• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 371: Tao muốn làm gì cũng được

Hứa Mộc Tình đang định hành động, thì Lý Hùng đã vươn tay ra ôm chặt lấy cô.

Lý Hùng thì thầm vào tai Hứa Mộc Tình: "Đừng lo lắng, em xem đi”.

"Nhưng chúng rất đông, nhỡ Hạo Nhiên bị chúng đánh bại thì sao?"

Hứa Mộc Tình nhìn Hứa Hạo Nhiên đứng bên ngoài xe với vẻ lo lắng.

"Nếu nó là đứa trẻ luôn được chị mình bảo vệ".

"Thì nó sẽ không bao giờ trở thành một người đàn ông bảo vệ người khác được”.

Lý Hùng vừa dứt lời, thì Hứa Hạo Nhiên đã hét hết với tên đàn ông mặt sẹo trước mặt: "Kim Đại Quốc!"

"Tập đoàn Lăng Tiêu chúng tao đã nhiều lần dung túng cho mày, mày còn muốn thế nào nữa!"

Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, thì mấy đàn em xung quanh Kim Đại Quốc đột nhiên tiến lên, nhấc Hứa Hạo Nhiên lên, đặt cậu ta lên ghế lái phụ.

Kim Đại Quốc đưa khuôn mặt đầy sẹo của mình đến trước mặt Hứa Hạo Nhiên.

"Hehehe, đây là Thiên Môn. Ở Thiên Môn, tao muốn làm gì cũng được!"

"Bọn kia, mở cửa ra!"

"Để tao xem người đẹp trong chiếc xe này đẹp đến mức nào nào!"

Tên đệ của Kim Đại Quốc ngay lập tức mỉm cười, đi đến mở cửa xe ra.

Khoảnh khắc cửa xe mở ra, mắt Kim Đại Quốc đột nhiên mở to.

Hắn vừa nhìn đã thấy Hứa Mộc Tình.

"Chà! Quả là một đại mỹ nhân!"

Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Mộc Tình, Kim Đại Quốc rất nóng lòng muốn nhào ngay vào trong xe.

Hắn vừa mới thò đầu vào.

Một bàn tay!

Xòe năm ngón tay ra.

"Bộp" một tiếng.

Lập tức dí vào mặt của Kim Đại Quốc.

Năm ngón tay uốn cong ngay lập tức.

Bóp lấy khuôn mặt của Kim Đại Quốc.

"Rắc!"

Xương mặt Kim Đại Quốc phát ra âm thanh rợn người.

"A! A! Đau chết mất!!!"

Hét lên thảm thiết.

Cơn đau dữ dội khiến Kim Đại Quốc hét lên không ngừng!

"Đồ khốn kiếp! Mày dám đánh tao!"

"Mày biết tao là ai không? Buông ra, buông ra!"

Kim Đại Quốc hét lên liên tục, đồng thời sai tên đệ bên ngoài nhảy vào giúp.

Chỉ là không biết tại sao, bất kể Kim Đại Quốc gọi như thế nào, mấy tên đệ đằng sau hắn vẫn không có phản ứng gì.

Thậm chí còn chả có ai thèm lên tiếng.

Lý Hùng nắm lấy mặt Kim Đại Quốc, lạnh nhạt hỏi: "Từ những gì mày nói vừa rồi, tao có thể biết là ngay từ đầu mày đã biết có một đại mỹ nhân trên xe rồi”.

"Ai nói cho mày biết?"

Cơn đau dữ dội làm Kim Đại Quốc chửi ầm lên, hắn không thèm để ý đến Lý Hùng.

"Bốp!"

"Bốp!"

"Bốp!"

Lý Hùng nắm lấy mặt Kim Đại Quốc và đập vào cửa xe ba lần liên tiếp.

"Đừng đánh, đừng đánh nữa, tao nói tao nói”.

Kim Đại Quốc giờ ngoan như một con cún, vội la lên: "Là cậu tư, cậu tư sai tao đến”.

Sau đó, dưới sự hỏi cung của Lý Hùng, Kim Đại Quốc đã nói ra tất cả.

Hóa ra đám người Hứa Hạo Nhiên đã bị Kim Đại Quốc nhắm tới khi họ mới đến Thiên Môn.

Cậu tư mà Kim Đại Quốc nói đến là em họ của Vũ Khuynh Mặc, Vũ Thạc.

Gia tộc Vũ Thạc là một nhánh của gia tộc họ Vũ.

Nhà họ là đại gia tộc hạng một hạng hai ở Thiên Môn. Có thể nói, toàn bộ thế giới ngầm Thiên Môn đều nằm trong tầm kiểm soát của họ.

Sau khi Vũ Thạc nghe về cuộc đối đầu giữa tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Đương Quy, hắn quyết định nhúng tay vào để giúp Vũ Khuynh Mặc đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu.

Để làm hài lòng em họ của mình.

"Bốp!"

Kim Đại Quốc bị Lý Hùng kéo đi cả chục mét, nặng nề ngã xuống cỏ.

Kim Đại Quốc đứng dậy khỏi mặt đất.

Nhìn thấy chiếc xe thương mại Buick đã đi xa, Kim Đại Quốc nói một cách hung tợn: "Chúng mày đợi đấy! Thù này tao nhất định sẽ trả!"

Kim Đại Quốc vừa nói xong câu này.

Thì đột nhiên, có người đứng sau lưng hắn.

Gõ gõ vào vai hắn.

"Làm gì đấy?"

Kim Đại Quốc đột nhiên quay đầu lại, phát hiện ra có một vài người đã đứng đằng sau lưng hắn từ lúc nào không biết.

Người cầm đầu là Vương Tiểu Thất.

"Mày vừa nói muốn trả thù đại ca tao à”.

"Tao rất muốn biết mày định trả thù như nào đấy?"

Kim Đại Quốc sợ hãi lùi lại vài bước.

Khi hắn muốn gọi đàn em của mình đến.

Thì phát hiện đám đàn em lúc nãy còn giễu võ giương oai của mình.

Giờ đã ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm bên đường, thậm chí không dám thở mạnh.

"Mày muốn làm gì? Muốn làm gì? Đừng tới đây, đừng tới!"

"A !! Cứu với, cứu với!!"

Trên bãi cỏ bên cạnh đường cao tốc, Kim Đại Quốc hét lên như một người phụ nữ bị hiếp vậy.

...

"Cậu nói cái gì!?"

"Hứa Mộc Tình đã tới Thiên Môn rồi?"

Thủ đô, dinh thự của hà họ Hậu, thư phòng.

Hậu Thư Hạo lại kinh hãi đứng lên lần nữa.

Không thể tin được.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn mang đầy vẻ khó tin.

"Không thể nào!"

"Ta không thể tính sai nhiều như vậy được!"

"Chắc chắn hai người này đã xảy ra chuyện không thể lường trước được!"

"Hẳn là vì thời tiết xấu, nên chuyến bay đã bị hoãn!"

"Hoặc một số lý do khác, nó đã làm rối kế hoạch của họ!"

Hậu Thư Hạo cứ đi đi lại lại tại chỗ.

Hắn cao ngạo như một con thiên nga.

Hắn ngửa đầu lên.

Sau khi xoay người, Hậu Thư Hạo chỉ vào thư ký nói: "Lập tức sai người điều tra hành tung bọn họ, báo cáo sát sườn cho tôi”.

"Tôi sẽ tính toán lại”.

"Lần này, phải tính rõ ràng từng bước của bọn họ!"

Thư ký vừa đi khỏi.

Thì Hậu Thụy Niên đột ngột từ ngoài cửa bước vào.

Lúc này, trên mặt Hậu Thụy Niên nở một nụ cười rất tươi.

Mặt ông ta như dát vàng, sáng lấp lánh.

Hậu Thụy Niên rất hào hứng bước đến chỗ Hậu Thư Hạo, nắm chặt lấy vai Hậu Thư Hạo, cười nói.

"Đoán xem bố mang tin tức tốt lành gì về nào!?"

Bởi vì kế hoạch được sắp xếp cẩn thận của hắn bị phá vỡ, tâm trạng hiện tại của Hậu Thư Hạo có chút cáu kỉnh.

Hắn sốt ruột nói: "Trừ khi có người nói với con rằng Vũ Khuynh Mặc sẽ kết hôn với con, không thì con không có hứng thú cho lắm”.

"Haha! Quả là con của bố!"

"Con đúng là thiên tài, chuyện này mà cũng đoán ra cho được!"

Hậu Thụy Niên vỗ vỗ vai Hậu Thư Hạo mấy lần.

Sau một thoáng kinh ngạc, Hậu Thư Hạo quay lại và nắm chặt lấy vai Hậu Thụy Niên bằng cả hai tay, và hỏi: "Bố, bố đang đùa con à?"

"Làm sao bố có thể đùa với con về một điều quan trọng như vậy chứ”.

"Bố nói cho con biết, vừa rồi nhà họ Hậu chúng ta với nhà họ Vũ đã chính thức ký kết quan hệ thông gia rồi”.

"Từ bây giờ, Vũ Khuynh Mặc sẽ là vị hôn thê của con”.

"Người đứng đầu của hai gia tộc chúng ta đã cùng đưa ra quyết định”.

"Ngày lành trong nửa tháng nữa sẽ là ngày hai đứa đính hôn!"

Sau một khoảng lặng ngắn, Hậu Thư Hạo nắm chặt tay lại.

Hắn phấn khích đến mức gần như nhảy dựng lên.

Cuối cùng!

Cuối cùng ngày này cũng đã đến!

Ánh sáng sắc bén trong mắt Hậu Thư Hạo càng lúc càng mạnh.

Càng như vậy, hắn càng phải chứng tỏ sự xuất sắc của mình với Vũ Khuynh Mặc!

Hắn muốn Vũ Khuynh Mặc nhìn ra được hắn thực sự là một thiên tài.

Chỉ có hắn mới có thể trở thành người bạn đời tốt nhất của Vũ Khuynh Mặc!
Chương 372: Các người xứng chắc?

Cùng lúc đó, tại biệt thự của gia tộc họ Vũ.

Vũ Thế Huân, tộc trưởng của gia tộc họ Vũ, đang ngồi cùng một số trưởng lão và con cháu trong gia tộc.

Mọi người đều vui vẻ nói về những lợi ích kinh tế to lớn do cuộc hôn nhân của gia tộc Vũ-Hậu mang lại.

Vũ Thạc ăn mặc đẹp đẽ và tuấn tú cường tráng, đang ngồi cạnh Vũ Thế Huân.

Hắn hào hứng nói: "Hậu Thư Hạo là thiên tài hiếm có trăm năm có một”.

"Tôi nghe nói rằng IQ của anh ấy là 250. Chị năm và anh ấy đúng là xứng đôi vừa lứa”.

Khi nghe Vũ Thạc nói như vậy, các trưởng lão ở bên liên tục gật đầu.

Hắn liên tục nói những điều tốt đẹp về Hậu Thư Hạo.

Rõ ràng, bọn họ rất hài lòng với Hậu Thư Hạo.

Vũ Thạc lại nói: "Tôi có một vài người bạn tốt ở Thành Hải”.

"Theo những gì họ nói, tập đoàn Đương Quy do chị năm thành lập đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc ở Thành Hải”.

"Một khi hai nhà thông gia, với khối óc của Hậu Thư Hạo và thực lực của chị năm, thì có thể bắt đầu từ Thành Hải, nhanh chóng chiếm được toàn bộ phía Nam thôi!"

"Khi đó, gia tộc chúng ta…”

"Ầm!"

Vũ Thạc chưa kịp nói xong, thì cửa phòng khách đột nhiên bị đá tung ra.

Mọi người đồng thời quay đầu nhìn sang, phát hiện Vũ Khuynh Mặc cùng với một đoàn tùy tùng xinh đẹp từ ngoài cửa phòng khách đi vào.

"Chị năm đã về!"

Vũ Thạc nhanh chóng đứng dậy, tươi cười đi tới.

Vũ Thạc vừa đến gần, một người tùy tùng bên cạnh Vũ Khuynh Mặc đã tát Vũ Thạc một cái.

"Bốp!"

Cả phòng khách vang lên tiếng bạt tai giòn giã.

"Đồ chó, cô dám đánh tôi à!"

Vũ Thạc hét vào mặt người tùy tùng của Vũ Khuynh Mặc.

"Người đâu! Lôi con bé láo toét này ra ngoài cho tao, đợi lúc nữa tao sẽ dạy cho nó biết thế nào là lễ độ!"

"Bốp!"

Một cái tát nữa!

Cả hai bên mặt của Vũ Thạc đều bị người tùy tùng của Vũ Khuynh Mặc đánh sưng vù hết cả lên.

Vũ Thế Huân vội vàng cười đi tới giải hòa: "Tiểu Mặc, đều là người nhà cả, con đừng phá không khí hòa thuận thế chứ”.

"Khi ông cần tôi, thì ông nói rằng tôi là người nhà của ông sau đó sử dụng tôi như một công cụ”.

"Khi không cần nữa, thì coi tôi chả khác nào một chậu cây trong vườn”.

Mặt Vũ Khuynh Mặc không chút biểu cảm, toàn thân cô ta tỏa ra sự lạnh lùng làm người ta phải ớn lạnh.

Vũ Thế Huân nhanh chóng giải thích: "Bố nên thảo luận vấn đề này với con trước, là lỗi của bố”.

"Tuy nhiên, tất cả những gì chúng ta làm đều là vì tốt cho con thôi!"

"Hậu Thư Hạo và con là một cặp trời sinh”.

"Mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta trước giờ vẫn rất tốt”.

"Sau khi kết hôn…”

“Ai nói tôi muốn kết hôn?”, giọng nói lạnh lùng của Vũ Khuynh Mặc chặn lời của Vũ Thế Huân.

Vào lúc này, đôi mắt sắc bén như lưỡi kiếm của Vũ Khuynh Mặc quét qua tất cả mọi người có mặt tại đó.

Đột nhiên, nhiệt độ trong cả căn phòng dường như giảm xuống không độ!

Thế lực kinh hoàng lan ra ngay lập tức!

Trong số mấy trưởng lão của gia tộc họ Vũ, có ba người là cao thủ ở cấp bậc tông sư.

Nhưng đứng trước Vũ Khuynh Mặc, họ thậm chí còn không có sức để nhúc nhích một ngón chân!

Thật là một khí tức khủng khiếp!

Họ không biết rằng Vũ Khuynh Mặc lại có một sức mạnh đáng sợ như vậy!

Giọng của Vũ Khuynh Mặc giống như một cơn gió lạnh thổi ra từ động băng vạn năm.

Từng lời từng chữ lọt vào tai mọi người rất rõ ràng.

"Từ khi nào các người được quyền quyết định cuộc sống của tôi thế?"

"Các người xứng chắc?"

Nói xong, Vũ Khuynh Mặc nhìn thẳng vào Vũ Thế Huân.

"Láo toét!"

Với tư cách là chủ gia tộc, Vũ Thế Huân vội vàng hét lên.

"Tao là bố của mày, các vị trưởng lão ở đây đều là chú bác của mày. Mày thái độ thế là như nào?"

"Đây là thái độ của con gái nhà họ Vũ đấy à?"

Vũ Thế Huân có vẻ rất cứng rắn, ông ta phô ra phong thái của chủ gia tộc và cha ruột của Vũ Khuynh Mặc.

"Tao nói cho mày biết, chuyện kết hôn đã được hai nhà bàn bạc xong xuôi hết rồi”.

"Không ai có thể thay đổi được!"

Cứng cỏi!

Không có chỗ cho việc thương lượng!

Đôi mày lá liễu mảnh mai và xinh đẹp của Vũ Khuynh Mặc khẽ động.

Cô ta chợt bật cười.

Nụ cười của Vũ Khuynh Mặc đầy quyến rũ.

Ngay cả những người có mặt với thân phận là người nhà cũng không khỏi sững sờ.

Nhưng trong nụ cười khiến người ta si mê này của Vũ Khuynh Mặc lại mang theo sự nghiêm nghị!

"Tôi ở đây không phải để thương lượng với các người”.

"Mà là muốn cảnh cáo các người lần cuối”.

"Đừng cố chọc tức tôi nữa”.

"Nếu không, tất cả mọi người trong gia tộc các người sẽ phải đối mặt với những hậu quả không lường trước được đâu”.

Vũ Khuynh Mặc lạnh lùng để lại một câu rồi quay người rời đi.

Đối với cái nhà này.

Căn phòng này.

Và cả gia tộc này.

Cô ta chả quyến luyến chút nào hết.

Thế giới rộng lớn này, người có thể khiến cô ta hoài niệm.

Chỉ có mỗi Lý Hùng.

"Choang!"

Vũ Khuynh Mặc vừa rời đi.

Thì Vũ Thế Huân vớ lấy một chiếc bình sứ trắng xanh trị giá vài triệu, đập nó xuống đất.

Vũ Thế Huân nói với mấy vị trưởng lão: "Con hư tại cha, đây là lỗi của tôi, để tôi giải quyết!"

Vũ Thạc đang đứng bên cạnh, khẽ đảo mắt.

Hắn bước nhanh đến và thì thầm với Vũ Thế Huân.

"Cháu nói cái gì!?"

"Thằng oắt mà Lý Tấn và con chó đẻ đó sinh ra vẫn chưa chết sao !?"

Nghe được tin này, sắc mặt của Vũ Thế Huân thay đổi rõ rệt!

Đồng thời, trong mắt hiện lên vẻ tức giận không kiềm chế được.

"Thì ra là thế! Thảo nào! Phản ứng của nó lại mạnh mẽ như vậy!"

Vũ Thạc nói với Vũ Thế Huân rằng Lý Hùng hiện đang ở Thiên Môn.

Trong mắt Vũ Thế Huân, liên tục lóe lên ánh sáng sắc bén.

"Vũ Thạc”.

“Có cháu”, Vũ Thạc vẫy đuôi như một con chó pug.

"Bác có nhiệm vụ cho cháu đây, cháu lập tức dẫn người đi giết thằng Lý Hùng đó cho bác!"

Vũ Thạc bên cạnh vội vàng bổ sung một câu, nói: "Bác, cháu không rõ lắm về thân phận thật sự của Lý Hùng, chỉ là phỏng đoán thôi”.

"Bác không quan tâm nó là thật hay giả”.

"Lý Hùng này nhất định phải chết!"

Vũ Thạc nhanh chóng nói: "Nếu Lý Hùng này là giả, thì giết người ta có phải giết người vô tội không?"

Vũ Thế Huân đột nhiên phá lên cười.

Những gia tộc lớn như bọn họ phải giải quyết mấy thứ vụn vặt mỗi năm.

Lý Hùng là một trong những thứ vụn vặt đó mà thôi.

Theo quan điểm của Vũ Thế Huân, cuộc sống của những người bình thường không khác gì những con chó!

Ông ta muốn giết thì giết thôi!

Vũ Thế Huân nhìn Vũ Thạc và nói: "Hãy nhớ rằng, trong một gia tộc lớn, mọi thứ đều phải lấy lợi ích của gia tộc làm chính”.

"Chỉ cần có người xen vào lợi ích gia tộc chúng ta”.

Giọng nói của Vũ Thế Huân đột nhiên dừng lại, trong mắt ông ta toát ra một tia sát khí.

"Giết!"

"Vâng!"

Vũ Thạc cúi đầu.

Cười nham hiểm!

Tàn nhẫn!

...

Vũ Thạc không vội trở về Thiên Môn mà lái xe đến nhà Hậu Thư Hạo.

Thư ký đưa Vũ Thạc đến phòng làm việc.

Vào lúc này, Hậu Thư Hạo vừa đóng một tài liệu lại.

Nhìn thấy Vũ Thạc bước vào, Hậu Thư Hạo nở một nụ cười tự tin.

Vũ Thạc bước đến chỗ Hậu Thư Hạo và định nói gì đó.

Thì Hậu Thư Hạo đột nhiên đưa tay ra và nói.

"Đừng nói gì, để tôi đoán cậu tới đây làm gì nhé”.

Trong khi nói, Hậu Thư Hạo đưa hai tay ra sau lưng, bày ra một phong thái trầm tư.

Hắn chầm chậm đi quanh Vũ Thạc.

Rồi lại đứng trước mặt Vũ Thạc và đưa ba ngón tay ra.

"Cậu tới nhà tôi là có ba mục đích”.

Vũ Thạc cười nói: "Cậu Hậu, lần này anh đoán sai rồi. Tôi đến nhà anh nhiều nhất cũng chỉ có hai mục đích thôi”.

Hậu Thư Hạo hơi ngẩng đầu lên và nói: "Cậu chắc chứ?"

Vũ Thạc gật đầu: "Tôi đến nhà anh bàn chuyện, tôi còn không biết sao?"

Lúc này Hậu Thư Hạo chợt vỗ tay một cái.

Sau đó, cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra từ bên ngoài.
Chương 373: Mưu kế hoàn mĩ của thiên tài

Một người phụ nữ gợi cảm đi giày cao gót, tất đen và bộ đồ bó sát bước vào.

Cô ta cầm một ấm trà trên tay.

Khi Vũ Thạc nhìn thấy cô ta, mắt hắn gần như rơi ra khỏi tròng.

"Ba! Ba! Nhất định là ba!", Vũ Thạc nhanh chóng nắm lấy tay Hậu Thư Hạo, vẻ mặt đầy phấn khích.

Hậu Thư Hạo nhìn người phụ nữ diễm lệ đang uống trà và lạnh nhạt nói: "Tôi đã mua cô ta với một cái giá cao ở Mễ đấy”.

"Cho đến bây giờ, tôi mới chỉ sử dụng cô ta hai ba lần thôi”.

"Tươi ngon như này, tôi không nỡ đưa cho cậu”.

"Anh Hậu, hôm nay tôi mang đến cho anh hai tin tức tuyệt vời!"

Khi Vũ Thạc mới nói được một nửa, Hậu Thư Hạo đã đưa tay ra để ngăn hắn lại.

"Tôi biết mấy tin tức mà cậu mang đến rồi”.

"Anh biết rồi? Không thể nào!"

Vũ Thạc nhìn Hậu Thư Hạo bằng ánh mắt ngạc nhiên: "Tôi không tin!"

Hậu Thư Hạo nhếch miệng.

Đầy tự tin.

Hắn đã tính ra cả rồi.

"Khi cậu đến nhà của tôi, điều đầu tiên cậu muốn nói với tôi là việc hôn nhân của tôi và Khuynh Mặc”.

Vũ Thạc gật đầu: "Đúng vậy”.

"Chuyện thứ nhất không khó đoán, anh hẳn là đã biết”.

"Vậy còn chuyện thứ hai? Chuyện thứ hai, anh nhất định không đoán được đâu!"

Hậu Thư Hạo cười cười không nói gì.

Hắn duỗi một ngón tay ra và nhúng nhẹ vào tách trà.

Sau đó, người phụ nữ gợi cảm và quyến rũ chủ động thè lưỡi ra và liếm nhẹ ngón tay của Hậu Thư Hạo.

Sau đó, đôi môi đỏ mọng mở ra, mút những ngón tay của Hậu Thư Hạo như mút kem que.

"Ực!"

Vũ Thạc xem và nuốt nước bọt, ước gì người phụ nữ kia đang liếm cậu nhỏ của mình.

Hậu Thư Hạo dương dương tự đắc nhìn Vũ Thạc và hỏi: "Cậu có muốn không?"

Vũ Thạc đột nhiên gật đầu: "Tôi muốn! Tôi muốn!"

"Nếu tôi đoán trúng, tôi sẽ tặng cô ta cho cậu”.

Vũ Thạc cười: "Anh Hậu là thiên tài, làm sao lại đoán sai được!"

Hậu Thư Hạo rút ngón tay ra khỏi miệng người phụ nữ, xoa đầu người phụ nữ và nói: "Cậu đến đây lần này là muốn nói với tôi chuyện bác và Khuynh Mặc lại cãi nhau rồi đúng không”.

"Bác bảo cậu về Thiên Môn, phái người đi giết một người tên là Lý Hùng”.

Vũ Thạc há to miệng.

Một cái nhìn kinh ngạc!

Sau một lúc, Vũ Thạc giơ ngón tay cái lên, khen ngợi Hậu Thư Hạo.

"Anh Hậu, anh giỏi quá!"

"Quả nhiên, là thiên tài trăm năm có một!"

"Đúng hết luôn!"

Hậu Thư Hạo vỗ nhẹ lên đầu người phụ nữ, chỉ vào Vũ Thạc và nói: "Từ nay, cậu ta sẽ là chủ nhân của cô”.

“Vâng”, người phụ nữ xinh đẹp lập tức nằm rạp trên mặt đất như một con chó, từng bước bò đến chỗ trước mặt Vũ Thạc.

Cô ta dụi đầu vào đùi Vũ Thạc.

Vũ Thạc gần như không thể đứng vững trên đôi chân của mình nữa.

Hạnh phúc này đến quá đột ngột.

Trong khi ôm đầu người phụ nữ, Vũ Thạc hỏi Hậu Thư Hạo: "Anh Hậu, anh đã cho tôi một món quà tốt như vậy”.

"Tôi sẽ trả ơn anh bằng cách tra tấn Lý Hùng đó đến chết!"

Hậu Thư Hạo duỗi ngón tay ra và lắc nhẹ trước mặt Vũ Thạc.

"Phương pháp của cậu quá thô bạo và khó coi, cậu phải làm theo lời tôi đây này”.

Trong khi nói chuyện, Hậu Thư Hạo cầm tập tài liệu vừa viết trên máy tính để bàn và đưa cho Vũ Thạc.

"Cái này là cái gì?"

"Cậu tự mình nhìn đi”.

Nụ cười của Hậu Thư Hạo luôn tự tin như vậy.

Sau khi Vũ Thạc tùy tiện lật vài trang, hắn ngẩng đầu lên và nhìn Hậu Thư Hạo một cách ngạc nhiên.

"Trời! Anh thậm chí còn tính ra được những gì họ sẽ làm vào ngày mốt!"

"Anh còn giỏi hơn cả Gia Cát Lượng!"

Hậu Thư Hạo cười khinh thường Vũ Thạc khi so sánh mình với Gia Cát – Khổng Minh.

Người nhà của hắn nói rằng hắn là một thiên tài hiếm có trăm năm có một.

Theo quan điểm của Hậu Thư Hạo, gì mà trăm năm, phải là nghìn năm mới đúng!

Hậu Thư Hạo nói: "Chỉ cần làm theo hướng dẫn trong tài liệu này, hành hạ Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đến chết cho tôi!"

"OK luôn, anh Hậu cứ ở nhà, chờ tin tốt của tôi!"

"Không, tôi sẽ đến Thiên Môn với cậu, tôi sẽ làm nhục tên khốn đó trước mặt Khuynh Mặc!"

Thiên Môn là cửa ngõ vào thủ đô.

Thiên Môn trong màn đêm, đèn đuốc sang trưng.

Lúc này, ở một khách sạn năm sao ở Thiên Môn.

Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Hùng như thiêu đốt.

Lý Hùng cầm bút viết nhanh hết dòng này đến dòng khác trên giấy, chữ anh viết rất ngay ngắn.

Không bao lâu, Lý Hùng đã viết xong.

Anh đưa mảnh giấy cho Hứa Hạo Nhiên.

"Anh rể, cái gì đây?"

Lý Hùng trầm mặc không nói gì.

Khi Hứa Hạo Nhiên đọc dòng chữ đơn giản và dễ hiểu trên tờ giấy.

Đột nhiên hô lên một tiếng kinh ngạc.

"Oh!!"

"Anh rể, đây là lịch trình!"

"Anh rể, Hậu Thư Hạo, Vũ Thạc, và Diệp Hoằng Thắng”.

"Liệu ba tên ngốc này có thực sự làm những việc như anh đã viết không?"

"Nếu là như vậy, thì quá đã”.

Lúc này, Lý Hùng đứng trước cửa sổ kính cao từ sàn đến trần nhà, nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài.

Ánh mắt của anh nhìn thẳng lên bầu trời đêm, lạnh nhạt lên tiếng.

"Hồi đó, anh rời đi không kèn không trống”.

"Lần này trở lại, trước tiên hãy quấy đảo một chút cái đã”.

...

Vào ban đêm, một chiếc xe thương mại của Buick chạy vào khách sạn nơi Lý Hùng và Hứa Mộc Tình ở.

Xe chạy vào hầm để xe.

Xe vừa mới dừng lại.

Thì đột nhiên, hàng chục người lao ra khỏi bóng tối và bao vây xe của Hứa Mộc Tình lại!

"Bùm!"

"Bùm!"

"Bùm!"

Cửa chống lửa của gara dưới hầm đóng xuống nhanh chóng, phong tỏa toàn bộ không gian.

Bây giờ, ngay cả khi xe nổ máy đột ngột, thì cũng đã quá muộn để thoát thân!

Kim Đại Quốc cười gằn xuất hiện.

Khuôn mặt của hắn đã hết sưng tấy, bầm tím.

Lần này, hắn đã mang theo đầy đủ đàn em, muốn rửa sạch nhục nhã!

Kim Đại Quốc nghênh ngang đi tới cửa xe, vươn tay ra gõ cửa.

"Hai người đẹp, hai em nên xuống xe đi!"

"Đừng ngại, đừng sợ, anh đây là người tốt”.

Bên trong, không có ai đáp lại.

Kim Đại Quốc cười lạnh một tiếng.

"Xe của các em cũng không phải tường đồng vách sắt, trốn ở bên trong không được gì đâu”.

"Hơn nữa, hôm nay anh đây không tìm các em mà là người tên Lý Hùng”.

"Bọn anh đã tìm hắn rất lâu rồi, có khi hắn nghe ngóng được nên trốn rồi cũng nên”.

"Vậy thì đêm nay, anh đành phải mượn hai em làm mồi nhử rồi”.

Bên trong xe vẫn không có động tĩnh gì.

Kim Đại Quốc tức giận.

Hắn đạp mạnh vào cửa xe, đồng thời chửi rủa: "Lũ đàn bà thối tha, đừng có vô liêm sỉ!"

"Tôi nói cho các cô biết, cửa chống lửa đã đóng chặt lại rồi, các cô không chạy thoát được đâu!"

"Tôi đếm đến ba. Nếu không mở cửa ra, tôi sẽ dùng sức”.

Khi Kim Đại Quốc vừa đếm một, cửa xe đã nhanh chóng mở ra.

Trước khi Kim Đại Quốc kịp phản ứng, một bàn tay đã nhanh chóng vươn ra khỏi xe và nắm lấy tóc Kim Đại Quốc.

Sau đó, kéo cả người Kim Đại Quốc lên xe.

"Rầm!"

Cửa xe lại đóng lại.

Sau đó, chiếc xe bắt đầu rung lắc không ngừng.

Cùng lúc đó, kèm theo tiếng kêu của Kim Đại Quốc.

Mấy tên đệ ngoài cửa đều sửng sốt.

Nhưng ngay sau đó, một nụ cười mơ hồ hiện lên trên khuôn mặt bọn họ.

"Không ngờ, mấy em đến từ phương Nam này sung sức phết”.
Chương 374: Hơi sai sai

"Trước mặt nhiều người thế, mà mạnh mẽ như vậy, xem ra họ rất đói khát đấy nhỉ”.

"Đợi ông chủ chơi xong rồi, có lẽ sẽ đến lượt chúng ta đấy”.

Những tên đệ này đứng ngoài nghe, họ đột nhiên cảm thấy tiếng kêu của Kim Đại Quốc có vẻ sai sai.

Bởi vì tiếng hắn kêu ngày càng thảm thiết!

Chờ mấy tên đệ vội vàng ra mở cửa.

Một bàn tay nhanh chóng được đưa từ trong xe ra.

Tên đệ vừa mở cửa còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào.

"Rầm!"

Cánh cửa được đóng lại!

Chiếc xe lại rung chuyển dữ dội.

Tiếng la hét khiến người ta tê cả da đầu không ngừng phát ra từ trong xe!

"Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì, vào cứu người đi!"

Một đám lưu manh hét lên và mở cửa xe.

Tuy nhiên, khi chúng vừa mở cửa xe.

Bàn tay như ma quỷ kia lại đưa ra.

Bắt lấy từng người một.

"Rầm!"

Cửa lại đóng lại!

Kinh hoàng!

Hoảng loạn!

Những tên xã hội đen này, những kẻ ngày nào cũng làm mưa làm gió này, chưa từng thấy cảnh tượng nào như này cả, tất cả đều kinh hoàng lùi lại.

"Cái gì trong xe này vậy?"

"Không phải là quỷ đấy chứ?"

"Tao không muốn chơi nữa, tao muốn về nhà”.

Khi những tên đệ này quay người định tẩu thoát thì phát hiện cửa chống lửa đóng xuống đã bị khóa từ bên ngoài.

Bây giờ họ không thể thoát ra được nữa.

"Cạnh!"

Lúc này, cửa xe mở ra.

Hết cơ thể này đến cơ thể khác, từ trên xe lăn xuống.

Khi nhìn xuống, tất cả đều giật mình.

Kim Đại Quốc bị đánh bầm tím mặt mũi, toàn bộ khuôn mặt xưng vù lên như cái đầu heo!

Còn mấy tên lưu manh vừa rồi, cả người đều vặn vẹo!

Hoặc là tay bị vặn thành bánh quẩy, hoặc là chân bị bẻ thành cái ghế tựa!

Lúc này, năm người xuống xe.

Đứng đầu là Vương Tiểu Thất.

Cậu ta cười toe toét và siết chặt nắm nấm, vặn cổ và nói với đám người trước mặt.

"Cửa chống lửa đã đóng lại, các người không thoát được đâu”.

"Cùng vui vẻ một chút nào!"

Một tên đàn em của Kim Đại Quốc đã nhảy dựng lên ngay lập tức.

"Thằng khốn, mày dám đánh ông chủ của tao!"

"Các anh em, lên cho tao! Giết bọn chúng!"

Lập tức, hàng chục người la hét và lao về phía đám người Vương Tiểu Thất.

"Bùm!"

"Bùm!"

"Bùm!"

Trong nhà để xe dưới lòng đất, trong một không gian nhỏ được ngăn cách bởi cửa chống lửa.

Tiếng hét vang lên không dứt.

Mười phút sau.

Cánh cửa chống lửa từ từ mở ra.

Vương Tiểu Thất và bốn thành viên trong nhóm chèn ép Kim Đại Quốc từ bốn phía, bước vào một chiếc ô tô và lái ra khỏi gara dưới tầng hầm.

Ở trong xe, Vương Tiểu Thất vỗ vai Kim Đại Quốc.

Cười toe toét.

Nụ cười trên khuôn mặt của Vương Tiểu Thất trông rất "dễ thương"!

"À, anh Kim”.

"Không không không, anh Vương, anh Tiểu Thất, ông Tiểu Thất, anh cứ gọi em là Tiểu Kim đi ạ!"

Trong mắt Kim Đại Quốc, Vương Tiểu Thất giống như sứ giả đến từ địa ngục.

Mặc dù cậu ta nhìn có vẻ như đang mỉm cười.

Nhưng lại đáng sợ hơn bất cứ ai.

Vừa rồi trong hầm để xe, năm người này đã đánh cho mấy người bọn họ thừa sống thiếu chết.

Đánh từ đầu đến chân, từ trước ra sau.

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, bây giờ không ai có thể đi đứng như bình thường nữa.

Quá nhẫn tâm!

Nhóm người này thực sự rất tàn nhẫn!

Trước mặt Vương Tiểu Thất, Kim Đại Quốc không dám vênh nữa, hắn khách khí gọi Vương Tiểu Thất là ông.

"Đừng căng thẳng, đại ca nói, chúng tôi mới đến đây, điều cần chú ý là sự hòa hợp”.

"Đánh nhau thực ra không thích hợp với chúng tôi”.

"Vậy nên anh xem xem!"

"Anh còn có thể khỏe mạnh, chân tay đầy đủ ngồi ở đây như này”.

"Bởi vì chúng tôi đã nghe lời đại ca là lấy hòa hợp làm gốc đấy”.

Hòa hợp?

Tao nhổ vào!

Một bầy sói trong bộ da người.

Mặt người dạ thú!

Miệng nam mô bụng một bồ dao găm!

Nội tâm Kim Đại Quốc gào thét!

"Bây giờ anh có thể gọi cho sếp của mình được rồi đó”.

"Vâng, vâng, tôi gọi ngay đây”.

Kim Đại Quốc làm sao dám không nghe lời? Khi nhóm người này đánh, nắm đấm của họ còn cứng hơn cả bê tông cốt thép.

Hắn không muốn bị đánh lần nữa.

Những cú đấm của những người này thực sự rất đau!

Kim Đại Quốc đã gọi cho Vũ Thạc.

Dù mặt hắn đã sưng vù như đầu heo.

Nhưng vẫn cố gắng duy trì giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp.

"Cậu ba, mọi việc đã giải quyết xong xuôi hết cả rồi, bắt được hai con đàn bà đó rồi”.

Lúc này, Vũ Thạc đang nằm trong một câu lạc bộ giải trí suối nước nóng.

Hắn trần chuồng, tận hưởng được sự xoa bóp tinh tế của người phụ nữ phía sau.

Người phụ nữ mà Hậu Thư Hạo tặng cho hắn quả là đỉnh.

Không chỉ trông rất quyến rũ.

Mà cơ thể cũng rất hút hồn.

Các kỹ năng mát xa thì phải gọi là tuyệt vời!

Kỹ thuật còn tuyệt vời hơn các kỹ thuật viên trong câu lạc bộ suối nước nóng.

Nếu là bình thường, bắt gặp một người phụ nữ như vậy, hắn đã nhào vào người cô ta từ lâu, trút thú tính lên người cô ta rồi.

Nhưng người phụ nữ này là do Hậu Thư Hạo tặng cho hắn.

Bây giờ, hắn muốn học Thư Hạo, dùng những cách nhẹ nhàng để từ từ thuần hóa người phụ nữ này, và tận hưởng sự phục vụ của cô ta từng chút một.

"Theo kế hoạch, gửi hai người phụ nữ này ... đến biệt thự của Diệp Hoằng Thắng …”

Giọng của Vũ Thạc ngắt quãng.

Đôi khi, sẽ có những âm thanh đáng xấu hổ như "oh", "hiss" và "ah".

Theo kế hoạch mà Hậu Thư Hạo đã đưa cho Vũ Thạc.

Sau khi Hứa Mộc Tình và Âu Dương Diểu Diểu bị bắt, họ sẽ được đem đến biệt thự của Diệp Hoằng Thắng ở Thiên Môn.

Người phụ nữ nào mà bị Diệp Hoằng Thắng để mắt đến.

Thì cho dù có là lừa hay là dùng biện pháp mạnh đi chăng nữa thì những người phụ nữ này đều được đem đến biệt thự của ông ta, sau đó bị ép uống thuốc.

Cuối cùng, dùng đoạn video quay được để cưỡng ép những người phụ nữ này.

Làm một số giao dịch dơ bẩn và bẩn thỉu!

Thủ đoạn này vô cùng đáng khinh!

Thông qua thủ đoạn này, Diệp Hoằng Thắng đã kiểm soát được rất nhiều người nổi tiếng và phu nhân.

Lúc này, Diệp Hoằng Thắng đang ở trong căn phòng biệt thự, chờ đợi Hứa Mộc Tình đến.

Phấn khích!

Căng thẳng!

Diệp Hoằng Thắng cảm thấy mình đã sống lâu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời ông ta căng thẳng như vậy.

Chỉ vài phút trước, Vũ Thạc đã gọi điện và nói rằng Hứa Mộc Tình sẽ đến đây sớm thôi!

Trên điện thoại, Vũ Thạc đã nói rõ ràng với Diệp Hoằng Thắng rằng Hứa Mộc Tình đã bị lừa tới.

Hắn nói dối rằng Hậu Thư Hạo đang đợi cô ở biệt thự này.

Vì vậy, Diệp Hoằng Thắng phải làm Hứa Mộc Tình trúng chiêu trước khi Hứa Mộc Tình phát hiện ra.

Diệp Hoằng Thắng có nhiều cách để đối phó với phụ nữ.

Đối với ông ta, phương pháp đánh thuốc mê rượu đã là lỗi thời rồi.

Gần đây, ông ta vừa phát minh ra một thủ đoạn rất thâm, đàn hương.

Ông ta đã chế ra một loại đàn hương có thể khiến người ta cảm thấy ham muốn mãnh liệt.

Điều tuyệt vời của loại đàn hương này là người ta sẽ không đánh mất bản thân sau khi ngửi nó, họ sẽ ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Trong trường hợp này, lý tính sẽ dần bị thay thế bởi dã tính.

Hai người đang trong lúc mơ hồ thì bên nữ sẽ bị mê muội nhiều hơn.

Khi đó, mọi giá trị gia đình, giá trị đạo đức sẽ bị vất bỏ hết.

Người ta sẽ chỉ theo đuổi sự phấn khích tột đỉnh và cảm giác sảng khoái thôi!

Một khi trúng chiêu, thì người phụ nữ này sẽ hoàn toàn trở thành vật sở hữu của ông ta!

"Bùm bùm bùm bùm bùm bùm…”

Lúc này, ngoài phòng có tiếng gõ cửa.

Diệp Hoằng Thắng sửng sốt trong giây lát.

Hắn lập tức ngây ngẩn cả người!

Đến rồi!

Diệp Hoằng Thắng nhanh chóng đứng dậy và lo lắng chạy ra sau cánh cửa.

Ông ta đưa tay ra mở cửa.

Nhưng khi tay ông ta chuẩn bị nắm lấy tay nắm cửa, thì ông ta đột nhiên dừng lại.

Không được!
Chương 375: Hôm nay không giết người không đổ máu

Cần phải điều chỉnh lại cảm xúc của mình trước, không thể tỏ vẻ quá kích động được.

Diệp Hoằng Thắng liên tục hít sâu vài hơi mới ổn định được tâm trạng kích động của mình.

Sau đó ông ta tỏ vẻ chín chắn, bình tĩnh đưa tay mở cửa.

Ngay khi cửa vừa mở ra, trong đầu Diệp Hoằng Thắng đã nghĩ đến rất nhiều viễn cảnh.

Còn có những ảo tưởng vô hạn.

Nhưng chỉ thấy ba người đàn ông đứng ngoài cửa.

"Ơ!"

Ông ta giật mình.

Vội vàng thò đầu ra cửa nhìn thử.

Đừng nói là không thấy người đẹp Hứa Mộc Tình đâu, cả hành lang trống hốc trống hoác, còn chẳng có nổi bóng dáng người phụ nữ khác.

"Sao lại thế, Hứa Mộc Tình đâu rồi?"

"Không phải Vũ Thạc nói đã dẫn Hứa Mộc Tình đến rồi à?"

"Rầm!"

Vương Tiểu Thất đạp thẳng ông ta bay vào trong phòng.

Ông ta ngã văng về đằng sau, lăn mấy vòng trên đất.

Ông ta vội vàng hét to, muốn gọi đám vệ sĩ đứng ngoài vào.

Nhưng ông ta hét một lúc cũng không thấy ai chạy tới.

Vương Tiểu Thất rút ra một con dao từ sau lưng.

Cậu ta thè lưỡi liếm dọc theo sống lưng con dao.

"Đám vô dụng mà ông bỏ tiền ra mời đến bị xử hết rồi".

"Giờ dù ông có kêu rách cổ cũng không có ai tới cứu ông đâu".

Nói xong cậu ta bước về phía Diệp Hoằng Thắng.

Mà giờ Diệp Hoằng Thắng cứ như phụ nữ sắp bị hãm hiếp đến nơi rồi ấy.

Mặt ông ta tái mét, sợ hãi, giơ tay chỉ thẳng vào Vương Tiểu Thất nói: "Mày có biết tao là ai không?"

"Đang ở Thiên Môn mà cũng dám động đến tao à".

"Người đứng sau lưng chúng mày là ai, gọi nó đến đây cho tao".

"Giờ chỉ cần tao gọi một cuộc điện thoại là nó xong đời rồi".

"Vút!"

Vừa nói xong, bỗng có một bóng đen lao vút tới, sượt qua má Diệp Hoằng Thắng.

Để lại trên mặt ông ta một vệt máu.

Diệp Hoằng Thắng sợ đến mức ngã lộn nhào.

"Đừng! Đừng đến đây".

Vương Tiểu Thất bước đến rút con dao đang cắm ở vách tường ra.

"Ông yên tâm đi, lúc đến đây đại ca tôi dặn rồi. Hôm nay không giết người không đổ máu".

Diệp Hoằng Thắng chỉ vào vết dao trên mặt mình nói: "Một dao vừa nãy của mày suýt chút nữa giết tao rồi đấy".

"À, đại ca tôi nói ông không tính là người".

"Máu trên mặt ông cùng lắm là máu lợn thôi".

Vương Tiểu Thất đang bước về phía Diệp Hoằng Thắng, bỗng đứng khựng lại.

Cậu ta liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói: "Nếu đã đến rồi thì ra đây đi".

Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ bỗng có một bóng đen lóe lên một cái, bước vào trong.

Người đó vừa bước vào, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống.

Đứng cách Vương Tiếu Thất không xa, là môt người đàn ông trung niên.

Sừng sững đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng.

Cả người ông ta tỏa ra sát khí sắc bén.

Ông ta vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thất liền nói: "Mày là Lý Hùng?"

"Không ngờ mày có thể phát hiện ra sự tồn tại của tao".

"Có lẽ thiếu môn chủ đã coi thường thực lực của mày rồi".

"Nhưng thực lực của mày cũng chỉ có thế mà thôi".

Diệp Hoằng Thắng vội đứng lên, trốn sau lưng người đàn ông.

"Ông mau giết chết ba người này cho tôi".

"Giết một người tôi cho một triệu tệ. Ặc!"

Diệp Hoằng Thắng còn chưa nói xong, cổ họng đã bị người đàn ông này bóp chặt lấy.

Ánh mắt ông ta như rắn độc nhìn chằm chằm vào Diệp Hoằng Thắng.

"Giết chết ông, tôi có thể cướp hết tiền tài của ông, như thế sẽ càng được nhiều hơn".

Diệp Hoằng Thắng sợ đái ra quần.

"Tại sao ông lại muốn giết tôi?"

"Ông không phải người mà Hậu Thư Hạo phái tới cứu tôi sao?"

Người đàn ông đó bật cười.

Tiếng cười u ám!

Nụ cười hung ác!

"Tôi không nhận được lệnh bảo vệ ông".

"Cậu chủ nhà tôi chỉ đưa ra một mệnh lệnh, đó là giết cả ông và Lý Hùng".

Diệp Hoằng Thắng trợn trừng hai mắt.

"Vì sao chứ, sao cậu ta lại muốn giết tôi".

"Đồ chó Hậu Thư Hạo, giết tôi thì được lợi gì chứ?"

Vẻ mặt Diệp Hoằng Thắng không tin.

Ông ta không hiểu sao Hậu Thư Hạo lại muốn giết mình.

"Được lợi nhiều là đằng khác!", vẻ mặt Vương Tiểu Thất ung dung nói.

"Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi".

"Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau".

Vương Tiểu Thất rung đùi thích chí nói hai câu.

Nói xong, ngẫm lại thấy không có gì sai, cậu ta còn cố ý quay đầu hỏi hai đội viên đang giữ cửa.

"Tôi nói đúng không?"

Hai đội viên gật đầu như thật.

Thực ra bọn họ cũng đâu biết Vương Tiểu Thất nói đúng hay sai.

Dù sao bọn họ còn chưa học hết lớp sáu nữa là.

"Uầy, từ ngày đi theo đại ca tôi thấy tôi ngày càng giống người tri thức hơn rồi đấy".

"Xem ra chẳng bao lâu nữa là tôi có thể thi đại học rồi".

Hai thành viên đồng loạt lắc đầu, tỏ vẻ.

Đừng có mơ!

Trình độ của anh có tốt nghiệp được cấp hai hay không còn chưa biết.

Diệp Hoằng Thắng nhìn Vương Tiểu Thất và người đàn ông trung niên, lùi về một góc bên cạnh.

"Tao biết rồi, thằng chó Hậu Thư Hạo ngay từ đầu đã coi tao là súng mà".

"Những gì cậu ta nói với tao đều là giả".

"Cậu ta vốn không biết Hứa Mộc Tình".

"Mọi chuyện đều là do cậu ta sắp đặt".

Lúc này Diệp Hoằng Thắng đã lui về trong góc.

Hai mắt ông ta sáng rực nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên nói: "Ông về nói với Hậu Thư Hạo, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu, chờ đó cho tôi".

Ánh mắt người đàn ông nhìn Diệp Hoằng Thắng như đang nhìn người chết nói: "Sợ là ông không có cơ hội ấy đâu".

Đột nhiên Diệp Hoằng Thắng vỗ mạnh lên bức tường.

Bức tường sau lưng ông ta mở ra một lối đi.

Ông ta vội vàng trốn vào trong.

Người đàn ông bất ngờ, ông ta không ngờ Diệp Hoằng Thắng còn con bài chưa lật này.

Ông ta lao lên đấm mạnh vào bức tường hai phát.

"Rầm!"

"Rầm!"

Nhưng bức tường chẳng chút sứt mẻ.

"Ha ha ha! Ngu chết đi được!"

"Căn phòng này là tôi dùng kim cương xây thành đấy".

"Nắm đấm của ông phá được nó chắc".

"Cho dù có xe tăng đến đây cũng không dỡ nổi tường nhà tôi".

"Tôi đã gọi điện cho người tới đây rồi".

"Cùng lắm là nửa tiếng nữa thì bọn họ sẽ đến nơi".

"Đến lúc đấy thì lũ chúng mày chết hết đi, tao sẽ xay chúng mày thành thịt vụn cho chó ăn".

Vẻ mặt người đàn ông âm u.

Nhưng ông ta không thể phá vỡ bức tường này.

Ông ta lập tức liếc nhìn Vương Tiểu Thất.

"Không giết được Diệp Hoằng Thắng thì giết Lý Hùng trước".

Vương Tiểu Thất nhìn ông ta như nhìn kẻ thiểu năng.

"Ông bị ngu đấy à, loại tép riu như tôi sao có thể là đại ca Lý Hùng được chứ".

Giờ ông ta mới vỡ lẽ: "Mày không phải Lý Hùng?"

"Vớ vẩn! Sao tôi có thể sánh với đại ca được chứ".

"Đối phó với loại tạp nham như ông không cần đại ca tôi ra tay".

"Hừ, không có năng lực nhưng mồm mép tép nhảy đấy".

Bóng người ông ta lóe lên một cái đã đứng trước mặt Vương Tiểu Thất.

Ông ta vung tay trái tát mạnh về phía mặt Vương Tiểu Thất.

Cái tát này chắc chắn sẽ đánh trúng.

"Bốp!"

Một tiếng giòn tan vang vọng khắp phòng.

Nhưng người bị đánh trúng không phải là Vương Tiểu Thất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK