• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366: Nhanh! Nhanh!

Trước khi bọn họ kịp mở miệng, Chung Vô Thất đã đưa cho bọn họ hai cốc sữa đậu nành đường đỏ mà ông ta vừa mua.

“Đã nói với hai cậu bao nhiêu lần rồi?”

“Bất kể gặp phải chuyện gì, cũng phải bình tĩnh giải quyết”.

“Uống xong cốc sữa đậu nành đi rồi nói tiếp”.

Chung Vô Thất đã dành một nửa cuộc đời để tập luyện võ thuật.

Sau khi trở thành chưởng môn phái Hàn Sơn, ông ta đã dành phần lớn thời gian của mình để điều hành môn phái với ý định thống trị phía Đông.

Mặc dù ông ta chưa kết hôn, nhưng đối với ông ta, các đệ tử trong sư môn chính là người nhà của ông ta, ông ta coi bọn họ như con cháu ruột thịt của mình.

Nghĩ đến đây, Chung Vô Thất đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Sau khi hai đệ tử uống hết cốc sữa đậu nành, một người nói: “Sư phụ, tam sư thúc và lục sư thúc đã bị người ta đánh gãy tay chân rồi!”

“Gì cơ!?”

Dù khả năng kiềm chế có tốt đến đâu, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí tốt thế nào đi chăng nữa.

Khi Chung Vô Thất nghe được tin đó, đồng tử của ông ta lập tức co lại.

Tuy thực lực của tam sư đệ và lục sư đệ không bằng ông ta, nhưng bọn họ đều là đại tông sư.

Hai người cùng bị đánh gãy chân gãy tay cùng lúc, vậy có nghĩa là sao?

Có người muốn tiêu diệt môn phái của họ!

Chung Vô Thất vội vã bỏ đi cùng với hai đệ tử của mình.

Bà cô bán sữa đậu nành nhìn theo chiếc xe phi nhanh với tốc độ bàn thờ, nói: “Không ngờ rằng mình lại phán chuẩn như vậy!”

“Xem ra, mấy ngày nữa có thể chuyển tới miếu Hoàng Thành để hành nghề xem bói rồi”.

Nhanh!

Nhanh!

Chung Vô Thất liên tục thúc giục các đệ tử của mình tăng ga, nhanh chóng quay trở về Hàn Sơn.

Hàn Sơn lúc này.

Bốn người đàn ông trung niên mặc quần áo màu sắc khác nhau đứng trong đại sảnh của phái Hàn Sơn.

Bốn người này lần lượt là Phong, Vũ, Lôi, Điện.

Bọn chúng là anh em sinh bốn, họ Giang.

Bọn chúng giống nhau về cả ngoại hình lẫn chiều cao.

Càng khiến người khác kinh ngạc, thậm chí cảm thấy đáng sợ hơn là mỗi người trong số chúng đều tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ.

Đại tông sư!

Bốn tên này đều là các đại tông sư với võ công cao cường.

Lúc này, tất cả các cao thủ của Hàn Sơn đều tập trung ở đại sảnh.

Phó môn chủ Chung Chính đã bị thương nặng, trầm mặc ngồi ở trên ghế.

Các đệ tử và trưởng lão trong môn phái đứng bao vây bọn chúng.

Trong bốn người đàn ông trung niên này, tên Giang Lôi mặc đồ màu đỏ là anh cả.

Hắn ta bước lên trước hai bước, gầm lên một tiếng.

“Đám nhãi ranh chúng mày!”

“Nếu như vẫn còn muốn sống, thì bây giờ quỳ xuống cầu xin tao thương xót”.

“Nếu không thì, đừng có trách bốn anh em chúng tao không khách khí!”

Mặc dù các đệ tử của Hàn Sơn thực lực vẫn còn yếu, nhưng không có bất kỳ một ai quỳ xuống cầu xin.

Lúc này, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kiên quyết, tinh thần bất khuất dù có phải chết cũng không sợ.

Trong đó có một đệ tử trẻ tuổi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Anh ta trợn trừng mắt, chửi mắng bốn anh em nhà họ Giang trước mặt: “Bốn thằng chó chúng mày”.

“Nhân lúc chưởng môn của bọn tao không ở đây, sử dụng những thủ đoạn đê hèn bẩn thỉu để ép bọn tao đầu hàng thì gọi gì là anh hùng hảo hán?”

“Có bản lĩnh thì đợi chưởng môn của bọn tao quay về đi!”

“Đợi chưởng môn của bọn tao quay về rồi thì lũ chúng mày chết chắc!”

Giang Lôi hừ lạnh một tiếng.

Trong nháy mắt, hắn ta đã ra tay.

Nắm đấm của hắn ta với tốc độ cực nhanh.

Với một lực vô cùng quyết liệt, đấm thẳng vào ngực của người đệ tử trẻ tuổi ban nãy.

“Rắc rắc!”

Cùng với tiếng xương gãy, cơ thể của đệ tử trẻ tuổi đột nhiên mềm nhũn ra.

Chết!

Tính mạng của một cậu thanh niên trẻ tuổi đã bị lấy đi một cách dễ dàng.

Giang Lôi sừng sững kiên cường!

Khí thế ngông cuồng!

Âm thanh vang vọng như tiếng sấm!

Mỗi một lời nói ra như sấm rền bên tai mọi người.

“Nếu như chúng mày đã muốn chết, thì tao sẽ cho chúng mày toại nguyện!”

Vừa dứt lời, luồng khí tức cuồn cuộn tỏa ra trên người Giang Lôi, hắn ta muốn giết chết phó môn chủ Chu Chính!

“Bảo vệ phó môn chủ!”

Mặc dù các đệ tử của Hàn Sơn biết rằng mình sắp chết, nhưng họ vẫn chiến đầu hết mình, như những con thiêu thân lao vào ánh lửa.

Bọn họ dùng cơ thể bằng xương bằng thịt của mình để chống lại những nắm đấm thần tốc của Giang Lôi!

Mỗi lần Giang Lôi tung nắm đấm, thì sẽ có một đệ tử của Hàn Sơn bị thương hoặc chết!

Trong chớp mắt, cú đấm của Giang Lôi đã lao tới!

Chung Chính dùng toàn bộ sức lực yếu ớt còn lại của mình, bật khỏi ghế và chiến đấu với Giang Lôi cho đến chết!

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Chu Chính cuối cùng vẫn thua Giang Lôi.

Ông ấy bị một cú đấm vào ngực, đập mạnh vào tường.

“Phó môn chủ!”

Đệ tử Hàn Sơn kinh ngạc hét lên.

Mạnh quá, thật sự quá mạnh!

Trước mặt bốn người này, bọn họ hoàn toàn không có khả năng phản kháng!

Đây mới chính là đại tông sư thật sự!

Trước mặt bọn chúng, tất cả chỉ như con kiến mà thôi!

“Ha ha ha ha!”

Giang Lôi cười một cách điên cuồng.

“Hàn Sơn nhỏ bé này mà lại muốn làm bá chủ phương Đông”.

“Kể từ hôm nay, Hàn Sơn sẽ bị gạch tên khỏi giới giang hồ!”

Nỗi sợ hãi kinh hoàng khiến cơ thể của mỗi người bắt đầu run lên!

Xong rồi!

Vẻ tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người.

Bọn họ không có dũng khí để chống lại một đối thủ mạnh như vậy.

Chỉ có để đứng sát vào nhau.

Chờ chết!

“Ai dám diệt Hàn Sơn của ta?”

Lúc này, giọng nói tức giận của Chung Vô Thất từ ngoài cửa truyền tới.

Chung Vô Thất rõ ràng vẫn đang ở rất xa.

Tuy nhiên, giọng nói của ông ta đã truyền đến tai mỗi người.

Khi nghe thấy giọng nói của Chung Vô Thất, các đệ tử của Hàn Sơn như đột nhiên sống lại.

Người nào cũng nắm chặt nắm đấm.

Trong lòng mọi người đều hét lên: Chưởng môn quay về rồi!

Bốn anh em Phong, Vũ, Lôi, Điện cùng xoay người.

Trong nháy mắt, một bóng đen lóe lên.

Chung Vô Thất!

Chưởng môn Hàn Sơn!

Ông ta lúc này giống như một tượng đài bằng đá vô cùng kiên cố.

Đứng sừng sững trong sân.

Khí thế mạnh mẽ lan tỏa khắp nơi.

Sắc mặt bốn anh em Phong, Vũ, Lôi, Điện có chút thay đổi.

Giang Lôi tiến lên trước, cau mày nói: “Ông là Chung Vô Thất?”

“Đúng”.

Chung Vô Thất hơi ngẩng đầu lên.

Trong mắt Giang Lôi lộ ra vẻ khinh thường.

Đồng thời còn có sự tức giận.

“Bốn con chuột chết chúng mày, lại dám nhân lúc tao không ở đây, tấn công Hàn Sơn”.

“Hôm nay bốn anh em chúng mày đều phải chết”.

Ngay lập tức, Chung Vô Thất ra tay.

Đối mặt với bốn đại tông sư cùng một lúc!

Nhưng Chung Vô Thất không hề sợ hãi!

Nắm đấm của ông ta nhanh như chớp, mạnh như bão!

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Lúc này, năm bóng người trong sân, bay tới bay lui.

Trong không trung vang lên những tiếng đánh đấm không ngớt.

Chung Vô Thất một mình chiến đấu với bốn đại tông sư.

Nhưng không hề bị yếu thế, ngược lại càng chiến càng hăng.

Lúc này, toàn bộ các đệ tử Hàn Sơn đều hò hét hoan hô.

Đây chính là chưởng môn của bọn họ!

Đây chính là sư phụ của bọn họ!

Mặc dù thường ngày Chung Vô Thất rất nghiêm khắc với các đệ tử của mình, có rất nhiều đệ tử sau lưng âm thầm oán giận.

Nhưng lúc này đây, tất cả mọi người đều đổ dồn hết tâm trí vào người Chung Vô Thất.

Chung Vô Thất là ngọn đèn sáng nhất trong mắt bọn họ.

Là hy vọng sống sót của bọn họ.

Là niềm tự hào, kiêu hãnh của bọn họ!

“Bài Vân Chưởng!”

Xuất hiện rồi!

Bài Vân Chưởng của đại tông sư cấp cao!

Chiêu thức này là chiêu thức nhập môn cơ bản của các đệ tử Hàn Sơn.

Nhưng khi ở trong tay của Chung Vô Thất.

Được biến hóa lên gấp ngàn lần!

Đây mới chính là Bài Vân Chưởng thật sự.

Trong khi các đệ tử phái Hàn Sơn liên tục reo hò, bốn anh em Phong, Vũ, Lôi, Điện đã bị đánh đến mức kinh hồn bạt vía.

Cùng là đại tông sư, tại sao khoảng cách giữa bọn họ lại lớn như vậy?
Chương 367: Cao thủ xuất hiện

Bài Vân Chưởng mặc dù là một chiêu thức độc đáo do phái Hàn Sơn sáng lập.

Tuy nhiên những chiêu thức cơ bản thế này đại tông sư cấp bậc cao thủ như bọn họ chỉ cần nhìn qua là biết.

Nhưng chiêu thức của Chung Vô Thất bây giờ.

Tinh xảo tuyệt vời.

Sức mạnh kinh người.

“Bụp!”

Chung Vô Thất đột nhiên nhảy ra phía sau một người đàn ông.

Ông ta đấm mạnh,.

Ngay lập tức, người đàn ông này bay về phía sau, đập vào một thân cây lớn, khiến cho thân cây này gãy đôi.

Máu bắn tung tóe!

Rơi xuống đất!

“Lão tam!”

Giang Lôi giận dữ gầm lên một tiếng.

Hắn ta đấm liên tiếp về phía Chung Vô Thất.

Mỗi một cú đấm đều sử dụng toàn bộ sức lực.

Nắm đấm mạnh mẽ!

Âm thanh vang vọng như tiếng sấm rền.

Tuy nhiên những cú đấm mạnh mẽ này không hề chạm được đến người của Chung Vô Thất.

Chung Vô Thất giống như những đám mây trên bầu trời.

Có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào được.

Mà tốc độ của Chung Vô Thất càng lúc càng nhanh!

“Bài Vân Chưởng!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Chung Vô Thất đấm bằng cả hai tay.

Hai anh em khác của Giang Lôi lập tức hộc máu mồm, ngã xuống đất.

Bọn họ nhìn vào mắt Chung Vô Thất, lộ rõ vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng!

Quá mạnh rồi!

Cùng là đại tông sư, nhưng bọn họ căn bản không cùng một đẳng cấp!

Lúc này, Chung Vô Thất cao ngạo đứng lên.

Vẫn nhìn Giang Lôi bằng ánh mắt như trước.

Sắc mặt nghiêm nghi!

Lạnh lùng!

Lúc này, người mà trong lòng Chung Vô Thất cảm thấy biết ơn nhất chính là Lý Hùng!

Nếu như không có lời khuyên của Lý Hùng lúc trước, người ngã trên mặt đất lúc này có lẽ chính là ông ta.

Hơn nữa, những chiêu thức mà Chung Vô Thất sử dụng bây giờ có thể nói hoàn toàn là bản sao của Lý Hùng.

Trước đây, ông ta và Lý Hùng đã từng đánh nhau một lần.

Những chiêu thức mà Lý Hùng từng sử dụng hiện lên rõ mồn một trong đầu ông ta.

Bây giờ nhớ lại, Chung Vô Thất mới hiểu được, Lý Hùng thật ra ngay từ ban đầu đã chỉ dạy cho ông ta thế nào mới gọi là Bài Vân Chưởng thật sự.

Có thể nói, Bài Vân Chưởng mà Lý Hùng sử dụng là phiên bản nâng cấp.

Uy lực mạnh mẽ hơn.

Tốc độ nhanh hơn.

Khó đoán hơn và khiến người khác khó đề phòng hơn.

Đây mới chính là sức mạnh thật sự của Bài Vân Chưởng.

Không ngoa khi nói rằng, nếu như không phải vì cái danh chưởng môn Hàn Sơn, còn có cả tuổi tác của ông ta nữa.

Sợ rằng Chung Vô Thất có lẽ đã giống như đám nhãi ranh kia, bại trận dưới tay Lý Hùng, gọi anh một tiếng đại ca!

Bởi vì ông ta biết rất rõ, chỉ cần ông ta tiếp tục đi theo Lý Hùng, ông ta cùng với phái Hàn Sơn đều sẽ nhận được lợi ích vô cùng lớn.

Ngoài ra, cách làm việc của Chung Vô Thất cũng thay đổi rất nhiều kể từ khi ông ta đi theo Lý Hùng.

Bây giờ các đệ tử trên dưới Hàn Sơn cũng rất thân thiết với nhau, không còn giống như trước nữa.

Chuyện ma cũ bắt nạt ma mới càng ngày càng ít.

Mọi việc đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Chung Vô Thất có cảm giác rằng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, vị thế của phái Hàn Sơn nhất định sẽ được tăng lên.

Trở thành môn phái lớn số một của phía Đông!

Lúc này, Giang Lôi đột nhiên cười một cách kỳ quái.

“Chung Vô Thất, tao công nhận thực lực của mày quả thực là mạnh hơn các anh em của tao”.

“Không hổ danh là đại tông sư danh bất hư truyền!”

“Nhưng mày nghĩ rằng hôm nay tao sẽ chết trong tay mày sao?”

“Hừ, mày đề cao bản thân quá rồi đấy”.

“Bốn anh em chúng tao mặc dù thực lực không đều, nhưng phía sau bọn tao có người chống lưng”.

Giang Lôi đột nhiên gầm lên: “Hữu Hộ Pháp, đã đến lúc cậu ra tay rồi!”

Vừa dứt lời, đột nhiên có một bóng người đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đứng trước mặt Chung Vô Thất.

Đối phương vừa mới xuất hiện, con ngươi của Chung Vô Thất lập tức mở to.

Thấy nắm đấm của đối phương nhanh chóng áp sát trong tầm mắt.

Rất nhanh!

Nhanh đến mức khiến người khác không kịp thở!

Chung Vô Thất giơ tay lên đỡ theo bản năng.

Chỉ nghe thấy tiếng “bụp” một cái.

Chung Vô Thất bị đánh bật về phía sau.

Sau khi lùi lại vài bước mới có thể đứng vững được.

Những dấu chân vừa nãy của Chung Vô Thất hằn thành những vệt sâu trên mặt đất.

Cú đấm vô cùng mạnh mẽ!

Chung Vô Thất trong lòng thầm kinh hãi, cảm thấy cánh tay mình dần trở nên tê liệt.

Người vừa đến rất mạnh.

Sắc mặt Chung Vô Thất u ám, trầm giọng hỏi: “Mày là ai?”

“Hồ Khải”.

Trên mặt Hồ Khải không chút cảm xúc.

Hắn đánh giá Chung Vô Thất một lượt từ trên xuống rồi nói: “Mày còn mạnh hơn so với những lời đồn trong giang hồ”.

“Một người có thể đạt được thực lực như mày quả thật không dễ dàng”.

“Tao cho mày một cơ hội sống, bây giờ quỳ xuống trước mặt tao!”

“Dập đầu”.

“Nhận thua”.

“Tao sẽ tha cho mày một mạng”.

Ngông cuồng.

Kiêu ngạo.

Khi Hồ Khải đối mặt với Chung Vô Thất, hắn giống như một vị vua đứng trên đỉnh núi.

Hắn khinh thường.

Trong mắt hắn, Chung Vô Thất chỉ là một con muỗi.

“Nằm mơ đi!”

Câu trả lời của Chung Vô Thất ngắn gọn đầy đủ.

Ngay lập tức, ông ta mở rộng hai tay và lao về phía Hồ Khải.

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Hai người đánh đấm qua lại, cuộc chiến vô cùng kịch liệt.

Tiếng va chạm dữ dội của những nắm đấm khiến những đệ tử Hàn Sơn thực lực yếu ớt phải bịt chặt tai lại.

Nét mặt đau khổ!

Đây chính là cuộc quyết đấu giữa các cao thủ.

Bọn họ thậm chí không có tư cách đứng ở bên cạnh xem.

Sự kiêu ngạo của Hồ Khải là có lý do mà ra.

Hồ Khải bất ngờ đấm mạnh vào ngực Chung Vô Thất.

“Bụp!”

Âm thanh chấn động.

Chung Vô Thất phun ra một ngụm máu, bay ra ngoài, rơi vào vòng tay của các đệ tử.

“Vừa nãy tao còn mong chờ Bài Vân Chưởng của mày, bây giờ xem ra, cũng chỉ đến như vậy thôi”.

Hồ Khải tiến lên hai bước, lại nói: “Quỳ xuống! Thì còn có thể sống tiếp”.

“Nếu như mày còn dám phản kháng, chết!”

“Hừ!”

Chung Vô Thất bị thương nặng, gắng gượng đứng dậy.

Ông ta lau vết máu ở khóe miệng, giễu cợt nói: “Trên thế giới này, người có thể khiến tao quỳ xuống, chỉ có một người duy nhất, mày không xứng!”

Người duy nhất trên thế giới này có thể khiến ông ta quỳ xuống.

Chính là Lý Hùng.

Chung Vô Thất chấp nhận quỳ xuống không chỉ vì sức mạnh vô song của Lý Hùng mà còn là vì cách đối nhân xử thế của anh.

“Hôm nay, tao dù có chiến đấu đến chết thì cả tao và phái Hàn Sơn cũng sẽ tuyệt đối không đầu hàng!”

“Vậy mày chết đi!”

Hồ Khải hét lên một tiếng và lao về phía Chung Vô Thất.

Không thể nào phản kháng.

Chung Vô Thất nhắm chặt hai mắt, chuẩn bị chờ chết!

Cú đấm ngày càng gần!

Cơn gió cuồn cuộn làm mờ mắt tất cả mọi người.

Cái chết sắp đến rồi!

Nửa nhịp thở!

Một lần chớp mắt!

Một khoảnh khắc!

Từ ngoài cửa bỗng có cơn gió mạnh thổi tới.

Một người.

Đứng trước mặt Chung Vô Thất.

Bàn tay của anh giống như mây trên trời, cuồn cuộn bay trong gió.

“Bụp!”

Âm thanh va chạm!

Tuy nhiên âm thanh này không phải phát ra từ trên người Chung Vô Thất.

Cũng không phải phát ra từ trên người các đệ tử trong môn phái.

Đó là âm thanh cú đấm mạnh mẽ của Hồ Khải đã bị chặn lại bởi một người đàn ông trẻ tuổi.

Hồ Khải ngơ ngác nhìn người đứng trước mặt, hỏi: “Mày là ai?”

“Lý Hùng đến từ Đông Hải”.

Hồ Khải trợn trừng hai mắt.

“Mày chính là thằng súc vật ở rể mà thiếu môn chủ nhà tao đã nhắc đến?”

Vẻ mặt Hồ Khải ngờ vực.

Tin tức mà Hậu Thư Hạo đưa cho hắn, Lý Hùng chỉ là một thằng ở rể chuyên bám váy nhà vợ.
Chương 368: Không thể nào

Hậu Thư Hạo nói, người đứng sau thật sự của cấm địa Đông Hải chính là chưởng môn Hàn Sơn Chung Vô Thất.

Lý Hùng cùng lắm cũng chỉ là con rối trong tay Chung Vô Thất thôi.

Thậm chí có thể chỉ là đệ tử dưới trướng ông ta.

Tuy nhiên, Bài Vân Chưởng mà ban nãy Lý Hùng sử dụng đã vượt xa sức mạnh của Chung Vô Thất.

Hồ Khải thậm chí còn nghi ngờ, chiêu mà Lý Hùng đánh ban nãy không phải là Bài Vân Chưởng!

Hổ Khải sắc mặt lạnh lùng, hỏi: “Vừa rồi mày dùng chiêu thức gì?”

“Bài Vân Chưởng”.

“Không thể nào! Bài Vân Chưởng mà chưởng môn Hàn Sơn sử dụng cũng chỉ đến như vậy thôi”.

“Vì sao vào tay mày uy lực lại mạnh mẽ đến như vậy?”

Lý Hùng chả buồn giải thích, lạnh nhạt nói: “Vừa rồi tôi ở dưới chân núi, nghe mọi người rêu rao rằng các người muốn tiêu diệt môn phái của họ".

“Bây giờ cho một cơ hội sống sót, tha cho bọn họ đi”.

“Ha ha ha ha! Mày là cái thá gì? Tại sao tao phải cho chúng một cơ hội sống?”, Hồ Khải cười lớn.

Lý Hùng khẽ lắc đầu, sắc mặt bình thản nói.

“Anh nói sai rồi”.

“Cơ hội sống sót này là tôi cho anh”.

“Bây giờ anh tha cho bọn họ, đưa bốn tên thuộc hạ của mình rời khỏi đây”.

“Tôi sẽ tha mạng cho mấy người”.

Dừng lại một lúc, Hồ Khải lại cười điên cuồng.

Tiếng cười của hắn vang to.

Dường như cả vùng núi rừng lạnh lẽo này đều vang vọng tiếng cười của hắn.

“Mày phải biết, hai năm trước tao đã đạt tới đỉnh cao của cấp đại tông sư rồi”.

“Thực lực của Chung Vô Thất cũng rất gần với tao rồi, nhưng đáng tiếc, ông ta đánh không lại tao”.

Kiêu căng!

Tự mãn!

Hồ Khải lúc này giống như con ếch ngồi trong đáy giếng, không biết bầu trời ngoài kia rộng lớn như thế nào.

“Chưa từng có ai dám nói với tao những lời này, mày là người đầu tiên đấy”.

Lý Hùng nét mặt bình thản.

“Anh cũng là người đầu tiên mà tôi gặp có điệu cười khó nghe như vậy”.

“Tất nhiên, cũng sẽ là người cuối cùng”.

“Thời gian có hạn, bây giờ anh vẫn còn năm giây để suy nghĩ”.

“Không cần suy nghĩ, bây giờ tao muốn cái mạng chó của mày!”

Hồ Khải gầm lên, lao về phía Lý Hùng.

Rất nhanh!

Tốc độ của hắn nhanh đến mức mọi người xung quanh không thể nào nhìn bằng mắt thường.

Bọn họ chỉ nghe thấy tiếng gió.

Tiếng gió cuồn cuộn thổi đến!

“Vù!”

Tiếng gió!

Tiếng gió dữ dội hơn vừa nãy!

Hồ Khải vừa lao về phía Lý Hùng đã bị bật ngược ra ngoài.

Sau đó là một âm thanh nặng nề.

Hắn va vào Giang Lôi đang đứng cách đó không xa.

Hai người ngã chồng lên nhau, khiến cho bức tường xunh quanh và mặt đất vỡ ra thành từng mảnh.

Yên tĩnh!

Khoảng sân rộng lớn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ cả tiếng thở của mỗi người.

Ngoại trừ Chung Vô Thất, không ai nghĩ rằng Lý Hùng có thể đánh bại người có thực lực mạnh như Hồ Khải.

Hồ Khải gắng gượng đứng dậy từ trong đống đổ nát.

Nhưng hắn chật vật ba lần vẫn không thể nào đứng dậy được.

Sau đó phun ra một ngụm máu đen.

Cả người nằm rạp trên mặt đất.

Hắn ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là sự ngờ vực!

Hoảng loạn! Sợ hãi!

Thực lực của Lý Hùng đã vượt xa suy nghĩ của hắn!

Hắn đã là đỉnh cao của cấp bậc đại tông sư, lại bị một chưởng của Lý Hùng đánh cho tàn phế.

Vậy thì thực lực của Lý Hùng có thể mạnh đến mức nào?

Lẽ nào?

Lẽ nào?

“Mày....”, bàn tay run rẩy của Hồ Khải chỉ vào người Lý Hùng: “Lẽ nào mày đã là “Vương”!!”

Vương!

Sau khi đạt đến đỉnh của đại tông sư, sẽ bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới!

Cấp cao nhất của cao thủ chính là đại tông sư đỉnh cấp.

Nếu như vẫn muốn thăng tiến hơn nữa.

Đó là Vương!

“Vương?”

Khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên, tỏ vẻ khinh thường.

“Cái danh hiệu này với tôi mà nói quá khiêm tốn rồi”.

Trong lúc nói chuyện, Lý Hùng tiến từng bước về phía Hồ Khải.

“Thình thịch!”

“Thình thịch!”

Đột nhiên, Hồ Khải đưa tay ra giữ chặt tim mình.

Trên mặt hắn hiện lên biểu cảm cực kỳ đau đớn.

Toàn thân run rẩy!

Hàm răng không ngừng va đập vào nhau.

Phát ra âm thanh lập cập lập cập.

Ngay sau đó, hai nhãn cầu của Hồ Khải như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.

Vươn cổ lên.

Co giật.

Hắn phun ra một ngụm máu.

Sau đó.

Chết tại chỗ!

Chỉ cần dùng khí thế trên người, Lý Hùng đã có thể giết chết một đại tông sư.

Lúc này, tất cả các đệ tử của phái Hàn Sơn nhìn Lý Hùng bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Quỳ lạy!

Tất cả mọi người đều tôn thờ vị thần của bọn họ.

“Cậu nói gì cơ?”

Trong phòng làm việc trên tầng hai của biệt thự gia tộc Hậu Thị, tiếng gầm rú điên cuồng của Hậu Thư Hạo vang lên.

Hắn vừa nhận được tin, Hồ Khải đã chết rồi!

Hồ Khải là cao thủ được sư phụ phái đến để bảo vệ hắn.

Đại tông sư đỉnh cấp sao có thể chết dễ dàng như vậy được?

Không thể tin được!

Hậu Thư Hạo không thể tin vào mắt mình.

Sau đó là cảm giác thất vọng tràn trề và sự tức giận tột cùng không thể khống chế được!

Lúc này, ở đại sảnh dưới lầu.

Hậu Thụy Niên đưa vài vị khách quan trọng về nhà.

Hậu Thụy Niên thường không đưa khách về nhà.

Bình thường thường hay chiêu đãi khách hàng ở các nhà hàng sang trọng.

Sở dĩ hôm nay ông ta đưa những ông chủ lớn này về nhà là để giới thiệu cậu con trai thiên tài của mình với bọn họ!

Trên đường về nhà, Hậu Thụy Niên một câu con trai, hai câu con trai.

Ông ta kể tất tần tật mọi chuyện mà Hậu Thư Hạo đã làm ở bên Mễ cho bọn họ nghe, không sót một chi tiết nào.

Người nào người nấy nghe xong cũng mở cờ trong bụng.

Mọi người đều vô cùng mong chờ được nhìn thấy cậu thiên tài trăm năm có một trong truyền thuyết này!

Vừa bước vào phòng khách, trong phòng khách trống trơn không một bóng người.

Trước khi quay về nhà, Hậu Thụy Niên đã gọi điện cho Hậu Thư Hạo nói rằng ông ta sẽ đưa một số vị khách quý về nhà, sao bây giờ lại không thấy người đâu nữa rồi?

Những vị khách quý này đều tới đây để chiêm ngưỡng dung mạo của vị thiên tài này.

Bây giờ không nhìn thấy người, trên mặt hiện ra vẻ thất vọng.

Trong đó có một người hỏi: “Chủ tịch Hậu, cậu chủ sao lại không ở nhà thế?”

“Chúng tôi từ xa tới đây chỉ với mong muốn được gặp mặt cậu chủ một lần”.

“Vị thiên tài này cho rằng địa vị của chúng tôi quá thấp nên không thèm ra mặt sao?”

Hậu Thụy Niên vội vàng xua tay: “Không đâu, không đâu, các ông cứ nói đùa”.

Hậu Thụy Niên vừa nói xong, một vị sếp ở bên cạnh có quan hệ khá tốt với ông ta vội vàng giúp ông ta giải vây.

“Các vị mời ngồi xuống trước, chúng ta ngồi xuống cùng nhau thưởng thức trà ngon của chủ tịch Hậu đã”.

“Ông ấy có trình độ rất cao trong lĩnh vực trà đạo, bình thường có muốn uống cũng không được uống đâu đó”.

Bọn họ vừa ngồi xuống.

“Choang!”

Thì nghe thấy tiếng kính vỡ trong phòng làm việc ở trên lầu.

“Chuyện gì vậy?”

“Sao tôi lại nghe thấy tiếng ai đó đang ném đồ đạc ở trên lầu vậy”.

Hậu Thụy Niên vội vàng cười, nói: “Âm thanh này phát ra từ phòng làm việc của tôi”.

“Có lẽ là do người hầu nào đó trong lúc dọn dẹp đã vô tình làm vỡ thứ gì rồi”.

Trong khi nói chuyện, giọng nói giận dữ của Hậu Thư Hạo phát ra từ phòng làm việc trên lầu.

“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!”

“Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, đúng là lũ vô dụng!”

Các sếp lớn ở dưới tầng, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, không biết trên lầu đang xảy ra chuyện gì.

Một ông sếp hỏi Hậu Thụy Niên: “Giọng nói này hình như là của cậu chủ thì phải?”

“Vị thiên tài này hình như đang tức giận, chúng ta không nên làm phiền cậu ấy”.

Nói xong, một vài sếp lớn đứng lên, định rời đi.

Hậu Thụy Niên và bạn của ông ta vội vàng đứng dậy căn ngăn, bảo mọi người ngồi xuống.

Hậu Thụy Niên nháy mắt với quản gia.

Quản gia vội vàng đi lên lầu.

Không lâu sau, Hậu Thư Hạo cười tươi rói đi xuống dưới lầu.

Lúc này hắn khôi ngô tuấn tú, tràn đầy gió xuân.

Hoàn toàn khác với bộ mặt gớm ghiếc đập phá đồ đạc trên lầu vừa rồi.

Ôn tồn lễ độ.

Cử chỉ lịch sự.

Cố gắng hết sức thể hiện sự sang trọng và phong thái nho nhã của một thiên tài trăm năm hiếm thấy.

Trong lúc nói chuyện, một ông sếp hỏi: “Cậu Hậu, vừa nãy ở trên lầu, hình như cậu có chút mất kiểm soát, đúng không”.

“Vừa la hét vừa đập phá đồ đạc, có phải gặp phải chuyện gì không suôn sẻ không?”
Chương 369: Mưu kế của thiên tài

"Nếu có ai đắc tội với cậu, cậu cứ nói với tôi một tiếng, chỉ cần một cú điện thoại thôi là tôi sẽ xử đẹp chúng cho cậu”.

Ông chủ đang nói là Diệp Hoằng Thắng.

Bản thân ông ta điều hành năm trăm tập đoàn mạnh trong nước.

Đồng thời, ông ta cũng là nhân vật có tiếng nói trong cả thế giới ngầm và thế giới nổi.

Đầu tiên Hậu Thư Hạo nói vài câu khách sáo, sau đó tươi cười đứng dậy rót một tách trà cho Diệp Hoằng Thắng.

Trong khi rót trà, hai tròng mắt của Hậu Thư Hạo khẽ đảo, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo kín đáo!

Hậu Thư Hạo giả vờ nói: "Lòng tốt của chú Diệp, cháu xin nhận”.

"Chỉ là chuyện này, cho dù khả năng của chú Diệp có lớn hơn nữa, e rằng cũng vượt quá tầm với của chú”.

"Cậu nói thế là coi thường Diệp Hoằng Thắng tôi rồi!"

Diệp Hoằng Thắng đưa tay vỗ đùi một cái.

Ông ta ngửa cổ lên.

Ngạo nghễ.

"Sao cậu không đi nghe ngóng xem thân phận của Diệp Hoằng Thắng tôi nhỉ?"

"Làm gì có chuyện gì ở phương Bắc mà Diệp Hoằng Thắng tôi không làm được?"

Hậu Thư Hạo lại nói: "Vấn đề này thực sự khiến cháu cảm thấy đau đầu và khó xử”.

"Lý do cháu đập đồ trên lầu vừa rồi là vì cháu không biết giải quyết vấn đề này như nào”.

"Nếu như chú Diệp thực sự có thể giúp thì còn gì bằng”.

"Chỉ là, không biết chú Diệp có thực sự giúp được không?"

"Thằng bé này, làm gì có chuyện gì mà Diệp Hoằng Thắng chú không xử lý được, cháu mau nói đi, một cú điện thoại là chú giải quyết được hết!"

Lúc này, Hậu Thư Hạo ngoắc ngoắc tay với thư ký bên cạnh.

Thư ký liền đem tới một cái máy tính bảng.

Hậu Thư Hạo mở máy tính bảng lên, lấy ra một bức ảnh của Hứa Mộc Tình.

Khoảnh khắc Diệp Hoằng Thắng nhìn thấy bức ảnh của Hứa Mộc Tình, hai mắt ông ta liền lồi ra.

Ông ta nhanh chóng giật lấy chiếc máy tính bảng từ tay Hậu Thư Hạo và nhìn chằm chằm vào màn hình.

Nếu không phải có người bên cạnh, thì ông ta đã thè lưỡi liếm màn hình rồi.

Vào lúc này, thứ ánh lên trong đôi mắt Diệp Hoằng Thắng là một sự khao khát mãnh liệt!

Hôm nay, những vị khách mà Hậu Thụy Niên mang đến, Hậu Thư Hạo biết rất rõ về họ.

Đặc biệt là Diệp Hoằng Thắng này.

Ông ta có một điểm yếu chết người, đó là dục vọng!

Bình thường khi nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp, ông ta sẽ trở nên đứng hình.

Một khi thích người nào, ông ta sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế có được!

"Cháu trai, người phụ nữ này là ai? Cô ấy là bạn gái của cháu à?"

Hậu Thư Hạo lúc này cố ý thở dài một hơi nói.

"Chuyện này dài lắm!"

"Người phụ nữ này tên là Hứa Mộc Tình, cô ấy không phải người phương Bắc chúng ta”.

"Chú biết, nhìn là biết rồi”.

Diệp Hoằng Thắng đang cầm máy tính bảng bằng cả hai tay, các ngón tay của ông ta không ngừng chạm vào hình ảnh của Hứa Mộc Tình trên màn hình.

Như thể tay ông ta đã chạm vào làn da mỏng manh, mềm mại và mịn màng của Hứa Mộc Tình vậy.

"Người phụ nữ phương Nam này có làn da mềm và trơn mượt, sờ vào mềm như lụa vậy”.

Hậu Thư Hạo nói một cách bình thản.

Ngọn lửa trong lồng ngực của Diệp Hoằng Thắng càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Ngay sau đó, Diệp Hoằng Thắng nóng lòng hỏi: "Hai người có quan hệ gì vậy?"

Hậu Thư Hạo lại thở dài, hắn "giải thích" cho mọi người xung quanh.

Theo Hậu Thư Hạo, hắn và Hứa Mộc Tình gặp nhau trong một bữa tiệc.

Khi Hứa Mộc Tình nhìn thấy hắn, cô ngay lập tức như bị trúng tiếng sét ái tình, ngày nào cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để được gần hắn.

Tuy nhiên, Hậu Thư Hạo đã có người mình thích rồi.

Hắn không có hứng thú với Hứa Mộc Tình.

Hắn đã nhiều lần từ chối cô.

Nhưng bất kể Hậu Thư Hạo làm gì, Hứa Mộc Tình cũng không bao giờ bỏ cuộc.

Cô chỉ muốn trở thành người phụ nữ của Hậu Thư Hạo.

Cho dù cô không có danh phận gì, cô cũng không quan tâm!

Để có được Hậu Thư Hạo, Hứa Mộc Tình hiện đang dẫn dắt doanh nghiệp của mình phát triển về phía Bắc.

Cô và Vũ Khuynh Mặc, người mà Hậu Thư Hạo yêu từ khi còn nhỏ, thậm chí còn đánh nhau.

Hai người hiện đang kèn cựa nhau.

Lý do Hậu Thư Hạo đập đồ trong phòng lúc này là vì muốn giải tỏa nỗi lòng này.

Hắn muốn khuyên Hứa Mộc Tình đừng đi về phía Bắc.

Hắn mong rằng Hứa Mộc Tình sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.

Những lời này nếu được nói ra từ mấy ngày trước, thì những người ở bên cạnh này có thể sẽ không tin.

Tuy nhiên, như mọi người đã biết mới đây, khi nữ hoàng Phố Wall về nước, đã thành lập tập đoàn Đương Quy.

Tập đoàn này đang đối đầu lại với một tập đoàn ở phía Nam.

Đây là chuyện mà ai cũng biết.

"Không ngờ vẫn có người phụ nữ si tình như vậy!"

Diệp Hoằng Thắng nhìn ảnh chụp của Hứa Mộc Tình trên màn hình, nước miếng gần như sắp chảy xuống đến nơi rồi.

Diệp Hoằng Thắng nói với Hậu Thư Hạo: "Cháu trai à, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nếu cháu không muốn thì đưa cho chú đi?"

Hậu Thư Hạo đột nhiên do dự.

Hắn ra dáng một quý ông và nói: "Dù cháu không thích cô ấy, nhưng sau cùng, chúng cháu cũng có quen biết”.

“Cháu cũng mong cô ấy có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình”.

"Chú Diệp ở phương diện này hình như…”

"Đừng lo lắng! Chú có thể cam đoan với mọi người ở đây”.

"Chú sẽ đối xử tốt với Hứa Mộc Tình, chú sẽ cưới cô ấy và để cô ấy làm vợ hợp pháp của Diệp Hoằng Thắng chú”.

"Chú sẽ khiến cô ấy hạnh phúc, cô ấy muốn gì chú cũng cho hết!"

Thấy vậy, Hậu Thư Hạo khẽ mỉm cười.

"Vậy thì, giao Hứa Mộc Tình cho chú Diệp đấy”.

"Trong vài ngày tới, Hứa Mộc Tình sẽ đại diện cho tập đoàn Lăng Tiêu đến phía Bắc khảo sát”.

"Đến lúc đó, cháu sẽ nói cho chú Diệp biết khách sạn nơi cô ấy ở nhé”.

"Ngoài ra, cháu có một bí mật muốn nói với chú Diệp”.

Nói xong, Hậu Thư Hạo đến gần Diệp Hoằng Thắng một cách bí ẩn và thì thầm vào tai ông ta.

"Thực ra, cô ấy có một sở thích rất đặc biệt”.

"Thích những điều bất ngờ, đặc biệt là trên giường”.

"Chú Diệp càng mạnh bạo, cô ấy càng thích!"

"Ồ! Cái này được, cái này được! Chú nhất định sẽ khiến cô ấy hài lòng, chú sẽ mạnh bạo”.

"Chú sẽ làm cho cô ấy cảm nhận được sức mạnh của chú!"

"Cứng rồi!!"

Trong tâm trí Diệp Hoằng Thắng đã bắt đầu dệt nên một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Ông ta thậm chí còn bắt đầu vặn vẹo eo mình.

Quay quay trong không khí.

Di chuyển ra trước rồi lại ra sau!

Hậu Thư Hạo liếc nhìn Hậu Thụy Niên.

Hai cha con cười nham hiểm!

Dơ bẩn!

Sau khi khách đã ra về.

Hậu Thư Hạo ngay lập tức gọi thư ký đến phòng làm việc.

"Sau khi Diệp Hoằng Thắng ra tay với Hứa Mộc Tình, cậu sai người giết cả hai người họ cho tôi!"

Thâm!

Ác!

Thư ký lúc này cố ý hỏi một câu: "Cậu chủ, cuộc cạnh tranh giữa tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Đương Quy ở Thành Hải vừa mới bắt đầu. Sao cậu chủ lại chắc chắn rằng Hứa Mộc Tình sẽ đến phương Bắc?"

Hậu Thư Hạo vênh mặt lên.

Hắn đưa tay vuốt tóc của mình.

Hắn cười tự tin.

Hắn đã tính toán mọi thứ cả rồi.

Hậu Thư Hạo nói với thư ký: "Vấn đề này không khó đoán”.

"Rất dễ để đánh giá động thái tiếp theo của Hứa Mộc Tình thông qua một số chi tiết nhỏ và manh mối”.

Hậu Thư Hạo tiếp tục: "Hứa Mộc Tình này quả nhiên là có một chút năng lực”.

"Nhưng ở trong mắt tôi đây, cũng chỉ là ‘hơi có’ mà thôi”.

Trong khi nói chuyện, Hậu Thư Hạo lấy ra một tấm bản đồ.

Hắn lấy một cây bút ra và nhanh chóng vẽ lên nó.

“Cậu chủ, đây là?”, thư ký hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Chương 370: Đồng đội ngu

"Những gì tôi vẽ trên bản đồ là quỹ đạo di chuyển của Hứa Mộc Tình trong khoảng thời gian vừa qua”.

Khi Hậu Thư Hạo nói, khuôn mặt hắn đầy vẻ kiêu ngạo.

Hắn nói với thư ký rằng hắn đã tìm ra một "công thức tính toán hành vi" rất tiên tiến khi còn học ở một trường đại học nước ngoài.

Thông qua công thức này, có thể tính toán chính xác tâm lý của người đó và xác định hành động tiếp theo của người ta.

Hắn đã tốn nửa năm trong thư viện đại học để nghiên cứu ra phương pháp tính toán này.

Mấy giáo sư có nổi tiếng trong trường đều ca ngợi hắn là thiên tài trong số các thiên tài!

Hơn nữa, độ chính xác còn cao tới 95%!

Hậu Thư Hạo lại nói: "Ba ngày trước tôi đã tính ra được trình tự kế hoạch của Khuynh Mặc rồi”.

"Mọi thứ cô ấy làm bây giờ, và trình tự kế hoạch mà tôi đã viết, đều trùng khớp”.

Hắn giờ như biết hết được mọi thứ.

Hắn kiêu ngạo.

Hắn tự mãn.

Hắn tự coi mình là người mạnh nhất trên thế giới!

Mặc dù hai kế hoạch trước đã bị người ta phá mất.

Nhưng tất cả đều là ngoài ý muốn.

Và cái đó không phải do hắn gây ra.

Mà là do những kẻ xung quanh hắn là một lũ bỏ đi!

Có một câu nói trên Internet, gọi là gì nhỉ?

Không sợ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu!

Đúng, người của hắn là lũ ngu đó đấy!

Tuy nhiên, thông qua sự tính toán kỹ lưỡng của hắn, ngay cả lũ ngu đó cũng có thể hoàn thành kế hoạch của hắn!

Lúc này, Hậu Thư Hạo chỉ vào thành Thiên Môn trên bản đồ và nói: "Mục tiêu tiếp theo của Hứa Mộc Tình là đây, Thiên Môn!"

"Cậu chủ, anh có biết khi nào Hứa Mộc Tình sẽ đến không?"

"Ba ngày, nhiều nhất không quá năm ngày”.

"Hơn nữa, cô ta sẽ đáp chuyến bay buổi sáng và đến thẳng thành Thiên Môn!"

Hậu Thư Hạo dường như đã nhìn thấy viễn cảnh bi thảm của Hứa Mộc Tình bị Diệp Hoằng Thắng chà đạp!

Hắn cười điên cuồng.

"Hứa Mộc Tình, con đàn bà nhà quê này”.

"Cô ta có thể chết dưới tính toán của tôi đây, là phúc phận của cô ta rồi đấy!"

"Cô ta chết rồi, thì Lý Hùng sẽ tìm người nhà họ Diệp báo thù”.

"Nếu Diệp Hoằng Thắng chết, nhà họ Diệp cũng sẽ phát điên. Đến lúc đó, cả Đông Hải cũng sẽ bị ảnh hưởng!"

"Cảnh trâu bò húc nhau thế này nhất định sẽ rất náo nhiệt, tôi không chờ được nữa rồi!"

"Hahaha…”

Hậu Thư Hạo cười sảng khoái trong phòng làm việc!

...

Hai ngày sau, buổi tối, thành Thiên Môn.

Lý Hùng nắm tay Hứa Mộc Tình, hai người tay trong tay bước xuống khỏi du thuyền.

Ba đến năm ngày.

Không trúng.

Đi máy bay.

Cũng không trúng.

Thời gian là buổi sáng.

Vẫn bị trượt.

Tất cả dự đoán của Hậu Thư Hạo về hành tung của Hứa Mộc Tình.

Không trúng một cái nào cả!

Ngay sau khi xuống khỏi du thuyền, một chiếc xe thương mại Buick màu đen đã đợi sẵn.

Ngay từ một tuần trước, Lý Hùng đã cử Hứa Hạo Nhiên và Âu Dương Diểu Diểu cùng một đội đến thành Thiên Môn.

Ngay khi Lý Hùng và Hứa Mộc Tình lên chiếc xe thương mại Buick, Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại hỏi Lý Hùng.

"Anh rể, cái máy bay tốt như này sao hai người không ngồi, mà lại đi du thuyền? Vừa tốn thời gian lại vừa nhàm chán”.

Lý Hùng chậm rãi nói: "Có một thằng ngu họ Hậu ở thủ đô. Khoảng mấy ngày trước, đang tính toán hành tung của anh và chị gái em”.

"Đây không phải sao? Anh cố ý phá vỡ kế hoạch của hắn, nhờn với hắn một chút”.

Hứa Hạo Nhiên hỏi Lý Hùng: "Anh rể, anh còn biết hắn đang nghĩ gì á?"

"Thằng ngu họ Hậu này bỏ ra nửa năm không quản ngày đêm tính toán ở như viện trường”.

"Cuối cùng, tính ra một công thức có thể dự đoán trước hành vi của người khác”.

Ba người ở bên thấy Lý Hùng nói vậy, không khỏi kinh ngạc.

"Ghê thế”.

Lý Hùng nói tiếp.

"Tiếp theo, hắn đăng cái công thức này trên một tạp chí khá có tiếng tăm”.

Hứa Hạo Nhiên vội hỏi: "Sau đó chuyện gì xảy ra?"

"Sau đó á, Cái Bang bọn anh có một thằng nhóc mười mấy tuổi”.

"Chỉ một chốc”.

"Đã giải được công thức của hắn”.

"Điêu”.

Tất nhiên Hứa Mộc Tình sẽ không tin những gì Lý Hùng nói.

Cô cho rằng công thức này nhất định phải do Lý Hùng tự mình giải.

Chỉ có chồng cô mới giỏi như vậy thôi!

Mọi thứ dường như đã được tính toán hết cả rồi.

Ban đầu, Hứa Mộc Tình quả đúng là đã làm theo các bước được tính toán bởi Hậu Thư Hạo.

Nhưng ngay sau khi có sự can thiệp của Lý Hùng, tất cả các bước đã rối tung hết cả lên.

Hơn nữa, chuyện xảy ra trên du thuyền giữa hai người trong mấy ngày qua khiến Hứa Mộc Tình không khỏi đỏ mặt.

Cuộc sống du thuyền nhàm chán mà Hứa Hạo Nhiên nói lại vô cùng kích thích trong mắt của Hứa Mộc Tình!

Lý Hùng thấy quanh mắt Hứa Hạo Nhiên hơi thâm, như thể vừa bị đấm.

Với tính cách thường thấy của Hứa Hạo Nhiên.

Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng cú đấm này là do Âu Dương Diểu Diểu.

Trong những ngày qua, Âu Dương Diểu Diểu và Hứa Hạo Nhiên đã ở riêng trong một thời gian dài.

Có khi thú tính của Hứa Hạo Nhiên đã nổi lên, nên cậu ta đã bị đánh.

Nhưng Lý Hùng trong nháy mắt đã nhìn ra manh mối, liền hỏi Hứa Hạo Nhiên: "Ai đánh em vậy?"

“À, mắt em”, Hứa Hạo Nhiên đưa tay che đi quầng thâm mắt của mình, cười nói: “Tối qua vào phòng tắm không cẩn thận đụng phải ấy mà”.

Nói rồi, Hứa Hạo Nhiên cười haha, giả vờ như không có việc gì xảy ra.

Lý Hùng ngoắc ngoắc ngón tay với Hứa Hạo Nhiên.

Khi Hứa Hạo Nhiên vừa thò mặt qua.

Thì nắm đấm của Lý Hùng rẽ gió lao qua.

Ngay lúc đó, Hứa Hạo Nhiên sợ hãi ngửa đầu ra sau.

"Vù!"

Khi nắm đấm của Lý Hùng dừng lại, khớp xương của anh và hốc mắt Hứa Hạo Nhiên chỉ cách nhau chưa đầy hai cm.

Lý Hùng thẳng thắn nói: "Người đó chắc là đã dùng góc độ này cùng sức lực này đánh em nhỉ”.

"Người đàn ông thực hiện động tác này khoảng ba mươi tuổi, cao lớn và rất khỏe”.

"Anh rể, anh giỏi thế?"

"Nói thế cũng vô dụng, nói cho anh biết, ai đánh em vợ anh vậy?"

Giọng điệu của Lý Hùng vẫn như thường lệ.

Tuy nhiên, trong lời nói của anh, đã mang một khí tức khác.

Hứa Hạo Nhiên quay lại nhìn Âu Dương Diểu Diểu.

Sau khi hai người nhìn nhau, Hứa Hạo Nhiên thở dài.

Ngay khi Hứa Hạo Nhiên định nói ra.

Thì tài xế đột ngột phanh gấp.

Hứa Mộc Tình không thắt dây an toàn.

Do quán tính, cả người cô liền lao về phía trước.

Lý Hùng nhanh mắt, nhanh chóng vươn tay phải ra, ôm chặt Hứa Mộc Tình vào trong lòng.

Lúc này, Lý Hùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một chiếc ô tô màu đen bất ngờ chặn đầu chiếc xe thương mại Buick.

Sau đó, một vài chiếc ô tô màu đen chạy tới và bao vây những chiếc xe thương mại Buick hệt như chiếc bánh sandwich!

"Rầm!"

"Rầm!"

"Rầm!"

Cửa xe lần lượt mở ra.

Hàng chục người nhanh chóng xuống xe.

Những người này đều trông rất hung ác.

Trên mặt mỗi người, đều mang nụ cười trông rất dữ tợn.

Người đàn ông dẫn đầu đang mặc một bộ vest.

Trên má trái của hắn có một vết sẹo dài, trông giống như một con rết, rất gớm ghiếc.

Người đàn ông mặt sẹo bước đến cùng với đàn em của mình.

"Bốp!"

Đối phương đá mạnh vào cửa xe.

"Đi xuống!"

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên nắm chặt nắm đấm.

Phẫn nộ!

Trong con ngươi của cậu ta, lửa giận hừng hực.

"Bọn khốn kiếp này, lại đến làm phiền tao!"

"Tao liều mạng với chúng mày!"

Hứa Hạo Nhiên rống lên, đẩy mạnh cửa lao ra ngoài.

Trước mặt Âu Dương Diểu Diểu, cậu ta phải thật nam tính!

Thật rắn giỏi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK