Người sau màn nói chuyện không thoải mái tự nhiên như vừa nãy nữa.
Lúc này Hứa Mộc Tình trực tiếp chuyển hai tỷ qua chứng tỏ cô rất tin vào bản thân mình, đồng thời cũng vả vào mặt cô ta.
Cô ta hung tợn nói: "Nếu thế giờ trò chơi sẽ tiếp tục, tôi muốn xem hai người có thể sống được bao lâu?"
Trong chớp mắt, sàn nhà dưới chân Hứa Mộc Tình và Raven lại rung lắc kịch liệt.
Nhưng Hứa Mộc Tình không dẫn Raven tiếp tục chạy trốn nữa mà quay người lao thẳng vào phòng làm việc của một giám đốc bộ phận.
Raven không hiểu sao Hứa Mộc Tình lại vào đây, vội vàng nói với cô: "Giờ vào trong không gian kín không phải càng nguy hiểm à?"
Raven vừa dứt lời, người sau màn lại nói vọng ra từ trong loa: "Cô ấy nói đúng đấy".
“Người Hoa Hạ có một câu nói về những người thông minh như cô Hứa, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, giờ hai người chạy không thoát đâu".
Cô ta vừa dứt lời thì cửa văn phòng đột nhiên tự động khóa lại, giọng của người sau màn có vẻ vô cùng kiêu ngạo.
"Giờ hai người chỉ có một con đường, đó là nhảy khỏi cửa sổ".
"Tiếc là với độ cao này mà nhảy xuống thì hai người chết là cái chắc".
"Cạch" một tiếng, bức tường của phòng làm việc bắt đầu khép lại.
Hứa Mộc Tình không nói gì, nhanh chóng chạy lại sau bàn làm việc.
Trong văn phòng của giám đốc có trồng mấy loại hoa cỏ.
Trong đó có một chậu cây leo, cành nó mọc lung tung, héo úa.
Hứa Mộc Tình đặt hai tay lên trên chậu cây.
Rất nhanh, Raven thấy một cạnh khiến cô ấy trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Cây leo sắp chết khô bỗng chốc trở lên xanh biếc, mà dùng tốc độ mắt thường có thể thấy rõ nhanh chóng mọc dài ra.
Loại này có rễ khí sinh, giống như cây trầu bà vàng, có thể sống và phát triển trong không khí.
"Ôi, chuyện gì thế này?", Raven lập tức bị sốc bởi những gì cô ấy thấy.
Cây leo này nhanh chóng lớn lên, ban đầu nó chỉ to bằng cái đũa thôi nhưng giờ đã to ngang sợi dây thừng rồi, mà nó còn đang tiếp tục to lên.
Dây càng ngày càng dài, Hứa Mộc Tình nói với Raven: "Mau mở cửa sổ ném nó xuống".
Hứa Mộc Tình nói thế, Raven mới phản ứng lại, vội vàng ném cây leo xuống.
Nhưng dây leo cũng không lớn lên nữa, dù sao nó cũng chỉ là một bồn hoa, không thể nào trở nên lớn khỏe trong một thời gian ngắn.
Chỉ còn hai ba mét nữa thôi là bức tường khép kín rồi, nếu còn không đi thì sẽ rất nguy hiểm.
Hứa Mộc Tình đi thẳng đến bên cửa sổ nói với Raven: "Chị xuống trước, em ở phía trên chị nhé".
Raven khẽ gật đầu, nuốt nước bọt.
Dù sao bây giờ hai người cũng đang ở tầng mười ba, đừng nói là đi xuống, cho dù đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống thôi cũng sợ chết khiếp rồi.
Nhưng Hứa Mộc Tình vẫn leo xuống.
Hành động của cô đã tác động mạnh đến Raven.
Bình thường Hứa Mộc Tình khiến người ta cảm thấy cô như một cô chiêu nũng nịu.
Tuy là lúc làm việc cô rất mạnh mẽ nhưng dù nhìn thế nào cô cũng chỉ như một cô gái phố chưa trải qua mưa gió.
Mà giờ Hứa Mộc Tình lại bộc lộ ra trước mặt Raven sự quyến rũ trưởng thành rất đặc biệt.
Hai người không ngừng leo xuống, mặc dù trong văn phòng đã bố trí rất nhiều bẫy.
Nhưng đối phương không ngờ Hứa Mộc Tình lại có năng lực đặc biệt như thế.
Người sau màn cười điên cuồng, cô ta đột nhiên nói: "Các cô có biết làm thế là gian lận không?"
"Cho dù các cô có gian lận cũng vô dụng, chúng tôi có rất nhiều cách để phòng ngừa gian lận".
Lúc này hai người đã bò đến tầng mười rồi.
Nhìn thì có vẻ cái dây leo lớn lên nhanh chóng nhưng thực ra quỹ đạo sinh trưởng của nó dựa vào suy nghĩ của Hứa Mộc Tình.
Quỹ đạo tăng trưởng của nó trông giống như một cái thang, vì vậy Hứa Mộc Tình và Raven leo khá nhanh.
Nhưng lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen thò người ra ngoài cửa sổ tầng mười một, trên tay anh ta đang cầm một cái cưa.
Người đàn ông mặc đồ đen này thò đầu ra ngoài cửa sổ, còn nhe hàm răng trắng ra với Hứa Mộc Tình.
Anh ta cười nham hiểm, nói với Hứa Mộc Tình bằng giọng Hoa Hạ lơ lớ: "Tuy là giết hai người đẹp như các cô có hơi lãng phí".
"Nhưng đáng tiếc, đây là quy tắc của trò chơi, bởi vì cô không tuân theo quy tắc của trò chơi, cho nên cô phải chịu hậu quả".
“Nhưng tôi chưa từng thấy hai cô gái xinh đẹp như tiên ngã từ trên cao xuống mà chết sẽ là cảnh tượng đẹp thế nào đâu? Chắc sẽ giống như một đóa hoa nhỉ?"
Nói xong, anh ta tiếp tục dùng cưa để cưa dây leo.
Mà lúc này Hứa Mộc Tình và Raven đã leo xuống tầng chín.
Ở đây cũng là một văn phòng nhưng không có cây leo.
Hứa Mộc Tình dẫn Raven nhanh chóng lao ra khỏi văn phòng, bên ngoài là một hành lang dài, đồ đạc trên hành lang đã được chuyển hết đi rồi.
Lúc này, hai người sợ hãi khi thấy tất cả các cửa trên hành lang đã bị khóa, kể cả cửa văn phòng mà bọn họ vừa chạy ra.
Hành lang hai bên lại bắt đầu khép lại, cho dù bình thường tính tình Hứa Mộc Tình rất tốt thì giờ cũng không nhịn được tức giận.
Cô chỉ ngón tay mảnh khảnh của mình về phía camera, giọng nói thanh thúy: "Mấy người có thể đổi cái khác không? Có mỗi chiêu này dùng đi dùng lại, mấy người không chán nhưng tôi chán".
Giọng nói khàn khàn lại vọng ra: "Người đẹp à, tất nhiên chúng tôi không chán rồi. Đối với chúng tôi, việc trêu đùa hai đại mỹ nữ thế này là một chuyện rất tuyệt vời".
"Cô không biết những người giàu ngồi sau màn hình đặt cược sự sống chết của hai người điên cuồng thế nào đâu".
"Không ít người đặt cược các cô chết lại thay đổi, cược các cô sống đấy, ha ha ha, mong là hai người có thể sống sót".
Hứa Mộc Tình nghiến răng, giận dữ nói: "Chúng tôi chắc chắn sẽ sống".
Người sau màn sửng sốt, sau đó cô ta cười to: "Vừa nãy các cô còn sợ đến kêu loạn lên, sao giờ lại có niềm tin rồi?"
"Dùng cái dị năng nửa vời đấy của cô mà muốn chạy khỏi nhà giam thiết kế đặc biệt cho các cô á, mơ đi".
"Chúng tôi đã mất nửa năm mới xây xong cái nhà giam này đó".
Chương 877: Ác giả ác báo
"Cô có biết bởi vì trò chơi hôm nay mà chúng tôi đã tiêu tốn bao nhiêu tiền không?"
"Giờ hai người là chuột bạch trong phòng thí nghiệm, là con gấu trong đoàn xiếc, là trò tiêu khiển của chúng tôi".
"Hai người cũng chỉ là thứ trò chơi để chúng tôi kiếm tiền mà thôi, giờ thì ôm đầu thét chói tai chạy trốn đi".
"Để cho người giàu có cảm nhận xem trong hoàn cảnh khủng hoảng tột cùng thì hai người đẹp sẽ làm gì nào?"
Nhưng cho dù cô ta có hò hét thế nào thì Hứa Mộc Tình và Raven vẫn đứng im không nhúc nhích, coi như không thấy bức tường đang ngày càng khép lại.
Người sau màn thấy hai người vẫn đứng im bất động thì tức giận gầm lên: "Đồ đàn bà Hoa Hạ ngu xuẩn, chả nhẽ các cô không sợ chết à? Cô nghĩ chỉ với hai tỷ tiền đặt cược mà chúng tôi sẽ không giết cô à?"
Lúc này, Hứa Mộc Tình không chút bối rối, cô mỉm cười giống như tất cả khó khăn đã chấm dứt.
Cô giống như đã về đến công ty của mình, bước từng bước trên hành lang cực kỳ nguy hiểm này.
Vừa đi vừa nói.
"Tôi tin là mấy người có thể giết chết tôi, cũng tin là đám người độc ác mấy người sẽ gặp quả báo".
"Quả báo? Hahaha", người sau màn cười to: "Đồ đàn bà Hoa Hạ ngu ngốc, các cô lúc nào cũng nhìn nhận vấn đề một cách rất ngu xuẩn. Hai người các cô thì làm nên trò trống gì chứ?"
"Chà, cô nghĩ cái tập đoàn Lăng Tiêu có thể đối phó với chúng tôi sao? Tập đoàn này cũng chỉ có tầm ảnh hưởng ở phía đông Hoa Hạ mà thôi".
"Cô mãi mãi cũng không biết được tập đoàn của chúng tôi lớn thế nào, nói chi đến một giám đốc tập đoàn nhỏ bé như cô, cho dù là hoàng tử công chúa của một đất nước đến thì chúng tôi cũng có thể chơi đùa đấy".
"Ồ, thế hả? Tôi tò mò không biết mấy người định chơi kiểu gì đấy?"
Người sau màn vừa dứt lời, cuối hành lang đột nhiên truyền đến giọng nói của Tina.
Tiếng giày cao gót của cô ấy "lộc cộc lộc cộc" vang vọng khắp hành lang.
Lúc này Tina mặc bộ đồ trắng noãn, nhìn cứ như công chúa bước ra từ trong tranh vậy.
Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một bước chân đều tràn ngập sức hấp dẫn của phái nữ.
Khác với dáng vẻ cô em nũng nịu trước mặt Lý Hùng, giờ trên người cô ấy có khí chất cực kì trưởng thành, hung dữ.
Lúc này, trong một căn phòng nhỏ hẹp, một người phụ nữ đang đứng trước màn hình máy tính.
Cô ta có là dan bánh mật, trên mặt có hình xăm con bọ cạp, nhìn có vẻ cực kỳ gian ác.
Cô ta đang mặc một bộ đồng phục rằn ri gợi cảm, với một cái mã tấu và một khẩu súng giắt ở thắt lưng.
Bức tường phía sau cô ta gắn đầy màn hình, trong mỗi ô vuông của màn hình sẽ có một người mặc áo choàng đen đứng, những người này có nam có nữ, khuôn mặt đều bị áo choàng đen che kín, không biết mặt mũi thế nào.
Có một số người nhìn thấy Tina xuất hiện thì cực kỳ kích động.
Trong đó có một người nhảy dựng lên: "Sao cô ta lại ở đây?"
Sau khi người này ngạc nhiên, bỗng cười to, nói với người xăm hình bọ cạp: "Mẫu Hạt Tử, mau! Mau khởi động thiết bị cho tôi, giết chết công chúa Ba Tư".
"Chỉ cần cô giết chết cô ta, tôi sẽ tài trợ cho tổ chức các cô thêm mười năm nữa".
Mẫu Hạt Tử xoay người, nhìn về phía gã đàn ông có vẻ cực kỳ kích động hỏi: "Thưa Công Tước, ông nói thật chứ? Người này là ai? Chẳng nhẽ vì cô ta không đồng ý làm tình nhân của ông à?"
Cô ta vừa dứt lười thì một giọng nói già nua từ trong loa truyền ra.
"Không ngờ lại gặp được công chúa Ba Tư ở cái nơi nhỏ bé như Lăng Tiêu".
"Vừa nãy tôi còn tưởng là người giống người thôi, nhưng giờ Công Tước đã chắc chắn thế thì đúng rồi".
"Nhưng sao công chúa Ba Tư lại ở đây?"
"Mấy ngày trước không phải cô ta họp ở đảo Hồng Hải à?"
"Nghe nói dạo gần đây cô ta hay liên lạc với Chiến thần Hồng Hải, lẽ nào Chiến thần Hồng Hải cũng đến Ninh Châu à?"
Giọng nói già nua này vừa nói xong thì mọi người đã chụm đầu vào nhao nhao bàn tán.
Từ những lời bàn tán này hiển nhiên thấy bọn họ rất kiêng dè Chiến thần Hồng Hải, người được gọi là Công Tước đột nhiên cao giọng nói: "Mọi người yên tâm đi, Chiến thần Hồng Hải không thể nào ở đây được".
"Công chúa của đế quốc chúng tôi xuất hiện ở đây vì cô ta hứng thú với hạng mục nghiên cứu chế tạo mới nhất của tập đoàn Lăng Tiêu".
"Hạng mục này liên quan đến hàng không vũ trụ, cô công chúa trẻ con của chúng tôi vẫn mơ mộng hão huyền có thể vĩnh viễn ở cạnh bên Chiến thần Hồng Hải".
"Cho nên chỉ cần hạng mục mà Chiến thần để ý đến, cô ta sẽ bỏ công bỏ sức đi nghiên cứu".
"Mọi người cũng biết khoảng thời gian trước Chiến thần Hồng Hải lại phóng vệ tinh lên trời, nhưng hiện tại vẫn chưa biết rõ tác dụng cụ thể của nó là gì?"
"Nhưng theo một vài tin tôi nhận được, có thể Chiến thần Hồng Hải sẽ lắp một trạm không gian tư nhân trên trời, sau đó làm một số nghiên cứu đặc biệt".
Lời nói của Công Tước khiến đại diện của mấy thế lực lớn đoán già đoán non, mà lúc này ở đây cũng có mấy người phụ nữ.
Bọn họ cũng giống như đa số phụ nữ trên thế giới này, luôn tò mò và hướng về phía người đàn ông đứng trên đỉnh cao thế giới này.
Nghe nói tập đoàn Lăng Tiêu có hạng mục như vậy, bọn họ nhao nhao tỏ vẻ sẽ đến tập đoàn này để lấy hạng mục này đi.
"Được rồi, những lời này, mấy người sẽ thảo luận riêng với nhia, hiện tại chúng ta tiếp tục trò chơi".
Lúc này, giọng nói hơi trầm của một người đàn ông đột nhiên phát ra từ micro của Mẫu Hạt Tử: "Thực xin lỗi, e rằng trò chơi của mấy người không có cách nào tiếp tục được".
Vừa dứt lời, tất cả mọi người bao gồm cả Mẫu Hạt Tử đều bị sốc.
Bởi không riêng gì Mẫu Hạt Tử mà giọng nói này truyền đến micro của tất cả những người đứng sau màn hình.
Đây đúng là chuyện lạ.
Bởi vì tất cả mọi người đều nấp trong áo choàng đen, ngoài Mẫu Hạt Tử, rất ít người biết được thân phận thực sự của bọn họ.
Những người áo đen này cũng không biết thân phận của nhau.
Bởi vì âm thanh và thông tin IP của bọn họ đều là giả.
Trừ khi bọn họ tự khai danh tính nếu không sẽ không ai biết.
Chưa kể bây giờ lại có giọng nói của một người đàn ông truyền vào kênh riêng của bọn họ.
Chương 878: How are you
Mẫu Hạt Tử lập tức quay đầu nhìn xung quanh, căn phòng nhỏ cô ta đang ở không phải trong tòa nhà, mà là một nhà kho dưới lòng đất cách tòa nhà rất xa.
Mà tất cả các đường mạng của họ đều được mã hóa.
Ngay cả những hacker hàng đầu trên thế giới cũng không thể phá được tường lửa của họ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Nhưng người đàn ông này đã làm được.
Mẫu Hạt Tử bình tĩnh nói: "Anh là ai?"
"Các người không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết nếu bây giờ dừng trò chơi này lại thì sẽ có đường sống".
Mẫu Hạt Tử cười khẩy: "Ranh con, có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
"Anh nghĩ cái thực lực nửa mùa của anh lừa được tôi chắc?"
"Tôi nói cho anh biết, lúc tôi cầm dao cắt cổ người khác anh còn chưa được sinh ra đâu, định lên mặt với tôi á, còn non và xanh lắm".
Người đang nói chuyện với bọn họ là Lý Hùng.
Trên đời này chẳng có mấy chuyện có thể khiến anh giận dữ cả.
Mặc dù lúc này giọng nói của Lý Hùng có vẻ trầm xuống, nhưng từ lời nói của anh, ai cũng nghe ra anh tức giận rồi.
Bình thường anh không tức giận nhưng khi đã tức lên thì không phải chuyện nhỏ.
"Nếu đã thế thì trò chơi bắt đầu đi".
Ngay khi Mẫu Hạt Tử và mọi người phía sau màn hình không hiểu Lý Hùng nói gì, bức tường ngăn cách mà Mẫu Hạt Tử đang đứng đột nhiên rung lên dữ dội.
Ngay sau đó, hai bức tường bắt đầu từ từ khép lại giống như tòa nhà nơi Hứa Mộc Tình đang đứng.
Lúc bức tường khép lại, một nửa số cửa đã bị khóa lại.
Mẫu Hạt Tử bàng hoàng, không ngờ rằng ngay từ đầu cô ta đã lọt vào cái bẫy do anh sắp đặt.
Nhưng cô ta không tỏ ra quá hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi nói vào không khí: "Anh là ai? Tôi đã chơi nhiều người như vậy, đây là lần đầu tiên tôi bị rơi vào bẫy. Anh khá lắm".
"Nếu giờ anh xuất hiện, chúng ta có thể vẫn có thể nói chuyện vui vẻ và trở thành một đối tác tốt".
"Tôi có thể cho anh sự giàu có, danh tiếng và địa vị ngoài sức tưởng tượng của anh, cùng một người phụ nữ xinh đẹp và nguy hiểm như tôi".
Trong giọng nói của Lý Hùng có chút châm chọc, dửng dưng nói: "Tôi từng thấy người mặt dày nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như cô".
"Cô nói mình nguy hiểm, tôi chỉ cảm thấy trên người cô cùng lắm thì chỉ có chút độc mà thôi".
"Trên người bọ cạp có độc nhưng chỉ cần cắt cái đuôi có độc đi thì nó cũng chỉ mà một con bọ mà thôi".
"Còn người đẹp á, haha..."
Lý Hùng bắt chước kiểu cười của Mẫu Hạt Tử, cách anh cười rất chói tai.
Với Mẫu Hạt Tử thì đây là sự sỉ nhục.
Mẫu Hạt Tử gầm lên một tiếng, lập tức giơ tay ấn mạnh vào cái nút đỏ bên cạnh.
Đột nhiên, toàn bộ tòa nhà nơi Hứa Mộc Tình đang đứng rung lắc dữ dội, Mẫu Hạt Tử gầm lên: "Tôi hiểu rồi, đây là cách anh chọc giận tôi!"
"Trò chơi đã bước sang giai đoạn giữa. Toàn bộ tòa nhà sẽ sụp đổ hoàn toàn trong vòng ba mươi giây".
"Công chúa Ba Tư và hai người phụ nữ kia sẽ trực tiếp bị ép xuống dưới cùng của tòa nhà. Nếu anh giỏi thế thì đi cứu họ ngay đi, hahaha!"
"Nhưng cho dù anh mạnh đến đâu, anh cũng không thể làm gì được".
"Còn tôi, anh nghĩ một cái bẫy đơn giản như vậy có thể bẫy được tôi sao? Nực cười".
Vừa nói, Mẫu Hạt Tử bất ngờ quay mặt vào bức tường bên cạnh và đấm mạnh vào nó.
Lúc cô ta đấm, toàn bộ cánh tay phải của cô ta đột nhiên chuyển sang màu đen, lộ ra ánh kim loại.
Chỉ nghe một tiếng "rầm" một tiếng, Mẫu Hạt Tử đập mạnh vào tường, nhưng cô ta nhanh chóng kinh ngạc vì cô ta phát hiện bức tường vốn dễ đập vỡ như đậu hũ, lúc này cũng không thay đổi nhiều, chỉ hơi lõm vào mà thôi.
Mà sau khi bức tường bị lõm xuống, Mẫu Hạt Tử đã hoàn hồn, cô ta thấy trước mắt không phải là một bức tường xây bằng gạch hay bê tông.
Mà là sắt thật, càng khiến cô ta sốc hơn là độ cứng của nó đã vượt xa cô ta nghĩ.
"Sao lại có sắt thế này chứ?"
Nắm đấm của cô ta thậm chí có thể đấm lõm cả vỏ xe tăng.
Là ai đã dùng loại sắt thép cứng rắn như vỏ xe tăng này xây ở đây thế?
Chẳng lẽ có người chuẩn bị từ trước rồi?
Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu cô ta.
Nhưng lúc này, cô ta không có thời gian để suy nghĩ, bởi vì nguy hiểm càng ngày càng đến gần.
Bình thường, cô ta luôn gài bẫy, cô ta là một thợ săn, những người khác chỉ là con mồi trong bẫy của cô ta mà thôi. Cô ta muốn giết họ bằng cách nào thì phải xem tâm trạng của cô ta.
Nhưng bây giờ từ một thợ săn, cô ta đã trở thành một con mồi, ngay từ đầu cô ta đã lọt vào bẫy của Lý Hùng!
Anh là người thế nào? Sao có thể tìm được chỗ của cô ta?
Người này ở Ninh Châu có thế lực lớn như thế, tại sao trước đây cô ta không biết? Trước khi đến Ninh Châu, cô ta đã tìm hiểu kỹ mọi thứ ở đây rồi.
Cô ta chọn Hứa Mộc Tình là vì cô là giám đốc có tiếng của tập đoàn Lăng Tiêu, đồng thời cô cũng là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Hứa Mộc Tình nhất định sẽ thu hút sự chú ý của những người có tiền có quyền, khiến họ không ngừng cá cược.
Mà cô ta cũng biết Hứa Mộc Tình không có xuất thân lớn, nhà họ Hứa chỉ là một nhà giàu mới nổi thôi.
Cũng không phải để ý đến những người xung quanh cô, ông bố chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu của cô là một người hiền lành.
Tuy kinh doanh cũng được nhưng không có quyền lực gì trong tay.
Còn ông chồng phế vật của cô thì khỏi nói, một thằng bám váy vợ thì làm nên trò trống gì?
"Là ai? Rốt cuộc anh là ai, mau đi ra cho tôi".
Nhưng dù Mẫu Hạt Tử có kêu gào thế nào thì Lý Hùng cũng không thèm để ý đến cô ta.
Ngược lại, những người giàu đứng sau màn hình hầu như đều nhận được tin nhắn.
Tin nhắn này khiến bọn họ bất giác toát mồ hôi hột.
Bởi vì nội dung tin nhắn là: "Với tư cách là bạn bè, cảm ơn đã xem trò chơi này".
"Đồng thời, để đáp lại tình yêu của mọi người dành cho loại trò chơi này, tôi định sẽ chọn ra hai người bất kỳ để tham gia vào vòng tiếp theo mới toanh của trò chơi".
"Còn chuyện khi nào trò chơi bắt đầu? Hai người may mắn này là ai? Mọi người sẽ sớm biết thôi."
"Khi đó, những người khác cũng có cơ hội tham gia, cùng chờ mong đi".
Chương 879: Thời gian dừng lại
Lúc này, bức tường đã từ từ khép lại.
Trong căn phòng nhỏ tối tăm này, Mẫu Hạt Tử hét lên thảm thiết: "Anh giết tôi, người đàn ông của tôi và tổ chức đứng đằng sau tôi sẽ không bao giờ tha cho anh".
"Anh cứ chờ đấy, cứ chờ đấy".
Cùng lúc đó, toàn bộ tòa nhà nơi Hứa Mộc Tình và Tina đang đứng đã bắt đầu sụp đổ.
Lúc này Tina đã xông tới trước mặt Hứa Mộc Tình và Raven, Tina không ngờ rằng đối phương lại ra tay tàn độc như vậy, trực tiếp làm sập toàn bộ tòa nhà.
Tốc độ tòa nhà sụp đổ quá nhanh, cô ấy hiển nhiên không đủ sức mang hai người đi cùng một lúc được.
Mà bản thân cô ấy lúc này cũng rất nguy hiểm, bởi vì khi tòa nhà sụp đổ, các cửa sổ đều đóng lại.
Nhưng lúc này Hứa Mộc Tình có vẻ khá bình tĩnh, cô không chạy hớt hải mà lại nở một nụ cười trên môi.
Bởi vì cô nhìn thấy một bóng người cao lớn xuất hiện cuối hành lang.
Từ khi anh đến bên cô, Hứa Mộc Tình đã biết trên đời này không có khó khăn nào có thể cản bước cô, không ai có thể uy hiếp tính mạng của cô.
Mà ngay lúc này, ba người Hứa Mộc Tình đột nhiên nhận ra môi trường xung quanh đột nhiên dừng lại.
Tòa nhà đã sụp đổ nghiêm trọng, ngay cả sàn nhà dưới chân họ cũng sụp lún với nhiều mức độ khác nhau.
Nền bê tông ban đầu phẳng lì, giờ nhiều chỗ đã đổ sập hoàn toàn, thậm chí lộ cả thanh thép.
Nhưng lúc này, mọi thứ đã dừng lại.
Cho dù những thứ nhỏ li ti rơi từ trên xuống cũng dừng lại, nó trôi lơ lửng bên cạnh Hứa Mộc Tình, cả thế giới ngoại trừ Lý Hùng đang đi về phía bọn họ, chỉ có ba người Hứa Mộc Tình là di chuyển được.
Raven, người lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh tuyệt vời này, cô ấy đưa tay ra và chạm vào một vật thể trôi lơ lửng bên cạnh theo bản năng.
Vật thể này bị Raven động vào, lập tức bay lên, nhẹ nhàng trôi đi, va vào bức tường bên cạnh.
"Đúng là vi diệu! Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao những thứ bên cạnh chúng ta lại dừng lại thế?"
Tina cười và nói: "Đây là siêu năng lực của anh tôi. Anh ấy có thể khiến thời gian dừng lại".
Trong lúc nói chuyện, Lý Hùng đã bước đi trên không trung, anh giống như thần tiên trong truyền thuyết cổ xưa, bước đi trong không khí.
Anh không để ý đến mặt đất đã lún xuống, bước chân chắc nịch giẫm trên không trung.
Hình ảnh kỳ lạ này khiến Tina nhìn mà hai mắt sáng rực lên.
Bởi vì Lý Hùng lúc này trông rất đẹp trai, e rằng không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại vẻ đẹp trai của anh.
Lý Hùng đi tới trước mặt ba cô gái có đôi mắt sáng rực như sao trời, khẽ mỉm cười nói bọn họ: "Ba người có đi không, không đi thì rơi xuống cùng tòa nhà này đấy".
“Đi đi, đương nhiên là phải đi chứ!”, vừa nói, Tina vừa trực tiếp vọt tới phía sau Lí Hùng, sau đó giang hai tay ra, ôm chặt lấy cổ anh, cơ thể mềm mại của cô ấy nằm sấp trên lưng anh.
"Ha ha, lưng anh trai là của em".
Tina giống như lúc nhỏ, có chút bướng bỉnh, cũng ỷ lại vào anh.
Hứa Mộc Tình không nói gì, cô cười xinh đẹp bước đến bên cạnh anh, để tay anh ôm trọn lấy vòng eo mảnh mai của mình, còn cô ôm chặt lấy anh, dựa sát vào lồng ngực anh.
Sau đó, Lý Hùng lao như bay về phía cửa sổ.
Lúc lao qua người Raven, anh giơ tay ôm lấy vòng eo mảnh mai như rắn của cô ấy.
Đây là lần đầu tiên Raven gần gũi với Lý Hùng, cả người cô ấy dựa sát vào anh, cô ấy ngửi được khí tức mạnh mẽ trên người anh.
Loại khí tức này còn đậm đặc hơn cả nước hoa, nó thông qua mũi, sau đó lan tỏa khắp cơ thể cô ấy.
Tiếc là cảm giác tốt đẹp như vậy đến nhanh đi cũng nhanh.
Raven còn chưa kịp cảm nhận kỹ, Lý Hùng đã dẫn ba người nhanh chóng đi tới bãi sông cách đó mấy km.
Ba cô gái đang đứng cạnh đầm sen gió thổi mát rượi thì nghe thấy tiếng ầm ầm đổ xuống của tòa nhà từ xa vọng đến.
Ánh mắt sáng rực của Lý Hùng nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình, tay anh đã nới lỏng eo của Raven, Tina cũng hóm hỉnh nhảy ra khỏi lưng anh.
Hai cô gái chỉ đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn Lý Hùng và Hứa Mộc Tình.
Lúc này Lý Hùng không biết ngại ôm Hứa Mộc Tình, trìu mến hỏi cô: "Em không sao chứ?"
Hứa Mộc Tình khẽ lắc đầu, cho dù hai người họ đã thân thiết như vợ chồng lâu năm nhưng trước mặt người khác, cô vẫn thấy ngại.
Khuôn mặt cô đỏ ửng, nóng bừng lên, cô ghé đầu vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh.
Tuy là từ đầu đến cuối cô luôn vững tin anh sẽ đến cứu cô.
Nhưng trò chơi này quá kích thích.
Loại cảm giác lúc nào cũng cận kề cái chết khiến cho đến giờ cô vẫn chưa hoàn hồn.
Lý Hùng nhẹ nhàng vuốt ve lưng Hứa Mộc Tình nói: "Yên tâm đi, sau này em đi đâu thì anh theo đấy".
"Anh sẽ không bao giờ khiến để em cảm thấy nguy hiểm như hôm nay".
Nhưng lúc này Hứa Mộc Tình lại khẽ lắc đầu, cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành nhìn Lý Hùng nói: "Chồng à! Em muốn mạnh lên".
"Em không muốn lúc nào cũng được anh che chở như một cô bé".
"Em cũng muốn trở về như lúc còn nhỏ cầm gậy đuổi chó hoang bảo vệ anh, thực ra em cũng muốn làm một cô gái mạnh mẽ".
Hứa Mộc Tình nói thế khiến Lý Hùng vui vẻ.
Anh chớp mắt, ngẫm nghĩ rồi nói: "Không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện khiến em mạnh lên".
"Chỉ là đặc điểm cơ thể của em và năng lượng chứa trong cơ thể em khác với người thường".
"Nếu em trở thành một bác sĩ cứu người và chữa lành vết thương thì đơn giản".
“Nhưng nếu một bác sĩ trở thành một quân nhân thì rất khó”.
"Nó giống như những trò chơi trực tuyến của giới trẻ bây giờ. Không thể để người chuyên đi thêm máu cho người khác lái như xe tăng cầm súng bắn địch được".
Lý Hùng vừa dứt lời, Raven đứng cạnh dường như đã nghĩ ra điều gì đó, cô ấy bước tới chỗ Lý Hùng, nói với anh: "Ông chủ, được mà".
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đồng thời quay đầu lại, bị hai vị sếp nhìn chằm chằm như vậy, cho dù Raven tâm lý vững vàng, cũng thấy hơi rén.
Cô ấy lùi lại hai bước, nói nhỏ: "Tôi vừa nghe ông chủ nói thế, trong lòng chợt nảy ra một cách".
Chương 880: Suy nghĩ của Raven
"Gần đây không phải công ty chúng ta đang phát triển một trò chơi trực tuyến hoàn toàn mới sao?"
"Trò chơi trực tuyến này kết hợp công nghệ ảnh ba chiều mới nhất và thế giới trong trò chơi trực tuyến hoàn toàn khác với thế giới thực của chúng ta, bên trong có vô số khả năng".
"Tôi nhớ trước đây ông chủ đã nói rằng khi một người ở trong một môi trường hoàn toàn khác thì sẽ đưa ra nhận định khác".
"Vì vậy, trong một môi trường đặc biệt như vậy, nếu thông tin nhận được và khả năng riêng của chị Tình có thể bổ sung cho nhau, liệu chị ấy có thể đạt được những khả năng mới theo một hướng khác không?"
Lý Hùng chớp mắt, nhưng anh hơi mơ hồ.
Tuy là vừa rồi nói rất nhiều về trò chơi trực tuyến nhưng thật ra anh chưa chơi bao giờ.
Chỉ là Hứa Hạo Nhiên thường rủ Lý Hùng chơi loại trò chơi này.
Lý Hùng thỉnh thoảng có xem qua, nhưng anh chưa từng chơi.
Bởi vì anh nghĩ rằng những trò chơi này rất nhàm chán.
Suy cho cùng, những chuyện anh tự mình trải qua còn thú vị hơn những trò chơi này nhiều.
Raven biết Lý Hùng không hiểu nên theo thói quen thò tay vào cổ áo cô ấy.
Lúc đang định lấy thứ gì đó ra, cô ấy chợt nhận ra mình đang đứng trước mặt Lý Hùng.
Đột nhiên, cô ấy đỏ mặt, đột ngột quay người lại, sau đó bàn tay mảnh mai của cô ấy lấy ra một chiếc điện thoại di động từ khe ngực.
Tina đứng cạnh trợn mắt há mồm nói: "Ôi, Raven, động tác của chị ngầu quá đi".
Nếu bình thường thì Raven sẽ vô cảm nhưng giờ cô ấy lại làm chuyện này ngay trước mặt Lý Hùng.
Trước mặt người mình thích mà làm ra một động tác khiêu khích như vậy khiến trái tim cô ấy đập thình thịch.
Nhưng may mà tâm lý Raven vững vàng, cô ấy mở tài liệu trong di động cho Lý Hùng xem.
Cô ấy nói: "Ông chủ, trò chơi của chúng ta là bản quyền mua từ một công ty nhỏ".
"Công ty nhỏ này hiện đã được sáp nhập vào tập đoàn của chúng ta".
"Trò chơi này được sẽ bộ phận giải trí của tập đoàn chúng ta xây dựng trong ba năm tới".
"Thế giới quan của nó không giống với thế giới hiện tại của chúng ta, nhưng khác với các trò chơi trực tuyến thông thường, trò chơi này có một đặc điểm rất thú vị".
"Chúng ta đang sử dụng công nghệ ảnh ba chiều mới nhất. Nhiều khán giả đã xem Gala cuối năm nên chắc chắn sẽ nhớ rõ sân khấu của Gala cuối năm đã thay đổi rất nhiều trong hai năm qua".
"Khi những vũ công nhảy, một số hình ảnh đẹp xuất hiện bên cạnh họ thực ra là ảo".
"Đó là cảnh được tạo ra bởi công nghệ ảnh ba chiều mới nhất, mà chúng tôi còn gọi là IR".
Nói đến đây, Raven cũng cố ý cho Lý Hùng thấy một thứ.
Tay trái của cô ấy đeo một chiếc đồng hồ rất đẹp, cô ấy ấn hai cái lên nó.
Cô ấy giơ tay nắm nhẹ lên trên chiếc đồng hồ, đột nhiên trong tay cô ấy xuất hiện một cái ô.
Cái ô này vừa mở ra, Lý Hùng liếc mắt đã biết nó là giả.
Nhưng nếu người thường không nhìn thấy sự khác nhau thì sẽ tưởng Raven cầm một chiếc ô thật.
Sau đó, cô ấy giật nhẹ một cái, cái ô lập tức biến thành một bó hoa.
"Ôi, vi diệu quá".
Rõ ràng Tina chưa từng thấy kỹ thuật này, cô ấy vội bước đến muốn chạm vào bó hoa.
Nhưng lúc cô chạm nhẹ thì thấy bàn tay xuyên qua nó.
Raven cười nói:"Gần đây có rất nhiều nhà ảo thuật lợi dụng kỹ thuật này để biểu diễn. Người bình thường sẽ không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả".
"Thế giới trong trò chơi hay là trong cuộc sống đời thật của chúng ta”.
"Và những người chơi trò chơi này chỉ cần mua kính do chúng ta sản xuất là có thể chơi trò chơi đầy trí tưởng tượng và bùng nổ này ngay trong cuộc sống thực một cách rất thoải mái".
"Thế giới quan của trò chơi này được xây dựng trong cuộc sống thực của chúng ta".
"Chỉ là khi người chơi đeo kính vào, thế giới mà họ nhìn thấy hoàn toàn khác".
"Trò chơi này cũng sẽ khuyến khích nam nữ chuyên chơi game ở nhà bước chân ra xã hội, vào công viên, vào rừng, xuống ruộng đánh quái vật".
Raven đã giải thích rất nhiều thông tin về trò chơi này cho Lý Hùng và Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng đột nhiên nói: "Raven, lúc nào ở nhà cô cũng chơi những trò chơi trực tuyến như thế này à?"
Khi Lý Hùng nói câu này, Raven lập tức đỏ mặt, bởi vì Lý Hùng đoán trúng phóc.
Mặc dù trong mắt nhiều người, Raven là một tinh anh của xã hội.
Cô ấy hoàn hảo về mọi mặt, cô ấy cũng là một trong bốn nữ thần được các nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu bình chọn, thứ hạng của cô ấy chỉ đứng sau Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
Nhưng không ai ngờ sau khi về nước, Raven lại chơi game như bao người khác.
Cô ấy thậm chí còn mang theo một chiếc tai nghe để livestream, vì Raven rất thích cảm giác trốn mình trong game, được mọi người theo dõi.
Cuối cùng, Raven nói với Lý Hùng: "Tôi trích ra một chút ý tưởng từ thuyết tương đối của Einstein".
"Từ quan điểm vi mô, một bác sĩ và y tá không thể là một người lính".
"Trong môi trường vĩ mô, nếu môi trường này có thể hướng dẫn một bác sĩ hoặc y tá phát triển theo hướng của một người lính".
"Vậy thì người đó phải có khả năng trở thành một người rất mạnh sau một loạt huấn luyện".
"Trò chơi này sẽ không chỉ thay đổi chị Tình, mà còn thay đổi tất cả những người bên cạnh chúng ta và toàn bộ thế giới".
Khóe miệng Lí Hùng hơi nhếch lên: "Vậy thì còn chần chừ gì nữa, bắt tay vào làm đi, nếu thiếu tiền, tôi sẽ đưa tiền. Còn nếu thiếu người, tôi sẽ lập tức điều nhóm nghiên cứu trò chơi hàng đầu thế giới cho cô".
Nghe xong lời của Lý Hùng, Raven lập nhảy dựng lên: "Thật sao, ông chủ! Anh có thể gọi đội ngũ hàng đầu đến à?"
"Tôi muốn HOR và đội Lửa Địa Ngục đến, nếu có bọn họ giúp sức thì trò chơi này có thể đạt đến trình độ cao nhất".
Lý Hùng cười gật đầu: "Đơn giản, ngày mai bọn họ sẽ ngồi máy bay đến".
Lý Hùng vừa dứt lời, Raven đang cực kỳ hưng phấn, quên đi sự cẩn thận thường ngày, đột nhiên giang hai tay nhảy lên người Lý Hùng, ôm chật anh lắc lư: "Ông chủ, anh thật là tuyệt!"
Thân thể của Raven cũng không kém Hứa Mộc Tình và Tina, khi cô ấy lắc lư, bộ ngực mềm mại không ngừng cọ vào ngực Lý Hùng.
Đồng thời, khí tức trên người cô ấy khiến người ta mê mẩn.
Điều này khiến Lý Hùng hơi có phản ứng.
Lý Hùng dùng sức đẩy nhẹ Raven ra, đồng thời lén lút liếc nhìn Hứa Mộc Tình, thấy bà xã không tức giận, anh bất giác thở phào nhẹ nhõm.