Nói xong, Lý Hùng rút cái thẻ đen trong túi ra ném cho Đường Quan Lễ.
Đường Quan Lễ run rẩy bắt lấy thẻ mà Lý Hùng vứt ra.
Thẻ pha lê đen Alpine Edelweiss này được phát hành với số lượng có hạn trên toàn thể giới
Trên thế giới, số người sở hữu chiếc thẻ này không tới một trăm người!
Đến như thẻ đen Amex của ngân hàng so với nó cũng không tính gì!
Hứa Mộc Tình biết Lý Hùng giàu có, tiền tiêu không hết, nhưng cũng không nên lãng phí như thế.
Hơn nữa, theo bản năng nghề nghiệp của mình, cô cảm thấy việc này có chỗ không thỏa đáng.
Hứa Mộc Tình đang định nói, Âu Dương Diểu Diểu vội vàng gọi cô ra ngoài.
Khi đi ra ngoài, Hứa Mộc Tình còn cố ý nói với Lý Hùng một câu, bảo anh đừng vội vàng mua đất, đợi cô về rồi cùng bàn bạc.
Đợi Hứa Mộc Tình và Âu Dương Diểu Diểu rời đi, Đường Quan Lễ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ây dà, làm tôi hết cả hồn, giám đốc thật lợi hại!”
“Tôi đã làm những giấy tờ này cẩn thận như thế rồi, mà cô ấy vẫn cảm thấy có gì đó không ổn”.
Lý Hùng đắc ý nói: “Tất nhiên rồi, cô ấy là vợ tôi”.
Đường Quan lễ cười nhăn nhó trước mặt Lý Hùng: “Anh Hùng, nếu không phải anh dặn dò tôi làm việc này, có đánh chết tôi cũng không dám làm chuyện bất lợi đến tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Chủ tịch và giám đốc đối xử với tôi tốt như vậy, cho dù người khác có cho tôi nhiều tiền hơn nữa, tôi cũng không thể làm việc tán tận lương tâm được”.
Lý Hùng cười: “Đông Hải là trụ sở chính của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Còn Thành Hải là nơi khởi đầu của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Mặc dù là điểm xuất phát, tập đoàn Lăng Tiêu sao có thể thuê văn phòng trong tòa nhà của người khác chứ, nhất định phải bỏ tiền ra mua lại nó”.
“Anh cứ yên tâm, chuyện này để tôi lo”.
“Đi đi, mau làm đi”.
“Vâng”.
Đường Quan Lễ gật đầu lia lịa, quay người bước đi.
Lúc anh ta bước đến cửa, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liên quay ngoắt lại, nói với Lý Hùng: “Đúng rồi, Hứa Thiên Tứ còn đưa cho tôi năm triệu, tôi nên xử lý khoản tiền này ra sao?”
“Không phải vợ anh sắp sinh à? Lấy hai triệu để mua bỉm sữa cho con, còn lại ba triệu chia đều cho mỗi người trong tổ của anh”.
“Nhưng khoản tiền này không sạch sẽ gì”.
“Trên đời này, chỉ có con người ô uế chứ không có đồng tiền ô uế”.
“Hơn nữa, có người đem tiền đến cửa cho mà không lấy, anh ngốc à?”
“Mau đi làm việc đi, nói với thành viên trong tổ của anh, chuyện này giải quyết ổn thỏa, mỗi người sẽ được thưởng thêm một con xe BMW”.
Hào phóng!
Có thể nói nhân viên thật may mắn khi có ông chủ tốt như Lý Hùng.
Đông Hải ngay lúc này.
Liễu Ngọc Phân mời em chồng là Hứa Phi Phi đến nhà ăn cơm, tiện thể gọi cả cả Lý Nhị Ngưu đến.
Hứa An Thái không ở nhà của Hứa Hiếu Dương, mà đến sống ở viện dưỡng lão.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng Hứa An Thái cũng hiểu ra rằng, ai là người trung thành ai là kẻ gian trá, ai mới là người đối xử với mình tốt thực sự.
Ngoài Hứa Thiên Tứ, mối quan hệ trong gia đình họ Hứa cũng ngày càng ấm áp, họ sống ngày càng hòa thuận hơn.
Thời gian Hứa Phi Phi, Hứa Hiếu Dương cùng với Liễu Ngọc Phân bên nhau ngày càng nhiều
Thân là chị dâu, Liễu Ngọc Phân gặp Hứa Phi Phi ngày một nhiều hơn, tình cảm tự khác ngày một đi lên.
Hứa Phi Phi không còn trẻ nữa.
Người bình thường ở độ tuổi của bà, đã có con học tiểu học trung học rồi.
Còn bà ấy vẫn đơn thân một mình.
Điều này khiến cho Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân lo lắng.
Vì thế, hôm nay bà ấy cố tình gọi Hứa Phi Phi và Lí Nhị Ngưu đến ăn bữa cơm gia đình này.
Lý Nhị Ngưu ngồi trên ghế không được thoải mái.
Hứa Phi Phi ngồi bên cạnh liếc mắt đưa tình với Lý Nhị Ngưu, dường như trên đời này, bà ấy chỉ nhìn thấy chỉ có Lý Nhị Ngưu-người đàn ông này mới có thể lọt vào tầm mắt của bà.
Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân nhìn nhau.
Hai người đều nhìn ra, thực ra Lý Nhị Ngưu cũng thích Hứa Phi Phi.
Chỉ là, Lý Nhị Ngưu có chút băn khoăn lo lắng.
Với lại, anh ta cũng không được khéo ăn khéo nói, luôn luôn giấu trong lòng không nói ra.
“Ăn cơm xong rồi, hôm nay có cả anh trai và chị dâu tôi ở đâu, chúng ta bà chuyện hôn sự luôn đi, anh thấy thế nào?”
Câu nói này khiến cho Lý Nhị Ngưu không khỏi giật mình.
Anh ta ấp a ấp úng nói không nên lời.
Hứa Phi Phi là một người nóng nảy, thấy Lý Nhị Ngưu không nói gì, mặt bà ta lập tức lạnh như tiền.
“Thế nào, anh chê tôi, đúng không?”
“Anh chê tôi lớn tuổi hơn anh, lại yêu đương với mấy người đàn ông rồi, là hoa đã tàn có phải không?”
“Không phải, không phải như vậy, tôi tuyệt đối không có suy nghĩ đó, tôi là..., tôi là...”
“Anh là gì? Nói đi?”
“Tôi chỉ là một thằng nông dân nghèo, tôi không xứng với cô”.
“Nói dối! Đây chỉ là lý do, rõ ràng anh không muốn lấy tôi, chê bai tôi!”
“Không có chuyện đó, thực sự tôi không có ý đó”.
Lúc hai người Lý Nhị Ngưu và Hứa Phi Phi đang tranh cãi.
“Bụp!”
Có người đột ngột đạp mạnh vào cánh cổng biệt thự!
Một luồng sát khí ập đến đột ngột như một cơn gió!
Lý Nhị Ngưu nhanh chóng bật dậy đỡ lấy cánh cổng.
Ánh mắt sáng quắc nhìn hai người bên ngoài cổng nói: “Các người là ai?”
Không ai khác chính là Điền Vong Hỉ và Uông Nghị Thừa.
Điền Vong Hỉ lạnh lùng nhìn Lý Nhị Ngưu.
Dưới ánh mắt sắc bén ấy, dường như Lý Nhị Ngưu đã biến thành xác chết.
“Mày là Lý Hùng?”
“Tao là Lý Nhị Ngưu, đàn em của đại ca”.
Điền Vong Hỷ lạnh lùng nói: “Gọi Lý Hùng ra đây”.
“Đại ca tao đi Thành Hải rồi”.
“Nói ra nơi hắn đang ở ở Thành Hải, tao tha mạng cho mày”.
Ánh mắt lạnh toát!
Sắt khí đằng đằng!
Lúc này, toàn thân Lý Nhị Ngưu như bị buộc chặt lại.
Anh tuyêt đối không phải là đối thủ của người đứng trước mặt này.
Nhưng anh ta không chùn bước.
Lý Nhị Ngưu nắm chặt hai tay, xông về phía trước, quát lên: “Muốn gặp đại ca tao, phải qua ải của tao trước đã”.
Hự hự!
Toàn thân Lý Nhị Ngưu toát ra luồng khí mạnh mẽ.
Nội công của anh ta khiến cho khung kính trên của sổ không ngừng rung lên.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Lý Nhị Ngưu giống như chiếc xe tăng, hung hăng lao về phía Điền Vong Hỉ.
“Bịch!”
Chỉ với một đòn.
Lý Nhị Ngưu bay về điểm xuất phát, xuyên tường, rơi vào bên trong phòng tập đàn ghi ta, dương cầm của Hứa Hạo Nhiên.
“Nhị Ngưu, anh không sao chứ?”
Hứa Phi Phi vội vàng chạy vào trong phòng, đỡ Lý Nhị Ngưu dậy khỏi đám gạch vỡ vụn
“Phụt”
Lý Nhị Ngưu hộc máu.
Ngực anh ta phập phồng, lập tức đưa tay lên lau máu trên mép.
Sau đó, anh ta đẩy nhẹ Hứa Phi Phi ra, bước từng bước đến chỗ Điền Vong Hỷ.
“Ồ?”
Nhìn thấy Lý Nhị Ngưu thế mà vẫn đứng dậy được, Điện Vong Hỉ cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng cũng chỉ là hơi bất ngờ mà thôi.
Khinh thường!
Thậm chí là chế giễu!
Ông ta đang cười nhạo Lý Nhị Ngưu không biết tự lượng sức mình.
“Nếu mày muốn chết, tao sẽ cho mày chết”.
Vừa nói dứt lời, Điền Vong Hỉ liền biến mất trước mắt Lý Nhị Ngưu.
“Xoẹt!”
Chớp mắt, Điền Vong Hỷ đột nhiên xuất hiện bên cạnh người Lý Nhị Ngưu.
Chương 322: Giữ lại cái mạng chó của mày
Ông ta đột ngột đưa tay ra nắm lấy cánh tay Lý Nhị Ngưu, kéo nhẹ.
“Hây a!”
Cánh tay Lý Nhị Ngưu đột nhiên trật khớp!
“Ồ? Không ngờ cơ thể mày đã được đả thông kinh mạch.”
“Khá lắm, khá lắm, đổi lại là người khác thì cánh tay này đã tàn phế rồi”.
Cuối cùng, Điền Vong Hỉ cảm thấy có phần hứng thú.
Ánh mắt ông ta toát lên sự cười đùa cợt nhả.
Giống như mèo vờn chuột.
