• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 401: Lên đường bình an

Khi quay về, tâm trí của Vũ Thạc chỉ toàn là Raven.

Khi có mọi thứ trong tay, hắn chỉ coi Raven như một thứ đồ chơi.

Một công cụ giúp hắn thư giãn.

Tuy nhiên, bây giờ khi sắp mất đi tất cả, hắn mới nhận ra rằng tất cả những gì hắn có, dường như chỉ có mỗi Raven!

Raven vẫn điềm tĩnh như mọi khi.

Cô ta giống như một tách trà hoa trong vắt.

Trong tách trà thủy tinh trong suốt, có nhiều bông hoa đủ màu sắc chìm chìm nổi nổi.

Có thể là bông hoa nhài trắng tinh khiết.

Cũng có thể là những bông hồng lộng lẫy và đầy sắc màu.

Chỉ cần cầm nó trong lòng bàn tay, là có thể ngửi thấy hương thơm sảng khoái.

Raven khi cười xinh đẹp như một đóa hoa thuần khiết.

Cô ta cười nói: “Cậu chủ, thực lòng xin lỗi, tôi vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, không thể đi cùng cậu được".

Sắc mặt Vũ Thạc đột nhiên thay đổi: “Câu này của cô là có ý gì?”

Raven không nói gì, từ từ lùi lại phía sau.

Vũ Thạc định vươn tay ra giữ chặt lấy cô ta, đột nhiên hắn cảm thấy đau bụng quằn quại.

Cơn đau bụng dữ dội khiến sắc mặt Vũ Thạc tái nhợt đi, toàn thân hắn run rẩy.

Trong mắt Vũ Thạc hằn lên những tia máu.

Raven hoàn mỹ trong mắt hắn lúc này, dường như trở thành ác ma tới từ địa ngục.

“Cô, cô đã cho tôi uống cái gì vậy?”

Nét mặt Raven vẫn bình thản như trước.

Như thể cô ta chỉ đang làm một việc bình thường như cô ta vẫn hay làm.

Raven hơi cúi đầu xuống, nói nhỏ với Vũ Thạc: “Cậu Vũ, lên đường bình an nhé”.

Nói xong, Raven quay người rời đi.

Ánh mắt Vũ Thạc mờ dần, bóng lưng xinh đẹp của Raven từ từ biến mất trong tầm mắt hắn...

......

Ở biệt thự của gia tộc Vũ Thị ở thủ đô.

“Bộp!”

“Khốn kiếp!”

Vũ Thế Huân đập mạnh một tờ báo trên tay xuống bàn trà.

Có một dòng chữ lớn bắt mắt trên tờ báo này.

Cậu chủ giàu có Vũ Thạc sau khi bán Cảng nước sâu với giá rẻ, ăn năn hối hận, quay về nhà tự sát!

Bất cứ ai biết Vũ Thạc đều biết rằng Vũ Thạc chắc chắn là do bị đầu độc chết.

Với tính cách của hắn, sau khi xảy ra chuyện như này.

Con đường duy nhất là nhanh chóng bỏ trốn ra nước ngoài.

Chứ không phải là về nhà, cảm thấy tội lỗi rồi tự tìm đến cái chết.

“Tập đoàn Lăng Tiêu!”

“Tập đoàn Lăng Tiêu!”

Mỗi lần Vũ Thế Huân gọi tên tập đoàn Lăng Tiêu.

Là lúc nỗi hận trong lòng ông ta lại tăng thêm một phần.

Sự tức giận trong ánh mắt càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.

Lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Vũ Thế Huân vội vàng nói: “Đại ca, anh đừng nóng giận mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe”.

Vũ Thế Huân quay đầu, chỉ vào người đàn ông trung niên lớn tiếng mắng: “Đáng ra lúc đầu tôi không nên nghe lời của cậu, giao Thiên Môn cho thằng rác rười Vũ Thạc ấy”.

Người đàn ông trung niên nét mặt khổ sở.

Ông ta là Vũ Thế Hiền, là em họ của Vũ Thế Huân.

Đồng thời cũng là bác ruột của Vũ Thạc.

Vũ Thế Hiền có điều gì đó trong lòng, nhưng lại không dám nói ra.

Thật ra, ban đầu tự Vũ Thế Huân giao Thiên Môn cho Vũ Thạc.

Bởi vì Vũ Thạc biết được tính cách và thói quen của Vũ Thế Huân, vì vậy đã âm thầm sắp xếp hai người phụ nữ vào làm nội gián bên cạnh ông ta.

Hai người phụ nữ quyến rũ này, trong lúc đầu ấp tay gối không ngừng nói bóng nói gió bên tai Vũ Thế Huân.

Vũ Thạc mới có thể ăn được miếng thịt béo bở Thiên Môn này.

Ngay lập tức, hắn trở thành thế hệ trẻ trong gia tộc có thể hô mưa gọi gió.

Vũ Thế Hiền nghĩ một lúc, sau đó nói với Vũ Thế Huân: “Anh, thằng nhóc Vũ Thạc này nửa tiếng trước khi chết có gửi một tin nhắn tới”.

“Hắn nói với em rằng đứng phía sau tập đoàn Lăng Tiêu và cấm địa Đông Hải nhất định còn có một thế lực rất lớn”.

“Thế lực này thậm chí còn lớn mạnh hơn gia tộc chúng ta”.

Sắc mặt Vũ Thế Huân u ám.

Một tia sáng sắc lẹm như dao lóe lên trong mắt ông ta.

“Cậu thấy lời này đáng tin không?”

Vũ Thế Hiền gật đầu, đáp: “Đáng tin”.

“Nếu như không có thế lực lớn mạnh như vậy chống lưng, một tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé lại dám đánh chiếm Thiên Môn của chúng ta được chứ?”

“Làm cách nào chặn được toàn bộ các gia tộc phía Bắc ở bên ngoài Đông Hải”.

Vũ Thế Huân chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt ông ta hiện lên một tia sắc bén.

Một lúc sau, Vũ Thế Huân mới thở dài một hơi, hỏi: “Cậu nói xem chuyện này có phải tôi làm sai rồi không?”

Vũ Thế Huân và Vũ Thế Hiền cùng nhau lớn lên.

Vũ Thế Hiền thật sự quá hiểu tính cách của anh trai Vũ Thế Huân của ông ta rồi.

Ông ta biết rằng, người vừa nãy mà Vũ Thế Huân nhắc đến không phải là Vũ Thạc, mà là Vũ Khuynh Mặc.

Vũ Thế Hiền vội vàng nói: “Đúng hay sai tạm thời chưa thể xác định được”.

“Với tình hình trước mắt bây giờ, em nghĩ là gia tộc Vũ Thị chúng ta nên bình chân như vại”.

Vũ Thế Huân nhướng mày nhìn Vũ Thế Hiền, nói: “Ý cậu là gì?”

“Em cảm thấy, lão hồ ly Hậu Thụy Niên đó bây giờ còn nóng lòng muốn tiêu diệt tập đoàn Lăng Tiêu hơn chúng ta nhiều!”

Vũ Thế Hiền liếc nhìn xung quanh, nói tiếp: “Tập đoàn Lăng Tiêu này, dù trên danh nghĩa thuộc sở hữu của hai cha con nhà họ Hứa”.

“Nhưng thực ra người điều khiển thật sự chính là Lý Hùng”.

“Em nghĩ rằng thế lực đứng sau cấm địa Đông Hải có thể là gia tộc Lý Thị”.

“Năm đó Lý Tấn cố ý đày Lý Hùng đến Đông Hải”.

“Mười mấy năm ở ẩn chính là vì ngày hôm nay”.

Vũ Thế Huân sững người.

Ông ta chưa từng nghĩ đến điều này!

Nhưng khi Vũ Thế Hiền phân tích như vậy, thật sự cũng có lý!

“Anh phải biết rằng, năm đó gia tộc Hậu Thị đã giết chết con trai cả Lý Mộc của Lý Tấn!”

‘Cho dù đến bây giờ chúng ta vẫn không biết vì sao ông ta nhất định phải giết chết Lý Mộc?”

“Nhưng có một điều có thể chắc chắn, gia tộc Hậu Thị và gia tộc Lý Thị quyết không đội trời chung”.

“Mối thù hận này sẽ không bao giờ hóa giải được, ngươi chết hoặc ta chết!”

“Mặc dù quan hệ của chúng ta với gia tộc Lý Thị cũng không phải là hòa hợp lắm”.

“Tuy nhiên, chúng ta có Khuynh Mặc mà”.

“Chỉ cần Khuynh Mặc và Lý Hùng có thể kết hôn, những mâu thuẫn trong quá khứ giữa hai nhà có sẽ dễ dàng được giải quyết”.

Vũ Thế Huân đột nhiên vung tay lên vỗ mạnh vào đùi mình.

“Tôi hiểu rồi!”

“Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy!”

“Chẳng trách Lý Tấn sống ẩn dật suốt bao nhiêu năm qua”.

“Tất cả mọi người trong gia tộc Lý Thị đều giống như con rùa rụt cổ vậy!”

“Thì ra, bọn họ dồn hết sức lực vào Đông Hải ở phía Nam”.

“Một khi họ kiểm soát được vùng phía Đông, sẽ gây tiếng vang với các thế lực ở phía Bắc”

“Một nửa thế giới này đều sẽ trở thành của bọn họ”.

“Quả là một âm mưu thâm độc!”

Vũ Thế Hiền thấy mình đã thuyết phục được Vũ Thế Huân.

Ông ta vội vàng nói: “Anh à, điều duy nhất chúng ta phải làm bây giờ là giúp Khuynh Mặc chiến thắng trong cuộc chiến tranh thương mại này”.

“Chỉ cần Khuynh Mặc thắng rồi, nó và Lý Hùng lại có thể giống như lúc nhỏ, yêu thương thắm thiết”.

“Chúng ta có thể mong chờ vào quan hệ thông gia với gia tộc Lý Thị”.

“Đến lúc đó, gia tộc Vũ Thị chúng ta cũng có thể hô mưa gọi gió, nắm giữ một nửa thiên hạ”.

Vũ Thế Huân nghe xong như bị mê hoặc, lại đập mạnh xuống bàn: “Được, cứ làm như vậy đi!”

.......

Sau khi rời khỏi biệt thự của Vũ Thạc, Raven bắt một chiếc xe khách nhỏ đi về vùng nông thôn.

Bây giờ, cô ta ăn mặc rất bình thường.

Đội một chiếc mũ lớn.

Cúi gằm đầu, vội vàng bước vào một căn nhà nhỏ.

Khi Raven vừa đóng cửa liền nghe thấy tiếng bước chân ở tầng hai.
Chương 402: Chết trong tay tôi là vinh dự của cô

Hậu Thư Hạo với phong thái nhẹ nhàng tao nhã đứng ở đầu cầu thang.

Vừa nhìn thấy Hậu Thư Hạo, Raven lập tức cúi chào: “Nô tỳ bái kiến chủ nhân”.

“Ừm”, Hậu Thư Hạo khẽ gật đầu.

Hắn rất hài lòng về thái độ của Raven đối với mình.

Đồng thời, hắn cũng rất tự hào về phương pháp huấn luyện của mình.

“Đứng lên đi”

“Vâng”.

Raven ngoan ngoãn làm theo lời Hậu Thư Hạo nói.

Trên lầu được trang trí rất trang nhã.

Bên cạnh cửa sổ còn có một bàn trà.

Trên bàn trà có một ấm trà nóng.

Hậu Thư Hạo rót một tách trà và đưa cho Raven.

“Đây là để thưởng cho cô”.

Raven không nghĩ nhiều, cô ta cầm tách trà từ tay Hậu Thư Hạo và một hơi uống cạn.

Đúng lúc Raven đang uống trà.

Độ nhiên cảm thấy ngực mình đau nhói!

“Choang!”

Tách trà trên tay cô ta rơi xuống, vỡ tan tành.

Raven nhìn Hậu Thư Hạo bằng ánh mắt không thể tin được.

Bời vì không biết từ lúc nào, Hậu Thư Hạo đã cầm một con dao găm sắc bén trong tay.

Con dao găm này đâm mạnh vào ngực Raven.

“Chủ, chủ nhân….vì sao vậy?”

“Tôi làm đúng theo lệnh của anh, tôi không hề phản bội anh”.

Hậu Thư Hạo cười lạnh, trực tiếp rút con dao găm ra khỏi ngực Raven.

Hắn nhấc chân lên, đá Raven nằm rạp xuống đất.

“Tôi biết”.

“Tôi làm như vậy chỉ là để tránh những rắc rối về sau thôi”.

“Dù sao cô cũng đã ở bên cạnh Vũ Thạc một khoảng thời gian”.

“Chỉ cần ai đó quan tâm đi điều tra một chút là tội danh giết chết Vũ Thạc sẽ lập tức đổ hết lên đầu tôi”.

“Bây giờ cô chết rồi vậy là cũng không còn chứng cứ gì nữa”.

Hậu Thư Hạo vừa nói, vừa dùng quần áo của Raven lau sạch vết máu trên dao.

Hậu Thư Hạo đặt con dao găm sắc bén trước mặt Raven và lắc nhẹ.

Cười và nói: “Dù sao thì cô cũng được đào tạo thành công!”

“Làm nô lệ thì phải ý thức được về thân phận của mình”.

“Được chết trong tay chủ nhân của mình cũng là một niềm vinh dự rồi”.

Hậu Thư Hạo nhìn Raven một cách trịch thượng.

“Tôi là đứa con của trời, sớm muộn gì cũng sẽ đứng trên đỉnh thế giới thôi”.

“Có thể chết trong tay tôi, trở thành nô lệ của tôi”.

“Cô phải cảm thấy vinh dự”.

Tự tin!

Kiêu ngạo!

Hậu Thư Hạo cười khinh thường.

Nói xong, Hậu Thư Hạo liếc nhìn một cái.

Sau đó quay người rời đi.

Ngay khi Hậu Thư Hạo vừa bước ra khỏi ngôi nhà, ngôi nhà này đột nhiên bùng cháy!

Lúc này, ở phía bên kia của ngôi làng nhỏ này.

Triệu Côn đưa Hứa Mộc Tình đến nơi trồng trọt dược liệu của họ.

Tất cả các sản phẩm của công ty mỹ phẩm Đông Phương sản xuất đều sử dụng hoàn toàn từ thực vật thiên nhiên.

Ngoại trừ các dược liệu cốt lõi được mua từ “Thái Sơn Khách”.

Phần còn lại là dược liệu xanh được họ nuôi trồng trong nhà kính công nghệ cao hoàn toàn mới.

Hứa Mộc Tình ở trong nhà kính, cẩn thận nghe Triệu Côn giải thích về tác dụng của những dược liệu này.

Bên ngoài nhà kính, đột nhiên có người hét lên.

“Cháy rồi! Cháy rồi!”

Hữa Mộc Tình nhìn lên và thấy bầu trời cách đó không xa khói bụi bay mù mịt!

“Không ổn rồi, cháy rồi!”

Hứa Mộc Tình vội vàng chạy ra ngoài.

Lý Hùng đứng bên cạnh nắm lấy tay Hứa Mộc Tình: “Trông thôn có đám cháy thì liên quan gì đến chúng ta? Bọn họ sẽ tự dập lửa”.

Hứa Mộc Tình ngẩng đầu nhìn làn khói đen sì bốc lên trên trời, cau mày nói: “Nhưng nhỡ trong nhà có người thì phải làm sao?’

“Chúng ta đi xem đi!”

Nói xong, Hứa Mộc Tình lao ra khỏi nhà kính.

Lý Hùng nhìn bóng lưng Hứa Mộc Tình, khẽ thở dài: “Đúng là một cô gái ngốc nghếch tốt bụng”.

Khi đến ngôi nhà đang cháy, nhiều người dân đã đứng xung quanh đây.

“Trời ơi, tội nghiệp thật, là ai đã phóng hỏa giữa ban ngày ban mặt thế này!”

“Ngọn lửa cháy to quá, mọi người mau tránh ra đi!”

Trong khi dân làng đang hò reo đứng tản ra, Hứa Mộc Tình nhanh chóng hỏi người bên cạnh: “Trong đó có người không?”

“Không có ai cả, căn nhà này trước giờ vẫn luôn trống không, không có ai sống ở đây”.

Hứa Mộc Tình thở dài nhẹ nhõm sau khi nghe được lời này của một bà cô trung niên đứng bên cạnh.

Nhưng đúng lúc này, trên cửa sổ có một bàn tay thò ra!

Bàn tay mảnh mai và trắng nõn, hiện ra rõ mồn một trước mắt mọi người.

Hai tay thò ra, bất lực bám vào thành cửa sổ.

“Trời ơi, trong phòng có người!”

“Làm sao bây giờ? Lửa cháy to quá, không thể nào vào được”.

“Còn ngây ra đó làm gì, mau dập lửa cứu người đi!”

Nói thì nói.

Hét mặc hét.

Tuy nhiên, chỉ có một vài người thật sự dập lửa.

Dù sao, ngọn lửa này cháy quá lớn.

Ngay cả khi dùng ống phun nước cũng không thể nào dập tắt được.

Trong lúc mọi người đang nháo nhào hỗn loạn, Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh Lý Hùng không biết lấy dũng khí từ đâu ra.

Co che miệng, định xông vào.

Đột nhiên, bàn tay của Lý Hùng giống như một sợi dây thừng, vòng qua eo Hứa Mộc Tình, ôm cả người cô vào lòng.

“Đừng manh động”.

Lý Hùng nhìn chằm chằm vào bệ cửa sổ.

Hứa Mộc Tình rất căng thẳng, vội vàng nói: “Chồng ơi, chúng ta mau nghĩ cách đi, cứu cô ấy đi”.

Hứa Mộc Tình bản tính lương thiện, ngay cả khi nhìn thấy một con chim sẻ bị thương, cô cũng sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa cho nó.

Chưa kể, bây giờ lại tận mắt nhìn thấy một người bị chết cháy trong nhà.

Lý Hùng biết nếu như không cứu được người đó, Hứa Mộc Tình sẽ mặc cảm tội lỗi suốt phần đời còn lại.

Anh nhanh chóng đẩy Hứa Mộc Tình cho nhân viên ở gần đó.

Sau đó, trong ánh mắt bàng hoàng của những người xung quanh, anh đi từng bước về phía căn nhà đang cháy.

“Này này, cậu trai trẻ này định làm gì vậy? Mau ngăn cậu ta lại!”

“Chàng trai này não bị nhúng nước rồi chăng?!”

“Mau quay lại, mau quay lại đi!”

Trong lúc dân làng không ngừng hò hét, Lý Hùng đột nhiên biến thành một bóng đen.

Anh mang theo một cơn gió dữ dội.

Thổi bay ngọn lửa.

Mở ra một làn sóng lớn.

Gào thét.

“Xoẹt!”

Trong nháy mắt, Lý Hùng đã xông vào trong căn nhà bị cháy!

Trước khi mọi người kịp phản ứng lại, Lý Hùng đã đứng trên bệ cửa sổ ở tầng hai.

Sắc mặt Raven nhợt nhạt.

Cô ta thậm chí không còn sức để kêu cứu.

Tay mềm oặt đặt trên bệ cửa sổ.

Cô ta ngây người nhìn Lý Hùng bằng ánh mắt vô hồn.

Ngọn lửa chói mắt trong phòng phản chiếu khuôn mặt của Lý Hùng.

Kiên quyết!

Dũng cảm!

Anh tuấn uy vũ!

Dần dần, Raven cảm thấy cơ thể mình trở nên rất nhẹ.

Nhẹ như thể đang bay lên không trung.

Trong mắt cô ta chỉ có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lý Hùng.

Sóng cuộn trào!

Lửa cháy rừng rực!

Trong không gian nóng nực này, hai mắt của Raven từ từ nhắm lại.

Thế giới của cô ta dần trở nên tăm tối.

Khi Raven bị đánh thức bởi một vết chích.

Hai mắt cô ta nặng trịch.

Điều đầu tiên cô ta nhìn thấy là một khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú và hoàn mỹ.

Hứa Mộc Tình.

Raven đương nhiên biết Hứa Mộc Tình.

Chỉ là Hứa Mộc Tình không biết cô ta.

Đây là lần đầu tiên hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy.

“Tốt quá rồi, cô cuối cùng cũng tỉnh rồi”.

Nụ cười trên khuôn mặt Hứa Mộc Tình còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời ở bên ngoài.

Cô có vẻ rất vui.

Vui như thể là một người bạn tốt của cô vừa mới thoát khỏi nguy hiểm vậy.

“Tôi đi gọi bác sĩ”.

Raven vội vàng nhìn xung quanh.

Ở cửa, cô ta nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng của Lý Hùng.
Chương 403: Giết người diệt khẩu

Đồng thời còn có gương mặt cười ngốc nghếch của Hứa Hạo Nhiên.

Raven chật vật đứng dậy, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng bước đến và vẫy tay với cô ta.

“Bây giờ đừng có động đậy!”

“Vừa rồi anh rể đã phải tốn nhiều công sức lắm mới đưa được chị từ cõi chết trở về đấy!”

Raven thấy mình đang nằm trong một phòng khám nhỏ.

Hơn nữa, cô ta cũng đã thay một bộ đồ khác.

Bộ đồ này trông có vẻ hơi rộng.

Hơn nữa, lại còn là đồ nam.

Raven khẽ giật mình, cô ta chợt nhận ra hình như chiếc áo này là chiếc áo vừa nãy Lý Hùng mặc.

Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh giải thích.

“Chị đừng nghĩ nhiều, chiếc áo này là của anh rể em”.

“Vừa rồi tình huống khẩn cấp, vết thương của chị lại đang rất nghiêm trọng, mà ở đây cách rất xa bệnh viện”.

“Vì vậy anh rể đã tự mình tiêm cho chị, hơn nữa còn dùng thuốc đặc trị bôi lên vết thương để cầm máu”.

“Trên quần áo của chị bị dính rất nhiều máu, cộng thêm thân hình của chị khá....”

Khi Hứa Hạo Nhiên đang nói, cậu ta cố ý đưa tay lên trước ngực vẽ một vòng tròn lớn".

“Quần áo của các cô gái ở đây không có bộ nào vừa người chị, nên chỉ có thể sử dụng quần áo của anh rể được thôi”.

“Hạo Tử, Diểu Diểu đang gọi em ở bên ngoài kìa”.

Khi nghe thấy Âu Dương Diểu Diểu gọi mình, Hứa Hạo Nhiên quay người lao ra ngoài mà không nói thêm câu nào.

Lý Hùng vẫn đứng ở cửa, nhẹ giọng hỏi Raven.

“Cô là Raven, đúng không?”

Raven sửng sốt, không ngờ Lý Hùng lại biết tên mình.

“Sao anh lại biết tôi?”

Từ trước đến giờ, Raven luôn nghĩ mình chỉ là một con tốt vô danh.

Nhưng Lý Hùng vừa mở miệng đã nói ra được tên của cô ta, khiến cô ta cảm thấy rất ngạc nhiên,

“Tình hình của cô tôi cũng biết một chút”.

“Tên khốn Vũ Thạc đã xúi giục cô nên mới khiến cô vướng vào vụ án của tôi”.

“Vết thương trên người cô là do bị dao găm vào, người ra tay chắc là một cao thủ”.

“Anh ta cũng cố ý phóng hỏa đốt nhà”.

“Người đã giết cô chắc là Hậu Thư Hạo, đúng không?”

Raven trầm mặc.

Từ trước đến nay, cô ta luôn hết mực trung thành phục vụ Hậu Thư Hạo.

Đối với loại người như Vũ Thạc, cô ta đã thay hắn giải quyết rất nhiều tên.

Trước đây ở nước ngoài, những cậu ấm con nhà giàu trong đầu chỉ toàn vinh hoa phú quý.

Bất kể là màu da nào.

Chỉ cần cô ta ra tay đều sẽ bị tóm gọn.

Cô ta nắm rõ trong tay những người đàn ông này.

Tuy nhiên, cô ta cũng từng nghĩ đến việc khi nhiệm vụ thất bại, cô ta sẽ chết.

Nhưng trước nay chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ bị Hậu Thư Hạo giết người diệt khẩu.

Giống như một thứ rác rưởi!

Tiện tay ném đi!

“Tôi cứu cô là bởi vì vợ của tôi rất tốt bụng”.

“Với tính cách của cô ấy, dù nhìn thấy chú chim nhỏ, chú ếch nhỏ bị thương cô ấy cũng sẽ cố gắng hết sức để chữa trị”.

“Mạng của cô là do cô ấy cứu”.

“Đợi đến khi cô khỏe lại, tôi hi vọng cô có thể ở lại bên cạnh cô ấy, hỗ trợ cô ấy”.

Ngạc nhiên!

Kinh ngạc!

Raven không ngờ rằng Lý Hùng lại nói như vậy.

“Vì sao anh lại muốn tôi ở bên cạnh vợ anh?”

“Lẽ nào anh không biết những thủ đoạn nham hiểm bẩn thỉu của Hậu Thư Hạo sao?”

“Hậu Thư Hạo là đối thủ của anh”.

“Tôi thậm chí đã từng là người của hắn”.

“Hắn bảo tôi sống thì tôi sống, bảo tôi chết thì tôi phải chết”.

“Tôi sẽ thực hiện tất cả mệnh lệnh của hắn một cách vô điều kiện”.

Khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên.

“Tôi sẽ sửa trước một lỗi sai của cô”.

“Là đối thủ của tôi”.

“Hậu Thư Hạo không xứng”.

Raven nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Lý Hùng, nụ cười này mang theo một luồng khí tức mà trước đây cô ta chưa từng cảm nhận được!

Mạnh mẽ!

Quyền lực!

Quang minh chính đại!

Lúc này, Raven cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Còn Lý Hùng là đỉnh núi cao vút trên mây.

“Hậu Thư Hạo không có đầu óc, hắn không thể nghĩ ra những kế sách nham hiểm bẩn thỉu đó được”.

“Hơn nữa, tôi có thể trực tiếp nói cho cô biết lý do tôi muốn giữ cô lại”.

“Vợ tôi là một người rất tốt bụng”.

“Mặc dù cô ấy đã từng sống một cuộc sống rất khó khăn vất vả, nhưng cô ấy từ trước đến nay vẫn luôn tỏa sáng”.

“Trong thế giới chỉ toàn lừa dối này, bên cạnh cô ấy nhất định phải có một hai người thân cận”.

“Còn cô thì luôn phải sống ngắc ngoải trong bóng tối”.

Lời nói của Lý Hùng chạm vào trái tim của Raven.

Quả thực, Lý Hùng nói không sai.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn phải sống trong bóng tối.

Cô ta sinh ra trong một con hẻm nhỏ và bẩn thỉu.

Từ nhỏ, cô ta đã trải qua đủ thể loại ô uế bẩn thỉu.

Thế giới mà cô ta nhìn thấy muôn hình muôn dạng.

Nhưng tất cả đều bẩn thỉu.

Xấu xí!

Ghê tởm!

“Nếu như cô đồng ý, tôi sẽ cho cô một cơ hội làm người”.

“Chứ không phải cứ mãi quỳ rạp xuống đất”.

“Liếm những thứ rác rưởi mà người khác phun ra”.

Nói đến đây, Lý Hùng dừng lại một chút, đột nhiên anh nhìn ra bên ngoài.

Cười nói: “Vợ tôi tới rồi”.

Nói xong, ngoài cửa truyền đến giọng nói trong trẻo ngọt ngào như tiếng chim hót trong rừng.

“Chồng, cô ấy tỉnh lại chưa?”

Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình từ bên ngoài bước vào, mặc một bộ trang phục rực rỡ như ánh nắng.

Raven nhìn thấy nụ cười mà trước đây cô ta chưa từng được nhìn thấy.

Tỏa sáng.

Rạng rỡ.

Ấm áp.

......

“Ông nói gì cơ? Vũ Thế Huân đã rút tất cả các dự án mà ông ta hợp tác với chúng ta rồi à?”

Hậu Thụy Niên đột ngột đứng dậy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Hậu Thụy Niên nghĩ không ra.

Từ khi bắt đầu đàm phán đến nay, đã có khoảng thời gian hai dự án này gặp phải khó khăn.

Việc Vũ Thế Huân rút vốn vào thời điểm này cũng sẽ gây tổn thất rất lớn cho gia tộc Vũ Thị.

Tuy nhiên, hồ sơ do thư ký gửi lên cho ông ta có viết rõ.

Vũ Thế Huân không muốn hợp tác với bọn họ nữa.

Hậu Thụy Niên đau đầu ôm trán, gia tộc dễ lôi kéo nhất trong số bốn gia tộc lớn ở thủ thô chính là gia tộc Vũ Thị này.

Mà người đầu tiên lôi kéo được gia tộc Vũ Thị chính là con trai của ông ta Hậu Thư Hạo.

Nhưng sau vụ lùm xùm vừa qua, Vũ Thế Huân rất hiếm khi nói chuyện điện thoại với ông ta.

Đôi khi, Hậu Thụy Niên chủ động gọi trước nhưng ông ta không bắt máy.

Điều này khiến Hậu Thụy Niên ngày càng suy nghĩ nhiều hơn.

Hậu Thụy Niên nghĩ mãi, rồi đột nhiên ông ta ngẩng đầu lên, nói với thư ký: “Cậu lập tức chuẩn bị xe, tôi sẽ đích thân đi gặp Vũ Thế Huân”.

Đúng lúc này, giọng nói của Hậu Thư Hạo từ trên lầu truyền đến: “Bố, bố không cần đi đâu”.

Hậu Thư Hạo lúc này mặc một bộ vest chỉnh tề bước xuống cầu thang.

Trên khuôn mặt hắn lại nở một nụ cười tràn đầy tự tin.

Hắn lịch sự tao nhã, phóng khoáng tự nhiên.

Hậu Thư Hạo chậm rãi bước đến gần Hậu Thụy Niên, nói: “Vũ Thế Huân đưa ra quyết định này cũng là hợp tình hợp lý rồi”.

“Thật ra đối với gia tộc Vũ Thị, đối tượng thông gia tốt nhất với bọn họ không phải nhà chúng ta mà là gia tộc Lý Thị”.

Hậu Thụy Niên mở to mắt, nhìn chằm chằm Hậu Thư Hạo, nói: “Con đang nói linh tinh gì vậy?”

Hậu Thư Hạo nhún vai, hắn nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, sau đó nâng chân lên, tựa lưng vào ghế sofa một cách thoải mái.

“Bố thân yêu của con à!”

“Sự việc năm đó, gia tộc Vũ Thị mặc dù biết rõ nhưng bọn họ không hề tham gia”.

“Lý Mộc là do nhà chúng ta giết, không có liên quan gì đến Vũ Thế Huân”.

Trước đây, Vũ Thế Huân rất ghét nhà họ Lý, bởi vì ông ta cho rằng Lý Tấn đã bắt con gái ông ta đi”.

“Vũ Thế Huân luôn coi Vũ Khuynh Mặc như báu vật”.
Chương 404: San bằng Đông Hải

“Nhưng sau một thời gian dài như vậy, mỗi lần Vũ Khuynh Mặc trở về nước, cô ấy thậm chí còn không về nhà”.

“Nơi duy nhất cô ấy đến chính là tứ hợp viện nơi ở của Lý Tấn”.

“Nhưng bây giờ đã khác rồi”.

“Tên khốn bị đuổi khỏi nhà họ Lý năm đó đã trở lại”.

“Sau lưng hắn còn có cấm địa Đông Hải”.

Hậu Thư Hạo vừa nói xong, Hậu Thụy Niên đã bị sốc.

“Lẽ nào con đã khẳng định được Lý Hùng chính là thằng con trai của Lý Tấn đã đuổi ra khỏi nhà năm đó sao?”

Hậu Thư Hạo tràn đầy tự tin.

Tính sẵn trong lòng.

Bày mưu nghĩ kế.

“Bố, năm đó Lý Hùng không phải là bị đuổi khỏi nhà”.

“Mà là được đưa đến Đông Hải để bảo vệ”.

“Những năm này, Lý Tấn luôn điều hành Đông Hải”.

“Cấm địa Đông Hải này chính là kiệt tác vĩ đại nhất của ông ta!”

Hậu Thụy Niên sững sờ.

Từ trước đến nay, điều mà gia đình họ muốn làm nhất chính là tiêu diệt toàn bộ gia tộc Lý Thị.

Tuy nhiên, gia tộc Lý Thị được hỗ trợ bởi một thế lực lớn ở đằng sau.

Bọn họ không động vào được, cũng không dám động.

Chỉ có thể đánh lén gia tộc Lý Thị, làm những trò bì ổi sau lưng.

Nhưng nếu như, Lý Tấn đều đang nâng đỡ cấm địa Đông Hải.

Đối với gia tộc Hậu Thị bọn họ, đây sẽ là một mối nguy hiểm vô cùng lớn.

Nhà họ Hậu bọn họ nếu như bất cẩn một chút.

Sẽ bị tiêu diệt toàn bộ!

Hậu Thụy Niên bồn chồn, đi qua đi lại.

“Lỳ Tấn à Lý Tấn, ông đúng là lão hồ ly nghìn tuổi”.

“Tôi tính tới tính lui, không ngờ lại bỏ sót điều này”.

“Ông đã giấu đứa con trai rác rưởi của mình suốt mười sáu năm!”

Nụ cười trên mặt Hậu Thư Hạo vẫn không thay đổi.

Hắn từ từ rót cho mình một tách trà, nhẹ nhàng nhấm nháp.

Hậu Thư Hạo nói: “Lý Hùng và tập đoàn Lăng Tiêu lần này đến phía Bắc, nói dễ nghe thì là đến để mở rộng thị trường”.

“Nhưng thật ra là muốn hợp nhất thành một khối với gia tộc Lý Thị”.

“Xem ra miếng bánh phía Bắc này đã bị lão hồ ly đó chia thành hai phần rồi”.

“Phía Nam là một cục mỡ béo ngậy chưa có chủ”.

“Bố, bố cho rằng, Vũ Thế Huân lại không muốn ăn một miếng sao?”

Hậu Thụy Niên vội vàng xoay người và bước đến chỗ Hậu Thư Hạo.

Ông ta nhìn thẳng vào con trai mình.

“Hậu Nhi, bây giờ con nhất định là đã có cách đối phó với cha con Lý Tấn rồi đúng không?”

Hậu Thư Hạo mỉm cười bình tĩnh, tự tay rót một chén trà cho Hậu Thụy Niên, nói: “Bố, đừng quá lo lắng, cứ ngồi xuống trước đã”.

Nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của Hậu Thư Hạo.

Hậu Thụy Niên đột nhiên cười.

Đây mới là con trai của ông ta!

Đây mới là thiên tài hiếm có mấy trăm năm mới có một người của nhà họ Hậu!

Hậu Thụy Niên uống hết chén trà.

Ông ta nhìn Hậu Thư Hạo đầy mong đợi: “Con mau nói đi, có cách nào để giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại?”

“Bố, với chúng ta, bây giờ không phải là khó khăn, mà là cơ hội”.

“Được! Con nói là cơ hội thì chính là cơ hội, con mau nói cho bố biết cơ hội ở đâu đi?”

Hậu Thụy Niên, người luôn tin tưởng vào con trai mình giờ đã trở lại rồi.

Ông ta tràn đầy mong đợi nhìn Hậu Thư Hạo.

Lúc này, ông ta nhìn con trai mình bằng ánh mắt sáng ngời.

Ông ta tự hào, ông ta kiêu ngạo.

Đây mới chính là con trai của ông ta chứ!

Lúc này, Hậu Thư Hạo dùng kẹp lửa than để kẹp từng cục than trong bếp ra.

Hơi nước bốc lên trên ấm dần dần biến mất.

“Bố, con trai bây giờ đang làm một việc, gọi là gì nhỉ?”

Hậu Thụy Niên nghĩ một lúc rồi nói: “Diệt cỏ tận gốc?”

“Không sai, chính là diệt cỏ tận gốc!”

“Cấm địa Đông Hải đối với các gia tộc lớn chúng ta mà nói chẳng qua chỉ là một trò cười”.

“Lần này, Lý Hùng đưa theo tập đoàn Lăng Tiêu tiến về phía Bắc, nhất định là cũng mang theo một số cao thủ trong cấm địa Đông Hải đi cùng”.

“Nếu như chúng ta lúc này phái người đến giết Đông Hải”.

“Lấy hết than trong bếp ra”.

“Bố cho rằng ngọn lửa ở Đông Hải vẫn có thể cháy tiếp được không?”

Hậu Thụy Niên giơ ngón tay cái về phía Hậu Thư Hạo!

“Tốt lắm!”

“Không hổ danh là con trai của ta!”

“Ha ha ha ha!”

Hậu Thụy Niên lúc này trông rất hào hứng.

Ông ta nhanh chóng đứng lên: “Bây giờ bố sẽ phái bốn đại tông sư đến Đông Hải! Giết chết tất cả bọn họ!”

“Không!”

Hậu Thư Hạo đột nhiên đứng lên, lúc này, trong mắt hắn lóe lên một tia cực kỳ sắc bén.

Hắn hung hăng nói: “Hoặc là không làm, hoặc là làm triệt để!”

“Lần này chúng ta sẽ nhổ sạch tận gốc tất cả các thế lực liên quan đến tập đoàn Lăng Tiêu!”

“Tất cả mọi người, không để sót bất kỳ ai!”

“Trong đó bao gồm cả Chung Vô Thất của Hàn Sơn!”

Gần đây, Hậu Thụy Niên cũng nghe một số tin đồn về Chung Vô Thất.

Sau nhiều thập kỷ bế tắc, Chung Vô Thất cuối cùng cũng đã vượt qua nút thắt của mình và đạt được đến đỉnh cao của đại tông sư.

Khoảng cách tới “Vương” chỉ còn một bước nữa.

Hậu Thư Hạo lạnh lùng nói: “Bố, từ nhỏ bố đã dặn con, không được làm việc khi chưa chuẩn bị kỹ”.

“Lần này, bố cũng nên phái cả “Vương” của nhà họ Hậu chúng ta ra trận đi!”

Hậu Thụy Niên kinh ngạc há hốc mồm miệng.

Một chút do dự xuất hiện trên khuôn mặt ông ta.

Bốn gia tộc lớn ở thủ đô, một một thế gia đều có một “Vương”!

Chính bởi vì sự tồn tại của “Vương” mà gia tộc bọn họ mới có thể đứng vào hàng ngũ các gia tộc hàng đầu ở phía Bắc.

Hậu Thư Hạo đứng trước mặt Hậu Thụy Niên, đôi mắt hắn tràn ngập tia sắc bén và hung ác.

“Bố à! Lần này đối với chúng ta chính là trận quyết chiến!”

“Con đã liên lạc với gia đình họ Chu ở phía Nam rồi”.

“Chúng ta sẽ san bằng cấm địa Đông Hải, và khi điều đó xảy ra, chúng ta sẽ hợp lực với nhà họ Chu ở phía Nam để đóng chiếm toàn vùng phía Đông”.

“Đến lúc đó, ở trước mặt giáo chủ, bố có thể dễ nói chuyện hơn rồi”.

Hậu Thụy Niên sửng sốt.

Ông ta lùi về sau hai bước.

Ông ta kinh ngạc nhìn Hậu Thư Hạo.

“Vì sao con biết giáo chủ?”

Là người làm bố.

Là người làm chủ gia tộc.

Hậu Thụy Niên chưa bao giờ đề cập đến giáo chủ với bất cứ ai.

Ngay cả những trưởng lão trong gia tộc cũng chỉ mơ hồ biết rằng gia tộc Hậu Thị đằng sau còn có một thế lực lớn hơn.

Bây giờ đột nhiên nghe thấy tên gọi đó phát ra từ miệng của con trai mình.

Hậu Thụy Niên làm sao có thể không kinh ngạc cho được?

Khóe miệng Hậu Thư Hạo nhếch lên.

Hắn cười.

Hắn cười một cách nham hiểm.

Hắn cười một cách gian xảo.

“Bởi vì, con là thiên tài!!”

Hậu Thụy Niên do dự một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

“Được, lần này nhất định phải san bằng toàn bộ Đông Hải”.

......

Trời vừa sáng.

Trại huấn luện Lang Huyệt đã hoạt động sôi nổi.

Các thành viên trong đội huấn luyện ở đây đều nghiêm khắc rèn luyện bản thân mỗi ngày, hoàn toàn tuân theo kế hoạch huấn luyện do Lý Hùng vạch ra và từng bước phá bỏ giới hạn của bản thân.

Ở giữa bãi cát.

Em họ của Triệu Tứ, Triệu Tiền.

Hai bàn tay rũ xuống như một cây gậy, cắm thẳng vào cát.

Rất nhiều thành viên tập luyện chạy qua.

Có người tò mò hỏi.

“Thằng nhóc Triệu Tiền này đứng đây gần hai tiếng rồi, không hề nhúc nhích gì, đang luyện gì thế?”

“Không biết nữa, từ khi lấy vợ, tôi luôn cảm thấy thằng nhóc này có gì đó không ổn, mỗi ngày đều âm thầm bí mật tập luyện gì đó”.

“Mấy người không biết đâu, tôi nghe nói, đại ca đã tiến hành một cuộc huấn luyện đặc biệt dành cho Triệu Tiền”.

“Gì cơ!? Còn có chuyện tốt như vậy được á”.

“Tốt cái con khỉ! Cậu có bản lĩnh thì làm tàn phế hai tay giống như Triệu Tiền đi!”

“Thôi bỏ đi, tôi nghĩ mình vẫn nên chăm chỉ tập luyện theo chương trình huấn luyện này thôi!”

Khi mọi người xung quanh đang rì rầm bán tán.

Đột nhiên!

Cả chục chiếc xe từ bên ngoài lao đến.
Chương 405: Kẻ đến chẳng tốt đẹp gì

“Kít!”

“Kít!”

“Kít!”

Những chiếc xe lần lượt dừng lại trước mặt bọn họ.

Những chiếc xe này đều mang biển số thủ đô.

Cửa xe mở ra.

Gió!

Gió đột nhiên nổi lên.

Một luồng khí mạnh mẽ, cuồn cuộn dâng trào.

Như cuồng phong!

Như sóng thần!

Long trời lở đất!

Hết tên cao thủ này đến tên cao thủ khác lần lượt xuống xe.

Gương mặt bọn chúng lạnh như băng, ánh mắt sắc như dao.

Chỉ nhìn thoáng qua ánh mắt thôi cũng đã thấy ớn lạnh rồi!

Lùi!

Lùi về phía sau!

Những thành viên bình thường này, dưới hào quang áp chế của đối phương, khổ sở chống đỡ lại bọn chúng.

“Các người là ai? Đến đây làm gì?”

Trong sân huấn luyện, đột nhiên vang lên tiếng sấm.

Đám người Lý Nhị Ngưu, Tang Cẩu và Dương Thiện Tề xuất hiện.

Tiếng hét của Lý Nhị Ngưu làm cho khí thế của bọn chúng giảm xuống một chút.

Tuy nhiên, dưới khí thế mạnh mẽ của đối phương, ngay cả đám người Lý Nhị Ngưu có thể giết chết đại tông sư cũng cảm nhận được áp lực một cách rõ ràng.

Những người này thực lực không hề yếu.

Dù cho có là thực lực yếu nhất trong số bọn chúng cũng là cao thủ cấp gần tông sư.

Những tên cao thủ này xuất hiện, toàn thân đều mang theo một luồng sát khí dữ dội.

Kẻ đến chẳng tốt đẹp gì.

Trong đám người, một người đàn ông đầu trọc đứng ra.

Hắn ngầng đầu lên, ánh mắt trắng trợn trừng trừng.

“Cấm địa Đông Hải, chỉ là đám người hèn mọn chúng mày thôi sao?”

Người đàn ông đầu trọc liếc nhìn đám người Lý Nhị Ngưu, trong ánh mắt hắn đầy vẻ khinh bỉ và coi thường.

Hắn nhìn đám người Lý Nhị Ngưu bằng ánh mắt như thể một người giàu có quyền quý đang nhìn xuống một đám ăn xin phía dưới.

“Xem ra chuyến này tao đến đây phí công rồi”.

Nói xong, người đàn ông này quay người đi về phía xe của mình.

Đồng thời, hắn thản nhiên giơ tay lên, nói.

“Giết hết tất cả”.

Lời vừa dứt, một vài đại cao thủ dắt theo những cao thủ dưới trướng, nhanh chóng xông về phía đám người Lý Nhị Ngưu.

Đám người Lý Nhị Ngưu cũng xông lên, sắc mặt nghiêm nghị.

Trận chiến lập tức bùng nổ.

“Bộp!”

“Bộp!”

“Bộp!”

Toàn bộ sân tập luyện lúc này không ngừng vang lên tiếng tay đấm chân đá.

Bình thường, người nào cũng đứng trước mặt người thân bạn bé, khoe khoang rằng sức mạnh của bọn họ đã được cải thiện nhanh như thế nào, bây giờ đã trở thành những tuyển thủ đáng gờm ra sao.

Lúc này, chẳng khác nào những đứa trẻ bị người lớn bắt nạt, từng người một bị đánh cho tơi bời!

“Phụt!”

Nôn ra máu!

“Rắc!”

Gãy tay!

“Rắc!”

Gãy chân!

Đám người này ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Chỉ vừa mới giáp mặt, hơn chục thành viên đã bị đánh què.

“Bụp!”

Lý Nhị Ngưu bị đại tông sư đấm vào ngực, ngã văng về sau rồi trượt dài mười mét trên đất.

Lý Nhị Ngưu vừa đứng lên.

Dương Thiện Tề lại bị đánh gục, ngã vào người Lý Nhị Ngưu.

Lý Nhị Ngưu vội vàng đỡ Dương Thiện Tề dậy và hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Dương Thiện Tề lắc đầu.

Nhưng cậu ta không nói ra được.

Lúc này, khí huyết trong lồng ngực Dương Thiện Tề đang cuồn cuộn dâng trào, chỉ cần cậu ta mở miệng thì máu sẽ lập tức phun ra.

Quá mạnh!

Dương Thiện Tề và Lý Nhị Ngưu bốn mắt nhìn nhau.

Bọn họ đều biết rất rõ những thành viên trong trại huấn luyện này.

Đều không phải là đối thủ của những tên trước mặt này.

Nhưng ngay cả như vậy, Lý Nhị Ngưu và Dương Thiện Tề lập tức lấy lại tinh thần, lại xông lên giết chết bọn chúng.

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Các thành viên của căn cứ huấn luyện, từng người bị đánh gục.

Một tên đại tông sư vênh váo đi tới, nhìn đám người Lý Nhị Ngưu bằng ánh mắt lạnh lùng.

Hắn ta cười lạnh: “Thực lực chẳng ra làm sao cả, nhưng dũng khí rất đáng khen”.

“Trong trường hợp này mà không có một ai tháo chạy, khá lắm”.

“Xem ra gia tộc Lý Thị đã tốn rất nhiều công sức cho bọn mày trong từng ấy năm”.

“Chạy?”, Tang Cẩu cười nhạt.

Dương Thiện Tề gầm gừ: “Hừ, không thế nào!”

Lý Nhị Ngưu hét lớn: “Cho dù hôm nay tất cả bọn tao đều chiến đấu đến chết, chúng tao cũng sẽ không bao giờ tháo chạy!”

Mặc dù tất cả các thành viên trong đội đều bị thương nhưng ai nấy vẫn hừng hực khí thế.

Bọn họ giận dữ nhìn chằm chằm.

Thà chết chứ không chịu đầu hàng!

“Ha ha ha! Khá lắm, khá lắm, còn có chút thú vị”.

“Nếu như giết bọn mày cũng giống như thái rau, không có chút phản kháng, vậy thì sẽ rất nhàm chán”.

Đại tông sư dẫn đầu cười lớn: “Đừng lo lắng, tao sẽ không để cho chúng mày chết nhanh như vậy đâu”.

“Chúng tao từ tận xa xôi tới đây để có thể cảm nhận niềm vui sướng khi giết chết mấy con kiến như bọn mày”.

“Bây giờ thì chúng mày cố gắng mà chống đỡ nhé!”

“Chúng mày càng ngoan cố bọn tao sẽ càng đánh mạnh”.

“Đừng có mà quỳ xuống cầu xin đấy nhé!”

Đám người Lý Nhị Ngưu gầm lên một tiếng.

“Đi chết đi!”

“Giết!”

Hai vị đại tông sư đồng thời nhìn nhau, lập tức lao về phía Lý Nhị Ngưu, Tang Cẩu và Dương Thiện Tề.

Bọn chúng biết rõ ba người này chính là ba người mạnh nhất trong căn cứ huấn luyện này.

Chỉ cần khử được bọn họ trước, đám tép riu còn lại sẽ dễ dàng xử lý.

Đám người Lý Nhị Ngưu được chết trong tay đại tông sư như bọn chúng chính là một vinh dự!

Nắm đấm mạnh mẽ!

Với một lực rất mạnh nhắm thẳng vào người Lý Nhị Ngưu.

Lý Nhị Ngưu đánh với hắn ba chiêu nhưng không đỡ nổi một chiêu nào đã bị ngã văng ra đằng sau.

Đúng lúc đại tông sư đang chuẩn bị lao tới và giáng một cú đấm mạnh mẽ vào đầu Lý Nhị Ngưu.

Đột nhiên có một bóng người vụt qua.

“Bụp!”

“Bụp!”

Phần bụng của đại tông sư bị chân của ai đó đạp mạnh vào.

Cơ thể hắn ta như một quả bóng, bay nhanh về phía sau và tông vào một chiếc xe hơi.

Lõm xuống!

Chiếc xe làm bằng thép rắn chắc đã bị lõm xuống một vết.

Có thể thấy được lực của cú đạp này!

Đại tông sư ngậm chặt cái miệng đầy máu, nhìn chằm chằm vào Triệu Tiền đứng cách đó không xa.

Không ai ngờ rằng Triệu Tiền vừa rồi còn đang đứng yên trên cát, đột nhiên lại tung ra một cú đạp.

Hơn nửa, tốc độ của anh ta vượt xa đám người Lý Nhị Ngưu.

Ngoài ra, với sức mạnh của cú đạp này, các thành viên trong cơ sở huẩn luyện lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của Lý Hùng.

Lúc này, tất cả các thành viên trong đội cuối cùng cũng tin.

Triệu Tiền đúng là đã được Lý Hùng đặc biệt huấn luyện.

Lúc này, hai tay của Triệu Tiền buông thõng xuống.

Tay của anh ta hiện giờ giống như tay của một đứa trẻ tám, chín tuổi, không chút sức lực.

Nhưng chính vì sức mạnh của đôi tay đã biến mất.

Thay vào đó, nó khiến anh ta tập trung nhiều hơn vào đôi chân của mình.

Người đàn ông đầu trọc vốn định quay về xe, lúc này mới chậm rãi xoay người lại.

Hắn nhìn Triệu Tiền bằng ánh mắt sắc như dao.

“Thằng oắt con này, ai đã dạy cho mày cú đá vừa nãy?”

Cú đá vừa rồi của Triệu Tiền mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng tên đầu trọc vẫn có thể nhìn rõ từng chuyển động của cậu ta.

Nhưng điều khiến tên đầu trọc đó cảm thấy khó hiểu đó là hắn chưa từng nhìn qua chiêu thức như vậy.

Cho dù là các môn phái ở phương Nam hay phương Bắc đều không thể tìm thấy được kỹ thuật chân như vậy.

Tình huống nảy xảy ra, chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, đòn chân này là do Triệu Tiền trong lúc luyện tập vô tình luyện được.

Khả năng còn lại là đằng sau Triệu Tiền còn có một cao thủ.

Triệu Tiền nói: “Mày không xứng được biết”.

“Ha ha ha ha!” Người đàn ông đầu trọc cười một cách điên cuồng.

“Ngu xuẩn, lại có một con rùa đang nấp sau lưng không dám ra mặt”.

“Vậy thì tao sẽ giết hết đám tép riu chúng mày trước”.

“Rồi sau đó ép hắn ra mặt!”

Trong lúc nói chuyện, tên đầu trọc giơ tay lên.

“Giết!!”

Chiến!

Chiến đấu đến chết!

Giờ phút này, tất cả các thành viên trong đội huấn luyện đã không còn đường lui!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK