Tuy không sang trọng như biệt thự nhưng đây cũng là một ngôi nhà riêng biệt, còn có sân.
Liễu Kình Tùng và Liễu Côn lái xe suốt chặng đường.
Khi chuẩn bị từ đường quốc lộ rẽ vào vùng nông thôn nơi nhà Liễu Bạch đang ở, Liễu Côn đột nhiên nhìn thấy trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, một bóng đen bay qua.
Ông ta chỉ vào cái bóng đen khổng lồ trên bầu trời rồi nói: “Kia là cái gì vậy?”
Liễu Kình Tùng cũng hạ cửa sổ xuống và nhìn ra ngoài.
Khi nhìn thấy bóng đen này, sắc mặt ông ta cũng thay đổi rõ rệt!
Trực thăng bọc thép!
Loại trực thăng này là loại mà quân đội ở nơi này không thể nào có được.
“Nhân vật tầm cỡ kia nhất định đang ở nhà Liễu Bạch!”
Liễu Kình Tùng vội vàng giục tài xế: “Anh lái xe nhanh hơn nữa đi! Mau chóng tới đó!”
Khi xe của Liễu Kình Tùng chạy trên con đường trước nhà Liễu Bạch, ông ta nhìn thấy một chiếc trực thăng bọc thép đang bay lơ lửng trên nóc nhà Liễu Bạch.
Luồng khí mạnh thổi đến khiến người ta không thể mở mắt.
Sóng không khí đang áp chế các thực vật ở xung quanh.
Có một người đang kiêu hãnh đứng trong gió.
Cao ngạo!
Uy phong!
Bất động như núi!
Một sợi dây thừng đen trực tiếp hạ xuống từ trực thăng.
Khoảnh khắc anh nắm “vụt” lấy sợi dây thừng giống như một vị thần nhanh chóng bay lên.
Rất nhanh sau đó, anh đã leo vào trong trực thăng.
Trước khi xe của Liễu Kình Tùng đến nơi, chiếc trực thăng đã bay đi xa.
Liễu Kình Tùng vội vàng dừng xe trước cửa nhà Liễu Bạch.
Khi ông ta và Liễu Côn bước nhanh vào sân, cảnh tượng trước mắt khiến họ vô cùng kinh ngạc.
Em trai của Lỗ Diệu Quang, Lỗ Diệu Huy đã gãy hết chân tay đang nằm trên mặt đất.
Toàn thân bê bết máu!
Cũng có vô số người khác nằm dưới đất.
Gãy chân gãy tay!
Tiếng kêu ai oán!
Còn có một chiếc xe tải.
Bên cạnh còn có một số tên đàn em của Lý Hùng, đang ném những kẻ gãy tay gãy chân này vào trong xe giống như ném những bao rác.
Lúc này, Liễu Bạch từ trong nhà đi ra, đưa cho mỗi người trong đội của Lý Hùng một chai nước khoáng.
“Các anh em hôm nay vất vả rồi. Tối nay vợ chồng tôi sẽ tự tay nấu cơm, mời mọi người một bữa”.
Liễu Côn và Liễu Kình Tùng bước nhanh về phía trước.
Nhìn thấy hai người, Liễu Bạch, người vẫn đang tươi cười, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Không biết người đứng đầu nhà họ Liễu đến cái nơi xó xỉnh tồi tàn này của tôi là có việc gì muốn làm sao?”
Liễu Kình Tùng ở bên cạnh cẩn thận quan sát Liễu Bạch, cảm thấy người này dường như đã thay đổi rồi.
Cảm giác hoàn toàn khác so với trước đây.
Liễu Bạch bây giờ không phải đang giả bộ.
Liễu Kình Tùng có thể cảm nhận rõ ràng khí tức tỏa ra từ cơ thể Liễu Bạch.
Liễu Bạch bây giờ mang đến cho ông ta cảm giác như một thanh sắt cứng đã nguội lạnh, trong mắt thậm chí còn ánh lên vài tia sát khí.
Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi như vậy, Liễu Bạch đã thay đổi quá nhiều.
Sự ngưỡng mộ của Liễu Kình Tùng dành cho Lý Hùng càng lúc càng mạnh!
Liễu Kình Tùng vội vàng bước tới, nói với Liễu Bạch: “Tiểu Bạch, dù sao thì chúng ta cũng là bác cháu”.
“Chúng ta là người một nhà, trước đây đều là do bác không đúng, chúng ta lần này đích thân tới đây xin lỗi”.
Liễu Bạch không trả lời Liễu Kình Tùng, sắc mặt anh ấy bình thản, ngước đầu lên nhìn chiếc trực thăng đã bay xa trên bầu trời xanh thẳm.
Liễu Kình Tùng lúc này mới nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh Lý muốn đi đâu vậy?”
Liễu Bạch dửng dưng nói: “Nhà họ Lỗ”.
“Nhà, nhà họ Lỗ!”, Liễu Côn kinh ngạc hét lên.
Liễu Kình Tùng nheo hai mắt lại, miệng lẩm bẩm: “Xem ra nhà họ Lỗ sắp tàn rồi”.
............
Lúc này, trong chiếc xe tải lớn trên đường vành đai ở Thành Hải.
Ba người Hứa Mộc Tình cảm thấy rất bí bách trong chiếc xe Audi màu đỏ sau hơn nửa giờ.
Trình Lỗi cười nói: “Ba người đẹp, sự kiên nhẫn của cậu Uông chúng tôi có hạn”.
“Ba cô nếu như không chịu ra, chúng tôi sẽ chủ động mời ba cô ra đấy nhé”.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nhìn nhau.
Hai người đồng thời gật đậu, lập tức ra khỏi xe.
“Bộp bộp bộp!”
Từ lúc bắt đầu, Uông Nghị Sinh vẫn luôn ngồi trên ghế sofa phía trước.
Uông Nghị Sinh với vẻ mặt thoải mái, dùng đôi tay trắng nõn của mình liên tục vỗ vào nhau.
“Tốt lắm, tốt lắm, không hổ danh là người phụ nữ mà cậu chủ đây nhìn trúng, có cá tính, cậu chủ đây rất thích”.
“Hai cô qua đây đi”.
Trong khoang ô tô này rất rộng lớn.
Phía sau Uông Nghị Sinh có một chiếc giường rất rộng rãi.
Bức tường bên cạnh còn bày rất nhiều thứ kỳ quái khiến người khác cảm thấy kinh tởm.
Cả người Uông Nghị Sinh tựa vào thành ghế sofa, dang hay tay ra, chậm rãi nâng chân phải lên.
Chỉ tay vào Hứa Mộc Tình, nói: “Nào, cởi giày rồi liếm ngón chân cho tôi”.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đứng hình.
“Mấy cô có thể liếm ngón chân của cậu chủ đây đó chính là phúc bảy đời nhà cô đấy".
“Mấy cô muốn gì? Chỉ cần mấy cô nói ra, cậu chủ đây sẽ lập tức sai người dâng tới tận tay các cô”.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi không nói gì.
Uông Nghị Sinh ra hiệu cho Trình Lỗi.
Trình Lỗi lập tức vẫy đuôi như con chó ngoan ngoãn đi tới.
“Cậu Uông có gì muốn sai bảo?”
“Bốp!”
Uông Nghị Sinh tát một cái thật mạnh vào mặt Trình Lỗi.
Sau đó, hắn giơ chân lên và giẫm mạnh vào mặt Trình Lỗi.
Trình Lỗi không dám tránh, để mặc cho Uông Nghị Sinh giẫm lên mặt mình.
“Bây giờ, thè lưỡi liếm đế giày cho tôi”.
“Vâng ạ, vâng ạ”, Trình Lỗi lập tức đồng ý.
Hắn thật sự dùng hai tay giữ lấy chân của Uông Nghị Sinh, dùng lưỡi liếm đế giày của Uông Nghị Sinh từng chút một.
Hắn liếm rất kỹ, không bỏ sót một chi tiết nào.
Nhìn giống như Trình Lỗi lúc này đang liếm một cây kem cực lớn.
Hương vị ngọt ngào.
Trên mặt hắn còn trưng ra nụ cười nịnh bợ.
Uông Nghị Sinh nói: “Đế giày của tôi thơm không?”
“Thơm, rất thơm, đế giày của cậu Uông là thứ thơm nhất trên thế giới này”.
Uông Nghị Sinh cười khẽ, nói: “Cậu muốn gì?”
Trình Lỗi vội vàng nói: “Tôi bây giờ không đặc biệt muốn thứ gì cả, tôi chỉ mong được làm con chó bên cạnh cậu Uông”.
“Cậu rất ngoan, bắt đầu từ bây giờ, cậu sẽ đi theo bên cạnh tôi làm một con chó”.
“Vâng! Vâng!”, Trình Lỗi hào hứng gật đầu đáp.
Uông Nghị Sinh nhìn Trình Lỗi, phát ra giọng mũi: “Ừm?”
Trình Lỗi lập tức phản ứng lại, học theo tiếng chó kêu sủa hai tiếng: “Gâu! Gâu!”
“Bây giờ cởi giày của tôi ra, mang sang bên kia liếm đi”.
“Gâu!”
Trình Lỗi cẩm đôi giày của Uông Nghị Sinh như cầm bảo bối, ngồi xổm sang một bên, tiếp tục dùng lưỡi liếm láp.
Uông Nghị Sinh đi một đôi tất trắng.
Hắn ta cố ý giơ chân cao lên, chỉ vào Hứa Mộc Tình: “Bây giờ cô qua đây, liếm ngón chân tôi giống như hắn ta vừa làm”.
Hứa Mộc Tình lạnh lùng nói: “Tôi không phải là chó của anh, vì sao phải liếm?”
Uông Nghị Sinh cười nói: “Mấy người đến từ nơi nhỏ bé như mấy cô, chắc là không biết thực lực của nhà họ Uông chúng tôi lớn mạnh đến mức nào đâu, đúng không?”
Uông Nghị Sinh ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói: “Cái gọi là mười gia tộc hàng đầu ở Thành Hải, ở trong mắt tôi, không khác gì chuồng chó”.
“Nếu tôi vui thì có thể cho bọn chúng sống, nếu như tôi không vui thì có thể khiến chúng chết ngay lập tức”.
“Bây giờ các cô đã hiểu rồi chứ?”
“Chưa hiểu”.
Hứa Mộc Tình đang cố tình kéo dài thời gian.
“Cô trông cũng khá xinh đẹp, sao đầu óc lại ngu xuẩn thế nhỉ?”
Uông Nghị Sinh từ từ đặt chân xuống.
Trình Lỗi lập tức đưa đôi giày trong tay hắn tới chân Uông Nghị Sinh, để hắn ta có thể thoải mái mang vào.
Không đợi Trình Lỗi rút tay ra, Uông Nghị Sinh đã trực tiếp dẫm lên tay Trình Lỗi rồi đứng dậy.
“Tôi đã chơi qua rất nhiều đàn bà, chỉ có hai cô là ngoan cố như vậy”.
Chương 292: Chơi đùa chính là mùi vị này
Uông Nghị Sinh chỉ Cố Ngôn Hi nói: “Cô có phải là ca sĩ không?”
“Danh tiếng đúng là có một chút, nhưng vẫn chưa đủ nổi tiếng”.
“Cô muốn đứng trên sân khẩu quốc tế, thì nhất định phải cầu xin cậu đây”.
Uông Nghị Sinh chỉ sang Hứa Mộc Tình: “Cô có phải là giám đốc tập đoàn của gia tộc nhỏ gì đó đúng không?”
“Tập đoàn của gia tộc nhỏ mấy người muốn đến Thành Hải phát triển, không có sự đồng ý của cậu đây, các người có thể đến được sao?”
“Bây giờ cậu đang có chút tức giận”.
“Hai người lập tức quỳ xuống , vừa sủa như tiếng chó, vừa liếm giày”.
“Đợi liếm đến khi cậu đây thấy vui, cậu đây sẽ thưởng cho các người “bảo bối” của cậu đây”.
Nhìn thấy Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi không có phản ứng gì, Uông Nghị Sinh tức giận, lập tức nói với người bên cạnh.
“Hai người lại đây, ghì chúng xuống”.
Trước khi vệ sĩ động thủ, Hứa Mộc Tình đã tiến lên trước một bước.
Cô đứng trước mặt Uông Nghị Sinh.
Hứa Mộc Tình tiến gần hơn nữa, mũi Uông Nghị Sinh không thể không hít mũi ngửi.
“Thơm quá! Cô không chỉ là người phụ nữ xinh đẹp, mà trên người còn tỏa ra hương thơm đặc biệt”.
“Mùi hương này, cậu đây chưa từng ngửi thấy bao giờ, hiệu nào vậy?”
“Anh đứng gần lại đây, tôi nói cho anh”.
Uông Nghị Sinh cười, hắn đưa tay chỉ Hứa Mộc Tình: “Khá lắm, khá lắm”.
“Hóa ra một cô gái như cô, dùng mùi này ư”.
“ Có chút thú vị”.
Nói rồi Uông Nghị Sinh chủ động tiến lên trước hai bước.
Chính là lúc này, Hứa Mộc Tình đột ngột đưa tay ra.
Nói đúng hơn là giơ chân lên.
Hứa Mộc Tình lập tức giơ chân lên, dùng gót giày cao gót của mình, đạp mạnh vào đũng quần của Uông Nghị Sinh.
“Ái!”
Gà bay trứng vỡ!
Vào lúc này, bên trong thùng xe tải, đều là tiếng hét thảm thiết của Uông Nghị Sinh.
Chính vào lúc Uông Nghị Sinh hét lên đau đớn, hai tông sư cao thủ đứng ở góc phòng, lập tức giơ nắm đấm mạnh mẽ nhanh như gió, hướng về phía Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
Một vị tông sư giơ nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Hứa Mộc Tình.
“Bịch!”
Đột nhiên trần xe phát ra tiếng động lớn!
Hai vị tông sư, dừng lại trong nháy mắt, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên phát hiện ra hai dấu chân!
“Bịch”.
“Bịch”.
“Bịch”.
Một lần bước, một dấu chân!
Nhất thời, hai vị tông sư không tiếp tục đánh Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nữa.
Họ nhanh xong lui về sau, bảo vệ Uông Nghị Sinh.
Sát khí!
Họ cảm thấy có sát khí!
Sát khí đằng đằng, lợi dụng mọi cơ hội để tấn công.
Khiến hai người họ ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Hai vị tông sư mặt tái mét.
Họ biết, kẻ đến rất mạnh!
“Bụp!”
Lại là tiếng kêu vang!
Tay!
Đột nhiên một cánh tay!
Xuyên thẳng từ trên trần xuống.
Chỉ dùng năm đầu ngón tay, đã chọc thủng lớp thép dày kiên cố!
Trần xe được nhấc lên.
Tiếp đó , có một bóng người lao vào với nhanh như gió.
Lý Hùng, đến rồi!
Bất ngờ đứng trước mặt của Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi.
Tim đập nhanh!
Hai vị tông sư cao thủ, đã mười năm rồi không có cảm giác như vậy.
Gió đã hoàn toàn bao trọn lấy thân thể họ.
Chân họ.
Làn da họ.
Thậm chí từng tế bào trên người họ.
Đều cảm nhận được sự châm chích đau đớn.
Áp lức mạnh vô cùng khiến cho vai họ run lên.
Hai chân họ khụy xuống.
“Bụp!”
“Bụp!”
Quỳ xuống!
Đường đường hai vị tông sư đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lý Hùng.
Khổ sở chống cự.
Họ giống như đang mang trên người hàng nghìn vật nặng.
Hai chân quỳ dưới đất, hai tay chống xuống mặt đất.
Thân thể không chịu được mà run lên!
Mồ hôi túa ra như tắm!
“Này, hai người bị làm sao thế!? Mau đứng dậy cho tao!”
Uy lực của Lý Hùng chỉ nhắm vào hai vị tông sư cao thủ này.
Uông Nghị Sinh vốn được nuông chiều từ bé không thể biết được bản thân chết đến nơi rồi!
Lúc này, hai vị tông sư sử dụng toàn lực gầm lên giân dữ.
“A!”
Họ phát ra tất cả nội lực tiềm ẩn trong cơ thể mình.
Nhất thời hóa thành hai cái bóng!
Một trái một phải xông lên giết Lý Hùng.
“Bùm!”
Toàn bộ xe tải bị chấn động mạnh.
Luồng sát khí điên cuồng khiến cho cả thùng xe mấp mô.
Đối mặt với sự công kích của hai vị tông sư, Lý Hùng bình thản đưa tay ra tiếp đòn.
Lúc này, chỉ nghe Lý Hùng nói nhẹ: “Vợ ơi, em với cô Cố quay đầu đi, đừng nhìn”.
Ngay khi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi quay đầu đi.
“Hây a!”
Xương vỡ vụn.
Cánh tay của hai vị tông sư giống như cây cạn nước, bị Lý Hùng bẻ gãy luôn!
Hai tay Lý Hùng như mây tầng cuốn vào nhau, mang theo khí chất dời núi lấy biển, hung hãn đánh thẳng vào lồng ngực của hai vị tông sư!
Bài Vân chưởng?
Khi nhận ra chiêu võ này, hai vị tông sư kinh hãi đến mức hai con ngươi muốn nhảy ra ngoài.
Chiêu này được thầy họ sử dụng nhiều nhất, cũng là chiêu võ cơ bản!
Nhưng, đến tay Lý Hùng, tuyệt chiêu này đều nhanh hơn, hung hãn hơn, mãnh liệt hơn hai vị tông sư.
Muốn tránh cũng không tránh được!
“Bụp!”
Hai vị tông sư biến thành hai bóng đen rút nhanh như chớp.
“Rầm!”
Hai người họ đập mạnh vào tường thép “rầm rầm”!
Đợi lúc Uông Nghị Sinh quay đầu nhìn thấy.
Hoảng loạn!
Kinh sợ!
Và hai vị tông sư lúc nãy còn đang khí thế phi phàm đã tắc thở.
Run rẩy!
Uông Nghị Sinh không ngừng run lên bần bật.
“Mày đừng có lại đây!”
“Tao chính là cậu hai của gia đình họ Uông, mày dám động đến tao, bố tao sẽ không tha cho mày!”
Lý Hùng không hề để ý đến tiếng kêu gào của Uông Nghị Sinh.
Anh một tay lôi cổ Trình Lỗi bên cạnh đang run rẩy lùi về phía sau, nhìn Trình Lỗi ánh mắt lạnh như băng.
Chương 293: Đồ súc sinh
“Vị đại ca này xin đừng giết tôi, tôi bị tên Uông Nghị Sinh khốn kiếp này ép”.
Lý Hùng nhếch mép, cười nhạt nói: “Muốn giữ mạng sống?”
“Tôi không muốn chết, tôi còn trẻ, tôi không thể chết!”
Lý Hùng bóp chặt cổ Trình Lỗi, vứt về phía Uông Nghị Sinh, hai người va mạnh vào nhau.
“Không phải mày nói, tất cả đều do Uông Nghị Sinh ép mày sao?”
“Bây giờ mày diễn lại cái bộ dạng Uông Nghĩ Sinh ép mày lại với hắn một lần nữa”.
“Tôi, tôi, tôi, tôi không dám”. Trình Lỗi bị hai chân run rẩy, mặt tái mét.
Đột nhiên, Lý Hùng bỗng trợn mắt nhìn hắn.
Vào lúc đó, cảm giác có mối nguy hiểm không thể lường trước đang nhắm vào mình.
Lúc này đũng quần Trình Lỗi ướt sũng.
Đối mặt với cái chết, hắn bất thình lình quay người lai, tóm lấy Uông Nghị Sinh ấn xuống.
“Bụp! Bụp! Bụp!”
Hắn giơ nắm đấm, hung hãn đấm Uông Nghị Sinh mấy đấm.
Có thể cảm giác đấm vẫn chưa đã tay.
Hắn lại đứng dậy, dùng giày da đạp Uông Nghị Sinh một cách hung hãn.
Cuối cùng, một chân dẫm lên khuôn mặt đẹp đẽ đã được chỉnh sửa tỉ mỉ của Uông Nghị Sinh.
“Lúc nãy không phải mày muốn tao liếm giày của mày rất sung sướng à?”
“Bây giờ nếu mày muốn sống, phải liếm đế giày của ông đây”.
“Đồ chó má, mày dám dối xử thế với tao, gia đình tao, sẽ không tha cho mày, mày và gia đình mày đều phải chết!”
“Ha ha ha ha! Trước khi tao chết, mày nên nghĩ cho mày trước đi”.
Vừa nói, Trình Lỗi giơ chân, hung hăng đạp thẳng lên khuôn mặt đầy kinh hãi của Uông Nghị Sinh!
“A!”
Uông Nghị Sinh kêu lên thảm thiết.
Khi Trình Lỗi bắt đầu trắng trợn không kiêng dè, thú tính của hắn lập tức bộc lộ ra.
Hắn đạp lên mặt Uông Nghị Sinh.
“A! Mặt của tôi!”
Hắn đá vào bụng Uông Nghị Sinh.
“Ái, bụng của tôi!”
Hắn nắm một chân của Uông Nghị Sinh lên, hung hãn đạp vào đũng quần.
“Ái ! Của quý của tôi, của quý của tôi a a!”
Do hình ảnh trước mắt quá máu me.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đã quay về xe Audi cũng vội vàng che mắt lại.
Không biết từ khi nào Phương Văn Văn đã đứng bên cạnh Lý Hùng.
Tay cô cầm điện thoại, chụp lại cảnh đang diễn ra trước mắt.
“Liếm cho tao! Liếm cho tao! Đồ chó má mày!”
“Mày sinh ra ở gia đình họ Uông thì đã làm sao?”
“Ở đây là Thành Hải, là địa bàn của ông đây, ông đây cho mày chết, cho mày chết!”
Đối mặt với sự sống còn.
Khi sự phẫn nộ bộc phát.
Trình Lỗi đã phát điên rồi.
Hắn đạp rồi lại đạp, đấm liên hồi.
Hắn đấm vào mặt, đạp vào của quý của Uông Nghị Sinh.
Đến phút cuối, “bịch” một tiếng.
Một lần nữa hắn dùng giày da đạp lên mặt Uông Nghị Sinh.
Hắn dùng đế giày cứng chắc nghiến lên khuôn mặt bị đánh bầm dập của Uông Nghị Sinh, kêu lên như một kẻ tâm thần.
“Liếm ngay cho tao!”
Uông Nghị Sinh run rẩy lẩy bẩy đưa tay ra, tóm lấy chân Trình Lỗi, bắt đầu dùng lưỡi liếm.
“Ây a!”
Hắn vừa liếm được hai nhát, Trình Lỗi liền dùng đế giày dẫm lên lưỡi của hắn.
“Chó cũng không bằng, cần loại phế vật như mày có tác dụng gì? Mày phải làm theo bộ dạng vừa nãy của tao, liếm cho tốt vào!”
Lưỡi của Uông Nghị Sinh đã chảy máu, nhưng hắn không dám ngừng lại.
Bắt chước bộ dạng khi nãy của Trình Lỗi, hắn run rẩy lè lưỡi ra, cẩn thận liếm từng chút từng chút một.
“Khá lắm, khá lắm. Chính là như vậy, mày là đồ chó má!”
“Ha ha ha ha, không ngờ rằng Trình Lỗi tao đây lại cũng có ngày hôm nay”.
“Gia đình họ Uống chó má! Trong mắt tao cả nhà mày đều là chó!”
“Không phải mày tên là Uông Nghị Sinh à? Sủa cho tao nghe một tiếng xem nào!”
“Sủa, mau sủa như tiếng chó đi!”
Sau khi Trình Lỗi đạp hai phát, Uông Nghị Sinh giống như một chú chó nhỏ bị thương, bắt đầu sủa gâu gâu.
“Sủa chưa đủ vang, ông đây muốn nghe tiếng to hơn nữa!”
“Gâu! Gâu!”
Chính là như vậy, trong lòng Trình Lỗi cảm thấy thoải mái.
Cảm giác bạo tàn mạnh mẽ này khiến hắn cảm thấy mình đang đứng chễm chệ trên đỉnh cao của thế giới.
Hắn nhìn quanh, bây giờ hắn chính là bá chủ của thế giới này!
Tất cả mọi người đều bị dẫm đạp dưới chân hắn.
Vì thế, hắn đạp Uông Nghị Sinh càng mạnh.
Khi Trình Lỗi không ngừng lăng nhục Uông Nghị Sinh, sau lưng đột nhiên phát ra tiếng động lớn.
“Bịch!”
Khi Trình Lỗi quay người lại, phát hiện chiếc Audi màu đỏ đã rời đi.
Lý Hùng-vừa rồi còn giống như vị thần giáng thế cũng đã không còn ở đó nữa.
Trong thùng xe ngoài hai tông sư đã chết, chỉ còn mỗi Trình Lỗi và Uông Nghị Sinh.
Xe tải lớn vẫn đang chạy như bay trên đường.
Sau khi giật mình thảng thốt, Trình Lỗi đột ngột bộc phát, trong mắt hắn lóe lên sự khát máu!
“Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!”
“Mày chết đi, đi chết đi! Chỉ có mày chết đi, người khác mới không thể biết được!”
“Mày chết đi cho tao, chết đi cho tao a a a a !”
Trình Lỗi không biết, góc khuất bên cạnh có một cái giá ba chân.
Bên trên để một chiếc điện thoại, liên tục ghi hình.
......
Khu biệt thự nhà họ Lỗ.
Lỗ Diệu Quang và Ngô Chí Vinh ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm.
Khoảng thời gian gần đây, Ngô Chí Vinh luôn bên cạnh Uông Nghị Sinh.
Ngô Chí Vinh rất rõ, bây giờ chỉ cần hầu hạ tốt cậu chủ vốn được nuông chiều từ nhỏ là Uông Nghị Sinh.
Sau đó nhất định sẽ được lợi lộc lớn.
Ngô Chí Vinh nhìn Lỗ Diệu Quang nói: “Ông Lỗ, lần này chuyến đi Cô Tô của cậu Uông, đúng là thắng lợi trở về”.
“Minh tinh lớn, các em gà non, thiếu nữ thuần khiết, phụ nữ có chồng, cậu ta đều muốn chơi, tôi đều đã tìm cho cậu ta”.
“Vậy từng người đều đổi địa điểm, đổi cách chơi à”.
“Cậu chủ Uông có một số sở thích đặc biệt, ông phải thỏa mãn cậu ấy”.
“Yên tâm, yên tâm, quý nhân như cậu Uông, tôi sao có thể sơ suất được?”
Lỗ Diệu Quang nói tiếp lời.
“Đúng rồi, đối với chúng ta, cậu Uông có thể gọi là bước đệm danh vọng”.
“Chỉ cần giữ cho bước đệm này thăng bằng, chúng ta có thể vững vàng bước tiếp”.
“Gia đình họ Lỗ là gia đình danh tiếng số một ở đất Thành Hải này, đức cao vọng trọng, vững chắc như đá”.
“Ông chủ Ngô không phải cũng vậy ư?” Lỗ Diệu Quang tiếp tục nói, “Gia đình họ Ngô xưng bá ở Cô Tô, không có gia định họ Uông chống lưng, sao có thể tự do tự tại như bây giờ?”
Hai lão già đốn mạt nhìn nhau, đột nhiên cười lớn.
Lúc này, điện thoại của Ngô Chí Vinh rung lên.
Có người gửi đến một đoạn ghi hình.
Ngô Chí Vinh đang định mở ra, Lỗ Diệu Quang bên cạnh cười nói: “Cái video này chắc chắn là Trình Lỗi gửi đến”.
“Tên nhóc này nhiều mưu đồ, chắc chắn có ý gì đó”.
“Dù sao chúng ta cũng đang rảnh, chi bằng phóng lên ti vi thưởng thức đi”.
Hai lão gia đốn mạt, bây giờ mặc dù đã không còn hứng thú chơi gái nữa.
Nhưng vẫn ngứa ngáy trong lòng.
Không động chân động tay nhưng xem thì cũng được.
Ngay sau đó, họ mở video lên ti vi thật.
“Ha ha ha ha ha!”
Âm thanh ở phòng khách rất vang.
Video được mở lên, vọng lại tiếng cười trắng trợn của Trình Lỗi.
“Đồ chó má này liếm đi, mau liếm đế giày của ông đây!”
Bởi vì khi mở màn, khung cảnh hơi tối, nên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Trình Lỗi.
Chương 294: Cảm giác bị kẹp thế nào
Lỗ Diệu Quang cười khanh khách nói với Ngô Chí Vinh: "Ông Ngô nhìn thấy chưa?"
"Người tôi chọn đi cùng cậu Uông rất được đúng không?"
"Giờ chắc hắn đang bày cho cậu Uông cách chơi gái như thế nào?"
"Lát nữa chắc chắn cậu Uông sẽ tự mình chơi đùa".
"Hai chúng ta chỉ cần nhìn cho kĩ là được".
Ngô Chí Vinh hơi nhíu mày nói: "Sao tôi thấy tiếng kêu thảm thiết này nghe quen tai thế nhỉ?"
"Không giống tiếng phụ nữ mà giống tiếng đàn ông kêu hơn".
Lỗ Diệu Quang cười nói: "Không phải ông nói cậu Uông khẩu vị nặng à, chắc là cậu ấy thích chơi cả nam cả nữ đấy".
Giờ Lỗ Diệu Quang vui muốn chết.
Vì ông ta muốn nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ngô Chí Vinh.
Ông ta chỉ cần hơn Ngô Chí Vinh.
Thì ấn tượng của Uông Nghị Sinh với ông ta sẽ càng thêm sâu sắc.
Nếu thế chờ sau khi Uông Nghị Sinh xong việc ông ta càng được lợi.
Nhưng Ngô Chí Vinh càng nghe càng thấy lạ.
Bởi vì Trình Lỗi cứ lắc lư suốt.
Mà người nằm trên đất hai tay ôm mặt không ngừng uốn éo.
Làm Ngô Chí Vinh nhìn không rõ mặt người đàn ông bị đánh là ai.
Nhưng ông ta thấy giọng người này nghe rất quen tai.
Càng nghe ông ta càng thấy giọng của hắn giống giọng Uông Nghị Sinh.
Nhưng sao thế được chứ.
Trình Lỗi là cái thá gì?
Sao dám làm thế với Uông Nghị Sinh?
Gã đàn ông nằm trên đất đã bị lột sạch quần áo.
Trên người toàn là vết thương.
Trình Lỗi lấy một món đồ treo trên tường nhét vào người Uông Nghị Sinh.
Sau đó lấy hai cái kẹp sắt từ cái giá bên cạnh xuống.
Hắn cười điên cuồng.
"Lúc mới tới không phải mày nói với tao muốn thấy cảnh dùng cái kẹp sắt này kẹp đàn bà à?"
"Giờ tao để mày thử cho biết vị, xem cảm giác bị hai cái kẹp sắt này kẹp thế nào nhé?"
Nói xong Trình Lỗi kẹp vào người gã.
"Aaaa!"
Hét lên!
Tiếng hét thảm thiết vang vọng cả phòng khách.
Thấy cảnh này Lỗ Diệu Quang ngồi một chỗ vỗ tay cười to.
"Thằng nhóc Trình Lỗi này được phết đấy".
"Làm mẫu mà diễn như thật vậy".
"Đơi lát nữa cậu Uông làm theo thì phê phải biết".
Lúc này tiếng kêu thảm thiết vẫn chưa ngừng, bỗng nhiên Trình Lỗi hét to.
"Tao sẽ không tha cho mày, tao nhất định sẽ không tha cho mày".
"Tao sẽ giết mày, tao sẽ giết cả nhà mày".
"Mày chết chắc rồi, cả nhà mày chết chắc rồi".
Trình Lỗi nắm lấy tóc Uông Nghị Sinh.
Đến giờ khuôn mặt của Uông Nghị Sinh mới đập vào mắt Lỗ Diệu Quang và Ngô Chí Vinh.
Đơ người!
Hai người đứng đầu của hai gia tộc lớn lập tức giống như hai lão già ngốc nghếch.
Há hốc mồm kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!"
Đó là cảnh Trình Lỗi tát liên tiếp vào mặt Uông Nghị Sinh.
Dù làm vậy nhưng hắn vẫn chưa thấy hả giận.
Lại nắm chặt đầu Uông Nghị Sinh đập mạnh vào bức tường sắt bên cạnh.
"Mày muốn tao chết, vậy tao sẽ chơi chết mày trước".
"Chỉ cần mày chết rồi thì ai biết là do tao làm chứ?"
"Ha ha ha! Tao chỉ cần đổ lên đầu thằng Lý Hùng là xong".
Vừa nói hắn vừa giữ chặt đầu Uông Nghị Sinh đập mạnh vào tường.
"Bịch! Bịch!"
Tiếng đập mạnh truyền vào tai.
"Dừng lại! Dừng lại ngay!"
Lỗ Diệu Quang đang ngồi trên sô pha nhảy dựng lên.
Ngô Chí Vinh còn nhanh hơn.
Ông ta lao vọt ra khỏi phòng khách, hét lên với một đám vệ sĩ bên ngoài: "Nhanh lên! Nhanh đi cứu cậu Uông đi".
Cả đám vệ sĩ lao đi.
"Vèo!"
"Vèo!"
"Vèo!"
Từng chiếc ô tô lao nhanh ra khỏi biệt thự.
Lúc Lỗ Diệu Quang đi ra từ phòng khách, Ngô Chí Vinh quay đầu trơ mắt nhìn ông ta.
"Ông Lỗ, chuyện này rốt cuộc là sao?'
"Ông mau nói đi!"
Lỗ Diệu Quang sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.
Uông Nghị Sinh bị đánh tơi bời, máu chảy lênh láng.
Ông ta lao lên đẩy Ngô Chí Vinh ra: "Sao tôi biết được chứ? Giờ không phải lúc chúng ta ở đây trách móc lẫn nhau, phải đi cứu cậu Uông trước".
Hai mắt Ngô Chí Vinh đỏ bừng.
Ông ta tức điên người nhìn chằm chằm Lỗ Diệu Quang: "Nếu cậu Uông chết thì hai nhà chúng ta cũng xong đời".
Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng bọn chúng cũng đến chỗ chiếc xe container mà Uông Nghị Sinh đang ở trên đó.
Lúc này chiếc xe container đang đỗ bên đường lớn ở ngoại ô.
Lúc đám vệ sĩ đến nơi thì lái xe đã chạy mất rồi.
Cũng không thấy bóng dáng Trình Lỗi đâu.
Trong thùng xe có ba cái xác.
Trong đó có hai gã tông sư.
Tình trạng lúc chết của Uông Nghị Sinh cực kì thê thảm.
Cả người hắn không còn chỗ nào lành lặn.
Máu thịt be bét!
Cực kì thảm!
Lúc nhìn thấy xác Uông Nghị Sinh, Lỗ Diệu Quang thẫn thờ ngồi bệt xuống đất.
"Toi rồi! Toi rồi!" Ông ta ôm đầu, sợ đến cả người run lên cầm cập.
Uông Nghị Sinh là đứa con mà người đứng đầu nhà họ Uông - Uông Tố Lung thương yêu nhất.
Giờ hắn chết ở Thành Hải.
Mà còn chết dưới tầm mắt của hai người bọn họ.
Chuyện này liên quan trực tiếp đến hai nhà bọn họ.
So với Lỗ Diệu Quang thì Ngô Chí Vinh phản ứng nhanh hơn.
Ông ta nhíu mày nhìn xác hai gã tông sư: "Sao lại thế? Sao hai gã tông sư này lại chết ở đây chứ?"
"Thành Hải rộng lớn vậy, nhà ai có năng lực giết cả hai hai gã tông sư cùng lúc thế chứ".
Lỗ Diệu Quang lắc đầu lia lịa: "Tôi không biết, tôi không biết".
Đầu óc Lỗ Diệu Quang đặc quánh lại như hồ, không nghĩ ra được cách gì.
Ông ta chỉ nghĩ được mình sẽ chết thảm cỡ nào.
Nhà họ Uông nhất định sẽ không tha cho ông ta.
Lúc này Ngô Chí Vinh bước lên vung tay tát cho Lỗ Diệu Quang một cái thật mạnh.
"Giờ ông có khác gì đồ bỏ đi không, ngồi ở đây thì làm được gì".
"Mau nghĩ cách gì đi".
"Nếu không hai nhà chúng ta sẽ bị nhà họ Uông xử đẹp đấy".
Cái tát này làm Lỗ Diệu Quang chảy cả máu mồm.
Nhưng ông ta vẫn liên tục lắc đầu.
"Tôi không biết thật mà".
"Cho dù tôi dẫn theo tất cả cao thủ trong gia tộc cũng không thể giết hai tông sư trong một không gian nhỏ như vậy được".
Ngô Chí Vinh bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ thằng cha Trình Lỗi vẫn luôn che giấu thực lực à?"
"Tôi không biết.", Lỗ Diệu Quang vẫn lắc đầu.
Ngô Chí Vinh một tay nắm lấy cổ áo Lỗ Diệu Quang nhấc lên.
Ông ta trợn trừng mắt nhìn Lỗ Diệu Quang nói: "Ông phải nói ông biết".
"Tất cả mọi chuyện là do Trình Lỗi làm".
Chương 295: Không dám manh động.
“Hắn qua mắt chúng ta trước”.
“Sau đó dùng kế giết hại hai vị tông sư”
“Cuối cùng là hành hạ cậu Uông cho đến chết”.
“Nhưng...”
Ngô Chí Vinh hung hãn nhìn Lỗ Diệu Quang: “Không nhưng nhị gì hết! Việc đã đến nước này rồi!”
“Tôi lập tức liên hệ với sư môn, ông cũng điều động lực lượng của gia tộc nhà ông!”
“Trước mười hai giờ tối nay, giết sạch nhà họ Trình, báo thù cho cậu Uông!”
Thành Hải đã từng trải qua việc ba gia tộc lớn giết hại tương tàn, sau đó cùng nhau diệt vong.
Một lần nữa lại nghênh đón cái đêm máu tanh ấy!
......
Phía nam thành phố, gia đình họ Uông.
Bên trong ngôi nhà mang phong vị cổ kính.
Người đứng đầu nhà họ Uông là Uông Tố Lung đang trầm ngâm pha trà.
Ông ta vừa nhận được tin, đứa con ông yêu thương nhất đã chết ở Thành Hải.
Nếu là người khác, bây giờ chắc hẳn đang nổi trận lôi đình đòi chém giết!
Nhưng Uông Tố Lung không phải người như vậy.
Ông ta là người đứng đầu của một gia tộc.
Ngoài việc yêu thương con cháu của mình, ông ta còn phải suy nghĩ đến tương lai của cả dòng họ.
Đồng thời ông ta cũng là người biết suy nghĩ và tự nhìn nhận lại bản thân.
Lần này, phái Uông Nghị Sinh đi Thành Hải.
Ông sai rồi.
Thành Hải bây giờ là nơi gió giục mây vần, bốn phía tiềm ẩn nguy hiểm.
Ông để thằng con trai không rành thế sự của mình đến đó, chính là để nó đi vào nguy hiểm.
Ông ta thực sự sai rồi.
Sai rồi thì phải sửa đổi.
Đồng thời, cũng cần biết rốt cuộc bản thân sai ở đâu.
“Lão Lục”.
“Có tôi”.
Đột nhiên có một bóng đen lập lòe, xuất hiện cách Uông Tố Lung không xa.
“Ngô Chí Vinh đến báo tin, nói có một tên là Trình Lỗi- người thừa kế một gia tộc nhỏ, dùng mưu kế giết hại con trai tôi và hai vị tông sư rồi”.
“Ông thấy chuyện này có thể tin được mấy phần?”
Lão Lục trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Khó mà tin được”.
“Nhìn trong video, cậu hai đúng là bị Trình Lỗi hại chết”.
“Nhưng tư thế chết của hai vị tông sư, cực kỳ giống nhau .”
“Rất dễ nhận thấy, họ bị một cao thủ giết chết cùng lúc”.
“Rõ ràng người này tuyệt đối không phải là người bình thường”.
Uông Tố Lung nhẹ nhàng gật đầu.
“Nhìn bề ngoài Thành Hải tuy rằng có lịch sử không lâu đời.”
“Nhưng có rất nhiều gia tộc có thế lực, ẩn sâu bên trong đó, họ đều ẩn sâu dưới đáy hồ”.
“Nếu không có người dùng gậy khuấy đục phá vỡ mặt hồ tĩnh lăng, cơ bản họ sẽ không bao giờ lộ diện”.
“Xem ra, cần tìm một kẻ khuấy đục mặt hồ này”.
“Bên cạnh đó, nếu mười gia tộc lớn ở Thành Hải đã bị tiêu diệt không ít rồi”.
“Vậy ta cứ thẳng thắn phái người đến đó, thống nhất họ”.
Lão Lục nói: “Ông chủ, những gia tộc khác ở Thành Hải đều được che chở bởi gia tộc lớn ở Bắc Phương, nếu chúng ta hành động lỗ mãng, sẽ khiến họ đáp trả lại hay không?”
“Đáp trả thì đáp trả, tôi cũng đã nghĩ đến miếng mồi béo bở Thành Hải này rất lâu rồi”.
“Nếu không xuống tay, tôi sợ mình chảy hết nước miếng mất thôi”.
Nói xong, Uông Tố Lung bất giác nhìn về phía Bắc.
“Thời gian gần đây, ông không cảm thấy gia tộc Lý Thị im ắng quá sao?”
Lão Lục gật đầu: “Thời gian gần đây, người đứng đầu gia tộc họ Lý luôn luôn ở nhà luyện thư pháp, đóng cửa không tiếp khách, không ai biết ông ta định làm gì?”
“Hai đứa con trai của ông ta đều đã chết, đến tận bây giờ vẫn không chọn được người thừa kề từ trong đám đệ tử trẻ tuổi của gia tộc”.
“Điều đó chứng mình ông ta chắc chắn có dự định khác”.
“Miếng đất , bề ngoài có vẻ rất yên bình, nhưng thực tế, sâu bên trong có sóng ngầm bắt đầu trỗi dậy.
“Bây giờ mọi người không ai dám manh động”.
“Chi bằng nhân cơ hội này, chúng ta đem tinh lực đến Thành Hải”.
“Nếu gia tộc khác nhúng tay vào, vậy chúng ta không ngại mà liều mạng với họ trên đất Thành Hải này!”
Nói đến đây, trong mắt Uông Tố Lung toát lên ánh nhìn khốc liệt.
“Gia đình họ Uông đã được gắn cho cái mác gia tộc lớn thứ hai, tôi sớm đã muốn gỡ cái mác này xuống rồi!”
Lão Lục luôn luôn đi theo Uông Tố Lung, trước sau cũng được hơn bốn mươi năm rồi.
Ông rất rõ tính cách của Uông Tố Lung.
Ông biết rằng Uông Tố Lung làm việc từ trước đến nay đã không lên tiếng thì thôi, nhưng khi đã lên tiếng thì ai nấy đều kinh ngạc.
Bây giờ, Uống Tố Lung muốn đem cả gia tộc sải cánh bay lên trời xanh!
Là một thành viên của gia tộc, Lão Lục cũng vô cùng khao khát đại gia tộc có thể đứng đầu vững chắc trong thủ đô, trở thành gia tộc được người người kính trọng tôn sùng.
“Ông chủ, ông hãy hạ lệnh đi!”
“Tôi và lão Tam sẽ dẫn hai mươi người tinh nhuệ trong gia tộc đến Thành Hải”.
“Để điều tra nguyên nhân cái chết của con trai tôi, hãy khuấy động đất Thành Hải lên, càng náo loạn càng tốt!”
“Đợi thời cơ chính muồi, tôi sẽ dẫn người đánh đến đó!”
Nghe thấy lời này, hai mắt lão Lục sáng rực lên!
Quyền thế hùng mạnh.
Hào khí ngút trời.
Đây mới chính là khí chất cần có của người đứng đầu một gia tộc.
“Đúng rồi, mặc dù Ngô Chí Vinh có báo tin, nhưng cũng không hoàn toàn đúng”.
“Nhưng quả thực hai đứa đàn bà chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của con trai tôi”.
“Hai con đàn bà này một người là Hứa Mộc Tình, một người là Cố Ngôn Hi”.
“Ông phái người đi bắt hai đứa nó về đây”.
Nói đến đây, Uông Tố Lung dừng lại một lúc.
“Tôi muốn chúng chôn cùng với con trai tôi”.
......
“Ôi, mệt chết tôi rồi”.
Bận từ ba giờ đêm đến tám giờ sáng.
Về đến công ty, Cố Ngôn Hi liền thả mình lên chiếc sofa mềm mại.
Lúc này cô ta làm gì còn có phong độ của một ca sĩ lớn nữa.
Phương Văn Văn từ bên cạnh đưa một cốc hồng trà cười rồi nói: “Bộ dạng em bây giờ, nếu để anh Lý nhìn thấy, anh ta sẽ cười em mất”.
Vừa nhắc đến Lý Hùng, cô lại nghĩ đến Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đã quay về Đông Hải, cô tức giận lườm Phương Văn Văn.
“Chị đừng có trêu em nữa”.
“Người ta đến nhìn còn chẳng thèm nhìn em”.
“Trong mắt anh ấy, chỉ có mỗi Tình Tình”.
“Nhắc đến, quả thực có lúc, em thật sự ngưỡng mộ cô ấy”.
Phương Văn Văn vỗ vai Cố Ngôn Hi: “Phụ nữ chúng ta, cả đời chỉ mong tìm được một người đàn ông phù hợp, quả thực không dễ chút nào”.
“Người đàn ông tốt như cậu Lý lại càng hiếm!”
“Em à, nhìn xa hơn một chút, đừng có suốt ngày để mắt đến anh ta, anh ta không thuộc về em”.
“Em biết, em cũng rất muốn xem anh ấy như bạn bè bình thường”.
“Nhưng tiếng lòng luôn muốn em gần gũi anh ấy hơn, thấu hiểu anh ấy hơn”.
“Dù cho mối tình cảm này không có kết quả gì, dù cho em cuối cùng em như con thiêu thân lao đầu vào lửa, bị lửa thiêu rụi”.
“Em cảm thấy quá trình ấy mới thực sự đẹp”.
Cố Ngôn Hi vừa nói dứt lời, có tiếng của một trợ lý từ ngoài cửa vọng vào.
“Cô chủ của chúng tôi đang nghỉ ngơi, anh không được vào”.
Lúc này, có người đột ngột đẩy cửa.
Cố Ngôn Hi và Phương Văn Văn cùng quay đầu lại.
Chỉ nhìn thấy người đàn ông bụng phệ bước vào.
Sau lưng hắn có hai tên vệ sĩ.
Người đàn ông này giống như phụ nữa đang có bầu, vác cái bụng to, mặt đầy dầu.
Hắn bước thẳng đến trước mặt Cố Ngôn Hi, “bịch!” một tiếng, ném tập giấy tờ lên mặt bàn.
“Ký tên”.
Tư thế ngạo mạn.
Giọng điệu lạnh lùng.