• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381: Đáng sợ quá, Cao Kiếm đến rồi

Giờ phút này.

Một chiếc xe Hồng Kỳ phổ thông nội địa đỗ ở cửa khách sạn.

Có ba người từ trên xe bước xuống.

Ba người ăn mặc rất bình thường.

Nhưng nhìn cả ba người đều rất chính trực.

Vẻ mặt trang nghiêm.

Uy phong lẫm liệt.

Bọn họ bước đi như gió.

Chỉ bước mấy bước đã đến thang máy rồi.

"Đợi một chút!"

Ngay khi cửa thang máy sắp đóng, thì một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest vội chạy tới giơ tay chặn cửa thang máy lại.

Hắn ta còn chưa kịp nhìn ba người trong thang máy đã cúi đầu cong lưng với người đàn ông trung niên phía sau.

"Chủ tịch La, mời vào thang máy ạ".

"Ừ!"

La Văn Huy là chủ tịch tập đoàn La Thị ở Thiên Môn, cũng là người đứng đầu nhà họ La.

Nhà họ La cũng là gia tộc đứng đầu ở Thiên Môn.

Một đoàn người đi theo phía sau ông ta.

Ông ta nghênh ngang bước đến cửa thang máy.

Ngay khi ông ta vừa bước chân vào thang máy.

Ông ta trợn trừng hai mắt.

Môi run rẩy.

Ông ta liếc mắt đã nhận ra thân phận người đàn ông đứng bên phải trong ba người bọn họ.

Sợ hãi!

Há hốc mồm kinh ngạc.

Người đàn ông đứng bên phải dửng dưng nói với La Văn Huy: "Ông muốn vào à?"

La Văn Huy làm gì dám.

Tuy ở Thiên Môn nhà họ La là gia tộc đứng đầu nhưng trước mặt người này cũng chả là cái thá gì.

Bình thường bọn họ trốn vị sát thần này còn không kịp nữa là.

Ai dám vào cùng chứ, có khác nào muốn chết đâu.

La Văn Huy còn chưa kịp nói gì, người đàn ông giữ cửa thang máy thấy ba người này ăn mặc bình thường thì nổi cáu.

Hắn ta lạnh lùng nói: "Ba người này!"

"Không biết đây là chủ tịch La à?"

"Còn không mau ra ngoài đi".

"Mấy người sao xứng đi cùng thang máy với chủ tịch La chứ".

La Văn Huy sợ đến mức trái tim suýt nữa văng ra ngoài.

Ông ta vội vàng đạp mạnh hắn ta sang một bên.

Sau đó nhanh chóng cúi người.

"Tách...tách...tách..."

Tay ông ta liên tục ấn lên nút đóng cửa thang máy.

"Nhanh lên!"

"Nhanh lên!"

Cửa mau đóng lại đi.

Ông ta cực kì sợ hãi.

Nhưng vẫn tươi cười với ba người trong thang máy: "Mọi người lên trước đi, tôi đợi lượt sau vậy".

Thấy cửa thang máy đã đóng lại cuối cùng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta giơ tay lên lau trán mới phát hiện trán mình đã đổ mồ hôi đầm đìa từ lâu.

Tuy thang máy đã đi lên nhưng trái tim ông ta vẫn đập "thình thịch".

Trong ba người vừa nãy ông ta nhận ra một người.

Mà người đó mới chỉ được đứng bên tay phải thôi.

Trời đất ơi!

Vị sát thần ấy mà mới chỉ đứng một bên.

Thì người đứng ở giữa sẽ là ai được chứ.

La Văn Huy sợ tới mức hai chân run cầm cập.

Ông ta lập tức chỉ tay vào người mặc vest nói: "Giờ cậu rời khỏi Thiên Môn ngay cho tôi".

"Từ nay về sau nếu cậu còn dám quay lại thì tôi đánh gãy chân cậu".

La Văn Huy vừa lau mồ hôi vừa rút điện thoại gọi về nhà.

"Bố ơi hỏng rồi! Vị sát thần ở thủ đô đến đây rồi".

Trong điện thoại, trưởng tộc La Thị - La Tắc Tân không hiểu chuyện gì.

"Con nói chậm một chút đi, bố không nghe rõ".

"Bố ơi, Cao Kiếm đến Thiên Môn rồi".

"Gì cơ? Cao...Cao.... Kiếm á!"

Giọng điệu La Tắc Tân vừa nãy vốn còn thoải mái.

Vừa nghe thấy cái tên Cao Kiếm đã lắp ba lắp bắp rồi.

"Gã…gã...gã đến Thiên Môn làm gì chứ?"

"Con không biết!"

La Tắc Tân là trưởng tộc trong gia tộc, vội vàng phát ra cảnh báo cao nhất trong tộc.

"Mau thông báo cho tất cả mọi người trong tộc".

"Mấy ngày này ngoan ngoãn ở im trong nhà, đừng có mà ra ngoài gây chuyện nữa".

"Nếu ai dám gây chuyện sẽ bị đánh gãy tay gãy chân, đuổi khỏi gia tộc".

"Vâng!"

La Văn Huy nhanh chóng làm theo lời dặn của La Tắc Tân, không dám rề rà.

Cao Kiếm được các gia tộc lớn gọi là "sát thần".

Bởi vì gã lúc nào cũng nhằm vào đám con em quý tộc thế gia.

Nếu ai mắc lỗi mà rơi vào tay gã.

Thì gã sẽ nhổ cả gốc gác cái gia tộc đó lên.

Không chừa một ai!

