Chỉ có thể lấy hết can đảm, dốc hết sức lực, chiến đấu đến cùng!
Bọn họ đại diện cho Đông Hải.
Bọn họ thậm chí còn là thành viên trong đội Lý Hùng.
Bọn họ, chết trong vinh quang!
Thảm hại!
Gần như bị đối phương đàn áp!
Ngay cả khi có Triệu Tiền gia nhập.
Các thành viên trong đội huấn luyện vẫn lần lượt ngã xuống.
Dù không khất phục!
Dù không muốn!
Nhưng đối diện với sức lực mạnh mẽ như vậy, bọn họ chỉ có thể bị nghiền nát.
Cho đến giờ phút này, tất cả mọi người mới hiểu được rằng thế giới của kẻ mạnh thật sự rất tàn khốc.
Cho đến bây giờ, mọi người mới hiểu được những điều mà bình thường Lý Hùng hay nói.
“Các cậu phải dè chừng kiêu ngạo và nóng vội, dốc toàn lực để tập luyện, phải trở nên mạnh hơn! Mạnh hơn! Mạnh hơn nữa!”
“Chỉ bằng cách này, mới có thể cùng tôi bước lên vũ đài thế giới thật sự.
“Bụp!”
Lý Nhị Ngưu lại bị đấm vào ngực.
Anh ta phun ra một ngụm máu, loạng choạng ngã xuống đất.
Lý Nhị Ngưu ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh trên đầu, ánh mắt dần dần mờ đi.
“Đại ca, em xin lỗi. Em không còn cách nào để đi theo anh được nữa rồi”.
Ngã xuống.
Các thành viên trong đội tập luyện lần lượt ngã xuống.
Số người đang đứng chỉ còn lại vài người.
Triệu Tiền đã bị thương ở khắp người.
Vừa rồi chân phải của anh ta đã bị đại tông sư đạp một cước.
Nhưng dù vậy, Triệu Tiền vẫn hét lớn với những người xung quanh.
“Đứng dậy mau! Đứng dậy mau!”
“Tôi gãy tay gãy chân vẫn còn đang đứng đây chống đỡ, thì mấy người có tư cách gì mà ngã quỵ trên mặt đất!”
“Đúng!”
“Chúng ta dù có chết cũng không thể làm mất mặt đại ca được!”
Dù khóe miệng đang rỉ máu.
Tuy cơ thể rất nhiều người đã bị thương nặng.
Nhưng tất cả đều nghiến chặt răng, liều mạng đứng dậy.
Chiến đấu đến chết!
Chiến đấu đến chết!
Cho dù có chết!
Cũng phải đứng vững!
Những người ngã xuống, lại lần lượt đứng lên.
Tên đầu trọc bước tới gần bọn họ và cười chế nhạo.
“Rất tốt, tao bây giờ đang rất mong đợi tên đại ca mà chúng mày nhắc tới sẽ ra mặt đấy”.
Tên đầu trọc nhìn xung quanh, nhưng hắn không nhìn thấy bất kỳ ai cả.
Hắn nói một cách mỉa mai: “Chỉ đáng tiếc là, tên đại ca mà chúng mày luôn mồm nhắc tới có vẻ sợ tao rồi”.
“Bây giờ tao đếm đến ba”.
“Nếu như thằng đại ca của chúng mày không xuất hiện, thì tất cả lũ chúng mày đều phải chết”.
“Một!”
“Hai!”
Đột nhiên.
Một bóng đen xuất hiện trên mái nhà.
“Cộp”.
Người này mặc một bộ đồ rằn ri rất đơn giản.
Tuy nhiên, đối với đám người Lý Nhị Ngưu, bóng lưng này rất xa lạ.
Bọn họ chưa từng gặp người này.
Tên đầu trọc nhìn đối phương từ trên xuống dưới, giễu cợt nói: “Tao còn tưởng là nhân vật bí ẩn nào”.
“Thì ra chỉ là một tông sư bình thường không hơn không kém”.
Trong ánh mắt của tên đầu trọc.
Bên dưới “Vương”, tất cả đều chỉ là con kiến!
Ngay lập tức!
Hết bóng này đến bóng khác từ trên mái nhà nhảy xuống.
Những người này dù đã nhảy khỏi mái nhà nhưng vị trí tiếp đất của bọn họ đều nằm trên một đường thẳng tắp!
Dù nhìn ở góc độ nào thì bọn họ cũng đứng thẳng như cột cờ, sừng sững trên mặt đất!
Thẳng tắp!
Tổng cộng có mười hai người nhảy xuống từ mái nhà.
Xếp cuối cùng trong hàng mười hai người này.
Là một người đàn ông tóc ngắn, vóc dáng nhỏ con.
Những người này, đứng một mình thì trông không có vẻ gì nổi bật.
Nhưng lúc này, khi bọn họ đứng cạnh nhau, mang đến một cảm giác rất nặng nề.
Cho dù là đám người Lý Nhị Ngưu và các thành viên trong đội huấn luyện hay là bên phía tên đầu trọc kia.
Tất cả mọi người đều cảm thấy trái tim mình như bị một tảng đá nặng trịch đè lên!
Ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn!
Tên đầu trọc cũng cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.
Áp lực này khiến hắn cảm thấy nhục nhã.
Với thực lực của hắn, làm sao có thể để bị áp chế bởi đãm nhãi vô danh này được!
Hắn là “Vương”!
Hắn là trụ cột của cả gia tộc Hậu Thị.
Ngay cả ở phía Bắc rộng lớn.
Trong số các gia tộc lớn này, số cao thủ nhiều như mây trên trời.
Hắn cũng có vị trí nhất định.
Tên đầu trọc tức giận gầm lên một tiếng: “Bọn mày là ai!?”
“Châu Động Hổ”.
Người đàn ông dẫn đầu trực tiếp khai báo tên họ.
Tên đầu trọc nhìn chằm chằm Châu Động Hổ bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống: “Chưa từng nghe đến”.
Châu Động Hổ dửng dưng nói: “Những người biết đến tên của tao đều đã chết hết rồi”.
“Ha ha ha ha!” Tên đầu trọc cười to, “Mày có biết tao là ai không mà lại dám kiêu ngạo trước mặt tao như vậy!”
“Biết hay không không quan trọng”.
“Đại ca đã ra lệnh”.
“Hôm nay những người gây chuyện ở đây”.
“Tặng cho mỗi người một phần ‘đặc sản của Đông Hải’”.
Lý Nhị Ngưu và những người khác cuối cùng cũng phản ứng lại khi bọn họ nghe thấy tên đại ca.
Thì ra Châu Động Hổ và nhóm người sau lưng ông ta.
Giống như đám người Lý Nhị Ngưu, đều là đàn em của Lý Hùng!
Tên đầu trọc không hiểu đặc sản Đông Hải nghĩa là gì?
Hắn đang định hỏi, Châu Động Hổ đã quay đầu nhìn về phía Lý Nhị Ngưu, nói.
“Vừa nãy tôi đã xem mấy cậu chiến đấu rồi”.
“Theo như năng lực hiện tại của mấy cậu, có thể làm được đến như vậy đã là vượt qua giới hạn rồi”.
“Tuy nhiên, nếu như muốn đuổi kịp đại ca, các cậu vẫn cần phải chăm chỉ hơn nữa”.
“Tôi là Châu Động Hổ, đội mà tôi đang dẫn dắt có tên là “Hổ đội”.
“Không chỉ riêng các cậu, chúng tôi cũng đang cố gắng theo kịp bước chân của đại ca”.
“Hơn nữa, phía trên chúng tôi còn có “Long đội”.
Khi nhắc đến thuật ngữ đặc biệt này, ánh mắt Châu Động Hổ lóe lên một tia cực kỳ sắc bén!
Đó chính là tinh thần chiến đấu không ngừng nghỉ.
Long đội, đội bảo hộ của chiến thần Hồng Hải.
“Chúng mày tám chuyện xong chưa?’
Tên đầu trọc rất tức giận, vô cùng tức giận.
Hắn là Vương.
Cho dù là trưởng tộc một gia tộc lớn nhìn thấy hắn cũng phải khiêm nhường cúi mình.
Nhưng hắn cảm thấy một cách rõ ràng sự coi thường và khinh bỉ trên người Châu Động Hổ.
Hắn sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra.
Tất cả những người trước mặt này đều phải chết!
Nhất định phải chết!
Chết ngay bây giờ!
“Bụp!”
“Bụp!”
Đấm trúng rồi.
Nắm đấm của tên đầu trọc đấm mạnh vào người Châu Động Hổ.
“Hừ!”
Tên đầu trọc cười lạnh: “Mày không phải rất ngông cuồng sao?”
“Sao đến một đòn đơn giản.....”
Tên đầu trọc vẫn chưa kịp nói xong.
Bởi vì hắn kinh hãi phát hiện ra cú đấm mạnh mẽ của mình đã bị Châu Động Hổ dễ dàng chặn lại.
Dáng người Châu Động Hổ không cao.
Nhưng vào lúc này, khí thế trên người ông ta đột nhiên bùng nổ.
Tên đầu trọc chỉ có thể ngước nhìn!
Mạnh quá!
Với thực lực của tên đầu trọc, thậm chí không thể nào ngay lập tức đoán được Châu Động Hổ là cấp bậc gì?
Tên đầu trọc vội vàng lùi lại phía sau!
Khi hắn lùi ra sau hơn mười mét, Châu Động Hổ di chuyển.
Chuyển động như gió.
Như sấm sét!
Một tiếng sét!
“Bộp!”
Nắm đấm của Châu Động Hổ như muốn xuyên thủng không khí.
Đấm mạnh vào ngực tên trọc đầu.
“Bùm!”
Giống như vụ va chạm của hai chiếc xe tải hạng nặng!
Cú đấm này đã trực tiếp làm gãy xương sườn của tên đầu trọc.
Khí lực mạnh mẽ và hung tợn, khiến lồng ngực tên đầu trọc cuồn cuộn dâng trào!
Bụng hắn đột ngột co thắt!
Sau đó, miệng phun ra một ngụm máu lớn.
“Phụt!”
Cơ thể của tên trọc đầu nhanh chóng đập vào thân xe bằng thép.
“Binh!”
Cơ thể của tên đầu trọc không chỉ làm méo chiếc xe.
Cả người hắn vặn vẹo, lọt qua cửa kính cô tô.
Cuối cùng, liên tục cuộn tròn trên mặt đất.
Khi dừng lại, cả cơ thể hắn giống như một đống thịt mềm.
Toàn thân đều là vết thương!
Cả người đẫm máu.
Chương 407: Một chiêu đánh chết
Yên tĩnh!
Cả sân tập yên tĩnh.
Vừa rồi, tên đầu trọc với khí thế hùng dũng đã trấn áp toàn bộ các thành viên trong sân tập.
Thế nhưng lại bị Châu Động Hổ đánh bại chỉ trong một chiêu!
Các tinh anh và đại tông sư của gia tộc Hậu Thị đều cảm thấy sợ hãi!
Ngạc nhiên!
Bọn chúng thậm chí không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt.
Có người còn tự dùng tay tát vào mặt mình.
Đó là vương mà!
Đỉnh Lương Trụ chính là người mạnh nhất của gia tộc bọn họ!
Lúc này, Châu Động Hổ mới đưa tay lên, nhẹ nhàng vẫy vẫy: “Ra tay”.
Tất cả các thành viên của Hổ đội, ra trận.
Nhanh!
Tốc độ còn nhanh hơn sấm sét!
Đám người Lý Nhị Ngưu trợn tròn mắt kinh ngạc, các thành viên của Hổ đội đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì máu chảy thành sông!
Một chiêu đánh chết!
Ngay lập tức!
Đám cao thủ của gia tộc Hậu Thị vừa nãy còn đang ưỡn ngực khoe khoang sức mạnh của bọn chúng, giờ đây lần lượt từng tên ngã xuống vũng máu!
Thế nào gọi là cao thủ?
Đây mới chính là cao thủ thật sự!
Các thành viên trong đội của Châu Động Hổ chưa đầy năm giây đã giải quyết xong xuôi đám cao thủ của gia tộc Hậu Thị.
Trước khi rời đi, Châu Động Hổ nói với đám người Lý Nhị Ngưu và các thành viên trong đội.
“Đông Hải chỉ là một nơi nhỏ bé”.
“Phía Bắc cũng chỉ to bằng lòng bàn tay”.
“Ngoài kia còn có bầu trời rộng lớn hơn!”
“Nếu như bây giờ không tăng nhanh tốc độ thì sẽ không có ai đợi mấy cậu đâu”.
Các thành viên trong sân tập luyện cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Lý Hùng.
Thường ngày, bọn họ cũng gọi là có chút tự mãn, bây giờ chỉ cảm thấy hổ thẹn!
Sau đó là khí thế hừng hực bừng lên như ngọn gió xuân.
Bọn họ biết rằng, chỉ cần không ngừng nỗ lực, phấn đấu vươn lên.
Sớm muộn cũng có một ngày, bọn họ cũng có thể giống như những người đứng trước mặt này!
......
Thiên Môn, Cảng nước sâu.
Triệu Côn vội vàng lái xe đến văn phòng ở Cảng nước sâu.
“Chuyện gì vậy?”
“Hai tiếng trước, tàu hàng đã cập bến”.
“Tại sao lô hàng này đến bây giờ vẫn chưa xuất cảng vậy?”
Triệu Côn lúc này rất lo lắng.
Bởi vì quảng cáo rầm rộ trong buổi họp báo cách đây hai ngày, nên sản phẩm của họ đã trở nên khan hiếm, không đủ hàng để cung cấp.
Triệu Côn không ngờ rằng sản phẩm do công ty mình sản xuất lại bán chạy được như vậy.
Công ty của họ đã chuẩn bị đủ số lượng cho nửa năm, nhưng chỉ trong vài ngày, toàn bộ hàng đều đã bị bán hết sạch.
Bây giờ các đơn đặt hàng của khách hàng đều được sắp xếp đến tận hơn ba tháng sau.
Vì thế, Triệu Côn vội vàng mua một lô nguyên liệu từ nước ngoài với giá cao.
Các nguyên liệu này đều là thực vật tự nhiên, yêu cầu thẩm định còn cao hơn cả trong nước.
Nếu là bình thường, Triệu Côn chắc chắn sẽ không mua với giá cao như vậy.
Tuy nhiên, trước mắt không còn cách nào khác, để duy trì danh tiếng nên ông ta chấp nhận thua lỗ.
Đây cũng là phong cách làm việc từ trước đến nay của Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, điều mà Triệu Côn không ngờ tới là ông ta vừa đẩy cửa phòng làm việc ra thì đã nhìn thấy một số nhân viên mặt mũi bầm tím.
Khung cảnh hỗn loạn.
Trong văn phòng, mọi thứ có thể đập phá được đều bị đập phá.
Ngay cả cửa sổ cũng bị vỡ mất vài mảnh.
“Ai, ai đã làm việc này?”
Người phụ trách che đi khuôn mặt sưng tấy của mình, nói: “Là con cả của nhà họ Giang, Giang Lâm Vân”.
“Hắn ta dắt người xông vào, không chỉ đánh đập những người trong văn phòng còn cướp hàng hóa mang đi rồi”.
“Nhà họ Giang?”
“Giang Lâm Vân?”
Lúc này, tại biệt thự nhà họ Giang.
Trưởng tộc của gia tộc Giang Thị, Giang Biệt Hồng đang hăng hái nhìn chằm chằm vào bản đồ Thiên Môn.
Vũ Thạc đã chết.
Quyền lực của gia tộc họ Vũ ở Thiên Môn bỗng chốc đã giảm đi một nửa.
Trong thời gian này, tất cả các thế lực ngầm liên quan đến Vũ Thạc đều bị xóa sổ bởi một nhóm người vô danh.
Trước mắt, Thiên Môn đang trải qua một cuộc cải tổ lớn.
Giang Biệt Hồng đang tính toán xem gia tộc bọn họ nên mở rộng thị trường ở phương diện nào.
Lúc này đối với ông ta, chính là cơ hội ngàn năm có một.
Gia tộc Giang Thị đã có lịch sử hơn hai trăm năm ở Thiên Môn.
Nhưng kể từ thế hệ bố ông ta, gia tộc Giang Thị không hề có không hề có bứt phá gì mới mẻ.
Điều ân hận duy nhất của bố ông ta trước khi qua đời đó là không phát triển được gia tộc, đưa gia tộc Giang Thị tiến vào hàng ngũ các gia tộc hạng nhất.
Giang Biệt Hồng mang theo tâm nguyện cuối cùng của bố mình, cố gắng nỗ lực suốt phần lớn cuộc đời.
Nhưng đến bây giờ vẫn chưa thành công.
Cứ bị kẹt mãi trong một góc nhỏ, không thoát ra được.
Nhưng bây giờ, cơ hội đến rồi.
Ông ta và gia tộc đang chuẩn bị để thực hiện kế hoạch vĩ đại của mình.
Lúc này, cửa biệt thự đột nhiên bị đẩy ra.
Con trai cả của Giang Biệt Hồng, Giang Lâm Vân, sắc mặt hồ hởi bước vào: ‘Bố, con vừa làm được một việc lớn”.
“Bắt đầu từ việc này, nhà họ Giang chúng ta sẽ sớm bước vào hàng ngũ gia tộc hạng nhất rồi”.
Giang Biệt Hồng vội vàng kéo con trai đến bên cạnh sofa, hỏi: “Con đã làm gì rồi?”
“Con vừa mới cướp được một lô nguyên liệu quan trọng của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Giang Biệt Hồng sửng sốt, sau đó sắc mặt ông ta thay đổi: “Con điên rồi sao?”
“Sau lưng tập đoàn Lăng Tiêu là cấm địa Đông Hải đấy!”
“Chọc vào đám người bọn họ, đừng nói là chỗ đứng ở đất Thiên Môn này”.
“Có khi chưa đến tối nay, cả gia tộc chúng ta đã bị xóa sổ!”
Giang Biệt Hồng tức giận lôi con trai mình lên: “Con mau chóng gửi lô hàng này về đi, hai bố con chúng ta tới nhà xin lỗi bọn họ”.
“Ôi bố này, bố nghe con nói”.
“Chuyện này không nghiêm trọng như bố nghĩ đâu”.
“Con nói thật cho bố biết, tập đoàn Lăng Tiêu sắp xong đời rồi”.
“Còn cái nơi gọi là cấm địa Đông Hải ấy sắp bị người ta san bằng rồi”.
Giang Biệt Hồng ngơ ngác nhìn Giang Lâm Vân: “Con nói vậy là có ý gì?”
Giang Lâm Vân kéo Giang Biệt Hồng ngồi xuống ghế sofa, cao hứng nói: “Con có một người anh em là người của gia tộc Hậu Thị”.
“Mấy tiếng trước anh ta gọi điện cho con nói rằng, gia tộc Hậu Thị đã phái người mạnh nhất của bọn họ đi đến Đông Hải rồi”.
“Hậu Thụy Niên lần này đã phái Đỉnh Lương Trụ - “vương” trong truyền thuyết của nhà bọn họ đi rồi!”
Giang Biệt Hồng trợn trừng hai mắt: “Người anh em đó của con không nghe nhầm đấy chứ?”
“Hoàn toàn chính xác”.
“Con cũng cử người đến kiểm tra rồi”.
“Hôm qua người nhà họ Hậu đã đi đến Đông Hải rồi”.
“Với tốc độ của những cao thủ này, bây giờ Đông Hải nhất định là đã bị san bằng rồi”.
“Tập đoàn Lăng Tiêu đã xong đời rồi!”
“Bố, chúng ta nhân cơ hội này trừ khử toàn bộ thế lực của tập đoàn Lăng Tiêu ở Thiên Môn”.
“Sau đó ghi công với gia tộc Hậu Thị”.
“Chỉ cần chúng ta gia nhập gia tộc Hậu Thị, nhà họ Giang chúng ta rất nhanh thôi cũng sẽ trở thành gia tộc hạng nhất!”
Giang Lâm Vân càng nói càng hưng phấn, kích động đến mức nước bọt không ngừng phun ra.
Giang Biệt Hồng cũng khí thế bừng bừng.
Ông ta đứng dậy, đi đi lại lại.
Hai tay nắm chặt, không ngừng lặp đi lặp lại một câu.
“Cuối cùng cũng tới rồi!”
“Thời khắc này cuối cùng cũng tới rồi!”
“Mấy chục năm rồi, đã mấy chục năm rồi, cuối cùng cũng đợi được rồi”.
Giang Biệt Hồng lập tức đập mạnh tay xuống bàn: “Bây giờ lập tức tập hợp tất cả lực lượng, tiêu diệt tập đoàn Lăng Tiêu cho tôi!”
Xe hơi, xe van.
Từng chiếc nối đuôi nhau.
Khí thế phừng phừng hướng về phía tòa nhà văn phòng mà tập đoàn Lăng Tiêu vừa thuê ở Thiên Môn.
Chương 408: Hai lão già khốn nạn
Khi Giang Biệt Hồng và Giang Lâm Vân dắt theo rất nhiều người đến trước tòa nhà văn phòng.
Phát hiện đã có một đội đang tập hợp ở đây.
Mới đầu bọn họ bị dọa cho một phen hết hồn vì nghĩ rằng đây là những trợ thủ của tập đoàn Lăng Tiêu.
Sau khi Giang Biệt Hồng nhìn kỹ, phát hiện ra đây là nhà thông gia của mình.
“Ôi trời, không phải ông thông gia đây sao?”
Giang Biệt Hồng dắt theo Giang Lâm Vân, bước nhanh về phía trước.
Trước mắt là một người đàn ông trung niên mập mạp, mặc vest, ngậm điếu xì gà, ông ta chính là bố vợ của Giang Lâm Vân - Khổng Thiều Hóa
Khổng Thiều Hóa không ngờ rằng Giang Biệt Hồng và con rể ông ta lại có mặt ở đây.
Sau khi ba người nói chuyện vài câu, phát hiện hóa ra mục đích của bọn họ đều như nhau.
“Ha ha ha ha….”, cả ba lập tức phá lên cười.
Khổng Thiều Hóa vỗ vai Giang Biệt Hồng, nói: “Ông thông gia à! Tôi ấy mà, không tranh với ông nữa”.
“Cảng nước sâu mà tập đoàn Lăng Tiêu vừa giành được này tôi không muốn nữa”.
“Tôi chỉ cần công ty mỹ phẩm Đông Phương thôi”.
Giang Biệt Hồng nói: “Ái chà, ông đúng là ông thông gia của tôi, hai người chúng ta sao lại tâm linh tương thông như vậy được cơ chứ”.
“Tôi cũng nghĩ như ông vậy”.
“Gia đình họ Giang chúng tôi vốn làm trong ngành vận chuyển”.
“Sau khi chúng tôi giành được Cảng nước sâu này cũng có lợi cho gia đình ông thông gia”.
“Các sản phẩm của công ty mỹ phẩm Đông Phương này đều là những sản phẩm hot nhất trên thị trường hiện nay”.
“Sau khi ông thông gia tiếp quản, với năng lực của ông, không đến hai tháng, ít nhất cũng phải kiếm được mấy trăm triệu!”
Khổng Thiều Hóa: “Làm gì có, làm gì có, Cảng nước sâu mới là cảng quan trọng của Thiên Môn chúng ta”.
“Lợi nhuận trong một năm ít nhất cũng phải vài tỷ ý chứ?”
“Tương lai của tôi phải nhờ cậy vào ông Giang đây rồi”.
Hai con cáo già nhìn nhau rồi lại bật cười.
“Ha ha ha….”
Giang Lâm Vân ở bên cạnh lúc này mới vội vàng thúc giục: “Bố, bây giờ chúng ta xông vào giết chết bọn họ đi!”
“Nhanh chóng trừ khủ đám người này đi thì chúng ta mới có thể yên tâm được!”
Khổng Thiều Hóa gật đầu, nụ cười trên mặt lập tức vụt tắt.
Ông ta quay lại nhìn đám thuộc hạ với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Lần này, để đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu, ông ta đã mang theo tất cả cao thủ của gia tộc tới.
Vị đại tông sư này tuy sống ẩn dật, nhưng trong gia tộc lại có địa vị rất cao.
Để mời được vị đại tông sư này ra ngoài, ông ta đã phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Khổng Thiều Hóa gật đầu với đại tông sư.
Vị đại tông sư này cười lạnh lùng.
Không nói lời nào, lập tức lao thẳng vào cửa lớn của tập đoàn Lăng Tiêu.
Gia tộc Giang Biệt Hồng cũng có một đại tông sư.
Đại tông sư sớm đã có chuẩn bị!
Hắn ta cũng biến thành một cái bóng, lao về phía tập đoàn Lăng Tiêu!
Hai bóng đen.
Một trước một sau.
Lao thẳng vào sảnh của tòa nhà văn phòng tập đoàn Lăng Tiêu.
Ngay sau đó, đám đông la hét ầm ĩ cũng lao vào.
Đám người này sau khi xông vào.
Lúc đầu vẫn còn có tiếng hét.
Nhưng rất nhanh sau đó, âm thanh vụt tắt.
Giang Biệt Hồng và Khổng Thiều Hóa lúc này nhìn nhau cười lớn.
Giang Biệt Hồng nói: “Tập đoàn Lăng Tiêu này yếu hơn chúng ta tưởng nhiều nhỉ”.
“Chưa đầy một phút, hệ thống an ninh của chúng đã bị chúng ta phá hỏng rồi”.
Khổng Thiều Hóa tỏ vẻ khinh thường: “Sớm biết tập đoàn Lăng Tiêu vô dụng thế này”.
“Tôi đã không tốn nhiều công sức mời cả đại tông sư của gia tộc nhà tôi qua đây”.
Giang Biệt Hồng lúc này hình như nghĩ ra điều gì đó, nói với Khổng Thiều Hóa.
“Ông thông gia à! Tôi nghe nói, giám độc tập đoàn Lăng Tiêu này là một đại mỹ nhân đó!”
“Trẻ trung, dáng lại đẹp”.
“Chi bằng hôm nay chúng ta mời cô ta đến khách sạn của ông, thiết đãi cô ta thật tốt?”
Hai mắt Khổng Thiều Hóa khẽ nheo lại, trong mắt ánh lên một tia dục vọng!
“Được chứ! Tôi cũng ngưỡng mộ nữ doanh nhân mạnh mẽ đến từ phía Nam này lâu lắm rồi”.
“Có thể cùng cô ta bình tĩnh nói chuyện”.
“Lại còn chơi thêm một số trò vui, tất nhiên đây là cơ hội hiếm có rồi”.
Đây không phải là lần đầu tiên hai tên khốn già này làm ra chuyện như vậy.
Trong đầu bọn họ bất giác hiện lên hình ảnh cô gái xinh đẹp duyên dáng, gợi cảm, khiến người khác xịt máu mũi.
Trong lúc bọn họ đang đắm chìm trong khung cảnh đê mê đó.
Bên trong tòa nhà đột nhiên vang lên hai tiếng động lớn!
“Bùm!”
“Bùm!”
Có hai bóng đen như những viên đạn đại bác từ bên trong bay ra.
Trong đó có một người va phải lớp kính.
Sau khi hắn ngã xuống đất, toàn bộ khuôn mặt của hắn dính đầy mảnh kính vỡ.
Còn người còn lại đập vào tường.
Sau khi ngã xuống đất, hắn ta lăn lộn mấy vòng, ngã xuống bên cạnh Khổng Thiều Hóa.
Giang Biệt Hồng và Khổng Thiều Hóa nhìn xuống.
Ngạc nhiên!
Không thể tin được!
Khổng Thiều Hóa lấy tay dụi mắt.
Nhưng ngay cả khi dụi đến mức hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy ra.
Người đàn ông cứng ngắc nằm trên mặt đất này chính là vị đại tông sư Đỉnh Lương Trụ của gia tộc mà ông ta khổ cực lắm mới mời đến được.
“Chuyện này không thể nào! Không thể nào!”
Giang Biệt Hồng sợ đến mức lùi lại.
Kết quả, khi ông ta không thể đứng vững được nữa, cả người ngã bịch xuống đất.
Lúc này, Giang Lâm Vân đứng bên cạnh, mặt biến sắc.
Hắn ta hét lên: “Những người khác đâu?”
“Ở đâu hết rồi?”
“Mau ra đây cho tôi!”
Không ai đáp lại.
Lúc này, tòa nhà văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu vô cùng yên tĩnh.
Khổng Thiều Hóa vội vàng nhờ những vệ sĩ còn lại nhấc đại tông sư của nhà mình lên.
Khổng Thiều Hóa nói với Giang Biệt Hồng: “Ông thông gia à, nhà tôi còn có chút việc, phải về gấp”.
“Mấy ngày nữa có thời gian thì gặp lại!”
Nói xong, Khổng Thiều Hóa dắt theo mấy tên thuộc hạ còn lại, quay đầu bỏ chạy.
Ông ta không quan tâm đến đám người vừa xông vào đó nữa.
Lúc này, tính mạng mới là quan trọng.
Một tên vệ sĩ vội vàng lao đến chỗ chiếc xe Mercedes-Benz của Khổng Thiều Hóa.
Lúc ông ta mở cửa ra.
“Bụp!”
Một bàn chân!
Một bàn chân đi giày thể theo mấy chục tệ.
Đột nhiên đá mạnh vào ngực tên vệ sĩ.
Tên vệ sĩ như diều đứt dây, văng về sau mấy chục mét rồi ngã uỳnh xuống đất.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Khổng Thiều Hóa và những người khác, Vương Tiểu Thất, người đang đi đôi giày thể thao rẻ tiền bước ra khỏi xe.
Vương Tiểu Thất vỗ nhẹ đôi giày thể thao của mình.
Đôi giày thể thao này là do bạn gái Thang Chiêu Đệ tặng.
Món quà đầu tiên.
Không thể làm bẩn được.
Vương Tiểu Thất vặn cổ, cười nói: “Nếu đã đến rồi, thì vào trong uống cốc trà rồi hãy đi chứ”.
Khổng Thiều Hóa nghiến răng nói: “Còn ngây ra đó làm gì, giết chết thằng nhóc này cho tôi!”
Các vệ sĩ thấy Vương Tiểu Thất chỉ có một mình, lập tức hét lớn xông lên phía trươc.
“Bụp!”
Một tên vệ sĩ bay ra.
“Bụp!”
Một tên vệ sĩ quỳ xuống.
“Bụp!”
Một tên vệ sĩ trượt dài cả chục mét trên mặt đất.
Trước khi Khổng Thiều Hóa kịp phản ứng lại, tất cả các vệ sĩ của ông ta đều đã bị Vương Tiểu Thất đánh gục, nằm rạp trên mặt đất.
Lúc này Vương Tiểu Thất vặn khớp cổ, đi về phía Khổng Thiều Hóa.
Cổ cậu ta có hơi đau.
Lý do đau là bởi vì.
Tối hôm qua, Vương Tiểu Thất muốn tặng cho Thang Chiêu Đệ một bất ngờ.
Cậu ta leo thẳng lên tầng bảy qua đường ống thoát nước.
Khi cậu ta thò đầu từ cửa sổ vào phòng của Chiêu Thang Đệ.
Cậu ta nhìn thấy Thang Chiêu Đệ đúng lúc đang thay quần áo.
Sau đó, hai “quả bóng trắng” lộ ra sau lớp vải.
Chương 409: Lòng nhẫn nại của đại ca tôi có hạn
Sau đó...
Vương Tiểu Thất rơi xuống từ của sổ.
Mặc dù người cậu ta không bị thương nặng.
Nhung cổ bị trật khớp rồi.
Còn nữa, vì mũi chảy nhiều máu quá.
Dẫn đến bây giờ hơi khó thở.
“Anh đừng lại đây! Đừng lại đây!”
“A! A!”
Đường đường là trưởng tộc của một gia tộc lớn mà lại bị Vương Tiểu Thất đánh cho phải quỳ gối van xin giữa đường lớn.
Tiếp theo, Vương Tiểu Thất nắm cổ áo Khổng Thiều Hóa, giống như nắm một chú chim nhỏ lôi đến sảnh tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu.
Vương Tiểu Thất vừa đi vào, liền nhìn xung quanh.
Cậu ta giơ ngón tay ngoắc ngoắc mấy người Giang Biệt Hồng.
Sau đó nhếch mép cười.
“Hai người mau vào đi!”
“Lòng nhẫn nại của đại ca tôi có hạn”.
“Nếu anh ấy không còn kiên nhẫn nữa, thì sẽ không hay đâu nhé!”
Giang Biệt Hồng và Giang Lâm Vân nhìn nhau.
Hai bố con thấp thỏm không yên, run sợ đi theo vào.
Vừa vào đến sảnh.
“Vèo!”
Hai bố con họ Giang cùng cảm nhận được một luồng khí lạnh!
Tất cả đám tay chân tinh nhuệ mà hai nhà họ phái đi đều nằm trên đất!
Lúc này, trước quầy lễ tân.
Lý Hùng bình thản ngồi đó.
Tay anh cầm một cái kẹo hồ lô.
Kì lạ là anh không ăn kẹo hồ lô.
Mà dùng lưỡi liếm từng chút một.
Có vẻ như kẹo hồ lô liếm như thế này ngon hơn là cắn từng miếng một.
Mấy người Giang Biệt Hồng đi vào.
Lý Hùng cũng không thèm nhìn.
Anh đang chuyên tâm liếm cái kẹo hồ lô.
Đợi Lý Hùng liếm cũng gần xong rồi.
Cửa thang máy bên cạnh đột nhiên mở ra.
“Tinh!”
Lúc này, có một mỹ nhân mặc đồ màu đen gợi cảm bước ra.
“Lộp cộp”.
“Lộp cộp”.
Đôi giày cao gót sáng bóng bước trên nên đất.
Âm thanh lanh lảnh vang khắp sảnh.
Cặp đùi thon thả thẳng tăm tắp như đôi đũa được bao bọc bởi quần tất đen.
Nhìn lên là chiếc váy ngắn ngang đùi.
Vòng eo mảnh khảnh.
Giống như cành liễu lắc lư.
Cho dù bản thân đang lâm hoàn cảnh như thế này.
Giang Biệt Hồng và Giang Lâm Vân vẫn dán mắt vào thân hình ấy.
Cô ta thật tinh tế trong sáng.
Khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa, khiến người ta chìm đắm trong gió xuân.
Cô ta chính là Hứa Mộc Tình?
Bây giờ khắp Thiên Môn đều đồn về nữ doanh nhân mạnh mẽ ở phía Nam?
Chỉ cần nhìn qua một lần đại mỹ nhân này cũng để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc khó quên, đi đến trước mặt Lý Hùng chào nhẹ.
“Cậu chủ, cô chủ muốn cậu lên tầng, cô ấy đói rồi”.
“Ừ, việc ở đây giao cho cô xử lý”.
Nói xong, Lý Hùng đứng lên.
Anh lướt qua người Raven như một con gió thoảng.
“Nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi là cậu chủ nữa”.
“Cô gọi tôi là anh như mọi người gọi là được rồi”.
“Vâng thưa cậu chủ”.
Cửa thang máy dần đóng lại.
Đóa hoa giải ngữ này lại một lần nữa nở nụ cười tươi tắn rạng ngời với đám người Giang Biệt Hồng.
“Cô không phải là Hứa Mộc Tình!”
Giang Lân Vân chỉ Raven nói.
Raven cười mỉm: “Tôi là thư ký thân cận của cô chủ”.
“Những chuyện như này vốn không đến lượt tôi xử lý”.
“Nhưng vừa rồi các vị cũng nghe rồi đó, cậu chủ muốn tôi giải quyết mấy người”.
Nói xong, đôi chân thon dài của Raven tiến thêm hai bước nữa.
“Các vị đều là người có học”.
“Chắc là đều hiểu ý nghĩa của hai từ ‘xử lý’ là gì nhỉ?”
Lúm đồng tiền trên má Raven vẫn sáng lạn như hoa.
Thế nhưng nụ cười sáng lóa như này.
Khiến cho Giang Biệt Hồng cảm nhận được.
Hương vị có chút thay đổi rồi.
“Hai từ ‘xử lý’ này tuy đơn giản mà phức tạp”.
“Nếu là xử lý một người, tức là đánh một trận rồi nộp phạt, thế là xong”.
“Nếu xử lý thứ vô dụng, thì vứt luôn vào thùng rác hoặc lò thiêu, đốt cháy là xong”.
Gió lạnh.
Đột ngột thổi từ sau tới.
Cho dù Giang Văn Lâm là một người thích sử dụng thủ đoạn mưu mô.
Lúc này cũng toát mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ này.
Không đơn giản!
Lúc này, đôi mắt vừa sâu xa vừa đẹp của Raven lóe lên ánh mặt sắc bén.
“Không biết mấy vị muốn xử lý như người hay xử lý như đồ vô dụng nhỉ?”
“Xử lý như người!”
“Xử lý như người!”
Tất cả đồng thanh!
Khổng Thiều Hóa bò trên đất còn Giang Biệt Hồng đang đứng bị dọa cho hai chân run lẩy bẩy.
Trăm nghìn lần không nên!
Họ sao có thể nghĩ được tập đoàn Lăng Tiêu này lại đáng sợ như vậy.
Hứa Mộc Tình không xuất hiện, thuộc hạ của cô ta từng người từng người đã đáng sợ như vậy rồi!
Đây là nơi dành cho người ở sao?
“Nếu các vị đã muốn làm người, vậy bây giờ hãy làm theo yêu cầu của tôi”.
“Cô nói đi! Cô nói đi! Bất kể cô đưa ra điều kiện gì, chúng tôi đều đồng ý!”
Raven khẽ cười.
Nụ cười của cô tươi sáng như ánh mặt trời.
Chỉ là lúc này, đóa hoa giải ngữ dường như.
Khiến cho người khác cảm thấy lạnh buốt.
Uy nghiêm!
Mấy phút sau, Raven quay người đi về phía thang máy.
“Lộc cộc”.
“Lộc cộc”.
Vòng eo con kiến lắc qua lắc lại.
Chỉ là so với khi nãy.
Trong mắt mọi người, không còn là một cành liễu mảnh khảnh nữa.
Mà là một con rắn độc đang trườn.
.......
Tại biệt thự nhà họ Hậu trong thủ đô.
Hậu Thụy Niên và con trai Hậu Thư Hạo đang ngồi trong phòng đọc sách.
Hai bố con nói chuyện hăng hái vui vẻ, tiếp theo sẽ cùng nhà họ Chu ở phía nam chỉnh đốn Đông Hải, thậm chí là luật lệ của cả tỉnh Giang Châu.
Cấm địa Đông Hải, khi được bình định.
Luật lệ của tỉnh Giang Châu sẽ do chúng ta quyết định.
Hậu Thư Hạo nhìn bản đồ, chỉ vào Giang Sơn.
Chỉ trích Phương Tù!.
Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của ông ta.
Có lòng tin đánh bại thế giới!
Còn có dã tâm nắm giữ quyền lực!
Trong ánh mắt lóe lên sự sắc sảo.
Ông ta muốn Đông Hải này, thậm chỉ là cả tỉnh Giang Châu đều nằm trong lòng bàn tay.
Thuận ta thì sống!
Chống ta là chết!
Không bao lâu, quản gia vội vàng đi từ cổng vào.
Vẻ mặt lo lắng, đầu toát đầy mồ hôi.
“Ông chủ, cậu chủ, không hay rồi”.
“Ngoài cổng có một chiếc xe, đâm đổ tường nhà chúng ta”.
Hậu Thụy Niên nghe quản gia nói vậy liền cười.
“Ông theo tôi bao nhiêu năm rồi, thậm chỉ không học được một chút bản lĩnh nào từ tôi sao”.
“Ông ý à, cần học hỏi con trai tôi nhiều hơn”.
“Phải gặp biến không hoang mang, ung dung bình thản”
“Bất kể xảy ra việc gì, đều phải bình tĩnh xử lý”.
“Chỉ là một chiếc xe thôi mà đúng không?”
“Chính là một con chó có mắt như mù, vô tình đạp chân phanh thành chân ga, đâm hỏng tường bao quanh nhà chúng ta”.
“Vậy hãy giải quyết theo cách bình thường là được rồi”.
Tuyệt vời!
Bây giờ chỉ có từ này, mới có thể miêu tả chính xác tâm trạng của Hậu Thụy Niên.
Những năm gần đây, ông ta tìm cách đối phó với gia tộc Lý Thị.
Bây giờ, cuối cùng ông ta đã biết gia tộc Lý Thị dồn hết lực lượng tinh anh đến Đông Hải.
Chỉ cần giải quyết Đông Hải êm xuôi.
Những cố gắng của gia tộc Lý Thị trong những năm gần đây sẽ tiêu tan.
Một khi ông ta và gia tộc Chu Thị kết hợp, Vũ Thế Huân nhất định sẽ dẫn người của gia tộc họ đi theo ông ta và ngoan ngoãn như một con chó vậy.
Đến lúc đó, cần phải tiêu diệt gia tộc họ Lý.
Hừ!
Không cần tốn nhiều công sức!
Tâm trạng ông ta lúc này, sao có thể không cảm thấy tuyệt vời cơ chứ?
Chương 410: Cáo già nham hiểm
Chỉ cần tiêu diệt gia tộc Lý Thị, ông ta có thể lập công với chủ nhân rồi.
Gia tộc họ Hậu có thể thoát khỏi những ràng buộc bây giờ.
Tay Hậu Thụy Niên sẽ có thể vươn ra xa hơn.
Nhờ vào cậu con trai thiên tài thông minh hiếm có của mình.
Chắc chắn có thể đưa gia tộc Hậu Thị lên đỉnh cao thế giới.
“Ông chủ, không phải, không phải loại xe bình thường!”
Quản gia mặt mũi gấp gáp.
Câu này của quản gia đã phá vỡ mộng tưởng vô biên của Hậu Thụy Niên.
Hậu Thụy Niên cau mày nói: “Hôm nay ông bị làm sao thế?”
“Bất kể là xe gì đi nữa, đâm hỏng tường nhà chúng ta đều phải đền bù!”
“Nếu không đến được, thì bảo hắn bán con đi mà đền!”
Quản gia sốt ruột đến mức muốn nhảy lên.
Ông ta đưa tay lau mồ hôi trên trán tiếp tục nói.
“Ông chủ, đó là xe đông lạnh”
“Lúc nãy tôi cho người mở thùng xe, bên trong để.......”
“Bên trong để.....”
Lúc này ông quản gia không nói tiếp được nữa.
Ông ta sợ hãi
Ông ta bàng hoàng.
Ông ta hoảng loạn.
Hậu Thư Hạo cũng từ kế hoạch lớn vĩ mô của mình định thần lại, nhìn quản gia hỏi: “Thế ở trong xe chứa cái gì?”
“Trong xe không phải là đồ vật, mà là người!”
Hậu Thụy Niên: “Người?”
Hậu Thư Hạo: “Người nào?”
“Là, là...... là người nhà chúng ta”.
“Là tất cả những người chúng ta phái đi Đông Hải”.
“Bọn họ đều về rồi!”
“Mỗi người đem theo đặc sản của Đông Hải!”
“Áo liệm!”
Cuối cùng cũng nói ra được rồi.
Quản gia vừa nói xong, cả người ngồi sụp xuống đất!
Ông ta đi theo Hậu Thụy Niên hơn chục năm.
Ông ta rất rõ tình hình nội bộ gia tộc Hậu Thị.
Ông ta biết rằng.
Gia tộc Hậu Thị là một trong bốn đại thế gia ở thủ đô.
Xong rồi!
“Không thể được! Điều này không thể được!”
Kinh ngạc!
Không thể tin được!
Hậu Thư Hạo bật dậy, xoay người chạy ra ngoài cổng.
“Cậu chủ, giày của cậu!”, quản gia tay cầm giày chạy theo sau.
Ung dung khoan thai
Phong thái lịch lãm.
Lúc này.
Cậu chủ nho nhã làm gì có thời gian để ý đến những điều trên nữa.
Hắn chạy chân đất ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy có chiếc xe đông lạnh đâm vào tường bao nhà họ.
Tài xế đã chạy rồi.
Cửa thùng xe đã mở.
Thùng xe phía sau toát ra luồng khí lạnh.
Ánh mắt thẫn thờ.
Hai con ngươi như muốn nhảy ra ngoài.
Nếu như bình thường, chiếc xe này có chở đầy thi thể đi nữa thì Hậu Thư Hạo cũng không để tâm.
Thế nhưng, hắn đứng ở thùng xe phía sau, liền nhìn thấy cái đầu hói của Đỉnh Lương Trụ.
Không thể lý giải!
Không thể tin được!
Gia tộc Hậu Thị phái đi đội hình mạnh như thế.
Không ngờ rằng sẽ gặp phải kết cục như thế này.
Hậu Thụy Niên vội vội vàng vàng chạy đến.
Ông ta ngây người ra khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt.
Nhưng khác với Hậu Thư Hạo, sau phút chốc hết sức ngạc nhiên vẻ mặt Hậu Thụy Niên toát lên sự hung ác vô cùng.
Hậu Thụy Niên hét lớn: “Lý Tấn! Lý Tấn!”
“Đồ cáo già nham hiểm nhà ngươi”.
“Vì bảo vệ con trai mình”.
“Quả nhiên ông đã phái người mạnh nhất của gia tộc Lý Thị đến Đông Hải!”
Rõ ràng Hậu Thư Hạo không hiểu rõ về gia tộc Lý Thị.
Nghe thấy Hậu Thụy Niên hét lên như vậy, Hậu Thư Hạo liền hỏi: “Bố, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Biểu cảm của Hậu Thụy Niên đã thay đổi.
Ông ta nhìn Hậu Thư Hạo, mặt dữ dằn nói: “Con biết vì sao mấy năm nay, nhìn bề ngoài thì thế lực của gia tộc Lý Thị ngày càng thụt lùi”.
“Nhưng thực tế,nguyên nhân khiến bọn chúng vẫn là một trong bốn đại gia tộc ở thủ đô không?”
“Con có biết, vì sao mấy năm gần đây, cả vùng phía Bắc đều biết gia tộc Lý Thị đã không còn con nối dõi”.
“Thế nhưng nguyên nhân không ai dám ra tay với họ không?”
“Đó là vì, gia tộc Lý Thị có hai ‘vương’!”
“Lý Tấn là một trong hai!”
Lúc này, biểu cảm của Hậu Thụy Niên khiến Hậu Thư Hạo có chút không hiểu.
Gia tộc Hậu Thị mất đi Đỉnh Lương Trụ.
Có thể nói, sụp đổ trong phút chốc.
Thế nhưng lúc này Hậu Thụy Niên lại không ngừng run lên vì phấn khích.
“Bố, bố làm sao thế?”
“Tin tốt, tuyệt đối đây là một tin tốt lành!”
Cho dù những người tinh nhuệ của gia tộc đã chết hơn nửa.
Hậu Thụy Niên vẫn như tìm được cơ hội ngàn năm có một.
Ông ta nắm chặt tay, mặt lóe lên sự sắc sảo chói lóa.
“Lý Tấn phái người mạnh nhất của gia tộc ông ta đi Đông Hải, đi bảo vệ thằng con trai vô dụng của ông ta”.
“Vậy ở thủ đô bây giờ, chỉ còn có mỗi mình ông ta”.
“Chỉ cần Lý Tấn chết, gia tộc Lý Thị sẽ lập tức tan đàn xẻ nghé”.
“Ha ha ha ha, cơ hội đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi!”
Nói xong, Hậu Thụy Niên lập tức lên xe, phi về đến một ngôi biệt thự nào đó.
Nhìn Hậu Thụy Niên vội vàng rời đi.
Hậu Thư Hạo có chút đăm chiêu.
Gia tộc vừa chịu tổn thất nặng nề.
Hắn muốn quay về sư môn xin viện binh.
Xem ra bây giờ không cần nữa rồi.
Lúc này quản gia cầm giày của Hậu Thư Hạo run rẩy lẩy bẩy đi đến, hỏi nhỏ.
“Cậu ba, chúng ta có cần gọi điện mời cậu cả về không?”
Vừa nghe đến hai chữ ‘cậu cả’, ánh mắt Hậu Thư Hạo lập tức lóe lên ánh nhìn mãnh liệt.
Nhất thời bốn phía tỏa ra sát khí!
Hậu Thư Hạo nhìn chằm chằm ông quản gia, nói giọng trầm: “Nuốt câu này vào bụng cho tôi”.
“Bất kể gia tộc xảy ra chuyện gì, đều không cần anh ta về”.
“Ở nhà có tôi là đủ rồi”.
“Không ai có thể đánh bại tôi”.
“Tôi nhất định sẽ đưa gia tộc Hậu Thị lên đỉnh cao thế giới!”
Khuôn mặt dữ dằn của Hậu Thư Hạo nhìn mọi người xung quanh: “Bây giờ ngay lập tức phong tỏa hết tin tức liên quan sự việc này cho tôi!”
“Bất cứ người nào tiết lộ thông tin, tôi sẽ khiến người đó chết rất thê thảm”.
Quản gia vội gật đầu không ngừng: “Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ chặn hết tin tức liên quan đến việc này, tuyệt đối sẽ không đến truyền đến tai người khác!”
Cùng lúc đó, ở biệt thự gia tộc Vũ Thị.
Trên bàn làm việc của Vũ Thế Huân là bản kế sách đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu.
“Bố, có chuyện lớn rồi!
Chi trưởng của gia tộc Vũ Thị, anh ruột của Vũ Khuynh Mặc, Vũ Du Quý vội vội vàng vàng đi vào phòng đọc sách.
Vũ Thế Huân ngẩng đầu, hơi cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Thời gian gần đây chuyện to chuyện bé đều xảy ra.
Vũ Thế Huân chỉ cảm thấy, việc xảy ra những năm qua cộng lại cũng không nhiều bằng mấy tháng gần đây.
Đặc biệt là sau khi tập đoàn Lăng Tiêu đến Thiên Môn.
Họ giống như một con cá chạch.
Thoáng cái, đã khuấy đục mặt nước trong veo.
“Con vừa nhận được một tin, Đỉnh Lương Trụ nhà họ Hậu chết rồi”.
Vũ Thế Huân bỗng nhiên đứng dậy.
Ông ta tròn mắt nhìn thẳng vào con trai cả của mình: “Con chắc không?”
“Chắc chắn một trăm phần trăm!”
“Lão đầu trọc đó dẫn theo một đám quân tinh nhuệ hùng hổ tiến vào Đông Hải”.
“Kết quả chưa đến một ngày bọn họ đã bị người ta đóng gói gửi về”.
“Mỗi người mặc một trên mình đặc sản của Đông Hải”.
Vũ Thế Huân bất giác cười lạnh lùng.
“Đặc sản quái quỷ gì, hừ, đó là do lão già Lý Tấn tặng cho!”
Hai ngày nay Vũ Thế Huân liên tục nghiên cứu, bây giờ ông ta cũng có một chút manh mối.
Vũ Thế Huân bước đến trước mặt Vũ Du Quý vỗ vai nói.
“Ông thông gia tương lai này bố đã quen biết từ bé rồi”.
“Mấy người bọn bố từ nhỏ đã hay chơi cùng nhau”.
“Trong cả đám bạn, có ông ta là người tinh tế nhất!”