Trường Kim là nhân vật nặng ký của buổi tiệc từ thiện hôm nay.
Buổi tối hôm nay có rất nhiều người tới dự bữa tiệc này là vì Phương Trường Kim.
Lý Hùng không quan tâm đến những gì Tiết Đại Bàn nói.
Anh cứ nhìn chằm chằm vào Phương Trường Kim là bởi vì ông ấy có bệnh.
“Đại ca, mặc dù bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu có ảnh hướng rất lớn ở khu vực phía Đông”.
“Nhưng khi đến thủ đô, nếu muốn mở rộng kinh doanh, tốt nhất anh nên tạo quan hệ tốt với người này”.
“Ông ấy bị bệnh”.
“Hả?”
Câu nói đột ngột này của Lý Hùng khiến Tiết Đại Bàn choáng váng.
Tiết Đại Bàn gãi đầu.
“Đại ca! Chuyện này không thể nói xằng được đâu”.
“Chủ tịch Phương rất khỏe đấy!”
“Tôi nghe nói, ngày nào ông ấy cũng đến công viên tập thái cực quyền”.
“Bây giờ đã hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng nhìn giống như vừa mới sáu mươi”.
Lý Hùng nghĩ một lúc, sau đó nói với Tiết Đại Bàn.
“Từ trước đến nay ông chưa từng nói chuyện với ông ấy đúng không?”
Tiết Đại Bàn gật đầu.
“Với thân phận của tôi, cố gắng lắm mới bon chen được vào buổi tiệc từ thiện ngày hôm nay”.
“Chứ nói gì đến việc được nói chuyện với nhân vật lớn như chủ tịch Phương cơ chứ”.
Lý Hùng nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tiết Đại Bàn.
“Vậy thì tối nay tôi sẽ cho ông cơ hội đấy”.
“Bây giờ ông đi qua đó, trực tiếp nói với ông ấy”.
“Ông ấy chỉ còn sống thêm được bảy ngày”.
Lý Hùng vừa nói câu này, Tiết Đại Bàn vội vàng lấy tay định bịt miệng Lý Hùng lại.
Nhưng một cái liếc mắt của Lý Hùng đã khiến Tiết Đại Bàn nhanh chóng dừng hành động đó lại.
Ông ta duỗi ra được một nữa, sau đó như bị kim đâm vào, vội vàng rụt tay lại.
Tiết Đại Bàn thành khẩn nói với Lý Hùng: “Đại ca, chuyện này không thể nói linh tinh bừa bãi được đâu!”
“Bữa tiệc lớn như thế này, dù có đắc tội với ai thì cũng không được đắc tội với Phương Trương Kim, đó là tự tìm đường chết đấy!”
Lý Hùng tiếp tục nói.
“Ông nói với ông ấy rằng, đêm nào đi ngủ bàn chân trái của ông ấy cũng đều bị co giật”.
“Ngay cả khi buổi sáng thức dậy, chạy đến công viên tập thái cực quyền, trong vòng chưa đầy năm phút, hai chân ông ấy đều bị tê liệt hoàn toàn”.
“Phía sau gáy ông ấy cũng có một cảm giác rất lạ”.
“Như thể có ai đó đã buộc chùm tóc của mình lại bằng một sợi dây chun”.
“Hơn nữa càng buộc càng chặt”.
Nói xong, Lý Hùng vỗ lưng Tiết Đại Bàn hai cái, rồi nói.
“Đi đi, chỉ cần lặp lại những lời tôi vừa nói với ông ấy là được”.
“Cái này ~”
Tiết Đại Bàn nuốt nước bọt.
Chương 584: Cậu Lý nhàn nhã
Ông ta biết rằng thực lực của Lý Hùng rất mạnh, một phát mà đá bay được cả chiếc xe ô tô nặng cả tấn.
Điều này đã hoàn toàn vượt qua khả năng của người bình thường.
Tuy nhiên, những lời mà Lý Hùng nói thật sự quá mức kinh ngạc.
Thấy Tiết Đại Bàn đứng do dự ở đó, Lý Hùng thản nhiên nói.
“Cơ hội đang ở trước mắt ông”.
“Nếu như bỏ lỡ, thì đó là việc của ông, không liên quan gì đến tôi đâu ấy nhé”.
“Đương nhiên, nếu như ông không có gan đi làm chuyện này, vậy thì bỏ đi”.
“Ai nói tôi không, không, không có gan đi?”
Tiết Đại Bàn lấy hết dũng khí.
Ông ngẩng cao đầu, lập tức bước nhanh về phía Phương Trường Kim.
Phương Trường Kim là nhân vật qua trọng nhất của bữa tiệc từ thiện này.
Lúc này, các sếp lớn của những công ty hàng đầu đều đang vây quanh ông ấy.
Khi Tiết Đại Bàn bước tới, những người này bất giác cau mày.
Một trong số họ nhìn chằm chằm vào Tiết Đại Bàn, hỏi: “Ông là ai? Tới đây làm gì vậy?”
Khuôn mặt của Tiết Đại Bàn nhanh chóng thay đổi thành một nụ cười nịnh hót.
Ông ta vừa gật đầu cúi chào các sếp lớn, vừa tiến đến bên cạnh Phương Trường Kim.
Tiết Đại Bàn nói với Phương Trường Kim: “Chào chủ tịch Phương”.
“Tôi là Tiết Đại Bàn”.
Phương Trường Kim không bày ra bộ dạng ngạo mạn như những sếp lớn kia.
Ông ấy nở nụ cười dịu dàng nhìn Tiết Đại Bàn.
Ông ấy nói với Tiết Đại Bàn: “Chào cậu, có chuyện gì sao?”
“Là, là....”
Tiết Đại Bàn do dự một lúc.
Nhìn thấy Lý Hùng vẫn đang cười, ông ta liền giơ tay vỗ vào đùi của mình một cái.
Ông ta hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phương Trường Kim.
“Chủ tịch Phương, là như vậy, tôi muốn hỏi ông vài câu”.
Phương Trường Kim gật đầu: “Cậu nói đi”.
“Câu thứ nhất là, ban đêm khi đi ngủ, có phải một chân của ông thường hay bị co giật nhẹ không?”
“Chân này là chân trái”.
Phương Trường Kim sững sờ trong giây lát.
Trong lòng Tiết Đại Bàn đang lo lắng cực độ, chính vì vậy không đợi Phương Trường Kim trả lời, ông ta trực tiếp nói hết những điều còn lại ra.
Sau khi nói xong, Tiết Đại Bàn vội vàng cúi đầu với Phương Trường Kim: “Chủ tịch Phương, nếu như trên người ông không có những triệu chứng mà tôi vừa nói”.
“Vậy ông cứ coi như là tôi kể một câu chuyện cười đi, tôi đi trước đây”.
Tiết Đại Bàn xoay người rời đi.
“Đợi đã!”
Nụ cười trên mặt Phương Trường Kim đã biến mất, bây giờ trông ông ấy vô cùng nghiêm túc.
Những nhà kinh doanh tài ba như Phương Trường Kim một khi trở nên nghiêm túc, trên người sẽ tỏa ra một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Tiết Đại Bàn đứng trước mặt Phương Trường Kim bắt đầu run rẩy.
Toang rồi, toang rồi, toang rồi.
Chết chắc rồi.
Tiết Đại Bàn cúi đầu, rụt cổ lại, không dám nhìn thẳng vào Phương Trường Kim.
Lúc này, Phương Trường Kim hỏi Tiết Đại Bàn với giọng điệu hơi lo lắng: “Làm thế nào mà cậu biết những điều mà cậu vừa nói?
Mỗi một triệu chứng mà Tiết Đại Bàn nói, đều xảy ra trên người ông ấy.
Thậm chí tình trạng vẫn tiếp tục kéo dài như vậy cho đến bây giờ, hơn nữa còn càng ngàng càng nặng hơn.
Phương Trường Kim có thể nhìn ra Tiết Đại Bàn cho là một doanh nhân bình thường.
Những lời này nhất định không phải do ông ta nói.
Tiết Đại Bàn thấy Phương Trường Kim không tức giận, lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên.
Ông ta nhìn thấy trong ánh mắt dò hỏi của Phương Trường Sinh hiện lên vẻ mong chờ.
Cho đến lúc này, Tiết Đại Bàn mới phản ứng lại, ông ta vội vàng nói: “Là đại ca của tôi”.
“Là đại ca của tôi nói cho tôi biết!”
“Vừa nãy anh ấy chỉ liếc nhìn ông ở phía xa mà anh ấy đã đoán ra được rồi”.
Hai mắt Phương Trường Kim sáng lên.
Ông ấy nhìn theo hướng ánh mắt của Tiết Đại Bàn, nhìn về phía Lý Hùng.
Ngay sau đó, Phương Trường Kim tự mình bước đến chỗ Lý Hùng.
“Chào cậu, tôi là Phương Trường Kim”.
“Tôi muốn hỏi, vì sao cậu lại biết những chuyện đó vậy?”
“Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh hơn có được không?”
“Được!”
Nói xong, Lý Hùng và Phương Trường Kim lập tức đi về phía một căn phòng riêng bên cạnh sảnh tiệc.
Tiết Đại Bàn vội vàng đi theo sau Lý Hùng.
Khi vào phòng riêng, hai người ngồi xuống.
Lý Hùng nói với Phương Trường Kim: “Đưa tay của ông đây”.
Trên người có Lý Hùng có một loại khí chất rất toàn vẹn.
Khi Phương Trường Kim ngồi đối diện với Lý Hùng, ông ấy thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác.
Dường như người ông ấy đang đối mặt không phải là một hậu bối.
Mà là một nhân vật lớn đứng sừng sững trên đỉnh núi.
Ông ấy chỉ có thể ngước nhìn.
Lúc ông ấy vẫn còn là người đang học việc, khi nhìn các vị sếp tai to mặt lớn mới nảy sinh loại cảm giác này.
Nhưng từ khi công việc kinh doanh của ông ấy đi vào đúng quỹ đạo, ông ấy không còn cảm thấy như vậy nữa.
Mà bây giờ nhìn Lý Hùng, cảm giác đó có thể nói là còn mạnh mẽ hơn cả khi ông ấy còn trẻ.
Ông ấy tràn đầy tò mò về Lý Hùng, vừa tò mò nhưng trong lòng cũng dấy lên một nỗi sợ hãi.
Mỗi một câu mà Lý Hùng nói mặc dù nghe có vẻ đơn giản.
Nhưng nó khiến cho người khác không thể nào từ chối được.
Phương Trường Kim lập tức đưa tay về phía Lý Hùng.
Lý Hùng duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên mạch của Phương Trường Kim.
Lý Hùng không nói gì.
Trái tim của Phương Trường Kim càng lúc càng thắt chặt.
Sau đó, nghe thấy Lý Hùng nói.
“Tình trạng của ông khá đặc biệt”.
“Ngay cả khi ông đến bất kỳ cơ sở y tế với các thiết bị tiên tiến nhất”.
“Bọn họ đều không có cách chuẩn đoán được bệnh tình của ông”.
“Bởi vì thể chất của ông rất tốt, trẻ hơn tuổi thật tầm mười tuổi”.
“Việc này có liên quan đến việc ông đang tập luyện Bái Quái Cửu Cung Bộ”.
Lúc này, Phương Trường Kim há hốc mồm miệng!
Ngạc nhiên!
Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này lại còn biết rõ cả loại võ công mà ông ấy đang tập luyện!
“’Bát Quái Cửu Cung Bộ’ và ‘sáu mươi tư Bát’ bổ sung cho nhau”.
“Mỗi ngày ông đều đến công viên, bề ngoài là luyện thái cực quyền”.
“Nhưng thực tế, việc thực sự giúp ông có một sức khỏe tốt đó chính là vận nội lực từ bên trong”.
Phương Trường Kim liên tục gật đầu.
Bây giờ ông ấy đang ngạc nhiên đến mức không thể nói lên lời nữa.
Ông ấy nhìn chằm chằm vào Lý Hùng, mong đợi những câu nói tiếp theo của Lý Hùng.
“Bát Quái Cửu Cung Bộ cũng được coi là một cách sơ sấp để dưỡng sinh”.
Lý Hùng vừa nói xong câu này, khuôn mặt Phương Trường Kim lộ ra vẻ khó tin.
“Cách sơ cấp để dưỡng sinh?”
“Anh chàng này, theo như lời cậu nói, còn có rất nhiều các cấp bậc cao hơn Bát Quái Cửu Cung Bộ?”
“Đúng vậy”.
Lý Hùng trực tiếp gật đầu.
“Có thì có, tuy nhiên không phù hợp với ông”.
“Ông có thể tập luyện cách sơ cấp dưỡng sinh này trong suốt bao nhiêu năm như vậy”.
“Cho thấy ông là một người rất kiên trì, nhưng đáng tiếc là ông đã phạm sai lầm rồi”.
Ánh mắt Phương Trường Kim chìm xuống.
“Sai ở chỗ nào vậy?”
“Suy cho cùng, Bát Quái Cửu Cung Bộ chú trọng sáu mươi tư bát quái ẩn giấu bí mật của đất trời”.
“Mặc dù hai thứ này bổ sung cho nhau, nhưng nếu như luyện không đúng cách, cộng thêm việc không có sự hỗ trợ phù hợp”.
“Giống như một người không có tay, đang không ngừng chạy bằng hai chân trên mặt đất vậy”.
“Mặc dù có thể chạy rất nhanh, nhưng nếu không có đôi tay để giữ thăng bằng, rồi một ngày nào đó người đó nhất định sẽ bị ngã”.
“Và một khi đã ngã xuống thì không thể nào đứng dậy được nữa”.
Phương Trường Kim nheo mắt: “Ý của cậu là tôi luyện sai thái cực quyền rồi?”
Chương 585: Khác xa một trời một vực
Lý Hùng gật đầu.
“Đổi thành Bát Quái Chưởng của Võ Đang là sẽ không có vấn đề gì nữa”.
“Chỉ đáng tiếc là ông đã tập luyện thời gian quá dài, bây giờ không kịp để bắt đầu lại nữa rồi”.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Lý Hùng bình thản, nhìn Phương Trường Kim: “Vấn đề này dễ giải quyết thôi”.
“Nhưng quan trọng là ông lấy được công thức tập luyện này từ ai?”
“Ai bảo ông chạy đến công viên tập thái cực quyền lúc năm rưỡi sáng?”
Lý Hùng vừa dứt lời, sắc mặt của Phương Trường Kim đột nhiên thay đổi!
“Khốn kiếp! Hóa ra mọi chuyện đều là âm mưu của lão cáo già Viên Điền Hồng!!”
Những người có địa vị cao bình thường sẽ không nói tục.
Phương Trường Kim đương nhiên cũng là người như vậy.
Tuy nhiên, lúc này ông ấy mở miệng chửi Viên Điền Hồng chứng tỏ trong lòng ông ấy đang rất tức giận.
Khi Phương Trường Kim chửi Viên Điền Hồng, trong mắt ông ấy hiện lên một tia lạnh lẽo!
Ông ấy nhìn chằm chằm vào Lý Hùng, hỏi: “Cậu này, bây giờ cậu có cách nào giúp tôi giải quyết vấn đề này không?”
“Chỉ cần cậu giúp tôi trị khỏi tình trạng này, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa cậu!”
“Tôi không thiếu tiền.”, Lý Hùng dựa vào sofa, giọng điệu bình thản, nét mặt điềm tĩnh.
Lý Hùng nói thẳng.
“Vốn dĩ là do hôm nay tôi nhàn rỗi buồn chán, nhìn thấy trên người ông có chút vấn đề nên muốn ra tay giúp đỡ”.
“Nhưng từ những gì ông vừa nói, tôi có thể nghe ra được ông và người tên Viên Điền Hồng đó có quan hệ rất thân thiết đúng không?”
Phương Trường Kim gật đầu.
“Lúc còn trẻ hai chúng tôi đã kết nghĩa anh em”.
“Trong những năm vừa qua, tôi đã giúp ông ta rất nhiều trong lĩnh vực kinh doanh”.
“Tôi cũng là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Viên Thị, sở hữu 16% cổ phần của tập đoàn ấy”.
“Ồ?”
Nghe đến đây, Lý Hùng cười.
Vài phút sau, Lý Hùng và Tiết Đại Bàn đi ra khỏi phòng.
Khi Lý Hùng quay đầu lại tìm Hứa Mộc Tình, phát hiện Hứa Mộc Tình đang đứng giữa đám đông, như một bông hoa nở rộ.
Hứa Mộc Tình rất giỏi giao tiếp.
Đây là lý do vì sao cô có thể tự mình giành được các dự án hàng đầu ở Ninh Châu.
Bất kể là dịp nào, bất kể là phải đối mặt với loại người như thế nào.
Hứa Mộc Tình đều có thể xử lý một cách rất bình tĩnh.
Cộng thêm việc khoảng thời gian này đã được Lý Hùng rèn giũa cho.
Hứa Mộc Tình bây giờ đang giao tiếp với những người ở tầng lớp thượng lưu.
Cô mang một khí chất tự nhiên rất đặc biệt, khiến người khác cảm thấy rất thu hút và ấn tượng.
Đám người đó nhanh chóng tạo thành một vòng tròn nhỏ xung quanh cô.
Đàn ông hay phụ nữ, tất cả đều đứng vây quanh cô, khiến cô trở thành trung tâm, mọi người cầm ly rượu trên tay, cười nói vui vẻ.
Nét mặt Lý Hùng bình thản đứng ở đó, nhìn Hứa Mộc Tình từ một khoảng cách nhất định.
Tiết Đại Bàn vui vẻ rời khỏi bữa tiệc, đi giải quyết những việc mà Lý Hùng đã căn dặn.
Không lâu sau, hai nhân viên bảo vệ cao lớn của khách sạn đột nhiên đi thẳng về phía Lý Hùng.
Hai người này phân ra hai phía, đi tới gần Lý Hùng, vẻ mặt lạnh lùng.
Một trong số đó nói với Lý Hùng.
“Thật xin lỗi, đây là bữa tiệc cao cấp”.
“Người thường không được phép vào”.
“Nếu như anh là tài xế hay vệ sĩ gì đó, mời anh ra bên ngoài đợi cho”.
Lý Hùng ngao ngán nhìn hai người này, cười nhạt nói: “Nếu như tôi không đi thì sao?”
Một nhân viên bảo vệ khác lập tức ngẩng cổ lên.
Anh ta tiến lên hai bước, chỉ vào người Lý Hùng: “Này, anh có biết đây là nơi nào không?”
“Với thân phận của anh, vác mặt đến đây không thấy xấu hổ sao?”
“Những người đến bữa tiệc từ thiện tối nay đều là những sếp lớn cấp cao, những doanh nhân thành đạt”.
“Loại cặn bã như anh có tư cách gì mà đứng ở đây?”
Khi nhân viên bảo vệ nói, anh ta cố tình nói thật to.
Để thu hút sự chú ý của những người đứng xung quanh.
Tống Giang Thu đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ta khẽ gật đầu.
Đây chính là điều mà hắn ta muốn.
Hừ, thằng ở rể ăn bám nhà vợ lại dám vác mặt đến nơi này!
Cậu chủ đây chỉ cần dùng một ngón tay là có thể lột sạch lớp da chó của mày.
Vốn dĩ Tống Giang Thu chỉ định đuổi Lý Hùng ra khỏi bữa tiệc này.
Nhưng bây giờ, hắn ta thay đổi chủ ý rồi.
Hắn ta cảm thấy mình phải cho thằng ở rể ăn bám nhà vợ này một đòn chí mạng!
Chỉ có như vậy, Hứa Mộc Tình mới có thể nhìn thấy được năng lực vượt trội của tầng lớp xã hội thượng lưu như hắn ta!
Tống Giang Thu dẫn theo một đám người, chậm rãi đi tới.
“Có chuyện gì vậy?”
Sự xuất hiện của Tống Giang Thu đã thu hút sự chú ý của rất nhiều các cô gái chưa có chồng ở xung quanh.
Trong số bọn họ, có nhiều người tối nay tới đây là vì Tống Giang Thu.
Tống Giang Thu không chỉ là phó tổng giám đốc của tập đoàn lớn.
Đồng thời hắn ta cũng là cậu chủ của nhà họ Tống.
Với thân phận ‘kép’ này của hắn ta khiến bản thân anh ta trở nên đẹp trai anh tuấn một cách bất ngờ.
Trong giới thượng lưu ở thủ đô, vô số cô gái chưa kết hôn thường xuyên bàn tán về anh chàng này.
Không biết có biết bao nhiêu người mơ ước có thể xuất hiện bên cạnh hắn ta, cùng chung sống với hắn ta, trở thành tâm điểm của giới thượng lưu.
Nhân viên bảo vệ vội vàng cung kính nói với Tống Giang Thu.
“Tôi cũng không hiểu người này kiểu gì nữa, da mặt dày như cái thớt vậy”.
“Rõ ràng những người tham gia bữa tiệc từ thiện ngày hôm nay đều là những người có thân phận”.
“Nhưng hắn chỉ mặc bộ quần áo rách rưới, không biết xấu hổ còn đi vào đây, ăn trực uống trực”.
Nghe thấy nhân viên bảo vệ nói như vậy, đám đông xung quanh bắt đầu bàn tán.
“Tôi cũng gặp nhiều người mặt dày rồi, nhưng mặt dày đến mức này thì đúng là chưa từng thấy qua”.
“Sao lại có loại người như vậy được chứ? Đúng là loại không biết xấu hổ”.
“Nhìn anh ta xem, khác gì một thằng lưu manh đầu đường xó chợ đâu”.
“Khác xa một trời một vực so với cậu Tống”.
“Cái gì ở dưới đất ấy nhỉ? Một bãi cứt chứ sao!”
Khi mọi người đang xôn xao bàn tán, giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của Hứa Mộc Tình vang lên trong đám đông.
“Anh ấy là chồng tôi, hai người chúng tôi cùng nhau tới đây”.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đi xuyên qua đám người, mang theo hương thơm phảng phất, đi đến bên cạnh Lý Hùng.
Trước mặt mọi người, Hứa Mộc Tình thản nhiên nắm lấy cổ tay Lý Hùng.
Cô hơi ngẩng đầu nhìn hai nhân viên bảo vệ.
“Khi chúng tôi vào khách sạn, chúng tôi đã đưa thiệp mời rồi”.
“Nếu như tôi và chồng tôi không có tư cách vào bữa tiệc này, vì sao ngay từ cửa các anh không chặn chúng tôi lại luôn đi?”
Hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau, không ngờ rằng lại có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy đứng ra bênh vực Lý Hùng.
Lúc này, Tống Giang Thu cười nhẹ, tiến lên trước một bước.
Đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.
Hắn ta nở nụ cười.
“Cô gái này, xin cô đừng tức giận”.
“Chúng tôi không nhắm vào cô”.
“Chỉ là cảm thấy người đi bên cạnh cô này ăn mặc luộm thuộm quá thôi”.
Tống Giang Thu đã trau chuốt tỉ mỉ, cả người toát lên vẻ tinh xảo như một chiếc đồng hồ hàng hiệu nổi tiếng.
Từ đầu đến chân chỗ nào cũng được trau chuốt cẩn thận.
Tống Giang Thu vô cùng tự tin, sau khi mình xuất hiện, nhất định sẽ thu hút được ánh mắt của Hứa Mộc Tình.
Trong ánh mắt ngạc nhiên ấy, hắn ta có thể cảm nhận được sự sùng bái và ngưỡng mộ.
Bởi vì so với Lý Hùng đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình, Tống Giang Thu chính là mây trên trời, còn anh chỉ là đống bùn dưới đất.