Người ăn chân gà nói thế khiến Trương Trường Quang đứng cạnh đang định đi vào làm anh hùng cứu mỹ nhân nhíu mày.
Thực ra ban đầu anh ta đã coi đám người Hứa Mộc Tình là những du khách bình thường đi du lịch thôi.
Đám người gà mờ như Hứa Mộc Tình đi vào cái hang động đó chắc chắn sẽ có hai kết quả.
Một là chạy trối chết.
Hai là lạc đường bên trong rồi bị đông chết.
Nếu thế thì anh ta sẽ cực kì ngầu đi vào làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Thậm chí có thể ôm chặt Hứa Mộc Tình và Tina vào trong ngực, dùng lồng ngực nóng hổi của mình để sưởi ấm cho hai người họ, nghĩ đến cảnh đó thôi đã thấy sướng tê tái rồi.
Nhưng giờ tên ăn chân gà vừa nói thế.
Trương Trường Quang chắc chắn bọn họ không dám đi vào.
Nhưng không ngờ Hứa Mộc Tình lại cảm ơn anh ta sau đó nói: "Không sao, chúng tôi đã chuẩn bị cả rồi".
Nói xong bọn họ đi vào trong.
Sau khi đoàn người Lý Hùng đi vào, đám người cắm trại bên ngoài bắt đầu đánh cược.
Một gã đầu húi cua cười nói: "Tôi cược bọn họ đi vào không đến nửa tiếng sẽ ra ngay".
"Nhất là ba cô em kia, sẽ lạnh đến đông cứng người".
"Còn hai tên đàn ông kia phế vật kia á, có khi sẽ cố tỏ vẻ nên ở bên trong lâu hơn chút, sau đó cũng lạnh đến run rẩy chạy ra ngay thôi".
"Nửa tiếng là nhiều rồi ấy chứ, có khi bọn họ chịu được mười phút là giỏi rồi".
Nghe đám người đó cược với nhau, Trương Trường Quang hai tay ôm ngực tự tin.
Anh ta nói với tên tay sai bên cạnh: "Mấy người chuẩn bị đi, khoảng nửa tiếng nữa chúng ta sẽ đi vào cứu người".
"Vâng thưa thiếu môn chủ".
Lúc này, năm người Lý Hùng đã đi vào trong động.
Bên trong tối đen như mực.
Mà càng đi vào sâu càng cảm nhận được trong không khí có một loại khí lạnh khiến người ta lạnh run.
Lý Hùng thì chả sao cả.
Cho dù anh cởi trần mặc quần đùi thì cũng có thể chạy như điên giữa trời đông ở nam cực.
Tina cũng thế, cơ thể cô chống lạnh rất tốt.
Nhưng Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên thì không được như thế.
Càng đi vào sâu bên trong cô càng run rẩy.
Cho dù cô cầm tay Lý Hùng, cảm nhận được hơi ấm từ anh nhưng bất giác vẫn cảm thấy rùng mình.
Còn Hứa Hạo Nhiên thì khỏi nói, cậu ta đã lạnh đến mức nước mũi chảy ròng ròng rồi.
Hứa Hạo Nhiên không chịu nổi nữa, vội vàng nói với Lý Hùng: "Anh rể, em không chịu nổi nữa".
"Anh có cách nào biến ra một cái áo lông không, trong này lạnh quá".
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Lý Hùng đã giơ tay ra.
Anh cũng không làm gì, chỉ hơi vẫy tay trong không trung mà thôi.
Sau đó một chiếc áo lông dày dặn đã ở trong tay anh rồi.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng mặc áo lông vào nói: "Ôi, em cảm thấy như được sống lại ý".
Nhưng cậu ta nhanh chóng quay đầu lại nhìn Lý Liễu Nhi vẫn ngơ ngác đứng cạnh mình.
Tuy cô ấy không thể nói chuyện nhưng cậu ta thấy sắc mặt của cô ấy hơi trắng bệch.
Nếu giơ tay sờ vào tóc cô ấy thậm chí còn sờ thấy một chút băng.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng cười hì hì với Lý Hùng nói: "Anh rể ơi, anh có thể cho Liễu Nhi một cái áo lông không".
Lý Hùng nói: "Liễu Nhi đi ra từ đây đấy, em cảm thấy cô ấy cần áo lông không?"
Hứa Hạo Nhiên trợn tròn mắt: "Trước khác nay khác, anh nhìn xem, dù sao người ta cũng là con gái".
"Mà giờ cô ấy là người sống sờ sờ, nếu bị lạnh cóng thì sao?"
Lý Hùng hơi nhún vai nói: "Giờ anh cũng chỉ có hai cái áo lông thôi, một cái cho chị em, một cái thì em tự xử đi".
Lúc Lý Hùng nói những lời này thì cười xấu xa.
Rõ ràng là anh có rất nhiều áo lông.
Đừng nói là hai cái, hai trăm cái cũng có.
Bởi vì lúc Lý Hùng lấy ra được cái áo lông trong không khí, Hứa Mộc Tình ngạc nhiên khi thấy bên trên áo vẫn cón mác.
Giống như Lý Hùng lấy chiếc áo này từ ngay cửa hàng quần áo vậy.
Mà Hứa Mộc Tình cũng từng nhìn thấy cái mác này rồi.
Nhìn kĩ thì nó là tiếng anh, cách đóng gói và mác của nó hình như là hàng ngoại.
Hứa Mộc Tình mặc áo lông trên người, cô phát hiện chiếc áo này không chỉ ấm mà còn vừa như in, cứ như may theo số đo của cô vậy.
Hứa Hạo Nhiên bối rối một lúc sau đó cởi áo lông cho Lý Liễu Nhi mặc.
Sau đó cậu ta nắm tay cô ấy đi về phía trước.
"Anh rể, em hiểu rồi, anh đang muốn thử em chứ gì?"
"Anh từng nói chỉ khi chịu được lạnh và nóng thì mới có thể mạnh lên, coi như em với chị em đang tu luyện đi".
Lý Hùng cười không nói, Hứa Hạo Nhiên đã nói ra thì anh không cần nhắc lại.
Hứa Mộc Tình nghe Hứa Hạo Nhiên nói thế, đang định cởi áo ra thì Lý Hùng khẽ lắc đầu nói: "Em thì không cần".
"Cách tu luyện của em và Hạo Nhiên khác nhau".
"Mà càng đi sâu vào trong, cái áo lông này cũng chỉ giúp em thấy đỡ lạnh hơn chút thôi".
"Em sẽ nhanh chóng cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt ngay thôi".
...
Khoảng nửa tiếng sau.
Đám người Lý Hùng đã đi một đoạn dài.
Bọn họ vượt qua dự đoán của nhiều người.
Người ăn chân gà lúc nãy giờ chùi miệng đứng lên.
Sau lưng anh ta có bảy tám người mặc quần áo đen.
Những người này mang bao tay màu đen, cả người phóng ra khí tức lạnh lùng xa cách.
Còn đám người Trương Trường Quang ai ai cũng mặc bộ đồ màu trắng, mang găng tay màu trắng.
Hai nhóm người này vừa đứng lên lập tức đối đầu với nhau.
Nhất là Trương Trường Quang, anh ta cười khẩy nhìn người vừa ăn chân gà kia.
"Tôn Kế Tổ, mày định tranh người đẹp với tao đấy à?"
"Mày cũng không tự soi gương xem, người ta thèm để ý đến cái loại hàng như mày chắc?"
Trước mặt Tôn Thế Tổ, Trương Trường Quang không khách khí như vừa nãy.
Anh ta thể hiện rõ sự khinh bỉ của mình với Tôn Thế Tổ.
Mà hai người đứng chung một chỗ lại lộ rõ sự đối lập, châm chọc lẫn nhau.
Chương 857: Cậu đây liều chết với mày
Đột nhiên, Tôn Kế Tổ bật cười. So với Trương Trường Quang, anh ta rõ ràng là thô tục hơn.
"Trương Trường Quang, đồ khốn nạn! Mày cho rằng ai cũng xấu xa bẩn thỉu như mày sao?"
Giọng của Tôn Kế Tổ to đến nỗi mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Trương Trường Quang sắc mặt đột nhiên trùng xuống: "Mày đang nói cái gì vậy? Mày dám vu khống tao trước mặt nhiều người như vậy, mày có tin giờ tao giết mày luôn không!"
"Ồ! Mày cho rằng cậu đây sẽ sợ mày à?"
"Hai chúng ta đánh nhau từ bé đến lớn, tao thua mày bao giờ chưa?"
"Mày có nhớ lần trước tao đánh mày giống đánh chó không".
Năm ngón tay đeo găng tay trắng của Trương Trường Quang siết chặt thành nắm đấm, cả người anh ta tỏa ra một luồng khí tức cực kỳ hung hãn và nguy hiểm.
"Tôn Kế Tổ, nếu mày còn dám nói thêm một câu nữa, tao đây sẽ liều chết với mày!"
Đối mặt với lời đe dọa của Trương Trường Quang, Tôn Kế Tổ lại rất ung dung, anh ta chả coi đối phương ra gì.
"Hừm, vẫn chỉ được cái nói mồm nhỉ".
"Tao còn tưởng rằng mày du học mấy năm, ngấm được ít văn hóa Tây thì khi về nước sẽ có gì đó gọi là thay đổi chứ".
"Nhưng mà vẫn chỉ mang cái tính đó nhỉ, nhìn thấy phụ nữ cái là đứng không nổi luôn".
"Ai xinh đẹp một chút là đã muốn lao vào xé quần lột áo người ta ra".
"Tao nói chứ, trong đầu mày đều là cứt chó sao? Mày không thể bình thường một chút sao?"
"Lúc nãy mày nói tao tự biết lượng sức mình đi à, thế sao mày không tự nhìn hàng của mày đi?"
"Mày thật sự cho rằng sau khi xông vào anh hùng cứu mỹ nhân, thì người ta sẽ ôm lấy mày sao?"
"Nằm mơ đi, tao nói cho mày biết, bây giờ mày đang tự rước nhục đấy!"
Lúc này, lông mày của Trương Trường Quang đã cau chặt lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Tôn Kế Tổ và nói: "Ý của mày là gì?"
Tôn Kế Tổ khịt mũi và nói: "Đồ ngốc! Mày dán chặt cái mắt chó của mày vào hai mỹ nhân đó".
"Chả nhẽ mày không phát hiện ra sao? Có một vị cao thủ đứng bên cạnh mỹ nhân vừa nói chuyện với mày đấy?"
"Cao thủ?"
Trương Trường Quang suy nghĩ kỹ lại, nhóm Hứa Mộc Tình tổng cộng chỉ có năm người.
Tina và Hứa Mộc Tình, cũng như Lý Liễu Nhi, người đứng đó lặng lẽ trông như một con rối, trông không giống cao thủ.
Nếu thực sự muốn nói, thì đó chỉ có thể là hai người đàn ông kia.
Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại, Trương Trường Quang không nghĩ rằng hai người đàn ông này là cao thủ.
Sau đó anh ta nói: "Mày đang nói nhảm nhí gì vậy, hai người đó chỉ là người hầu thôi".
Tôn Kế Tổ cười to: "Nếu mày nói là người hầu thì là người hầu. Dù sao cậu đây cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, giờ tao sẽ đi đến cùng".
"Tao muốn xem kho báu nào được cất giấu trong hồ nước lạnh giá vạn năm tuổi đó!"
Tin tức về kho báu được cất giấu trong hồ nước vạn năm là do có người cố tình tung ra.
Bây giờ có thể nói rằng cả giang hồ đều biết rằng trong hang động này có thứ gì đó.
Những người ở gần lái xe trực tiếp đến thôn, trong khi những người ở xa cũng đã lên đường.
Hoa Hạ nói lớn thì không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Trên khắp Hoa Hạ, có đủ loại giáo phái ẩn sĩ ở mọi nơi, đều đã tồn tại hàng trăm năm, thậm chí lâu hơn.
Thời thế đang thay đổi, nhưng trên thực tế, quy luật sinh tồn của những môn phái này không thay đổi nhiều.
Bọn họ đều là những kẻ săn mồi giống như trước đây, chỉ cần nghe thấy bảo vật xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ phái tinh anh dưới trướng đến cướp bóc.
Đây thực ra là bản chất của con người, dù là công ty, xí nghiệp, cướp đoạt tài nguyên và đất đai, môn phái cướp đoạt bảo vật hay sách cổ, bản chất đều giống nhau.
Đây cũng là một trong những lý do chính khiến chúng có thể tồn tại lâu như vậy.
Hiện chưa có ai vào hồ nước ngàn năm này, họ thậm chí còn chưa tìm thấy sự tồn tại thực sự của nó.
Tuy nhiên, tất cả các môn phái đều ở thế thà tin tưởng còn hơn không.
Hơn nữa, sau khi những đệ tử này tiến vào, đều cảm thấy không khí lạnh như băng.
Những thứ khác không nói, chỉ riêng một thứ này thôi cũng đủ cho thấy trong động nhất định phải có bảo vật rồi.
Về phần nó là cái gì thì không ai biết, nhưng càng như thế này thì càng khiến những thanh niên này muốn giành được nó bằng mọi giá.
Trương Trường Quang nhìn Tôn Kế Tổ dẫn người vào trước, anh ta nghiến răng, cũng lập tức dẫn theo người của mình vào.
Sau khi vào động, hai đội một mực hướng về phía trước.
Đối với Tôn Kế Tổ, mục tiêu thực sự của anh ta là lấy được kho báu trong lời đồn kia.
Về phần đám Lý Hùng, Tôn Kế Tổ luôn sẵn sàng giúp đỡ nếu anh ta gặp được họ.
Nếu không gặp được họ, cũng sẽ không chủ động đi tìm.
Rốt cuộc, anh ta ở đây không phải để giúp người, mà là để cướp bảo vật.
Hơn nữa, những lời Tôn Kế Tổ nói với Trương Trường Quang vừa rồi không phải chỉ để dọa dẫm.
Trương Trường Quang lúc đó đã đổ dồn ánh mắt và sự chú ý vào Hứa Mộc Tình, anh ta không nhận ra rằng Lý Hùng đứng cạnh Hứa Mộc Tình thực sự là một cao thủ ngầm.
Khi đó, Tôn Kế Tổ cách Lý Hùng chừng mười mét, mặc dù Lý Hùng đứng đó nhìn có vẻ ung dung, không hề có chút hung hãn nào.
Tuy nhiên, lúc đó Tôn Kế Tổ đã dự đoán, trong phạm vi hơn chục mét, nếu phát động tấn công Lý Hùng thì trong bao lâu sẽ hạ gục được Lý Hùng.
Tuy nhiên, sau khi tính toán Tôn Kế Tổ nhận thấy rằng dù lao tới ở góc độ nào thì anh ta cũng không có cơ hội chiến thắng.
Mặc dù Lý Hùng trông bình thường, nhưng anh có một khí chất khiến Tôn Kế Tổ cảm thấy hồi hộp và sợ hãi.
Tôn Kế Tổ chỉ cảm thấy loại khí tức này ở những trưởng lão trong gia tộc mình thôi.
Một người tuổi còn trẻ mà đã có thực lực đáng sợ như vậy, chỉ có thể cho thấy một điều, Lý Hùng có khả năng xuất thân từ thế lực lớn tuổi hơn cả Cổ lão!
Càng vào sâu trong hang, hơi lạnh trong không khí càng lộ rõ.
Chẳng bao lâu, Tôn Kế Tổ và Trương Trường Quang đã đến góc hang.
Ở đây có một hòn đá, họ đã cố ý đặt nó ở đây trước khi họ vào.
Mục đích để phân biệt phương hướng, vì lúc này trước mặt có ba ngã ba.
Họ đã khám phá hai trong số ba ngã ba này.
Một đầu là ngõ cụt, còn đầu kia dẫn đến một vực thẳm dưới lòng đất.
Đứng cạnh vực thẳm ném một hòn đá xuống, luôn có thể nghe thấy tiếng hòn đá rơi xuống, điều này cho thấy vực thẳm không có đáy.
Còn cái còn lại, họ sẽ đi khám phá ngay bây giờ.
Trước khi đi, họ cố tình đặt một hàng đá ở hai ngã rẽ kia.
Chỉ cần có người đi qua, nhất định sẽ đá phải tảng đá, như vậy liền có thể biết là nên đi về phía nào.
Điều khiến Tôn Kế Tổ và Trương Trường Quang ngạc nhiên là đám Lý Hùng đã đi thẳng đến hang động ở phía bên phải mà họ chưa khám phá.
Chương 858: Con dơi khổng lồ
Trương Trường Quang nhìn thấy, không khỏi cười lạnh nói: "Thật sự không biết là may hay rủi. Bọn họ đã chọn con đường khó đi và nguy hiểm nhất".
Khi Trương Trường Quang vênh váo, tỏ thái độ coi thường hai người Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên, Tôn Kế Tổ đã bước lên phía trước, anh ta không tự cao tự đại như Trương Trường Quang.
Anh ta cảm thấy Lý Hùng hẳn là đã biết được lối vào thật rồi.
Cứ như vậy, họ rất có thể sẽ lấy được kho báu trước mất.
Lúc này, Tôn Kế Tổ trong lòng cũng có một ý nghĩ.
Năm người Lý Hùng chắc chắn là đang giả heo ăn thịt hổ.
Nhìn bề ngoài, họ không khác gì người thường, nhưng thực chất họ mới là cao thủ thực sự.
Tôn Kế Tổ cũng có chút hoảng hốt, anh ta nhanh chóng tăng tốc độ.
Đồng thời, do nhiệt độ bên trong hang ngày càng xuống thấp nên nhóm cao thủ này không còn làm bộ mặc quần áo mỏng nữa, mọi người đều khoác thêm áo khoác dày vào.
Nhưng bất chấp điều này, cái lạnh tê tái đó bám theo dai dẳng.
Hầu như ai cũng dùng nội lực để bảo vệ thân thể, nhưng nội lực có hạn, không ai biết hang sâu này sâu bao nhiêu.
Càng vào sâu, càng không thấy đám người Lý Hùng đâu, Tôn Kế Tổ biết lần này mình đã gặp phải cao thủ thật rồi.
Nhưng điều kỳ lạ là, thân là người trong giới, cứ bốn năm một lần sẽ có đại hội võ lâm thanh niên.
"Nhân Bảng" của bảng xếp hạng võ lâm được sắp xếp dựa vào đại hội võ thuật thanh niên này.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, Tôn Kế Tổ chưa từng nhìn thấy Lý Hùng.
Hơn nữa, hai mỹ nữ bên cạnh Lý Hùng, bất kể là dung mạo xinh đẹp tuyệt trần cũng không có tiếng tăm gì.
Lời giải thích duy nhất lúc này là Lý Hùng chắc chắn đến từ một lĩnh vực sâu hơn và cao cấp hơn.
Điều đó hoàn toàn nằm ngoài tầm với của Tôn Kế Tổ và Trương Trường Quang.
Tôn Kế Tổ không nói với Trương Trường Quang phán đoán của mình.
Đối với Tôn Kế Tổ, Trương Trường Quang một tên ngốc, chết dưới tay Lý Hùng là tốt nhất!
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ quái.
Ngay lập tức, Tôn Kế Tổ và Trương Trường Quang lao tới.
"Bùm!"
Khi hai người vừa vòng qua góc thì nhìn thấy một vật thể màu đen cực lớn đột nhiên bay về phía hai người.
Khả năng phản ứng của Tôn Kế Tổ nhanh hơn, anh ta lập tức né sang bên phải, để lộ ra nhiều khoảng trống hơn cho Trương Trường Quang, kẻ gà mờ đang đứng sau lưng anh ta.
Trương Trường Quang chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã bị vật đen đập mạnh vào, sau đó cả người bị đánh bay đi, va vào bức tường phía sau.
"Cậu chủ, cậu chủ, cậu không sao chứ?"
Khi mấy thuộc hạ của Trương Trường Quang kéo anh ta ra khỏi bức tường, cơ thể Trương Trường Quang đau đớn khủng khiếp, hai mắt trợn tròn.
Bởi vì anh ta phát hiện ra rằng thứ đã đánh bay anh ta lúc nãy hóa ra là một con dơi lớn.
Mà con dơi này đã đạt đến kích thước khủng khiếp.
Trong tình huống bình thường, dù con dơi có lớn cỡ nào cũng không vượt quá một bàn tay, nhưng con dơi trước mặt có kích thước bằng một cánh cửa!
Trương Trường Quang nhanh chóng nhảy sang một bên vì sợ hãi, không thể tin được cao thủ như nào có thể đánh bay con dơi lớn như vậy.
Tuy con dơi này đã chết, nhưng dù vậy, đứng cạnh con dơi này, Trương Trường Quang vẫn có thể cảm nhận được sự hung ác và ghê rợn mà con dơi này toát ra khi còn sống.
Trương Trường Quang đột nhiên quay đầu lại và nhìn về hướng con dơi bay tới, chỉ với một cái nhìn, Trương Trường Quang đã trợn tròn mắt.
Bởi vì lúc này có một khoảng không rộng lớn phía trước, không gian này có kích thước bằng một sân bóng rổ.
Lúc này, ở chính giữa không gian hai bên trái phải của sân bóng rổ, năm người Lý Hùng đang đứng đó.
Xung quanh họ, có ít nhất bốn con dơi khổng lồ, tất cả đều to bằng cái cửa, bay nhanh xung quanh họ.
Khi những con dơi khổng lồ này đang bay, chúng cũng sẽ khuấy động một luồng gió rất mạnh, thêm vào đó, cái động này cực kỳ lạnh, gió rít lên tạo nên cái rét lạnh thấu xương.
Lúc này Hứa Mộc Tình đang đứng bên cạnh Lý Hùng, tay nắm chặt lấy cánh tay Lý Hùng, có vẻ hơi căng thẳng.
Mà sự căng thẳng này ở trong mắt Trương Trường Quang lại có vẻ quyến rũ mê người, Trương Trường Quang lập tức nhảy dậy lên kêu to một tiếng.
Anh ta rút một thanh kiếm từ thắt lưng của mình ra, hình dạng của thanh kiếm trông rất ngầu, nó được làm bằng công nghệ rèn thép hiện đại.
Thậm chí còn có đường vân laze trên bề mặt, trên đó là một đầu rồng, sống động như thật.
Nhìn tổng thể sáng như mới, sáng chói sắc nét.
"Đừng lo, tôi ở đây để cứu mọi người".
Trương Trường Quang háo hức thể hiện bản thân trước Hứa Mộc Tình, cũng muốn thu hút Hứa Mộc Tình bằng những động tác anh dũng của anh ta, để người đẹp lao vào vòng tay của anh ta.
Lập tức, Trương Trường Quang nắm lấy thanh trường kiếm bằng thép trong tay, lao tới một con dơi to lớn đang chuẩn bị vồ về phía Hứa Mộc Tình với tốc độ nhanh nhất.
"Cuồng phong thập tam kiếm!"
Để thể hiện bản thân, Trương Trường Quang vừa ra tay đã ra tuyệt chiêu.
Lập tức, bóng của Trương Trường Quang lóe lên, khi thanh trường kiếm vung trên không trung sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ.
Sau khi ánh kiếm lóe lên, con dơi khổng lồ đã bị chém chết bởi mấy đường chém tán loạn của Trương Trường Quang.
Trương Trường Quang rơi xuống đất hất nhẹ tóc, sau đó làm một tư thế vô cùng sang trọng và tự nhiên, quay đầu nhìn Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, lúc này, năm người Lý Hùng đã xoay người đi về phía con đường phía trước.
Bởi vì, hai con dơi khổng lồ khác không biết đã bị cao thủ nào giết chết từ bao giờ rồi.
Chúng không có bất kì vết thương nào trên người, cơ thể to lớn của chúng rơi thẳng xuống đất, nhìn qua đã không còn chút sinh khí nào nữa rồi.
Trương Trường Quang ban đầu định mở miệng, duỗi tay ra muốn gọi đám người Hứa Mộc Tình.
Kết quả, Tôn Kế Tổ đi ngang qua Trương Trường Quang và nói một cách hờ hững: "Làm màu".
Trương Trường Quang lập tức nhảy dựng lên chỉ vào Tôn Kế Tổ và nói: "Tôn Kế Tổ, đồ chó, không phải mày nói rằng mày không có hứng thú với hai người đẹp này sao? Tại sao mày lại muốn cướp đoạt danh tiếng của cậu đây?"
Trương Trường Quang nghĩ rằng Tôn Kế Tổ đã giết hai con dơi to lớn kia.
Kết quả, Tôn Kế Tổ vừa đi được vài bước thì dừng lại, chậm rãi quay người lại, nói với Trương Trường Quang: "Mày nghĩ dựa vào năng lực của tao thì có thể âm thầm giết hai con dơi lớn như vậy sao?"
Cùng lúc đó, Tôn Kế Tổ chỉ vào con dơi bên cạnh Trương Trường Quang đã bị băm thành tám mảnh.
"Cái con này, nếu người nó tấn công lúc đầu là mày, thì mày sẽ không có thời gian để đứng đây nói chuyện nữa đâu".
Chương 859: Nước không đóng băng
"Đừng nói đến cái thứ kiếm pháp làm màu lúc nãy của mày, cho dù có cố gắng hết sức cũng chưa chắc đã chiếm được thế thượng phong đâu".
"Dùng óc heo của mày mà nghĩ đi. Đừng có để sắc đẹp làm cho úng não, nếu như mày bị úng não rồi chết thì tao cũng rất vui đấy".
"Chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy có chút không nỡ".
Nói xong, Tôn Kế Tổ hừ lạnh một tiếng.
Khi Tôn Kế Tổ đi về phía trước, Trương Trường Quang nhanh chóng quay đầu lại, hỏi những đàn em theo sau anh ta: "Chúng mày có thấy ai đã ra tay không?"
Mấy tên đó lắc đầu: "Quá nhanh, không có cách nào nhìn rõ được".
Một đàn em khác suy nghĩ một hồi rồi nói: "Có thể là người đàn ông mặc quần áo bình thường kia làm. Vừa rồi tôi nhìn thấy tay của anh ta có vẻ hơi cử động".
Người đàn ông mặc quần áo bình thường được người của Trương Trường Quang nhắc đến: "Là Lý Hùng".
Và khi nghe thuộc hạ của mình nói vậy, Trương Trường Quang ngay lập tức đá mạnh vào người tên thuộc hạ, đá văng hắn sang bên cạnh.
"Mày nghĩ tao là đồ ngốc sao? Thằng đó chỉ là một thằng hầu rẻ rách theo sau thôi".
"Loại rác rưởi đó làm sao có thể giải quyết được hai con dơi lớn trong thời gian ngắn như vậy?"
Trương Trường Quang tự an ủi nói: "Nếu tao đoán không lầm, hẳn là có cao thủ âm thầm bảo hộ cho hai mỹ nhân. Hai mỹ nhân này hẳn là có gia cảnh rất lớn".
"Hì hì, xem ra cơ hội của cậu đây tới rồi".
Vào lúc này, trên mặt Trương Trường Quang hiện ra một nụ cười đầy tà ác.
"Chỉ cần cậu đây thể hiện tốt một chút, để các người đẹp yêu thích thì có thể bước chân vào thế lực to lớn sau lưng bọn họ rồi".
"Đó sẽ giúp ích rất nhiều cho môn phái và gia tộc chúng ta!"
Suy nghĩ theo hướng này, Trương Trường Quang giờ chú ý hơn đến ngoại hình cũng như cách cư xử và phép xã giao của mình.
Anh ta khẽ hất tóc, chỉnh đốn lại quần áo hơi xộc xệch rồi lập tức cùng người của mình tiến lên phía trước.
...
Càng vào bên trong, không khí trong hang sẽ càng lạnh.
Cảm giác như đang đi bộ từ khu vực làm lạnh của tủ lạnh sang khu vực ngăn đá.
Bức tường bên cạnh ban đầu vẫn bình thường, nhưng khi đi mãi, có thể thấy rõ sương giá trên bức tường đá, ngay cả con đường dưới chân cũng vậy, nếu không chú ý sẽ rất dễ bị trượt.
Chẳng mấy chốc, nhóm người Lý Hùng đã tới hồ nước.
Không gian phía dưới của hang động này không quá lớn, nếu nhìn từ bề mặt, nó giống như một ao cá nhỏ ven đường.
Bên cạnh trụi lủi, không có cái gì, có thể nói là không có gì chắn ngang tầm mắt.
Tuy nhiên, có một điều nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, đó là ngay cả bức tường bên cạnh cũng bị đóng băng, nhưng nước trong hồ trước mặt không hề bị đóng băng, cảm giác này rất kỳ lạ.
Tôn Kế Tổ đến từ phương bắc, thân hình cao lớn của anh ta cũng thể hiện sức mạnh của người phương bắc.
Anh ta sải bước đi đến bên cạnh hồ, nhìn vào bên trong, cau mày nói: "Kỳ lạ! Không khí ở đây lạnh như vậy, tại sao hồ nước lạnh này lại không đóng băng?"
Trước khi Tôn Kế Tổ đến, anh ta không biết nhiều về tình hình trong hang động này, anh ta chỉ nghe nói trong đó có bảo vật thôi.
Ngay từ đầu cũng chỉ có tâm lý đến đây chơi, cũng không có nói nhất định phải mang cái gì về.
Nhưng dần dần, anh ta đã phát hiện ra điểm đặc biệt của hang động này.
Mặc dù mọi người đều chưa từng nhìn thấy cái gọi là kho báu, nhưng những dấu hiệu kỳ lạ nhìn thấy bằng mắt thường cũng đã giải thích được rất nhiều rồi.
Tôn Kế Tổ đến từ phương bắc, anh ta biết rất rõ rằng trong điều kiện khắc nghiệt như vậy, đừng nói là một cái ao nhỏ, thậm chí là một con sông, e rằng ít nhất cũng đã bị đóng băng dày một mét rồi.
Tôn Kế Tổ chậm rãi ngồi xổm xuống, vừa đưa tay muốn chạm vào nước, liền nghe thấy Lý Hùng bên cạnh nhàn nhạt nói: "Trước khi chạm vào nước ở đây, tôi đề nghị cậu chuẩn bị trước".
Nghe được lời nói của Lý Hùng, bàn tay của Tôn Kế Tổ lập tức dừng lại, lúc này ngón tay của anh ta cách mặt ao chưa đầy một móng tay.
Tôn Kế Tổ nhanh chóng thu tay lại, đồng thời quay đầu nhìn Lý Hùng.
"Anh có biết tại sao cái hồ này không đóng băng không?"
Lý Hùng nhẹ nói: "Trên đời này có ba loại nước sẽ không đóng băng".
"Hai loại kia người thường không gặp được, nước trước mặt gọi là Nhược Thủy".
Ngay sau khi Lý Hùng nói ra câu này, Trương Trường Quang đang muốn thể hiện bản thân, đột nhiên phá lên cười: "Hahahaha, đồ ngốc, muốn tinh tướng, thì cũng phải bịa ra một lý do chính đáng chứ".
"Nhược Thủy cái là gì?"
"Nhược Thủy là thứ đại diện cho tình yêu, Nhược Thủy ba nghìn, tôi chỉ lấy một bầu".
Trong khi Trương Trường Quang nói điều này, còn quay đầu lại nhìn Hứa Mộc Tình.
Trong mắt tỏa ra một loại ánh sáng kỳ lạ, như phóng ra điện vậy.
Từ nãy đến giờ, thấy Trương Trường Quang này cứ mê gái chết đi sống lại, Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh Lý Hùng hiển nhiên không thể chịu đựng được nữa, nói với Lý Hùng: "Anh rể, em có thể đánh anh ta được không?"
"Thằng này rõ ngứa đòn".
Lý Hùng mỉm cười với Trương Trường Quang.
"Nếu cậu lợi hại thế thì đến cảm nhận nước trong hồ này một tí đi".
Trương Trường Quang ngẩng cao đầu, giống như một con công kiêu hãnh, khi bước đi, anh ta cũng bày ra tư thế như người nổi tiếng, như thể anh ta là một ngôi sao quốc tế bước trên thảm đỏ, toàn thân tỏa sáng rực rỡ vậy.
Anh ta cứ vênh mặt như vậy đến bên Tôn Kế Tổ, để thể hiện sự đặc biệt và bản lĩnh của mình, anh ta cũng cố tình gièm pha Tôn Kế Tổ.
"Tao nói chứ, Tôn Kế Tổ! Khi còn nhỏ, mày cũng to gan lớn mật đấy. Sao càng lớn lá gan mày càng nhỏ đi thế".
"Mày thực sự tin những gì thằng kia nói đấy à?"
"Tao nói cho mày biết, điều này chỉ có thể cho thấy mày hiểu biết là quá ít".
"Mày ấy, không nên lúc nào cũng ở trong núi sâu rừng già luyện võ mà thỉnh thoảng nên ngồi máy bay bay vòng quanh thế giới để ngắm nhìn cảnh vật thế giới nhiều hơn, để tích lũy thêm kinh nghiệm đi".
Vừa nói, Trương Trường Quang nhẹ nhàng đỡ lấy ống tay áo, sau đó hướng về phía Lý Hùng.
"Cậu kia, để tôi nói cho cậu biết tại sao lại có hiện tượng này nhé".
"Tôi đã đến một nơi băng giá và có tuyết, nhưng nước không hề đóng băng. Cậu có biết tại sao không?"
"Đó là bởi vì nước này ấm, là suối nước nóng đấy, đồ ngốc!"
Ngay khi Trương Trường Quang dứt lời, anh ta thản nhiên đưa tay ra phía hồ nước.
Anh ta vừa đưa tay ra, vừa nói: "Tôi nói cho cậu, đừng nói đến việc tôi dùng tay chạm vào nước, cho dù tôi vùi mặt vào rửa cũng không có vấn đề gì".
Chương 860: Chết vì sĩ diện
Trong khi nói, tay của Trương Trường Quang đã chạm vào mặt nước.
Ngay khi tay anh ta chạm vào mặt nước, đồng tử của anh ta đã giãn ra!
Có cảm giác như anh vừa thò tay vào miệng hổ, anh ta đột ngột rút tay ra khỏi hồ.
Lúc này, mọi người gần đó đều ngạc nhiên khi thấy ngón tay của Trương Trường Quang đã đông cứng thành băng!
"Cậu chủ!?"
Đám đàn em của Trương Trường Quang sợ đến mức tái mặt, khi họ định lao tới, Trương Trường Quang đã đưa tay trái của mình về phía những người này.
Tuy rằng vừa rồi nhìn có chút chật vật, nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục lại tư thế ung dung ban đầu.
Anh ta khẽ lắc cánh tay phải đang đông cứng của mình, cười nói: "Tôi cố ý làm vậy đấy".
"Tôi đã biết rằng nước trong cái hồ này rất lạnh, mọi thứ sẽ nhanh chóng biến thành băng khi chúng chạm vào nó. Tôi chỉ muốn cho mọi người thấy điều đó thôi".
Trong khi nói, Trương Trường Quang dùng nội lực của chính mình làm tan băng, đồng thời còn sinh ra một tia nhiệt trong không khí.
Đồng thời, anh ta cũng thể hiện thần công của mình với Hứa Mộc Tình.
"Bộ nội công mà tôi sử dụng bây giờ có tên là thần công thuần dương. Nó có thể giữ ấm toàn thân cho tôi".
"Không nói tới việc ở trong một cái động nhỏ như này, cho dù ở Nam Cực hay Bắc Cực, tôi vẫn có thể ăn mặc như bây giờ, không sợ lạnh giá".
"Đồng thời, loại thần công này không phải chỉ để tránh rét, mà còn có thể…"
"Bùm!"
Trước khi Trương Trường Quang nói xong, Hứa Hạo Nhiên đã đến sau lưng Trương Trường Quang, bất ngờ đá vào eo anh ta, khiến Trương Trường Quang rơi xuống hồ.
"Lắm mồm, nếu anh giỏi thế thì cho chúng tôi xem thần công của anh đi".
Trương Trường Quang vừa rơi xuống nước, cơ thể anh ta lập tức đông cứng.
Lúc này, anh ta vội vàng huy động nội lực toàn thân.
Lập tức, không khí tràn ngập sức nóng.
Lúc đầu, Trương Trường Quang muốn thể hiện sự quyến rũ và sức mạnh siêu nhiên của mình trước mặt Hứa Mộc Tình và Tina.
Nhưng ngay sau đó anh ta đã phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Đó là, nước này thực sự vô cùng lạnh.
Mà độ lạnh của nó không phải do nhiệt độ mà là do tự nước có vấn đề!
"Cứu tôi với, cứu tôi với!"
Trương Trường Quang bắt đầu khua khoắng không ngừng.
Anh ta không biết đã muốn từ dưới nước leo lên bao nhiêu lần, nhưng lúc này, anh ta không thể thực hiện mấy động tác khua chân múa tay như bình thường được nữa.
Anh ta chỉ có thể như người chết đuối, không ngừng đập nước.
Bây giờ hầu hết năng lượng của anh ta đã được dành để chống lạnh.
Mặc dù tay và thân trên của anh ta không bị đóng băng, nhưng hai chân của anh ta đã hoàn toàn bị tê liệt, dưới hồ thực sự quá lạnh!
Mặc dù đám đàn em của Trương Trường Quang lúc đầu có vẻ rất chân thành.
Nhưng giờ phút này, bọn họ cũng không dám tới gần, ngay cả cậu chủ cũng không chịu nổi cái lạnh của nước, huống chi là bọn họ.
Tuy nhiên, trong số thuộc hạ này, vẫn có một người khá trung thành, người này lao đến trước mặt Trương Trường Quang và đưa tay về phía Trương Trường Quang.
"Cậu chủ, anh nắm lấy tay tôi đi, tôi sẽ kéo anh lên".
Khi cậu ta đưa tay ra, Trương Trường Quang đã nắm lấy tay dưới cậu ta và giật mạnh.
Tên này lập tức bị Trương Trường Quang kéo xuống hồ, Trương Trường Quang cũng lợi dụng phản lực này từ dưới hồ nhảy lên, anh ta loạng choạng trên không vài lần, sau đó lảo đảo ngã xuống đất.
Sau khi ngã xuống, Trương Trường Quang vẫn muốn thể hiện phong thái của mình trước Hứa Mộc Tình và Tina.
Anh ta còn xoay mình hai vòng, dùng khí thuần dương trong cơ thể làm vụn băng và nước bốc hơi hoàn toàn.
Ngay lập tức, lại hất nhẹ mái tóc, thể hiện phong thái và sự sang trọng.
Còn đàn em rơi xuống hồ sau khi vùng vẫy mấy lần, cả người chìm xuống nhanh chóng.
“Cậu chủ, cứu tôi, cứu tôi với!”, đàn em của Trương Trường Quang cố hết sức cầu cứu.
Hứa Hạo Nhiên từ bên cạnh hét lên: "Này, thuộc hạ của anh rơi xuống nước rồi kìa, anh không cứu cậu ta sao?"
Trương Trường Quang cười nhẹ nói: "Họ được gia tộc tôi nuôi từ nhỏ. Họ được chết vì tôi là một vinh dự".
Trương Trường Quang chỉ giương mắt nhìn người giúp đỡ mình chìm hẳn xuống, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt.
Nhưng mà, lúc này Lý Hùng chậm rãi duỗi tay phải ra.
Thấy lòng bàn tay của Lý Hùng hơi nhấc lên.
Lập tức, người của Trương Trường Quang, người đã hoàn toàn đông cứng thành băng, nổi lên từ đáy hồ.
Nhưng Lý Hùng không kéo cậu ta ra khỏi hồ, mà nói vài câu với cậu ta.
"Tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Cậu có sống được hay không là tùy thuộc vào cậu. Tiếp theo, hãy nghe thật kỹ từng lời tôi nói".
Nói xong, Lý Hùng bắt đầu thốt ra một loạt từ ngữ.
Đống từ này tối nghĩa và khó hiểu, vì vậy một người chả học hành gì như Hứa Hạo Nhiên đương nhiên là chả thể hiểu nổi.
Hứa Mộc Tình cũng nhíu mày, cô cảm thấy mấy lời Lý Hùng nói này ẩn chứa rất nhiều điều sâu sắc.
Thật tiếc khi cô không hiểu, còn Tina thì đang suy nghĩ.
Sau khi nghe những gì Lý Hùng nói, Tôn Kế Tổ ngồi xếp bằng trên mặt đất và bày ra một tư thế luyện công.
Trương Trường Quang nhìn thấy anh ta như vậy, đột nhiên bật cười.
"Tao nói chứ, mày làm cái khỉ gì vậy?"
Nhìn trò hề của Tôn Kế Tổ, Trương Trường Quang cười như bố đẻ em bé.
"Chỉ một câu nói mà đã lừa được mày".
Tôn Kế Tổ phớt lờ Trương Trường Quang.
Anh ta chăm chú đắm chìm trong những lời Lý Hùng, tựa như đã bắt được một chút bí ẩn trong đó.
Khi nhìn thấy điều này, Trương Trường Quang khẽ cau mày.
Anh ta đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Lý Hùng nói: "Cậu kia! Nếu cậu giỏi thế thì tự xuống vớt con chó tôi nuôi lên đi!"
Lý Hùng hơi quay đầu lại nhìn Trương Trường Quang, anh cười không nói lời nào.
"Tại sao cậu lại cười?"
"Kiểu này là ý gì đây?"
"Cậu dám coi thường cậu đây à?"
Lý Hùng cuối cùng cũng nói: "Tôi không có xem thường cậu, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu cảm giác ưu việt của cậu đến từ đâu".
"Cậu luôn nói rằng những đàn em sau lưng cậu là chó của cậu. Cậu đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của họ chưa?"
Lời nói của Lý Hùng càng làm cho Trương Trường Quang cười tự phụ: "Cảm giác của bọn họ là cái gì thế?"
"Chúng chỉ là những người hầu được môn phái gia tộc tôi nuôi dưỡng. Hiểu cảm giác của chúng làm gì!?"
Vừa nói, Trương Trường Quang vừa đưa tay chỉ vào tên đàn em đã đóng đá: "Người như nó, đừng nói là vì tôi mà chết, cho dù bây giờ tôi muốn bọn chúng nhảy xuống hồ, bọn chúng cũng phải tuân theo mệnh lệnh của tôi".
"Chúng sống, chúng sẽ làm công cụ cho tôi. Đây là đặc quyền của tầng lớp chúng tôi".