Cùng lúc đó, sếp lớn nhất của Thiên Môn là sếp Lỗ dẫn theo mấy người vội vàng chạy tới khách sạn Lý Hùng đang ở.

Mấy sếp lớn lần này coi như là đang âm thầm đi khảo sát.

Bọn họ không để ai biết, đến phòng khách sạn Lý Hùng đang ở, hiện giờ đang đứng bên ngoài.

Trong số bọn họ có một sếp tự mình bước lên gõ cửa.

Cửa nhanh chóng mở ra.

Là Cao Kiếm.

Vị sếp này thấy Cao Kiếm tự mình mở cửa thì sợ đến mức giật lùi về phía sau vài bước.

Không dừng lại được.

Đập thẳng vào bức tường phía sau.

Cao Kiếm đứng sừng sững trước cửa như một ngọn núi.

Ánh mắt gã sắc bén lướt qua đám người trước mặt lạnh lùng hỏi: "Mấy ông muốn làm gì?"

"Cao...Cao thiếu tướng..."

"Hử?", ông ta vừa mới mở miệng, ánh mắt Cao Kiếm đã liếc qua, ông ta sợ đến câm nín.

"Là thế này, chúng tôi đến khách sạn này thị sát, nghe nói ngài đang ở đây nên đến thăm hỏi chút".

Sếp Lỗ là sếp lớn nhất ở Thiên Môn, làm chuyện gì cũng công minh chính trực.

Lúc ông ấy nói chuyện thái độ rất đúng mực.

"Đã thăm hỏi xong, các ông đi được rồi".

Nói xong Cao Kiếm xoay người đóng cửa.

"Rầm!"

Bên cạnh có một ông sếp không hiểu về Cao Kiếm cau mày nói: "Người này ngông cuồng quá".

Một sếp khác đứng cạnh vội kéo tay ông ta nói: "Lúc mà gã thật sự ngông cuồng thì ông còn chưa thấy đâu".

"Lần trước gã đến Thiên Môn, xử lí một gia tộc và đám cặn bã cứ như đang bắt châu chấu ý, cứ thế xử đẹp từng xiên từng xiên thôi".

Sếp Lỗ trán đầy mồ hôi.

Ông ấy từng gặp Cao Kiếm mấy lần.

Nhưng lần nào gặp Cao Kiếm cũng như này.

Ông ta thở dài một hơi nói: "Trên đời này chỉ sợ không ai có thể khiến vị Đại Ma Vương này đối xử hòa nhã".

Trong giới bọn họ Cao Kiếm có biệt danh là “Đại Ma Vương”.

Từ lúc gã từ Hồng Hải trở về, một đường vượt khó.

Lúc đã làm nhiệm vụ thì không nể mặt một ai cả.

Không biết có bao nhiêu người bị gã tóm được lúc đang ở quê hương thân yêu.

Rồi tống vào nhà tù lạnh lẽo.

Sau thời gian đó mọi người đã đặt cho gã biệt danh là “Đại Ma Vương”.

Nếu lần này chỉ có một mình Cao Kiếm đến thì sếp Lỗ cũng không lo lắng đến thế.

Ông ấy sợ là sợ hai người đi cùng Cao Kiếm ấy.

Nhóm ba người Cao Kiếm chủ động đi vào phòng này.

Lẽ nào trong phòng còn có người ở trên ba người họ à?

Lúc này một ông sếp nói: "Chúng ta cứ đứng như trời trồng ở đây cũng chẳng giải quyết được chuyện gì".

"Hay là ai đó lên gõ cửa đi".

Mấy người xung quanh vội lắc đầu, không ai muốn lên gõ cửa.

Sếp Lỗ thở dài nói: "Mặc kệ ba người họ muốn làm gì?"

"Dù sao chúng ta cây ngay không sợ chết đứng".

"Chuyện này cứ để vậy đi, đến đâu hay đến đấy".

"Cạch!"

Sếp Lỗ vừa dứt lời thì cửa phòng mở ra.

Vẫn là Cao Kiếm mở cửa.

Cao Kiếm vẫn giống hệt vừa nãy, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng như một khối sắt thép.

Gã dùng giọng điệu cứng rắn lạnh lùng nói: "Đại ca của tôi nói nếu mấy ông đến rồi thì vào trong ngồi uống chén trà đi".

Đại ca của Cao Kiếm á?
Chương 382: Tôi chỉ giỏi làm cho người khác khóc thôi

Mấy sếp lớn vừa nghe thấy Cao Kiếm xưng hô thế thì nghiêm túc hẳn lên.

Đại ca của Cao Kiếm là ai?

Bọn họ chưa từng nghĩ đến việc Đại Ma Vương như Cao Kiếm sẽ gọi người khác là đại ca.

Nếu có thật thì đó chắc chắn không phải người.

Mà là thần!

Hơn nữa mọi người thấy rõ ánh mắt của Cao Kiếm lúc nhắc đến vị đại ca này cực kì kính nể.

Một tiếng "đại ca" cũng không phải là gọi bừa.

Nếu chưa từng sống chết có nhau.

Chưa từng kề vai sát cánh.

Thì người cứng rắn như Cao Kiếm chắc chắn sẽ không lộ ra vẻ mặt ấy.

Đám người sếp Lỗ theo Cao Kiếm vào phòng.

Lúc này có một người ngồi bên trong.

Còn có hai người đàn ông rắn rỏi đứng như trời trồng cạnh đó.

Lúc sếp Lỗ nhìn rõ hai người đàn ông đó, mắt ông ấy trợn to.

Sao hai người này cũng ở đây thế.

Tên tuổi hai người này tuy không vang danh như Cao Kiếm.

Nhưng sức ảnh hưởng và thân thế của họ cũng chẳng kém cạnh gì Cao Kiếm.

Thậm chí còn trên cơ Cao Kiếm là đằng khác.

Vốn dĩ Cao Kiếm khiến cho người ta sợ hãi là vì tính cách gã lì lợm, lại căm ghét cái ác.

Còn thân thế của hai người này cũng rất nặng kí.

Lĩnh vực họ xử lí càng làm người khác kính sợ.

Đám người sếp Lỗ đồng loạt quay đầu nhìn Lý Hùng đang ngồi trên sô pha.

Dáng ngồi của anh rất thoải mái.

Giống như đang ngồi nói chuyện cùng anh em bạn bè trong nhà mà thôi.

Lý Hùng cười nói với mấy sếp lớn: "Mọi người đến đây ngồi xuống uống chén trà đi".

Vẻ mặt sếp Lỗ thay đổi xoành xoạch.

Thiên Môn là thành phố trực thuộc Trung Ương.

Cách thủ đô gần nhất.

Sếp Lỗ có tìm hiểu được một vài tin tức.

Nhưng bọn họ không nhận được tin gì về đại ca của Cao Kiếm hết.

Mà lúc này Lý Hùng thì ngồi, còn Cao Kiếm cũng giống như hai người khác sừng sững đứng đó.

Cảnh tượng này đáng sợ quá.

Mọi người hiểu rõ Cao Kiếm và hai người này chỉ là đàn em của Lý Hùng mà thôi.

"Mọi người cứ ngồi tự nhiên".

"Các anh em của tôi đứng quen rồi".

"Mọi người thấy vẻ mặt bọn họ lạnh lùng thế thôi chứ tiếp xúc mới thấy bọn họ thoải mái lắm".

Nói xong Lý Hùng nói với Cao Kiếm: "Cậu đừng có mà suốt ngày xị mặt ra thế, cười một cái thì chết ai đâu chứ".

Nghe thấy Lý Hùng thoải mái nói chuyện như thế.

Đám người sếp Lỗ sợ mất mật.

Trái tim bé nhỏ của họ như đang đối mặt với mưa giông bão đạn vậy.

Như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển lớn.

Trôi nổi dập dềnh!

Sớm nắng chiều mưa!

Nhưng điều làm bọn họ bất ngờ hơn là Đại Ma Vương Cao Kiếm thế mà nở nụ cười nhìn còn xấu hơn là khóc.

Mà hai người đàn ông đang nghiêm túc đứng đấy cũng che miệng cười trộm.

Nhờ có khung cảnh này mà cuối cùng bọn họ cũng cảm nhận được chút hơi ấm con người rồi.

Còn trước đó bọn họ giống như một con dao.

Một khẩu súng!

"Đại ca, anh đừng trêu tôi nữa".

"Anh biết thừa tôi không quen tươi cười với người khác mà".

"Tôi chỉ giỏi làm người khác khóc thôi".

Cao Kiếm nói những lời này làm cho mấy sếp lớn bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

Bọn họ lại được nghe Cao Kiếm nhắc đến xưng hô "đại ca" này.

Ở trước mặt Lý Hùng, Cao Kiếm giống như một gã đàn em biết nghe lời vậy.

Cách bọn họ nói chuyện thấy rõ tình anh em thắm thiết.

Còn có một sự ràng buộc mà mãi mãi cũng không thể đứt đoạn.

Tình cảm khăng khít này.

Sự ràng buộc này.

Chỉ có cùng nhau kề vai chiến đấu, sống chết có nhau.

Mới có được.

Lý Hùng mở miệng mời, mấy sếp lớn chỉ có thể lúng túng ngồi xuống sô pha.

Bọn họ nghe cách bốn người Lý Hùng nói chuyện với nhau rất đặc biệt.

Tuy là bọn họ dùng tiếng Hoa Hạ gốc để giao tiếp.

Là tiếng phổ thông.

Nhưng không hiểu sao mấy sếp lớn nghe không hiểu bọn họ đang nói gì.

Ví dụ như giờ Lý Hùng đang nói: "Con gà mà ông Vương hàng xóm nuôi béo quá".

"Mấy cậu nghĩ cách nhổ hết lông của nó đi".

"Xong rồi cắm ở trong vườn ý".

"Lúc cắm thì phải cắm cho đều vào".

"Nếu không lần sau trời mưa gió lại bị ngập".

Lão Vương là ai?

Gà tượng trưng cho cái gì?

Nhổ lông gà có phải ám chỉ hành động đặc biệt nào không?

Cắm trong vườn cho đều nghĩa là gì?

Mấy sếp lớn nghe thấy thế, người nào người nấy đều ngơ ngác.

Lúc bọn họ đang bồn chồn như đứng đống lửa như ngồi đống than, không biết phải làm gì.

Thì Vũ Đại Quân gióng trống khua chiêng dẫn theo bốn chiếc xe bấm còi inh ỏi suốt đoạn đường đến khách sạn.

Nhóm người này lần lượt xuống xe.

Cả đám vênh váo.

Tác oai tác quái!

Bọn chúng hùng hổ!

Mọi người lo lắng không yên.

Vừa nhìn thấy đám người đó vội tránh đi.

Có không ít người nhỏ giọng buôn chuyện.

“Vũ Đại Quân đến khách sạn làm gì thế?"

"Uầy, chắc lại có ai chọc phải Vũ Thạc rồi".

"Mới tháng trước không phải Vũ Đại Quân mới bắt một doanh nhân đến từ phía Nam đi đánh đập hành hung à".

"Bọn chúng cạnh tranh với nhau, nếu không đối phó được thì sẽ dùng một vài cách dơ bẩn, xấu xa hạ gục đối thủ thôi".

"Tôi nghe nói, người doanh nhân đến từ phía Nam kia cuối cùng phải bỏ ra mấy triệu tệ, chuyện này mới êm xuôi đấy".

"Thâm thế! Trái tim của bọn chúng đứa nào cũng thâm đen cả rồi".

"Hôm nay không biết ai đen đủi thế nữa..."

"Ting!"

Cửa thang máy từ từ mở ra.

"Cốp cốp!"

"Cốp cốp!"

"Cốp cốp!"

Tiếng giày da đạp trên đất không ngừng vang vọng cả hành lang.

Vũ Đại Quân cứ như một đại tướng quân oai phong lẫm liệt, dẫn theo một đám đàn em không coi ai ra gì, đi đến đâu phá đến đấy.

Bọn chúng nhanh chóng đứng trước cửa một căn phòng.

Vũ Đại Quân hỏi tên đàn em đứng cạnh: "Là phòng này à?"

Tên đàn em gật đầu nói: "Là phòng này ạ! Tập đoàn Lăng Tiêu bao hết các phòng ở dãy này rồi ạ".
Chương 383: Nghe theo đại ca

Vũ Đại Quân cười khẩy: "Bao hết rồi càng tốt".

"Bao được nhiều phòng thế chứng tỏ bọn chúng có nhiều tiền lắm".

"Đám khỉ gió phương Nam này trong túi đầy tiền".

"Lần này phải bắt chẹt bọn chúng nhiều chút".

Vũ Đại Quân quay đầu nhìn gã đàn ông trung niên phía sau hỏi: "Lão Trương này, nếu tôi nhớ không nhầm thì con gái ông sắp ra nước ngoài du học rồi nhỉ?"

Lão Trương cười gật đầu: "Vâng, vâng! Hơn tháng nữa con bé sẽ đi".

"Lần này ông cho con gái đi du học chắc cũng tốn không ít tiền đâu nhỉ?"

"Mấy cái trường ở nước ngoài học phí một năm đúng là rất đắt".

"Hì hì hì, các anh em đều biết là đi theo đại ca sẽ chả thiếu tiền tiêu đâu mà.", vẻ mặt lão Trương nịnh hót hùa theo.

Vũ Đại Quân lại nhìn về phía một người đàn ông trẻ tuổi.

"Tiểu Triệu này, thằng nhóc nhà cậu đến giờ còn chưa cưới vợ, chắc là đang để dành tiền mua cái biệt thự nhỏ tầm mấy triệu cho xứng với con xe thể thao mấy triệu của cậu đấy à".

Hắn ta cười, gật đầu lia lịa: "Em nghe theo đại ca hết, đại ca nói thế nào thì em làm thế ấy".

Mấy người đứng cạnh lập tức cùng hùa vào nịnh nọt: "Đúng đấy ạ, đúng đấy ạ".

"Các anh em chỉ cần đi theo đại ca lăn lộn, không cần lo thiếu ăn thiếu uống nữa".

"Muốn cái gì có cái đấy".

Mặt Vũ Đại Quân vênh lên tận trời.

Hắn kiêu ngạo tự hào nói: "Chứ còn gì nữa".

"Mấy người cũng không ngẫm lại mà xem, nhà họ Vũ là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở thủ đô".

"Trên địa bàn của chúng ta, có chuyện gì mà chúng ta không làm được chứ".

"Trên địa bàn của chúng ta, có ai mà chúng ta không bắt được?"

Nói xong, hắn đá mạnh vào cửa phòng.

Hắn gầm lên giận dữ: "Mở cửa!"

Vũ Đại Quân vừa thô lỗ đá xong liền quay sang hỏi mấy tên đàn em bên cạnh nói: "Cơ hội lập công lần này ai lên đây?"

Người đàn ông trẻ tuổi tên Tiểu Triệu ban nãy lập tức ghé sát lại.

Hắn ta nói với Vũ Đại Quân: "Đại ca, em đang tính mua một căn biệt thự riêng biệt".

"Nhưng giờ vẫn chưa gom đủ tiền, lần này anh để em làm tiên phong dẫn trước đi".

"Chờ chuyện này xong, anh nhớ nói giúp em vài câu tốt đẹp trước mặt cậu Vũ nhé".

"Chuyện nhỏ! Cậu Vũ từ trước đến nay đều rất hào phóng, sẽ không để các anh em chịu thiệt đâu".

Nghe thấy Vũ Đại Quân nói thế, Tiểu Triệu lập tức ngẩng cao đầu, giờ chân đá mạnh mấy phát lên cánh cửa.

Hắn ta vừa đá vừa hét to.

"Người ở bên trong nghe kĩ đây".

"Chúng mày không cần chống cự, vô ích thôi".

"Bây giờ ngoan ngoãn mở cửa ra ngoài đi".

"Nếu không thì đừng trách tao không khách khí".

Nói xong hắn ta còn diễu võ giương oai đạp thêm mấy phát nữa.

"Két!"

Cửa bỗng mở ra.

Cao Kiếm đứng ở cửa.

Gã lạnh nhạt nhìn đám người trước mặt.

Tuy Tiểu Triệu so ra thì thấp hơn Cao Kiếm.

Nhưng hắn ta phô trương thanh thế hơn Cao Kiếm nhiều.

Cả người hắn ta dí sát đến trước người Cao Kiếm.

Ngẳng đầu hung ác nói: "Bọn tao nhận được tin báo chúng mày có mang theo hàng cấm".

"Giờ ngoan ngoãn phối hợp để bọn tao kiểm tra, nếu không là đẹp mặt đấy".

Nói xong Tiểu Triệu đẩy Cao Kiếm ra.

Dẫn theo đám anh em lập tức ùa vào trong.

Vũ Đại Quân đứng ngoài cửa.

Hắn châm một điếu thuốc nhởn nhơ cười.

Bên trong phòng thỉnh thoảng lại vọng đến tiếng quát của Tiểu Triệu.

"Giơ hết tay lên".

"Tất cả mọi người ngồi xổm xuống, dựa vào sát tường".

Trước đó Vũ Thạc dặn dò Vũ Đại Quân rồi.

Vũ Đại Quân vẫn luôn muốn có một chiếc du thuyền, chờ lần này xong chuyện Vũ Thạc sẽ cho hắn.

Ánh mặt trời, sóng biển!

Những cô em mặc bikini!

Lái du thuyền ra biển.

Hì hì hì...

Cái cảm giác này, giờ cứ nghĩ đến là lại thấy sướng.

Lúc này trong phòng khách sạn.

Mấy sếp lớn đang ngồi.

Đầu cúi xuống.

Đám người Tiểu Triệu nóng lòng lập công.

Vào thẳng việc chính!

Lục tung đồ đạc!

Hoàn toàn không thèm nhìn đến mấy người đang ngồi trên sô pha là ai.

Lý Hùng ngồi trên sô pha bình tĩnh nhìn Tiểu Triệu.

Mấy tên đàn em của hắn ta lục tung mọi thứ lên, không quan tâm đến quyền riêng tư của người khác.

Thấy vali của mình bị lục tung lên.

Lý Hùng thản nhiên hỏi: "Xin hỏi mấy người lục tìm gì thế?"

"Còn tìm cái gì? Mày làm gì mà còn không tự biết à".

Lý Hùng ngạc nhiên nói: "Tôi đã làm gì đâu, chỉ ngồi uống trà với bạn bè mà thôi".

Lúc Lý Hùng nói chuyện còn liếc nhìn đám sếp lớn một cái.

Tiểu Triệu chả thèm chửi nhau với anh.

Khóe mắt cũng chả buồn liếc nhìn về phía mấy sếp lớn.

Hắn ta nghĩ thầm lập công rồi.

Mua biệt thự thôi!

"Chưa làm gì à? Thằng chó mày lừa ai thế?"

"Tao nói cho mày biết, bọn tao nhận được tin báo từ người dân đấy".

"À, còn cái vali hồng nhạt này của mày nữa, mau mở ra cho tao xem".

Vali mà đám anh em của Tiểu Triệu vừa lục là của Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên.

Vali màu hồng nhạt này là của Hứa Mộc Tình.

Bên trong là một ít đồ cá nhân của cô.

Lý Hùng đã kéo chiếc vali lại gần mình.

Anh khẽ lắc đầu nói: "Những cái khác thì được còn cái này thì không".

"Ha ha ha! Mọi người đến đây mà nghe này".

"Thằng cha này chết đến nơi rồi mà còn trả treo với tôi này".
Chương 384: Ngông cuồng, hống hách

"Mày tưởng đây là phương Nam, là địa bàn nhà mày nên muốn làm gì thì làm à?"

"Tao nói cho mày biết đây là Thiên Môn".

"Ở đây đại ca của tao mới là người có tiếng nói".

"Đại ca cậu là ai?", Lý Hùng đột nhiên hỏi.

"Đại ca tao là..."

Tiểu Triệu khựng lại, sau đó gầm lên: "Tên của đại ca tao cái loại khố rách áo ôm như mày biết làm sao được?"

"Tao nói cho mày biết, khôn hồn thì mở cái vali này ra cho tao kiểm tra".

"Cái vali này không mở được".

Lý Hùng vẫn dửng dưng như cũ.

"Hơn nữa tôi có thể khẳng định thứ mấy cậu muốn tìm không có ở đây".

"Không có?"

Tiểu Triệu bỗng cười khẩy.

Hắn ta lôi từ trong túi mình ra một món đồ.

Ném lên cái bàn trước mặt Lý Hùng "bịch" một tiếng.

"Vậy mày nói cho tao nghe xem đây là cái gì?"

Vẻ mặt Lý Hùng vẫn dửng dưng nói: "Tôi không biết".

"Ha ha ha! Cái thứ này tìm thấy trên người mày mà mày lại nói không biết à".

Chẳng nể nang ai!

Vu oan giá họa!

Ngông cuồng!

Hống hách!

Lỗ mũi Tiểu Triệu sắp hếch lên trời đến nơi rồi.

Giờ ở đây hắn ta là to nhất.

Muốn ai sống thì người đó sống!

Muốn ai chết thì người đó phải chết!

"Cái này không phải cậu vừa lấy từ trên người mình ra à?", Lý Hùng nói lại một câu.

"Á thằng chó này, mày còn dám vu oan hãm hại tao à".

"Tội của mày lại thêm một bậc".

"Xem hôm nay ông đây xử lí mày thế nào".

Lúc này Tiểu Triệu mới phát hiên có mấy người đàn ông đang cúi đầu ngồi bên cạnh.

Hắn ta vênh váo bước đến.

Giờ hắn ta đang đứng trước mặt sếp Lỗ.

Hắn ta nói với sếp Lỗ: "Mày giơ tay ra ngay".

Sếp Lỗ không nói gì.

"Mày không giơ ra chứ gì?"

"Mày mà dám ngoan cố thì sẽ chết thảm hơn đấy".

Nói xong hắn ta lôi từ trong túi mình ra một gói đồ nhỏ.

Sau đó cứ thế ngang ngược nhét vào túi sếp Lỗ.

Làm xong hắn ta vỗ tay nói: "Thôi được rồi, giờ tang chứng vât chứng đã có đủ cả, chúng mày mau đi theo bọn tao".

"Bộp! Bộp! Bộp!"

Cao Kiếm vẫn luôn đứng phía sau đột nhiên vỗ tay.

Gã giơ ngón tay cái với Tiểu Triệu nói: "Giỏi lắm! Giỏi lắm đó!"

"Tao lớn như vậy rồi nhưng lần đầu tiên thấy cái kiểu gắp lửa bỏ tay người như chúng mày đấy".

Tiểu Triệu lạnh lùng nói: "Mày đừng điêu! Tao chả làm gì cả".

"Đám chó má chúng mày lại dám làm mấy chuyện này ở Thiên Môn".

"Dẫn hết đi cho tao".

Nói xong Lão Trương rút đồ nghề giắt bên hông ra, đặt trước mặt sếp Lỗ nói: "Nào, giờ mày tự làm hay để tao còng tay mày vào".

Sếp Lỗ không nói gì nhưng hai tay ông ấy đã nắm chặt lại.

Không chỉ sếp Lỗ mà mấy sếp lớn bên cạnh cũng như thế.

Bọn họ giận sôi máu.

Nhục nhã quá!

Dưới sự điều hành bọn họ mà lũ côn đồ mày dám làm mấy chuyện xấu ca bẩn thỉu như thế.

Lão Trương thấy sếp Lỗ hai tay nắm chặt thì nhe răng cười nói.

"Làm sao? Còn dám ngoan cố à? Còn cúi đầu cái gì, ngẩng lên cho tao xem mặt mũi thế nào!"

Lúc này sếp Lỗ mới từ từ ngẩng đầu lên.

Lúc Lão Trương nhìn thấy sếp Lỗ, ông ta bỗng ngây người.

Sau đó mấy sếp lớn bên cạnh cũng đồng loạt ngẩng đầu lên.

“Chủ...chủ....chủ..."

Đầu lưỡi Lão Trương líu lại.

Ông ta sợ hãi lùi về phía sau.

Bởi vì lùi vội quá nên cả người loạng choạng ngã phịch xuống đất.

"Lão Trương làm trò gì thế?"

"Mấy thằng chó này có xấu cũng không dọa ông đến mức này chứ".

Tiểu Triệu cũng quay đầu lại nhìn, nhưng người hắn ta nhìn đến đầu tiên không phải là sếp Lỗ.

Mà là vị sếp ngồi gần hắn ta nhất.

Hắn ta chết đứng người.

Trợn to!

Hai mắt hắn ta trợn to!

Sợ hãi!

Vẻ mặt hống hách dần biến thành hoảng sợ!

"Cục...cục...cục..."

Tiểu Triệu cũng lắp ba lắp bắp.

Hắn ta ngồi thẫn thờ trên mặt đất.

Chết rồi!

Chết thật rồi!

Sếp Hà đang ngồi là sếp lớn nhất trong nghành của bọn Tiểu Triệu.

Ngày thường chỉ khi nào có hội nghị thì mới được thấy sếp.

Bọn Tiểu Triệu còn chẳng có tư cách nói chuyện với ông ấy nữa là.

Sếp Hà vỗ mạnh lên bàn hét ra bên ngoài: "Vũ Đại Quân! Cậu mau vào đây cho tôi".

Vũ Đại Quân đang thảnh thơi đứng ngoài cửa hút thuốc, thấy có người hét tên mình thì giận dữ.

"Thằng chó nào gọi tên ông đấy?"

"Con mẹ nó! Coi trời bằng vung rồi à?"

Vũ Đại Quân tức giận chửi bới, vênh váo bước vào phòng.

Nhưng bước chân của hắn lập tức khựng lại.

Bởi vì hắn thấy một gương mặt quen thuộc.

Điếu thuốc!

Điếu thuốc mà Vũ Đại Quân đang ngậm rơi xuống đất.

Hắn há hốc miệng.

Sợ hãi!

Khó tin!

Hắn giơ tay lên dụi mắt.

Dụi mạnh!

Mắt đỏ lòm!

Chảy cả nước mắt!

Nhưng sau khi mắt sưng lên.

Mấy người trước mặt chẳng có gì thay đổi cả.

Vũ Đại Quân quỳ "bụp" xuống.

Chết rồi!

Chết thật rồi!

...

Công ty trách nhiệm hữu hạn mĩ phẩm Đông Phương.

Sau khi đám người Hứa Mộc Tình bị bắt đi, người quản lí cùng nhóm công nhân ai cũng mặt mày ủ ê.

Triệu Côn là quản lí kiêm giám đốc công ty đang vắt tay lên trán ngồi than thở.

Ông ta vừa gọi cho người quen muốn giúp Hứa Mộc Tình.

Nhưng sau khi nghe những lời người đó nói thì lòng ông ta nặng trĩu.

"Người anh em à, chuyện này ông đừng nhúng tay vào".

"Cho dù ông phá sản thì vẫn tốt hơn là chọc phải nhà họ Vũ".

"Vũ Đại Quân là đàn em của Vũ Thạc, mà Vũ Thạc ở Thiên Môn một tay che trời, có chuyện gì mà hắn không dám làm đâu".

"Tốt nhất là ông đừng có dính líu gì đến tập đoàn Lăng Tiêu đấy".

"Nếu không rước họa vào thân là xong đời luôn đấy".

Triệu Côn ngồi trong phòng làm việc than thở.

Khó khăn lắm mới tìm thấy một tập đoàn lớn có hứng thú với sản phẩm của công ty.

Sao lại gặp phải chuyện không đâu này cơ chứ?

Chẳng lẽ không có ai chỉnh đốn lại Vũ Đại Quân à?

Lúc này thư kí của Triệu Côn vội vàng chạy từ bên ngoài vào.

"Không xong rồi quản lí ơi, bọn chúng lại tới rồi".

Triệu Côn giật mình.

Khi ông ta vừa chạy ra thì thấy bên ngoài đã có mấy chiếc xe dừng lại rồi.

Vừa nhìn thấy đèn còi hú trên nóc xe, lòng ông ta nặng trĩu.

Sao lại quay lại rồi?

Chẳng lẽ Vũ Thạc vì đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu mà ngay cả công ty cỏn con của ông ta cũng không tha à?

Lúc này cửa xe mở ra.

Đôi chân dài trắng nõn của Hứa Mộc Tình từ trên xe bước xuống.

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp chẳng chút tỳ vết của Hứa Mộc Tình, Triệu Côn bỗng sững người.

Sau đó ông ta chẳng hiểu sao cô đã bị Vũ Đại Quân bắt đi mà giờ lại được thả về rồi.
Chương 385: Lời nói thay đổi cục diện

Ngoài ra Triệu Côn còn thấy có một người đàn ông đứng bên cạnh cô.

Người đàn ông này rất cao.

Cũng rất đẹp trai.

Trên người anh có một loại khí chất đặc biệt mà người bình thường không có.

Nếu liếc nhìn lần đầu thì thấy bình thường.

Nhưng liếc nhìn lần hai sẽ bị khí chất đặc biệt trên người anh thu hút.

Dù là đàn ông nhưng Triệu Côn cũng không nhịn được liếc mắt nhìn anh mấy lần.

Sau đó tròng mắt ông ta suýt thì bắn ra ngoài.

Vì ông ta thấy sếp lớn nhất ở Thiên Môn.

Sếp Lỗ đến đây.

Hình tượng của sếp Lỗ lúc nào cũng công chính liêm minh, sao lại đến công ty bé cỏn con này của ông ta chứ.

Ông ta còn phát hiện sếp Lỗ quyền cao chức trọng là thế nhưng lại rất kính trọng người đàn ông đứng cạnh Hứa Mộc Tình.

Tuy là anh không nói không rằng, thảnh thơi ngồi một chỗ.

Nhưng lúc các sếp nói chuyện vẫn luôn đưa mắt nhìn về phía anh.

Anh là ai?

Vì sao sếp lớn thế mà chỉ có thể làm nền cho anh.

Triệu Côn rất muốn biết thân thế của người đàn ông đứng cạnh Hứa Mộc Tình.

Nhưng ông ta không có cơ hội đến gần.

Chuyện tiếp theo khiến ông ta còn tưởng mình đang nằm mơ.

Dưới sự chứng kiến của sếp Lỗ, tập đoàn Lăng Tiêu và công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Đông Phương đã kí hợp đồng thu mua.

Đây là hạng mục đầu tiên của tập đoàn Lăng Tiêu ở phía Bắc.

Tập đoàn Lăng Tiêu vừa đến Thiên Môn, hạng mục đầu tiên kí kết thành công dưới sự chứng kiến của sếp Lỗ.

Tiếp đó ai có thể ngăn cản bước chân của bọn họ nữa chứ.

Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, người đàn ông cạnh Hứa Mộc Tình bỗng đứng lên.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, dường như trên đời này chẳng có thứ gì khiến anh bận tâm.

Giờ đây trong mắt anh chỉ có Hứa Mộc Tình.

Người thần bí này cuối cùng cũng nói chuyện.

Giờ phút này ai ai cũng căng thẳng.

Không chỉ riêng Triệu Côn mà sếp Lỗ cũng thế.

Mặc dù từ đầu đến giờ Lý Hùng chưa nói câu gì.

Nhưng trái tim của mấy sếp lớn giống như đang lơ lửng giữa không trung.

Đến giờ bọn họ vẫn chưa biết thân thế thật sự của anh.

Chỉ biết Đại Ma Vương Cao Kiếm cũng phải gọi anh là đại ca.

Người như thế ai dám làm gì sơ suất chứ?

Câu mà anh nói.

Chắc chắn sẽ cực kì chấn động.

Hô mưa gọi gió.

Nói rồi!

Cuối cùng anh cũng nói rồi.

Trong sự chờ mong của mọi người.

Lý Hùng nói.

"Vợ ơi anh đói rồi, nghe nói ở Thiên Môn có món bánh bao 'chó không thèm', chúng mình đi ăn thử đi".

Hả?

Không chỉ có Triệu Côn mà ngay cả sếp Lỗ cũng sững sờ.

Bọn họ còn tưởng Lý Hùng sẽ nói ra câu long trời lở đất, quỷ thần khiếp sợ gì cơ.

Chuyện hôm nay xảy ra ít nhất anh cũng phải nhận xét hoặc phê bình mấy câu chứ.

Nhưng anh vẫn dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có thứ nóng bỏng và sâu sắc.

Là ánh mắt anh nhìn Hứa Mộc Tình, sự quan tâm để ý của anh với cô.

Ngày hôm nay Hứa Mộc Tình cảm thấy rất thú vị.

Tuy là bị thẩm vấn hơn mười phút.

Nhưng đối với cô đây là một loại trải nghiệm mới lạ.

Cô coi như đây là một bài học kinh nghiệm.

Chỉ có tích lũy kinh nghiệm cô mới dần trưởng thành.

Để đối đầu nữ hoàng phố Wall.

Thậm chí là vượt qua cô ấy.

"Ừ, em cũng đói rồi".

Hai ngày nay Vũ Thạc cảm thấy cực kì bứt rứt.

Đói khát!

Mỗi lần hắn bế Raven lên giường.

Cô ta lại có rất nhiều cách để lờ đi.

Nhất là đôi tay của cô ta mỗi khi chạm vào người hắn đều khiến hắn sướng rên.

Chỉ cần hắn nằm trên giường để cô ta mát xa là chẳng đến mấy phút sẽ ngủ say như chết.

Cảm giác mát xa ấy sướng muốn chết.

Nhưng càng thế hắn lại càng bứt rứt khó chịu.

Đã mấy ngày nay hắn không động vào đàn bà rồi.

Hắn cảm thấy nhịn càng lâu.

Thì lúc lên giường với Raven càng thêm sung sướng.

Mà giờ cũng đến lúc rồi.

Lúc Vũ Thạc đang định nhào tới chỗ Raven thì di động kêu.

"Gì cơ? Cái thằng vô dụng Vũ Đại Quân vào tù rồi á?"

Vũ Thạc cầm chén rượu bên cạnh ném mạnh xuống đất.

"Thằng chó vô dụng!"

Vẻ mặt Vũ Thạc thay đổi, hắn lo lắng bồn chồn đi đi lại lại một chỗ.

Vũ Đại Quân đi theo Vũ Thạc nhiều năm, nắm được rất nhiều bí mật của hắn.

Mà Vũ Đại Quân lại nhát gan sợ chết.

Người khác chỉ cần đe dọa mấy câu.

Chắc chắn hắn sẽ khai không sót một chữ.

Tới lúc đó thì rắc rối to rồi.

Nghĩ thế, hắn lập tức nói với người bên kia đầu dây: "Cậu lập tức cho người xử lí thằng chó đấy đi".

Thâm!

Độc!

Đối với Vũ Thạc, một khi con chó hết giá trị lợi dụng thì sẽ xử lí sạch sẽ để trừ khử hậu họa về sau.

Sau khi cúp máy hắn càng nghĩ càng tức.

Đánh chó phải nể mặt chủ chứ!

Ở Thiên Môn này thế mà lại có người dám đánh chó của hắn.

Muốn khiêu khích hắn hả.

Được! Được lắm!

Vũ Thạc một cước đá bay cái ghế.

Vẻ mặt hắn dữ tợn.

Ánh mắt hắn sắc bén, độc ác.

"Đám khỉ gió đến từ phía Nam chứ gì, mấy cái trò vặt vãnh của chúng mày mà cũng dám chơi với tao à".

"Giờ tao sẽ khiến chúng mày chết hết cả lũ".

Hắn vừa hầm hừ vừa rút điện thoại ra gọi.

"Con ranh Hứa Mộc Tình đang ở đâu?"

"Mày đi truyền tin cho tao".

"Để toàn bộ thế giới ngầm ở Thiên Môn này biết".

"Vũ Thạc tao muốn đầu của giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu".

"Nếu ai lột sạch được quần áo của con ranh này, chơi chết nó thì tao đây thưởng cho mười triệu".

Cả thế giới ngầm ở Thiên Môn vừa nghe thế thì dậy sóng.

Đám côn đồ bình thường ngày ngủ đêm chơi cũng bắt đầu đi lang thang khắp nơi tìm kiếm lịch trình của Hứa Mộc Tình.

Trong những người này còn có cả người của những gia tộc hạng hai tham gia cùng.

Bọn chúng đương nhiên không phải vì tiền.

Mà muốn nhân cơ hội này ôm chân Vũ Thạc mà thôi.

Tập đoàn Lăng Tiêu?

Chưa từng nghe qua.

Vùng đất cấm Đông Hải?

Hừ, trò đùa.

Ở thủ đô và khu vực xung quanh, bọn họ chỉ biết bốn gia tộc lớn thôi.

Còn lại thì chỉ là đám tép riu mà thôi.

Giờ Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đang ở nhà hàng Lão Nhai.

Hứa Mộc Tình là người có tâm hồn ăn uống.

Đây là chuyện thật.

Bình thường dù Hứa Mộc Tình ở đâu, công việc bận thế nào, Lý Hùng cũng sẽ lén lút mua đồ ăn ngon về cho cô.

Vịt quay, khoai chiên, hamburger.

Tôm hùm đất, bề bề, cua hoàng đế.

Bánh bao, bánh chưng, đậu phụ thối.

Chỉ cần đó là món ngon thì Lý Hùng sẽ đặt lên bàn cho Hứa Mộc Tình.

Nói hay thì là để khao vợ.

Nhưng thực ra anh có ý đồ xấu.

Nuôi vợ béo lên thì lúc anh sờ nắm mới cảm giác có da có thịt.

Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đang ăn ở một nhà hàng có lịch sử hàng trăm năm.

Lúc này bỗng có một người bước nhanh tới.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc nói với Hứa Mộc Tình: "Xin hỏi cô có phải cô Hứa Mộc Tình không?"

Hứa Mộc Tình gật đầu: "Đúng rồi!"

Hắn đè thấp giọng nói: "Tôi tên là Mã Đằng".

"Xin hãy đi theo tôi, hiện giờ cô đang gặp nguy hiểm".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK