Sau đó anh ta bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Lý Hùng.
"Anh Lý, cầu xin anh hãy giúp gia tộc của tôi đi".
"Cho dù anh có điều kiện gì chúng tôi cũng sẽ đồng ý".
Sắc mặt Lý Hùng bình tĩnh.
Anh thấy Doanh Tử Hanh này cũng khá được.
Từ Viện Viện - vợ của Doanh Tử Hanh là bạn học cùng đại học của Hứa Mộc Tình.
Nể mặt Hứa Mộc Tình, Lý Hùng sẽ giúp bọn họ.
Mà lần này đến Trường An ngoài việc Lý Hùng xử lí việc riêng của mình.
Anh còn muốn giúp công ty của Hứa Mộc Tình mở rộng một số phương diện.
Lý Hùng cầm đũa, gắp một miếng thịt kho tàu ăn.
Anh thờ ơ nói: "Về điều kiện thì tôi không cần nói nữa".
"Chỉ cần tập đoàn của cậu hợp tác tốt đẹp với tập đoàn Lăng Tiêu là được".
Doanh Tử Hanh nghe thế thi gật đầu lia lịa: "Anh cứ yên tâm".
"Tập đoàn của chúng tôi thật lòng muốn hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu".
Lý Hùng khẽ gật đầu, lúc này anh từ từ đứng lên.
Nhìn thấy Lý Hùng đứng dậy, Doanh Tử Hanh cũng đứng lên theo sau anh.
Hai người lần lượt ra khỏi phòng, bước ra ngoài hành lang.
Lý Hùng bước tới gần Lý Thủ Hạo.
Lúc này mắt ông ta trợn to, nhìn chòng chọc vào Lý Hùng.
"Mày là ai?"
Lý Hùng cười nói: "Tôi là ai ông không cần biết".
"Tôi giữ lại cái mạng này cho ông là để ông chuyển lời giúp tôi".
"Phiền ông nói với cậu năm nhà các ông một câu".
"Tôi không phải là người rộng lượng mà là người có thù tất báo".
"Cậu năm nhà ông đối xử với người nhà tôi thế nào thì tôi sẽ trả cho hắn gấp mười lần".
"Hắn cứ chờ mà xem".
"Trò chơi bắt đầu rồi".
...
Khu biệt thự cao cấp nhà họ Lý.
"Khốn nạn!"
"Khốn nạn!"
"Khốn nạn!"
Lý Hán Thần chưa bao giờ tức giận như vậy.
Từ trước đến nay lúc nào anh ta cũng giữ hình tượng mình là một cậu ấm phong độ, lịch thiệp, nhã nhặn.
Nhưng giờ đây anh ta thở hổn hển như một tên côn đồ.
Anh ta đá liên tiếp vào người Lý Thủ Hạo.
Lý Thủ Hạo vốn đã bị thương nặng.
Dù mỗi cú đạp của Lý Hán Thần đá vào người ông ta cực kì đau.
Nhưng ông ta vẫn cắn chặt răng nhẫn nhịn.
Chờ đến lúc Lý Hán Thần nguôi xuống.
Ông ta mới mở miệng nói nhỏ: "Cậu chủ, cái tên ở thủ đô tới mạnh lắm".
"Có lẽ hắn cũng xuất thân từ một thế gia có lịch sử lâu đời".
"Tôi nghĩ giờ chúng ta tạm thời không nên làm căng với hắn làm gì".
"Mà phải cho thêm người đi điều tra thân thế thật sự của bọn chúng".
"Dù sao thì giờ chúng cũng đang ở địa bàn của chúng ta rồi".
"Cho dù bọn chúng có mọc cánh thì cũng không thoát được".
Lý Hán Thần tát Lý Thủ Hạo một cái thật mạnh: "Lắm lời! Ông nghĩ tôi không biết à?"
"Cậu đây còn cần ông dạy phải làm thế nào chắc".
Lý Hán Thần từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng.
Anh ta muốn có thứ gì người trong nhà lập tức đưa thứ đó đến trước mặt anh ta.
Chưa bao giờ anh ta cảm thấy tức giận như lúc này.
Lý Hùng đã vả vào mặt anh ta hai lần rồi, chuyện này khiến anh ta thấy rất mất mặt.
Nếu Lý Hùng không phải gia tộc hạng nhất như gia tộc Lý Thị của anh ta.
Thì Lý Hán Thần đã gọi người đến giết sạch cả đám người đó từ lâu rồi.
Lý Hán Thần ở trong nhà sốt ruột đợi hơn mười phút.
Bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa bước đến.
"Sao rồi? Đã điều tra rõ chưa?"
Một tên đàn em lễ phép đứng trước mặt Lý Hán Thần, cúi đầu nói: "Đã điều tra rõ rồi ạ".
"Tổng bộ của tập đoàn Lăng Tiêu cũng không ở thủ đô ạ".
"Mà là ở một thành phố nhỏ phía đông ạ, thành phố đó tên là Ninh Châu".
Ninh Châu?
Chưa từng nghe đến.
Lý Hán Thần vừa nghe thấy tập đoàn Lăng Tiêu là một cái công ty bé cỏn con ở một nơi khỉ ho cò gáy, sắc mặt anh ta trở nên xấu xí.
Anh ta lập tức lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại vừa được bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng thô tục của một người đàn ông.
"Cậu năm đột nhiên gọi cho tôi có phải có việc gì không?"
"Anh Trương, tôi có việc muốn nhờ anh ra mặt xử lí".
"Được thôi, chuyện của cậu năm cũng là chuyện của Trương Dũng Phong tôi".
"Chỉ cần cậu nói một câu, trên trời dưới đất không có chuyện gì tôi không làm được".
Trương Dũng Phong ở đầu dây bên kia chém gió thành thần.
Bình thường với thân phận của Lý Hán Phong, cho dù có gặp mặt hắn thì cùng lắm là gật đầu, anh ta chả buồn bắt chuyện với hắn.
Nhưng giờ Lý Hán Thần đang cần loại dân anh chị như Trương Dũng Phong giúp anh ta làm một việc.
Lý Hán Thần dặn Trương Dũng Phong vài câu.
Trương Dũng Phong nghe xong đột nhiên vỗ tay cười to: "Cậu năm đúng là cậu năm".
"Kế hoạch tuyệt vời như thế cũng chỉ cậu năm mới nghĩ ra được".
Trương Dũng Phong nịnh nọt Lý Hán Thần xong, tràn đầy tự tin nói.
"Cậu năm chứ yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ ghi rõ lại từng hành động cử chỉ của đám người này cho cậu".
Trương Dũng Phong vừa cúp máy, nói với một người đàn ông bên cạnh.
"Hai ngày sắp tới tôi không đi đâu hết, chỉ ở trong nhà".
"Chờ tin tức thu được kha khá rồi, cậu đây sẽ tự tay nhổ tận gốc Doanh Tử Hanh và cái tập đoàn rách nát của hắn".
...
Ngày hôm sau, biệt thự cao cấp nhà họ Lý.
"Gì cơ? Cái thằng Lý Hùng đấy là đứa con trai phế vật của nhà họ Lý ở thủ đô á?"
Lúc Lý Hán Thần nghe thấy tin này, vẻ mặt kinh ngạc.
Anh ta cau mày nói: "Lúc trước tôi từng nghe một chuyện về Lý Hùng".
"Không phải bọn chúng nói Lý Hùng là phế vật à?"
"Từ nhỏ đã nhát gan, nhìn thấy con sâu cũng sợ phát khóc".
Tên đàn em cung kính đứng trước mặt Lý Hán Thần.
"Tin này chắc chắn đúng đấy ạ, chúng tôi vừa mới gọi cho bên phía thủ đô".
"Đã xác định rõ thân thế của Lý Hùng".
Sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi, Lý Hán Thần lại tỏ vẻ mọi chuyện đã được tính sẵn, dáng vẻ cực kì tự tin.
Anh ta ngồi vắt chéo chân trên sô pha, lạnh lùng nói.
"Hay đấy!"
"Tôi còn tưởng Lý Hùng là con rệp chui từ góc xó xỉnh nào ra?"
"Hóa ra còn có quan hệ xa với gia tộc Lý Thị chúng ta".
Lý Thủ Hạo băng bó khắp người đứng bên vội vàng nói nhỏ.
"Cậu chủ ơi, Lý Hùng này đang giấu tài đấy".
"Tuy là hắn ở chi nhánh thủ đô nhưng dù sao trong người cũng chảy dòng máu của gia tộc Lý Thị chúng ta".
"Theo truyền thống gia tộc, nếu trước ba mươi tuổi Lý Hùng là Chiến Hoàng thì hắn có thể vào Sở Môn".
"Hắn sẽ uy hiếp đến cậu chủ".
"Bốp!"
Lý Thủ Hạo vừa nói xong Lý Hán Thần đã tát ông ta một cái thật mạnh.
Anh ta ra tay rất mạnh.
Một bên mặt của Lý Thủ Hạo sưng vù lên, khóe miệng ông ta còn rướm máu.
Ánh mắt Lý Hán Thần nhìn Lý Thủ Hạo sắc bén như dao.
Chỉ cần một ánh mắt cũng khiến Lý Thủ Hạo run lên.
Chương 677: Con hoang
Lý Thủ Hạo nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn Lý Hán Thần.
"Thằng Lý Hùng là cái thá gì chứ? Hắn dựa vào đâu mà uy hiếp thân phận của cậu đây?"
"Người duy nhất trong cả dòng họ Lý có thể ngang hàng với tôi là anh hai của tôi!"
"Tôi nói cho ông biết, tôi không quan tâm người đứng sau Lý Hùng này là ai, thực lực của hắn như nào?"
"Trong ba ngày, tôi chỉ cần ba ngày là có thể xử lý tên Lý Hùng này!"
Lý Hán Thần ngay lập tức quay đầu lại và nói với một người đàn ông bên cạnh mình.
"Cậu lập tức phái người dẫn Lý Phi đến đây".
...
Cùng lúc đó, trong một tiểu khu ở Trường An.
Lý Phi khoác cặp sách nặng nề bước từng bước.
Có một vết bầm trên má trái của cậu ta, có thể thấy rằng cậu ta đã bị đánh.
Lý Phi mặc một bộ đồng phục học sinh, nhiều chỗ bị lấm lem bùn đất, nhìn như vừa lăn lộn trên mặt đất, có chút bẩn thỉu.
Khi Lý Phi cúi đầu đi lên lầu, một người đàn ông mập mạp, cởi trần bước xuống.
Ngay khi người đàn ông nhìn thấy Lý Phi, hắn cười và nói: "Ồ, học sinh giỏi của chúng ta về rồi này".
"Sắp tới kỳ thi tuyển sinh đại học rồi phải không? Nghe nói lần trước em đứng nhất thành phố trong kỳ thi thử. Bây giờ em định học trường đại học nào?"
Lý Phi chỉ trả lời lại bằng vài từ đơn giản, sau đó lướt qua người đàn ông cởi trần.
Chưa kịp bước vài bước, người đàn ông cởi trần đã lao ra chửi bới.
"Không phải chỉ là đạt điểm cao hơn người khác thôi sao? Chảnh cái mẹ gì?"
"Cũng chả biết mày là con hoang của mẹ mày với thằng nào đâu!"
"Với điều kiện gia đình nhà mày mà đòi học đại học, mơ đi!"
"Ngay cả khi thành tích của mày có cao chót vót, thì người nhà họ Lý cũng sẽ đuổi mày đi thôi".
"Mày sẽ mãi chỉ là một con chó được người ta nuôi mà thôi!"
Những lời người đàn ông cởi trần nói, Lý Phi đều nghe rõ, nhưng cậu ta chả thèm tranh luận với hắn.
Càng không nổi điên lên, chỉ nắm chặt tay.
Cơ thể cậu ta khẽ run lên.
Sự run rẩy này không phải vì sợ hãi, mà là vì tức giận.
Nhưng lồng ngực đang hừng hực lửa giận đấy, thì cậu ta có thể làm gì?
Đối phương nói đúng rồi, cậu ta chỉ là một con chó do nhà họ Lý nuôi thôi.
Cả đời này, cậu ta cũng không thể nào gạt bỏ được cái bóng quá lớn của nhà họ Lý.
Lý Phi lê thân thể mệt mỏi đi tới trước cửa nhà mình.
"Mẹ, con đã về".
Cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Người mở cửa là một phụ nữ trong trang phục rất bình thường.
Cô ấy có những nét đẹp và khuôn mặt thanh tú.
Nếu điều kiện sống tốt hơn, chỉ cần ăn mặc đẹp một chút là có thể thành đại mỹ nữ rồi.
Tuy nhiên, sống trong môi trường như vậy, hàng ngày chỉ biết chạy vạy kiếm sống, khuôn mặt cô ấy trông vô cùng tiều tụy.
Lý Na nhìn thoáng qua vết bầm tím trên mặt Lý Phi.
Cô ấy vội đưa tay nắm lấy cánh tay Lý Phi, nhìn kỹ sắc mặt của cậu ta, hoảng sợ nói: "Làm sao vậy? Lại bị người ta đánh sao?"
Lý Phi cười nói: "Không sao, lúc đi đường con không cẩn thận đụng phải thôi".
Lý Na nhìn con trai, trong mắt lộ ra sự thương xót sâu sắc.
"Tiểu Thuần, là mẹ có lỗi với con. Nếu như mẹ giỏi giang hơn, thì con đã không phải khổ sở như vậy".
Lý Phi tuy còn trẻ nhưng rất hiểu chuyện.
Cậu ta nhìn Lý Na cười nói: "Mẹ, đừng lo lắng! Con nhất định sẽ có cách dẫn mẹ rời khỏi cái Trường An chó má này!"
Lý Phi vừa dứt lời, ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng cười không kiềm chế được của một người đàn ông.
"Hahahaha! Ảo tưởng à?"
Lúc này, một người đàn ông to con bước nhanh tới.
Trên mặt trái của người đàn ông có một vết sẹo, trông rất hung ác.
Ngay khi hắn vừa xuất hiện, Lý Na đã lập tức kéo Lý Phi vào phòng và bảo vệ cậu ta sau lưng mình.
"Lý Trường Phát, anh đến đây làm gì?"
Lý Trường Phát cũng là một thành viên của gia tộc nhà họ Lý.
Những năm qua, hắn luôn theo dõi Lý Na và con trai của cô ấy.
Lý Na và Lý Phi sống khổ sở như vậy, chính là do Lý Trường Phát ở sau lưng giở trò.
Cho dù Lý Na làm việc chăm chỉ như thế nào, Lý Trường Phát cũng sẽ cố tình phá hoại.
Hắn sẽ tạo ra đủ thứ rắc rối, làm xáo trộn gia đình họ.
Không để cho hai người Lý Na và con trai của cô ấy sống một cuộc sống yên ổn!
Lý Trường Phát nhìn Lý Na từ trên xuống dưới, hắn đã thèm muốn người phụ nữ này từ lâu rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước đây, Lý Trường Phát không biết đã bao lần ngầm cho Lý Na biết ý đồ của hắn.
Nhưng Lý Na luôn từ chối với nhiều lý do khác nhau.
Theo quy định của gia tộc, Lý Trường Phát không có cách nào sử dụng vũ lực mạnh mẽ với Lý Na được, vì vậy hắn chỉ có thể ở sau lưng dở trò thôi.
Nhưng người phụ nữ này quá cứng đầu.
Hôm nay Lý Trường Phát cuối cùng đã tìm được cơ hội.
Hắn bước tới, đi thẳng vào nhà Lý Na.
"Anh định làm gì!"
Lý Na hoảng sợ.
"Anh đã quên lần trước Lục trưởng lão nói gì rồi sao?"
Lý Trường Phát cười.
"Tôi vẫn còn nhớ đấy, nỗi nhục tôi phải chịu ngày hôm đó tôi sẽ vĩnh viễn không quên".
"Mà tôi lại là một người lấy ơn báo oán".
"Tôi sẽ bỏ qua những hiềm khích trong quá khứ".
"Hôm nay tôi ở đây để nói với cô một tin tốt".
Lý Na kéo Lý Phi lui lại mấy bước.
Người đàn ông này đối với cô ấy mà nói, chả khác nào sài lang hổ báo, càng cách xa hắn thì càng an toàn.
Tuy rằng Lý Trường Phát không biết bao nhiêu lần muốn chà đạp Lý Na, nhưng hiện tại hắn cũng không vội.
Bởi vì Lý Na giờ đã là miếng thịt trong miệng hắn rồi, chạy đâu cho thoát!
Lý Na nhìn chằm chằm vào Lý Trường Phát cảnh giác.
"Tôi không cần nghe tin tốt, anh ra khỏi nhà của tôi ngay đi!"
"Nếu không, tôi sẽ gọi đội chấp pháp của gia tộc ngay lập tức đấy!"
Nhà họ Lý là một thế gia có lịch sử lâu đời.
Bởi vì các nhánh trong gia tộc có nhiều người rắc rối phức tạp.
Khi có thêm nhiều người, con cháu của họ rất dễ làm điều gì đó vi phạm pháp luật, thậm chí làm ra những chuyện trời không dung đất không tha vì những điều kiện vượt trội của dòng họ.
Do đó, một đội chấp pháp đã được thành lập trong gia tộc họ Lý.
Đội chấp pháp có trụ sở chính tại Trường An.
Ngoài tộc trưởng hiện tại của nhà họ Lý và một số trưởng lão.
Rất ít người biết tên thật của các thành viên trong đội chấp pháp và số lượng của họ.
Đội chấp pháp giống như một bóng ma, hiện hữu xung quanh mọi thành viên trong gia tộc họ Lý.
Họ theo dõi hành động của mọi thành viên trong gia tộc họ Lý.
Chỉ cần ai đó xúc phạm đến lợi ích của gia tộc và làm điều gì đó vi phạm nội quy của gia tộc, họ sẽ bị đội chấp pháp nghiêm trị.
Nghiêm trọng đến mức thậm chí có thể mất mạng.
Mặc dù Lý Phi hoàn toàn không được người gia tộc họ Lý hoan nghênh.
Mẹ con họ cũng phải trải qua một cuộc sống còn khó khăn hơn cả những người bình thường.
Nhưng họ cũng nằm trong vòng bảo vệ của đội chấp pháp.
Chỉ cần một cuộc điện thoại, một khi thực sự xác định được rằng Lý Trường Phát đang đe dọa hai mẹ con Lý Na.
Thì Lý Trường Phát sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Nghe vậy, Lý Trường Phát nhanh chóng lùi lại hai bước, nụ cười không thay đổi.
Hắn nói với Lý Na.
"Đừng nóng, đừng nóng. Tôi đến thực sự là vì muốn báo một tin tốt cho cô".
"Vừa rồi tôi nhận được một cuộc gọi, cậu năm đã cử người tới, nói rằng sẽ sớm gặp Lý Phi".
"Cô cho Lý Phi mặc một bộ quần áo sạch sẽ vào, cùng tôi đi gặp cậu năm".
Chương 678: Nhịn mày lâu rồi đấy
Hệ thống phân cấp trong nội bộ nhà họ Lý rất nghiêm ngặt.
Đối với những thành viên bình thường trong gia tộc, Lý Hán Thần giống như một kẻ đứng trên đỉnh của kim tự tháp.
Có thể nói được Lý Hán Thần triệu tập là một vinh dự rất lớn.
Bất kể người bình thường có cố gắng đến đâu, chưa chắc đã gặp được Lý Hán Thần.
"Tôi không đi!"
Không ngờ là Lý Phi lúc này lại từ chối một cách dứt khoát.
Lý Trường Phát sửng sốt một chút, lập tức chỉ vào Lý Phi: "Mày ngu à? Đó là cậu năm đấy!"
“Không biết có bao nhiêu người trong gia tộc chúng ta đang mong chờ cơ hội được gặp gỡ và trò chuyện riêng với cậu năm đâu”.
"Giờ cơ hội sờ sờ ra ngay trước mắt mà mày nói mày không đi à"
Khuôn mặt của Lý Trường Phát sa sầm xuống ngay lập tức.
Hắn đã lên kế hoạch đưa Lý Phi đi, sau đó lén trở lại một mình.
Lý Trường Phát đã tính cả rồi.
Lý Phi là huyết mạch của nhà họ Lý, nhưng Lý Na thì không.
Nếu Lý Trường Phát ra tay với Lý Phi, hắn chắc chắn sẽ bị trừng phạt bởi đội chấp pháp của gia tộc.
Nhưng nếu Lý Trường Phát ra tay với Lý Na, thì chưa chắc đã bị phạt đâu!
Nghĩ đến đây, Lý Trường Phát lập tức tiến lên, vươn tay định bắt Lý Phi đi.
"Tao nói cho mày biết, cậu năm đã chỉ điểm là muốn gặp mày rồi".
"Muốn hay không cũng phải đi cùng tao".
Lý Trường Phát vừa nắm lấy tay Lý Phi, Lý Phi đột nhiên mở miệng, cắn một cái lên cánh tay Lý Trường Phát.
"Á!"
Lý Trường Phát hét lên một tiếng.
"Đồ chó chết, mày dám cắn tao!"
Nói rồi, Lý Trường Phát đá Lý Phi ngã xuống đất.
"Tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy".
"Hôm nay mày đã muốn chết thì đừng trách tao!"
Lý Trường Phát xắn tay áo lên với vẻ mặt dữ tợn.
Ngay khi hắn đang định ra tay với Lý Phi lần nữa, thì một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua sau lưng hắn.
Ngay sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Lý Trường Phát.
Lý Trường Phát lắc cánh tay, chửi: "Cút!"
Hắn tưởng là người hàng xóm bên cạnh sang đây khuyên can nên không thèm để ý tới.
Tuy nhiên, Lý Trường Phát vừa định tiến lên.
Bàn tay đặt trên vai hắn đột nhiên bóp mạnh.
"Rắc rắc!"
Chỉ nghe một tiếng giòn tan, xương vai của Lý Trường Phát lập tức bị người kia bóp nát.
Hét lên thảm thiết!
Lý Trường Phát hét lên như một con lợn bị chọc tiết.
Ngay khi Lý Trường Phát quay đầu lại, hắn thấy một thanh niên cao lớn đang đứng phía sau mình.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy người này.
Tuy nhiên, khi đứng trước mặt người này, toàn thân Lý Trường Phát run lên.
Một luồng khí tức mạnh mẽ và cực kỳ sắc bén khiến hô hấp của Lý Trường Phát trở nên khó khăn tỏa ra.
"Mày, mày là ai?"
"Mày dám đánh tao, tao là người nhà họ Lý, gia tộc bọn tao sẽ không tha cho mày đâu".
Lý Trường Phát vừa dứt lời, người đàn ông đột nhiên nắm lấy cổ họng của Lý Trường Phát và nâng hắn lên khỏi mặt đất.
"Một gia tộc càng lớn, thì có càng nhiều sâu bọ sinh sôi".
"Nhà họ Lý ở Trường An cành lá xum xuê, có một số vài cành cong queo nên phải cắt tỉa một chút".
Nói xong, tay của người đàn ông lại bóp mạnh.
Chỉ nghe "rắc!" một tiếng.
Cơ thể Lý Trường Phát đột nhiên co giật dữ dội, sau đó sùi bọt mép.
Người đàn ông ném Lý Trường Phát ra khỏi cửa như một túi rác.
Để cơ thể hắn không ngừng run rẩy ngoài cửa.
Sau một thoáng kinh ngạc, Lý Na nhìn chằm chằm vào người đang đi tới với ánh mắt kinh ngạc.
Khi nhìn thấy dung mạo của người trước mặt, Lý Na lập tức cho rằng mình đã nhìn thấy người chồng đã chết nhiều năm của cô ấy.
Hai người đàn ông trông rất giống nhau.
Nhưng sau khi phân tích cẩn thận, Lý Na liền biết rằng người trước mặt mình không phải là Lý Mộc.
Bởi vì trong bất kỳ trường hợp nào, Lý Mộc cũng sẽ không hung hăng giết người trước mặt người khác như vậy.
Lý Na nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Cậu là ai?"
"Em là Lý Hùng".
Đồng tử Lý Na giãn ra.
Cô ấy kinh hãi đưa tay ra che miệng.
Không thể nào!
Cô ấy cho rằng mình đã nghe nhầm.
Lý Hùng là em ruột của Lý Mộc, Lý Na đã từng gặp anh vài lần trước đây.
Trong ấn tượng của cô ấy, Lý Hùng là một đứa trẻ rất hiền lành và tốt bụng.
Nhưng người trước mặt cô ấy lại đem lại cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Khi Lý Hùng xử lý tên Lý Trường Phát vừa rồi, trên người anh tỏa ra một luồng khí tức cuồn cuộn.
Cảm giác như một con quái thú đáng sợ từ thời cổ đại!
Lý Hùng liếc nhìn Lý Phi đang đứng bên cạnh Lý Na, sau đó mỉm cười.
"Cháu trông rất giống bố đấy".
Lý Phi cũng nhìn chằm chằm Lý Hùng.
Lý Phi cảm thấy rất lạ với cái tên Lý Hùng.
Vì mẹ cậu ta chưa bao giờ nhắc đến người thân của bố cả.
Dường như đối với hai người họ, những người thân trong gia tộc hoàn toàn không tồn tại.
Cả thế giới này chỉ có hai người họ sống dựa vào nhau.
Lý Phi thử tiến lên hai bước.
Lý Na nhanh chóng nắm lấy Lý Phi kéo về phía mình.
Lý Na nhìn Lý Hùng nói: "Sao cậu lại ở đây?"
"Em đến đưa hai người về nhà".
Lý Na bị sốc!
Về nhà.
Từ vựng này rất bình thường đối với nhiều người.
Tuy nhiên, Lý Na và con trai Lý Phi không có nhà.
Ngay cả nơi nhỏ bé chỗ họ sống hiện tại cũng chỉ là một căn phòng cho thuê mà thôi.
“Về nhà nào?”, Lý Na hỏi.
Lúc này, Lý Hùng từ trong túi áo lấy ra một lá thư ố vàng, đưa cho Lý Na.
"Đây là bức thư em tìm thấy trong bảo tàng Sấm Vương".
Lý Na nhìn Lý Hùng đầy hoài nghi: "Cậu đã tìm được trong bảo tàng Sấm Vương rồi sao?"
Phải biết rằng năm đó Lý Mộc chết cũng chỉ vì bảo tàng Sấm Vương.
Lý Hùng cười gật đầu.
"Nhưng em đã chôn nó rồi. Đối với em, kho báu thực sự là bức thư này".
"Bức thư này cho em biết sự tồn tại của hai người".
Lý Na vẻ mặt kích động cầm lấy phong thư.
Sau khi mở lá thư, trong nháy mắt cô ấy nhận ra chữ viết bên trong.
Đây quả thực là chữ viết tay của Lý Mộc chồng cô ấy, không thể sai được.
Trong những câu cuối cùng của bức thư, Lý Mộc đề cập đến việc yêu cầu Lý Hùng chăm sóc vợ và con trai của anh ấy.
Lý Na đầm đìa nước mắt.
Lý Hùng chân thành nhìn Lý Na.
"Xin lỗi chị dâu, em đến muộn".
"Còn có những chuyện khác em phải nói với chị".
"Anh cả khi đó đã giấu hai người rất kĩ".
"Đến ông già cũng không biết đến sự tồn tại của hai người".
Lý Hùng nói câu này rõ ràng là hi vọng Lý Na cùng Lý Phi không trách Lý Tấn.
Tuy rằng Lý Hùng vẫn chưa hết hận Lý Tấn.
Nhưng dù nói thế nào thì Lý Tấn cũng không mắc sai lầm quá lớn trong việc này.
Dù sao, mục đích của ông ta là tốt.
Tuy nhiên, nhiều khi mọi thứ sẽ không diễn ra như ông ta dự tính.
Lý Na nắm chặt phong thư, nước mắt chảy dài trên tờ giấy ố vàng.
So với sự xúc động của Lý Na , Lý Phi lại nhìn Lý Hùng với vẻ mong đợi.
"Chúng ta thật sự có thể rời khỏi Trường An sao?"
Lý Hùng gật đầu.
Anh đang định nói thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng.
"Không có mệnh lệnh của ông chủ, Lý Phi và Lý Na không được rời khỏi Trường An!"
Khi Lý Phi nghe thấy giọng nói này, toàn thân đột nhiên run lên!
Bởi vì sợ hãi tột độ, ánh mắt cậu ta run rẩy!
Chương 679: Từ nay về sau sẽ không ai dám bắt nạt cháu
Lúc này Lý Hùng đặt nhẹ tay lên vai của Lý Phi.
Nhìn có vẻ như là một hành động rất bình thường, nhưng nó lại có thể lập tức xoa dịu nỗi hoảng sợ của Lý Phi
Lý Hùng cười với Lý Phi.
“Từ nay về sau sẽ không có ai có thể bắt nạt cháu rồi”.
Lý Hùng chầm chậm xoay người đi.
Nhưng khi Lý Hùng vừa xoay người đi, mắt anh đột nhiên trợn lên!
“Bịch!”
Người đàn ông đứng ở cửa đột nhiên ngã xuống, cả người khụy trên đất!
Toát mồ hôi lạnh!
Mồ hôi túa ra từ trán người đàn ông, nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền đất.
Vì sợ hãi toàn thân người đàn ông này run rẩy.
Bây giờ anh ta không biết rốt cuộc đã xảy ra việc gì
Chỉ cảm thấy có một sức mạnh chưa từng có đè ép lên toàn thân.
Nó mạnh đến mức anh ta không thể đỡ nổi.
Anh ta tên là Lý Trình Huy, là thành viên của đội chấp hành pháp luật B của gia tộc Lý Thị.
Tổng cộng gia tộc Lý Thị có ba đội chấp hành pháp luật, ba đội này phân theo thú tự A, B, C.
Đội A cấp cao nhất, để trở thành thành viên của đội A thì ít nhất cũng phải đạt đến trình độ “chiến vương”!
Mà anh ta đã sắp trở thành chiến vương từ nửa năm trước.
Chỉ cần thêm nửa năm nữa anh ta sẽ trở thành chiến vương chính thức, trở thành đội viên đội A khiến cho người người ngưỡng mộ.
Trong ấn tượng của anh ta, ngay cả trưởng tộc hiện tại của gia tộc Lý Thị cũng không uy lực như vậy!
Rốt cuộc là ai?
Người đàn ông đáng sợ trước mắt này là ai vậy?
Chẳng nhẽ đây là người của Sở Môn trong truyền thuyết ư?
Lý Hùng bước từng bước về phía Lý Trình Huy.
Mỗi khi Lỳ Hùng bước đi, anh lại giảm bớt sức ép uy lực mạnh mẽ của mình.
Vì vậy, khi Lý Hùng đứng trước mặt Lý Trình Huy, tất cả sức ép cũng như uy lực mạnh mẽ đều đã tan biến.
Lúc này, Lý Trình Huy mới chầm chậm ra sức đứng dậy.
Lúc anh ta đứng trước mặt Lý Hùng, toàn thân ướt sũng mồ hôi.
Nhìn giống như vừa mới được vớt ở dưới hồ lên vậy.
Cao thủ có thực lực mạnh mẽ luôn được mọi người sùng bái.
Lý Trình Huy đứng trước mặt Lý Hùng, vẻ mặt anh ta bất giác hiện lên sự khao khát mãnh liệt.
Sức mạnh của Lý Hùng đã vượt xa mức tưởng tượng của Lý Trình Huy.
Lý Hùng nhìn Lý Trình Huy bình thản nói: “Anh rất may mắn”.
“Nếu như khi nãy anh nói thêm hai câu nữa”.
“Chỉ cần tôi nghe thấy anh nói năng vô lễ với chị dâu tôi, kết cục của anh sẽ giống như cái tên đang nằm ở góc kia kìa”.
Nói dứt lời, Lý Na chạy từ trong phòng ra vội vàng giải thích với Lý Hùng.
Vốn dĩ Lý Trình Huy không phải là người xấu.
Anh ta không cố ý đối phó với Lý Na và Lý Phi.
Có lúc còn hết lòng giúp đỡ hai mẹ con họ.
Có thể nói ở Trường An rộng lớn này, thực sự đã giúp đỡ mẹ con Lý Na.
Chỉ có Lý Trình Huy.
Mặt Lý Trình Huy nghiêm túc nhìn Lý Na nói.
“Chị dâu, tôi rất hiểu ý của chị và Lý Phi”.
“Tuy nhiên, gia tộc tuyệt đối sẽ không dễ dàng để các người rời đi”.
Lúc này Lý Hùng cười hờ hững.
“Tôi muốn đưa ai đi, không ai trên thế giới này có thể ngăn cản được”.
Tất nhiên Lý Trình Huy biết rõ sức mạnh của Lý Hùng.
Anh ta biết không phải là Lý Hùng đang khoác lác.
Nếu Lý Hùng thực sự muốn đưa mẹ con Lý Na rời khỏi Trường An, nhất định sẽ có một đám người đến gây khó dễ.
Lý Na cũng lường trước được điều này.
Lý Na vốn là người lương thiện, cô ấy nói với Lý Hùng: “Chúng tôi sống ở Trường An nhiều năm như vậy rồi”.
“Mặc dù lúc nào cũng muốn thoát khỏi cái lồng này”.
“Thế nhưng, chúng tôi không muốn lúc rời khỏi đây lại phải nuối tiếc bất cứ điều gì”.
Lý Hùng nhìn Lý Na gật đầu, cười rồi nói: “Chị dâu, nếu chỉ đơn giản là đưa mẹ con chị rời khỏi Trường An, em cũng không cần phải tính toán nhiều như vậy”.
“Tùy ý cử vài người đến cũng có thể đưa mẹ con chị rời khỏi đây”.
“Lần này em chủ động đến nhà của chị trước”.
“Là muốn đáp trả tất cả những gì mà gia tộc Lý Thị đã đối xử với mẹ còn chị trong những năm qua”.
Lý Hùng nói chuyện rất bình thản, thậm chỉ còn không chút kích động nào cả.
Tuy nhiên Lý Trình Huy đứng trước mặt Lý Hùng cảm nhận rất rõ trong lời nói của anh có một sức ép mạnh mẽ không gì sánh nổi.
Không phải Lý Hùng đang nói đùa.
Anh còn muốn đối phó với cả gia tộc Lý Thị mạnh mẽ ở Trường An.
Thân là đội viên của đội chấp hành pháp luật của gia tộc Lý thị, Lý Trình Huy vội lùi về sau hai bước.
Anh ta rút từ trong túi ra một con dao găm.
Đồng thời toàn thân toát lên một luồng sát khí.
“Tôi biết tôi không phải đối thủ của anh”.
“Nhưng nếu anh đã muốn ra tay với gia tộc Lý Thị, tôi chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Lý Hùng nhìn Lý Trình Huy cười: “Chẳng nhẽ trong đầu mấy người chỉ có đấm đá thôi à?”
“Muốn đối phó với một gia tộc lớn mạnh, nếu đơn thuần chỉ dùng vũ lực, vậy tôi cần tốn bao nhiêu thời gian cơ chứ?”
Lý Trình Huy ngẩn người ra!
Anh ta không hiểu ý nghĩa câu nói của Lý Hùng.
Còn Lý Hùng thì không thèm để ý đến Lý Trình Huy.
Anh xoay người, nhìn Lý Phi nói.
“Lúc chú còn nhỏ, bố cháu hay nói với chú một câu”.
“Ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó”.
“Khi cháu còn rất nhỏ, đã bị bọn họ đưa đến Trường An”.
“Tuy nơi này đối với cháu là cái nhà giam, nhưng đồng thời cũng là cái nôi nuôi cháu lớn khôn”.
“Chú có thể đưa cháu đi ngay lập tức, giống như tên của cháu, bay đi thoát khỏi cái thành phố mà cháu chán ghét này”.
“Thế nhưng, chú không muốn làm như vậy”.
“Bởi vì nếu làm như vậy sẽ để lại vết thương lòng cho cháu”.
“Vết thương này rồi cũng sẽ lành lại được”.
“Nhưng có rất nhiều cách để chữa lành nó, chú hi vọng cháu tự dùng kim từng bước từng bước khâu lành vết thương đó.”
Lý Phi nhìn thẳng vào Lý Hùng.
Mặc dù chú cháu họ chỉ vừa mới gặp nhau.
Nhưng Lý Phi không biết vì sao lại rất tin tưởng Lý Hùng.
Trong tiềm thức của cậu nhóc, dường như những gì Lý Hùng nói đều rất đúng.
Lý Phi nắm chặt tay.
Sau khi suy nghĩ kĩ, ánh mắt cậu nhóc sáng rực.
Một cậu nhóc từ nhỏ đã luôn bị chèn ép cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu, cậu nhóc dùng lời nói từ tận đáy lòng mình nói với Lý Hùng.
“Chú, cháu không muốn ra đi một cách hèn nhát”.
“Cháu muốn những người đã từng có lỗi với cháu, bắt nạt cháu và mẹ cháu đều phải biết”.
“Từ giờ trở đi, cháu muốn trả lại tất cả cho họ!”
Lý Hùng cười vẫy tay với Lý Phi rồi nói.
“Nửa tháng nữa là sinh nhật ông nội cháu”.
“Chúng ta cùng chuẩn bị quà cho ông nội cháu, cháu thấy thế nào?”
Câu nói không đầu không cuối này của Lý Hùng nói với Lý Phi đường như không liên quan gì đến hoàn cảnh bây giờ cho lắm.
Lý Phi cũng rất nghiêm túc gật đầu nói: “Vâng ạ, tất cả đều nghe theo lời chú!”
Lý Hùng ra hiệu với Lý Na rồi nói: “Chị dâu, chúng ta đi thôi”.
“Cái nơi này cũ nát quá rồi”.
Chương 680: Mua một căn biệt thự
Nói xong, Lý Hùng dẫn Lý Na và Lý Phi xuống tầng.
Họ đi ra khỏi khu phố cũ, có một chiếc ô tô Mercedes Benz đi tới, dừng trước mặt Lý Hùng.
Hứa Hạo Nhiên mở cửa xe, cười hi hi bước xuống.
Hứa Hạo Nhiên vừa cười vừa chào Lý Na: “Em chào chị dâu, em là em vợ của anh rể em, em tên là Hứa Hạo Nhiên.”
Lúc nói chuyện, Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Na chăm chú.
“Ái chà! Không ngờ rằng chị dâu là một đại mỹ nhân đấy chứ”.
“Chị dâu, nhà chị có chị gái hay em gái không? Giới thiệu cho em mộtcô”.
Hứa Hạo Nhiên chưa kịp dứt lời, cậu ta đã bị Hứa Mộc Tình nhéo tai.
Hứa Hạo Nhiên đau đến mức nhăn hết mặt mũi.
Hứa Mộc Tình bỏ tay ra, sau đó đón Lý Na và Lý Phi lên xe.
Ở trên xe, Hứa Mộc Tình tự giới thiệu mình với Lý Phi.
Hai người phụ nữa dần dần thân thiết hơn.
Không khí gia đình hòa thuận.
Chiếc xe ô tô chạy chầm chậm trên đường, Hứa Mộc Tình phát hiện con đường này không phải đường đi đến khách sạn mà họ thuê, bất giác hỏi Lý Hùng.
“Chồng ơi, bây giờ chúng ta đi đâu thế?”
Lý Hùng cười nói: “Trường An là nơi đất thiêng sinh hiền tài, địa linh nhân kiệt”.
“Tập đoàn Lăng Tiêu chúng ta muốn tiếp tục phát triển, nhất định phải mua một mảnh đất ở đây”.
“Chúng ta mua một căn hộ trước”.
“Đợi một thời gian nữa quen rồi mua thêm một căn nữa”.
Lý Phi và Lý Na nhìn nhau.
Mặc dù Lý Na biết gia tộc Lý Thị ở thủ đô rất giàu có.
Nhưng cô ấy không biết Lý Hùng giàu đến cỡ nào.
Rất nhanh sau đó, chiếc xe đi vào một khu biệt thự.
Tổng diện tích khu đất này là hai mươi mẫu, tổng cộng chỉ có bảy ngôi biệt thự.
Xe dừng trước cổng ngôi biệt thự ở giữa sườn núi.
Lúc này, đã có mười mấy người đứng chờ ở cổng.
Đứng đầu là một ông già với mái tóc hoa râm
Ông mặc một bộ quần áo thời Đường cách tân, cười hòa nhã.
Mấy người Lý Hùng xuống xe, người đàn ông lập tức dẫn theo mấy người theo sau, cung kính đón chào.
“Chào mừng về nhà!”
Không chỉ có mẹ con Lý Na, đến Hứa Mộc Tình cũng ngơ người không hiểu chuyện gì.
Bởi vì cô không biết Lý Hùng đã mua ngôi biệt thự này từ bao giờ.
Từ đầu tới cuối, Lý Hùng luôn bên cạnh cô.
Đêm qua hai người còn có một buổi tối thật ngọt ngào.
“Trời ơi, anh rể, anh ra tay nhanh quá đi mất!”
“Mới chỉ đi vệ sinh một tí thôi mà anh đã mua nguyên một ngôi biệt thự hoành tráng thế này rồi”.
“Thế còn ông chú đẹp trai này, là quản gia của nhà chúng ta à?”
Người đàn ông mặc bộ quần áo Đường cách tân cười he he gật đầu.
Ông nói với Hứa Hạo Nhiên, ông tên là Đường Phúc, ông chính là quản gia của nhà này.
Quản gia Đường Phúc dẫn Lý Hùng cùng mọi người đi vào trong.
“Ôi trời ơi! Anh rể thật chất quá đi!”
“Sao em lại có cảm giác ngôi biệt thự này được dát vàng thế này?”
Trong khi Hứa Hạo Nhiên liên tục cảm thán, bên cạnh đó Lý Hùng luôn quan sát biểu cảm của Lý Phi.
Từ nhỏ Lý Phi luôn phải sống bon chen trong khu nhà cũ.
Điều kiện cuộc sống của cậu nhóc và Lý Na luôn khó khăn.
Những năm đó có thể nói họ không hề được ăn ngon, cũng không được nhìn thấy những thứ vô cùng cao cấp như thế này.
Theo lẽ thường, nếu đột ngột bước vào ngôi biệt thự nguy nga trang tráng lệ như này.
Ít nhiều cũng thể hiện sự ngưỡng mộ, hoặc ánh mắt cũng phải gần giống như Hứa Hạo Nhiên.
Thế nhưng, Lý Phi bình tĩnh hơn Lý Hùng tưởng tượng.
Mặc dù cũng có chút tò mò về mọi thứ xung quanh.
Nhưng ánh mắt cậu nhóc vẫn hiện lên vẻ trong sáng.
Đây cũng chính là những gì mà Lý Hùng mong muốn.
Lý Phi là con trai của Lý Mộc.
Thân là em trai được Lý Mộc chăm sóc dạy dỗ từ nhỏ.
Bất kể như thế nào Lý Hùng đều sẽ thay Lý Mộc hoàn thành tâm nguyện cũng như trách nhiệm của anh trai mình.
Lý Hùng sẽ dạy dỗ Lý Phi thành đấng anh kiệt xuất sắc như bố nó!
Dưới sự giúp đỡ của quản gia, mọi người nhanh chóng thông thuộc các lối đi trong ngôi biệt thự và lối đi về phòng của mình.
Lý Hùng nắm tay Hứa Mộc Tình và nói: “Vợ ơi, những năm qua chị dâu chịu nhiều vất vả khổ cực rồi”.
“Từ bây giờ, em hãy quan tâm chăm sóc chị nhé”.
Hứa Mộc Tình cười rồi nói: “Lúc nãy trên đường đến đây, em đã nói chuyện với chị dâu rồi”.
“Những năm qua chị dâu luôn làm việc liên quan đến thời trang may mặc”.
“Tổng cộng chị đã đổi việc mấy chục lần, nhưng chị dâu vẫn làm liên quan đến ngành thời trang may mặc”.
“Từ thiết kế, chọn vải, may thậm chí là làm ra thành phẩm”.
“Tất cả những việc đó chị dâu đều làm qua hết, có thể nói chị ấy là một nhà thiết kế quần áo”.
Với nhưng hiểu biết chuyên sâu và sự nhạy bén trong kinh doanh, Hứa Mộc Tình dần dần lên ý tưởng.
Thêm vào đó có nguồn vốn khổng lồ, bây giờ Hứa Mộc Tình nghĩ ra cái gì là sẽ làm cái đó.
Hơn nữa mỗi hạng mục đầu tư của cô đều có thể kiếm ra tiền.
Đây cũng là ưu điểm đáng quý của Hứa Mộc Tình.
Cô nhìn người rất chuẩn, nếu là người mà cô đánh giá cao, đều có thể phát triển thế mạnh của mình.
Hứa Mộc Tình nói với Lý Hùng, tập đoàn Lăng Tiêu muốn tiến vào Trường An.
Đầu tiên cần phải làm một việc, đó là thành lập một công ty thời trang may mặc.
Hứa Mộc Tình có dự định để Lý Na là người phụ trách.
Sắp xếp của Hứa Mộc Tình còn chu đáo hơn Lý Hùng.
Lý Hùng ôm Hứa Mộc Tình, thơm vào trán cô.
“Đồ đáng ghét, bây giờ đang là ban ngày, nhỡ có ai nhìn thấy sẽ không hay”.
Hứa Mộc Tình đưa tay lên đấm nhẹ vào ngực Lý Hùng.
Thế nhưng mặc dù nói là như vậy, nhưng hai vợ chồng đều khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đứng lấp ló bên ngoài nhòm trộm vào bên trong phòng.
“Hi hi hi hi hi”.
“Chị, anh rể, em làm phiền chút”.
Vừa nghe thấy tiếng Hứa Hạo Nhiên, Hứa Mộc Tình liền đẩy Lý Hùng ra.
Sau đó nói: “Em đi tâm sự với chị dâu đây”.
Hứa Mộc Tình bước nhanh ra khỏi phòng.
Lý Hùng nhìn Hứa Hạo Nhiên giơ nắm đấm lên.
Vừa nhìn thấy hành động này, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng lùi lại.
Trước khi Lý Hùng kịp xử lý cậu ta, Hứa Hạo Nhiên liên hỏi: “Anh rể, em có thắc mắc”.
“Trên đường đến đây anh nói muốn đối phó với nhà họ Lý”.
“Chúng ta có vài người thế này, e rằng hơi khó đấy”.
Tiếp xúc với Lý Hùng lâu như vậy, Hứa Hạo Nhiên càng không thể đoán được Lý Hùng mạnh như thế nào.
Cho dù hàng ngày ở bên cạnh Lý Hùng, Hứa Hạo Nhiên cũng không có cách nào biết rõ thực lực của Lý Hùng thế nào.
Lý Hùng giống như động tối om, sâu không nhìn thấy đáy.
Hơn nữa trên thế giới này, dường như không có chuyện gì mà anh không giải quyết được.
Nếu đã là chuyện Lý Hùng muốn làm, thì đều có thể giải quyết một cách rất nhẹ nhàng.
Thêm vào đó, cách làm của anh rất đa dạng, khó nắm bắt.
Ở thủ đô, Lý Hùng đã xử lý mấy gia tộc rồi.
Nhưng những gia tộc đều là thế gia hạng nhất hoặc là một chi của thế gia hạng nhất.
Mà bây giờ, Lý Hùng lại muốn một mình chống lại thế gia vô cùng lâu đời.
Chỉ nghe tới đây thôi cũng khiến cho người ta nghi ngờ rồi.
Chứ nói gì đến việc nói là làm luôn.
Lý Hùng vẫy tay với Hứa Hạo Nhiên và nói:
“Anh hỏi em, nếu anh để cho em dẫn theo mười cao thủ võ lâm tấn công sơn trại của bọn cướp, em sẽ làm thế nào?”