Mục lục
Nhặt được nữ tổng tài xinh đẹp làm vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 701: Bàn tay của thần

Lý Hùng nói với Lý Na: "Chị dâu, mọi hoạt động kinh doanh của công ty vẫn tiếp tục".

"Chị quay lại với công việc của chị đi".

"Khi nào Tình Tình tỉnh lại, hãy báo tin vui cho cô ấy".

Lý Na kiên định gật đầu: "Đừng lo lắng. Chị sẽ không phụ kỳ vọng của Tình Tình đâu".

Sau khi hai người im lặng trong mười giây, Lý Tấn chủ động nói.

"Con cứ yên tâm đi làm việc của con đi".

"Đợi đến khi việc của con kết thúc thì sẽ đến phiên bố!"

"Bố sẽ không tha cho kẻ đã bắt nạt con dâu bố đâu!"

Khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên.

Sau đó, một cơn gió rít qua hành lang.

Lý Hùng đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của mọi người!

Cho dù là với thực lực của Lý Tấn, ông ta cũng không thể nhìn rõ động tác của Lý Hùng.

Bởi vì Lý Hùng quá nhanh!

Sân bay tư nhân Trường An.

Chiếc chuyên cơ của nhà họ Long đã được khởi động.

Nhưng cửa của phi cơ riêng vẫn mở.

Họ đang chờ đợi sự trở lại của Long Chiến.

"Này, sao đội trưởng vẫn chưa trở lại nhỉ?"

"Này, đội trưởng, với tốc độ bình thường thì đã trở lại với cái đầu chó của Lý Hùng từ lâu rồi chứ nhỉ".

"Ồ! Đội trưởng nói gì thì cũng là người thôi, có lẽ đột nhiên bụng có chút khó chịu, đi toilet rồi thì sao".

"Đúng vậy, đội trưởng của chúng ta là Chiến Hoàng đấy! Cả cái Trường An to lớn này, ai có thể ngăn được bước chân của anh ấy chứ?"

Bỗng một cơn gió thoảng qua.

Long Chiến lập tức xuất hiện trước mặt hai người.

Sự xuất hiện đột ngột của Long Chiến khiến hai thành viên trong đội thị vệ của nhà họ Long sửng sốt.

Mặc dù sức chiến đấu của Long Chiến trong miệng của họ rất mạnh.

Tuy nhiên, chưa bao giờ họ sợ hãi như lúc này.

Bởi vì tốc độ của Long Chiến đã vượt xa trình độ bình thường của anh ta!

"Đội trưởng?"

Hại thành viên của đội thị vệ đột nhiên phát hiện ra vẻ mặt của Long Chiến có chút kỳ quái.

Mắt Long Chiến trợn ngược, sắc mặt tái nhợt.

Trên người lại trông thật bẩn thỉu và xộc xệch.

Quần áo cũng cho thấy mức độ hư hại khác nhau.

Lúc này, Long Chiến liền lao về phía một tên thị vệ.

Lúc đầu tên thị vệ còn ngạc nhiên.

Khi anh ta đưa tay ra đỡ lấy Long Chiến.

Đột nhiên kinh hãi phát hiện ra Long Chiến đã tắt thở từ đời nào.

Anh ta đã chết!

Mà có một người đứng sau lưng Long Chiến.

Lý Hùng!

Hai thị vệ trong nháy mắt đã nhận ra Lý Hùng!

Trước khi họ kịp hét lên, Lý Hùng đã cuốn theo một cơn gió mạnh, lướt qua họ.

"Rắc!"

Bàn tay Lý Hùng nắm lấy cổ Long Chiến, nhanh chóng đi vào cửa phi cơ riêng.

Cơ thể của hai thị vệ khẽ rung lên, sau đó nằm thẳng cẳng trên mặt đất.

Cổ của họ đã bị gãy!

Máy bay riêng này rất sang trọng.

Lúc này, trong cabin có bảy tám nhân viên y tế rất chuyên nghiệp, đang vây quanh Long Áo Quang.

Trước khi những nhân viên y tế này kịp phản ứng, thì đã có một đôi tay huỳnh quang trong không khí điểm nhẹ vào cột sống của họ.

Tất cả mọi người đều cứng đơ cùng một lúc.

Thứ duy nhất có thể di chuyển là nhãn cầu và miệng của họ.

"Có chuyện gì vậy? Tại sao cơ thể tôi không thể cử động được nữa?"

Một nhân viên y tế vừa dứt lời.

Một nữ y tá khác liền hét lên một tiếng.

Cô ta trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Lý Hùng đang đứng trước mặt mình.

Lý Hùng lập tức ném Long Chiến xuống đất, sau đó lạnh lùng nói.

"Đừng lo, kẻ tôi giết chỉ là huyết thống trực hệ của nhà họ Long thôi".

"Tôi chả buồn quan tâm đến mấy kẻ thuộc nhánh phụ như các người đâu".

Lý Hùng vừa dứt lời, mặt Long Áo Quang đang nằm trên giường bệnh cũng biến dạng vì sợ hãi!

Anh ta chưa từng nghĩ tới Lý Hùng thật sự sẽ xuất hiện ở trước mặt anh ta!

Anh ta không ngừng kêu gào với Lý Hùng.

Nhưng Lý Hùng lại coi như anh ta không tồn tại, bước tới phòng điều khiển .

Cơ trưởng máy bay và cơ phó đang ngồi tán gẫu.

Họ đang trò chuyện về việc sau khi trở về với gia tộc sẽ chơi mạt chược suốt đêm nay.

Khi hai người nhìn thấy Lý Hùng đột nhiên đi vào, đều sửng sốt một hồi.

Cơ trưởng trừng mắt nhìn Lý Hùng: "Cậu là ai? Tới đây làm gì?"

Lý Hùng bước nhanh về phía trước, tay phải nhanh chóng xẹt qua không trung, trực tiếp bóp cổ cơ trưởng!

Cơ phó ngồi bên cạnh sợ hãi.

Bởi vì cơ trưởng của chiếc máy bay này là một người có thực lực Chiến Hoàng.

Những siêu cao thủ như anh ta, dù ở đâu, đều là người khiến người ta phải bò lăn ra bái phục.

Chỉ có trong nhà họ Long, địa vị của anh ta mới thấp hơn một chút.

Nhưng cho dù là như vậy, lúc này đội trưởng trong tay Lý Hùng cũng giống như một con gà chờ bị làm thịt.

Lý Hùng muốn anh ta sống thì sống chết thì chết.

Lý Hùng lạnh lùng nhìn cơ trưởng máy bay.

"Tao sẽ cho mày một cơ hội".

"Nếu mày muốn sống sót trở về rồi chơi mạt chược cả đêm nay".

“Thì chỉ cần ngoan ngoãn lái phi cơ đến chỗ tộc trưởng nhà họ Long các người”.

Khi cơ trưởng bị Lý Hùng bóp cổ, anh ta vùng vẫy không thôi.

Nhưng không biết tại sao, tay Lý Hùng như mang theo một ma lực rất kỳ lạ.

Khi một người bị anh bóp cổ, tay chân đều sẽ buông thõng như không còn xương.

Cơ trưởng vội vàng cầu xin sự thương xót.

Anh ta còn nói với Lý Hùng rằng máy bay sẽ bay đến khu nhà của nhà họ Long.

Tộc trưởng của nhà họ Long đã ra lệnh khẩn cấp phải đưa Long Áo Quang trở lại càng sớm càng tốt.

Lý Hùng khẽ gật đầu.

Sau khi anh thả tay ra, cơ trưởng nằm rạp trên mặt đất, cả người không ngừng run lên.

Cơ trưởng chỉ cảm thấy mình không còn bất kì sức chống đỡ nào.

Nhưng khi Lý Hùng buông tay ra, anh ta mới cảm nhận được khí tức kinh khủng khiến người ta chỉ có thể thán phục tỏa ra từ cơ thể Lý Hùng.

Người này là ai?

Anh ta sẽ làm gì ở nhà tổ của nhà họ Long?

Khi hai người đàn ông trong phòng điều khiển đang liên tục suy đoán về mục đích của Lý Hùng.

Thì Lý Hùng đã điều khiển máy bay một cách điêu luyện.

Ngay sau đó, cabin của máy bay tự động đóng lại.

Ngay sau đó, chiếc máy bay tư nhân đã đậu sẵn trên đường băng bắt đầu lái chậm trên đường băng.

Lý Hùng nói với cơ phó bên cạnh: "Ít nhất phải mất năm phút đồng hồ đồng nghiệp của cậu mới có thể trở lại bình thường".

"Trong thời gian này, chiếc máy bay này nằm trong tầm kiểm soát của cậu".

Lý Hùng thậm chí không cần nói thêm những lời đe dọa không cần thiết.

Cơ phó ngoan ngoãn gật đầu hết lần này đến lần khác, làm đúng như những gì Lý Hùng đã nói.

Máy bay nhanh chóng cất cánh hướng về khu nhà của nhà họ Long!

Tất cả mọi người trên máy bay, bao gồm cả Long Áo Quang, đều cho rằng Lý Hùng bị điên.

Bởi vì bất kỳ ai biết được sự tồn tại của Long tộc sẽ không thể làm loại chuyện này.

Từ trước đến nay, không ai dám đối đầu với nhà họ Long.

Trong mấy ngàn năm qua, không biết có bao nhiêu thế lực lớn mạnh và gia tộc ôm mộng chống lại gia tộc họ Long.

Nhưng cuối cùng, những thế lực và gia tộc lớn này đã hoàn toàn biến mất trong dòng chảy dài của lịch sử.

Sự tồn tại của hà họ Long được ví như đỉnh Everest- nóc nhà thế giới.

Không ai có thể leo lên ngọn núi này.

Kết cục cuối cùng của họ chỉ có một.

Đó là cái chết!
Chương 702: Diệt sát

Cùng lúc đó, trong một tòa nhà cổ kính của nhà họ Long.

Một ông già mặc áo dài màu lục lam, thần thái như thần tiên, đang ngồi xếp bằng trên chiếc đệm tròn.

Có ba người quỳ ngay ngắn trước mặt của ông ta.

Ông già nhìn người đàn ông ở giữa, lạnh lùng nói.

"Bố vừa nhận được thông báo rằng máy bay đã cất cánh".

"Đang trên đường trở về".

"Có lẽ đối với con, chuyện này đã kết thúc".

"Nhưng theo bố, đây mới chỉ là sự khởi đầu".

Ông già này là tộc trưởng của nhà họ Long.

Long Thế Điển!

Người đàn ông quỳ ở giữa là con trai cả của ông ta, Long Triều Hoành.

Long Triều Hoành nhanh chóng ngẩng đầu nói với Long Thế Điển: "Bố, tên ra tay lần này chỉ là một kẻ trong một gia tộc nhỏ ở thủ đô thôi".

"Long Chiến đã giết chết Lý Hùng, mấy chuyên vặt vãnh tiếp theo chúng ta cũng không cần ra tay đâu".

"Con đã nói rõ ràng với Lý Thiên Sách, tộc trưởng của nhà họ Lý ở Trường An rồi".

"Ông ta sẽ thay chúng ta dọn dẹp nốt tàn cuộc".

"Giết sạch tất cả những người có liên quan đến Lý Hùng!"

Trong khi Long Triều Hoành nói, ánh sáng cực kỳ tàn nhẫn phóng ra từ mắt ông ta.

Dường như ở đây, ngoại trừ nhà họ Long của họ ra.

Tất cả những người khác đều như vật nuôi trong nhà vậy.

Thích chém thích giết như nào cũng đc.

"Con nghĩ là bố đang nói về cái gia tộc cỏn con kia à?"

"Đồ thiển cận!"

Khi Long Thế Điển vừa mở miệng nói, Long Triều Hoành đã run lên vì sợ hãi.

Long Triều Hoành vội vàng gục đầu xuống, sợ hãi nói: "Con ngu muội, mong bố chỉ rõ".

"Có bao giờ con thắc mắc tại sao Lý Hùng đó lại dám đánh cháu trai yêu quý của bố chưa?"

"Con thực sự cho rằng Lý Hùng có gan đó sao?"

"Trên đời này còn có kẻ nào có lá gan lớn đến thế, dám chọc thủng bầu trời trên đỉnh đầu như vậy không?"

Khí thế trên người Long Thế Điển ngày càng mạnh mẽ hơn.

Đến nỗi ba người đàn ông đang quỳ trên mặt đất cực khổ chống đỡ cơ thể, bất giác run rẩy và đổ mồ hôi hột.

Giọng nói lạnh lùng của Long Thế Điển lọt vào tai ba người.

"Bố nói cho các con biết nguyên nhân sâu xa chính là, những người nhà đó chưa đủ sợ nhà họ Long chúng ta".

"Chúng ta là rồng, chúng ta là rồng phục vụ thần!"

"Ngoại trừ thần ra, những sinh linh còn lại đều phải phủ phục dưới chân chúng ta".

"Đã đến lúc để cho những quý tộc thế gia đó biết sự lợi hại của chúng ta rồi".

"Một gia tộc họ Lý ở thủ đô sẽ không đủ".

"Các con lập tức phái người xử lý cả nhà họ Lý ở Trường An cho bố!"

Long Triều Hoành đang định nói, đột nhiên có một bóng người, cuộn mình trong cơn gió dữ dội lao đến.

Những người đàn ông này không cao, mặc đồ đen quỳ xuống trước mặt Long Thế Điển, nhỏ giọng nói.

"Chủ nhân, năm phút nữa máy bay sẽ đến sân bay".

Long Thế Điển hai mắt sáng lên, lập tức đứng dậy: "Đi, đi đón bảo bối của bố nào!"

Gia tộc họ Long này sống trên đảo.

Đảo này có sân bay riêng.

Tổng cộng có khoảng 20.000 đến 30.000 người sống trên đảo.

Ngoại trừ huyết thống trực hệ của nhà họ Long, tất cả những người khác đều là người hầu của nhà họ Long.

Những người này đã ở đây từ hơn 1.000 năm trước, hoặc thậm chí lâu hơn. Họ vẫn luôn gắn liền với nhà họ Long.

Họ giống như gia cầm.

Đã được thuần hóa từ lâu, đã quen cúi đầu ngoan ngoãn trước mặt người nhà họ Long!

Xe của Long Thế Điển chỉ cần lái trên phố.

Mọi người đều sẽ tránh nó theo phản xạ.

Sau đó ngoan ngoãn đứng bên cạnh hành lễ.

Trên hòn đảo này, Long Thế Điển là chủ nhân nắm giữ quyền sinh quyền sát!

Đoàn xe của Long Thế Điển hùng hổ lái đến sân bay trên đảo.

Lúc này, trên bầu trời xanh ở phía trước không xa, một chiếc máy bay tư nhân đang từ từ hạ cánh.

Long Thế Điển xuống xe.

Mọi người xung quanh đồng thanh chào ông ta.

"Bái kiến ông chủ!"

Long Thế Điển khẽ gật đầu.

Cuối cùng, trịch thượng, nói với một giọng điệu âm vang.

"Tất cả các người tươi tỉnh lên hết cho tôi".

"Nếu ai dám ủ rũ, cháu trai yêu quý của tôi mà bị thương tổn dù chỉ một chút thôi".

"Tôi sẽ ném cả nhà đó xuống biển cho cá ăn!"

"Vâng!!!"

Mọi người đồng thanh, đứng thẳng người trên nền bê tông cứng ngắc.

Ngay sau đó, với một âm thanh chói tai, chiếc máy bay tư nhân dừng lại trên đường băng.

Cửa cabin từ từ mở ra.

Nhân viên phục vụ đã chuẩn bị xong lập tức đưa thang đẩy đến.

Tuy nhiên, lúc này, có một người bất ngờ rơi khỏi máy bay.

"Bịch!"

Người này giống như một cái bao rác, bị tiện tay ném trên mặt đất.

Anh ta ngã từ trên cao, rơi mạnh xuống trước mặt Long Thế Điển.

Long Thế Điển cau mày, đồng thời, trong mắt hiện lên một tia cực kỳ mạnh mẽ!

Bởi vì ông ta vừa nhìn, trong nháy mắt đã nhận người rơi xuống đất, chính là thuộc hạ của ông ta, Long Chiến.

Mà lúc này, Long Chiến đã chết rồi.

Cơ thể anh ta đã lạnh ngắt từ lâu rồi!

Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của Long Chiến, tất cả mọi người đều nhanh chóng lùi lại.

Sau đó, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn bước ra khỏi cabin.

Trên tay người này cầm theo một người.

Người này giống như một cái túi xách, bị Lý Hùng dễ dàng cầm nắm trên tay.

Vị trí mà Lý Hùng đang nắm giữ chính là cổ họng của anh ta.

"Quang Nhi!!"

Long Thế Điển đột nhiên giận dữ gầm lên một tiếng!

Tiếng gầm này của Long Thế Điển mang theo một luồng khí lực vô cùng mạnh mẽ.

Những người có thực lực tương đối yếu ở bên cạnh đều bị sốc đến phun ra máu tươi.

Lý Hùng đứng ở cổng sân bay, khóe miệng hơi nhếch lên.

Lý Hùng lập tức ném Long Áo Quang về phía Long Thế Điển.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, Lý Hùng đã duỗi bàn tay phải trắng như bạch ngọc, còn đang phát sáng như huỳnh quang kia ra.

Bàn tay Lý Hùng vỗ nhẹ trên không trung.

"Bùm!"

Cách đó vài chục mét, một sức mạnh khủng bố vô hình giữa không trung đánh Long Áo Quang tan thành sương máu.

Không còn hài cốt!

"Quang Nhi!!"

Long Thế Điển gầm lên một tiếng cực kỳ tức giận.

Ông ta ngẩng đầu nhìn Lý Hùng đang đứng ở cửa máy bay, đồng tử tỏa ra tia sáng cực kỳ dữ tợn.

Ông ta duỗi một ngón tay ra chỉ vào Lý Hùng trên không trung.

Gầm lên với một chất giọng mà cách đó vài trăm mét vẫn có thể nghe thấy.

"Tao không quan tâm mày là ai".

"Tao cũng không quan tâm, gia cảnh thân thế của mày là gì?"

"Hôm nay mày dám giết chết cháu trai của tao trước mặt tao".

"Tao sẽ khiến mày, tất cả những người liên quan đến cả gia tộc của mày đều chết trong tay của tao!"

"Tao! Long Thế Điển! Tộc trưởng hiện tại của nhà họ Long".

"Thề với vinh quang của gia tộc Long trong hơn 1.700 năm!"

Khắp cơ thể Long Thế Điển phóng ra một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ.

Nhưng dưới một áp lực mạnh mẽ như vậy, Lý Hùng trông vẫn rất bình thản.

Anh vô cảm từng bước bước xuống bậc thang.

Lúc này, Lý Hùng trông không khác người thường là mấy.

Nếu là bình thường, bất cứ kẻ nào từ nhà họ Long cũng có thể xông lên giết Lý Hùng một cách dễ dàng.

Nhưng lúc này, nhiều người lại do dự.
Chương 703: Mày sống hơi lâu rồi đấy

Chiêu thức Lý Hùng vừa thi triển có phần giống với Phách Không Chưởng.

Thế nhưng, Phách Không Chưởng là một là một chiêu thức hèn hạ.

Có thể đánh một người tan thành sương khói trong tích tắc.

Ít nhất là cao thủ tuyệt thế cấp Chiến Hoàng!

Ánh mắt của Long Thế Điển sáng quắc, lúc này ông ta giơ tay phải lên, hét lên một tiếng.

“Long Quyển Phong, mày còn đợi gì nữa? Tiến lên đánh gãy chân nó cho tao”.

Long Thế Điển vừa dứt lời, đột nhiên có một trận cuồng phong ập thẳng về phía Lý Hùng.

Lúc này hai chân Lý Hùng vừa chạm đất.

Cơn cuồng phong gào thét xung quanh Lý Hùng.

Cùng với tiếng gió gào thét còn có giọng nói của một người đàn ông.

Giọng nói của người đàn ông này vang vọng khắp nơi, dường như ông ta đang nói chuyện với Lý Hùng.

“Nhóc con, tao không thể không thừa nhận gan mày lớn đấy”.

“Nhưng cho dù gan mày có lớn cỡ nào, cũng không nên làm việc ngu xuẩn như thế này”.

“Mày nghĩ mày là ai? Mày dám chống lại cả gia tộc Long Thị?”

“Tao nói cho mày biết, cho dù là một đất nước cũng không dám đắc tội với gia tộc Long Thị đâu”.

“Bởi vì Long Thị không chỉ là một gia tộc”.

“Chúng tao là một cánh cửa, một lối đi dẫn đến thế giới mới”.

Tốc độ của người đàn ông này rất nhanh, nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được.

Giọng nói của ông ta có lúc như là ở ngay cạnh tai Lý Hùng.

Có lúc lại cách xa mấy chục mét.

Lúc xa lúc gần, trên trên dưới dưới, trái trái phải phải khiến cho người ta thật khó nắm bắt.

“Sau lưng bọn tao là một thế giới mới khác”.

“Đó là nơi mà người trần mắt thịt như chúng mày vĩnh viễn không thể tưởng tượng ra được”.

“Hơn nữa mày chỉ là một Chiến Hoàng cỏn con mà cũng dám khiêu khích gia tộc Long Thị”.

“Bây giờ mày hãy chịu chết đi”.

Lúc này, Lý Hùng thản nhiên nói: “Ông không thấy mình nói hơi nhiều à?”

“Ha ha ha ha! Tao nói nhiều à? Mày nên biết mỗi câu tao đang nói chính là đang kéo dài cái mạng chó của mày đấy”.

“Đồ chó không biết điều!”

Người đàn ông tên là Long Quyển Phong này rất kiêu ngạo.

Ông ta rất tự tin về tốc độ của mình.

Dường như ông ta đang chơi một trò chơi.

Mà Lý Hùng chính là đồ chơi trong tay ông ta.

Ông ta cười to.

“Trước khi mày chết, tao rất hào phóng cho mày một cơ hội”.

“Chỉ cần bây giờ mày có thể nói chính xác tao đang đứng ở đâu, tao sẽ nhường mày ba chiêu”.

“Nếu mày không nói được, tao sẽ lập tức moi tim mày ra”.

Lý Hùng hơi nghiêng đầu, nhìn trái phải một lượt.

Lúc này anh vẫn rất bình tĩnh kiên định.

Tiếng của Long Quyển Phong ngày càng ngông cuồng.

Tiếng cười của ông ta tràn đầy tự tin, thậm chí còn vô cùng khinh thường Lý Hùng.

“Thế nào, không tìm ra tao à?”

“Tao nói cho mày biết, trong cả gia tộc Long Thị tao là người có tốc độ nhanh nhất”.

“Chính xác nên nói tao là người có tốc độ nhanh nhất Hoa Hạ ý chứ!”

“Tốc độ của tao sắp nhanh bằng tốc độ âm thanh rồi”.

“Lúc mày nghe thấy tiếng tao nói, thì tao đã sớm thay đổi vị trí của mình rồi”.

“Chỉ dựa vào một Chiến Hoàng nhãi nhép như mày thì làm sao có thể nắm bắt được hành tung của tao cơ chứ”.

“Ha ha ha ha!”

Điệu cười ngông cuồng hống hách của Long Quyển Phong không ngừng vang lên khắp bốn phía.

“Thôi được rồi, trò chơi đã kết thúc”.

“Cơ hội tao cho mày mà mày không nắm giữ được, thì đừng có trách tao nhé”.

“Bây giờ tao đếm đến ba, sau đó tay tao sẽ đâm thủng tim mày”.

“Một”.

“Hai”.

Long Quyển Phong còn chưa đếm đến ba.

Khi ông ta mới đếm đến hai, tay phải Lý Hùng giống như bạch ngọc đã được mài giũa giơ lên không trung.

“Hự!”