“Vậy tiếp theo, cho tao xem người mày rốt cuộc có sức chịu đựng như thế nào?”
“Đừng có mà chết giữa chừng, nếu không tao sẽ giết sạch ững người ở đây”.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Khắp biệt thự vang lên tiếng Lý Nhị Ngưu bị đánh!
Hết đòn này đến đòn khác!
“Ha ha ha, khá lắm, khá lắm, mày là bao cát tốt nhất tao từng gặp!”
“Đứng dậy, mày đừng dậy cho tao!”
Lý Nhị Ngưu loạng choạng đứng dậy, mình đầy thương tích.
Vừa mới đứng dậy, Điền Vong Hỉ lại đấm một đòn rất mạnh vào bụng Lý Nhị Ngưu.
Toàn thân Lý Nhị Ngưu rung lên, trượt mấy mét trên đất, dừng lại cách tường chỉ còn mười mấy centimet.
Anh ta ôm bụng, từ từ khụy xuống thở hổn hển.
Hơi thở của Lý Nhị ưu đã trở nên khàn khàn.
Tầm nhìn của anh ta đã mờ dần, sức chịu đựng đã đạt đến giới hạn.
Lý Nhị Ngưu khổ sở gắng sức đỡ lấy thân thể mình, từ từ ngẩng đầu lên.
Anh ta lờ mờ nhìn thấy Điền Vong Hỉ bước từng bước tới.
Điền Vong Hỉ tóm lấy tóc Lý Nhị Ngưu, ngửa đầu anh ta lên, nhìn từ trên cao xuống.
Cao ngạo!
Khinh thường!
“Vùng đất cấm Đông Hải?”
“Hừ! Cũng chỉ trò cười thôi”.
Nói rồi, Điền Vong Hỉ đập mạnh đầu Lý Nhị Ngưu xuống đất.
Ông ta dùng chân liên tục đạp mạnh lên đầu Lý Nhị Ngưu.
Ông ta quay đầu lại, nhìn ba người Hứa Hiếu Dương đang ở trong phòng.
“Bây giờ, ai có thể nói cho tao, Lý Hùng đang ở đâu?”
Ngay lúc này, đột nhiên Điền Vong Hỉ hơi biến sắc.
Tay!
Đột nhiên xuất hiện một bàn tay xuất hiện chỗ mắt cá chân ông ta!
Ông ta phát hiện mắt cá chân bị Lý Nhị Ngưu tóm lấy.
Điền Vong Hỉ không ra tay nữa, mà cúi đầu khinh bỉ nhìn Lý Nhị Ngưu.
“Khá lắm, khá hơn một con chuột, nhưng tiếc là mày gặp phải tao”.
Vừa nói, chân phải Điền Vong Hỉ đạp mạnh.
“Bịch!”
Cú đạp này khiến cho đầu Lý Nhị Ngưu dí sát trên nền đất cứng.
“Mày đã muốn chết, tao sẽ cho mày toại nguyện”.
Ánh mắt Điền Vong Hỉ lóe lên sát khí ác liệt.
Ánh mắt lạnh lùng, nụ cười tàn nhẫn.
Đối với Điền Vong Hỉ, giết Lý Nhị Ngưu đơn giản như dí chết một còn kiến!
“Đừng!”
Ngay lúc chân Điền Vong Hỉ chuẩn bị đạp tiếp, Hứa Phi Phi vỗi vã hét lên: “Đừng! Tôi nói cho ông Lý Hùng ở đâu!”
Hứa Phi Phi nói ra nơi ở của Lý Hùng ở Thành Hải.
Điền Vong Hỉ nghe xong mới thu chân về.
Ông ta cười lạnh lùng nói: “Giữ lại cái mạng chó của mày đi”.
“Về sau thì hãy tìm một nơi yên ổn mà làm chó đi”.
Nói xong, Điền Vong Hỉ quay người rời đi.
Nhưng cũng chính lúc này, bỗng nhiên Lý Nhị Ngưu hét lên căm phẫn.
Anh ta hung hãn phi đến sau lưng Điền Vong Hỉ, định đâm vào ông ta.
Điền Vong Hỉ nhếch mép cười, xoay người đấm Lý Nhị Ngưu.
Trong phút chốc!
Có một bóng đỏ đột nhiên xuất hiện.
Nắm đấm hủy diệt của Điền Vong Hỷ.
Đấm mạnh vào cái bóng đỏ kia.
Lần này, là Hứa Phi Phi đỡ đòn thay Lý Nhị Ngưu.
Bà ta ngã vào lòng Lý Nhị Ngưu, hai người va mạnh vào nhau, lăn lông lốc.
“Hừ, đồ vô dụng”.
Điền Vong Hỉ lạnh lùng rời đi.
Lý Nhị Ngưu và Hứa Phi Phi ôm chặt nhau trên nền đất.
Hứa Phi Phi nằm trong lòng Lý Nhị Ngưu, không ngừng run lên.
Lý Nhị Ngưu không ngừng hét tên Hứa Phi Phi: “Cô đừng chết, bà đừng chết!”
“Anh là đồ ngốc, tôi hỏi anh, anh có muốn cưới tôi không?”
Trong thời khắc giữa sự sống và cái chết, Lý Nhị Ngưu vội vàng nói: “Tôi cưới, tôi cưới!”
Hứa Phi Phi miệng đầy máu, khuôn mặt nở nụ cười.
“Hi hi, ta đây thắng rồi”.
“Cuối cùng đồ ngốc anh đồng ý cưới tôi rồi”.
Nói xong, đầu Hứa Phi Phi nghiêng ra ngoài một chút, sau đó ngất trong lòng Lý Nhị Ngưu.
“Không được chết, cô không được chết!”
“Tôi đồng ý cưới cô rồi, chúng ta kết hôn ngay bây giờ!”
Lý Nhị Ngưu ôm chặt Hứa Phi Phi, nước mắt “tí tách” rơi xuống đất.
Liễu Ngọc Phân vội vã chạy đến, bà kiểm tra cơ thể Hứa Phi Phi, liền thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Phi Phi không chết, chỉ là ngất đi thôi.
Hứa Hiếu Dương vội vàng gọi điện cho Lý Hùng, kể cho anh nghe sự việc đã xảy ra ở nhà.
Khi Lý Hùng và Hứa Hiếu Dương nói chuyện điện thoại xong, bầu không khí ở Thành Hải lúc này đột ngột trầm xuống, căn phòng trở nên lạnh loát.
Không khí trong phòng giống như ngày đông lạnh lẽo.
“Kẹt”.
Hứa Mộc Tình từ ngoài cửa bước vào, lạnh rùng mình.
“Chồng ơi, anh mở điều hòa à?”
Lý Hùng lập tức điều chỉnh tâm trạng, nở nụ cười thản nhiên nói: “Anh vừa mở của sổ một lúc”.
“Anh mua mảnh đất ấy rồi, chúng mình đi xem thôi”.
Hứa Mộc Tình không ngờ Lý Hùng hành động nhanh thế.
Cô động đậy đôi môi gợi cảm, định nói điều gì đó.
Nhưng Lý Hùng nhanh chóng nắm đôi tay mềm mại của cô, dẫn cô rời khỏi văn phòng.
Bộ dạng gấp gáp đó, giống như không thể chờ đợi được nữa, muốn tặng ngay cho vợ mình bảo bối vậy.
Mấy người Lý Hùng và Hứa Mộc Tình nhanh chóng đến khu đất đang thi công ở phía Nam thành phố.
Bốn hướng của mảnh đất này được bao quanh bởi bốn bức tường.
Kiến trúc bên trong, cũng mới thi công được một nửa, đi đến đâu đều là xi măng cốt thép, nhìn rất bừa bộn, tiêu điều, tan hoang.
Hứa Mộc Tình xuống xe, hơi cau mày.
Vị trí của mảnh đất này rất đẹp.
Xung quanh đến đâu cũng có nhà cao tầng.
Chỉ có một điều, ở đây có nhiều cao ốc quá.
Nếu chúng ta xây dựng cao ốc ở đây, có thể sẽ ảnh hưởng đến quan cảnh của cả khu.
Hứa Mộc Tình cảm thấy, nơi này không cách nào xây cao ốc được.
Cũng may là Lý Hùng chi hai mươi tỷ, nếu là vốn của tập đoàn họ thì sẽ rất phiền phức.
Tập đoàn Lăng Tiêu đang ở giai đoạn mở rộng phát triển, mỗi khoản vốn đều cần dùng ở chỗ cần thiết.
Hai mươi tỷ, không phải là con số nhỏ.
Chương 323: Giữ chặt răng rồi hãy nói
Đó là vốn khởi đầu của sự án bất động sản Thành Hải.
Nếu số tiền đó dùng không hợp lí sẽ dẫn đến nhiều hệ lụy.
Tập đoàn của bọn họ sẽ có nguy cơ phá sản.
Hứa Mộc Tình nói cho Lý Hùng nghe giải pháp của mình, cũng nói cho anh nghe điều mà cô đang lo lắng.
"Vị trí của miếng đất này rất tốt nhưng tại sao lâu thế mà không có ai mua nó".
"Anh xem, cỏ dại xung quanh đã mọc cao thế này rồi".
Lý Hùng còn chưa đáp, phía trước bỗng truyền đến tiếng cười ngạo mạn của một gã đàn ông.
"Ha ha ha! Hứa Mộc Tình à, không phải mày luôn mồm nói mình tháo vát giỏi giang lắm mà?"
"Không ngờ mày lại phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy".
"Vị trí của miếng đất này đúng là rất tốt nhưng lại không thể xây nhà cao tầng".
"Nếu xây thì độ cao cũng không thể vượt quá mười mét".
"Ha ha, bỏ ra hai mươi tỉ để mua cái miếng đất rách nát này, cái tập đoàn nhỏ cỏn con đến từ nông thôn của mày xem chừng sắp phá sản rồi đấy".
Hứa Thiên Tứ vừa nói vừa dẫn theo một đám người nghênh ngang bước tới.
Hứa Thiên Tứ vênh váo hả hê, mũi cũng sắp hếch lên trời rồi.
"Hứa Thiên Tứ, tất cả mọi chuyện là do anh giở trò đúng không?"
"Đúng thì sao? Tao không chỉ muốn mày mua miếng đất này mà còn muốn tất cả các dự án của mày ở Thành Hải phải ngừng lại".
"Tao còn phải cảm ơn thím của mày đấy".
"Nếu không có cả nhà thím ấy giúp đỡ thì chuyện này khó chơi rồi đấy".
Nghe Hứa Thiên Tứ nói thế, Hứa Mộc Tình mới phát hiện trong đám người sau lưng Hứa Thiên Tứ có cả nhà Liễu Hồng Hoa.
Cả nhà họ học theo Hứa Thiên Tứ, cũng vênh váo bước tới.
Vênh váo hống hách!
Không coi ai ra gì!
Vẻ mặt khinh khỉnh!
Cáo mượn oai hùm!
Dáng vẻ như một đội chó săn!
Liễu Hồng Hoa chỉ vào Hứa Mộc Tình nói: "Tôi đã nói các người sẽ sớm hối hận mà".
"Nhưng giờ có hối hận thì cũng muộn rồi, ông trời muốn xử lí các người đấy".
"Nhanh thôi, nhà các người sẽ còn nghèo khó hơn trước kia".
"Đến lúc đấy cho dù mấy người quỳ trước cửa nhà tôi, ăn cứt chó nhà tôi cũng chẳng có ai thèm để ý".
Giờ Hứa Thiên Tứ cực kì vui sướng.
Mà vui sướng thì tự nhiên sẽ đắc ý vênh váo.
Thế là anh ta quên mất Lý Hùng còn ở đây.
Anh ta liếm khóe môi.
Anh ta soi mói nhìn Hứa Mộc Tình đánh giá: "Tao phát hiện thời gian này mày ngày càng đẹp".
"Giờ mày đang thiếu tiền phải không, tao có cách để mày kiếm tiền".
"Tối nay mày ăn mặc xinh đẹp chút, tao dẫn mày đi gặp mấy vị sếp lớn".
"Chỉ cần trước mặt bọn họ mày ngoan như chó, dùng cơ thể mày để..."
"Bốp!"
Một cái tát trời giáng.
Dù cách đó một con đường nhưng vẫn nghe rõ.
Ba chiếc răng dính máu cùng lúc văng lên bãi cỏ.
Hứa Thiên Tứ ôm bên mặt bị đánh trợn mắt nhìn Lý Hùng chửi bới: "Thằng chó! Mày còn dám đánh tao à".
"Mày tưởng tao vẫn là Hứa Thiên Tứ của trước kia à? Giờ ông đây là..."
"Bốp!"
Bàn tay còn lại vung lên tát, lại có ba cái răng nữa văng ra ngoài.
Lý Hùng đánh rất chuẩn, răng bị gãy toàn là răng cửa của Hứa Thiên Tứ.
Bây giờ anh ta rơi vào tình cảnh môi hở gió lùa.
"Tao ...mày..."
Hứa Thiên Tứ bập bõm như trẻ con tập nói, nói không rõ.
"Bốp!"
Lại một cái tát nữa.
Lý Hùng dửng dưng nói: "Giữ thẳng lưỡi, đi trồng răng rồi nói tiếp".
"Mày dám trợm mắp nhườm chao, mày chớc chắc dồi! Bọm mày sẽ sớm phá phản dôi".
Hứa Thiên Tứ đe dọa một câu rồi dẫn người rời đi.
Cả nhà liễu Hồng Hoa cũng vui sướng theo sau.
Lúc này Lý Hùng búng tay một cái.
Lập tức có mấy chiếc xe thùng lái đến.
"Cạch!"
Cửa xe mở ra.
Một đám người lần lượt bước xuống.
Bọn họ ai ai cũng đội mũ sắt và mặc đồ bảo hộ.
Bọn họ hò hét "hây dô hây dô" để khiêng thuốc nổ và một số vật dụng cần thiết từ trên xe xuống.
Trong đám người đó Hứa Mộc Tình nhìn thấy một kiến trúc sư nổi tiếng trong nghành xây dựng, ông ấy là Châu Tồn Mậu.
Hứa Mộc Tình vội vàng bước đến chào hỏi.
Châu Tồn Mậu cười rồi chỉ vào Lý Hùng nói: "Cô phải hỏi chồng cô ý".
"Cậu ta tốn bao nhiêu công sức để chuẩn bị phần quà này cho cô đó".
Phần quà?
Hứa Mộc Tình đang định quay đầu hỏi Lý Hùng thì điện thoai của cô reo lên.
Vừa nghe điện thoại, vẻ mặt cô liền thay đổi.
Cô vội vàng nói với Lý Hùng: "Hứa Thiên Tứ nói thật".
"Rất nhiều nhà cung cấp đang hợp tác với chúng ta đã ngưng hợp đồng".
"Bên phía vật liệu cũng muốn dừng hợp tác với chúng ta".
Thấy Hứa Mộc Tình tức đến nỗi đôi mắt đỏ bừng, Lý Hùng cầm lấy bàn tay mềm mại của cô nói: "Bọn chúng bắt nạt em như thế, em có muốn phản đòn không?"
"Em muốn chứ, lũ đểu cảng đó tưởng tập đoàn Lăng Tiêu là giấy chắc".
"Giờ em muốn bọn chúng biết tay".
Nói xong Hứa Mộc Tình quay về công ty xử lí công việc.
Cô nói vài câu với Lý Hùng rồi dẫn người của mình đi trước.
Châu Tồn Mậu đứng cạnh thấy cô dẫn người rời đi, cười nói: "Cô Hứa là một cô gái tốt".
"Đúng vậy, mười mấy năm trước tôi đã biết rồi".
"Bỏ ra thời gian mười mấy năm vì cô gái tốt như vậy cũng đáng giá".
Lý Hùng nhìn Châu Tồn Mậu cười: "Tôi không rành về kinh doanh, mà nhất là mấy chuyện kiến trúc xây dựng, về sau đành nhờ cả vào ông rồi".
Châu Tồn Cậu cười sảng khoái: "Cái mạng già này của tôi là cậu Lý cứu".
"Mà mười năm này tôi sống cũng không uổng phí".
"Nhân tình thế thái, lòng người dễ đổi tôi đều trải qua rồi".
"Chủ tịch Hứa với cô Hứa đều là người tốt".
"Có bọn họ quản lí, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ không ngừng phát triển".
Đang nói chuyện thì một nhân viên kỹ thuật bước tới.
Anh ta chỉ tay vào mấy tòa nhà cao tầng nói.
"Ông Châu, chúng tôi đã chôn thuốc nổ vào mấy toàn nhà trong công trường rồi, thế sao không chôn cả vào bên kia nữa?"
Thực ra chuyện này Châu Tồn Mậu cũng muốn hỏi Lý Hùng.
Lý Hùng cười nói: "Toà bên đấy không thể dùng thuốc nổ, phải dùng sức người để dỡ bỏ".
Châu Tồn Mậu và anh chàng kỹ thuật nhìn nhau không hiểu.
Tòa nhà đấy dù chỉ có bảy tầng nhưng cũng xây bằng xi mắng cốt thép đấy.
Bình thường dùng máy móc phá dỡ đã rất khó khăn rồi.
Nói gì đến dùng sức người chứ.
Đang nói chuyện thì Châu Tồn Mậu và anh chàng kỹ sư cùng hắt xì một cái.
Bọn họ bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Cửa công trường lúc này có một chiếc xe dừng lại.
Có hai người đàn ông bước từ trên xe xuống.
Cả hai người mặt lạnh như tiền, kiêu căng ngạo mạn.
Khí tức cả người sắc bén.
"Ông Châu cứ làm việc của mình đi, tôi phải đi dỡ tòa nhà kia xuống rồi".
Chương 324: Làm bao cát
Vừa nghe thế Châu Tồn Mậu vội kéo anh chàng kỹ thuật sang một bên.
Châu Tồn Mậu tuy không biết thân thế thật sự của Lý Hùng, nhưng ông ấy tận mắt thấy anh một mình giải quyết sạch mấy chục tên sát thủ.
Mà trong những tên sát thủ đấy có một tên tốc độ nhanh như đạn bắn vậy.
Nhưng bọn chúng vẫn bị Lý Hùng đánh cho tan tác.
Kí ức ngày đó in sâu trong đầu Châu Tồn Mậu, không thể nào quên.
Mà hôm nay ông lại được nhìn thấy hình ảnh phấn khích ấy.
Dù đã ngoài sáu mươi nhưng ông vẫn cực kì hăng máu.
Điền Vong Hỉ bước từng bước tới gần Lý Hùng.
Càng đến gần sức mạnh toàn thân ông ta càng mạnh.
Ánh mắt ông ta sắc bén, lạnh lùng nói: "Mày là Lý Hùng?"
Lý Hùng dửng dưng gật đầu: "Đúng vậy".
"Giỏi, có gan thừa nhận thì chết được rồi".
"Vút!"
Vừa dứt lời, bóng dáng ông ta lóe lên một cái, nhanh đến nỗi mắt thường không thấy được, lao về phía Lý Hùng.
"Rầm!"
Một đòn mạnh mẽ!
Tiếng đánh nhau vang lên như tiếng thuốc nổ nổ mạnh.
Vang to!
Chấn động!
Một đòn này của ông ta đánh trúng tay Lý Hùng.
Ông ta bất ngờ.
Không ngờ Lý Hùng thế mà đỡ được đòn này.
Phải biết cho dù là đại tông sư cũng không thể đỡ một cách nhẹ nhàng thế.
Nhưng vẻ mặt Lý Hùng vẫn vô cảm, ngay cả người anh cũng chẳng lung lay.
Tất cả sức mạnh của ông ta trong nháy mắt bị Lý Hùng dễ dàng giải quyết, biến mất sạch sẽ.
Ánh mắt ông ta dần lạnh lẽo: "Không ngờ mày còn mạnh hơn tao tưởng".
Lý Hùng thờ ơ nói: "Không ngờ ông còn vô dụng hơn tôi nghĩ".
"Khoác lác".
Điền Vong Hỉ tức giận gầm lên.
Ông ta bỗng biến mất trước mắt Lý Hùng.
Một luồng khí mạnh chợt lao đến.
Trong chớp mắt ông ta đã đứng sau Lý Hùng rồi.
Ông ta lại ra đòn!
Đòn này ầm ầm vang vọng.
Như tiếng sấm bên tai.
"Bộp!"
Nắm đấm của Điền Vong Hỉ bị Lý Hùng đỡ lấy, anh vẫn đứng im không nhúc nhích.
Bàn tay anh hơi dùng sức nắm chặt.
"Răng rắc" một tiếng.
Điền Vong Hỉ đau đến toát mồ hôi, một dòng điện chạy khắp toàn thân ông ta.
Ngay khi ông ta muốn rút tay về, định đánh Lý Hùng một đòn khác mạnh hơn.
Bàn tay bị nắm chặt.
Không động đậy được!
Điền Vong Hỉ giật mình nhận ra.
Nắm đấm bị Lý Hùng bắt được ấy.
Dù có gồng lên thế nào cũng không giãy ra được.
Lúc này Lý Hùng bỗng nói: "Nắm đấm của ông cũng khá lắm".
"Giờ xem tiếp sự dẻo dai của cơ thể nhé".
Vừa nói xong thì cả người Điền Vong Hỉ đã bị Lý Hùng dùng sức nâng lên.
Cả người ông ta văng lên cao.
Xoay tròn.
Lý Hùng coi ông ta như bao cát.
Nắm tay ông ta.
Vung ông ta trên không trung.
Xoay tròn!
"Vun vút!"
Điền Vong Hỉ bỗng cảm thấy mất trọng tâm.
Ngay sau đó cả người ông ta bay vút về phía tòa nhà, nện mạnh vào đó.
Khoảng cách với bức tường lởm chởm của tòa nhà kia.
Ngày một gần.
Điền Vong Hi vội vàng đưa tay ôm mặt bảo vệ.
"Rầm!"
Bức tường vỡ nát.
Điền Vong Hỉ đập vào tòa nhà.
Quằn quại như một con chó giãy chết.
Lý Hùng từ từ bước về phía tòa nhà.
Lúc anh đến chân tòa nhà.
"Aaaaaaa!"
Bên trong tòa nhà trống trải bỗng vang lên tiếng Điền Vong Hỉ giận dữ hét lên.
"Tao phải giết mày, tao phải giết mày".
Uông Nghị Thừa vẫn luôn đứng nhìn từ xa lúc này bỗng nhiên cực kì kích động.
Anh ta biết Lý Hùng chết chắc rồi.
Bởi vì nhị sư huynh của anh ta sắp dùng đến tuyệt chiêu rồi.
Bóng đen!
Bỗng nhiên có một bóng đen từ bên trong tòa nhà vọt ra.
Tốc độ di chuyển của nó cực kì nhanh.
Một giây trước nó còn đứng trước mặt, một giây sau nó đã đứng sau lưng rồi.
Ông ta vờn quanh người Lý Hùng sau đó nhảy lên.
"Truy Phong Lang Nha".
Điền Vong Hỉ giận dữ hét lên một tiếng, ngón tay ông ta cong lại thành hình móng vuốt.
Tốc độ ông ta di chuyển ngày một nhanh.
Những chỗ ông ta đi qua đều để lại dấu năm móng vuốt in sâu xuống đất.
Trên đất!
Trên tường!
Ngay cả trên cột bê tông.
Trên năm dấu móng đó in rõ cả các khớp xương.
Theo hướng gió thổi vồ mạnh vào Lý Hùng.
"Vút!"
Móng vuốt của ông ta xuyên qua không khí, phát ra tiếng vun vút.
Khí tức mạnh mẽ của ông ta thổi tới làm tóc anh tung bay.
"Rầm!"
Một tiếng vang mạnh.
Không ai thấy rõ Lý Hùng đỡ thế nào.
Chỉ nghe thấy tiếng vang.
"Rầm!"
"Rầm!"
Tiếng đánh nhau liên tục vọng từ bên trong tòa nhà đến.
Đợi đến khi những người đứng nhìn từ xa nhìn lại đã thấy Điền Vong Hỉ bị đánh bay ra khỏi tòa nhà.
Cánh tay gãy nát!
Cột bê tông cũng nát vụn.
"Hự a a a a !"
Điền Vong Hỉ gầm gừ như hổ dữ.
Tiếng gầm của ông ta vô cùng mạnh mẽ.
"Rầm!"
Chương 325: Đập xuyên tường
Kính xe van đỗ phía xa lập tức vỡ nát.
Mà tòa nhà chỗ Lý Hùng đứng cũng bị tiếng vang này vọng lại làm lung lay.
"Hồ gầm trên núi".
Miệng Điền Vong Hỉ đầy máu.
Đau đớn!
Cảm giác đau đớn vì nhục nhã càng làm trỗi dậy bản tính hung hăng trong người ông ta.
Ông ta giống như một con hổ dữ đang nổi điên.
Cùng với tiếng gầm gừ dữ dội, ông ta lại xông thẳng vào trong tòa nhà.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Từng đòn từng đòn mạnh mẽ được tung ra.
Giống như một chiếc máy đóng cọc cỡ lớn đang đóng ở móng tòa nhà, làm mặt đất rung chuyển.
Tiếng đổ vỡ!
Tiếng đánh nhau!
Vang mãi bên tai!
Cả tòa nhà lung lay sắp đổ.
"Rầm!"
Bức tường lại bị đập nát.
Lúc mọi người nhìn thấy cái bóng đen thì nó đã trượt dài trên đất mười mấy mét rồi.
Điều làm Uông Nghị Thừa sốc là người bị đánh văng ra ngoài không phải Lý Hùng.
Mà là nhị sư huynh của anh ta.
Điền Vong Hỉ trong môn phái của anh ta đã là một cao thủ có tiếng rồi.
Hai năm trước ở đại hội võ lâm anh hùng đã đạt được thành tích cực kì xuất sắc.
Mà giờ lại bị Lý Hùng đánh đến nỗi không thể phản kháng.
Lý Hùng bước ra.
Anh bước từng bước một.
Bước chân nhẹ nhàng lững thững như đang đi dạo, nhìn hoa ngắm cỏ vậy.
Mà khi Lý Hùng từng bước tới gần.
Điền Vong Hỉ sốc!
Luống cuống!
Kinh hoàng!
Sợ hãi!
Ông ta run cầm cập.
Không chỉ có đôi đồng tử mà linh hồn của ông ta cũng đang run rẩy theo.
Thấy Lý Hùng ngày càng đến gần.
Ông ta vội vàng cầu xin tha thứ: "Tôi đánh không lại cậu, cậu tha cho tôi đi".
Lý Hùng nhếch miệng cười.
Trong nháy mắt anh đã biến mất.
"Roẹt!"
Chớp mắt một cái anh đã đứng trước người Điền Vong Hỉ rồi.
Anh cúi người xuống.
Tay phải anh nắm nhẹ lấy chân Điền Vong Hỉ, nhấc từ dưới đất lên.
Anh lập tức xoay người kéo lê ông ta đến chỗ tòa nhà.
"Cộp!"
"Cộp!"
"Cộp!"
Bước chân anh ngày một nhanh, sải chân ngày một dài.
Lúc cách tòa nhà mười mấy mét anh bỗng nhảy vọt lên, quăng mạnh Điền Vong Hỉ về phía tòa nhà.
"Rầm!"
Cơ thể Điền Vong Hỉ xuyên qua tường.
Bởi vì anh dùng sức rất mạnh.
Nên ông ta xuyên qua bức tường phía đông rồi lại bật văng ra từ bức tường phía tây.
Trợn mắt há mồm!
Điền Vong Hỉ hoảng sợ khi nhận ra Lý Hùng đã chờ sẵn ở bên ngoài bức tường phía tây.
Cơ thể ông ta lại bị Lý Hùng nắm lấy.
Xoay trên không trung một vòng.
Lại quăng về phía tòa nhà.
"Rầm!"
"Rầm!"
Lúc này Châu Tồn Mậu và anh chàng kỹ sư mới hiểu tại sao Lý Hùng nói dùng sức người để dỡ tòa nhà đấy.
Bọn họ không ngờ anh lại dùng cách này để phá dỡ.
Trên đời này cũng chỉ có Lý Hùng mới làm thế được.
Điền Vong Hỉ không ngừng la hét thảm thiết.
Lý Hùng sừng sững đứng đó đập ông ta.
"Uỳnh!"
Bỗng nhiên!
Cả tòa nhà rung lắc dữ dội.
Anh chàng kỹ thuật vội hét lên: "Tất cả mọi người lùi về sau đi, tòa nhà sắp sập rồi".
Tòa nhà đổ ầm xuống, bụi bay mù mịt.
Giữa đống bụi bặm ấy, mọi người thấy dáng người cao lớn của Lý Hùng kéo cơ thể Điền Vong Hỉ từ từ bước ra.
Cả người Điền Vong Hỉ toàn máu.
Biến dạng hoàn toàn.
Cơ thể ông ta cong vẹo.
Không giống con người!
Mà giống đống rác hơn.
Lý Hùng vung tay ném Điền Vong Hỉ xuống chân Uông Nghị Thừa.
Anh dửng dưng nói: "Cái thứ rác rưởi này tôi không lấy, anh mang về đi".
"À, còn nữa. Nhắn với ông anh tôi vốn không định giết hết mấy người".
"Nhưng mấy người đã vội vàng muốn chết thế thì tôi chiều".
Ánh mắt anh lạnh lùng sắc lẹm!
Uông Nghị Thừa vừa mới chạm mắt với Lý Hùng.
Cả người đã run lên.
Ánh mắt này đáng sợ quá.
Giống như bị một con sư tử nhìn chằm chằm.
Không thể nhúc nhích.
"Xéo đi!"
Uông Nghị Thừa vội vàng nhét Điền Vong Hỉ vào trong xe.
Hoảng sợ rời đi.
...
Đêm hôm đó tại khách sạn Hilton.
Tiệc rượu ở sảnh khách sạn đông nghịt người.
Có rất nhiều người nổi tiếng, tay cầm ly rượu vang đắt tiền, đứng tụm năm tụm ba nói chuyện.
Một người nói: "Nghe tin gì chưa, lại có người bị nhà họ Chu hãm hại đấy".
Người khác tiếp lời: "Tôi nhớ mấy tháng trước có một tên nhà quê bị lừa mất mấy triệu tệ mà, lần này đến lượt đồ ngốc nào bị lừa thế".
Người kia đáp: "Là tập đoàn Lăng Tiêu bé cỏn con ở Đông Hải".
Một người nói chen vào: "À, tôi biết tập đoàn Lăng Tiêu đấy. Hôm nay mới bị lừa mất hai mươi tỉ".
Một người giật mình đáp: "Hai mươi tỉ! Trời đất! Người phụ trách tập đoàn bọn họ ăn phân đấy à?"
Ông ta nói tiếp: "Chỉ sợ giờ cũng sắp phá sản rồi".
Người đứng cạnh vội nói: "Chứ còn gì nữa. Tập đoàn bé bằng cái lỗ mũi đấy thì có bao nhiêu tiền chứ".
Ông ta tiếp tục nói: "Ác thật đấy! Nhà họ Chu làm ăn toàn chơi kiểu lừa gạt và hãm hại thôi, sau này chúng ta phải cẩn thận hơn".
Một người khác tiếp lời: "Thôi, không nói đến cái bọn vô dụng đấy nữa. Tôi nói cho các ông biết tiệc rượu tối nay có một sếp lớn xuất hiện đấy".
"Ai thế?"