Ước mơ có thể thoát khỏi gia tộc hạng hai và được thăng lên hàng ngũ gia tộc hạng nhất, thậm chí là siêu hạng nhất.
Tuy nhiên, đến ngày thứ ba.
Hàn Vi Cường ngồi vào bàn ăn tối như thường lệ, vừa đọc báo, vừa nhàn nhã ăn sáng.
Lúc này, thuộc hạ của ông ta vội vàng chạy tới.
"Chủ tịch, chủ tịch".
Thủ hạ còn chưa kịp nói xong, Hàn Vi Cường đã giơ tay lên.
Ông ta ung dung nhàn hạ, trên mặt nở nụ cười tự tin.
"Không cần phải nói, tôi biết rồi, nhất định là cổ phiếu của chúng ta lại lên giá đúng không?"
Thủ hạ bỗng nhiên lắc đầu: "Không! Không phải!"
"Không biết tại sao, sáng sớm hôm nay, cổ phiếu của tập đoàn chúng ta đột nhiên giảm mạnh!"
Tất cả các nhà đầu tư bán lẻ đồng loạt bán phá giá cổ phiếu của tập đoàn chúng ta.
"Hơn nữa, 40% cổ đông tập đoàn chúng ta đã bán đi cổ phần ban đầu của họ".
"Cậu nói cái gì!?"
Hàn Vi Cường không thể ngồi yên, đồng tử của ông ta giãn ra, toàn bộ khuôn mặt của ông ta hiện lên sự ngạc nhiên không thể tin được.
"Ngoài ra, đêm qua cậu cả cũng đã bán 15% cổ phần trong tập đoàn của mình đi rồi".
Con trai cả của Hàn Vi Cường là một con bạc.
Mỗi khi thua lỗ, bán thứ gì đó là điều không thể tránh khỏi, Hàn Vi Cường cũng đã quá quen với việc đó.
Nhưng ông ta không bao giờ có thể ngờ được rằng con trai mình thậm chí còn dám bán cả cổ phần trong tập đoàn.
Tay của Hàn Vi Cường run lên.
Ngay cả trẻ con cũng có thể tính ra được.
Tập đoàn của họ đã mất 55% cổ phần.
Nếu 55% cổ phần này được mua lại bởi một người.
Thì người này sẽ trở thành chủ sở hữu mới tập đoàn của họ!
Hàn Vi Cường sợ hãi nhảy dựng khỏi ghế, nói với vẻ hoảng hốt.
"Nhanh lên, nhanh lên! Thông báo cho bộ phận tài chính bảo họ làm mọi cách để lấy lại số cổ phần đã mất cho tôi!"
Cấp dưới ôm lấy mặt mình.
"Chủ tịch không kịp rồi".
"Người nắm giữ 55% cổ phần của tập đoàn chúng ta vừa tới tòa nhà công ty".
"Người đó đã mở cuộc họp cổ đông lâm thời, còn muốn cắt chức ông nữa!"
"Ai, là ai?"
"Ai dám to gan như vậy?!"
Cấp dưới run rẩy nói ra một cái tên.
"Giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu".
"Hứa Mộc Tình!"
...
Tập đoàn Lăng Tiêu đối địch với tất cả các thế gia giàu có trong khu vực thủ đô và các vùng lân cận!
Thông tin này nhanh chóng được lan truyền rầm rộ trên địa bàn.
Gia tộc nào có chút tiếng tăm đều nhận được tin này.
Trong thời gian ngắn, mọi người nhao nhao bàn luận, toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Đặc biệt là những gia tộc đã nhận được lệnh truy sát, càng hừng hực khí thế hơn.
Muốn thể hiện tài năng của mình trước mặt trưởng lão, cá chép hóa rồng, thoát khỏi gông cùm của chính mình, trở thành gia tộc bậc nhất, thậm chí là siêu cấp.
Tuy nhiên, chỉ mất chưa đầy mười ngày.
Tất cả những gia tộc giàu có đối đầu tập đoàn Lăng Tiêu đều trở thành những kẻ ăn xin chỉ sau một đêm.
Hoặc là lập tức mất đi danh tiếng, ai nấy đều tuân theo quy củ, không bao giờ dám làm ra chuyện kiêu ngạo, độc đoán nữa.
Lệnh truy sát do các trưởng lão ban hành rất nhanh đã trở thành một trò cười!
Cùng lúc đó, tập đoàn Lăng Tiêu đã gửi một thông điệp đến tất cả các gia tộc giàu có trong toàn khu vực thông qua một số kênh nhất định.
Lý Mộc, anh trai của Lý Hùng, đã uống thuốc độc tự sát dưới sức ép của hơn một chục gia tộc.
Yêu cầu hơn chục gia tộc này phải quỳ lạy trước mộ của Lý Mộc trong vòng một tháng!
Khi thời hạn một tháng trôi qua, nếu những gia tộc này không thực hiện những gì Lý Hùng đã nói.
Anh sẽ khiến những gia tộc này mất đi những gì quý giá nhất đối với họ!
Tuyên chiến!
Đây rõ ràng là Lý Hùng đang tuyên chiến với hội trưởng lão! Trong sảnh của một ngôi nhà có tuổi đời hàng thế kỷ.
Tám ông già đang đứng ngồi không yên, trong đó có một vị trí đã trống không.
Một ông già đi đi lại lại trên nền gạch đá xanh của đại sảnh.
Trên mặt ông ta hiện lên một tia tức giận, đôi mắt ông ta sáng lên một cách sắc bén.
"Nhục".
"Đây quả thực là sự sỉ nhục đối với hội trưởng lão địa phương!"
Ông già vô cùng tức giận và gầm lên với tám người bạn khác xung quanh mình.
"Một cái tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé".
"Một thằng con ở rể".
"Hắn có tư cách gì mà dám lớn lối như vậy?"
"Có ai trong số các ông có thể cho tôi biết tại sao việc ban hành lệnh truy sát lại không có tác dụng gì không?"
"Ngược lại còn tạo ra cái tình huống éo le như hiện tại".
Một ông già có thân hình tương đối mập mạp thở dài: "Đại trưởng lão, cái vỏ của tập đoàn Lăng Tiêu thật sự quá cứng".
"Không biết có bao nhiêu nhà giàu đã tấn công bọn họ".
"Nhưng tập đoàn Lăng Tiêu này giống như một đầm lầy không đáy".
"Bất cứ ai bước vào liền chìm xuống trong nháy mắt".
"Ông có biết không, hơn chục gia tộc hạng hai đã phá sản!"
Đại trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Gia tộc hạng hai giống như cỏ dại bên đường, cắt hết thì sang năm vẫn có thể mọc lại".
"Họ chỉ là bia đỡ đạn thôi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu".
"Điều tôi muốn biết bây giờ là, ai trong các ông có cách nhổ cái gai tập đoàn Lăng Tiêu ra khỏi mắt cho tôi!"
"Các ông có biết giờ có bao nhiêu người đang chê cười chúng ta không?"
Mọi người gần đó nhìn nhau.
Lúc này, có một ông già tương đối gầy, trông rất quỷ quyệt, lạnh lùng nói.
"Đại trưởng lão, nếu tôi đoán không lầm, người chống lưng cho tập đoàn Lăng Tiêu chắc chắn là nhà họ Lý".
"Chắc chắn là đồ cáo già Lý Tấn ở đằng sau dở trò".
Đại trưởng lão quay đầu, lạnh lùng nói: "Nhị trưởng lão, ông cho rằng tôi không biết sao?"
"Lý Tấn là kẻ gian xảo nhất trong số những người mà tôi từng thấy".
"Trong những năm qua, các trưởng lão chúng ta dốc sức để tiêu diệt ông ta tận gốc".
"Nhưng đã ai làm được chưa?"
Nhị trưởng lão cười nói: "Nếu là trước kia, chúng ta không có cách nào chống lại Lý Tấn".
"Con cáo này tinh ranh hơn bất kỳ ai trong chúng ta".
"Ông ta không có bất kì sơ hở nào".
"Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rồi".
Khi Nhị trưởng lão nói như vậy, vài trưởng lão ở gần đó cũng quay đầu lại.
Đại trưởng lão cũng nhìn thẳng vào nhị trưởng lão.
Chín trưởng lão có mặt ở đây đều là những người bạn tốt trên danh nghĩa.
Họ nằm trong vòng lợi ích, nơi mọi người hỗ trợ lẫn nhau và cùng nhau tiến bộ.
Nhưng trên thực tế, họ cũng ngấm ngầm đấu đá nhau.
Đặc biệt là giữa Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão luôn tồn tại mâu thuẫn không thể hòa giải.
Đại trưởng lão muốn trấn áp Nhị trưởng lão, để nhà bọn họ không thể vượt qua gia tộc mình.
Nhị trưởng lão đang có ý định kéo Đại trưởng lão khỏi vị trí của ông ta.
Hai gia tộc đang bí mật cạnh tranh với nhau.
Đại trưởng lão cười và nói với Nhị trưởng lão:
"Nghe ông nói, có vẻ là ông đã tìm ra cách đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu?"
Nhị trưởng lão tự tin cười nói: "Tôi đã nói rồi!"
"Trước đây, chúng ta không thể làm gì Lý Tấn, đó là bởi vì mấy năm nay ông ta luôn một mình".
"Xung quanh chỉ có vệ sĩ và quản gia, không có điểm nào để ra tay".
"Nhưng bây giờ đã khác. Con trai bị đuổi khỏi nhà của Lý Tấn đã trở lại".
"Con trai của Lý Tấn là vũ khí lớn nhất của chúng ta để chống lại ông ta!"
Chương 662: Kiếm Các
"Đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu chỉ là mồi nhử".
"Chúng ta sẽ tận dụng cơ hội này để nhổ tận gốc gia tộc họ Lý ở thủ đô".
"Xóa tan sự hỗn loạn của các gia tộc giàu có trong toàn bộ thủ đô và khu vực lân cận!"
Đại trưởng lão cười nói: "Giờ đến tập đoàn Lăng Tiêu ông còn chưa đối phó được mà còn đòi nhổ tận gốc nhà họ Lý".
"Thật sự không biết dũng khí của Nhị trưởng lão đến từ đâu".
Nhị trưởng lão mỉm cười thần bí, sau đó lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu bạc.
Thanh kiếm nhỏ này chỉ bằng một nửa lòng bàn tay, gia công còn khá thô sơ.
Trong tình huống bình thường, sẽ chả lọt vào tay của các trưởng lão các thế gia cao quý này.
Khi vài trưởng lão gần đó nhìn thấy thanh kiếm nhỏ màu bạc trong tay Nhị trưởng lão, đồng tử của họ giãn ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Ngay cả ánh mắt của bản thân Đại trưởng lão cũng lóe lên.
"Nhị trưởng lão, ông hợp tác với Kiếm Các rồi sao?"
Nhị trưởng lão cười thần bí: "Việc của tôi không cần Đại trưởng lão lo".
"Nếu tất cả các trưởng lão ở đây đều không thể giải quyết được, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ giao cho tôi".
"Họ Phác chúng tôi tuy không kiểm soát huyết mạch của toàn bộ thủ đô và các vùng lân cận như nhà Chu của Đại trưởng lão".
"Nhưng nói thế nào đi nữa, vẫn dư sức đối phó với loại tôm tép như tập đoàn Lăng Tiêu".
Nói xong, Nhị trưởng lão chậm rãi đứng dậy dưới ánh nhìn của mấy vị trưởng lão gần đó.
Trên khuôn mặt ông ta nở một nụ cười.
"Mọi người hãy chờ tin vui của tôi!"
Nói xong, Nhị trưởng lão sải bước rời đi.
Đại trưởng lão nhìn bóng lưng Nhị trưởng lão đã đi xa, trong mắt lóe lên tia sáng dữ tợn!
Ngay sau khi Nhị trưởng lão rời đi, một vị trưởng lão bước tới chỗ Đại trưởng lão thì thào nói.
"Mỗi quyết sách của chúng ta đều do hội trưởng lão quyết định qua mỗi lần họp mặt".
"Nhị trưởng lão bây giờ một mình đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu. Làm như vậy không phải là phạm quy sao?"
"Đúng thế, đúng thế, tôi cũng cho rằng Nhị trưởng lão đã hành động quá vội vàng".
"Đối phó với một tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé như vậy mà cũng cần nhờ lực lượng bên ngoài sao?"
"Đó là Kiếm Các đấy, làm việc gì cũng tàn nhẫn, một khi đã ra tay, thì tuyệt đối không có cơ hội để quay đầu lại nữa".
Mấy trưởng lão nhao nhao nói.
Lúc này bọn họ đang đâm bị thóc chọc bị gạo, thực ra là không muốn Nhị trưởng lão độc chiếm quyền lực của tập đoàn Lăng Tiêu.
Ban đầu, các trưởng lão không biết nhiều về sức mạnh của tập đoàn Lăng Tiêu.
Họ chỉ coi nó như một gia tộc nhỏ hạng hai hạng ba, chỉ cần phát lệnh truy sát là có thể giải quyết được nó.
Tuy nhiên, sau khi lệnh truy sát được ban bố, tập đoàn Lăng Tiêu không những không bị diệt vong mà ngày càng lớn mạnh hơn.
Điều này cũng dấy lên lòng tham của các gia tộc lớn trong hội trưởng lão.
Họ coi tập đoàn Lăng Tiêu như một miếng bánh, ai nấy đều muốn có được một phần.
Hành vi này của Nhị trưởng lão tương đương với việc ăn một mình.
Và nếu gia tộc Nhị trưởng lão tận dụng cơ hội này để không ngừng phát triển.
Thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng giữa các gia tộc bọn họ.
Đại trưởng lão cười nói: "Mọi người đừng lo lắng, chuyện này tôi sẽ giải quyết".
Nói xong, ông ta lập tức lấy điện thoại di động ra.
"Cậu sai Hắc Hổ mời chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu đến nhà tôi làm khách. Tôi muốn mời ông ta một tách trà".
"Vâng!"
...
Hứa Hiếu Dương mệt mỏi bước ra khỏi công trường.
Ông ấy cởi mũ bảo hiểm đưa cho thư ký bên cạnh.
Ngay lập tức, thở dài một hơi rồi lên xe.
Lái xe Triệu Tứ quay đầu lại nhìn Hứa Hiếu Dương: "Chủ tịch, trưa nay ông đã kiểm tra ba công trường và nói về hai dự án. Chắc ông đã rất mệt rồi phải không ạ?"
Hứa Hiếu Dương mỉm cười.
"Mệt, mặc dù mệt, nhưng ngày nào đối với tôi cũng tràn đầy thú vị".
"Hiện tại trong nhà ai cũng bận rộn cả".
"Mọi người đều đang làm việc chăm chỉ, và tôi, chủ tịch hội đồng quản trị, không nên đứng sau họ".
Tuy vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi nhưng trông Hứa Hiếu Dương vẫn rất có tinh thần.
"Chủ tịch, phu nhân vừa gọi điện nói rằng về thẳng nhà sau khi rời công trường, buổi tối sẽ cùng nhau đến làng Ngưu Gia".
Vừa nghe thấy ba chữ làng Ngưu Gia, trong mắt Hứa Hiếu Dương không khỏi hiện lên một tia sáng.
Mặc dù làng Ngưu Gia là một ngôi làng bình thường.
Tuy nhiên, bà thông gia của ông ấy sống ở đó.
Hứa Hiếu Dương nhanh chóng nói: "Nếu thế thì, chúng ta mau về thôi".
Triệu Tứ lập tức khởi động xe, lái nhanh chóng rời khỏi công trường.
Khi chiếc xe đang rời đi, một người đàn ông trong góc lấy điện thoại di động ra và bấm gọi.
"Hứa Hiếu Dương đã lên đường".
Giọng nói thô bạo của một người đàn ông phát ra trong điện thoại: "Tốt lắm, cậu lái xe bám đuôi đi!"
Khi Triệu Tứ lái xe qua một khúc cua, một chiếc xe tải lớn đột nhiên tiến đến trước mặt anh ta.
Với thân hình to lớn, chiếc xe tải lớn này đã trực tiếp chặn đầu xe của Hứa Hiếu Dương lại.
Triệu Tứ phanh gấp.
Điều này cũng khiến đầu của Hứa Hiếu Dương đập nhẹ vào thành ghế.
Triệu Tứ vội hỏi: "Chủ tịch, ông không sao chứ?"
Hứa Hiếu Dương xua tay: "Không sao, chỉ bị đập nhẹ thôi".
Ngay sau đó, Triệu Tứ phát hiện có mười mấy người đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình.
Họ đồng loạt bao vây chiếc xe lại.
Người cầm đầu là một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ thô kệch.
Người đàn ông cười cười bước tới.
Hắn đứng bên cửa kính xe của Hứa Hiếu Dương, đưa tay ra gõ gõ.
"Chủ tịch Hứa, tên tôi là Hắc Hổ, rất vui được gặp ông".
Mấy ngày qua, Hứa Hiếu Dương đã quá quen với những cảnh như vậy.
Đặc biệt là khi ông ấy và Liễu Ngọc Phân bị bắt cóc ở Phú Châu một thời gian trước.
Nó đã rèn luyện tâm trí cho Hứa Hiếu Dương.
Lúc này lời nói và cử chỉ của Hứa Hiếu Dương đều rất bình tĩnh.
Ông ấy nhìn Hắc Hổ bằng đôi mắt lạnh lùng, hạ cửa kính xe xuống một chút.
"Người anh em dùng cách này cản đường tôi không biết có việc gì quan trọng không?"
"Mọi người đều nói rằng chủ tịch Hứa làm việc rất chững chạc, nay được gặp mặt, quả là danh bất hư truyền".
"Tôi thích kết giao với những người như chủ tịch Hứa đây đấy".
"Nhanh gọn lẹ".
Hắc Hổ đút tay vào túi
Hắn cứ vậy đứng bên cạnh xe, vẻ mặt đầy tự tin.
Dường như đối với hắn, chả phải lo lắng gì về việc Triệu Tứ đột nhiên khởi động xe và bỏ chạy vào lúc này.
Hắc Hổ nhìn Hứa Hiếu Dương: "Lão gia chúng tôi muốn mời chủ tịch Hứa uống một tách trà".
"Vậy nên xin mời xuống xe và đi theo tôi".
Trong khi nói, Hắc Hổ vươn tay nắm lấy tay nắm cửa xe.
Tuy nhiên, Triệu Tứ đã khóa cửa xe, Hắc Hổ không thể mở nó ra từ bên ngoài.
Hứa Hiếu Dương lạnh lùng nhìn Hắc Hổ: "Xin lỗi, tôi không biết lão gia của cậu".
"Hơn nữa bây giờ tôi đang vội về nhà. Nếu có việc gì, ngày mai cậu có thể đến tòa nhà tập đoàn chúng tôi và chúng ta sẽ nói chuyện trực tiếp".
Hứa Hiếu Dương nói xong nháy mắt với Triệu Tứ.
Khi Triệu Tứ định lùi xe rời đi, anh ta nhấn ga, nhưng phát hiện chiếc xe vẫn đứng yên tại chỗ.
Khi Triệu Tứ nhìn ra khỏi xe, phát hiện bên cạnh xe có bốn người, họ dùng tay trực tiếp nâng chiếc sedan Mercedes-Benz lên.
Bây giờ chiếc xe đã hoàn toàn ở trên không trung!
Chương 663: Bố vợ bị bắt đi
Bất kể là tiến hay lùi, đều không có cách nào di chuyển được.
Hứa Hiếu Dương sửng sốt.
Vốn dĩ ông ấy cho rằng Hắc Hổ này chỉ là một tên lưu manh bình thường.
Không ngờ tất cả những tên hắn dẫn đến đều là cao thủ.
Hắc Hổ lúc này mới vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ vào cửa xe.
Nói với Hứa Hiếu Dương ở trong xe: "Chủ tịch Hứa, lão gia chúng tôi có nói".
"Ông là khách quý, hôm nay bằng mọi cách tôi phải mời được ông đến chơi".
"Nếu ông không đi, thì tôi đành phải ra tay thôi".
Dứt lời, Hắc Hổ đột nhiên nắm lấy cửa xe và kéo mạnh ra.
Lập tức, cửa xe ô tô Mercedes-Benz bị Hắc Hổ hung hãn mở tung ra.
Hứa Hiếu Dương sửng sốt, cơ thể bất giác co lại.
Hắc Hổ cúi đầu xuống từ từ và thò nửa khuôn mặt của mình vào.
Hắn nhìn Hứa Hiếu Dương cười: "Chủ tịch Hứa, tôi là người thô bạo, có thể sẽ hơi nặng tay một chút đấy".
"Vì vậy, tôi khuyên ông nên xuống xe một mình".
Đúng lúc này, Triệu Tứ đột nhiên đẩy cửa xe ra.
Anh ta nhanh chóng ra khỏi xe và tấn công Hắc Hổ.
Tuy nhiên, Triệu Tứ đã bị sốc ngay sau khi giao đấu.
Hắc Hổ quá mạnh!
Trong vòng chưa đầy mười cú đánh, Triệu Tứ đã bị Hắc Hổ đánh gãy một tay.
"Bùm!"
Hắc Hổ đấm cho Triệu Tứ một cú đấm làm anh ta bay ra ngoài.
Cơ thể của Triệu Tứ va vào thùng xe tải.
Khi Triệu Tứ ngã xuống đất, Hắc Hổ từng bước tiến lại gần, hắn nhấc chân giẫm lên đầu Triệu Tứ.
Hắc Hổ nhìn Triệu Tứ đã ói ra máu, cười nói: "Không tồi, không tồi".
"Tao tung hoành giang hồ hơn ba mươi năm, cũng không có mấy người có thể tiếp được mười chiêu của tao đâu".
"Mày nên cảm thấy vinh dự khi được chết trong tay tao".
Khi Hắc Hổ sắp giết chết Triệu Tứ, Hứa Hiếu Dương vội la lên.
"Đợi đã!"
Hứa Hiếu Dương xuống xe với vẻ mặt lo lắng, ông ấy chạy nhanh đến chỗ Triệu Tứ, đưa tay định đỡ Triệu Tứ lên.
Tuy nhiên, hai tên đàn em bên cạnh Hắc Hổ đã chặn đường Hứa Hiếu Dương.
Hắc Hổ quay lại và nhìn chằm chằm vào Hứa Hiếu Dương.
"Tôi nghe nói chủ tịch Hứa đối xử với thuộc hạ của mình giống hệt như người nhà".
"Vì vậy, tập đoàn Lăng Tiêu các người rất hòa hợp, rất hiếm khi nhân viên nổi loạn".
"Hôm nay tôi có thể thấy chủ tịch Hứa là người như thế nào rồi".
Khi Hắc Hổ nói, khuôn mặt của hắn mang đầy giễu cợt và chế giễu.
Tuy nói là vô cùng ngưỡng mộ Hứa Hiếu Dương.
Nhưng trên thực tế, ánh mắt hắn khi nhìn Hứa Hiếu Dương tràn đầy khinh thường.
Hắn xem thường hành vi của Hứa Hiếu Dương.
Theo nhận thức của hắn, trên đời này mạnh được yếu thua.
Kẻ yếu chỉ có thể là bàn đạp cho kẻ mạnh!
Hắc Hổ cười cười nhìn Hứa Hiếu Dương: "Chủ tịch Hứa, nếu bây giờ ông không đi cùng tôi, thủ hạ của ông sẽ chết vì mất máu đấy!"
"Nghe người ta nói, ông là một người tốt, ông không muốn những người xung quanh phải chết vì mình đâu nhỉ".
Hứa Hiếu Dương hít sâu một hơi: "Được, tôi đi cùng cậu!"
Mười phút sau.
Khách sạn nơi gia đình Lý Hùng đang ở.
Lý Hùng đang ung dung ngồi trong phòng khách xem TV.
Thỉnh thoảng có tiếng động lách cách trong bếp.
Đó là Liễu Ngọc Phân đang dạy Hứa Mộc Tình nấu ăn.
Trong hoàn cảnh bình thường, Hứa Mộc Tình rất hiếm khi vào bếp nấu ăn.
Chủ yếu là vì cô bận việc.
Nhưng hôm nay, Hứa Mộc Tình đã được thúc đẩy.
Người thúc đẩy không phải ai khác, chính là Raven thư ký riêng hiện tại của Lý Hùng!
Vào buổi trưa hôm nay, Hứa Mộc Tình đã đưa mười mấy nhân viên trụ cột của công ty đi ăn tại một nhà hàng gần tòa nhà tập đoàn.
Trong bữa ăn, Hứa Mộc Tình đã biết được thông tin từ miệng nhân viên.
Thông thường sẽ có một vài nhân viên nữ trong công ty tổ chức tiệc liên hoan.
Họ đã từng đến ngôi nhà Raven hiện đang thuê.
Đã ăn cái gọi là "bữa ăn tự nấu" do Raven làm.
Cho đến giờ, họ vẫn nhớ mãi thức ăn do Raven nấu.
Tất cả đều khen ngợi Raven là con dâu quốc dân.
Ai có thể lấy được một người con dâu như Raven, chính là phúc phận tu được ở kiếp trước.
Vốn dĩ, Hứa Mộc Tình sẽ không nghĩ quá nhiều về những lời khen như vậy.
Cuối cùng thì cũng tại Hứa Hạo Nhiên mà ra.
Nói đồ ăn do chị mình nấu nuốt không trôi.
Mặc dù nhân viên của cô không nói gì,
Tuy nhiên, câu nói đó đã khơi dậy lòng hiếu thắng trước nay đã mạnh của Hứa Mộc Tình.
Thông thường, trong quá trình tiếp xúc với Raven, Hứa Mộc Tình cảm thấy Raven là một người phụ nữ rất hoàn hảo.
Cô ấy từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ trong ra ngoài, đều lộ ra một nét quyến rũ rất đặc biệt.
Ngay cả trong phương diện hoạt động kinh doanh.
So với Raven, Hứa Mộc Tình đôi khi còn cảm thấy xấu hổ.
Raven giống như con người kiểu mẫu, đứng ở trước mặt Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình luôn muốn đấu với cô ấy.
Vì vậy, vừa trở về khách sạn, Hứa Mộc Tình đã vào bếp và nhờ Liễu Ngọc Phân dạy cô nấu ăn.
Tối nay, dù thế nào cũng phải nấu cho Lý Hùng ăn.
"Choang!"
Có tiếng đĩa rơi vỡ truyền ra.
Lý Hùng vừa cười nhẹ vừa xem TV, lạnh nhạt nói: "Cái thứ năm rồi".
Đúng lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên từ ngoài cửa xông vào.
Vừa bước vào đã lo lên với Lý Hùng: "Anh rể, không xong, không xong rồi!"
Lý Hùng nhìn Hứa Hạo Nhiên, hơi nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"
"Triệu Tứ bị thương rất nặng, hiện đang ở bệnh viện!"
"Bố cũng bị bắt đi rồi".
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, toàn thân đột nhiên run rẩy.
Vào lúc này, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy nhiệt độ của cả căn phòng đột ngột giảm xuống.
Lý Hùng chậm rãi từ trên sô pha đứng lên.
Lúc này, anh vô cảm.
Nhưng trên người anh lại phóng ra một luồng khí tức đáng sợ đến mức khiến Hứa Hạo Nhiên lạnh sống lưng.
Lý Hùng bước nhanh về phía cửa, đồng thời đặt tay lên vai Hứa Hạo Nhiên, vỗ nhẹ một cái rồi nói.
"Em nói với chị em và mẹ, anh đi ra ngoài gọi bố về ăn cơm, khoảng mười lăm phút nữa".
Nói xong, Lý Hùng đi về phía cửa.
"Anh rể, cho em theo với".
Hứa Hạo Nhiên vừa nói vừa quay người lại.
Nhưng khi cậu ta quay lại và nhìn về phía cửa, thì Lý Hùng đã biến mất.
Lúc này.
Trang viên họ Đường ở ngoại ô phía nam thủ đô.
Gia tộc nhà họ Đường cắm rễ ở khu vực này và có lịch sử bốn năm trăm năm rồi.
Hơn nữa, nhà họ Đường ở đây chỉ là một chi nhánh.
Nhà chính của họ ở thành Thiên Phủ, Cẩm Đô.
Một nhánh đã có lịch sử bốn năm trăm năm, vậy thì nhà chính sẽ khổng lồ đến mức nào chứ?
Chỉ nghĩ đến thôi cũng làm cho người ta sợ hãi.
Ở thủ đô, ai cũng biết tứ đại gia tộc ở thủ đô.
Nhưng trên thực tế, như Lý Tấn nói, tứ đại gia tộc ở thủ đô chỉ là đồ trang trí do hội trưởng lão chọn rồi đặt lên bàn thôi.
Chính hội trưởng lão mới là kẻ đứng sau thực sự kiểm soát khu vực thủ đô và các vùng lân cận!
Hội trưởng lão sẽ sàng lọc lại sau mỗi tám năm.
Năm nay là năm thứ tám.
Hai tháng nữa, hội trưởng lão sẽ tiến hành một cuộc thay máu lớn.
Trong giai đoạn nhạy cảm này, ai là người có thể nắm bắt thế chủ động và trong thời gian sớm nhất củng cố sức mạnh của gia tộc mình.
Sẽ có thể nắm giữ thế chủ động một cách nhanh chóng và trở thành Đại trưởng lão cao quý trong hội trưởng lão!
Chương 664: Trà sinh tử
Đại trưởng lão hiện tại của hội trưởng lão là Đường Quan Văn, tộc trưởng của nhà họ Đường.
Đường Quan Văn bây giờ đang ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim.
Ông ta pha trà xanh Thanh Hương, vừa uống trà vừa đợi.
Không lâu sau, Đường Quan Văn hỏi quản gia bên cạnh.
"Hứa Hiếu Dương đâu?"
"Đã tới cửa rồi, sẽ vào ngay ạ".
Đường Quan Văn khẽ gật đầu.
Đồng thời, một nụ cười tàn nhẫn xuất hiện ở khóe miệng ông ta.
Cái gọi là mời ai đó đến uống trà, có thực sự là chỉ uống một tách trà thôi không?
Dĩ nhiên là không!
Đây là mánh khóe mà Đường Quan Văn luôn sử dụng.
Tách trà này đặc biệt dành cho người chết!
Đường Quan Văn đã tiếp quản toàn bộ gia tộc từ bậc cha chú khi ông ta còn rất trẻ.
Khi đó, ông ta mới hai mươi sáu tuổi.
Ông ta có thể kiểm soát toàn bộ gia tộc ở độ tuổi trẻ như vậy, không phải vì ông ta rất có năng lực.
Về mặt quản lý gia tộc, Đường Quan Văn thực sự rất tầm thường.
Trong khoảng thời gian dài như vậy, Đường Quan Văn hầu như không có thành tích đặc biệt nào trong việc quản lý gia tộc.
Khi còn trẻ, ông ta trở thành người đứng đầu nhà vì đầu tiên ông ta giết chết anh cả của mình bằng thủ đoạn bẩn thỉu.
Sau đó, ông ta buộc bố mình và mấy đàn em trở thành kẻ thù của nhau.
Cuối cùng, lợi dụng đặc điểm của những người này để đuổi từng người một ra khỏi gia tộc.
Cuối cùng, Đường Quan Văn pha một tách trà cho bố mình.
Sử dụng một thủ đoạn rất cứng rắn, cuối cùng bố của ông ta đã phải cúi đầu và từ bỏ toàn bộ gia tộc.
Nhà họ Đường có lịch sử hàng trăm năm ở thủ đô.
Đường Quan Văn đã nắm quyền điều hành toàn bộ gia tộc trong nhiều thập kỷ, công việc kinh doanh của gia tộc không có nhiều thay đổi.
Lý do tại sao gia tộc họ có thể kiểm soát toàn bộ khu vực thủ đô.
Đó là bởi vì mấy chục năm qua Đường Quan Văn luôn dùng mấy thủ đoạn xấu xa độc ác để khống chế các gia tộc nhỏ, không ngừng chèn ép những gia tộc này cống hiến cho ông ta.
Ở sau lưng, mọi người gọi Đường Quan Văn là quỷ hút máu!
Một tên cặn bã giết người không chớp mắt, chỉ biết cưỡng đoạt thành quả lao động của người khác!
Đường Quan Văn lấy ra một cân trà giá năm mươi nghìn tệ từ trong hộp.
Ông ta cẩn thận đặt từng lá trà một vào bộ ấm chén sứ trắng xanh đắt tiền.
Sau đó dùng nước sôi chậm rãi pha trà.
Chẳng mấy chốc, hương trà thoang thoảng khắp phòng.
Đường Quan Văn hiện đang có tâm trạng tốt.
Ông ta đã làm điều này hàng chục hàng trăm lần, chưa thất bại bao giờ.
Chẳng bao lâu nữa, toàn bộ tài sản của tập đoàn Lăng Tiêu sẽ rơi vào tay ông ta!
Với chuỗi vốn khổng lồ của tập đoàn Lăng Tiêu như vậy, nhà họ Đường rất có thể tận dụng cơ hội này để phá bỏ rào cản khu vực.
Đến lúc đó, toàn bộ hội trưởng lão sẽ rơi vào tay ông ta!
Không lâu sau, Hắc Hổ bước vào cùng Hứa Hiếu Dương.
Khoảnh khắc Đường Quan Văn nhìn thấy Hứa Hiếu Dương, ông ta không khỏi sững sờ một lúc.
Bởi vì trên gương mặt Hứa Hiếu Dương không hề thấy vẻ thất vọng hay hoảng sợ.
Theo kinh nghiệm của ông ta, những ông chủ mà ông ta mời qua uống trà, khi bước chân vào ngôi nhà này, đều sợ hãi rụt rè, vô cùng hoảng loạn.
Tuy nhiên, những gì thấy trên gương mặt Hứa Hiếu Dương là sự bình tĩnh.
Ông ấy như đang trở về nhà của chính mình, vẻ mặt bình thản.
Hứa Hiếu Dương từng bước đi tới chỗ Đường Quan Vân.
Ông ấy ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái.
Hứa Hiếu Dương nhìn Đường Quan Văn.
Đường Quan Văn đột nhiên bật cười.
Ông ta nói với Hứa Hiếu Dương, "Chủ tịch Hứa, ông không sợ tôi sao?"
Hứa Hiếu Dương khẽ cười: "Ông không phải sài lang hổ báo, tại sao tôi lại phải sợ ông?"
Vừa nói xong, Hứa Hiếu Dương liền chủ động bưng trà lên, sau đó mở nắp, thổi một hơi nhẹ, sau đó nhấp một ngụm.
“Trà ngon”, Hứa Hiếu Dương khen ngợi.
Sau đó lại bình thản uống trà, như thể ông ấy chỉ đến đây với tư cách là một vị khách.
"Bốp bốp bốp!"
Đường Quan Văn đột nhiên vỗ tay tán thưởng.
Ông ta nhìn Hứa Hiếu Dương nở nụ cười: "Được lắm, được lắm. Không hổ là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu, nhân vật tầm cỡ đây!"
"So với những người tôi đã gặp trước kia quả là một trời một vực".
Hứa Hiếu Dương đặt tách trà xuống bàn trà.
"Cảm ơn ông Đường đã khen ngợi, kỳ thực tôi chỉ là một người bình thường thôi".
"Không biết hôm nay ông Đường gọi tôi tới, có chuyện gì không?"
Đường Quan Văn cười và nói: "Tôi muốn thảo luận một công việc kinh doanh với chủ tịch Hứa".
"Ông nói đi".
Nụ cười trên mặt Đường Quan Văn vẫn không thay đổi, nhưng tia sáng trong mắt ông ta dần trở nên sắc bén hơn.
"Chủ tịch Hứa, tập đoàn Lăng Tiêu đã phát triển khá tốt trong tay của ông".
"Tuy nhiên, người nhà họ Hứa đơn phương độc mã, không có chống lưng làm sao mà được!"
"Và theo như tôi biết, tập đoàn của ông vẫn chưa bước vào thị trường".
"Phương thức hoạt động tập đoàn của ông ở Hoa Hạ rất hiếm thấy".
"Từ quan điểm kinh tế, ông làm như vậy là phung phí của trời đấy".
"Nếu là tôi, với chuỗi vốn khổng lồ như vậy, chắc chắn sẽ đưa tập đoàn ra thị trường ngay".
"Bằng cách này, ông có thể nhận được nhiều tiền hơn, sau đó nhanh chóng mở rộng tập đoàn".
"Đồng thời mở rộng hoạt động kinh doanh ra nước ngoài, trở thành một tập đoàn nổi tiếng quốc tế!"
Đường Quan Văn cứ nhìn chằm chằm Hứa Hiếu Dương.
Ông ta thấy biểu hiện của Hứa Hiếu Dương từ đầu đến cuối không có nhiều thay đổi.
Thay vào đó, Hứa Hiếu Dương dựa lưng vào ghế sofa một cách thoải mái.
Như thể ông ấy thực sự coi mình là khách, cứ ung dung ngồi với vẻ mặt như vậy.
Hứa Hiếu Dương nói: "Ông Đường, triết lý hoạt động của tập đoàn chúng tôi có thể khác người thường một chút".
"Lý do tại sao tập đoàn không ra thị trường không phải vì chúng tôi không dám".
"Đó là bởi vì chúng tôi có mục tiêu dài hạn hơn".
"Đối với những gì ông nói về việc mở rộng kinh doanh ra nước ngoài, chúng tôi đã và đang làm điều đó rồi".
Mắt Đường Quan Văn không khỏi sáng lên khi nghe thấy điều này.
Lĩnh vực kinh doanh của tập đoàn Lăng Tiêu tương đối lớn, những gì Đường Quan Văn biết bây giờ chỉ là các dự án đầu tư của tập đoàn Lăng Tiêu trên địa bàn thủ đô.
Đối với hoạt động đầu tư ở Ninh Châu và khu vực phía đông, ông ta không rõ.
Bây giờ Hứa Hiếu Dương đã nói như vậy, Đường Quan Văn càng muốn có được tập đoàn Lăng Tiêu hơn.
"Chủ tịch Hứa, chúng ta hãy nói thẳng với nhau đi".
"Bây giờ ông đã ở trong tay tôi rồi".
"Muốn sống sót thì phải giao tập đoàn Lăng Tiêu cho tôi".
"Nếu không, cả ông và nhà ông ngày mai sẽ không nhìn thấy mặt trời nữa đâu".
Trước sự đe dọa của Đường Quan Văn, Hứa Hiếu Dương mỉm cười.
"Sao ông lại cười?"
Sắc mặt Đường Quan Văn dần dần lạnh đi.
Lúc này, ông ta trông đã xấu lắm rồi.
Hứa Hiếu Dương cười nói: "Ông Đường, ông chỉ thông qua một tách trà như vậy mà muốn có Tập đoàn Lăng Tiêu chúng tôi à".
"Giá này có phải là hơi thấp không?"
"Ngoài ra, ông có thể không biết rõ về gia đình chúng tôi".
"Cả nhà chúng tôi đã phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, cũng trải qua rất nhiều chuyện".
"Nhưng cho đến nay, không ai trong số những người từng là kẻ thù với chúng tôi có kết cục tốt đẹp cả!"
Chương 665: Ông biết tôi là ai không
Ngay khi Hứa Hiếu Dương nói ra lời này, con ngươi của Đường Quan Văn lập tức mở to, đột nhiên, khí tức trên người ông ta tỏa ra mạnh mẽ.
Luồng khí tức cực kỳ cuồng bạo làm Hứa Hiếu Dương nhăn cả mặt lại.
Hứa Hiếu Dương bị khí thế của ông ta đè xuống ghế sô pha.
Ông ấy thậm chí không thể cử động tay của mình.
Nhưng cho dù như vậy, Hứa Hiếu Dương vẫn cắn răng, trên mặt lộ ra khí phách với tư cách là chủ tịch kiêm chủ gia đình.
"Hứa Hiếu Dương, đừng tưởng rằng vừa rồi tôi khách sáo với ông, mà có thể được nước làm tới".
"Tôi nói thật với ông, tất cả những ai bước vào căn nhà này, muốn còn sống mà rời đi đều phải làm theo lời tôi nói!"
Cơ thể Hứa Hiếu Dương bị đè trên ghế sô pha, không cử động được.
Ông ấy đột nhiên nói điều gì đó khiến Đường Quan Văn khó hiểu.
"Ông Đường cho hỏi, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Đường Quan Văn cau mày: "Ý của ông là gì?"
"Tôi chỉ muốn hỏi mấy giờ rồi thôi?"
Đường Quan Văn liếc nhìn Hắc Hổ bên cạnh.
Hắc Hổ nói ra thời gian.
Hứa Hiếu Dương nghe xong, cười nói: "Tôi đi với anh bạn này đã mười lăm phút rồi đấy".
"Cậu ấy chắc cũng sắp đến rồi đấy".
Đường Quan Văn và Hắc Hổ nhìn nhau.
Cả hai đều không biết Hứa Hiếu Dương đang nói về "cậu ấy" là ai?
Đường Quan Văn chế nhạo nói: "Chủ tịch Hứa, ông còn tưởng rằng sẽ có người tới cứu ông sao?"
"Ông có biết nơi này là nơi nào không?"
"Ông có biết Đường Quan Văn tôi ở thủ đô này mạnh như thế nào không?"
"Tôi nói cho ông biết, cho dù đem tất cả những người đứng đầu tứ đại gia tộc ở thủ đô tới đây".
"Những người gọi là cao thủ trong nhà bọn họ cũng không dám ra tay".
"Chỗ của tôi là chính là điện Diêm Vương".
"Sau khi vào nhà của tôi, tất cả mọi người đều phải cúi đầu trước tôi".
"Bây giờ tính mạng của ông thuộc về tôi!"
Đường Quan Văn vừa dứt lời.
"Cốc cốc cốc".
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Nghe thấy âm thanh này, Hắc Hổ và Đường Quan Văn nhìn nhau.
Căn biệt thự được bao quanh bởi đầy rẫy cao thủ.
Người khác không thể dễ dàng xuyên thủng hàng phòng ngự được.
Người đứng ở ngoài gõ cửa chỉ có thể là người của Đường Quan Văn.
Tuy nhiên, tất cả các thuộc hạ của Đường Quan Văn đều hiểu rất rõ ràng rằng khi ông ta đang bàn việc, thì không ai được phép xen vào.
Vậy ai là người gõ cửa?
Hắc Hổ ngay lập tức quay người và đi về phía cửa.
Suy nghĩ của Hắc Hổ cũng giống như Đường Quan Văn.
Hắn cho rằng chắc hẳn có một tên thuộc hạ liều lĩnh nào đó đã quên nội quy.
Hắc Hổ đưa tay ra mở cửa, đúng lúc hắn đang định tức giận la mắng thuộc hạ của mình.
Đột nhiên, có một cơn gió cực kỳ dữ dội trước mặt hắn.
"Bùm!"
Hắc Hổ còn chưa phản ứng kịp.
Một lực rất mạnh mà cơ thể hắn không thể tiếp nhận được đã đập vào ngực hắn một cách nặng nề.
Lúc này, mười bảy xương sườn trên lồng ngực của Hắc Hổ nhanh chóng vỡ nát.
Thân hình của hắn giống như một viên đạn đại bác, bay ra ngoài rất nhanh.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Sau khi cơ thể của Hắc Hổ liên tiếp phá vỡ nhiều bức tường.
Đã bay ra khỏi biệt thự, nặng nề rơi xuống bồn hoa bên cạnh, không biết sống chết.
Đường Quan Văn đột ngột đứng dậy vì sợ hãi.
Ông ta nhìn người đang từ từ bước ra khỏi hành lang với vẻ mặt hoài nghi.
Người đến không phải ai khác, mà chính là Lý Hùng, người mà Đường Quan Văn luôn coi thường.
Đường Quan Văn nhìn chằm chằm vào Lý Hùng, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
"Tại sao lại là mày?"
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Đường Quan Hành sẽ không bao giờ tin được Lý Hùng lại có sức mạnh đáng sợ như vậy.
Chiến Vương!
Bản thân Đường Quan Văn cũng là một kẻ mạnh cảnh giới Chiến Vương.
Tuy nhiên, vào lúc này, Đường Quan Văn, đứng trước mặt Lý Hùng, liền cảm thấy mình chỉ là cỏ dại bên đường.
Còn Lý Hùng là con voi giẫm đạp khắp nơi!
Trước con voi, Đường Quan Văn không thể làm bất cứ thứ gì để phản kháng lại được.
Mạnh! Quá mạnh!
Khí tức kinh người lập tức đè xuống, khiến cho hai chân Đường Quan Vân nhất thời run lên.
Ông ta phải vươn tay nắm lấy lưng ghế sô pha để giữ vững cơ thể.
Tuy nhiên, khi Lý Hùng không ngừng tiến lại gần, Đường Quan Văn cảm thấy da đầu tê rần, mồ hôi lạnh túa ra.
Thực lực của Lý Hùng đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của ông ta.
Hơn nữa, Lý Hùng có thể xuất hiện ở đây và làm trọng thương Hắc Hổ trong nháy mắt.
Điều đó cho thấy phòng thủ của toàn bộ dinh thự đã bị Lý Hùng chọc thủng hết rồi.
Tất cả các cao thủ Đường Quan Văn sắp xếp xung quanh dinh thự đều đã toi đời!
Một mình hắn làm chuyện này?
Không thể nào! Hoàn toàn không thể.
Cho dù là Lý Tấn tự mình ra tay, cũng không thể có được sức mạnh đáng sợ như vậy được.
Điều này vượt xa nhận thức của Đường Quan Văn!
Đường Quan Văn giơ tay lên, run rẩy chỉ vào Lý Hùng: "Mày, mày là Lý Hùng?"
Tuy nhiên, Lý Hùng coi Đường Quan Văn như không tồn tại, anh đi thẳng đến chỗ Hứa Hiếu Dương.
"Bố, sắp đến giờ rồi. Mẹ bảo con đến gọi bố về ăn cơm".
Những lời này của Lý Hùng khiến Đường Quan Văn giận tím người!
Chẳng nhẽ nói Hứa Hiếu Dương đến đây chỉ để uống trà tán ngẫu?
Thật sự coi nhà họ Đường như không tồn tại sao!
Đường Quan Văn rất tức giận.
Ông ta ‘ộc’ ra một ngụm máu tươi.
Lập tức huy động toàn bộ năng lượng của cơ thể.
Đột nhiên, cả căn phòng hỗn loạn bởi một luồng năng lượng mạnh mẽ.
Đường Quan Văn giống như một thùng dầu đang bốc cháy.
Toàn thân đều mang khí tức cuồn cuộn.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Lý Hùng như thiêu đốt.
"Lý Hùng, mày biết tao là ai không?"
"Mày có biết việc mày làm đã chạm đến ngưỡng chịu đựng của tao rồi không".
"Giờ tao chỉ cần nói một câu thôi, mày cùng gia tộc sau lưng mày sẽ bị tao xóa sổ trong một đêm đấy!"
Lý Hùng hơi quay đầu lại, nhìn Đường Quan Văn, cười nói.
"Ông may đấy".
"Mày nói gì?"
Đường Quan Văn sững sờ trong giây lát.
Ông ta không thể hiểu được sao Lý Hùng lại nói những điều như vậy vào thời điểm quan trọng như vậy.
"Tôi thường không ra tay trước mặt gia đình mình".
"Nên tôi mới nói ông may mắn".
"Nếu không, ông sẽ không thể đứng đó mà nói chuyện với tôi được nữa đâu".
Đường Quan Văn đơ ra, rồi đột nhiên bật cười.
"Hahahaha! Trong nhiều thập kỷ như vậy, mày là người đầu tiên dám nói với tao như thế đấy".
"Tao là Đường Quan Văn".
"Tao là Đại trưởng lão của hội trưởng lão ở thủ đô và khu vực lân cận".
"Chỉ cần tao ra lệnh một tiếng, mày và người nhà mày sẽ đứt!"
"Tứ đại gia tộc ở thủ đô là cái gì? Ngay cả bố mày Lý Tấn, cũng chỉ là con kiến đối với tao thôi!"
"Tao muốn chúng mày sống thì chúng mày được sống, nếu tao muốn chúng mày chết, thì chúng mày phải chết!"
Nụ cười trên mặt Lý Hùng vẫn không thay đổi.
Lúc này, anh mới từ từ nâng chân lên.
Đột nhiên, Lý Hùng giậm chân phải xuống!
"Bùm!"
Cả mặt đất đột nhiên rung lên dữ dội.
Nhưng sự rung chuyển chỉ là tạm thời.
Sau một vài giây, không gian đã tĩnh lặng trở lại.
Lý Hùng nhìn Đường Quan Văn cười nói: "Phiền ông nói cho các trưởng lão còn lại trong hội trưởng lão một tiếng".
"Đừng quên câu tôi nói lúc trước!"
"Trong vòng một tháng, hãy đến mộ của anh trai tôi để sám hối".
"Nếu không, các người tự biết hậu quả".