Thời gian trước nhờ thám tử tư mà bà ta mới phát hiện người chồng nhìn có vẻ thành thật của bà ta thế mà lại vụng trộm nuôi ba cô bồ nhí.
Mà hai người trong số đó đã sinh cho ông ta hai thằng con trai rồi.
Còn người thứ ba mới đây thì còn đang học đại học.
Không chỉ trẻ tuổi, xinh đẹp mà còn hoạt bát, lẳng lơ nữa.
Còn đóa hoa tàn như bà ta đã hết thời từ lâu rồi.
Thân thể thì ngày càng phát phì, tính tình cũng càng khó ở.
Hai người hở ra là cãi nhau, cuối cùng đang đứng trên bờ vực ly hôn rồi.
Nhưng sau lưng Vương Hương Tú là một gia tộc chống lưng.
Vì dính dáng đến lợi ích.
Nên hai người bọn họ không thể ly hôn như những người bình thường khác.
Thế nên Vương Hương Tú mới tìm đến Giang Hữu Vi.
Tìm cách khác để giải quyết vấn đề trước mắt.
Cách này rất đơn giản.
Nhờ truyền thông phanh phui tất cả mọi chuyện của chồng bà ta.
Để dư luận công kích chồng bà ta.
Rồi chồng bà ta sẽ trở thành tội nhân bị nghìn người chỉ trích.
Vương Hương Tú có thể nộp đơn ly hôn lên tòa.
"Ấy, bà đừng đứng mãi thế, mời ngồi".
Giang Hữu Vi cực kì chu đáo, niềm nở mời Vương Hương Tú ngồi xuống sô pha.
Còn Vương Hương Tú chỉ lạnh lùng nói: "Ai biết sô pha của ông có dính mấy thứ bẩn thỉu hay không chứ?"
Vương Hương Tú khoanh tay trước ngực.
Bà ta đứng trước mặt Giang Hữu Vi lạnh lùng nói.
"Sao sáng nay đưa ít tin xấu về tập đoàn Lăng Tiêu thế?"
"Tôi nói rõ ràng với ông rồi còn gì".
"Trong ba ngày này không được nhận đơn hàng mới".
"Tập trung hết sức để đối phó tập đoàn Lăng Tiêu cho tôi".
Để tin tức về tập đoàn Lăng Tiêu càng hot càng tốt.
Bà ta thậm chí còn dập toàn bộ tin tức về chồng mình, tập trung vu khống tập đoàn Lăng Tiêu.
Giang Hữu Vi đứng cạnh vội giải thích.
"Bà Vương à, vừa nãy vào văn phòng bà cũng thấy rồi đấy".
"Nhân viên của tôi làm việc liên tục hơn tuần nay rồi".
"Đa số mọi người còn chưa về nhà ý".
"Bà thông cảm chút đi".
"Bốp!"
Vương Hương Tú tát Giang Hữu Vi một cái thật mạnh.
"Thông cảm cái con khỉ ý".
"Nếu ông đã lấy tiền thì làm cho nó hẳn hoi".
"Mấy đứa đang ngủ cũng dựng dậy đi".
"Tôi muốn ở Thiên Môn này ai đang cầm điện thoại cũng nhìn thấy tin xấu về tập đoàn Lăng Tiêu".
Giang Hữu Vi ôm lấy bên mặt bị đánh sưng húp, cười nói: "Vâng ạ, vâng ạ, tôi lập tức gọi bọn họ dậy làm việc".
Nghe được câu trả lời vừa lòng, Vương Hương Tú nghênh ngang rời đi như một con thiên nga chiến thắng.
Giang Hữu Vi lau mồ hôi trên trán.
Vội vàng lao ra khỏi văn phòng, cầm một cái loa to hét lên.
"Dậy hết đi! Dậy ngay!"
"Mau làm viêc cho tôi".
"Mẹ nó, ai mà còn ngủ thì tháng này không có lương".
"Trừ luôn hai nghìn tệ tiền thưởng".
Dù tiếng loa ồn bên cạnh nhưng các nhân viên vẫn ôm chăn xoay người ngủ tiếp.
Giang Hữu Vi thấy thế thì bước lên đạp mạnh vào một cái giường gấp.
Nhưng anh chàng nhân viên vẫn không tỉnh?
Ông ta điên lên, lật đổ cả cái giường.
Đợi đến lúc anh ta ngẩng đầu nhìn Giang Hữu Vi, hai mắt thâm đen, vẻ mặt ngơ ngác.
Giang Hữu Vi liền mắng anh ta té tát.
"Còn ngây ra đấy làm gì, mau làm việc cho ông".
"Sếp à, tôi không ngủ năm ngày nay rồi, cho tôi ngủ hai tiếng đi mà, chỉ hai tiếng thôi".
"Ngủ cái đầu cậu ý. Dậy nhanh lên, không dậy thì xéo ngay đi".
Giang Hữu Vi trợn to mắt, tròng mắt ông ta to như hai quả trứng bồ câu, vẻ mặt dữ dằn nói.
"Giờ ông phải chạy quảng cáo, sắp có mười mấy người đến nộp hồ sơ xin việc rồi, nếu cậu không muốn làm thì xéo cho tôi".
Anh chàng nhân viên giơ tay vỗ mặt mình.
Ỉu xìu đứng lên chuẩn bị làm việc tiếp.
Giang Hữu Vi cầm loa đứng giữa văn phòng nói với đám nhân viên.
"Các cô các cậu đừng nghĩ tôi khó tính với mấy người".
"Tôi nói cho các cô các cậu biết, thế giới này là kiểu cá lớn nuốt cá bé đấy".
"Lúc tôi bằng tuổi các cô các cậu, tôi cũng ảo tưởng như mấy người thôi".
"Nhưng cuối cùng thì sao? Cuộc sống vả mặt hết lần này đến lần khác".
"Cái mặt này của tôi á, chà trên đất bao nhiêu lần".
"Đến khi rách cả da mặt tôi mới hiểu".
"Lúc còn trẻ thì phải liều mạng mà làm việc".
"Muốn lấy vợ, mua nhà, mua xe".
"Thì giờ chăm chỉ mà làm việc cho tôi".
Giang Hữu Vi sau khi vừa đánh vừa xoa với đám nhân viên thì thở hồng hộc bước vào văn phòng.
Ông ta ngồi trên ghế, đang định gọi lễ tân vào tiếp tục làm chuyện vừa nãy.
Nhưng vừa nhìn thấy ảnh chụp con gái trên bàn làm việc thì mất hứng.
Ông ta ngẩng đầu nhìn hai tấm bảng "Trời không phụ người cần cù" và tấm "Ước mơ ngay trước mặt" treo trên tường.
Lạnh lùng cười.
Lúc còn trẻ ông ta cũng từng bị sếp lừa chỉ vì hai câu nói này đấy.
Còn giờ thì ông ta muốn dùng nó để lừa nhân viên của mình.
Nhìn người đàn ông lúc trẻ cũng đẹp trai như thế mà giờ trở thành người đàn ông béo tròn.
Giang Hữu Vi thời dài.
"Cuộc đời đúng là khốn nạn mà".
Một lúc sau, cô lễ tân xinh đẹp đẩy cửa phòng ra.
Giang Hữu Vi cau mày nhìn cô ta nói: "Giờ tôi không có hứng, cô ra ngoài đi".
Cô ta cười nói: "Sếp à, có khách muốn gặp anh".
"Tôi nói giờ tôi không có hứng rồi, cho dù là khách thì cũng cuốn xéo cho tôi".
"Nhưng người đến là người của tập đoàn Lăng Tiêu ạ".
Ông ta còn đang muốn nói tiếp, nghe thế thì giật mình, đứng bật dậy khỏi sô pha.
"Gì cơ, người của tập đoàn Lăng Tiêu á?"
"Sao bọn họ lại đến đây chứ?"
Giang Hữu Vi không ngờ bọn họ lại tìm được đến tận cửa.
Nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt gian xảo.
Thấy cô nàng lễ tân chuẩn bị ra ngoài, ông ta vội gọi lại: "Đợi đã!"
"Cô cho người ta vào gặp tôi".
Cô ta nhanh chóng dẫn ba người Lý Hùng vào.
"Ôi, khách quý tới chơi mà tôi không kịp đón tiếp từ xa".
Giang Hữu Vi cực kì nhiệt tình chào đón ba người Lý Hùng vào văn phòng.
Lúc ông ta mời Lý Hùng ngồi xuống sô pha, anh dửng dưng nói.
"Không ngồi, tôi thích sạch sẽ".
Giang Hữu Vi cười xấu hổ.
Ông ta lập tức nói lảng sang chuyện khác, hỏi Lý Hùng: "Không biết anh là ai?"
Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh Lý Hùng lập tức ngẩng cao đầu, tỏ vẻ cao ngạo nói.
"Ông có biết Hứa Mộc Tình - giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu không?"
Giang Hữu Vi liên tục gật đầu.
"Ở Thiên Môn này giờ có ai mà không biết giám đốc Hứa chứ".
"Cô ấy là người phụ nữ mạnh mẽ tài năng trong giới kinh doanh ở Thiên Môn này mà".
Hứa Hạo Nhiên nhếch miệng cười: "Đấy là chị ruột của tôi đấy".
"Ôi, hóa ra là cậu Hứa ạ".
Hứa Hạo Nhiên còn nói: "Đứng trước mặt ông là anh rể của tôi".
Chương 492: Cái đồ không biết điều
Lúc Lý Hùng mới bước vào Giang Hữu Vi đã cảm thấy khí chất trên người anh không giống người bình thường.
Nhưng nghe Hứa Hạo Nhiên nói thế, ông ta không kìm được quan sát anh thật kỹ.
Ông ta làm trong ngành truyền thông.
Đương nhiên biết rõ người chồng ở rể của Hứa Mộc Tình.
Ông ta còn biết nhiều chuyện vặt vãnh liên quan đến anh là đằng khác.
Mà lúc chuẩn bị tung tin vu khống tập đoàn Lăng Tiêu, cũng đã biên soạn không ít tin tức liên quan đến Hứa Mộc Tình và Lý Hùng.
Ông ta còn tưởng anh là cái loại ẻo lả cơ.
Không ngờ dáng vẻ Lý Hùng lại thế này.
Giang Hữu Vi nhìn Lý Hùng cười nói: "Sao hôm nay anh Lý lại bỗng dưng đến chơi thế?"
"Tổng biên tập Giang à, bắt đầu từ tối qua công ty ông đã tung tin bôi xấu tập đoàn Lăng Tiêu của chúng tôi".
"Tôi muốn ông hãy dừng việc này lại ngay".
"Mà còn phải xin lỗi tất cả các nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu nữa".
Vừa nghe Lý Hùng nói thế, Giang Hữu Vi vốn còn đang cười ha hả lập tức thay đổi sắc mặt.
"Hừ!"
Ông ta lạnh lùng cười.
"Tại sao chứ?"
"Sao các anh chắc chắn rằng những tin tức đó liên quan đến công ty chúng tôi".
"Tôi nói cho anh biết, vu khống, tung tin đồn nhảm là phải chịu trách nhiệm pháp lí đấy nhé".
"Các anh mà còn nói lung tung là tôi gọi điện báo cảnh sát đấy".
Thái độ của ông ta rất cứng rắn.
Ông ta ngửa đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Cười khẩy.
Còn có.
Sự ngang ngược.
Giang Hữu Vi thấy Lý Hùng đứng im không nói gì.
Nói thêm: "Nếu các anh trong sạch".
"Không thẹn với lòng".
"Mấy tin đồn đó sẽ tự biến mất thôi".
"Giờ các anh lại vội vàng chạy tới công ty chúng tôi hỏi tội như thế".
"Chứng tỏ mấy cái tin đồn trên mạng đó đều là thật".
"Các anh đang chột dạ".
Lý Hùng nhìn Giang Hữu Vi cười nói.
"Tổng biên tập Giang, giờ mọi chuyện đã thành ra thế này, chúng ta vẫn nên ngồi xuống tìm cách giải quyết chuyện này thì hơn".
Giang Hữu Vi giống như biết thừa Lý Hùng sẽ nói thế.
Ông ta tự tin nhìn Lý Hùng.
Đồng thời bày ra dáng vẻ cao ngạo nói: "Tất nhiên là có cách để chuyện này êm xuôi rồi".
"Tôi cũng là người biết điều".
"Mà những người trong ngành này đều có một quy tắc".
"Những tin đã đưa ra mà muốn rút về thì vừa tốn sức vừa mất thời gian".
"Thế nên chỉ cần các anh chi nhiều tiền".
"Tôi cực kì vui vẻ rút mấy cái tin đó về".
Lý Hùng cười gật đầu.
Thấy Lý Hùng gật đầu, ông ta lập tức vui vẻ nói: "Anh Lý không hổ danh người thừa kế của tập đoàn Lăng Tiêu mà".
"Hiểu chuyện".
"Hào phóng".
Lý Hùng búng tay một cái.
Hứa Hạo Nhiên lập tức đặt một xấp tài liệu dày cộp lên bàn.
Giang Hữu Vi thấy Lý Hùng không lấy tiền mà lấy ra một đống giấy lộn thì nhếch mày.
"Cái gì đây?"
Lý Hùng nói.
"Trên tài liệu ghi rõ địa chỉ ID của những tin vu khống bôi xấu tập đoàn Lăng Tiêu đều là từ công ty của ông".
"Mấy cái tin đồn đó là do nhân viên công ty ông đứng sau đăng tải".
Giang Hữu Vi tái mặt.
Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Hùng.
"Anh Lý này, tôi còn tưởng anh ở rể ở tập đoàn Lăng Tiêu thì phải thông minh lắm cơ".
"Hóa ra tôi nhầm rồi, anh đúng là người không biết điều".
Tiếng cười của ông ta ngày càng lạnh: "Anh nghĩ mấy cái tờ giấy này của anh thì làm gì được tôi".
"Tôi dám làm nghề này thì đương nhiên sẽ có cách giải quyết rồi".
"Tôi nói cho anh biết, tôi cũng có người chống lưng đấy".
"Mấy cái thứ này chẳng làm gì được tôi đâu".
Ông ta khoanh tay, ngửa đầu chẳng chút sợ hãi.
Cực kì thích chí nói: "Tôi nói cho anh biết, trong cái ngành này mọi người ai cũng làm giống tôi thôi".
"Nếu anh tung mấy thứ này ra thì không chỉ riêng tôi đâu".
"Anh đã đắc tội tất cả mọi người trong cái ngành này rồi đấy".
"Đến lúc đấy không chỉ ở Thiên Môn".
"Mà cả nước, thậm chí mấy tin đồn về tập đoàn Lăng Tiêu còn lan ra cả nước ngoài ấy chứ".
"Mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết tập đoàn của anh".
Ông ta chậm rãi rót cho mình một chén trà.
Nâng chén lên nhẹ nhàng thổi.
"Anh Lý này, tôi cũng không phải người tham lam".
"Giờ tập đoàn Lăng Tiêu đang đứng mũi chịu sào".
"Người bình thường sẽ bắt chẹt đòi giá cao, nhưng tôi chỉ lấy giá này thôi".
Nói xong ông ta giơ năm ngón tay.
"Năm mươi triệu?"
Nghe Lý Hùng nói thế, ông ta sững người.
Nhưng ông ta nhanh chóng hoàn hồn, đặt chén trà trên bàn, vẻ mặt kích động nói: "Đúng thế, năm mươi triệu, phải có năm mươi triệu".
"Vừa đủ năm mươi triệu là được".
"Nếu giờ anh đưa tiền, tôi lập tức dập mấy cái tin đồn đó ngay".
Thực ra vừa nãy ý của Giang Hữu Vi là năm triệu.
Nhưng không ngờ Lý Hùng lắm tiền nhiều của, vừa mở miệng đã nói ra năm mươi triệu rồi.
Đúng là mang niềm vui đến cho ông ta mà.
Công ty truyền thông này của ông ta thu nhập một tháng cũng chỉ có hơn trăm nghìn tệ.
Vương Hương Tú cho ông ta hai trăm nghìn tệ.
Ông ta còn định bắt chẹt Lý Hùng thêm chút nữa.
Mà giờ Lý Hùng vừa mở miệng đã là năm mươi triệu.
Đây đúng là vận may từ trên trời rơi xuống.
Đối với vẻ mặt tươi cười kích động của Giang Hữu Vi, Lý Hùng chỉ cười nhạt.
"Đừng có vội, tôi cho ông xem cái này".
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên lại đặt một xấp tài liệu lên bàn.
Lý Hùng nhìn Giang Hữu Vi nói: "Đây là tài liệu liên quan đến tiền bẩn trong công ty của ông".
"Vừa nãy ông nói người trong ngành này đều dùng cái cách câu cá này để kiếm chác mấy khoản tiền kếch sù".
"Nhưng người ta làm sổ sách chắc chắn là cẩn thận hơn ông".
"Công ty các ông mở mấy cái tài khoản ở ngân hàng, điều tra một chút là ra vấn đề ngay".
"Nếu tôi đem nó nộp lên trên".
"Thì công ty này không đơn giản chỉ là đóng cửa thôi đâu".
"Ông là tổng biên tập chắc cũng phải ngồi tù mấy chục năm đấy".
Mặt Giang Hữu Vi tái mét.
Ông ta trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm Lý Hùng.
"Anh muốn thế nào?"
"Tổng biên tập Giang à, giờ không phải tôi muốn thế nào mà là ông muốn thế nào?"
Ông ta chớp mắt, sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp.
"Ây dô, anh Lý à, chúng ta đều là người thông minh, đừng nói mấy lời thừa thãi nữa".
"Anh chắc cũng biết, cái nghề truyền thông này của chúng tôi dựa vào đề tài hot để kiếm cơm mà".
"Chuyện càng hot thì chúng tôi càng có nhiều tiền".
"Có đôi khi đưa mấy tin vịt là để nó hot lên thôi".
"Thế nên chúng tôi mới đăng mấy cái tin để mọi người cảm thấy thú vị ấy mà".
"Còn tập đoàn Lăng Tiêu của các anh giờ đang phát triển mạnh mẽ như mặt trời ban trưa thế".
"Thế nên mấy nhân viên của chúng tôi mới không biết điều, chĩa mũi nhọn về phía các anh".
"Giờ tôi thay mặt các nhân viên xin lỗi anh".
"Tôi sẽ dập mấy cái tin lá cải đấy xuống sau đó đính chính lại ngay".
"Hì hì, còn tiền công ý mà..."
Chương 493: Tuổi tác thay đổi chúng ta
“Tiền?”
Lý Hùng nhìn thấy tia sáng trong mắt Giang Hữu Vi càng lúc càng mãnh liệt.
Ngay lúc này, Giang Hữu Vi giống như rơi xuống hố băng.
Đột nhiên, cảm thấy sống lưng lạnh toát, toàn thân run lên bần bật.
Nổi đầy da gà.
“Tổng biên tập Giang, bây giờ ông chỉ có một lựa chọn duy nhất”.
“Vừa nãy ông nói muốn có năm triệu, tôi có thể dùng năm triệu này để mua đứt công ty của ông”.
“Từ nay về sau, công ty truyền thông này của ông sẽ trở thành một công ty con của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Con ngươi của Giang Hữu Vi giãn ra.
Ông ta nhìn Lý Hùng với ánh mắt không thể tin được
“Anh Lý, anh vừa nói cái gì?”
“Anh muốn mua lại công ty của tôi?”
Giang Hữu Vi kinh ngạc!
Anh ta không ngờ Lý Hùng mới đến chưa bao lâu đã mở lời muốn mua lại công ty truyền thông của mình!
Công ty truyền thông này là tất cả của Giang Hữu Vi.
Ông ta là một cậu thanh niên quê mùa còn chưa tôt nghiệp cấp ba.
Năm đó đi theo đồng hương đến thành phố Thiên Môn.
Ông ta từ hai bàn tay trắng, không ngừng nỗ mới có được thành công như bây giờ.
Vậy mà chỉ với một câu nói, Lý Hùng muốn cướp hết tất cả của ông ta!
“Không được! Tôi không bán!”
“Bất kể anh ra giá bao nhiêu, tôi cũng sẽ không rời khỏi công ty”.
Giang Hữu Vi rất kích động.
Cho đến lúc này, hai mắt ông ta mới lóe lên ánh nhìn mà Lý Hùng đã muốn nhìn thấy từ lâu.
Khi nãy Giang Hữu Vi trong mắt Lý Hùng chỉ là một người làm ăn nhỏ, vì trục lợi mà không từ bất kể thủ đoạn nào.
Những mánh khóe của ông ta vô cùng đê tiện.
Chỉ khi đối mặt với sự sống còn, thời khắc liên quan đến sinh tồn của công ty tuyền thông.
Trong mắt Giang Hữu Vi lúc này mới ánh lên được ý chí và khát vọng của cậu thanh niên quê mùa năm đó!
“Ai nói là ông phải rời đi?”
“Hả?”
Đột nhiên Lý Hùng thốt ra một câu khiến cho Giang Hữu Vi ngẩn người ra.
Lý Hùng cầm cặp tài liệu từ tay Hứa Hạo Nhiên, đưa cho Giang Hữu Vi.
“Ký xong bản hợp đồng này, năm triệu sẽ trực tiếp chuyển đến tài khoản của ông.
“Tập đoàn Lăng Tiêu sẽ có bảy mươi phần trăm cổ phần trong công ty truyền thông này”.
“Ba mươi phần trăm còn lại là của ông, ông vẫn là tổng biên tập của công ty truyền thông”.
“Chỉ là về sau mỗi nội dung bản tin của công ty phải thông qua xét duyệt của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Giang Hữu Vi ngây người ra, ông ta ngây ngẩn cả người.
Khi nãy ông ta còn đang nghĩ về cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Không ngờ rằng cái bánh này còn to hơn những gì ông ta nghĩ!
Công ty truyền thông nhỏ bé của ông ta so với tập đoàn Lăng Tiêu giống như hạt cát giữa sa mạc.
Có thể trở thành một phần của tập đoàn Lăng Tiêu, là việc tốt mà nằm mơ cũng không thấy được!
Giang Hữu Vi phản ứng rất nhanh, ông ta lập tức cầm bút ký lên bản hợp đồng.
Ký xong, Giang Hữu Vi ngẩng đầu nhìn Lý Hùng nói: “Anh Lý, tôi không hiểu vì sao anh lại làm như vậy?”
“Đối với tập đoàn Lăng Tiêu, công ty truyền thông của tôi chỉ là một công ty vô cùng nhỏ bé”.
“Các anh hoàn toàn có thể tự thành lập một bộ phận”.
“Hơn nữa, khi nãy thái độ của tôi rất tệ”.
Nói đến đây, Giang Hữu Vi bất giác cười thống khổ.
“Việc này, ông phải cảm ơn vợ ông”.
Giang Hữu Vi ngây người ra
“Khi vừa mới chuyển đến đây, mẹ vợ tôi có mua thức ăn ở một quán trong chợ, bà ấy có quen một người bạn”.
“Hai người đều có cùng sở thích nấu nướng nội trợ”.
“Thông qua mẹ vợ tôi, tôi mới biết mặc dù ông đối xử rất nghiêm khắc với nhân viên của mình”.
“Thế nhưng khi ở nhà với vợ con, ông luôn đáp ứng mọi yêu cầu của họ”.
“Ông không phải là một ông chủ tốt nhưng ông hoàn toàn là một người chồng người cha tốt”.
Lý Hùng đưa tay chỉ ra phía ngoài cửa sổ, chỉ vào những nhân viên đang dốc sức làm việc miệt mài chăm chỉ.
“Ông cũng đã từng giống như họ”.
“Trên cương vị công việc của mình luôn dốc hết sức làm việc”.
“Vừa muốn được ông chủ khen ngợi”.
“Ngoài ra, càng muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân để thực hiện được lý tưởng của mình”.
“Lý tưởng rất đẹp, nhưng hiện thực luôn luôn tàn khốc”.
Trước đó, ông đã thất bại trước hiện thực khốc liệt.
Nhưng bây giờ, tôi hy vọng ông có thể lấy lại lòng tin của bản thân.
Giang Hữu Vi hít một hơi thật sâu, nhìn ánh mắt Lý Hùng, rơm rớm nước mắt.
Tiếp đó, Giang Hữu Vi đi thẳng ra ngoài, hét lên một tiếng với tất cả những nhân viên đang dốc sức làm việc.
“Mọi người nghe rõ cho tôi!”
“Trước sáu giờ tối nay, tất cả mọi người hãy thu hồi những tin tức tiêu cực về tập đoàn Lăng Tiêu cho tôi!”
“Sau đó tan làm, thưởng mỗi người mười nghìn tệ”.
Hoan hô!
Vui sướng!
Tất cả nhân viên trong văn phòng làm việc hăng say nhiệt huyết hơn!
Trên đường về văn phòng.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Hùng với vẻ mặt khó hiểu.
“Anh rể, gia tộc Hậu Thị sao cứ đối đầu với chúng ta mãi thế nhỉ?”
“Đám người khốn nạn đó cứ thế mãi, chúng ta cần phải nghĩ cách trị tận gốc chúng”.
Trong mắt Lý Hùng lóe lên một tia mãnh liệt.
“Thế gia tài phiệt vốn chỉ là một khối u của xã hội”.
“Phương pháp trị tận gốc chúng không chỉ là phẫu thuật cắt bỏ nó đi, mà còn phải trị tận gốc, nhổ bỏ gốc rễ của nó”.
Nghe đến đây, hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng rực lên.
“Anh rể, vậy anh mau nói xem, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Lý Hùng quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: “Ngay lập tức sẽ có người nói với em nên làm thế nào, anh đếm đến ba, người này sẽ xuất hiện”.
“Một”.
“Hai”.
“Ba”.
Lý Hùng vừa dứt lới, điện thoại trong túi Hứa Hạo Nhiên reo lên.
Hứa Hạo Nhiên lấy điện thoại ra thấy cuộc gọi là của Trương Hiểu Bình gọi đến.
“Anh rể, anh thật là vi diệu đấy!” , Hứa Hạo Nhiên vội rút điện thoại ra.
“Anh Hùng có đang ở cạnh anh không?”
Hứa Hạo Nhiên gật đầu nói: “Tôi đang ở cùng anh rể đây”.
“Anh với anh Hùng lập tức đến nhà máy sản xuất mỹ phẩm Đông Phương, ở đó xảy ra chuyện rồi!”
Sau khi tắt máy, Hứa Hạo Nhiên nói với Lý Hùng: “Anh rể, tiếp theo làm gì bây giờ?”
“Có người muốn chơi với lửa, vậy chúng ta sẽ chơi cùng họ một trận thật vui”.
“Tiện thể thu phục con sói hoang, giữ lại trong nhà, trông nhà cho chúng ta”.
Nói xong, Lý Hùng khẽ nhếch mép, trên mặt hiện lên nụ cười bí hiểm.
Ngay lúc này, tại biệt thự gia tộc họ Hậu.
Hậu Thụy Minh và William ngồi ở phòng khách, thư thái nhâm nhi rượu vang.
Khắp phòng khách vang lên bản nhạc thính phòng nhẹ nhàng sâu lắng.
Một vị đầu bếp cao cao tóc bạch kim.
Đang dùng dao rất thành thục, cắt từng miếng xúc xích Tây Ban Nha phục vụ hai người đàn ông.
“William yêu dấu, không ngờ một tiến sĩ người Anh như anh, lại tinh thông pháp dùng binh của người Hoa Hạ bọn em”
“Kế ly gián mượn dao giết người của anh thật xuất sắc!”
Bây giờ tất cả những điều Hậu Thụy Minh đang nói chính là cách đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu mà William nghĩ ra.
William này không giống với những người nước ngoài khác.
Hắn ta còn tỉ mỉ hơn cả đàn bà.
Sở trường của hắn là ủ mưu tính kế thủ đoạn nham hiểm!
Chương 494: Mưu kế nham hiểm của William.
Khi William còn ở nước ngoài, sở trưởng chính là bày mưu tính kế.
Ba mươi sáu kế của Hoa Hạ, từ bé hắn ta đã đọc qua hết rồi.
Hắn ta thường chơi cho đối thủ của mình quay mòng mòng.
Hắn cũng hay dùng thủ đoạn mượn dao đâm sau lưng này.
Thực ra trước khi đến, William đã thông qua gia tộc Nicolas thâm nhập vào các doanh nghiệp vừa và nhỏ.
Hắn sử dụng thủ đoạn mua chuộc hoặc dụ dỗ uy hiếp, để thu phục những doanh nghiệp này.
Những doanh nghiệp này là những con sói.
Tiếp theo hắn ta sẽ dùng mọi thủ đoạn khiến lũ sói này tấn công con hổ đầu đàn chính là tập đoàn Lăng Tiêu.
Đợi thời gian chín muồi, hắn có thể trực tiếp nắm giữ tập đoàn Lăng Tiêu.
William cười tao nhã.
Điệu cười ngạo nghễ tràn đầy tự tin.
Tính toán kỹ càng.
“Loài người cũng sống bầy đàn như động vật”.
“Bất kể là động vật hay loài người, đều có một đặc điểm chung đó chính là ích kỷ!”
“Bình thường chúng tạo thành những nhóm nhỏ, giữa các nhóm này đều vì thức ăn, đến vợ chồng cũng sẽ nảy sinh mâu thuẫn”.
“Cũng vì tranh giành quyền lực mà đấu đá lẫn nhau”.
Khi William đang nói chuyện, Hậu Thụy Minh nhìn hắn ta chăm chú.
Ông ta nhìn William với ánh mắt ngưỡng mộ.
Ánh mắt này để cho bất ký người đàn ông này nhìn thấy đều sẽ cảm thấy không phù hợp.
Thậm chí là sởn gai ốc.
Nhưng William lại vô cùng thích thú với ánh mắt đó.
Hắn ta giơ lý rượu vang trong tay lên, cụng ly với Hậu Thụy Minh.
“Nhưng, tất cả quần thể động vật vẫn còn một đặc tính, đó chính là bài xích”.
“Khi chưa có kẻ địch tấn công, nội bọn chúng cũng sẽ tự đấu đá cắn xé nhau”.
“Nhưng một khi kẻ địch xuất hiện, chúng sẽ vô cùng đoàn kết”.
“Bầy đàn lúc này sẽ rất khó đánh bại”.
William cho rằng, là một kẻ xâm lăng có IQ cao, một kẻ săn mồi.
Đầu tiên hắn ta cần làm chính là ngụy trang cho mình.
Một khi gia tộc Nicholas đến Thiên Môn thì sẽ thành tập đoàn của riêng mình.
Sau đó sẽ đối đầu với những thế lực của những tập đoàn bản xứ.
Như vậy sẽ khiến cho những tập đoàn bản xứ liên kết với nhau, sẽ khiến cho bọn họ càng đoàn kết hơn.
Trước tiên phải chi phối được tập đoàn Lăng Tiêu, như vậy hắn ta sẽ tạo được tiếng tăm cho mình.
Sau đó William sẽ li gián từ trong nội bộ tập đoàn.
Từng người từng người, cũng giống như những thế lực, đều nắm tất cả trong tay.
Đây cũng là thủ đoạn khiến hắn ta thành công từ trước đến nay.
Từ trước đến nay chưa ai là đối thủ của hắn ta!
Mọi việc đều thuận lợi!
“Vì vậy, nhất định phải li gián nội bộ”.
Nói đến đây, William dùng dĩa nhẹ nhàng xiên một miếng xúc xích Tây Ban Nha mỏng, sau đó đưa lên cắn một miếng, khuôn mặt rất hưởng thụ.
William nhìn người đầu bếp tóc bạch kim, cười nói: “Carter, lần này tôi lấy danh nghĩa liên minh đầu bếp quốc tế, ở Thiên Môn tổ chức cuộc thi nấu ăn mang tầm quốc tế”.
“Anh cũng đến tham gia đi, với trình độ của anh, có thể dễ dàng dành được giải nhất”
Lời nói của William đầy ẩn ý, Carter nghe vậy vội cười gật đầu.
Nhưng, Carter vẫn giả bộ khiêm tốn nói.
Dù sao, nơi này là địa bàn của gia tộc Hậu Thị.
“Thưa anh, nếu là ở nước ngoài, tôi nhất định có đủ tự tin giành giải nhất”.
“Nhưng Hoa Hạ thì chưa chắc đã như vậy”.
“Dù sao Hoa Hạ cũng có rất nhiều nhân tài, hơn nữa ẩm thực Hoa Hạ cũng nổi tiếng trên thế giới”.
“Carter, anh khiêm tốn quá rồi!”
“Người Hoa Hạ cũng được ông trời ưu ai, có nguồn tài nguyên giàu có, nhưng về cơ bản họ lại không hiểu thế nào là món ăn ngon”.
“Chẳng qua chỉ là một lũ khỉ chưa được thuần phục, đang tự hoang tưởng về bản thân mà thôi”.
Nói xong, William quay đầu nhìn Hậu Thụy Minh cười nói: “Minh, ông nói xem?”
Hậu Thụy Minh cười: “Anh nói gì cũng đúng”.
Lúc này, thư ký thận trọng bước vào.
“Ông chủ, lịch trình và địa điểm tổ chức cuộc thi nấu ăn đã được ấn định”.
William hỏi thư ký: “Số lượng người đăng ký tham dự có nhiều không?”
Có hơn hai nghìn người đăng kí, đã bao gổm toàn bộ khu vực thủ đô và những vùng lân cận.
“Đăng ký tham gia cuộc thi tài lần này, ngoài những đầu bếp có tiếng”.
“Theo những gì anh căn dặn, chúng tôi cũng để cho một bộ phận những bà nội trợ cũng đến tham dự”.
William cười gật đầu, để thể hiện rằng cuộc thì lần này rất công tâm.
Đồng thời cũng là vì để cho cuộc thi lần này được đa dạng.
Những người nội trợ bình thường nhất định sẽ tham gia.
Nhưng những người này đều chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.
Sự tồn tại của họ chẳng qua chỉ để làm nền.
Đối với người ngoài mà nói, cái gọi là cuộc thi nấu ăn nghệ thuật, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn che mắt thiên hạ mà thôi.
Tổ chức cuộc thi lần này, chủ yếu để tập trung sự chú ý của người dân.
Trong khi cuộc thi diễn ra, hắn ta sẽ dùng truyền thông tuyên truyền.
Sau đó, nhân cơ hội công kích tập đoàn Lăng Tiêu.
Nghĩ đến đây, William hỏi: “Công thức bí mật của công ty mỹ phẩm Đông Phương đã lấy được chưa?”
“Chúng tôi tìm được ba lãnh đạo cấp cao của công ty mỹ phẩm Đông Phương”.
“Đồng thời, còn có hai người đã theo Triệu Côn mười mấy năm”.
“Họ nắm rõ tài liệu cốt lõi của công ty mỹ phẩm Đông phương”.
“Chỉ là, những người này khẩu vị khá khác biệt”.
“Họ biết chúng ta đang cần công thức bí mật”.
“Vì thế, họ ra cái giá mà người bình thường không thể chấp nhận được”.
William cười mỉm, ánh mắt lóe lên vẻ khinh miệt.
“Cậu nói cho tôi nghe xem, tôi muốn biết cái bọn khỉ không sợ chết này rốt cuộc muốn cái giá trên trời như thế nào?”
Thư ký ngập ngừng, sau đó nói: “Họ lấy trộm được sáu công thức bí mật từ công ty mỹ phẩm Đông Phương”.
“Giá mỗi công thức là hai mươi triệu”.
Nghe đến đây, Hậu Thụy Minh tức giận mắng một tiếng: “Cái đám này thèm tiền đến phát điên rồi à?”
“Một cái công thức giẻ rách mà dám bán với cái giá cắt cổ như thế!”
So với Hậu Thụy Minh đang kích động thì William lại mỉm cười từ tốn.
“Đừng kích động, trong ba mươi sáu kế của người Hoa Hạ các ông, có một kế đó là gậy ông đập lưng ông”.
“Kế này còn có một cách gọi khác, đó là bắt rùa trong chuồng”.
“Bây giờ ông muốn bắt rùa, bắt buộc phải dùng một miếng mồi ngon”.
“Sáu công thức này cộng lại, cũng chỉ có một trăm hai mươi triệu mà thôi, số tiền này tôi chi!”
Nghe William nói vậy, mặt Hậu Thụy Minh biến sắc.
Ông ta cho rằng William đang ghét bỏ mình, vì thế liền vội vàng nói.
“Không được không được. Bây giờ đang ở địa bàn của tôi, sao có thể để anh chi tiền được?”
“Không phải tôi tiếc số tiền nhỏ này, mà là cảm thấy đám người này thật quá đáng”.
“Nhưng mà nếu tất cả đã nằm trong kế hoạch của anh, thì tôi nhất định sẽ phối hợp”.
Lúc Hậu Thụy Minh đang nói hai chữ “phối hợp”, còn cố ý nhếch lông mày.
Hai người liếc mắt đưa tình, khiến cho người thư ký đừng cạnh nhìn thấy cũng cảm thấy mắc ói.
William nói với thư ký: “Cậu lập tức mang tiền đi tìm đám người này”.
“Đợi sau khi kiểm tra công thức không có vấn đề, lập tức đưa vào công xưởng sản xuất!”
Người thư ký ngây ra một lúc, liền nói: “Ngài William, ở Thiên Môn chúng tôi không có nhà máy hóa chất”.
William cười lớn: “Cậu cho rằng gia tộc Nicholas chúng tôi sẽ giống như những gia tộc năng lực thấp kém, khi không chuẩn bị gì mà dám cử tinh anh của gia tộc tiến vào một nước à?”
Chương 495: Nuôi béo rồi, có thể thịt được rồi
Nói đến đây, trên mặt William nở một nụ cười tràn đầy tự tin.
Hắn ta nhìn thư ký nói: “Không biết cậu đã nghe nói về nhà máy Violet chưa?”
Mí mắt thư ký khẽ giật.
Ngay lập tức kinh ngạc hét lớn: “Thì ra nhà máy Violet là của gia tộc Nicholas!”
Thư ký cảm thấy rất ngạc nhiên vì nhà máy Violet này có lịch sử hơn tám mươi năm ở Thiên Môn.
Nhà máy Violet này là xưởng sản xuất của nhiều thương hiệu mỹ phẩm trên thế giới.
Bọn họ không chỉ sản xuất cho các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới mà họ còn có thương hiệu riêng của mình.
Thương hiệu này có thể nói là một thương hiệu phổ biến ở Hoa Hạ, người người đều dùng, nhà nhà đều dùng, đây cũng được gọi là thương hiệu quốc dân!
Nhưng không ai ngờ rằng ông chủ thật sự của nhà máy Violet này là gia tộc Nicholas!
Chuyện này giấu quá kỹ rồi!
Ngay sau đó, thư ký nhận tiền và mua chuộc một số nhân viên kỹ thuật cao cấp của công ty mỹ phẩm Đông Phương.
Một trăm hai mươi triệu, đổi lấy sáu công thức quan trọng.
William đã trực tiếp mang sáu công thức này đến nhà máy sản xuất Violet.
Giám đốc nhà máy Violet sau khi nhận được công thức, hai mắt ông ta sáng rực lên.
Phương Trường Sinh đã làm việc trong nhà máy Violet này hơn bốn mươi năm.
Nhờ có kinh nghiệm nhiều năm cho ông ta biết rằng, những sản phẩm được sản xuất theo sáu công thức này chắc chắn có thể gây chấn động toàn ngành mỹ phẩm!
Ông ta vỗ ngực nói với William.
“Anh William, xin hãy cho tôi thời gian nửa tháng”.
“Trong vòng nửa tháng, tôi nhất định sẽ tạo ra loại mỹ phẩm khiến cả thế giới kinh ngạc!”
“Giá của sản phẩm này sẽ cao gấp đôi so với một thương hiệu nổi tiếng hàng đầu thế giới!”
William mỉm cười và khẽ lắc đầu.
Hắn ta duỗi một ngón tay về phía Phương Trường Sinh, cười nói: “Không phải gấp đôi mà là gấp mười lần”.
“Mười lần? Liệu những người nước ngoài đó có mua với giá cao như vậy không?
Khóe miệng William nhếch lên, ngón tay chỉ vào Phương Trường Sinh khẽ động.
“Giá gấp mười không phải để bán cho người phương Tây”.
Trên mặt hắn ta hiện lên một cái nhìn chế giễu như thể đang nhìn một con khỉ trong rạp xiếc.
“Giá cao như vậy chỉ để bán cho người phương Đông các ông thôi”.
“Bởi vì người phương Đông các ông đều xính hàng ngoại”.
“Những cái gọi là thương hiệu quốc tế đó chỉ cần thay đổi bao bì, sau đó bán với giá thậm chí gấp mười mấy lần cho người phương Đông”.
“Những người phụ nữ phương Đông các ông sẽ không chỉ không cảm thấy đắt mà còn đổ xô đi mua”.
William tỏ vẻ rất hiểu phụ nữ phương Đông, hắn ta cười nói.
“Phụ nữ mua những mỹ phẩm đắt tiền như vậy”.
“Thường là người tình của mấy ông chủ giàu có”.
“Hoặc là người phụ nữ có tiền”.
“Hoặc là vợ của những người giàu có”.
“Tóm lại nhóm người phụ nữ này rất xính hàng ngoại, những thứ càng đắt tiền, bọn họ càng thích mua”.
“Tiền của bọn họ lấy từ những người có tiền”.
“Vậy thì tiền của những người có tiền từ đâu mà có đây?”
“Đương nhiên là bóc lột đám người ít tiền rồi”.
“Ha ha ha ha!”
Nói đến câu cuối cùng, William liền cười lớn.
Tiếng cười của hắn ta đầy khinh bỉ, coi thường, chế giễu và thậm chí là ghê tởm với toàn bộ phương Đông!
Trong mắt hắn ta, những người phương Đông chỉ là những con gia súc được nuôi trong nhà.
Một khi đám gia súc này được vỗ béo rồi thì chúng có thể bị thịt bất cứ lúc nào!
.......
Lúc này, ở công ty TNHH mỹ phẩm Đông Phương.
Triệu Côn đang nằm rạp trên bàn.
Tóc tai bù xù, hai mắt thâm quầng, trông rất hốc hác.
Dưới đất, một tách trà bị đập vỡ tan tành.
Lúc này, thư ký gõ cửa đi vào, nói với Triệu Côn: “Giám đốc, nhóm người anh Lý sắp đến rồi”.
Triệu Côn thở dài: “Công thức bí mật đã bị bọn chúng đánh cắp, lúc này, bọn chúng có thể đã bán công thức cho người khác rồi cũng nên!”
“Dù cho anh Lý có bản lĩnh cao cường, cũng không có cách nào lấy lại công thức được”.
Triệu Côn nhìn thằng vào thư ký nói: “Tiểu Vương à, cô nói cho tôi biết, bình thường tôi đối xử với mọi người như thế nào?”
Thư ký thản nhiên nói: “Chuyện này còn cần phải nói sao?”
“Công ty chúng ta giống như một đại gia đình vậy”.
“Dù là công nhân trong xưởng hay nhân viên văn phòng, chỉ cần có việc gì đều sẽ nói trực tiếp với quán lý”.
“Chỉ cần quản lý xử lý được, đều sẽ giúp chúng tôi đứng ra xử lý”.
Triệu Côn duỗi tay, vỗ mạnh vào bàn: “Nhưng tôi vẫn không hiểu sao, tại sao lại như vậy?”
“Tại sao bọn họ lại đối xử với tôi như vậy?”
“Là do tôi đối xử với bọn họ không đủ tốt, hay là do đối phương đã đưa cho họ quá nhiều tiền?”
Ngay sau khi Triệu Côn nói xong những lời này, giọng nói của Lý Hùng từ ngoài cửa truyền đến.
“Ông Triệu à, ông cho rằng bán công thức với giá hai mươi triệu thì có đáng không?”
Khi Triệu Côn nghe xong những lời này liền nhảy dựng lên: “Sao cơ? Một công thức giá hai mươi triệu?”
“Bọn chúng bị điên rồi à?”
Lúc này, Lý Hùng dắt theo Hứa Hạo Nhiên từ ngoài cửa bước vào.
Triệu Côn lao đến chỗ Lý Hùng, ánh mắt rực sáng nhìn Lý Hùng.
“Anh Lý, anh nghe tin này ở đâu vậy?”
“Bọn họ thật sự đã bán công thức với giá hai mươi triệu sao?”
“Một công thức giá hai mươi triệu, vậy sáu công thức có phải một trăm hai mươi triệu không”.
“Như vậy cũng quá nhiều rồi? Công ty nào lại có thể mua được giá cao như vậy!?”
Lý Hùng cười nói: “Đương nhiên là nhà máy Violet rồi”.
Sau khi Triệu Côn nghe thấy cái tên nhà máy Violet, cơ thể ông ta khẽ run lên.
Sau đó, ông ta ngồi phịch xuống đất.
“Xong rồi, xong rồi, xong rồi”.
“Công thức này bán cho ai cũng được, nhưng không thể bán cho nhà máy Violet được!”
“Sau khi có được công thức khác, các công ty khác sẽ mất ít nhất hai tháng để phát triển một sản phẩm mới”.
“Nhưng nhà máy Violet này, bọn chúng đã có hơn tám mươi năm kinh nghiệm”.
“Trong vòng nửa tháng, có thể sản xuất ra hoàng loạt sản phẩm mới”.
“Với sức mạnh và tầm ảnh hưởng của bọn họ, chúng tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ!”
Sau khi thư ký nghe Triệu Côn nói như vậy, nhanh chóng nói: “Giám đốc, công thức của chúng ta đều đã đăng ký bản quyền rồi mà!”
“Nhân lúc bọn họ vẫn chưa sản xuất được, chúng ta mau chóng đi kiện họ đi!”
Triệu Côn lập tức đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt trông rất căng thẳng.
“Giám đốc của nhà máy Violet tên là Phương Trường Sinh, lão già đó rất xảo quyệt”.
“Bất kể là công thức nào lọt vào tay bọn chúng, bọn chúng đều có thể sửa lại trong một thời gian ngắn”.
“Bọn chúng sẽ dùng nguyên liệu tương tự để thay thế, nên cho dù chúng ta có kiện cũng không thể kiện được!”
Ngay khi Triệu Côn vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh đã ném cho ông ta một chiếc cặp.
“Đây là gì vậy?”, Triệu Côn hỏi.
Hứa Hạo Nhiên nhún vai: “Ông tự mình xem không phải là biết rồi sao”.
Triệu Côn mở ra xem, không khỏi sửng sốt.
Bởi vì trong chiếc cặp này chứa đầy các tập hồ sơ.
Hứa Hạo Nhiên cười, đi tới, vỗ vai Triệu Côn nói.
“Ông Triệu à! Ông không biết anh rể tôi là người toàn năng à?”
“Trong các tập hồ sơ này chứa tất cả các công thức nguyên liệu tương tự có thể xuất hiện, và tất cả đều được chúng tôi đăng ký trước rồi”.
“Mọi chuyện mà vừa rồi ông lo lắng, anh rể đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi”.
Triệu Côn vui mừng khôn xiết, không ngừng cảm ơn Lý Hùng, sau đó xách cặp đi ra ngoài cùng với thư ký.
“Đợi đã”.
Lý Hùng đột nhiên nói.