"Nếu tôi nói tôi coi thường anh thật thì anh sẽ làm gì?", Lý Hùng điềm nhiên nói.
"Tao sẽ cho mày nếm mùi nắm đấm của tao", nói đoạn, tên này giơ tay lên, để lộ nắm đấm rắn chắc.
"Được, vậy anh cứ thử cho tôi xem nắm đấm của anh kinh khủng đến đâu nào".
Lý Hùng vừa dứt lời thì tên này lập tức sải chân lao tới phía Lý Hùng.
Gã cường tráng này dùng cánh tay thô kệch của mình và nắm đấm rắn chắc nhắm thẳng về phía Lý Hùng.
Cú đấm này nhìn có vẻ như rất mạnh.
Thế nhưng cú đấm của hắn đã bị chặn lại.
Chỉ một ngón tay! Lý Hùng chỉ dùng một ngón tay đã dễ dàng chặn đứng nắm đấm của gã đô con này.
Đúng lúc hắn đang kinh ngạc thì cơ thể Lý Hùng khẽ chuyển động.
Rầm!
Cơ thể của gã to con bỗng rung lắc kịch liệt, sau đó hắn ôm lấy bụng mình rồi quằn quại như con tôm bị luộc chín.
Có điều là hắn không hề ngã xuống đất mà cứ đựng đó chịu đựng cơn đau.
Lúc này Lý Hùng vỗ nhẹ vào vai gã to con.
Rầm!
Lần này thì cả cơ thể hắn đổ ụp xuống nền đất.
Lý Hùng lắc đầu.
"Đây mới gọi là giỏi. Đến cả ông già bán mía ven đường còn giỏi hơn anh".
"Biến đi, đừng ở đây tự làm mất mặt mình nữa".
Dứt lời, Lý Hùng quay người bước đi.
"Đợi đã!"
Từ trong đám người lại vang lên giọng nói của ai đó.
Nhưng điều khiến Lý Hùng hơi lạ là giọng nói vừa phát ra là của phụ nữ.
Lý Hùng quay đầu lại nhìn.
Anh thấy một người phụ nữ ăn vận bình thường đứng ra.
Da cô ta rất đen, nhìn phát là biết hay làm việc ngoài trời.
Cô ta còn có mái tóc rất ngắn, trông sạch sẽ và gọn gàng.
"Chúng tôi tới để tìm việc, không phải đánh nhau".
Nghe đến đây, Lý Hùng khẽ chau mày.
Anh nhìn cô ta nói: "Cô nói không sai".
"Có điều yêu cầu của tôi đối với bảo vệ của tập đoàn rất cao".
"Đa số những người ở đây đều không đạt yêu cầu".
Lúc này lại có người lên tiếng: "Không thử thì sao biết được?"
Lý Hùng khẽ gật đầu nói: "Được, vậy tôi cho mọi người một cơ hội".
Nói chừng, Lý Hùng đi tới trước mặt những người này.
Sau đó anh đút hai tay vào túi áo.
"Các người lên hết cùng lúc đi".
"Nếu bất cứ ai trong số mọi người có thể chạm vào vai của tôi".
"Thì vòng đầu tiên tất cả các nhân viên đều sẽ qua".
Lý Hùng vừa dứt lời thì đám người lập tức lao về phía anh.
Thế nhưng dù Lý Hùng đút hai tay trong túi áo nhưng cử động chân của Lý Hùng cũng khiến cho bọn họ không kịp nhìn.
Chạm vào chân Lý Hùng thôi cũng không thể chứ đừng nói là vai.
Thật sự rất nhanh!
Tất cả những người xông đến trước mặt Lý Hùng đều bị anh đá bay ra ngoài.
Gần một trăm người mà trong nháy mắt chỉ còn lại có hơn hai mươi.
Trong số đó có người phụ nữ da ngăm.
20 người giỏi mà Lưu Đức Luân gọi tới cũng chỉ còn có ba người.
Lý Hùng nhìn mọi người xung quanh rồi từ tốn nói: "Sắp tới giờ ăn rồi, mọi người nhanh lên một chút, tôi xử lý xong còn về ăn cơm".
Lý Hùng vừa dứt lời thì hơn hai mươi người này quay ra nhìn nhau ra hiệu.
Sau đó họ lập tức bao vây Lý Hùng.
Hơn hai mươi người đồng thời tấn công Lý Hùng.
Lý Hùng bỗng nhiên đạp chân trái, chân phải dịch chuyển như gió đánh bay tất cả những người vừa lao tới.
Kinh thật!
Thật sự quá khủng!
Chương 37: Quan hệ vợ chồng
Đây là mà người ư?!
Lúc này đây, tất cả mọi người đều có chung một câu hỏi như vậy.
Lý Hùng chỉ đá đám người này có một cái nhưng toàn thân họ lại như vỡ vụn ra vậy.
Lý Hùng nhìn đám người này với vẻ khinh thường.
"Còn ảo tưởng muốn làm bảo vệ ở tập đoàn sao? Với chút sức này của mấy người thì có đi quét đường cũng không ai mướn".
"Tôi nhặt một con chó bên đường rồi cho nó mặc đồ bảo vệ có khi còn được việc hơn".
Lý Hùng nói xong, đám người đang nằm la liệt trên đất bỗng như bị kích thích.
Bọn họ hằn học kêu lên, trán nổi cả gân xanh, mặt đỏ lừ dốc hết sức đứng dậy.
Cuối cùng, có hơn năm mươi người loạng choạng đứng dậy.
Nhìn vẻ không khuất phục trong mắt họ Lý Hùng mới khẽ gật đầu.
Khi Lý Hùng rời đi, anh vỗ nhẹ vai Lý Nhị Ngưu.
Lý Nhị Ngưu chỉ vào những người vẫn đang đứng nói: "Những ai còn đứng thì qua vòng phỏng vấn".
"Những người ngã dưới đất tới bộ tài vụ mỗi người lĩnh hai nghìn tệ rồi về đi".
Những người thua cuộc nghe thấy được lĩnh hai nghìn tệ thì tâm trạng dịu hẳn đi.
Còn những người đang đứng mặt ai nấy đều vô cùng kích động.
Lúc này Lý Nhị Ngưu bỗng nhiên lại nói.
"Đừng vội vui mừng, còn khó khăn đang chờ mọi người đấy".
Đối với những người bảo vệ này, Lý Hùng có kế hoạch huấn luyện riêng.
Lý Nhị Ngưu sau khi thấy kế hoạch này thì sắc mặt cũng tái nhợt dù anh ta học võ từ bé.
Những kế hoạch này hoàn toàn không thể thực hiện được.
Nếu cứ cố làm thì sẽ chết người mất!
Lý Nhị Ngưu thực sự không hiểu sao Lý Hùng lại nghiêm khắc đối với nhân viên bảo vệ như vậy?
Còn Lý Hùng đã có tính toán của riêng mình.
Anh phải khiến gia đình bình thường của Hứa Hiếu Dương trở thành một gia đình danh giá bậc nhất.
Thậm chí là còn phải vượt qua cả gia tộc lớn nhất của thủ đô.
Lý Hùng phải cho tất cả những người đã bỏ rơi gia đình Hứa Mộc Tình biết rằng.
Muốn làm nên một gia tộc danh giá đối với anh chỉ là chuyện nhỏ.
Người như anh có thể hô mưa gọi gió. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Hứa Mộc Tình vừa mới lên làm giám đốc, vừa phải thích nghi với vị trí này lại vừa phải giải quyết một đống những chuyện khác.
Còn Lý Hùng thì trở thành cánh tay phải của cô, giải quyết mọi chuyện tạp nham trong tập đoàn.
Không lâu sau, Lý Hùng cầm một thanh kẹo hồ lô đỏ đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Hứa Mộc Tình đang xử lý một đống giấy tờ.
Lý Hùng bước vào, cô còn chẳng ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, Lý Hùng đưa thanh kẹo hồ lô đó lại gần, chạm lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Hứa Mộc Tình mím môi rồi liếm nhẹ.
"Ngọt không?", Lý Hùng hỏi.
"Hơi lạnh, nhưng ngọt lắm", Hứa Mộc Tình nói.
"Ừ, anh vừa liếm, đúng là ngọt thật".
Thảo nào lúc chạm vàokẹo hồ lô thấy ướt, hóa ra là có người ngậm vào rồi.
Nghĩ tới đây, Hứa Mộc Tình chợt ngây ra.
Không đúng!
Hứa Mộc Tình hiểu ra xong thì lập tức đưa tay đánh Lý Hùng.
"A! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!"
Khi Hứa Mộc Tình đưa tay đánh Lý Hùng thì Hứa Hiếu Dương đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Hứa Mộc Tình lập tức dừng lại, quay nhìn ra cửa.
"Khụ khụ, hai đứa tiếp tục, lát nữa bố vào".
Nói rồi Hứa Hiếu Dương lại đóng cửa lại.
"Tại anh mà bố hiểu lầm đấy".
"Ôi dào, chúng ta là vợ chồng mà, hiểu nhầm thì sao chứ".
Nói rồi Lý Hùng nắm tay Hứa Mộc Tình.
"Chúng ta đi thôi".
"Đi đâu?"
"Ôi trời, tổng giám đốc của tôi ơi, em xem xem mấy giờ rồi?"
Lý Hùng đưa Hứa Mộc Tình đến nhà hàng của Hổ Gia.
Chương 38: Chết chắc rồi
Hai người vừa mới bước vào nhà hàng thì có ba người đi ra.
Người dẫn đầu mặc một bộ vest hàng hiệu, vừa đi vừa hất mặt lên tỏ vẻ khinh thường những người xung quanh.
Hứa Thiên Tứ đi sau anh ta.
"Hứa Mộc Tình, giá cả của nhà hàng này đắt đỏ lắm đấy".
"Mày đưa thằng chồng thần kinh của mày tới đây ăn thì có phải là lỗ không?"
"Dù sao thì chỗ tiền đấy là do mày lên giường..."
Những lời sau đó Hứa Thiên Tứ không dám nói nữa.
Vì Lý Hùng trừng mắt lên nhìn anh ta.
Hứa Thiên Tứ trốn sau lưng người đàn ông mặc vest rồi lên giọng nói: "Lý Hùng, người đang đứng trước mặt mày bây giờ là cậu Hoàng từ bên tỉnh sang!"
"Mày mà dám đánh tao thì mày chết chắc..."
Bốp!
Hứa Thiên Tứ còn chưa nói xong thì đã ăn ngay cái tát của Lý Hùng.
Hứa Thiên Tứ giơ tay ra chỉ vào Lý Hùng: "Mày, mày dám đánh tao?"
"Nói thừa thế, cần anh cho phép mới được đánh chắc?"
"Kể cả là ông hoàng đất thủ đô tới thì tôi vẫn đánh chứ đừng nói là cậu ấm trên tỉnh".
"Đúng là thằng thần kinh", tên công tử bột kênh kiệu kia vênh mặt hất hàm nhìn Lý Hùng.
Có điều phần lớn sự chú ý của hắn lại dồn lên người Hứa Mộc Tình.
Lúc nãy khi đứng từ xa nhìn Hứa Mộc Tình hắn đã thấy người phụ nữ này rất xinh đẹp.
Bây giờ Hứa Mộc Tình còn đang mặc đồ công sở.
Tuy bộ đồ này vô cùng kín cổng cao tường.
Nhưng dáng người cô cao ráo, thân hình nuột nà, đôi chân thẳng tắp kia lại càng khiến người ta mê mẩn.
Cô lại còn đi đôi tất da chân màu đen và đôi cao gót với độ cao vừa phải, đem lại sức hút của một người phụ nữ trưởng thành.
"Cô Hứa, cái loại thần kinh không bình thường thế này sao có thể xứng với cô?"
"Nhà hàng này đồ ăn cũng được đấy nhưng không sang cho lắm".
"Hay là tôi mời cô đi ăn ở một nhà hàng sang hơn tại Đông Hải nhé?"
"Con Rolls Royce của tôi đỗ ngay bên ngoài, chúng ta đi đi".
Nói đoạn, hắn còn chủ động đưa tay ra cầm tay Hứa Mộc Tình.
Với những kinh nghiệm từ trước của cậu ấm họ Hoàng này thì với bộ vest hàng hiệu hắn đang mặc cùng chiếc đồng hồ Rolex bản giới hạn có giá hai triệu tệ hắn đang đeo và con xe Rolls Royce đang đợi bên ngoài.
Đám con gái chỉ cần thấy có thế thì sẽ tự động theo mà chẳng cần hắn phải chủ động đưa tay ra.
Bởi lẽ bọn họ sẽ như những con thú dí sát vào hắn.
Bây giờ hắn lại chủ động đưa tay ra thế này thì quả là đặc ân và vinh dự đối với đám con gái đó.
"Anh mới thần kinh ấy?!"
Hứa Mộc Tình lùi về sau hai bước, thẳng thắn nói.
"Ai thèm đi ăn với anh? Mau tránh ra!"
Hứa Mộc Tình vừa nhìn thấy Hứa Thiên Tứ thì đã thấy khó chịu.
Mà trong mắt Hứa Mộc Tình, tất cả những người giao du với Hứa Thiên Tứ thì đều khốn nạn.
Cậu ấm họ Hoàng này vừa mở mồm ra đã bảo Lý Hùng thần kinh, Hứa Mộc Tình đương nhiên phải đốp chát lại.
Dù sao thì trên danh nghĩa Lý Hùng cũng là chồng cô.
Bình thường cô còn không nỡ mắng anh thì người khác lấy quyền gì mà mắng?
Nghe Hứa Mộc Tình nói vậy, tên này lập tức nhảy đổng lên.
"Con đàn bà điên rồ này, mày dám mắng tao là thần kinh à? Mày có biết tao là ai không?"
"Tao là Hoàng Du Quảng!"
"Trong tỉnh chả ai là không biết tên tao!"
"Nhà họ Hoàng chúng tao là dòng họ hàng đầu trong tỉnh".
"Một con bé quê mùa như mày mà lại dám mắng tao ư".
"Tao cho mày một cơ hội cuối, lập tức lên xe với tao, ngoan ngoãn phục vụ tao".
Nói rồi Hoàng Du Quảng định giơ tay ra tóm lấy tay Hứa Mộc Tình.
Nhưng tay hắn chỉ mới giơ ra đến một nửa thì đã bị Lý Hùng bắt lấy.
Lý Hùng không nói thêm gì mà nhấc thẳng Hoàng Du Quảng lên.
Hoàng Du Quảng hét lên một tiếng thật dài.
Sau đó Lý Hùng ném thẳng hắn vào một cái thùng rác đen bên đường.
"Bây giờ phải biết phân loại rác. Cái loại rác không thu hồi được như mày thì đốt luôn cho sạch".
Nói rồi Lý Hùng nắm tay Hứa Mộc Tình đi vào trong nhà hàng.
Còn Hứa Thiên Tứ thì cứ kêu gào đằng sau.
"Lý Hùng, chúng mày chết chắc rồi, chúng mày dám đánh cậu Hoàng bên tỉnh".
Chương 39: Theo dõi tiến độ
Dứt lời, Hứa Thiên Tứ liền vội vàng chạy đến bên chiếc thùng rác màu đen.
Còn một người đàn ông khác đi sau Hoàng Du Quảng chỉ nhìn Lý Hùng với ánh mắt sâu xa.
Anh ta cũng đến từ một gia đình danh giá trên tỉnh.
Anh ta tên là Miêu Lạc.
Tuy là trên tỉnh nhà họ Miêu không bằng nhà họ Hoàng.
Thế nhưng tố chất của lớp trẻ nhà họ Miêu thì hơn nhà họ Hoàng rất nhiều.
Đám công tử bột của nhà họ Hoàng như Hoàng Du Quảng rất đông và chẳng có ai làm nên trò chống gì.
Bình thường ngoại trừ việc tán gái và đi siêu xe ra thì chẳng biết gì khác nữa.
Còn Miêu Lạc thì không có hứng thú với những cô gái xinh đẹp như Hứa Mộc Tình.
Với thân phận của anh ta thì muốn kiểu con gái nào mà chả được?
Thế nhưng người như Lý Hùng lại rất hiếm, điều này khiến anh ta cảm thấy thích thú.
Lúc này, có một người vừa thanh toán xong chạy đến.
"Cậu chủ, Hoàng Du Quảng đâu rồi ạ?"
"Kệ hắn, mau cho người đi điều tra người đàn ông vừa đi vào".
"Người này không đơn giản đâu, dám đánh cả Hoàng Du Quảng, hơn nữa tôi cảm nhận được khí chất mà chỉ kẻ mạnh mới có trên người anh ta".
"Nếu có thể thu nạp anh ta về dưới trướng thì thế lực của nhà chúng ta sẽ được nâng lên tầm cao mới".
Trong lúc đó, Hứa Thiên Tứ khó khăn lắm mới kéo được Hoàng Du Quảng ra khỏi thùng rác.
Hoàng Du Quảng đầu đầy rác, đưa chân đá Hứa Thiên Tứ sang một bên.
"Mẹ kiếp, đó giờ tao chưa bao giờ bị xỉ nhục thế này!"
"Tên đó là Lý Hùng đúng không? Được lắm! Ông mày gọi người ngay đây, tao phải cho nó chết không toàn thây!"
Tuy Hứa Thiên Tứ bị đá cho vài cái nhưng anh ta vẫn co người nằm trên đất cười thầm.
Sáng sớm ngày hôm sau Hứa Mộc Tình phải tới chỗ công trình vùng ngoại ô để theo dõi tiến độ.
Lý Hùng bảo Lý Nhị Ngưu lái xe khách chở những người bảo vệ được chọn tới khu công trình.
Lý Hùng đã sớm thiết lập một căn cứ luyện tập ở đây.
Nói là căn cứ luyện tập thôi nhưng trông rất thô sơ.
Các thiết bị luyện tập ở đây đều là những thứ đơn giản nhất.
Năm mươi mấy người đứng dàn hàng thẳng tắp.
Trước mắt họ là một đống lốp xe chất lên như núi.
Những cái lốp này rất nặng, đều là dùng cho xe tải.
"Bây giờ mọi người sẽ đến với vòng thi thứ hai".
"Quá trình của vòng thi này rất đơn giản".
"Ai mà đến cả bài thi này cũng không qua nổi thì hãy rút luôn!"
"Bây giờ mỗi người lấy một chiếc lốp và đi bộ 500m trên mặt đất".
"Sau khi về đích thì nhúng đầu vào chậu nước nín thở trong ba phút".
"Sau đó nhảy ếch 200m, nhảy thừng vắt chéo 100 cái, vượt qua bốn chướng ngại vật, leo ba cái lưới sắt..."
Lý Hùng nêu ra một loạt nội dung thi.
Những người ở đó vừa nghe xong thì đồng loạt xì xào bàn tán.
"Không thể nào! Không thể nào làm được!"
"Chưa nói đến việc có đủ sức hoàn thành hết các nội dung này hay không".
"Kể cả là người có thể lực tốt tới đâu thì cũng không thể hoàn thành hết những gì anh nói trong vòng mười phút được".
"Rõ ràng là anh không muốn chúng tôi qua".
"Anh đang cố tình chơi chúng tôi đúng không?"
Hai người đô con cao hai mét bị Lý Hùng đánh vào bụng hôm qua giờ cũng thi nhau kêu lên.
"Giỏi thì anh làm đi chúng tôi xem, nếu anh không làm được thì cũng đừng có bốc phét nữa".
Lý Hùng nhìn người đàn ông cao lớn.
"Anh tên gì?"
"Hừ, tôi là Trương Bằng Phi".
Lý Hùng nhìn một lượt những người ở đó rồi cởi áo ra đưa cho Lý Nhị Ngưu bên cạnh.
Sau đó, Lý Hùng quay người đi về phía đống lốp xe đang chất lên như núi.
Hành động tiếp đó của Lý Hùng khiến những người bảo vệ đấy đồng loạt trố mắt.
Chiếc lốp xe nặng trịch, người bình thường còn không kéo nổi dù chỉ một cái.
Nhưng Lý Hùng lại kéo một lúc hai cái, hơn nữa anh lại còn đang chạy.
Bước chân của anh rất vững vàng!
Chương 40: Anh ấy trở về rồi
Tư thế của anh rất hiên ngang!
Thời gian trôi qua trong nháy mắt.
Bánh xe nặng trịch in lại vệt kéo dài trên mặt đất.
Lý Hùng kéo hai cái bánh xe lớn đi hết 500m chỉ trong vòng một phút.
Tiếp đó, Lý Hùng lại vùi đầu mình xuống chậu nước.
Khi Lý Hùng đang nín thở trong chậu nước thì Hứa Mộc Tình cũng vừa vặn từ công trường tới.
Lý Nhị Ngưu thấy Hứa Mộc Tình thì quay ra chào hỏi cô.
Lúc này, một chiếc hộp sắt bỗng nhiên rơi ra từ trong túi áo khoác ngoài của Lý Hùng.
Lý Nhị Ngưu giật mình, vội vàng đưa tay ra đỡ chiếc hộp.
Đúng lúc anh ta đang định đút lại chiếc hộp vào túi thì Hứa Mộc Tình đột nhiên đi tới.
Đã mười mấy năm rồi cô không thấy chiếc hộp này.
Sao nó lại xuất hiện ở đây chứ?
Hơn nữa lại còn ở trong túi Lý Hùng.
Hứa Mộc Tình giành lấy chiếc hộp từ tay Lý Nhị Ngưu.
Cô mở nắp thì phát hiện ra bên trong toàn là sô cô la.
Cô quay phắt lại, nhìn Lý Hùng vẫn đang nín thở mà bất giác đưa tay lên che miệng.
Lúc này khóe mắt Hứa Mộc Tình đã ướt nhòe.
Mình nên đoán ra là anh ấy từ lâu rồi mới phải!
Chỉ có anh ấy mới tốt với mình đến thế!
Chỉ có anh ấy mới không đòi hỏi phải đền đáp gì.
Trong phút chốc, bao nhiêu cảm xúc dâng lên trong cô.
Thế nhưng cô không vội vàng đi tới trước mặt Lý Hùng đưa chiếc hộp này cho anh xem.
Cô lại để chiếc hộp vào túi của Lý Hùng.
Hứa Mộc Tình vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rồi rời khỏi đó.
Khoảnh khắc cô quay lưng thì nước mắt cũng không kiềm được mà lăn dài.
Là anh ấy!
Anh ấy về rồi!
Cuối cùng anh ấy cũng trở về rồi!
Anh ấy đã thực hiện lời hứa năm đó khi rời đi.
Thế nhưng tại sao anh ấy lại không nói với mình?
Đồ nói dối! Đồ khốn! Lúc nào cũng bắt nạt mình!
Anh có biết những ngày qua em sống thế nào không?
Đêm nào em cũng gặp ác mộng.
Em nằm mơ cũng thấy hai người Lý Hùng, anh có biết em lo sợ thế nào không?
Em không biết phải chọn ai cả.
Cảm giác đau khổ như vỡ ra thành từng mảnh.
Đồ đáng ghét!
Được! Nếu anh không nói cho em thì em cũng sẽ không nói cho anh biết em đã nhận ra chiếc hộp này.
Để xem đến bao giờ anh mới chủ động lên tiếng.
Cứ như vậy đi!
Hứa Mộc Tình giận dỗi tự nhủ.
Còn Lý Hùng không biết gì hết, anh vẫn đang nín thở từ nãy đến giờ đã được năm phút.
Sau đó.
Lưới sắt ba mét anh leo qua chỉ trong nháy mắt.
Thanh cân bằng rung lắc như vậy mà anh cũng chẳng tốn chút sức nào.
Còn nhảy dây thừng nữa, tốc độ nhân của anh nhanh như chớp.
Dây thừng thì sao?
Cứ như là vô hình trong không trung vậy.
Lý Hùng làm mẫu một lượt đúng như nội dung thi.
Không ngờ anh chỉ mất có 9 phút 20 giây trong khi thời gian nín thở trong nước đã là 5 phút.
"Đáng sợ quá!"
"Có còn là người không vậy?"
"Đừng nói là hoàn thành trong mười phút, anh mà bảo tôi làm hết nội dung này thì e là tôi tắc thở giữa chừng mất".
"Đúng thế, cái khác thôi không nói chứ chỉ riêng lốp xe thôi đã nặng đến một trăm đến một trăm năm mươi kg rồi".