Khi nhắc đến ông chủ của mình, Lưu Trường Sinh không thể không ngẩng đầu lên.
"Tôi nói ra sợ anh sẽ chết khiếp đấy, ông chủ của tôi là Viên Tồn An!"
"Bốn thế gia lớn ở thủ đô, đã nghe đến nhà họ Viên chưa?"
"Ông chủ của tôi là cháu trai của tộc trưởng nhà họ Viên!"
Có ông chủ của mình ở sau chống lưng cho, Lưu Trường Sinh cũng cảm thấy tự tin hơn đôi chút.
Hắn liền chỉ tay về phía dân làng đang nhìn xung quanh.
"Tôi nói cho các người biết! Ông chủ của chúng tôi rất thích vùng đất này".
"Nếu biết điều hãy ngoan ngoãn ký hợp đồng với chúng tôi đi".
"Khi đó, mỗi người sẽ được phân cho một ngôi nhà".
"Còn không biết điều, thì đừng nói là một ngôi nhà, một miếng ngói cũng không có đâu!"
Lý Hùng đã có được thông tin mình muốn, anh xoay người đi tới bên cạnh con trâu già.
Sau đó, anh đặt tay lên đầu con trâu nước già, xoa nhẹ.
Sau đó, Lý Hùng chỉ vào Lưu Trường Sinh trong bùn và nói với con trâu nước già.
"Tao giao hắn cho mày đấy".
Một cảnh tượng khiến dân làng cảm thấy khó tin hiện ra.
Con trâu đã hiểu được lời của Lý Hùng.
Nó lại chĩa hai chiếc sừng của nó vào Lưu Trường Sinh.
Sau đó, nó lao thẳng xuống bùn.
Lập tức, tiếng hét của Lưu Trường Sinh trong hố bùn vang lên.
Cuối cùng, Lưu Trường Sinh đã được mấy tên đàn em khiêng đi.
Khi rời đi, Lưu Trường Sinh, đã không còn là hình người nữa, hắn đưa ra một câu đe dọa.
"Các người đợi đấy! Tôi sẽ còn quay lại!"
"Lần sau đến, chính là ngày chết của các người!"
Nhìn thấy đám người Lưu Trường Sinh rời đi, Hứa Mộc Tình bước tới chỗ Lý Hùng nói nhỏ với anh: "Chồng, em có ý này".
"Dù sao thì chúng ta cũng đã mua mảnh đất quan trọng nhất ở khu vực này".
"Tốt hơn hết là nên tận dụng cơ hội này gộp các làng lân cận lại và xây dựng hình thức nông thôn vườn mới".
"Ừ, em làm gì anh cũng đều ủng hộ".
Nói xong, Lý Hùng nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, cười nói: "Vừa rồi hoạt động tí anh hơi đói rồi, chúng ta về nhà ăn cơm đi".
Nói là sẽ về nhà, nhưng Lý Hùng không hề đưa Hứa Mộc Tình trở về khách sạn.
Thay vào đó, anh đi về phía tòa nhà nhỏ trên sườn núi.
"Thình thịch".
"Thình thịch".
Càng đến gần tòa nhà nhỏ này, nhịp tim của Lý Hùng càng nhanh.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Hùng, nhẹ giọng nói: "Ông xã, nhịp tim của anh nhanh quá! Làm sao vậy? Có phải không khỏe không?"
Hứa Mộc Tình chưa bao giờ cảm thấy nhịp tim của Lý Hùng nhanh như vậy.
Lý Hùng nhìn Hứa Mộc Tình bên cạnh nhẹ giọng nói: "Trên đời này có hai người sẽ khiến tim anh đập nhanh hơn".
“Một người là em, người còn lại ở căn nhà phía trước”.
"Đi thôi! Về nhà thôi".
Đối với Lý Hùng, nơi có Hứa Mộc Tình chính là nhà của anh.
Mà nơi người kia ở cũng là nhà của anh.
Nhìn từ xa, căn nhà nhỏ này không có gì đặc biệt.
Sau khi đến gần, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình bất giác hít thở sâu.
Bởi vì ở không khí phía trước thoang thoảng hương hoa.
Hứa Mộc Tình không thể nhịn được, cười tươi.
"Đó là hương thơm của cây sơn chi".
Tòa nhà nhỏ này có sân trong.
Một cây sơn chi rất tươi tốt được trồng ở lối vào sân.
Một cơn gió thoảng qua, sẽ mang theo hương thơm nồng nàn.
Mà khi Hứa Mộc Tình bước tới để vào sân.
Bàn tay của Lý Hùng nhẹ nhàng đặt lên vai Hứa Mộc Tình.
Cùng lúc đó, cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua.
Trong nháy mắt, hơn chục bóng đen vọt qua tường thành, đáp xuống sân trước mặt Lý Hùng.
Người đến không phải ai khác, chính là Muto Yutaro.
Lúc này, Muto Yutaro đang cầm trên tay thanh kiếm Muramasa.
Hắn đang đứng cạnh cây sơn chi đó.
Dưới cái nhìn của Lý Hùng và Hứa Mộc Tình, đưa tay ra hái một bông sơn chi trắng.
"Đừng động!"
Lý Hùng đột nhiên lên tiếng.
Tay Muto Yutaro dừng lại.
Hắn khẽ quay đầu nhìn Lý Hùng, trên mặt mang theo nụ cười tà mị.
Muto Yutaro này trông khá đẹp trai.
Nước da trắng và các đường nét trên khuôn mặt tuấn tú.
Đó là kiểu khuôn mặt của ‘tiểu thịt tươi’ mà phụ nữ lớn tuổi thích nhất.
Lúc này lại kèm theo nụ cười tà mị của hắn.
Rất dễ chiếm được cảm tình của phái đẹp.
Hắn nhìn Lý Hùng, cười hỏi: "Tại sao không được động?"
"Thật là đau đớn khi một bông hoa xinh đẹp như thế này lại mọc một mình trên chiếc lá xanh tươi rồi lại héo úa".
"Hoa đẹp cần có người thưởng thức".
"Giống như cô gái xinh đẹp bên cạnh cậu, cậu không thấy mình đang làm lu mờ đi vẻ đẹp của cô ấy sao?"
Nói rồi, Muto Yutaro đưa tay ra và ngắt một bông sơn chi trắng đang nở rộ.
"Phực".
Muto Yutaro đặt bông hoa trắng lên mũi và hít một hơi thật sâu.
"Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn".
"Đây là một bài thơ của nhà thơ đời Tống của các người, người tên Hòa Tĩnh".
"Bông hoa mỏng manh giống như một mỹ nhân, tinh xảo và xinh đẹp nở rộ dưới ánh sáng rực rỡ".
Muto Yutaro mỉm cười đắc ý.
"Tại sao nó lại có mùi thơm dễ chịu?"
"Đó là bởi vì nó đang đợi một người như tôi đến ngắt lấy".
Dáng dấp của Muto Yutaro nho nhã.
Ngoại trừ bông hoa sơn chi trên tay hắn tỏa ra hương thơm nồng nàn.
Thì trên người hắn cũng tỏa ra một mùi hương rất đặc biệt.
Tất cả con cháu nối dõi của gia tộc Muto đều phải trải qua quá trình huấn luyện rất nghiêm ngặt từ khi còn nhỏ.
Chịu ảnh hưởng của các loai nghệ thuật khác nhau.
Họ là những cậu chủ thế gia chân chính, với khả năng đánh giá nghệ thuật tao nhã.
Hắn nhẹ nhàng ném bông hoa sơn chi trong tay đi.
"Xoẹt!"
Kèm theo đó là tiếng kiếm trong trẻo.
Thanh kiếm Muramasa ngay lập tức được rút ra khỏi vỏ.
Đột nhiên, hàng chục ánh sáng sắc lạnh lóe lên trong không khí!
Khi Muto Yutaro đút thanh kiếm vào vỏ, bông sơn chi trên không trung đã tan thành từng mảnh.
Rải rác trên mặt đất.
Xếp thành một chữ.
Chết!
Muto Yutaro nhìn Hứa Mộc Tình và mỉm cười duyên dáng.
"Cô nương xinh đẹp, chữ này là dành cho em".
"Mặc dù, vẻ đẹp của em khiến anh say mê".
"Nhưng thật đáng tiếc khi hôm nay em phải chết trong tay anh".
"Nhưng anh hứa với em rằng anh sẽ để em chết một cách rực rỡ như bông hoa này".
Hứa Mộc Tình cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy loại đàn ông quái gở này.
Ở cùng với Lý Hùng càng lâu, cô càng cảm thấy loại quái gở này mới là khó chịu nhất!
"Lộng ngôn, không biết có bao nhiêu người như anh nói câu này trước mặt chồng tôi rồi".
"Nhưng cuối cùng, hoặc là bị bẻ gãy hết tay chân, hoặc là chạy trốn như một kẻ điên".
"Cô!"
Đôi mắt Muto Yutaro trầm xuống, đột nhiên trừng mắt nhìn Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, Lý Hùng đột nhiên quay đầu về phía Hứa Mộc Tình và nói: "Bà xã, em có để ý thấy câu nói đó có vần không?"
Khí tức sát ý mà Muto Yutaro ngưng tụ lập tức bị câu nói thản nhiên của Lý Hùng phá vỡ.
"Thật sao?"
Lý Hùng gật đầu liên tục.
"Chà, xem ra anh cũng có tài làm thơ đấy!"
Tay Muto Yutaro đang cầm chuôi kiếm hơi siết chặt.
Hai người này chết đến nơi rồi còn dám chim chuột trước mặt hắn, coi như hắn không hề tồn tại!
Chương 607: Cho mày một cơ hội sống
Ngay khi Muto Yutaro chuẩn bị ra tay, Lý Hùng bất ngờ nói với Hứa Mộc Tình.
"Vợ à, lúc nãy đến đây".
"Không phải có một bà lão ở ven đường đang cắt cỏ bằng con dao làm bếp hoen gỉ cho thỏ ăn sao?"
"Em đi mượn con dao làm bếp đó đến đây đi".
"Vâng".
Hứa Mộc Tình quay người bỏ đi.
Muto Yutaro chế nhạo: "Mày cho rằng giờ đánh lạc hướng cô nàng xinh đẹp này thì có ích lợi gì sao?"
Muto Yutaro tiến lên một bước.
Đi về phía Lý Hùng.
Một bước..
Hai bước.
Mỗi bước hắn bước đi, hào quang trên người hắn lại tăng thêm một chút.
Mặc dù hôm nay cả Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đều phải chết.
Nhưng đùa nghịch một chút trước mặt phụ nữ đẹp.
Đó là điều cần thiết để thể hiện sự quyến rũ của người đàn ông.
Hơn nữa, Muto Yutaro thích chơi đùa với tầng lớp hạ lưu.
Trong mắt hắn. Thường dân như Lý Hùng sinh ra là để làm đồ chơi.
Muto Yutaro nhìn thấy Lý Hùng đứng bất động ở đó.
Hắn biết Lý Hùng hẳn là đã sợ rồi.
Muto Yutaro ngửa đầu lên và tỏ vẻ kiêu ngạo.
"Mày được lắm. Cho tới nay, không có nhiều người có thể đứng thẳng như vậy trước khí thế của tao đâu".
"Mày nên tự hào về điều đó".
Đôi mắt của Muto Yutaro tràn đầy vẻ đùa cợt.
"Trong lòng mày giờ chắc là không cam tâm nhỉ?"
"Không dễ dàng gì khi làm một thằng ở rể, có một cô vợ xinh đẹp như thế".
"Còn rất nhiều thứ còn chưa được hưởng thụ, bây giờ lại chết dưới kiếm của tao".
Muto Yutaro dừng lại.
Hắn cười.
Cười một cách tự mãn.
Cười khoái trá!
"Vẫn còn con đường thoát cho mày đấy".
"Quỳ xuống!"
"Dập đầu!"
"Bò đến đây như một con chó!"
Giọng Muto Yutaro rất lớn.
Mỗi chữ trong lời nói của hắn đều mang theo khí thế!
Nếu là người thường, e rằng đã ngoan ngoãn quỳ xuống rồi.
Nhưng Lý Hùng dường như không bị ảnh hưởng gì cả, không những thế, ngay cả Hứa Mộc Tình ở cạnh Lý Hùng cũng vậy.
Lý Hùng nháy mắt với Hứa Mộc Tình.
Anh cười nói: "Bà xã, em mau đi đi".
Nhìn thấy Hứa Mộc Tình xoay người rời đi.
Phía sau Muto Yutaro, có hai tên thủ hạ vừa mới định tiến lên ngăn cản.
Thì Muto Yutaro đã duỗi một ngón tay ra và lắc nhẹ trong không khí.
"Không vội".
"Tao muốn xem xem, mày định giở trò gì?"
Từ góc nhìn của Muto Yutaro, có thể thấy được hướng đi của Hứa Mộc Tình.
Hắn phát hiện Hứa Mộc Tình không chạy trốn, mà là thật sự làm theo lời Lý Hùng.
Đến một sân vườn cách đó không xa, đi mượn một con dao làm bếp.
Một con dao làm bếp gỉ.
Khi Hứa Mộc Tình thực sự đưa con dao làm bếp cho Lý Hùng, Muto Yutaro đột nhiên phá lên cười!
"Hahahaha…"
Tiếng cười của Muto Yutaro có vẻ hơi điên rồ!
Rõ ràng là hắn coi Lý Hùng là đồ ngốc!
"E là tao đã sống quá lâu rồi, đã gặp hết loại người có năng lực kém nhất rồi!"
"Này, tao nói mày đây là đang nghiêm túc đấy à?"
"Có biết con dao làm bếp này trên tay mày không giết được cả gà không?"
Lý Hùng cười nhạt nói: "Con dao làm bếp này có giết được gà hay không tao không biết".
"Tuy nhiên, tao hoàn toàn tin rằng nó có thể dễ dàng chặt đứt con dao nhựa trên tay mày đấy".
Giống như mày chém bông hoa sơn chi ban nãy.
"Mày nói gì!?"
Nhiệt độ trong không khí giảm xuống đột ngột!
Lúc này, Muto Yutaro phóng ra một luồng khí tức dữ dội hơn!
Bất kể Lý Hùng nói gì, Muto Yutaro cũng sẽ không tức giận.
Nhưng duy nhất một thứ không thể nói, đó là nói thanh kiếm Muramasa trên tay hắn là một con dao nhựa!
Đây là tôn nghiêm mà gia tộc hắn đã theo đuổi hàng trăm năm!
Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn khi tranh đoạt thế lực với anh trai sau khi về gia tộc!
Thanh kiếm Muramasa không cho phép kẻ khác coi thường!
Đột nhiên Muto Yutaro trừng mắt!
Hắn hét lên: "Giết hắn!"
Hai tên thủ hạ sau Muto Yutaro được ngay lập tức rút thanh Katana ra.
"Keng!"
"Keng!"
Thanh kiếm lóe lên!
Trong nháy mắt, hai tên đó lập tức hóa thành hai tia sắc bén, chém thẳng về phía Lý Hùng!
"Keng!"
"Keng"
Tia lửa bắn ra!
Sau đó, hai thanh Katana trong tay hai tên tùy tùng.
Đã bị chặt đứt làm đôi!
Lưỡi kiếm gãy rơi nặng nề trên mặt đất bên cạnh Lý Hùng.
Hai tên cầm dao choáng váng.
Đôi mắt của họ đầy vẻ khó tin!
Phải biết, thanh Katana mà họ đang cầm trên tay là thanh Katana bằng thép không gỉ được rèn bởi những người thợ hàng đầu của gia tộc Muto thông qua công nghệ rèn kỹ thuật cao nhất!
Đừng nói con dao làm bếp hoen gỉ kia, dù có chém trên đá cũng không để lại vệt gì!
Chuyện gì thế này! ?
Chẳng lẽ nói kỹ thuật tạo ra con dao làm bếp gỉ sét kia còn cao siêu hơn kiếm của bọn chúng sao?
Lý Hùng lúc này nhẹ giọng nói.
"Tôi đã nghe một người bạn nói trước đây, mấy người hộ vệ các người. Khi bước vào mạch của gia tộc".
"Chủ nhân của gia tộc sẽ đưa cho mỗi người một thanh kiếm tương xứng với thân phận của mình".
"Có câu nói, kiếm còn là người còn, kiếm gãy là người chết!"
"Bây giờ hai thanh kiếm trên tay các người bị gãy, tôi không biết phải làm thế nào với hai người đây?"
Ngay khi nghe thấy Lý Hùng nói vậy, hai tên hộ vệ lập tức nhìn nhau, trong mắt lóe lên một tia quyết đoán!
Hai người đồng thời gào lên với Lý Hùng: "Cho dù có chết, chúng tao cũng sẽ kéo mày xuống địa ngục!"
Cả hai vung thanh kiếm gãy trên tay lao vào chém Lý Hùng một cách quyết liệt.
"Keng!"
"Keng!"
Hai người vừa mới tới gần, thân ảnh Lý Hùng liền lóe lên.
Sau đó, thanh kiếm trên tay liền rơi khỏi tay họ.
Đập xuống đất.
Hai người như bị điện giật, thân thể run rẩy không ngừng, sau đó co quắp ngã xuống đất.
Cơn đau dữ dội đến nỗi họ thậm chí không còn sức để hét lên.
Lý Hùng nắm lấy con dao làm bếp hoen gỉ trong tay, cười với Muto Yutaro.
Nụ cười của Lý Hùng không có âm thanh.
Nhưng nụ cười trên khuôn mặt anh lại hiện rõ trong mắt Muto Yutaro.
Đầy vẻ khinh bỉ!
Xem thường!
"Thằng khốn! Mày dám coi thường Muto Yutaro tao hả!"
Từ khi sinh ra đến nay, Muto Yutaro, con trai thứ của gia đình chưa bao giờ bị coi thường đến vậy.
Cho dù hắn có bị anh trai chèn ép, anh ta cũng sẽ không lộ ra điệu cười lộ liễu như vậy!
Muto Yutaro ngay lập tức rút bảo vật trong tay ra khỏi bao kiếm!
"Keng!"
Khoảnh khắc thanh kiếm báu ra khỏi vỏ, một tia đỏ máu lóe lên trong không khí!
Ánh sáng màu máu chói lóa này cho dù có ở lối vào của ngôi làng cũng có thể nhìn thấy!
Lúc này có hai chiếc ô tô đang đậu trước cổng làng.
Bên cạnh hai chiếc xe, có hai nhóm người đứng.
Bên cạnh chiếc Mercedes Benz, Lý Tấn và Lý Lâm.
Lúc này, Viên Điền Hồng chậm rãi bước xuống từ chiếc xe sang Rolls-Royce.
Ông ta chỉ vào ánh sáng đỏ trên sườn núi của làng Ngưu Gia, mỉm cười với Lý Tấn.
"Lý Tấn, ông đã thấy chưa?"
"Ánh sáng đó là ánh sáng đẫm máu do thanh kiếm Muramasa huyền thoại lóe lên đấy".
"Thanh kiếm này đã giết rất nhiều người. Nghe nói chỉ cần thanh kiếm này rút ra khỏi bao kiếm là sẽ nhìn thấy máu chảy!"
Chương 608: Vẫn là kẻ vô dụng năm đó
"Có vẻ như hiện tại đã có ai đó ngã trong vũng máu rồi".
"Chỉ không biết người ngã là đàn ông hay đàn bà thôi?"
Viên Điền Hồng cười cười nhìn Lý Tấn.
Ông ta muốn nhìn thấy sự tức giận, tự trách, hay oán giận từ khuôn mặt của Lý Tấn.
Điều kỳ lạ là ngay cả khi biết rằng cao thủ của gia tộc Muto đã giết chết Lý Hùng hay Hứa Mộc Tình.
Thì cũng không có biểu hiện gì trên khuôn mặt của Lý Tấn.
"Lý Tấn, ông không muốn nói gì sao?"
"Đã nhiều năm như vậy rồi mà ông chả thay đổi gì cả?"
"Nhớ lại năm đó, con trai lớn chết trước mặt ông".
"Ông cũng giống hệt như bây giờ, chả có biểu cảm mẹ gì!"
Viên Điền Hồng càng nói càng đắc ý, niềm vui trong lồng ngực càng dâng trào.
Ông ta cười lớn.
"Hahahaha!"
"Ông vẫn vô dụng như trước nhỉ!"
Ngay khi Viên Điền Hồng cười ngày càng lớn hơn.
Đột nhiên!
Một tia đỏ!
Phi đến từ sườn núi phía trước!
"Vù!"
Tia sáng đỏ này đã đâm thẳng vào mui chiếc xe sang Rolls-Royce với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường!
"Keng!"
Sau đó là một âm thanh inh tai nhức óc.
Viên Điền Hồng ngạc nhiên phát hiện ra. Một lưỡi kiếm mắc kẹt trong mui xe sang Rolls-Royce!
Mà lưỡi kiếm này lại có màu đỏ như máu!
Viên Điền Hồng thỉnh thoảng lại lấy thanh Muramasa ra khỏi phòng chứa đồ.
Vừa lau chùi vừa ngắm nghía.
Mặc dù ông ta đã giao thanh kiếm này vào tay Muto Yutaro.
Nhưng Viên Điền Hồng cũng sẽ không để Muto Yutaro sống sót cầm kiếm rời khỏi thủ đô.
Sát thủ của ông ta đã được sắp xếp bên cạnh Muto Yutaro từ lâu rồi.
Ông ta sẽ gán cái chết của Muto Yutaro cho nhà họ Lý.
Bằng cách này, gia tộc Muto chắc chắn sẽ trả thù cho Muto Yutaro bằng cách dẫn người đi tìm Lý Tấn tính sổ!
Viên Điền Hồng rất quen thuộc với thanh kiếm Muramasa.
Nhìn thoáng qua, ông ta đã nhận ra nửa lưỡi kiếm này là kiếm Muramasa!
"Chuyện gì đã xảy ra vậy!?"
Viên Điền Hồng bật dậy ngay lập tức.
Ông ta nhìn xung quanh.
Vì quá kinh hoàng, toàn bộ khuôn mặt của ông ta méo xệch đi!
Sao thanh Muramasa lại gãy như thế này! ?
Đó là kiếm Muramasa đấy!
Đó là bảo vật đã tồn tại trên thế gian này hàng trăm năm!
Nó cắt sắt như cắt bùn!
Chém tóc tóc bay!
Viên Điền Hồng đã thử nghiệm rất nhiều trên thanh kiếm này.
Thanh kiếm Muramasa là một thanh kiếm có thể cắt cả một miếng gang!
Sao lại bị gãy thế này?
Và tại sao thanh Muramasa gãy lại bay đến đây! ?
Đầu óc ông ta tràn ngập bởi các suy nghĩ.
Viên Điền Hồng hoảng sợ.
Ông ta có thể không hoảng sợ được chắc?
Bởi vì thanh kiếm này không phải của ông ta!
Ông ta chỉ là người giữ thanh kiếm thôi.
Và vài ngày nữa, chủ nhân thực sự của thanh kiếm sẽ đến thủ đô.
Mang nó đi.
Chủ nhân thực sự của thanh kiếm này là người Viên Điền Hồng dù thế nào cũng không dám đắc tội!
Viên Điền Hồng đột nhiên trở nên rất bối rối, quay người lao thẳng về phía làng Ngưu Gia.
Nhưng ông ta chỉ mới lao đi được hơn mười mét.
Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua trước mặt, Lý Tấn trong nháy mắt đã đứng trước mặt Viên Điền Hồng.
Lúc này, Lý Tấn nở một nụ cười rạng rỡ.
"Ông Viên, mười năm nay tôi hiếm lắm mới có cơ hội ra ngoài".
"Lâu lắm mới ra ngoài du ngoạn, chúng ta gặp được nhau thế này quả là có duyên!"
"Thời tiết cũng đẹp, sao chúng ta không tìm một chỗ ngồi tán gẫu, nói chuyện phiếm nhỉ?"
Viên Điền Hồng nhìn Lý Tấn như thiêu đốt.
Bây giờ ông ta nóng lòng muốn xông lên chém Lý Tấn thành nhiều mảnh!
Tuy nhiên, Viên Điền Hồng là một trong số ít người ở thủ đô biết rằng Lý Tấn thực sự có tài.
Ông ta không dám động vào.
Nếu ông ta dám ra tay, ông ta đã ra tay với nhà họ Lý từ hơn mười năm trước rồi.
Ông ta sẽ không chịu đựng cho đến bây giờ đâu!
Lý Tấn đã là một cao thủ cấp ‘vương’ từ hơn hai mươi năm trước rồi.
Những năm qua, ông ta không bước ra khỏi nhà.
Chưa nói đến việc nhìn thấy thực lực thực sự của ông ta.
Không ai biết Lý Tấn hiện đã đạt đến cấp nào rồi.
Ông ta mạnh ra sao!
Đặc biệt là vào lúc này, nhưng khi Viên Điền Hồng và Lý Tấn đang đứng đối mặt với nhau.
Ông ta có thể cảm nhận rõ ràng trên cơ thể của Lý Tấn, có một luồng khí tức mà Viên Điền Hồng chưa từng thấy!
Trong đó còn có chút sát khí!
Viên Điền Hồng nhìn chằm chằm Lý Tấn, lạnh lùng nói.
"Lý Tấn, nếu tôi là ông, thì giờ tôi sẽ chạy lên núi bảo vệ con trai rồi".
"Cậu chủ của gia tộc Muto ở bên cạnh, cùng hơn chục vị cao thủ cấp đại tông sư".
"Tôi biết, nhà họ Lý các ông đã sắp xếp một vị cao thủ cấp ‘vương’ bên cạnh con trai ông".
"Nhưng chắc ông không biết tại sao nhà Muto không sắp xếp một cao thủ cùng cấp để bảo vệ người thừa kế tương lai của họ đâu nhỉ?"
"Nếu bây giờ không đi, chút nữa cơ thể con trai ông sẽ lạnh đấy".
Lý Tấn cười nhẹ.
Nhìn Viên Điền Hồng.
Lý Tấn lúc này lấy ra một bao thuốc lá trong túi ra.
Khi ông ta rút một điếu thuốc ra, mí mắt của Viên Điền Hồng đột nhiên giật giật.
Lý Lâm vội vàng đến châm thuốc cho Lý Tấn một cách kính cẩn.
Bất cứ ai quen với Lý Tấn đều biết rằng Lý Tấn có một thói quen.
Đây là một thói quen đã có từ khi ông ta hai mươi tuổi.
Khi ông ta châm một điếu thuốc, có nghĩa là ai đó sẽ chết.
Lý Tấn sẽ đích thân tiễn người này xuống địa ngục!
Nhìn Lý Tấn nhả khói.
Nhìn làn khói trắng cuộn tròn.
Trái tim Viên Điền Hồng trùng xuống.
"Lý Tấn, có vẻ như ông định một phen sống mái với tôi hôm nay nhỉ".
Lý Tấn vội xua tay.
"Đừng hiểu lầm tôi".
"Hôm nay tôi hút điếu thuốc này, không phải vì muốn giết người".
"Là bởi vì giờ tôi thấy thoải mái, ông sẽ không hiểu hôm nay sao con trai tôi lại ở đây đâu?"
"Ông chỉ cần biết, từ đầu đến cuối tôi chưa từng cử người nào gọi là cao thủ đi theo bảo vệ con trai tôi cả".
"Nó đã từ mặt tôi lâu rồi, nên càng chả có chuyện tôi cử một cao thủ cấp ‘vương’ đi theo bảo vệ nó đâu".
Lời nói của Lý Tấn rất thản nhiên.
Giống như trò chuyện với người bạn cũ.
"Ngoài ra, còn một điều nữa tôi phải nói rõ".
"Tập đoàn ở Đông Hải thuộc về ông bà thông gia không liên quan gì đến tôi cả".
"Tất cả gia tộc nhà họ Lý chúng tôi đều ở thủ đô, bao năm qua gia tộc chúng tôi không có ý định mở rộng ra bên ngoài".
"Tất cả đều yên vị sống qua ngày".
Không thể nào!
Viên Điền Hồng không tin điều đó.
Có chết cũng không tin.
"Ông điêu tôi!"
"Nếu nhà họ Lý của ông không phái ai đến Đông Hải, tại sao tất cả người của tôi lại chết ở đó !?"
"Nếu bây giờ không có cao thủ cấp vương bảo vệ con trai của ông".
"Với thực lực cấp đại tông sư của đứa con trai rác rưởi của ông, làm sao nó có thể chống lại được Muto Yutaro!?"
Lý Tấn hít một hơi sâu và từ từ nhả khói ra.
Ông ta thản nhiên nhìn Viên Điền Hồng.
"Ai nói thực lực con trai tôi chỉ đến cấp đại tông sư?"
Chương 609: Không thể nào
Viên Điền Hồng sửng sốt.
"Ông nói gì?"
"Chẳng nhẽ cao thủ cấp Vương là con trai ông sao?"
"Không thể nào! Thằng con vô dụng của ông sao có thực lực mạnh thế được".
"Nếu nó đã là cao thủ cấp Vương, sao phải chịu nhục đi ở rể chứ?"
"Nếu nó đã là cao thủ cấp Vương thì sao vẫn luôn trốn ở Đông Hải không ra chứ?"
Viên Điền Hồng hỏi Lý Tấn liên tiếp bốn câu.
Ông ta hét rách cả họng, mặt mũi đỏ bừng, gân xanh trên trán hằn lên.
Nhưng Lý Tấn vẫn dửng dưng như cũ.
"Ông Viên à, trên đời này có rất nhiều chuyện ông không biết".
"Ông với tôi già rồi".
"Có đéo ý".
Rõ ràng là người đứng đầu của một trong bốn thế gia lớn ở thủ đô, nhưng vì tức đến sôi máu mà ông ta không nhịn được văng tục.
Mặt mũi ông ta đỏ bừng, ngón tay run rẩy chỉ vào Lý Tấn.
"Tất cả chuyện này là ông bịa ra để lừa tôi đúng không?"
"Ông vì muốn báo thù cho đứa con cả mà bịa ra để tôi tức chết".
Viên Điền Hồng như núi lửa sắp phun trào, mặt đỏ bừng, miệng sùi bọt mép.
Lý Tấn vẫn rất ung dung.
"Cái chết năm đó của con trai tôi tuy là ông cũng phải chịu một phần trách nhiệm".
"Nhưng nguyên nhân chính cũng không phải do ông, sao tôi phải phí sức để chọc tức ông chứ?"
"Ông cũng chỉ là con chó người ta nuôi mà thôi".
"Tôi chọc tức ông làm gì?"
Điền Viên Hồng đột nhiên cười điên cuồng: "Ha ha ha!"
"Tôi đúng là một con chó mà nhà họ Long nuôi".
"Nếu tôi là chó thì ông là gì?"
"Bốn thế gia lớn ở thủ đô cái chó gì".
"Tôi với ông giống nhau, chỉ là súc sinh bọn chúng nuôi mà thôi".
Đối mặt với sự công kích của Viên Điền Hồng.
Lý Tấn vẫn rất thờ ơ.
"Ông nói đúng".
"Chúng ta đúng chỉ là công cụ bị bọn chúng khống chế".
"Nhưng con trai tôi thì không".
"Ha ha ha, thằng con của ông á, nó còn không có tư cách làm công cụ ý chứ".
"Ông cứ chờ xem, sẽ có người nhanh chóng khiêng thi thể con trai và con dâu ông ra ngoài thôi".
Viên Điền Hồng vừa dứt lời.
Bỗng có một chiếc xe tải nhỏ từ trong thôn chạy đến.
Xe tải chạy thẳng đến trước mặt Viên Điền Hồng.
Cửa xe mở ra, lái xe Vương Tiểu Thất bước xuống.
Viên Điền Hồng vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thất thì hơi nhăn mày.
Người trước mắt tuy nhìn thì không thấy có gì đặc biệt.
Nhưng Viên Điền Hồng cảm nhận được một phần áp lực trên người Vương Tiểu Thất.
Từ đầu đến chân Vương Tiểu Thất nhìn rất bình thường nhưng ánh mắt cậu ta sắc như dao.
Dù là Viên Điền Hồng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Viên Điền Hồng cau mày, nhìn chằm chằm Vương Tiểu Thất hỏi.
"Cậu là ai?"
"Chẳng nhẽ cậu là cao thủ được phái đi bảo vệ Lý Hùng à?"
Vương Tiểu Thất khạc đờm.
Cậu ta nghiêng đầu, khoe ra dáng vẻ của một tên côn đồ.
"Ông già, ông là Viên Điền Hồng - người đứng đầu nhà họ Viên đấy hả?"
Lần đầu tiên có người dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Viên Điền Hồng.
Cũng là lần đầu tiên bị người ta gọi là ông già.
Ông ta kiềm chế suy nghĩ muốn bước lên vặn gãy cổ Vương Tiểu Thất.
Lạnh lùng hỏi: "Cậu là ai?"
"Tôi là ai ông không cần biết".
"Tôi chẳng qua chỉ là một tên đệ dưới trướng đại ca tôi mà thôi".
Vừa nói, tay Vương Tiểu Thất vừa vỗ lên thùng xe phía sau.
"Đại ca tôi bảo tôi đến tặng ông một số đặc sản của Ninh Châu".
"Phiền ông nhận giúp".
"Ninh Châu?"
"Cậu nói là các cậu đến từ Ninh Châu?"
Lại có hai tên đệ từ trên xe bước xuống.
Mở cửa thùng xe phía sau ra.
Bên trong thùng xe là một đám người mặc áo liệm.
Tay chân đám người này méo mó xiêu vẹo, Viên Điền Hồng vừa liếc mắt nhìn đã biết bọn họ đi đánh què tay què chân rồi.
Hơn nữa sẽ không bao giờ lành được.
Cách đánh què tay què chân này đúng là rất đỉnh.
Viên Điền Hồng sống bao nhiêu năm như thế nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy.
Lúc bọn họ ném một người xuống trước mặt Viên Điền Hồng, hai mắt ông ta bỗng mở to.
Bởi vì người bị ném xuống là Muto Yutaro.
Muto Yutaro và người của hắn giống nhau, tay chân đều đã bị đánh gãy.
Người cuối cùng bị vứt từ trong thùng xe ra.
Là một gã đàn ông trung niên.
Trên người gã mặc một bộ quần áo không giống bình thường.
Bởi vì trên bộ quần áo này in biểu tượng của gia tộc Muto.
Cho dù chân tay người này đã bị đánh gãy, nhưng Viên Điền Hồng vẫn cảm nhận được phong thái hơn người của gã.
Gã là cao thủ luôn âm thầm bảo vệ Muto Yutaro.
Lúc trước khi Muto Yutaro ở biệt thự của Viên Điền Hồng, ông ta đã cảm nhận được rồi.
Mặc dù hai người chưa từng đánh với nhau nhưng Viên Điền Hồng biết.
Nếu ông ta đánh với gã trung niên này, ông ta cũng không có cách nào đánh thắng gã trong vòng một trăm chiêu.
Đây là cao thủ cấp Vương.
Cao thủ như thế sao lại rơi vào kết cục này chứ?
Viên Điền Hồng hoảng sợ.
Ông ta quay đầu nhìn ngôi nhà trên sườn núi.
Rốt cuộc trong ngôi nhà đấy có thứ gì, ai có thể đánh đám người bọn họ ra nông nỗi này?
Tính từ lúc Muto Yutaro ra tay đến giờ không tới mười phút.
Ai có thể trong thời gian cực ngắn như vậy gây ra thảm cảnh đáng sợ này.
"À, đúng rồi, còn có cái này nữa".
Sau đó, vẻ mặt Vương Tiểu Thất dè bỉu lấy từ trong xe ra chuôi của thanh kiếm Muramasa và một nửa lưỡi kiếm của nó.
"Keng".
Vương Tiểu Thất ném thanh kiếm như ném một túi rác xuống trước mặt Viên Điền Hồng.
"Đại ca tôi nói, cái loại kiếm thế này đừng khoe ra, mất mặt lắm".
"Nó còn không bằng con dao cắt cỏ cho thỏ ăn của nhà nông".
Nói xong, Vương Tiểu Thất lễ phép đi đến trước mặt Lý Tấn.
Cậu ta cúi chào Lý Tấn trước, sau đó nói.
"Lão gia, đại ca tôi nói".
"Tối nay đồ ăn và bát đũa trong nhà không đủ, ông đừng ở lại ăn cơm".
Nghe thấy thế, Lý Tấn cười gượng một tiếng.
Ông ta biết Lý Hùng vẫn còn canh cánh chuyện năm đó.
Ông ta gật đầu.
Sau đó lập tức dập điếu thuốc trong tay, dẫn Lý Lâm lên xe rời đi.
Viên Điền Hồng nhìn đám người bị đánh nằm la liệt trên đất.
Sau sững sờ, ông ta bỗng cất tiếng cười to.
"Lý Tấn! Ông muốn chơi với tôi đúng không?"
"Được, tôi sẽ chơi với ông đến cùng".
"Con trai của ông không chỉ đánh người thừa kế của gia tộc Muto thành kẻ tàn phế".
"Mà còn tự tay hủy đi thanh kiếm gia truyền nhà bọn họ".
"Ông chờ mà xem, cả gia tộc bọn họ sẽ nhanh chóng tới đây, giết sạch gia tộc Lý Thị của ông thôi".
"Ha ha ha....."
Viên Điền Hồng đứng đầu làng tuy cười rất to, nhưng tiếng cười của ông ta không truyền đến núi.
Ngay lúc này.
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đang đứng trước cửa ngôi nhà gạch đỏ.
Lý Hùng giơ tay gõ nhẹ lên cánh cửa.
Không lâu sau cửa được mở ra.
Chương 610: Xa cách nhiều năm, mẹ con gặp lại
Một người phụ nữ trung niên to khỏe mở cửa.
Bà ấy hơi béo, nhìn có vẻ rất hiền lành.
"Tam Tỷ, con về rồi".
Ngưu Tam Tỷ là bà vú của Lý Hùng.
Lúc Lục An Lam sinh Lý Hùng, sức khỏe của bà ấy rất yếu nên vẫn để bà vú cho Lý Hùng bú sữa.
Có thể nói, Lý Hùng lớn lên nhờ sữa của Ngưu Tam Tỷ.
Bao nhiêu năm trôi qua, giờ Lý Hùng đã trưởng thành.
Nhưng vừa nhìn thấy Lý Hùng, Ngưu Tam Tỷ đã nhận ra anh.
Ngưu Tam Tỷ giang cánh tay thô của mình ra, nhấc bổng cả người anh lên.
"Cậu chủ nhỏ, cuối cùng cậu cũng về rồi".
Trên đời này, người có thể ôm Lý Hùng vào ngực, sờ tới sờ lui như nặn tò he.
Chắc cũng chỉ có Ngưu Tam Tỷ mà thôi.
Ngưu Tam Tỷ nhanh chóng buông Lý Hùng ra.
Bà ấy cực kì vui vẻ mời Lý Hùng và Hứa Mộc Tình vào trong nhà.
Đây là quê cũ của Ngưu Tam Tỷ.
Trong nhà trang trí rất đơn giản, trong sự đơn giản lại lộ ra một phần thanh lịch.
Vừa bước vào nhà đã ngửi được mùi hoa thoang thoảng.
Trong phòng khách có một người đang ngồi.
Sắc mặt người này hơi tái nhợt, giống như hoa trong sân, mang theo mùi thơm.
Bà ấy rất đẹp.
Thanh lịch.
Giống như một đóa hoa thầm lặng nở.
Cho dù ai chỉ cần liếc mắt nhìn một lần, cũng sẽ khắc ghi dung mạo của bà trong đầu.
Lý Hùng chầm chậm bước lên trước, nhẹ giọng cười.
"Mẹ, con về rồi".
...
Bên trong xe.
Lý Lâm cũng không lái xe đi quá xa, chỉ đậu ở một góc trong thôn.
"Ông chủ, nhà họ Viên tìm mọi cách muốn tiêu diệt chúng ta".
"Nhà họ Tần lại từng bước ép sát phía sau, nếu cứ như vậy sợ là chúng ta không ngăn được".
"Giờ cậu chủ lại đánh cậu ấm gia tộc Muto thành kẻ tàn phế, gia tộc Muto chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, vừa đúng ý Viên Điền Hồng".
"Sao ông không ngăn lại?"
Giờ vẻ mặt Lý Lâm rất lo lắng.
Lý Tấn lại nhàn nhã khẽ hát.
Nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt.
"Đừng cuống, toàn chuyện nhỏ".
"Chỉ cần có con trai tôi ở đây, chẳng có chuyện gì là không giải quyết được".
Lý Lâm chưa từng thấy dáng vẻ này của Lý Tấn.
Từ trước đến nay, trong những gia tộc lớn, chỉ có cậu ấm của gia tộc xin trưởng bối giúp đỡ.
Đặt tất cả hy vọng của bản thân lên người trưởng bối.
Làm gì có trưởng bối nào lại dựa vào hậu bối chứ.
Đến lượt Lý Tấn thì ngược lại.
Mà Lý Tấn luôn miệng nói trên đời này không có chuyện gì Lý Hùng không làm được.
Lý Lâm không thể nào tin tưởng những lời này.
Ông ấy là quản gia của nhà họ Lý, đương nhiên biết rất nhiều bí mật.
Đồng thời cũng hiểu rõ, thế giới này không giống như những gì mọi người thấy.
Bốn gia tộc lớn ở thủ đô, bề ngoài thì nở mày nở mặt biết bao.
Nhưng thực ra cũng chỉ là một thế lực nhỏ mà các gia tộc lớn nuôi dưỡng sau lưng mà thôi.
Lý Lâm có hơi lo lắng.
"Ông chủ, ông tin tưởng cậu chủ như thế. Thực lực của cậu chủ mạnh thế nào chứ?"
Vừa nói đến thực lực thật sự của Lý Hùng, Lý Tấn buột miệng.
"Sâu không lường được".
"Nói gì đến tôi. Chỉ sợ trên đời này không có mấy người hiểu rõ thực lực thật sự của con tôi".
"Dù sao giờ cũng đang rảnh, tôi có thể phân tích cho ông".
Lúc này Lý Tấn đang rất hào hứng.
Phân tích cho ông bạn già đã đi theo mình mấy chục năm nghe.
"Rất nhiều người của các gia tộc lớn hay nói, thế giới này không hề đơn giản như chúng ta tưởng".
"Nhưng thực ra người của các gia tộc lớn đó có hiểu hết mọi chuyện trên đời không?"
"Đáp án đương nhiên là không".
"Bọn chúng chỉ tác oai tác quái trong lĩnh vực mình hiểu biết thôi, nhưng một khi bước chân ra khỏi cửa á, bọn chúng cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi".
Lúc này, ánh mắt Lý Tấn mang theo sự hồi tưởng.
"Năm đó chỉ một trận đánh mà Hùng được xưng làm thần".
"Ông có biết đối thủ của nó là ai không?"
"Năm đó, có bốn người đàn ông thực lực cực kì mạnh trên thế giới cùng nhau vây đánh Hồng Hải".
"Bốn người này có Lôi Thần ở Bắc Âu".
"Quyền Thần ở Châu Phi".
"Độc Thần ở Nam Mĩ".
"Còn có Hải Thần ở Địa Trung Hải".
Lúc Lý Tấn nhắc đến bốn người này.
Con ngươi Lý Lâm như muốn rơi ra ngoài.
Trong bốn người này ông ấy chỉ nghe nói đến một người.
Độc Thần ở Nam Mĩ!
Theo truyền thuyết, người đàn ông này có một trăm nghìn quân, thậm chí có thể chống lại một đất nước.
Ở Nam Mĩ hắn ta là vô địch.
Chỉ một Độc Thần cũng khiến cho những người đứng trên đỉnh cao của thế giới run sợ.
Nói gì đến việc cả bốn người thực lực ngang nhau cùng xuất hiện ở một chỗ chứ.
Thấy vẻ mặt của Lý Lâm, Lý Tấn nở nụ cười.
"Thực ra lúc nghe thấy tin này, vẻ mặt của tôi cũng giống hệt ông".
"Chỉ cần một người bất kì trong số bốn người này thôi cũng đã đáng sợ lắm rồi, có thể làm mưa làm gió ở một đất nước rồi".
"Nhưng dù là bọn họ cùng nhau ra tay nhưng vẫn bị đánh bại".
"Thậm chí sau khi Hải Thần bị đánh bại đã làm đàn em cho Hùng".
Lý Tấn càng nói càng kích động.
Là bố của Lý Hùng, ông ta cảm thấy cực kì kiêu ngạo.
Tự hào!
"Hồng Hải là một nơi cực kì giàu có".
"Có dầu mỏ, khoáng sản, giao thông thuận tiện, tài nguyên biển cũng rất phong phú".
"Tất cả các gia tộc hạng nhất trên thế giới đều dùng ánh mắt tham lam nhìn chòng chọc vào đó, nhưng cho tới nay không có một gia tộc hạng nhất nào dám thật sự đặt chân lên mảnh đất đó".
"Tất cả các gia tộc hạng nhất, các thế lực đứng đầu chỉ cần thò cánh tay ra đều bị Hồng Hải chặt đứt".
"Cốc cốc cốc".
Lúc Lý Tấn đang hăng say nói, bỗng có tiếng gõ cửa xe vang lên.
Lý Tấn quay đầu lại nhìn, thấy Ngưu Tam Tỷ đang đứng đó.
Vừa thấy Ngưu Tam Tỷ, ông ta kích động hạ cửa kính xuống, vội vàng nói.
"Sao bà lại ở đây, có phải Hùng gọi tôi về ăn cơm không?"
Lý Tấn vừa dứt lời, Ngưu Tam Tỷ nhét một chiếc rổ trúc vào tay ông ta.
"Đây là phu nhân bảo tôi mang cho ông".
"Phu nhân sợ ông đói".
Lý Tấn cười ha hả.
Ông ta vừa ăn vừa hỏi Ngưu Tam Tỷ.
"Hai mẹ con họ nói gì thế?"
Ngưu Tam Tỷ buồn rười rượi nói.
"Nói nhiều lắm, cũng nhắc đến cậu cả nữa ạ".
Lý Tấn vốn đang cười ha hả ăn cơm, nghe thấy thế, bàn tay cầm đũa bỗng khựng lại.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Ngưu Tam Tỷ.
"Sao tự nhiên lại nhắc đến Mộc chứ?"
"Không phải lúc trước đã bàn kỹ rồi là sẽ không nói cho Hùng biết chuyện này à?"
Lý Tấn lúc nãy còn tính trước mọi việc, giờ trong lòng bỗng thấy bối rối.
Tuy giờ ông ta biết Lý Hùng đã đứng trên đỉnh cao của thế giới.
Không ai có thể làm hại anh.
Nhưng nguyên nhân cái chết của Lý Mộc.
Tạm thời không thể để Lý Hùng biết được.
Bởi vì một khi anh đã biết, nói gì đến thủ đô.
Chỉ sợ cả phương Bắc sẽ trở nên hỗn loạn.