Ngưu Tam Tỷ nói với Lý Tấn, lúc trước Lý Mộc có để lại cho Lý Hùng một món đồ.
Ngưu Tam Tỷ vẫn luôn giữ nó.
Vừa nãy Ngưu Tam Tỷ mới đưa nó cho Lý Hùng.
Nghe thấy thế, Lý Tấn vội hỏi: "Sao tôi không biết chuyện này?"
Là chủ nhà nên từ trước đến nay đối với chuyện của tất cả mọi người trong nhà Lý Tấn đều rõ như lòng bàn tay.
Nhưng chuyện Ngưu Tam Tỷ vừa nói ông ta hoàn toàn không biết gì cả.
Mà chuyện này còn liên quan chặt chẽ với cả gia đình ông ta.
Điều này làm cho Lý Tấn vừa nói chắc như đinh đóng cột bỗng trở nên căng thẳng.
Đối với ông ta mà nói, ngoài chuyện các thành viên trong gia đình khỏe mạnh thì chuyện qua trọng nhất là không để Lý Hùng biết được nguyên nhân cái chết của Lý Mộc.
Cho dù Lý Hùng chạy đến trước mặt ông ta hỏi, ông ta cũng sẽ không nói.
Lý Hùng cũng biết rõ điều đó.
Nếu không lúc Lý Hùng đến thủ đô.
Anh đã đến tìm Lý Tấn hỏi thẳng rồi.
Nhưng Ngưu Tam Tỷ nói một câu khiến Lý Tấn câm nín.
Ngưu Tam Tỷ nói: "Trước khi cậu cả qua đời đã dặn không được nói chuyện này cho lão gia, ngay cả phu nhân cũng không được nói".
Lý Tấn vỗ tay lên trán thở dài một hơi.
Sau đó hỏi: "Là thứ gì thế?"
"Một cái bình sứ nhỏ".
"Cái bình sứ nhỏ này là ngày xưa cậu cả với cậu hai mua được lúc đi chợ đồ cổ".
"Lúc đó nó vẫn là cái bình đựng tiền của cậu hai".
"Bình đựng tiền?"
Trong đầu Lý Tấn không chút ấn tượng về cái bình sứ nhỏ mà Ngưu Tam Tỷ nói.
Ông ta lập tức hỏi: "Cái bình sứ này có tác dụng đặc biệt gì à?"
Ngưu Tam Tỷ lắc đầu.
Thực ra không chỉ Ngưu Tam Tỷ không biết.
Mà ngay cả Lý Hùng lúc nhìn thấy cái bình sứ nhỏ này, trong đầu cũng nảy ra dấu hỏi chấm.
Lúc này Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đã đi từ trong nhà ra.
Xe hai người từ từ chạy trên đường.
Giờ Hứa Mộc Tình là người lái xe.
Lý Hùng ngồi ở ghế phụ nhìn chằm chằm vào cái bình sứ.
Ngưu Tam Tỷ nói cái bình sứ nhỏ này là hai anh em Lý Mộc và Lý Hùng lúc chạy đến chợ đồ cổ đã mua nó với giá mấy chục tệ.
Lúc nhỏ, Lý Hùng thấy nó chỉ như một cái bình sứ bình thường.
Nhưng vì đây là quà anh trai tặng, nên anh làm theo lời Lý Mộc nói, đựng tiền vào bên trong.
Giờ Lý Hùng lắc nhẹ cái bình cũng nghe thấy tiếng tiền xu va leng keng bên trong.
Hứa Mộc Tình yên lặng lái xe.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn Lý Hùng mấy cái.
Bữa tối nay người một nhà cùng ngồi ăn cơm rất đơn giản, rất ấm cúng.
Đây là lần thứ hai cô gặp Lục An Lam.
Lục An Lam giống như tiểu thư khuê các, hiền lạnh lại dịu dàng.
Trên người bà ấy có khí chất riêng mà rất nhiều đàn ông mơ ước.
Vốn trước khi Hứa Mộc Tình gặp mẹ chồng, trong lòng có hơi lo lắng.
Nhưng sau bữa tối nay, cô mong mình có thể gần gũi với Lục An Lam nhiều hơn.
Bởi vì cô muốn trở nên giống như bà ấy.
Lý Hùng kiên cường hơn cô rất nhiều, xa cách nhiều năm như vậy.
Gặp được mẹ ruột nhưng anh không khóc.
Chỉ là đôi mắt hơi đỏ mà thôi.
Giống như anh đã giấu hết tâm sự trong lòng mình vậy.
Lý Hùng càng như vậy, trong lòng Hứa Mộc Tình càng thương anh hơn.
Tuy là bình thường anh cực kì mạnh, khiến cho người khác nhìn không thấu thực lực của anh.
Nhưng tối nay Hứa Mộc Tình lại nhìn thấy một mặt dịu dàng khác của anh.
Mà giờ đây, ánh mắt anh đang nhìn chăm chú vào cái bình sứ nhỏ trong lòng.
"Leng keng".
Lý Hùng mở cái bình sứ ra, tiền xu bên trong rơi hết ra ngoài.
Ngoài tiền xu rơi ra, bên trong bình nhỏ không còn thứ gì khác.
Lý Hùng đặt cái bình nhỏ bên cạnh, sau đó cẩn thận xem số đồng xu này.
Theo phản xạ có điều kiện, anh nghĩ Lý Mộc giữ cái bình sứ đến giờ chắc chắn là có dụng ý.
Tối nay Lý Hùng cũng mở miệng hỏi Lục An Lam nguyên nhân cái chết của Lý Mộc.
Nhưng Lục An Lam không nói gì.
Chỉ bảo Ngưu Tam Tỷ đưa cho Lý Hùng cái bình sứ này.
Với Lý Hùng, thù của anh trai nhất định phải trả.
Tất cả những người từng làm hại anh trai.
Đều giết sạch!
Lý Hùng nhìn chằm chằm đồng xu.
Không bao lâu, có một chiếc xe tải đi từ đối diện tới.
Ánh đèn chiếu rất sáng, nhờ ánh sáng phản chiếu.
Hứa Mộc Tình vô tình phát hiện hình như bên trong cái bình sứ của Lý Hùng có chữ viết.
Cô nói với anh: "Chồng ơi, anh nhìn xem có phải bên trong cái bình sứ có tin tức gì không?"
Lý Hùng sửng sốt, lập tức cầm lấy cái bình.
Lúc Lý Hùng chiếu đèn vào bên trong cái bình, phát hiện bên trong có một dòng chữ.
Lý Hùng cau mày đọc.
Sau khi Hứa Mộc Tình nghe Lý Hùng đọc thì nói: "Phan Gia Viên, nghe giống như một cái địa chỉ ý".
Lý Hùng nói: "Đây là chợ đồ cổ nổi tiếng ở thủ đô".
"Sáng mai anh đi xem thử".
Hứa Mộc Tình mím đôi môi đỏ mọng, nói nhỏ: "Anh dẫn em theo với nhé".
Lý Hùng hơi sửng sốt, cười nói: "Ừ".
...
Sáng sớm hôm sau Lý Hùng dẫn Hứa Mộc Tình đến chợ đồ cổ nổi tiếng ở thủ đô.
Phan Gia Viên.
Năm đó Lý Mộc và Lý Hùng mua cái bình sứ nhỏ này ở một sạp hàng nằm trong góc hẻo lánh.
Lý Hùng nhớ rất rõ lúc đó cả hai anh em đều không dẫn theo vệ sĩ.
Lần đầu tiên trốn nhà đi chơi.
Cho dù là đã qua nhiều năm nhưng kí ức lúc còn nhỏ, Lý Hùng vẫn nhớ rất rõ.
Vì thế mà Lý Hùng dẫn theo Hứa Mộc Tình vào chợ đồ cổ, rất dễ dàng tìm thấy góc nhỏ năm đó.
Mà làm Lý Hùng ngạc nhiên là, bao nhiêu năm thế mà cái sạp nhỏ của ông chủ vẫn bán.
Chỉ có một điểm khác duy nhất là tóc ông ấy đã hoa râm.
Vẻ mặt tang thương.
Lý Hùng liếc mắt đã nhận ra ông ấy là vì dáng vẻ ông ấy vẫn không thay đổi.
Dáng người thấp thấp, gầy tong teo.
Nhìn đã biết là người thật thà.
Cái sạp hàng làm ăn không tốt lắm.
Bởi vì những thứ được bày bán trông rất bình thường, chả có gì đặc biệt.
Mà ông chủ cũng không mồm mép tép nhảy.
Có khách đến, ông ấy cũng chỉ cười với người ta.
Còn lại cứ để kệ khách chọn.
Lý Hùng cầm cái bình sứ nhỏ trong tay, hỏi ông chủ: "Ông chủ, ông có ấn tượng với cái bình sứ nhỏ này không?"
Ông chủ nhận lấy nó đặt trong tay nhìn thử, lắc đầu.
Lúc Lý Hùng đang định lấy lại cái bình sứ nhỏ, ở cửa hàng cách đó không xa.
Có một gã đàn ông trung niên nuôi ria mép, lông mày ông ta nảy lên một cái.
Ông ta thảnh thơi bước tới.
Thuận miệng chào hỏi ông chủ.
"Ông Vương, hôm nay buôn bán thế nào?"
Chương 612: Ngô Lương
Ông chủ cười nói: "Không tốt, làm ăn ngày một chán".
"Tôi tính một thời gian nữa, đến tiền thuê mặt bằng cũng không trả nổi mất".
"Cái nghề này của chúng ta là thế đấy, ông bám nghề nhiều năm như thế là giỏi lắm rồi".
Gã trung niên cố tình đi một vòng quanh sạp hàng.
"Cái bình sứ này ở đâu ra thế?"
Tất cả hành động của gã trung niên không qua khỏi mắt Lý Hùng.
Nhưng cái mánh khóe của ông ta, anh không thèm vạch trần.
Anh đặt cái bình sứ trong tay mình vào tay gã trung niên, nhìn nó nói: "Ông chủ xem giúp tôi xem cái bình sứ này có gì đặc biệt không?"
Gã trung niên này họ Ngô, tên là Ngô Lương.
Ngô Lương mở cửa hàng ở Phan Gia Viên mấy chục năm rồi.
Tất cả những người quen khi nói về ông ta đều thống nhất chỉ có một chữ.
Gian!
Nếu nhất định phải thêm một chữ đằng sau thì sẽ là.
Gian trá!
Ngô Lương còn được gọi là Vô Lương.
Lúc Ngô Lương đỡ lấy cái bình sứ từ tay Lý Hùng, khóe mắt ông ta hơi run rấy.
Động tác rất nhỏ này bị Lý Hùng nhìn thấy.
Ngô Lương cố ý dùng ánh mắt thờ ơ liếc qua liếc lại.
Mặc dù chỉ vài cái liếc mắt nhỏ nhưng Lý Hùng đã nhận ra một điều từ ánh mắt ông ta.
Ngô Lương biết cái bình sứ này.
Sau đó ông ta ném lại cái bình cho Lý Hùng.
"Cái bình sứ này chả có gì đặc biệt, đúng là hơi lâu đời nhưng cũng không đáng mấy tiền, nếu cậu muốn bán thì tôi mua nó với giá hai nghìn tệ".
Lý Hùng hôm nay mặc một bộ quần áo bình thường giống mọi hôm.
Hứa Mộc Tình thì khỏi phải nói.
Từ trước đến nay cô đều mặc hàng đặt may riêng.
Nếu không có mắt nhìn thì không thể biết giá của bộ quần áo cô mặc trên người những mấy chục nghìn tệ.
Vì thế Ngô Lương thấy, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình cũng chỉ là hai người bình thường thôi.
Đám người trẻ như bọn họ là dễ lừa gạt nhất.
"Ông đùa à, cái bình sứ này nửa năm trước tôi mua của ông chủ này với giá năm nghìn tệ đấy, tôi chả thèm bán với giá hai nghìn tệ đâu".
Ông chủ sạp hàng vò đầu bứt tai, không nhớ rõ mình từng bán cái bình này cho Lý Hùng.
Ngô Lương cười ha hả: "Nhóc con, mua năm nghìn chứng tỏ cậu bị lừa rồi".
"Tôi nói thật với cậu, cái bình trong tay cậu nhiều nhất là được một trăm năm".
"Bởi vì tay nghề làm ra nó rất bình thường, chỉ khi gặp được người thật sự thích nó".
"Nếu không cậu không bán được nó với giá hai nghìn như tôi mua đâu".
"Nếu không tin cậu cầm cái bình này đi một vòng quanh chợ đồ cổ hỏi mà xem".
Ngô Lương quay người đi về cửa hàng của mình.
"Dù sao thì cửa hàng của tôi cũng ở đây, nếu cậu muốn bán thì cứ đến".
Nói xong ông ta từ từ bước vào cửa hàng.
Ngô Lương ngồi sau quầy, rút điện thoại ra gọi cho Viên Điền Hồng.
"Ông chủ, tìm được rồi! Cuối cùng cũng tìm được rồi".
"Cái bình sứ đấy cuối cùng cũng xuất hiện rồi".
Viên Điền Hồng đang tức điên người, vừa nghe thấy thế, ông ta từ sô pha đứng bật dậy.
Hai mắt ông ta sáng rực lên.
"Tìm kiếm mười mấy năm cuối cùng cũng tìm thấy rồi".
Viên Lịch Hành ngồi cạnh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bác của mình.
Anh ta thấy từ trước đến nay Viên Điền Hồng là một người chín chắn cẩn thận, lắm mưu nhiều kế.
Ông ta rất ít khi kích động như vậy.
Ở đầu dây bên kia, Ngô Lương tiếp tục nói.
"Cái bình sứ đang ở trong tay một đôi nam nữ, nhìn bọn chúng ăn mặc không giống người có tiền".
"Đợi lát nữa tôi sẽ tìm cách mua lại nó".
Viên Điền Hồng bật cười.
"Nếu đã là người thường mà còn phải mua à?"
"Chờ bọn chúng ra khỏi Phan Gia Viên, ông lập tức dẫn người cướp lấy".
"Vâng ạ!"
Viên Điền Hồng cúp máy.
Thấy ông ta có vẻ cực kì kích động, Viên Lịch Hành vội hỏi.
"Bác à, cái bình sứ này có gì đặc biệt mà là bác kích động thế?"
Giờ Viên Điền Hồng đang cực kì vui sướng.
Ông ta ngồi xuống, thích chí nói với Viên Lịch Hành.
"Lúc trước không phải cháu hỏi sao Lý Mộc bị ép chết mà Lý Thị là một trong bốn gia tộc lớn lại thờ ơ sao?"
"Nguyên nhân bắt nguồn từ cái bình sứ này đấy".
Viên Điền Hồng nói thế làm khơi lên sự tò mò của Viên Lịch Hành.
Viên Lịch Hành nói: "Người ta vẫn đồn là do Lý Mộc chọc phải cậu ấm của một gia tộc lớn".
"Cậu ấm này ghen tị với Lý Mộc là thiên tài nên mới dùng cách này để thiên tài mãi mãi ngã xuống".
"Ha ha ha!"
Viên Lịch Hành cười to: "Ghen tị?"
"Cho dù Lý Mộc là thiên tài ngàn năm có một thì cậu ba của nhà họ Long sao có thể ghen tị với hắn chứ?"
"Cho dù là thiên tài như Lý Mộc nhưng ngay cả tư cách lau giày cho cậu ấm nhà họ Long cũng không có".
Lần đầu tiên Viên Lịch Hành nghe thấy Viên Điền Hồng nhắc đến nhà họ Long này.
Vội vàng hỏi: "Bác à, nhà họ Long này..."
"Chuyện này cháu đừng hỏi đến, vẫn chưa đến lúc cháu nên biết".
Nói đến chuyện này, Viên Điền Hồng rất nghiêm túc.
Viên Lịch Hành vội ngậm miệng.
Nhưng giờ tâm trạng Viên Điền Hồng đang rất tốt.
Ông ta nói cho Viên Lịch Hành nghe chuyện đã qua.
Năm đó nhà họ Lý ở thủ đô có một thiên tài.
Lý Mộc.
Khác hẳn với thiên tài tự tâng bốc mình của nhà họ Hậu.
Lý Mộc là thiên tài hàng thật giá thật.
Điều này, Viên Điền Hồng cũng phải thừa nhận.
Lúc Lý Mộc mười năm tuổi đã là cao thủ đại tông sư đỉnh cấp.
Lúc ấy mọi người đoán đến năm hai mươi tuổi anh ấy có thể thành Vương.
Nhưng điều bất ngờ là năm mười sáu tuổi Lý Mộc đã trở thành Vương rồi.
Thiên tài là gì?
Là Lý Mộc.
Lý Mộc không chỉ có năng khiếu bẩm sinh, anh ấy cũng là người cực kì hiền lành khiêm tốn.
Rất ít khi anh ấy tranh chấp với người khác.
Lại càng không cậy thân thế của mình lên mặt bắt nạt người.
Ở trong mắt nhiều người, Lý Mộc đúng là hoàn mĩ.
Nếu anh ấy cứ thế lớn lên, có thể dẫn dắt cả gia tộc Lý Thị đi lên đỉnh cao mới.
Nhưng Lý Mộc chọc phải cậu ba nhà họ Long.
Không ai biết rõ anh ấy sao lại chọc phải hắn.
Ngay cả Viên Điền Hồng cũng chỉ nghe nghóng được chút.
Hình như là vì một việc hoặc một người.
Nói chung là khiến cậu ba nhà họ Long không vui.
Nhà họ Long lập tức chèn ép nhà họ Lý.
Phải giết chết hai anh em Lý Mộc, Lý Hùng.
Nghe thấy thế, Viên Lịch Hành vội hỏi: "Chuyện này liên quan gì đến Lý Hùng?"
"Chả lẽ cả hai người bọn chúng đều chọc phải cậu chủ Long à?"
Viên Điền Hồng lắc đầu.
"Chuyện có đơn giản như thế đâu".
Bởi vì vui nên Viên Điền Hồng nói ra một tin chính xác.
"Thực ra mấy lời đồn không đúng".
"Lý Mộc nhất định phải chết".
Viên Lịch Hành hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì cậu ta quá giỏi, đã uy hiếp đến cậu chủ Long".
Viên Lịch Hành: "Lúc trước bác cũng nói, nhà họ Lý bé cỏn con như thế sao có thể uy hiếp đến nhà họ Long khổng lồ thế chứ?"
"Nhà họ Lý đương nhiên không thể uy hiếp đến nhà họ Long".
"Nhưng mẹ của Lý Hùng thực ra không phải họ Lục".
Nói xong, ánh mắt Viên Điền Hồng lóe lên tia sắc bén.
"Bà ấy họ Long".
Chương 613: Sự uy hiếp của gia tộc hạng nhất
Nghe thấy thế, Viên Lịch Hành tái mặt.
"Tại sao Lý Hùng và Lý Mộc đều là người của nhà họ Long?"
"Mà nhà họ Long lại tìm mọi cách dồn bọn chúng vào chỗ chết chứ?"
"Người tài không phải là gốc rễ của một gia tộc hưng thịnh sao?"
Viên Điền Hồng lạnh lùng hừ một tiếng: "Với những gia tộc nhỏ như chúng ta, người tài đương nhiên là gốc rễ của gia tộc".
"Nhưng sau khi một gia tộc có thể đạt đến trình độ lớn mạnh như nhà họ Long".
"Cách vận hành của gia tộc bọn họ sẽ khác với cách truyền thống trước kia".
"Đối với nhà họ Long, Lý Mộc không phải là ưu thế mà là tai họa ngầm của nhà bọn họ".
"Nói cách khác, Lý Mộc nhất định phải chết".
"Ban đầu Lý Hùng có thể sống là bởi vì trước mặt nhiều người như vậy, một thiên tài như Lý Mộc phải quỳ xuống".
"Giống như con chó quỳ trước mặt câu ba nhà họ Long".
"Mà còn phải chui qua đũng quần của cậu ba".
"Đối với một người đàn ông mà nói, sự nhục nhã này còn đau khổ hơn là cái chết".
"Không thể không nói, Lý Mộc đúng là môt người đàn ông chân chính".
"Nếu cậu ta không chết, gia tộc Lý Thị chắc chắn sẽ vùng dậy, không ai ngăn nổi".
"Nhưng may là ông trời có mắt, một nhân tài như vậy mà lại bị bóp chết từ trong trứng".
"So với Lý Mộc thì Lý Hùng đúng là vô dụng hơn nhiều".
"Thực ra lúc trước bác cũng không hiểu sao Lý Mộc lại tình nguyện chết để Lý Hùng được sống".
"Giờ nghĩ lại có lẽ là lúc đó tình anh em trỗi dậy".
Viên Điền Hồng nói với Viên Lịch Hành: "Giờ cháu mau dẫn người đi cướp cái bình sứ trong tay Lý Hùng về đi".
"Nếu được thì tiện tay vặn cổ nó xuống cho bác".
Thực ra Viên Lịch Hành muốn ra tay với Lý Hùng từ lâu rồi.
Giờ nhận được lệnh, anh ta không chút do dự, lập tức dẫn người đi về phía Phan Gia Viên.
Mà từ đầu đến cuối, Viên Điền Hồng không nói cho Viên Lịch Hành biết chuyện Lý Hùng là cao thủ đại tông sư đỉnh cấp, thậm chí có thể cao hơn.
Ông ta thấy mặc dù cháu mình tuy không phải thiên tài nhưng cũng dư sức xử lí Lý Hùng.
Hơn nữa theo ông ta thấy, Lý Hùng cũng không mạnh đến vậy.
Ông ta nghĩ đây chỉ là chiêu che mắt của Lý Tấn mà thôi.
Dù sau bao nhiêu năm nay, Lý Tấn không giỏi về mọi mặt nhưng mấy cái trò lừa gạt này ông ta giỏi hơn ai hết.
Quan trọng hơn là người Viên Điền Hồng cho Viên Lịch Hành dẫn đi không phải là vệ sĩ bình thường.
Mà là đội Hắc Phong.
Là đội ngũ hàng đầu của gia tộc Viên Thị.
Nói gì đến đại tông sư, cho dù có là Vương đến thì cũng phải để lại một lớp da.
Lúc Viên Lịch Hành dẫn người đến Phan Gia Viên tụ hội với Ngô Lương.
Ngô Lương nói cho Viên Lịch Hành: "Lý Hùng và ông chủ sạp hàng đồ cổ vừa mới rời đi rồi".
Viên Lịch Hành nhếch mày hỏi: "Bọn họ đi đâu?"
Ngô Lương cúi đầu khom lưng trước mặt Viên Lịch Hành, chỉ thiếu điều vẫy đuôi nữa thôi.
"Vừa nãy tôi phái người đứng cạnh nghe lén bọn họ nói chuyện".
"Lý Hùng không biết cái hay của bình sứ".
"Mà ngược lại tìm đến chỗ bán để hỏi về nguồn gốc cái bình".
"Hắn cho Vương Đại Khánh mười nghìn tệ".
"Vương Đại Khánh liền dẫn hắn đi rồi".
"Nếu tôi đoán không sai, chắc Vương Đại Khánh dẫn hắn đến quê cũ của ông ta, núi Tướng Quân".
Viên Lịch Hành kéo áo Ngô Lương, bọn họ lên xe nhanh chóng rời đi.
Trên xe, Viên Lịch Hành hỏi Ngô Lương: "Núi Tướng Quân là nơi nào?"
Ngô Lương nói: "Trước kia núi Tướng Quân có một cái tên khác, gọi là Tam Lí Câu".
"Mấy chục năm trước ở đấy phát hiện được một ngôi mộ tướng quân".
"Nghe nói là cổ mộ của một đại tướng quân từ thời Tây Tấn".
"Sau đó lại tìm được một hai ngôi mộ ở mảnh đất đó".
"Ở đó từng dấy nên cơn sốt khảo cổ".
"Người dân xung quanh đó tìm được một số đồ sành sứ đều mang đến Phan Gia Viên chỗ chúng tôi bán".
"Vương Đại Khánh mấy năm nay toàn dựa vào tên tuổi của núi Tướng Quân để kiếm sống".
Thực ra mấy thứ ông ta bán đều là hàng thứ phẩm, không đáng nhắc tới.
Nghe xong Ngô Lương nói, vẻ mặt Viên Lịch Hành nghiền ngẫm.
Anh ta lập tức rút điện thoại gọi cho Viên Điền Hồng.
"Bác à, cháu phát hiện một chuyện rất thú vị".
Ở đầu dây bên kia, Viên Điền Hồng đang nhàn nhã ngồi trong nhà.
Ông ta vừa mới nói chuyện điện thoại với gia tộc Muto.
Sau khi tộc trưởng gia tộc Muto biết chuyện thì giận tím mặt.
Ông ta đã lệnh cho cao thủ hàng đầu của gia tộc Muto dẫn theo đám người tinh anh, ngồi máy bay đến thủ đô rồi.
Sáng mai là bọn họ đến nơi.
Sáng mai chính là ngày tận thế của gia tộc Lý Thị.
"Ừ, nói nghe xem nào".
Giờ tâm trạng Viên Điền Hồng đang rất tốt, ông ta có rất nhiều thời gian nghe kế hoạch của cháu mình.
Viên Lịch Hành nói với ông ta chuyện Lý Hùng và Vương Đại Khánh đi đến núi Tướng Quân.
Sau đó anh ta nói với Viên Điền Hồng: "Bác à, giờ cháu có hai cách để giải quyết chuyện này".
"Cách thứ nhất là cháu làm theo lời bác, dẫn theo đội Hắc Phong đi giết chết Lý Hùng và Hứa Mộc Tình, mang bình sứ về".
"Cách thứ hai là đi theo Lý Hùng xem hắn định giở trò gì?"
"Dù sao thì giờ chúng ta cũng buộc dây vào cổ hắn rồi".
"Cho dù thằng chó Lý Hùng chạy đến đâu thì chúng ta cũng có thể tóm được hắn".
Viên Điền Hồng suy nghĩ rồi nói: "Tìm cái bình này cũng là nhiệm vụ năm đó bên trên giao cho bác".
"Chẳng qua đã bao nhiêu năm như thế, chỉ sợ bọn họ cũng quên mất chuyện này rồi".
"Cháu nói không sai, vậy cháu dẫn theo đội Hắc Phong đi theo sau".
"Cái bình chắc chắn có bí mật, nói không chừng Lý Hùng sẽ mang đến lợi ích mới cho gia tộc chúng ta cũng nên".
Viên Điền Hồng rất tin tưởng Viên Lịch Hành.
Ông ta rất hiểu năng lực của Viên Lịch Hành.
Ông ta biết với trí thông minh và thủ đoạn của Viên Lịch Hành thì dư sức đối phó với Lý Hùng.
Giờ Lý Hùng giống như Viên Lịch Hành nói, chỉ là con chó bị xích cổ.
Viên Điền Hồng là chủ nhân của nó.
Giờ là lúc dắt chó đi dạo.
Có lẽ con chó này có thể mang đến cho gia tộc của bọn họ một thứ gì đó mới mẻ.
Sau khi Viên Lịch Hành được ông ta đồng ý, xe anh ta đã bám sát sau chiếc xe trắng của Lý Hùng.
Núi Tướng Quân cách thủ đô ba tiếng đồng hồ lái xe.
Lúc đến núi Tướng Quân thì sắp là buổi trưa rồi.
Núi Tướng Quân này không có gì đặc biệt, giống như nông thôn vậy.
Lý Hùng làm theo lời Vương Đại Khánh, dừng xe ở đầu làng.
Vương Đại Khánh nhìn liếc qua ánh mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu.
Sau đó híp mắt nói với Lý Hùng: "Lúc này dương khí mạnh nhất, vừa hay để chúng ta vào núi Tướng Quân".
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình theo chân Vương Đại Khánh.
Vương Đại Khánh vừa đi vừa nói với Lý Hùng.
"Dáng người cậu cao ráo, cơ thể rắn chắc".
"Cho dù vào trong núi có nguy hiểm cũng không sợ".
"Nhưng cô gái bên cạnh thì gầy quá, cậu phải để ý cô bé đấy".
Chương 614: Ngọn núi này rất kỳ quái
"Lát nữa tốt nhất là cậu nắm tay cô ấy, tôi sợ trên núi sẽ có gió độc".
"Nếu trúng gió độc, nhẹ nhất là cảm mạo phát sốt, còn không sẽ rất nguy hiểm".
Vương Đại Khánh vừa nói thế, Lý Hùng bế bổng Hứa Mộc Tình lên theo kiểu công chúa, ôm chặt cô trong ngực.
Da mặt Lý Hùng dày như tường thành.
Nhưng mặt Hứa Mộc Tình đỏ đến tận mang tai rồi.
Cả người cô rúc trong ngực Lý Hùng, hai bên má dán sát vào ngực anh.
Nhìn từ xa, núi Tướng Quân như một thỏi vàng.
Hai phía đông tây của núi nhô cao, ở giữa lại hơi trũng xuống.
Vương Đại Khánh dẫn theo hai người, bước nhanh dọc theo đường núi ngoằn ngoèo.
Vương Đại Khánh đi rất nhanh, ông ấy có vẻ rất sốt ruột, luôn miệng nói phải về làng trước khi trời tối.
Thực ra Vương Đại Khánh không mấy ấn tượng với cái bình trong tay Lý Hùng.
Dù sao cũng là chuyện của mười mấy năm trước rồi.
Ông ấy chỉ biết những thứ mình bán đều là từ núi Tướng Quân mà ra.
Mỗi lần chỉ cần mưa lớn, sẽ có một số đồ vật theo dòng suối trôi từ trong núi ra.
Bình thường Vương Đại Khánh chỉ cần cẩn thận tìm ở suối, kiểu gì cũng thấy mấy cái bình, lọ.
Nhưng mấy cái bình đó cũng không đáng mấy tiền.
Cho nên mấy năm nay ông ấy không phất lên như người trong ngành.
Vương Đại Khánh vừa đi vừa nói với Lý Hùng.
"Cậu nhóc này, lẽ ra cậu không nên dẫn vợ theo, cậu không biết chứ ngọn núi này ở chỗ chúng tôi rất kỳ lạ".
"Cho dù giữa trưa thì phụ nữ trong làng chúng tôi cũng không lên núi".
"Gió thổi trên núi rất có hại đối với phụ nữ".
"Tôi nhớ lúc trước cũng có một đám người lên núi đào bảo vật".
"Trong nhóm bọn họ có hai người phụ nữ".
"Hai người đó còn to khỏe hơn vợ cậu nhiều".
"Nhưng bọn họ vừa vào trong núi thì gặp gió độc".
"Hai người bọn họ lúc đến thì hăng hái lắm".
"Nhưng lúc về, một người thì nằm trên cáng, một người được cõng trên lưng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy".
Đáng sợ lắm.
Lý Hùng nghĩ rồi nói: "Các ông ở đây thường có rất nhiều người đến đào bảo vật à?"
Vương Đại Khánh lắc đầu.
Thở dài một hơi.
Ông ấy chỉ vào căn nhà gỗ bên đường cách đó không xa nói: "Cậu có thấy căn nhà kia không?"
"Đấy là chỗ ngày xưa chúng tôi dựng nên để người ta dừng chân uống trà đấy".
"Mới đầu có rất nhiều người vào núi Tướng Quân đào bảo vật".
"Lúc đó luôn có một hai người tìm được bảo vật ở bờ suối".
"Tôi nghe nói, bảo vật tốt nhất còn được bán với giá cả nghìn tệ".
"Nhưng sau đó, bảo vật bị người ta đào hết, cũng ít người tới đây".
"Mà...."
Nói tới đây, Vương Đại Khánh hơi ngập ngừng.
Ánh mắt ông ta nhìn lướt qua sườn núi Tướng Quân.
Trong mắt có sự sợ hãi.
Giống như có thứ gì đó rất đáng sợ.
"Từ sau khi núi Tướng Quân có người chết, càng ít người đến đây".
Vương Đại Khánh dường như đang kiêng kỵ chuyện núi Tướng Quân có người chết, Lý Hùng hỏi hai lần nhưng ông ấy không trả lời.
Cùng lúc đó, Viên Lịch Hành đi theo sau Lý Hùng cũng đang nghe Ngô Lương nói về núi Tướng Quân.
"Cậu chủ đừng xem thường núi Tướng Quân này".
"Truyền thuyết về núi Tướng Quân có từ lâu, mọi người đều biết bên trong có rất nhiều bảo vật".
"Hàng năm chỉ cần có lũ về, sẽ có rất nhiều bảo vật trôi theo dòng nước từ trong núi xuống chân núi".
"Có rất nhiều người giống Vương Đại Khánh, nhặt đồ bên bờ suối mà phất lên".
"Cậu chủ nghĩ mà xem, mấy món đồ trôi ra ngoài đã rất đáng tiền rồi".
"Vậy bên dưới hầm mộ sẽ có bảo vật thế nào đây?"
Lúc Ngô Lương nói chuyện, Viên Lịch Hành nhìn chằm chằm vào ông ta.
Mỗi ánh mắt của Ngô Lương đều bị Viên Lịch Hành nhìn thấu.
Viên Lịch Hành lạnh lùng cười: "Ngô Lương, ông có biết tại sao mấy năm nay ông chỉ có thể trông coi cái cửa hàng rách nát ở trong góc xó xỉnh không?"
Ngô Lương cười thật thà: "Tôi từ nhỏ đọc ít sách, đầu óc không thông minh, mong cậu chủ nói rõ".
Ánh mắt Viên Lịch Hành nhìn Ngô Lương ngày càng lạnh lùng.
"Bởi vì ông không biết thân biết phận".
Bỗng có một trận gió lạnh thổi qua.
Ngô Lương cảm thấy người mình hơi run.
Ánh mắt đáng sợ quá.
Lúc bắt gặp ánh mắt của Viên Lịch Hành, Ngô Lương cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng, cả người lạnh lẽo.
Ông ta thấy ánh mắt Viên Lịch Hành tràn đầy khinh thường.
"Từ lúc ra khỏi nội thành tôi đã biết rõ".
"Ông tưởng tôi không biết lòng dạ xấu xa của ông chắc?"
"Ông chỉ định nhân cơ hội lần này để cậu đây dẫn đội Hắc Phong vào cái núi Tướng Quân khỉ gió mà ông nói thôi".
Ngô Lương sợ run lên.
Ông ta không ngờ bản thân giấu kĩ như vậy mà vẫn bị Viên Lịch Hành nhìn ra.
"Cậu chủ, tôi không dám, tôi không dám".
"Không cần giải thích với tôi".
Viên Lịch Hành trợn to hai mắt.
"Ông không biết câu càng tô càng đen à".
Trong mắt Viên Lịch Hành toát ra sự sắc bén mà Ngô Lương không dám nhìn thẳng.
"Tôi nói cho ông biết, trên đời này chả có chuyện gì lọt khỏi mắt tôi đâu".
"Mộ tướng quân cũng được, mộ hoàng đế cũng được".
"Cậu đây muốn vào thì vào, muốn ra thì ra".
"Trong mắt tôi, ông chỉ là con chó biết vẫy đuôi mừng chủ thôi".
"Nếu ông muốn sống tốt thì tốt nhất là vẫy đuôi mạnh lên".
"Bày ra cái dáng vẻ làm chó của mình".
Ngô Lương vội cúi đầu khom lưng: "Vâng ạ, vâng ạ, cậu chủ nói đúng ạ".
"Tôi là chó, một con chó cậu chủ nuôi, gâu gâu".
Ngô Lương học theo dáng vẻ chó săn.
Cúi đầu khom lưng theo sát Viên Lịch Hành.
Nhưng con ngươi ông ta đảo liên tục như tên trộm.
"Cậu chủ, năm xưa từ khi ông chủ bảo tôi truy tìm tung tích của cái bình sứ".
"Tôi đã nghiên cứu tất cả các bảo vật mà Vương Đại Khánh có trong tay".
"Nhờ những món bảo vật đã bị tôi mua, tôi phát hiện..."
Lúc Ngô Lương còn đang lải nhải, Viên Lịch Hành đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Cái nhìn trịch thượng.
Vênh váo.
Ánh mắt Viên Lịch Hành lạnh như băng, khó chịu nhìn chằm chằm Ngô Lương nói.
"Có chuyện gì thì nói thẳng ra, cậu đây không rảnh nghe chó sủa".
Ngô Lương thấy ánh mắt của Viên Lịch Hành thì sợ giật nảy mình.
"Cậu chủ, sau bao nhiêu năm tôi nghiên cứu và điều tra".
"Tôi phát hiện tất cả bảo vật trôi từ mộ tướng quân ra đều từ cùng một thời đại".
"Nếu tôi đoán không nhầm, cái bình sứ mà ông chủ vẫn bảo tôi tìm chắc cũng là ở thời đại đó".
"Cái bình đó chắc chắn trôi từ mộ tướng quân ra".
Chương 615: Trong núi không sạch sẽ
Viên Lịch Hành cười: "Đúng thì sao mà không đúng thì sao?"
Viên Lịch Hành là một người kiêu ngạo.
Anh ta luôn không hài lòng với việc gia tộc mình bị gia tộc lớn kia điều khiển.
Anh ta muốn dùng nỗ lực và thủ đoạn của bản thân để thoát khỏi sự kiểm soát của người đứng sau kia.
Vì vậy, đối với anh ta, những nhiệm vụ do người đàn ông đứng sau kia chỉ thị hoàn toàn không quan trọng.
Hôm nay anh ta có mặt ở đây, không phải để truy tìm nguồn gốc của chiếc bình sứ.
Mục đích của anh ta rất đơn giản.
Giết Lý Hùng và Hứa Mộc Tình!
Lúc này, một người mặc đồ đen đi tới bên cạnh Viên Lịch Hành.
Người đàn ông đang cầm một thiết bị dò tìm trên tay.
Anh ta nói với Viên Lịch Hành.
"Cậu chủ, họ dừng lại rồi".
Viên Lịch Hành hơi nhếch mép cười, nói với người đàn ông: "Cậu lập tức phái người lên quan sát đi".
"Vâng!"
Đội Hắc Phong là một đội tinh nhuệ mà gia tộc nuôi dưỡng bằng cả nhân lực và vật lực.
Các thành viên đều được tuyển chọn từ khắp nơi trên thế giới khi họ mới bốn hoặc năm tuổi, sau khi trải qua quá trình huấn luyện và cạnh tranh vô cùng khắc nghiệt, chỉ những người nổi bật mới có thể vào đội này.
Đối với Viên Lịch Hành, hôm nay có đội Hắc Phong, bất kể kẻ xuất hiện là người hay ma, anh ta vẫn giết hết!
Sau khi khóa chặt vị trí của Lý Hùng, Viên Lịch Hành cầm một chiếc kính viễn vọng trong tay, đứng từ trên cao nhìn xuống.
Lúc này, Lý Hùng và Vương Đại Khánh đang đứng bên hồ sen.
Hứa Mộc Tình vẫn luôn theo sát Lý Hùng.
Lý Hùng từ đầu đến cuối không hề buông tay cô.
Anh luôn nắm chặt tay của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình vì thế mà đỏ mặt tía tai.
Nhưng bây giờ Lý Hùng có lý do chính đáng, cho dù Hứa Mộc Tình cảm thấy xấu hổ, cô cũng không thể gạt tay Lý Hùng ra.
Hôm nay, cô để mặc cho Lý Hùng ‘cơ hội’ với mình.
Vương Đại Khánh chỉ vào khu vực xung quanh và nói với Lý Hùng.
"Tôi không nhớ nơi đã mò được chiếc bình sứ trong tay của cậu".
"Dù sao đi nữa, mấy năm nay, mỗi tuần tôi đều đến đây đãi bảo vật".
Lý Hùng nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt thuận theo hướng sông nhìn sâu hơn vào trong núi.
Trước khi Lý Hùng mở miệng nói, Vương Đại Khánh đã biết Lý Hùng muốn nói gì nên vội lắc đầu.
"Lúc đến, tôi đã nói rõ với cậu rồi đấy".
"Chúng ta không thể vào trong núi được, trong đó có mấy thứ không sạch sẽ".
Vương Đại Khánh lắc đầu rất nhanh, như thể trong núi như có thứ gì rất kinh khủng.
Lý Hùng cười nói: "Cho dù trong núi có cái gì".
"Thì giờ cũng là ban ngày, sợ gì chứ".
“Chúng ta về làng trước khi mặt trời lặn là được mà”.
Sự kiên trì của Vương Đại Khánh không kéo dài được bao lâu.
Ngay sau đó, tiếng tin nhắn phát ra từ điện thoại di động trong túi ông ấy vang lên.
Khi Vương Đại Khánh thấy tài khoản ngân hàng của mình đột ngột tăng thêm 50.000 nhân dân tệ.
Thái độ đánh chết cũng không vào núi ban đầu đã thay đổi.
Ông ấy nhìn Lý Hùng nói: "Tôi không biết chính xác cậu muốn làm cái gì?"
"Nhưng đã nói rõ rồi đấy, bất luận có tìm được đồ hay không".
"Thì cũng phải về làng trước khi mặt trời lặn".
"Nếu cậu không về, tôi sẽ tự về".
"Đến lúc đó hai người ở trong núi, gặp phải chuyện gì cũng đừng trách tôi!"
Lý Hùng gật đầu không chút nghĩ ngợi: "Được, quyết định vậy đi".
Vương Đại Khánh rất thông thạo vùng này.
Dưới sự dẫn dắt của ông ấy, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình nhanh chóng vào núi theo con đường núi quanh co.
Ngay khi bước vào ngọn núi sâu, môi trường xung quanh lập tức thay đổi.
Rõ ràng là có mặt trời rất lớn ở trên đầu.
Và ánh sáng mặt trời cũng có thể chiếu vào người.
Tuy nhiên, luôn cảm thấy không khí xung quanh vô cùng lạnh giá.
Lý Hùng luôn nắm chặt tay Hứa Mộc Tình.
Anh phát hiện ra một lớp da gà nổi trên làn da mỏng manh của Hứa Mộc Tình.
Không nhịn được hỏi cô: "Có lạnh không?"
Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu.
Cô không ngờ sự chênh lệch nhiệt độ giữa bên trong núi và bên ngoài lại lớn đến vậy.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình rất mạnh mẽ.
Lúc cô đang định nói cho Lý Hùng biết cô có thể kiên trì.
Thì Lý Hùng bất ngờ dùng hai tay bế cô lên.
Vẫn là kiểu bế công chúa tiêu chuẩn.
Hứa Mộc Tình lập tức lại áp sát vào ngực Lý Hùng.
Về phương diện này Lý Hùng luôn không biết xấu hổ.
Tuy nhiên, da mặt của Hứa Mộc Tình không dày như của anh!
Ngay cả khi đang ở trong hoàn cảnh hoang dã bây giờ, thì bên cạnh vẫn có người.
Hơn nữa, Lý Hùng khi làm việc hoàn toàn không theo lẽ thường.
Nếu đổi thành người thường, thì phải cởi áo khoác của mình ra mới đúng.
Làm gì có ai bế hẳn lên như vậy?
Hứa Mộc Tình vội vàng nói: "Anh bỏ em xuống đi. Con đường núi này không dễ đi đâu".
"Không sao đâu, nhắm mắt lại anh cũng đi được".
Cùng lúc đó, Viên Lịch Hành, người đi theo phía sau, không khỏi hừ lạnh khi nhìn thấy hành động của Lý Hùng.
"Hừ, ngu ngốc!"
"Lý Hùng này còn ngốc hơn tôi tưởng".
"Không ngờ mấy năm nay Lý Tấn lại dành thời gian và sức lực cho loại phế vật này".
"Nhà họ Lý quả nhiên là tận rồi!"
Nếu như không phải đi theo điều tra chiếc bình sứ, Viên Lịch Hành đã giết chết Lý Hùng từ lâu rồi.
Còn đối với Hứa Mộc Tình, hừ hừ hừ.
Nhìn qua ống nhòm, Viên Lịch Hành phát hiện ra người phụ nữ này còn mặn mà hơn.
Vẻ mặt ngại ngùng này càng tôn thêm vẻ xinh đẹp cho cô.
Nhìn cô làm Viên Lịch Hành cảm thấy ngứa ngáy.
Anh ta muốn đi lên ngay bây giờ và giật Hứa Mộc Tình khỏi vòng tay của Lý Hùng.
Sau đó tìm một nơi sạch sẽ rồi chà đạp cô!
Khoảng một tiếng sau, mộ tướng quân đã ở trước mặt.
Cùng lúc đó, Lý Hùng cũng gặp một đám người.
Hình như là sinh viên đại học, trong số đó có ba người trẻ tuổi, một người giống như giáo sư đại học.
Họ dường như vừa mới đến đây.
Nhìn từ bên ngoài, ngôi mộ đại tướng này thực chất chỉ là một gò đất nhỏ.
Thảm thực vật xung quanh tươi tốt.
Lúc này, một nam sinh đột nhiên cười thành tiếng.
"Thì ra bên cạnh mộ tướng quân có một tấm biển gỗ".
Có bốn ký tự được viết trên tấm biển bằng gỗ.
"Hung huyệt, cấm vào!"
"Nhìn xem, ở đây thế mà có người viết tấm biển như vậy để hù người này".
"Hahaha, cái này ngớ ngẩn thật đấy".
"Này, đừng di chuyển, chúng ta chụp một tấm ảnh đi!"
Mặc dù nhóm người này đang nô đùa ầm ĩ ở đó.
Nhưng Vương Đại Khánh vẫn đứng đằng xa, đánh chết cũng không dám đến gần.
Cái gò nhỏ này ban đầu trông rất bình thường.
Nhưng do sạt lở, hơn một nửa đất đã bị cuốn trôi.
Lộ ra một lối dẫn vào bên trong.
Gạch đá trên lối vào có màu xanh lam và phủ đầy rêu.
Tấm biển gỗ này đã tồn tại nhiều năm, nét chữ trên đó khá mờ.
Đứng cách đường hầm này không xa, Lý Hùng có thể cảm nhận rõ ràng một luồng gió lạnh từ bên trong thổi ra.
"Này! Tôi nói cho các người biết, chỉ ở đây chụp ảnh, nhìn ngắm thôi chứ đừng đi vào!"
"Tôi nói thật, tất cả những người đi vào đến giờ đều chưa ra được".
"Bao gồm một cựu giáo sư đại học, người đã đưa một nhóm người đến để nghiên cứu khảo cổ".
"Các người đừng giống mấy người đó có vào mà không có ra!"
Vương Đại Khánh vừa nói vừa lùi lại, hiển nhiên là ông ấy khiếp sợ nơi này.
Và lời nói của ông ấy ngay lập tức thu hút sự chú ý của giáo sư dẫn đầu trong đội sinh viên đại học.
Vị giáo sư lập tức bước đến gần Vương Đại Khánh và hỏi: "Ông bạn, ông vừa nhắc đến việc có một đội khảo cổ tiến vào ngôi mộ cổ này".
"Xin hỏi, năm đó ông có ở đây không?"