Tức thì, Long Quyển Phong dường như vô hình đang bao quanh Lý Hùng.

Liền giống như một con chó bị Lý Hùng bóp họng, nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

Lúc này, tất cả mọi người ngơ ra.

“Sao có thể thế được?”

Có người hét to lên.

Long Quyển Phong không hề bốc phét, ông ta chính là cao thủ có tốc độ nhanh nhất gia tộc Long Thị.

Mặc dù không chắc sẽ đứng đầu Hoa Hạ nhưng cũng xếp top đầu.

Tất cả những người có mặt ở đó, bao gồm cả Long Thế Điển, tất cả mọi người đều không thế nhìn rõ Long Quyển Phong.

Nhưng tại sao Lý Hùng lại có thể tóm lấy Long Quyển Phòng một cách nhẹ nhàng đến vậy?

Điều làm cho mọi người cảm thấy ngạc nhiên là lúc này Long Quyển Phong không thể phản đòn!

Lý Hùng bóp chặt cổ Long Quyển Phong, cổ họng phát ra tiếng rất có nghe.

“Vì sao mày có thể nhìn thấy tao?”

“Chắc chắn đây là sự trùng hợp”.

“Không thể nào, mày tuyệt đối không thể bắt được tao lần nữa”.

Long Quyển Phong vừa dứt lời, Lý Hùng đột nhiên quăng ông ta lên.

Cả người Long Quyển Phong bay lên không trung, biến mất trong chớp mắt.

“Đồ ngu”.

“Dốt nát”.

Tốc độ gió xung quanh Lý Hùng càng lúc càng nhanh.

Không còn phân biệt được đâu là gió đâu là Long Quyển Phong nữa rồi.

Cho dù ông ta có lên tiềng thì đều kèm theo tiếng gió rít.

“Lúc nãy là cơ hội duy nhất để mày giết tao”.

“Thật đáng tiếc, mày thật ngu ngốc, mày đã bỏ lỡ cơ hội này rồi”.

“Bây giờ, tao sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đâm thủng tim mày...”

Long Quyển Phong còn chưa nói xong.

Năm ngón tay của Lý Hùng lại một lần nữa nhẹ nhàng tóm vào không khí.

Sau đó cảnh tượng giống như khi nãy được lặp lại.

Một giây trước, Long Quyển Phong còn đang bốc phét xung quanh Lý Hùng.

Một lần nữa lại giống như một con chó bị Lý Hùng tóm cổ, cả người bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

Lý Hùng lạnh lùng nhìn Long Quyển Phong, bình thản nói: “Thật đáng tiếc, ông không còn cơ hội thứ hai nữa rồi”.

“Rắc hự!”

Cổ của Long Quyển Phong, có tiếng xương vỡ vụn!

Lý Hùng vứt xác của Long Quyển Phong giống như vứt túi rác, sau đó đi về phía Long Thế Điển.

“Bịch!”

Khi nãy Long Quyển Phong vẫn còn không ngừng sủa quanh Lý Hùng, lúc này đã nằm dài trên đất, xác ông ta đang lạnh dần.

“Mày!”

“Mày!”

Long Thế Điển chỉ tay vào Lý Hùng

“Sao mày dám!”

“Mày dám giết người của tao!”

Lý Hùng nhếch mép cười.

Trên khuôn mặt bình thản của anh bỗng nhiên thoáng hiện lên nụ cười lạnh lùng.

“Lão già, lúc nãy ông đã nói những lời cay độc rồi”.

“Vậy sao tôi lại không thể giết hai con chó được cơ chứ?”

“Hơn nữa ông đã nói được nhưng lời như vậy, thế thì tôi cũng nói vài câu nhé”.

“Để cho mấy người đến chết cũng không biết lý do vì sao?”

Sau khi về nước, Lý Hùng luôn thể hiện thái độ mặc kệ sự đời.

Tâm điểm của cuộc đời anh chỉ là Hứa Mộc Tình.

Vì Hứa Mộc Tình, Lý Hùng đã cố gắng rất nhiều.

Mục đích của anh không đơn giản là báo ơn.

Mà còn muốn trở thành người đàn ông của cô.

Muốn khiến cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.

Thế nhưng, đám người này lại liên tục nhiễu loạn cuộc sống của Lý Hùng và Hứa Mộc Tình.

Thậm chí suýt nữa còn khiến Hứa Mộc Tình phải rời xa anh mãi mãi.

Đối với Lý Hùng, không thể tha thứ cho đám người này được!
Chương 704: Mày là cái thá gì

Bọn họ chính là những khối u ác tính nên bắt buộc cần loại bỏ!

Sắc mặt Lý Hùng lạnh tanh, từng câu từng chữ anh nói ra khiến cho Long Thế Điển và tất cả mọi người đều kinh hãi.

“Mấy người tự cho rằng bản thân đã đứng trên đỉnh cao của thế giới”.

“Vì thế tự cho mình cái quyền ngông cuồng hống hách”.

“Coi mang sống của dân thường như cỏ rác, như chó mèo”.

“Cảm giác được tôn thờ lâu rồi khiến cho đám đầu lợn các người quên mất bản thân mình là cái thứ gì”.

“Từ bây giờ trở đi, trong mấy phút tới, tôi sẽ cho mấy người biết thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.

Trong lúc nói, Lý Hùng chầm chậm đưa tay phải ra.

Lúc này, dưới sự quan sát của nhiều người, tay Lý Hùng dường như phát sáng.

“ mấy người gia tộc Long Thị ai nấy đều tự khoe khoang bản thân là một con rồng?”

“Nếu đúng là như vậy, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ rút từng sợ gân trên người từng người một”.

“Sẽ khiến cho dòng máu cao quý của các người chảycạn kiệt”.

Lý Hùng nhìn thẳng vào Long Thế Điển.

Lúc này, cơ thể anh toát lên một luồng khí vô cùng đáng sợ.

“Hôm này, tất cả huyết thống trực hệ của gia tộc Long Thị đều phải chết!”

Sau vài giây hoảng hốt, Long Thế Điển đột nhiên phá lên cười như điên dại.

“Ha ha ha ha!”

“Mày muốn diệt sạch gia tộc Long Thị”

“Tao không nghe nhầm đây chứ!”

“Mày là cái thá gì? Mày nghĩ mày mạnh lắm hả?”

“Mày nghĩ chỉ dựa vào mỗi mình mày thì có thể đấu lại được với gia tộc Long Thị đã tồn tại hơn một ngàn bảy trăm năm à?”

Lúc này Long Thế Điển lấy từ trong túi ra một thứ bé như cái điều khiển từ xa.

Sau đó ấn vào nút màu đỏ.

Mặt ông ta nở nụ cười rất tự tin.

Ánh mắt ông ta nhìn Lý Hùng đầy khinh bỉ coi thường.

“Nhóc con, tao không thể không thừa nhận năng lực của mày mạnh hơn những người bình thường kia rất nhiều”.

“Nếu tao đoán không nhầm thì mày cũng đạt được cấp độ đỉnh cao Chiến Hoàng rồi”.

“Nhưng cứ cho là như thế đi chăng nữa, mày cũng chỉ là một người trần mắt thịt mà thôi”.

“Chỉ dựa vào mình mày mà vọng tưởng đấu lại gia tộc khổng lồ của tao”.

“Đúng là mơ tưởng hão huyền, nằm mơ giữa ban ngày”.

Trong lúc Long Thế Điển đang nói, đột nhiên đất sau lưng ông ta khẽ nứt ra.

Ngay sau đó, có một bóng người từ trong lòng đất trồi lên, đứng ngay phía sau Long Thế Điển.

Long Thế Điển nhếch mép cười và nói: “Mấy người mày vừa giết trước đó chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang che mắt người đời của gia tộc Long Thị mà thôi”.

“Long Chiến cũng thế, Long Quyển Phong cũng vậy thôi, bọn chúng và mày đều là những người trần mắt thịt bình thường”.

“Một người bình thường bất luận có tu luyện thế nào đi nữa, cùng lắm cũng chỉ loanh quanh ở mức độ Chiến Hoàng”.

“Mày cho rằng Chiến Hoàng là cảnh giới cao nhất rồi à?”

“Hoàn toàn ngược lại, Chiến Hoàng chỉ là một cấp bậc sơ kỳ trong võ đạo thôi”.

“Đối với thế giới này, mày chỉ là một thằng nhóc con miệng còi hôi sữa mà thôi!”

Mặt Long Thế Điển tràn ngập điệu cười ngạo nghễ.

Điệu cười này dường như rất tự nhiên.

Giống như một đứa trẻ sinh ra lớn lên ở thành thị, về nông thôn, ăn mặc gọn gàng bóng bẩy, ngồi trên xe sang trọng, nhìn những đứa trẻ nhà quê ăn mặc rách rưới, mặt mũi lem nhem toàn bùn đất.

Long Thế Điển giới thiệu cho Lý Hùng về thân phận của người đàn ông đứng sau ông ta.

“Lúc nãy chắc mày cũng đã nhìn thấy rồi, người sau lưng tao đây, hắn ta đã luyện được thuật Ngũ Hành Độn Giáp”.

“Hắn ta có thể chi phối điều khiển các nguyên tố trong đất”.

“Cũng giống Tôn Hành Thổ hay được nhắc đến trong truyền thuyết”.

“Hắn ta có thể độn thổ, ngày đi ngàn dặm”.

Vừa nói xong, trên đầu Long Thế Điền lại có một bóng người chầm chậm bay xuống.

Tốc độ của hắn rất chậm, giống như một cái lông vũ.

Người đàn ông này mặc một chiếc áo dài, ông ta để một mái tóc dài đen nhánh.

Nhìn có vẻ rất nho nhã.

Hai tay chắp sau lưng, đầu ngẩng cao, mũi hướng lên trời.

“Còn người này, cũng tu luyện thuật Ngũ Hành Độn Giáp, hắn ta có thể thao túng được gió”.

“Bọn họ mới chính là những kẻ mạnh thực sự trong thế giới này”.

“Mày trước mặt bọn họ, căn bản là không đỡ nổi một chiêu”.

“Tiếp theo, tao sẽ khiến đồ chó má tự cao tự đại, không biết trời cao đất dày như mày bị hành hạ đến chết”.

Long Thế Điển nói xong, người đàn ông đứng bên trái ông ta lập tức độn thổ.

Hắn ta giống như một con chuột chũi, có thể tùy ý di chuyển trong lòng đất.

Lý Hùng bật cười.

Anh đột nhiên giơ chân phải lên.

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng anh đạp mạnh chân xuống!

“Bụp!”

Cú giậm chân này của Lý Hùng rất mạnh.

Nhưng đất dưới chân anh lại không hề có một chút dấu vết nào cả.

Khi mọi người nghe thấy tiếng giậm chân, đột nhiên có một thứ gì đó bắn ra từ chỗ đất cạnh chân phải Lý Hùng, bay thẳng lên.

Lý Hùng đưa tay phải ra tóm gọn lấy cổ đối phương!

Long Thế Điển trố mắt lên nhìn!

Răng môi ông ta run lên va đập vào nhau.

Mắt nhìn Lý Hùng trân trân không thể tin được: “Không thể nào! Sao lại có thể như vậy được?”

Lý Hùng hơi nhếch mép.

Năm ngón tay của anh không ngừng siết mạnh, phát ra tiếng “rắc, rắc, rắc”.

“Lúc nãy ông nói sai một câu rồi”.

“Đối với kẻ mạnh thực sự trên thế giới này mà nói, Chiến Hoàng không phải là trẻ mẫu giáo”/.

“Mà chỉ là trẻ dưới ba tuổi mà thôi!”

“Rắc hự!”

Giống như bóp chết một con gà nhãi nhép!

Kẻ mạnh mà Long Thế Điển vừa mới nói đã chết.

Người đàn ông thao túng gió cũng trố mắt ra nhìn.

Người khác có thể không biết cái giậm chân khi nãy của Lý Hùng là như nào?

Thế nhưng hắn ta có thể cảm nhận hết tất cả uy lực của cú giậm chân đó.

Nhìn thì có vẻ lúc Lý Hùng giậm chân xuống mặt đất không hề có động tĩnh gì.

Bởi vì Lý Hùng dùng một lực rất mạnh xuyên qua mặt đất đi thẳng vào sâu trong lòng đất.

Sau đó thông qua sức mạnh này khiến cho người độn thổ tự động ngoi lên!

Chiêu thức này chỉ có những cao thủ cấp bậc trưởng lão của bọn họ mới có thể làm được!

Thật mạnh quá, người đàn ông trước mặt dường như có một sức mạnh vô hình không thể nắm bắt được.

Anh ta tuyệt đối không phải là người bình thường.

Sẽ chết!

Nếu tiếp tục đấu thì sẽ chết!

Người đàn ông không nói gì thêm, lập tức xoay người bay rất nhanh lên không trung .

Hắn ta giống như con chim ưng lao theo dòng khí chuyển động vút lên trời..

Trong chớp mắt đã bay qua không trung ra xa vài trăm mét.

Thế mà, Lý Hùng giơ ra một ngón tay, chỉ nhẹ vào người đàn ông đang bay trên không trung kia.

Nhất Dương Chỉ?

Người đàn ông đang bay lượn trên không trung giống như con chim bị gã thợ săn bắn trúng, rơi xuống trong chớp mắt.

Nếu người có thị lực tốt không khó để nhìn thấy lồng ngực người đàn ông xuất hiện một lỗ rất to đang chảy máu.

Thật đáng sợ, thật độc ác.

Lý Hùng lúc này giống một vị sát thần đến từ địa ngục.

Anh gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Tất cả những người ngáng đường anh đều phải chết!

Lý Hùng bước từng bước về phía Long Thế Điển.

Người anh toát ra khí tức cuồn cuộn như từng con sóng lớn.

Long Thế Điển không ngừng lùi về phía sau.

Ngay lúc này, ông ta biết rằng mình không thể ngăn cả được bước chân của Lý Hùng.

Thế nhưng, ông ta vẫn còn chiêu cuối cùng!
Chương 705: Thân phận thật của Lý Hùng

Mặt Long Thế Điển lộ ra vẻ gian xảo.

Ông ta nhìn chằm chằm Lý Hùng hung hăng nói.

“Trên thế giới này, mày còn có người nhà”.

“Vợ mày vẫn đang nằm trong bệnh viện”.

“Nếu mày dám giết thêm một người nào nữa của nhà họ Long”.

“Thế lực Long Thị ở nước ngoài sẽ lập tức về nước”.

“Mày có thể bảo vệ được một hai người”.

“Thế nhưng mày có thể bảo vệ được hết bọn họ không?”

“Ở nước ngoài Long Thị có hàng trăm nghìn cao thủ”.

“Trước khi mày về kịp, người nhà cùng bạn bè mày đã sớm chết hết rồi!”

Lý Hùng dừng chân, nhìn thẳng vào Long Thế Điển.

Long Thế Điển nhìn thấy Lý Hùng dừng lại liền thở phào nhẹ nhõm.

Thân là trưởng tộc gia tộc Long Thị, tất nhiên ông ta sẽ không để cho khí thế của mình bị Lý Hùng chèn ép.

Ông ta là chủ nhân của hòn đảo này.

Ở đây, ông ta là vua, là trời có thể khống chế mọi thứ.

Ông ta sao có thể để Lý Hùng treo lên đầu lên cổ mình được cơ chứ!

“Quả thật thực lực của mày rất mạnh, nhưng thế thì đã làm sao, mày cũng chỉ là một con người”.

“Tao không chỉ nắm giữ gia tộc Long Thị”.

“Chỉ một câu nói của tao, tất cả những gia tộc hạng nhất ở Hoa Hạ sẽ lập tức tấn công người nhà cũng như bạn bè mày”.

“Mày cảm thấy chỉ dựa vào mỗi mình mày có thể đấu lại với tao ư?”

Đối diện với Long Thế Điển ngạo mạn, Lý Hùng không có động tĩnh gì.

Anh chỉ cười bình thản.

Lúc này, đột nhiên điện thoại trong túi Long Thế Điển reo lên.

Long Thế Điển rút điện thoài trong túi ra, nhìn thấy con trai thứ ba của mình gọi đến.

Lúc nãy khi Long Thế Điển ấn nút màu đỏ chính là phát tín hiệu cảnh báo với tất cả đội nhóm tinh nhuệ của gia tộc.

Tất cả những lời ông ta nói với Lý Hùng đã sớm thông qua máy móc được truyền đến từng tinh anh trong gia tộc.

Bây giờ tất cả tinh anh trong gia tộc của ông ta đều đã làm theo chỉ thị tấn công người nhà và bạn bè của Lý Hùng.

Long Thế Điển tuyệt đối không thể để sự uy hiếp của Lý Hùng tồn tại trên thế giới này.

Ông ta sẽ lợi dụng bạn bè người thân của Lý Hùng, sau đó sẽ hành hạ Lý Hùng cho đến chết.

Đây không phải lần đầu tiên ông ta dùng cách này.

Nghĩ đến năm đó, khi ông ta còn tương đối yếu.

Cũng dùng chính thủ đoạn này bức một cao thủ tuyệt thế đang sống sờ sờ đến chết .

Bây giờ, Lý Hùng sẽ là người thứ hai.

Long Thế Điển ấn nút nghe.

Trong điện thoại vọng lại giọng con trai thứ ba của ông ta.

Thế nhưng, giọng nói con trai thứ ba của Long Thế Điển rất hoảng hốt.

“Bố, bố ơi, có chuyện lớn rồi”.

“Bố, những người con phái đi đều chết hết rồi”.

“Con nói cái gì cơ?”

Cả người Long Thế Điển giật nảy lên.

Giọng con trai Long Thế Điển nghe có vẻ như đang chạy, tiếng thở của anh ta rất gấp gáp.

“Bố mau chạy đi, tuyệt đối không được ở lại trên đảo, người đàn ông đó rất nguy hiểm”.

“Chúng ta không phải đối thủ của anh ta đâu! Mau chạy đi, nhanh lên a a a a a!”

Cuối cùng, Long Thế Điển nghe thấy giọng kêu thảm thiết trước khi chết của con trai mình!

Long Thế Điển sững sờ.

Ông ta căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao tất cả những việc xảy ra trước mắt đều không theo sự sắp đặt của ông ta.

Những chuyện này rốt cuộc là thế nào.

Lúc sáng khi ông ta nghe tin cháu trai ông ta gặp chuyện, ông ta đã phái người điều tra về Lý Hùng.

Ông ta đã điều tra tất cả những thông tin liên quan đến Lý Hùng .

Ngoài khoảng thời gian mười mấy năm không có thông tin gì ra.

Đợi đã!

Mười mấy năm bặt vô âm tí, chẳng lẽ là?

Trong lúc Long Thế Điển không để ý, điện thoại lại reo lên một lần nữa.

Người lần này gọi đến là em trai ông ta.

Nhị đương gia của gia tộc Long Thị, Long Thế Trấn!

Từ khi năm tuổi Long Thế Trấn luôn ở nước ngoài, ông ta có phong thái rất nho nhã, dòng máu cao quý.

Đồng thời cũng luôn giữ mình trong sạch, làm việc gì cũng rất cẩn trọng.

Vì thế, mặc dù sống giữa xã hội hỗn tạp bẩn thỉu của tầng lớp thượng lưu, đều có tiếng tốt.

Đồng thời ông ta cũng là quân sư của gia tộc Long Thị.

Có rất nhiều việc của gia tộc Lọng Thị đều là cao kiến của ông ta.

Những việc Long Thế Trấn làm đều bày mưu tính kế, tiên liệu kỹ càng, dường như không có việc gì trong thiên hạ mà ông ta không thể dự trù được.

Vì thế mỗi câu nói của ông ta đều rất thận trọng.

Thế nhưng, bây giờ giọng nói của Long Thế Điển nghe rất hốt hoảng hỗn loạn.

“Anh trai! Nhanh! Nhanh bảo tất cả người trong gia tộc quỳ xuống dập đầu với người đàn ông trước mặt anh đi!”

“Nếu anh còn muốn gia tộc chúng ta còn tồn tại trên thế giới này, tuyệt đối không được chống lại người đàn ông đó”.

“Nhanh lên anh trai, mau quỳ xuống đi!”

Long Thế Điển ngẩn người ra, ông ta còn nghĩ rằng mình nghe nhầm.

Bởi vì giọng nói ở đầu dây bên kia giống như một kẻ tâm thần, như một kể điên loạn.

Bảo trưởng tộc của gia tộc Long Thị lại phải quỳ gối dập đầu với một kẻ bình thường.

Việc như vậy tại sao lại có thể xảy ra được chứ?

Hơn nữa, Long Thế Điển không tin rằng Lý Hùng có khả năng khiến cho cả gia tộc Long Thị có thể diệt vong.

“Lão nhị, có phải em đang chịu đả kích gì không?”

“Nói chuyện cho rõ ràng vào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh! Em đã sai, em đã tính sai rồi!”

“Chúng ta đã đắc tội với người mà chúng ta vĩnh viễn không được đắc tội”.

“Người đứng trước mặt anh không phải là người bình thường, anh ta là Thần!”

“Anh ta là Thần của Hồng Hải!”

Lúc Long Thế Điển nghe thấy danh hiệu này, cả người bỗng nhiên lảo đảo.

Tiếp đó, cả người mềm nhũn ra ngồi thụp xuống đất.

Thần của Hồng Hải.

Mặc dù danh hiệu này nghe có vẻ không có gì phô trương đặc biệt.

Hơn nữa có thể những gia tộc hàng đầu đều chưa nghe qua danh hiệu này bao giờ.

Thế nhưng, là người xuất thân từ gia tộc Long Thị, một gia tộc đã có thể tiếp cận với một thế giới khác.

Thần của Hồng Hải có nghĩa là viên ngọc mã não sáng rực của thế giới này.

Anh không chỉ là thần.

Hơn thế nữa còn đứng đầu trong các vị thần!

Không ai dám trực tiếp đối đầu với thần của Hồng Hải.

Trừ khi ông ta muốn tìm đến cái chết.

Lúc này, Long Thế Điển mới nhận ra vì sao đám thuộc hạ của ông ta đến bây giờ vẫn không chịu hành động.

Chính là vì đám người của ông ta có thể đều đã bị tùy tùng của thần Hồng Hải giết sạch rồi.

Long Thế Điển run lên.

Cả người ông ta không ngừng run lên.

Răng ông ta không ngừng va đập vào nhau tạo nên tiếng “cập cập cập”.

Ông ta muốn xin Lý Hùng tha mạng.

Thế nhưng lúc này khí tức mạnh mẽ mà Lý Hùng phóng ra khiến cho Long Thế Điển không có cơ hội để nói được nữa rồi.

Hơn nữa biểu hiện của Lý Hùng đã nói rõ cho Long Thế Điển hiểu.

Xin tha cũng vô dụng!

Ngay lúc này, chỉ có mỗi Long Thế Điển là đang đứng.

Những người xung quanh ông ta đều đã quỳ xuống hết rồi.

Đến con trai của Long Thế Điển cũng quỳ xuống.

Bọn họ không ngừng xin Lý Hùng tha chết.

Long Thế Điển cũng chầm chậm quỳ xuống.

Cuối cùng ông ta cũng từ bỏ lòng kiêu hãnh cúi đầu xuống.

Ông ta rất chân thành thật tâm nói với Lý Hùng: “Xin lỗi, tôi sai rồi”.

“Tôi xin lỗi tất cả những việc làm mà cháu trai tôi đã làm, tôi xin lỗi anh”.

“Tôi nhất định sẽ thành tâm hối cải, xin anh hãy tha cho chúng tôi!”

“Hơn nữa cháu trai tôi đã chết rồi, con trai tôi cũng vì phán đoán sai lầm của tôi mà chết ở Ninh Châu!”

“Cầu xin anh, hãy để cho gia tộc tôi một con đường sống!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK