• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 271: Mày cứ nằm mơ đi

“Tao giết chết mày!”

Tôn Trung Mưu tức giận gầm lên một tiếng.

Hắn đang chuẩn bị xông lên, Tôn Bá Đương vội vàng nắm lấy cổ tay hắn.

Tôn Bá Đương miệng đầy máu, nhỏ giọng nói: “Cậu ta đã hạ thủ lưu tình rồi”.

“Nếu không, vừa rồi ông đã tan xương nát thịt rồi!”

Khuôn mặt của Tôn Trung Mưu và Tôn Thượng Hương dần trở nên khó coi.

Nếu như không được tận mắt chứng kiến, họ sẽ không bao giờ tưởng tượng được người đàn ông đến từ một nơi khỉ ho cò gáy như Đông Hải này lại có thể đáng sợ đến như vậy!

Vùng đất cấm Đông Hải!

Cho đến giờ phút này, bọn họ mới cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa thật sự của năm chữ này!

Cơn gió lúc này dường như chuyển động theo sự điều khiển của Lý Hùng.

Anh chắp tay sau lưng, đón đầu ngọn gió.

“Lão già, ông nên cảm ơn cháu gái của mình, vừa nãy nếu như cô ta không kêu lên thì bây giờ ông đã chết rồi”.

“Cám ơn cậu đã không giết tôi”.

Tông sư.

Đường đường là tông sư oai phong lẫm liệt, giờ đây chẳng khác nào một lão già thoi thóp chờ chết.

Ông ta mệt mệt nhọc chắp tay vái lạy cảm ơn Lý Hùng.

Trong lúc nói chuyện, chiếc áo choàng dài của Tôn Bá Đương theo gió bay ngược về tay lão.

Tôn Thượng Hương nhanh chóng mặc khoác áo vào cho Tôn Bá Đương.

Tôn Trung Mưu trừng mắt nhìn Lý Hùng, phẫn nộ nói: “Sự nhục nhã hôm nay tao nhớ kỹ rồi, sớm muộn cũng có một ngày tao sẽ giết chết mày!”

Lý Hùng lạnh nhạt nói: “Cậu rất nhanh sẽ đến cầu xin tôi thôi”.

“Cầu xin mày?” Tôn Trung Mưu lạnh lùng khịt mũi.

Ánh mắt hắn nhìn Lý Hùng đầy phẫn nộ và căm hận.

“Mặc dù tao thực lực của tao không bằng người khác, không đánh lại được mày, nhưng nếu muốn tao quỳ xuống cầu xin mày thì mày cứ nằm mơ đi!”

Lý Hùng chỉ cười không nói gì.

.........

Biệt thự nhà họ Tôn.

Tôn Văn Đài nghiêm túc nhìn ba đứa con của mình.

Ông ta đã đặt chôn trước rất nhiều thuốc nổ trong nhà kho.

Chỉ cần Cam Hưng Bá thất bại, Lý Hùng và Cam Hưng Bá sẽ cùng lúc bị nổ chết.

Nhưng điều ông ta không ngờ được là vệ sĩ mà ông ta cử đến nấp ở trong trong góc để chuẩn bị châm thuốc nổ đã bị đàn em của Lý Hùng giết chết.

Và tin tức Cam Hưng Bá đi theo Lý Hùng ngay lập tức truyền đến tai Tôn Bá Đương.

Ngày thường, Tôn Bá Đương thường lui về ở ẩn, không hay giao thiệp với thế giới bên ngoài lần này lại chủ động đi giết Lý Hùng.

Việc này khiến Tôn Văn Đài rất ngạc nhiên, đồng thời cũng khiến ông ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Huyền thoại Phú Châu ra trận nhất định sẽ thắng lợi trở về.

Nhưng không thể nào ngờ được, không thể nào ngờ được!

Chỗ dựa lớn nhất của gia tộc Tôn Thị đã thua rồi.

Thất bại thảm hại!

Mặc dù Tôn Văn Đài không đến hiện trường nhưng từ gương mặt tái nhợt của bố ông ta, có thể thấy được lão bị thương rất nặng.

“Các con hiện giờ có cách gì không?”

Đây là lần đầu tiên Tôn Văn Đài chủ động hỏi ba đứa con.

Bình thường ông ta là chủ gia đình, lời của ông ta chắc như đinh đóng cột, con cái chỉ cần làm theo lời ông ta nói là được.

Còn bây giờ đầu óc ông ta loạn như mớ bòng bong.

Chủ yếu là vì bị sốc.

Tên Lý Hùng này đã vượt xa ngoài dự tính của ông ta!

Trực giác mách bảo ông ta, không thể đắc tội với người tên Lý Hùng này!

Đứa con thứ hai Tôn Trung Mưu là người nóng nảy.

Hắn lập tức đứng dậy và nói với Tôn Văn Đài: “Bố, con sẽ giết....”

“Ngồi xuống!”

Tôn Trung Mưu chưa kịp nói xong, Tôn Văn Đài đã quát lớn: “Bỏ mấy cái suy nghĩ ấu trĩ trẻ con ấy của con đi ngay”.

“Ông nội con còn không phải đối thủ của hắn, chỉ trông cậy vào con và đám thuộc hạ quèn thì khác gì tự đi nộp mạng!”

Tôn Bá Nghĩa đột nhiên nói: “Điều quan trọng nhất lúc này là không được để người khác biết chuyện ông nội bị thương nặng”.

“Đặc biệt là nhọ họ Lục và nhà họ Châu, nếu để bọn chúng biết được, hậu quả rất khó lường!”

Tôn Thượng Hương gật đầu: “Con đồng ý với những gì anh cả nói”.

Trong khi Tôn Thượng Hương đang nói chuyện, đúng lúc Kỳ Ti Mẫn bước ra khỏi phòng trên lầu.

Cô ta ôm chặt lấy cái đầu choáng váng của mình, khi đi đến cầu thang, cô ta nghe thấy Tôn Thượng Hương nói.

“Bây giờ, Cam Hưng Bá đã đi theo Lý Hùng, Lữ Mãnh cũng chết rồi, thực lực của gia đình chúng ta đã suy giảm rất nhiều”.

“Thời gian tiếp theo, cố gắng đừng gây thêm rắc rối”.

“Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân lần này đến Phú Châu để khảo sát nguồn vốn đầu tư”.

“Tối nay, con sẽ tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi bọn họ, giới thiệu một số nhà đầu tư của chúng ta với họ và cũng nhau thảo luận về các dự án hợp tác”.

“Bằng cách này, mối quan hệ của hai bên sẽ được xoa dịu”.

“Hơn nữa, Đông Hải này tuy nhỏ bé nhưng lại có tiềm năng vô hạn”.

“Nếu chúng ta có thể thiết lập một mối quan hệ hợp tác tốt với họ, điều đó sẽ có lợi cho gia tộc Tôn Thị chúng ta”.

Tôn Văn Đài gật đầu lia lịa, trong ba đứa con, người ông ta xem trọng nhất chính là con gái út Tôn Thượng Hương.

Chỉ đáng tiếc là cô ta không phải đàn ông.

Nếu không thì, cô ta nhất định sẽ trở thành người thừa kế của gia tộc họ Tôn.

“Chuyện này cứ làm theo lời Thượng Hương đã nói”.

“Trung Mưu, hai ngày này yên phận chút, đừng làm hỏng chuyện”.

Kỳ Ti Mẫn sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, khuôn mặt cô ta tràn đầy phẫn uất!

Buổi tối, ở khách sạn lớn Thâm Hải Phú Châu.

Đây là khách sạn năm sao tốt nhất ở Phú Châu.

Đồng thời cũng là sản nghiệp của gia tộc Tôn Thị.

Để giữ thể diện cho tập đoàn Tôn Thị, họ cố gắng không thể hiện ra trước mặt mọi người rằng bọn họ đang muốn lấy lòng tập đoàn Lăng Tiêu.

Tôn Thượng Hương rất chu đáo, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện từ trong ra ngoài.

Lúc này tại phòng giám sát khách sạn.

Kỳ Ti Mẫn ăn mặc lộng lẫy, trang điểm cầu kỳ đang ngồi trên ghế sofa.

Vài nhân viên bảo vệ đứng trước mặt cô ta.

“Những lời tôi vừa nói, các anh đều nghe thấy hết rồi chứ?”

“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi”. Nhân viên bảo vệ liên tục gật đầu.

“Đều nghe thấy rồi vậy còn ngây ra đó làm gì? Mau chóng đi làm việc đi”.

Nói xong, Kỳ Ti Mẫn quay đầu nhìn màn hình giám sát, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười giễu cợt: “Loại cặn bã, mấy người đánh nhau giỏi thì sao chứ?”

“Ngoài cách này, tôi còn hàng tá cách để làm nhục mấy người, khiến mấy người không thể ở lại Phú Châu này được!”

Kỳ Ti Mẫn vừa nói xong, ngoài cửa có một bóng đen vụt qua.

Bóng đen này chính là Vương Tiểu Thất.

Vương Tiểu Thất nhanh chóng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm và tiến vào trong xe.

“Đại ca, con ả Kỳ Ti Mẫn lại định gây chuyện”.

“Cô ta đã yêu cầu các nhân viên bảo vệ làm nhục chủ tịch và phu nhân trong bữa tiệc tối nay”.

Lý Hùng khẽ gật đầu: “Chờ chút nữa, cậu cùng tôi đi tham gia tiệc”.

Vương Tiểu Thất vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Đại ca, những chuyện này đều là do con ả Kỳ Ti Mẫn sắp đặt”.

“Sao không trực tiếp bắt cô ta tới đây đánh gãy tay gãy chân rồi vứt xuống biển cho cá ăn luôn?”

Trong không gian xe chật hẹp, ngón tay Lý Hùng nhẹ nhàng gõ lên cửa kính cửa sổ.

“Cộc”.

“Cộc”.

“Cộc”.

“Vẫn không đủ”.

“Không đủ?”, Vương Tiểu Thất lắc đầu, nói: “Đại ca, tôi không hiểu”.

“Ồ, có thế mà cũng không hiểu”.

“Ý của đại ca là nói, con ả này rất xấu xa”.

“Một phát đánh chết cô ta luôn thì không hả giận!”

Lời nói của Cam Hưng Bá không vòng vo đi thẳng vào trọng tâm.

Lúc này, một luồng sát khí nặng nề bao trùm trong xe.

Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Bá nghe thấy Lý Hùng nói với giọng điệu chắc nịch.

“Người nhà của tôi, anh em của tôi, còn có bạn bè của tôi”.

“Kẻ nào dám động đến bọn họ, tôi sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần”.

Một câu đơn giản nhưng khiến nội tâm Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Bá dâng trào mãnh liệt!

Bữa tiệc bắt đầu.

Mọi chuyện đều được tiến hành theo sự sắp xếp từ trước của Tôn Thượng Hương.

Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân là những gương mặt mới.

Khách mời đến tham dự bữa tiệc đều lướt qua bọn họ.

Đêm nay, ánh mắt bọn họ dán chặt vào Tôn Thượng Hương và một số lãnh đạo quyền lực cấp cao của tập đoàn.
Chương 272: Đến từ chỗ nào thì cút về chỗ đó

Việc này khiến Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân như bị dội một gáo nước lạnh.

Nhiều lần thất vọng.

Mỗi khi bọn họ nhiệt tình tươi cười chào hỏi người khác.

Đối phương chỉ lạnh nhạt liếc một cái.

Ngạo mạn.

Khinh bỉ.

Những chuyện này Tôn Thượng Hương đều nhìn thấy hết.

Lúc bắt đầu, cô ta không cố ý tiếp cận Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.

Cho đến khi cô ta cảm thấy mọi việc cũng khá ổn thỏa rồi, lúc này mới cầm ly rượu lên định bước tới.

Lúc này, một vài nhân viên bảo vệ nhanh chóng từ ngoài đi vào, vây quanh Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.

Đội trưởng đội bảo vệ chỉ vào chiếc túi da nữ tinh xảo trong tay Liễu Ngọc Phân và nói: “Thưa bà, đề nghị bà mở túi xách ra cho chúng tôi kiểm tra”.

Hứa Hiếu Dương cay mày: “Dựa vào đâu?”

“Vừa nãy có một người nói rằng túi của bà ấy bị trộm mất”.

“Chiếc túi da mà bà ấy mô tả cho chúng tôi giống hệt với chiếc túi của bà đây”.

Nói xong, đội trưởng đội bảo vệ với tay giật lấy chiếc túi da nữ trong tay Liễu Ngọc Phân.

Tôn Thượng Hương trừng mắt, cô ấy sắp tức giận.

Đột nhiên!

“Rầm!”

Cánh cửa phòng tiệc bị bật tung!

Cam Hưng Bá với thân hình như một tòa tháp sắt bước vào trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người.

Mỗi khi bước chân, mặt đất dưới chân hắn khẽ rung lên.

Khi mọi người nhìn thấy Cam Hưng Bá bước vào, bọn chúng không dám đứng ở đó.

Kẻ nào kẻ nấy như mèo gặp chuột, vội vàng tản ra trốn khắp nơi.

Cam Hưng Bá chạy đến bên cạnh Liễu Ngọc Phân, hất tay tên đội trưởng đội bảo vệ ra và nhấc cả người hắn ta lên.

“Thằng chó, mày biết bàn tay bẩn thỉu của mày đã động vào ai không?”

Hổ gầm vang núi.

Cam Hưng Bá lúc nói chuyện không cần phải to tiếng.

Giọng hắn vẫn vang vọng khắp trong sảnh khách sạn.

Ngay cả khi hắn đã nói xong, mọi người vẫn cảm thấy “ù ù” bên tai.

“Dám vô lễ với lão gia và phu nhân nhà tao, đúng là muốn chết!”

Cam Hưng Bá tiện tay ném đội trưởng đội bảo vệ đập vào tường.

“Rầm!” một tiếng.

Đội trưởng đội bảo vệ đã bị kẹt lại ở chỗ bức tường, không thể kéo ra được.

“Hừ, vô dụng!”

Kỳ Ti Mẫn ở cách Tôn Thượng Hương không xa, đang nói chuyện với một vài phu nhân, thầm chửi một câu.

Cô ta nháy mắt với một người phục vụ ở cửa.

Người phục vụ đó lập tức xoay người đi ra ngoài.

Động tác nhỏ này của Kỳ Ti Mẫn đã bị Tôn Thượng Hương bắt gặp.

Ngay sau đó, hai người phụ nữ trung niên mặc những bộ váy đắt đỏ từ ngoài cửa vội vã bước vào.

“Chính là bà ta! Chính là bà ta!!

Những người phụ nữ quý phái này đi về phía trước, chỉ vào Liễu Ngọc Phân và bắt đầu chửi rủa.

“Chính là người phụ nữ quê mùa này đã lấy trộm ví của tôi, mau bảo bà ta trả lại ví cho tôi!”

Trong khi nói chuyện, người phụ nữ quý phái đó đã bước trước mặt Liễu Ngọc Phân.

“Bốp!”

Lý Hùng tát một cái khiến cả khuôn mặt bà ta méo sang một bên!

Lý Hùng không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Liễu Ngọc Phân.

Khuôn mặt anh lạnh lùng.

Người phụ nữ quý phái ôm chặt khuôn mặt sưng tấy của mình, chỉ vào Lý Hùng: “Cậu dám đánh tôi! Cậu biết tôi là....”

“Bụp!”

Với một cú đá mạnh, người phụ nữ bay ra.

“Đến từ chỗ nào thì cút về chỗ đó”.

Nhìn thấy động tác của Lý Hùng, Tôn Thượng Hương không thể đứng yên được nữa.

Cô ta vội vàng chạy tới.

Tối nay, mọi việc cô ta sắp xếp đều đã bị Kỳ Ti Mẫn phá hỏng.

Nếu như lại chọc giận Lý Hùng, nhà họ Tôn bọn họ thật sự sẽ xong đời!

Tôn Thượng Hương bước đến chỗ Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương, vội vàng xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi, chuyện này chắc có hiểu nhầm gì đó, tôi sẽ lập tức cử người tới giải quyết”.

“Không cần, đẳng cấp của bữa tiệc này của mấy người quá thấp, không xứng với thân phận của bố mẹ tôi”.

Nói xong, Lý Hùng búng tay.

Cam Hưng Bá ngay lập tức vỗ ngực hét lớn: “Tao là Cam Hưng Bá”.

“Kẻ nào biết tên tao chắc đều nghe nói về thủ đoạn của tao rồi đúng không”.

“Nếu như không muốn chết, thì mau chóng tránh ra cho tao!”

Vừa nói xong, những người đang đứng ở bên cạnh quan sát đã nhanh chóng nhường đường, đứng sang hai bên dọn một đường thẳng tắp.

Cam Hưng Bá lập tức quay lại, khuôn mặt tươi cười, nói với Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân: “Chủ tịch, phu nhân mời đi lối này!”

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Đây có còn là Cam Hưng Bá mà bọn họ biết hay không?

Đây không phải Mãnh hổ Phú Châu sao?

Mãnh hổ Phú Châu là người đáng sợ biết nhường nào!

Theo truyền thuyết, một mình hắn có thể chống lại sự vây hãm của ba bốn trăm người.

Theo truyền thuyết, một mình hắn có thể nâng một chiếc xe hơi.

Theo truyền thiết, hắn lì lợm một mình chiến đấu với huyền thoại Phú Châu suốt ba ngày ba đêm!

Đến Cam Hưng Ba cũng cúi đầu ngoan ngoãn như một tên đàn em đi bên cạnh.

Vậy thân phận của hai người này rốt cuộc là gì?

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm bóng lưng của Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.

Sếp lớn của tập đoàn còn có chút đầu óc, vội vàng lấy điện thoại di động ra, bảo thuộc hạ đi điều tra.

Hai gương mặt lạ từ nơi khác tới được hộ tống bởi Mãnh hổ Phú Châu.

Đây mới là cách tiếp đón khách quý!

Đây mới chính là khí chất thật sự!

Đối với họ, đây sẽ là bước ngoặt hoàn toàn mới!

Khi Lý Hùng bước tới cửa, Tôn Thượng Hương vội vàng ngăn anh lại.

“Đợi một chút, tôi có chuyện muốn hỏi anh”.

Lý Hùng hơi nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Cô không sợ tôi sao?”

“Tại sao tôi phải sợ anh? Tuy rằng thực lực của anh rất mạnh, nhưng theo như tôi biết, anh hình như không đánh phụ nữ thì phải”.

Khóe miệng Lý Hùng hơi cong lên: “Nhưng với điều kiện cô đúng là một người phụ nữ”.

Thật vậy, ở Phú Châu rộng lớn này, rất ít đàn ông thật sự coi Tôn Tượng Hương là phụ nữ.

Cô ta là một con hổ cái ăn thịt người.

Nếu có ai đó nhìn thấy xe của Tôn Thượng Hương trên các con phố hoặc ngõ hẻm, vậy thì người đó nhất định sẽ chọn đi đường vòng, tránh càng xa càng tốt.

Người phụ nữ này còn hung dữ hơn cả hổ!

“Xong rồi, xong rồi, chàng trai này chết chắc rồi!”

“Cậu ta lại dám nói như vậy với cô ba nhà họ Tôn, chán sống rồi sao?”

“Ngày mai lại có thêm một xác chết trôi nổi trên biển nữa rồi”.

Mọi người sau khi nghe được lời của Lý Hùng, bắt đầu rì rầm bàn tán.

Tôn Thượng Hương nghe thấy những lời bọn họ nói, lông mày rung lên vì tức giận.

Cái gì mà hung dữ hơn hổ.

Mặc dù cô ta là người dũng cảm, nhưng vẫn chưa đến mức chưa làm gì đã giết người.

Trước đây, toàn bộ thành Phú Châu đều nói cô ta giết người không chớp mắt.

Ai dám động vào cô ta thì ngày hôm sau sẽ chết trên biển.

Lúc bình thường, cô ta không thèm quan tâm đến những lời này.

Nhưng không biết vì sao, bây giờ cô ta rất để ý đến chuyện này.

Cô ta không muốn tạo cho Lý Hùng ấn tượng về cô ta là kẻ giết người không chớp mắt.

Tôn Thượng Hương lập tức hét lớn vào mặt những người đứng vây quanh: “Đều ngây ra đó làm gì? Buổi tiệc tối nay bị hủy, cút hết đi cho tôi!”

Vừa nói xong câu này, mọi người lập tức tản ra, vội vàng rời khỏi theo một cửa khác.

Tốc độ đó, biểu cảm đó như thể đang bị một con hổ cái đuổi theo ngay phía sau!

Tôn Thượng Hương rất tức giận.

Không phải vì thái độ của những người này, mà là vì Lý Hùng.

Vì bữa tiệc tối nay, cô ta đặc biệt trang điểm rất cầu kỳ.

Cô ta thậm chí còn dành hai tiếng đồng hồ để làm tóc.

Ngày thường, điều này tuyệt đối không thể nào xảy ra.

Lúc này, cô ta đang mặc một chiếc váy dạ hội hở lưng màu đỏ sẫm.

Mặc dù tập võ từ khi còn nhỏ nhưng cơ thể cô ta không có những cơ bắp săn chắc.
Chương 273: Chuyện thú vị

Làn da của cô ta trắng mịn hồng hào giống như một cô gái bình thường, cảm giác vô cùng mềm mại.

Cô ta cũng có thân hình rất đáng tự hào.

Duyên dáng yểu điệu, tinh tế thanh lịch.

Chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm gợi cảm ôm sát thân hình đầy mê hoặc của cô ta.

Hai ngọn núi trước ngực cao sừng sững.

Ở giữa là khe núi sâu không thấy đáy.

Ánh mắt của đàn ông một khi đã chạm vào thì không cách nào dời đi chỗ khác được.

Những lúc khác không nói, trong bữa tiệc vừa rồi, cho dù mấy tên đàn ông không dám tiếp cận cô ta, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Nhưng bọn họ đều lén lút âm thầm quan sát cô ta.

Thậm chí còn có hai tên gan to dùng điện thoại di động zoom lên rồi chụp trộm cô ta.

Tôn Thượng Hương biết rằng cách trang điểm ăn mặc của mình hôm nay ít nhất cũng đã đạt được hiệu quả đầu tiên.

Thế mà Lý Hùng không nhìn cô ta.

Từ lúc Lý Hùng bước vào, ánh mắt của anh không dừng lại trên người cô ta dù chỉ 0,01 giây.

Cô ta giống như không khí.

Tôn Thượng Hương rất tức giận!

“Tôi hỏi anh, có phải ngay từ đầu anh đã biết chị dâu tôi muốn gây chuyện đúng không?”

Lý Hùng gật đầu.

“Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết?”

“Vì sao phải nói cho cô biết?”

Tôn Thượng Hương sững người, sau đó nói: “Nếu anh nói cho tôi biết thì tối nay sẽ không xảy ra chuyện này”.

“Toàn bộ bữa tiệc tối nay đều là chuẩn bị cho chủ tịch và phu nhân”.

“Với sự giúp đỡ của tôi, họ có thể mở rộng địa bàn kinh doanh ở Phú Châu”.

“Bây giờ đã được mở rộng rồi”. Lý Hùng lạnh nhạt nói.

Tôn Thượng Hương chợt nhận ra.

Đúng rồi! Cô ta suýt chút nữa thì vỗ tay vào đùi mình!

Có Cam Hưng Bá bảo vệ và hộ tống hai người họ.

Bây giờ không biết có bao nhiêu nhiêu người đang suy đoán về thân phận của Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.

Những sếp lớn của các tập đoàn đó chắc chắn sẽ chủ động liên hệ với Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.

Khi bọn họ thật sự hiểu được thực lực của tập đoàn Lăng Tiêu, 100% sẽ hợp tác với bọn họ.

Không cần sự can thiệp của tập đoàn Tôn Thị.

Hơn nữa, không cẩn có sự trung gian giới thiệu của tập đoàn Tôn Thị.

Tập đoàn Lăng Tiêu sẽ càng thêm phát triển hơn nữa!

Lúc này, một cơn gió thoáng qua.

Lý Hùng cũng giống như cơn gió, lướt qua người Tôn Thượng Hương.

Khi Tôn Thượng Hương quay đầu lại, Lý Hùng đã đi xa.

Cô ta nhìn thấy một bóng lưng cao lớn.

Tôn Thượng Hương thầm tức giận, khi cô ta muốn đi tìm Kỳ Ti Mẫn để giải quyết mọi chuyện thì phát hiện ra cô ta đã biến mất.

Lúc này, Kỳ Ti Mẫn đang ngồi trong xe Rolls-Royce.

Chiếc xe này không đỗ ở bãi đỗ xe cũng không đỗ ở đường lớn.

Mà lại đang đỗ ở một góc hẻm.

Ngay cả đèn đường ở đây cũng đã bị hỏng.

Bên trong xe Rolls-Royce, ánh đèn mờ ảo.

Chiếc xe này của người đứng đầu nhà họ Châu hiện giờ, Châu Vũ.

Kỳ Ti Mẫn và Châu Vũ ngồi cạnh nhau.

“Bà lớn nóng lòng muốn gặp tôi như vậy, có phải xảy ra chuyện gì thú vị rồi không?”

“Thú vị?”

Dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt của Kỳ Ti Mẫn vô cùng tức giận.

“Không chỉ đơn giản là thú vị, nếu như tôi nói chuyện này cho ông biết, ông sẽ sợ hãi đến mức nhảy ra khỏi ghế đấy”.

“Hả?”

Trong bóng tối, giọng nói của Châu Vũ hơi trầm xuống.

“Nói nghe xem”.

Kỳ Ti Mẫn không trực tiếp nói thẳng mọi chuyện mà lại đột nhiên hỏi hắn một câu.

“Con trai của chúng ta thế nào rồi? Dạo gần đây sao lại không thấy con đâu? Có phải ra nước ngoài rồi không?”

“Bà lớn, nó là con trai của tôi, là người thừa kế nhà họ Châu chúng tôi, hi vọng cô có thể hiểu rõ điều này”.

“Tôi biết, vì thế suốt những năm qua tôi không đi gặp nó”.

“Tôi hỏi ông câu này, là muốn nói cho ông biết”.

“Tôi có thể sinh cho ông một người thừa kế nhà họ Châu”.

“Đồng thời cũng có thể sinh cho ông một người thừa kế nhà họ Tôn”.

Châu Vũ sắc mặt vốn đang bình thản, đột nhiên quay đầu.

“Câu này của cô là có ý gì?”

Kỳ Ti Mẫn cười lạnh, đáp: “Ý trên mặt chữ”.

“Tên vô dụng Tôn Bá Nghĩa đó, trên giường chẳng trụ nổi mười phút”.

“Ông nói xem con trai của tôi với anh ta, là của ai đây?”

“Bà lớn, cô đừng có đùa tôi nữa, người khác không rõ, chẳng lẽ tôi cũng không biết sao?”

Châu Vũ liếc nhìn Kỳ Ti Mẫn bên cạnh, nói tiếp: “Trên danh nghĩa, Tôn Lượng là con trai của cô và Tôn Bác Nghĩa, thật ra Tôn Lượng và Tôn Bác Nghĩa là anh em cùng cha khác mẹ”.

“Ông sai rồi, Tôn Lượng là con của ông ”.

Nói xong, Kỳ Ti Mẫn đưa cho hắn một bản xét nghiệm ADN quan hệ cha con.

Châu Vũ xem xong, lập tức biến sắc.

Hắn căng thẳng nhìn Kỳ Ti Mẫn: “Rốt cuộc cô làm như vậy là vì mục đích gì?”

“Rất đơn giản, tôi muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Tôn!”

“Không thể nào!” Châu Vũ gầm lên một tiếng, trong giọng nói cũng ẩn chứa thù hận mãnh liệt.

“Chỉ cần Tôn Bá Đương vẫn ở trong gia tộc Tôn Thị, không ai có thể đánh bại được bọn họ!”

“Nếu không vì vậy thì cô cho rằng tôi không muốn sao?”

“Năm đó Tôn Bá Đương đã giết chết bố tôi, mối thù này tôi muốn báo hơn bất kỳ ai khác”.

“Trước đây không thể, nhưng bây giờ thì có thể”.

Nói xong, ánh mắt Kỳ Ti Mẫn càng trở nên dữ tợn,

“Tôi vừa biết được một bí mật”.

“Tôn Bá Đương bị người ta đánh trọng thương nặng rồi”.

“Lão hiện giờ đang trốn trong biệt thự âm thầm trị thương”.

“Chuyện này sao có thể được? Tôn Bá Đương là tông sư hàng đầu, khắp cả thành Phú Châu này, ai có thể đánh trọng thương lão được?”

“Ông nếu như không tin, bây giờ hãy lên sân thượng của khách sạn Sheraton ngay”.

“Đi càng sớm, có thể nhìn thấy các nhân viên đang lau rửa sàn nhà, trên đất đều là máu của Tôn Bá Đương nôn ra đó”.

Ngạc nhiên.

Kích động.

Châu Vũ kích động đến mức toàn thân rung lên, hắn nắm chặt tay, trên người tỏa ra một luồng sát khí mãnh liệt.

“A ha ha ha ha ha! Ông trời không phụ lòng người, không ngờ rằng đời này, tôi cũng có thể đợi được ngày hôm nay”.

“Tôi đã nói cho ông biết tin rồi, tôi có một yêu cầu”.

“Cô nói đi”.

“Ngoài con trai của tôi, giết chết tất cả con cháu trong dòng họ Tôn Thị rồi ném xác xuống biển cho cá ăn!”

“Đặc biệt là con ả Tôn Thượng Hương, bảo người của anh kéo cô ta đến đường lớn cho tôi”.

“Sau đó lột sạch quần áo của cô ta, muốn chơi như thế nào thì chơi!”

“Càng nhiều người chơi càng tốt, chơi chết cô ta đi cho tôi!”

Trong khóe mắt Châu Vũ hiện lên một tia giễu cợt: “Không thành vấn đề, chuyện này mấy tên cao thủ dưới trướng tôi từ lâu đã muốn làm rồi!”

“Vậy tôi đợi tin tốt của ông”.

Nói xong, Kỳ Ti Mẫn đẩy cửa xe.

Cửa xe vừa mở ra, một bóng đen lóe lên trong ánh mắt cô ta.

Tuy nhiên, Kỳ Ti Mẫn không để ý, cho rằng đó chỉ là một con mèo hoang trốn trong góc tường.

Kỳ Ti Mẫn vừa đi, Châu Vũ lập tức hét lớn vào đầu dây bên kia điện thoại: “Mau thông báo cho người đứng đầu Lục Gia, Lục Chính Bình”.

“Tập hợp tất cả mọi người, tối nay giết chết nhà họ Tôn!”

..................

Đêm càng lúc càng sâu.

Tôn Văn Đài và ba đứa con của mình đang thảo luận trong phòng khách, tìm cách kéo gần khoảng cách với tập đoàn Lăng Tiêu.

Quản gia ngoài cửa đột nhiên vội vàng chạy tới.

“Không ổn rồi, không ổn rồi! Ngoài cổng có rất nhiều người, nhà họ Châu và nhà họ Lục phái rất nhiều người đến giết chúng ta!”

“Rầm!”

Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu đột ngột đứng dậy, cả hai vội vàng lao nhanh ra sân.

Lúc này, có hơn chục chiếc ô tô đang đậu ngoài cổng.

Kẻ cầm đầu là Châu Vũ, người đứng đầu nhà họ Châu.
Chương 274: Nuôi bên cạnh

Cùng với người đứng đầu nhà Họ Lục, Lục Chính Bình!

Máu, máu chảy lênh láng!

Bọn chúng vừa đến đã cắt cổ những tên vệ sĩ đứng canh gác ở ngoài cổng.

Màu máu đỏ sẫm phản chiếu dưới ánh sáng mờ ảo làm chói mắt vô cùng.

Lúc này tất cả mọi người nhà họ Tôn đều được huy động!

Những trụ cột trẻ tuổi mới nổi xếp ngay ngắn đứng thành hàng trong sân.

Mặc dù khí thế của gia tộc Tôn Thị rất mạnh, như so về số lượng người thì ít hơn rất nhiều.

Quan trọng hơn là cả Châu Vũ và Lục Chính Bình đều là những cao thủ giỏi nhất ở Phú Châu.

Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu đã từng đánh nhau với bọn chúng, hai bên ngang sức ngang tài.

Tuy nhiên, dưới trướng hai gia tộc bọn họ, còn có hai cao thủ sức lực cũng tương đương!

Hơn nữa bọn chúng có nhiều người hơn!

Hung ác hơn!

Sát khí đằng đằng.

Như sóng biển cuộn trào từng lớp.

Tôn Văn Đài sải bước ra ngoài.

Mặc dù tay nắm chặt nắm đấm, nhưng cơ thể ông ta vẫn khẽ run lên.

Nhưng ông ta là người đứng đầu gia tộc Tôn Thị.

Cho dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn luôn phải tiến lên phía trước.

“Châu Vũ, Lục Chính Bình, hai người muốn làm gì? Tự đến nộp mạng à?”

“Chúng mày quên mất lúc trước, chúng mày cũng hung hăng tới đây, nhưng cuối cùng thì sao?”

“Nếu như không phải bố tao rộng lòng từ bi, giữ lại gốc gác cho gia tộc bọn mày thì bây giờ nhà họ Châu và già họ Lục chúng mày đã bị xóa sổ lâu rồi!”

Tôn Văn Đài khí thế hùng dũng, hét lớn.

“Nếu như bây giờ chúng mày còn có chút đầu óc thì mau chóng cút đi cho tao!”

“Nếu không thì, đến lúc đó đừng trách nhà họ Tôn bọn tao diệt cỏ tận gốc!”

Lục Chính Bình vẫn chưa rõ lắm về tình hình hiện tại.

Thật ra hắn có chút lo lắng không biết tin tức của Châu Vũ có chính xác hay không.

Lục Chính Bình đi tới bên cạnh Châu Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Anh chắc chắn lão già đó đã bị thương nặng, tối nay không thể đến đây được đúng không?”

Châu Vũ cười lạnh một tiếng: “Nếu như lão già đó có thể ra tay, anh nghĩ rằng thằng chó Tôn Văn Đài bây giờ liệu có đứng đây nói mấy lời thừa thãi này với chúng ta không?”

Lục Chính Bình gật đầu: “Cũng đúng, nếu như là trước kia, ông ta sẽ không nói mấy lời nhảm nhí này với chúng ta mà trực tiếp ra tay động thủ luôn”.

“Đúng vậy! Ông ta không nói mấy lời này thì vẫn còn ổn, còn bây giờ nói như vậy, vậy càng khẳng định chuyện lão già đó bị thương nặng là thật”.

Cả gia đình Tôn Văn Đài, ngạc nhiên sợ hãi.

Bọn họ không ngờ rằng tin tức này đã bị lộ ra ngoài!

Tôn Thượng Hương lập tức nghĩ đến Lý Hùng.

Nhưng cô ta nhanh chóng đập tan suy nghĩ đó.

Cô ta biết rõ tính cách của Lý Hùng, anh sẽ không tung tin tức này ra ngoài.

Nhưng có rất ít người biết chuyện này, ngoài Lý Hùng ra thì còn ai nữa đây?

Lúc này, Châu Vũ tiến lên trước hai bước, chỉ vào Tôn Văn Đài, nói: “Thời của nhà họ Tôn chúng mày đã qua rồi”.

“Nếu như vẫn còn muốn sống, bây giờ quỳ xuống dập đầu cho tao”.

“Nếu hôm nay tâm tình tao tốt, không chừng sẽ tha cho cái mạng chó của mày, nuôi bên cạnh, mỗi ngày cho ăn một bữa cơm”.

“Nói ít mấy lời thừa thãi thôi! Tới đi!”

Tôn Trung Mưu phẫn nộ hét lớn!

Cầm chắc con dao gang trong tay liền xông đến.

Cuộc chiến bắt đầu!

Tiếng chém giết!

Tiếng kêu gào!

Không ngừng vang lên!

Than khóc!

Gầm rú!

Vang lên tận trời xanh!

Hòa vào từng đám mây!

Máu nhuộm đỏ cả phiến đá xanh.

Bắn tung tóe dưới ánh đèn mờ ảo.

Nhỏ từng giọt xuống phiến lá.

Cảnh tàn sát khốc liệt.

Đám người hỗn loạn.

Xông lên!

Giết chết!

Hai nhà họ Châu và họ Lục đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới tới.

Bọn chúng dồn toàn bộ lực lượng.

Tên nào cũng giết người đến đỏ cả mắt!

Bọn chúng đã kìm nén hơn hai mươi năm, chỉ là vì ngày hôm nay!

Giết!

Giết giết giết!

Người nhà họ Tôn lùi dần từng bước, mỗi một lần lùi một bước lại có thêm người ngã xuống vũng máu!

Số người bên cạnh không ngừng giảm xuống.

Tôn Trung Mưu bị thương rồi!

Tôn Thượng Hương đầu tóc rối bù!

Chiếc váy dạ hội màu đỏ sẫm đắt tiền tối qua cũng xuất hiện vô số vết rách.

Làn da trắng nõn mềm mại được ánh đèn mờ ảo chiếu rọi vào.

Lộng lẫy.

Xinh đẹp.

Nhưng ánh mắt cô ta sắc bén, toàn thân sát khí đằng đằng!

Lúc này cô ta giống như một bông hoa hồng có độc.

Kẻ nào động vào, kẻ đó sẽ chết!

Cho dù Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu có thực lực mạnh.

Nhưng bọn họ người ít không đánh lại đông.

Cao thủ bên phía đối phương quá nhiều!

“Ha ha ha ha! Không ngờ được đúng không! Chúng mày chưa bao giờ nghĩ là sẽ có ngày hôm nay đúng không!”

Châu Vũ cười ầm lên.

Hắn chỉ tay về phía Tôn Văn Đài cũng đang bị thương: “Lão già mà ngày thường chúng mày cung phụng như thần đâu rồi?”

“Mau gọi lão ra đây! Không có lão thì tất cả chúng mày hôm nay đều sẽ chết”.

Nói xong, những cao thủ bên cạnh Châu Vũ và Lục Chính Bình lập tức xông lên đòi giết.

Vào lúc này, đột nhiên có một cơn gió lạnh rít qua!

“Bụp!”

Một tên cao thủ đang xông về phía Tôn Thượng Hương bị đánh vào ngực, cả người lập tức bay ra ngoài!

Châu Vũ và những người khác đột nhiên quay đầu lại và kinh ngạc phát hiện ra Tôn Bá Đương đã đến!

Hoảng loạn!

Khi nhìn thấy Tôn Bá Đương, tất cả mọi người đều hoảng sợ, kể cả chính Châu Vũ.

“Không thể nào! Lão già chó chết, không phải ông bị người khác đánh trọng thương rồi sao? Vì sao lại có thể ở đây?”

“Lẽ nào con ả đáng chết Kỳ Ti Mẫn lừa tao!”

“Mày nói bừa, vợ tao làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được!?”

Tôn Bác Nghĩa đứng ở cửa, được hai tên vệ sĩ bảo vệ.

Lúc này sắc mặt anh ta tái nhợt, chỉ tay vào Châu Vũ, cả người run lên.

Tên cao thủ bị đánh bật ra vừa này đã chạy lại.

Hắn lau vết máu trên miệng, nói với Châu Vũ: “Ông chủ, lão già này nhất định đã bị thương rồi”.

“Nếu như là bình thường, cú đấm vừa rồi của lão nhất định sẽ khiến tôi chết ngay lập tức”.

“Tuy nhiên, bây giờ tôi chỉ thấy trong ngực hơi nhói một chút, không có vấn đề gì quá lớn cả!”

“Ha ha ha, ông trời không phụ lòng người, ông trời không phụ lòng người, không hổ danh là người đàn bà tao đã từng ngủ cùng, sau khi được thử kỹ năng của tao, quả nhiên cô ta vẫn chỉ một lòng hướng về tao!”

Lúc này, Châu Vũ không kiêng nể bất kỳ ai.

Hắn chỉ vào Tôn Văn Đài.

Kiêu ngạo!

Chế nhạo!

Còn có sự khinh thường sâu sắc: “Tôn Văn Đài, tên chó chết cặn bã nhà mày”.

“Ngày thường ngoài mặt ra vẻ có đạo đức, sau lưng lại lén làm những chuyện ô uế bẩn thỉu!”

“Mày bây giờ nhất định không tin rằng con ả Kỳ Ti Mẫn kia thông đồng với tao”.

“Hơn nữa cô ta còn sinh cho tao hai đứa con, trong đó có một đứa đang ở bên cạnh mày đấy”.

“Không, không đúng, tối nay cô ta không có ở đây!”

Tôn Văn Đài và Tôn Trung Mưu lập tức nhìn bốn xung quanh.

Vừa nãy không chú ý, bây giờ nghe Châu Vũ nói như vậy.
Chương 275: Thật là một người đàn ông đáng sợ

Đúng là thiếu mất một người trong chi chính nhà họ.

Con trai của cậu cả Tôn Bác Nghĩa, Tôn Lượng!

Mặc dù vô cùng tức giận.

Mặc dù hận không thể lột da con ả Kỳ Ti Mẫn.

Nhưng lúc này không ai rảnh quan tâm chuyện đó nữa, bởi vì bây giờ đang là thời khắc sinh tử!

Sắc mặt Tôn Bá Đương có chút nhợt nhạt.

Nhưng chỉ với một nắm đấm đã khiến lão chảy máu cuồn cuộn.

Vết thương mà Lý Hùng gây ra cho lão thực sự quá nặng.

Sau một thời gian ngắn chữa trị như vậy căn bản không thể khôi phục hoàn toàn được trạng thái ban đầu.

Bây giờ, điều duy nhất lão phải làm là.

“Hương Nhi!”

“Trung Mưu!”

“Có!” Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu đồng thanh!

“Hai cháu mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt, để lại gốc rễ cội nguồn cho nhà họ Tôn chúng ta”.

Tôn Thượng Hương phẫn nộ hét lớn: “Cháu thề sẽ cùng sống chết với gia tộc chúng ta!”

“Đi mau!”

Vào lúc Tôn Bá Đương hét lên, nhóm người Châu Vũ lại xông đến!

Lần này, tất cả mọi người đều dốc hết sức lực!

Quyết sống chết!

Tôn Thượng Hương đang cầm trong tay một thanh kiếm sắc bén khắc hình côn trùng và chim.

Cô ta di chuyển linh hoạt, động tác nhanh gọn.

Thanh kiếm trong tay, mỗi lần lại đâm vào chỗ hiểm nhất của kẻ thù!

Tôn Bá Đương nhìn thấy Tôn Thượng Hương giỏi giang như vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên trời cười lớn: “Không hổ danh là cháu nội của nhà họ Tôn ta”.

Trong khi nói chuyện, Tốn Bá Đương đột nhiên bước tới, nắm lấy cổ áo của Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu ở bên cạnh, trực tiếp ném cả hai người bọn họ ra bên ngoài bức tường!

“Ông nội, ông nội!!

“Đi!”

“Đi mau!!”

Tôn Bá Đương vật lộn với cơ thể bị thương của mình, ngầng đầu hét lớn: “Con cháu nhà họ Tôn, theo ta giết!”

Giết!!

Bên trong biệt thự, âm thanh chém giết lẫn nhau rung chuyển cả bầu trời!

Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu trượt dài trên bãi cỏ hàng chục mét rồi mới dừng lại.

Lúc này, bọn họ phát hiện có một nhóm người từ phía biệt thự đuổi theo đòi giết bọn họ.

“Em gái, em mau chạy đi! Anh đi giết bọn chúng! Tôn Trung Mưu nắm lấy con dao gang định xông lên phía trước.

Tôn Thượng Hương nắm lấy tay Tôn Trung Mưu: “Anh hai, lúc này không được phép giận dữ hành động!”

Tôn Trung Mưu hai mắt đỏ au: “Lẽ nào chúng ta chạy trốn như vậy sao!?”

“Người nhà của chúng ta đều ở đó”.

“Nếu như bọn họ chết rồi, chúng ta sống còn có ý nghĩa gì nữa!”

Nói xong, Tôn Trung Mưu vô cùng phẫn nộ, cả người đằng đằng sát khí tiến lên trước mấy chục bước.

“Lý Hùng!”

“Chúng tay bây giờ đi tìm Lý Hùng!”

Nghe đến đây, Tôn Trung Mưu đột nhiên dừng lại!

Lúc này, những lời Lý Hùng nói tối qua bất ngờ xuất hiện trong đầu hắn ta.

Anh nhất định sẽ đến cầu xin tôi.

Mà sẽ rất sớm thôi.

Chẳng lẽ Lý Hùng đã tính toán trước được tối nay sẽ xảy ra chuyện như vậy?

Tôn Trung Mưu rùng mình toàn thân!

Thật là một người đàn ông đáng sợ!

Nhưng lúc này, Tôn Trung Mưu đã không còn đường lui.

Hắn ta quay đầu và cùng Tôn Thượng Hương lao về hướng khách sạn Sheraton!

Tầng thượng khách sạn Sheraton.

“Cánh gà nướng là món tôi thích ăn nhất”.

Trên bàn nướng thịt trên sân thượng, Vương Tiểu Thất vừa nướng cánh gà vừa dùng đũa gõ vào bàn tay đang nhón trộm đồ ăn của Cam Hưng Bá.

“Anh không đợi thêm chút nữa được à, không nhìn thấy cánh gà vẫn còn chưa chín à!”

“Cậu có thể nhanh hơn một chút được không, tôi đói lắm rồi!”

“Anh là cái thùng không đáy à? Tối nay anh đã ăn mười bát cơm rồi, mới mấy tiếng trôi qua đã kêu đói rồi”. “Này! Đúng đấy, hồi bé biệt danh có tôi là thùng cơm không đáy!”

Khi Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Ba đang nướng thịt, hai người tranh nhau mấy cái cánh gà.

Lý Hùng đang ngồi trên chiếc ghế tựa gần đó nhìn bầu trời đầy sao trên cao, vành tai khẽ động.

“Đến rồi”.

Vừa dứa lời, Tôn Trung Mưu và Tôn Thượng Hương vội vàng chạy đến trước mặt Lý Hùng.

“Lý Hùng, anh đi với tôi!”

Tôn Trung Mưu tức giận định vươn tay kéo cổ áo Lý Hùng.

Kết quả, trước khi tay hắn ta kịp chạm tới đã bị Lý Hùng chặn lại, bẻ ngoặt sang một bên.

“Rắc!”

“Á đau!”

Tôn Trung Mưu đau đến mức mồ hôi túa ra như mưa.

Mặc dù tay phải không bị gãy, nhưng cảm giác đau nhức như kiến cắn len lỏi đến từng tế bào trong cơ thể hắn ta.

Đến lúc này, Tôn Trung Mưu mới phản ứng lại.

Người đàn ông trước mặt.

Thật sự vô cùng đáng sợ!

“Anh Hùng, xin anh cứu chúng tôi!”

Lý Thượng Hương cầu xin.

Quần áo của Lý Thượng Hương đã bị rách vài chỗ, một số bộ phận mẫn cảm và mềm mại của phụ nữ thấp thoáng lộ ra.

Lý Hùng ra hiệu cho Cam Hưng Bá ở bên cạnh.

“Đại ca, có việc gì muốn sai bảo?”

Ngày thường, Cam Hưng Bá ngỗ ngược, hung hăng như hổ dữ, lúc này ở trước mặt Lý Hùng lại giống như một đứa em ngoan ngoãn nghe lời.

“Cởi quần áo của cậu ra, khoác lên người cô Tôn”.

Lý Hùng không nói thì không sao, anh nhắc đến chuyện đó, lúc này Tôn Thượng Hương mới nhận ra váy của mình đã bị rách nhiều chỗ như thế.

Vừa rồi quá gấp gáp, cô căn bản không để ý đến chuyện này.

Bây giờ đối mặt với Lý Hùng, cô ta lộ ra vẻ e thẹn nữ tính.

“Đại ca, cơ thể tôi toàn mùi mồ hôi, đưa áo cho cô Tôn đây thì không hay lắm”.

“Vậy dùng của tôi”. Không biết từ lúc nào, Lý Hùng cầm áo khoác mình trong tay.

Anh tiện tay ném nó cho Cam Hưng Bá ở bên cạnh.

Cam Hưng Bá lập tức đón lấy, sau đó nhẹ nhàng khoác lên cơ thể Tôn Thượng Hương.

Ấm áp.

Một loại cảm giác ấm áp mãnh liệt, sự thay đổi lớn lao này khiến cả tâm trí và cơ thể cô ta run lên, dường như trong phút chốc đã tìm được chỗ dựa.

Cô ta vội vàng nói: “Anh Lý, anh mau đi với chúng tôi”.

“Không đi”.

Tôn Thượng Hương ngây người ra.

Rõ ràng vừa rồi Lý Hùng còn rất ân cần khoác áo cho cô ta.

Mà chỉ trong chớp mắt, thái độ đã trở nên vô cùng kiên quyết.

“Này! Anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Tôn Trung Mưu tức giận gầm lên.

“Trước đây tôi đã từng nói với anh, anh sẽ phải đến cầu xin tôi”.

Lý Hùng sắc mặt bình thản nhìn Tôn Trung Mưu.

“Không phải tôi đến rồi sao, trước tiên anh cứ đi cùng với tôi đã!”

Lo lắng!

Tôn Trung Mưu lúc này đang lo lắng hơn bất cứ ai.

Hắn ta lo lắng đến mức hai chân liên tục giậm xuống đất.

Nếu như không phải vì hắn ta đánh không lại Lý Hùng, hắn ta đã xông vào bóp cổ Lý Hùng đến chết rồi.

Khóe miệng Lý Hùng lúc này hơi nhếch lên: “Đây là thái độ cầu xin người khác của anh sao?”

“Tôi đã cầu xin anh khẩn thiết như vậy rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người cầu xin người khác mà lại dùng thái độ cứng rắn như vậy đấy”.

Nghe Lý Hùng nói như vậy, Tôn Thượng Hương lập tức vươn tay ra kéo tay áo của Tôn Trung Mưu.

Tôn Trung Mưu nén giận, hạ thấp người, trầm giọng nói: “Xin anh hãy cứu chúng tôi!”

Lý Hùng vẫn lắc đầu: “Vẫn chưa đủ thành ý”.

Đúng lúc này, những tiếng bước chân vội vã ra khỏi thang máy.

Lần này, có rất nhiều người đến.

Kẻ dẫn đầu vừa nhìn thấy Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu, đột nhiên cười lớn.

“Tôn Bá Đương giao tương lai của nhà họ Tôn vào tay hai đứa chúng mày, tao còn tưởng chúng mày sẽ trốn lên núi hoặc nhảy xuống biển chứ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK