Bên trong hai cái hộp gỗ, có hai cái đầu người!
Một cái là của Long Thế Điển, cái còn lại là của người thừa kế nhà họ Long, con trai cả của Long Thế Điển!
Cơ thể Lý Thiên Sách khẽ run lên, sau đó cả người mềm nhũn ngồi xụi lơ trên mặt đất.
Lý Hán Chí thậm chí còn dùng cả hai tay ôm đầu.
Không thể tin được!
Khó mà tin được!
Anh ta gục xuống và không ngừng la hét.
"Không, đây không phải là sự thật!"
"Đây tuyệt đối không phải thật sự!"
"Tôi đang mơ, chắc chắn là đang mơ rồi!"
Lý Hán Chí bắt đầu la hét như một kẻ điên.
Anh ta ôm đầu và lao về phía cổng một cách điên cuồng.
Khóe miệng Lý Hùng khẽ nhếch lên.
Sau đó, một hắc vệ lập tức đứng dậy, dưới ánh nhìn của mọi người, thân ảnh anh ta lóe lên.
Trong nháy mắt, đã chặn đường của Lý Hán Chí.
Lý Hàn Chí vốn đang điên điên khùng khùng, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo khi bị hắc vệ chặn lại.
Nhưng anh ta không dám để lộ ra ngoài mà tiếp tục giả ngu.
Lý Hùng từng bước đi về phía Lý Hán Chí.
"Tao sẽ cho mày hai lựa chọn".
"Vì mày đã chọn thành người điên rồi, không sao, tao sẽ đáp ứng mày".
Khi đang nói chuyện, Lý Hùng đột nhiên biến mất dưới ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Mọi người còn chưa kịp chớp mắt.
Lý Hùng đã đứng trước mặt Lý Hán Chí.
Anh vươn bàn tay của thần về phía Lý Hán Chí.
Tay Lý Hùng nhẹ nhàng lướt qua đầu Lý Hán Chí.
Đột nhiên, trên tay anh xuất hiện sáu mươi bốn sợi tóc của Lý Hán Chí.
Lý Hùng trực tiếp cắm sáu mươi bốn sợi tóc ngắn này vào mặt, tai, đỉnh đầu và sau đầu của Lý Hàn Chí với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được!
Lý Hán Chí, người vẫn đang gào thét điên cuồng, vào lúc này đột nhiên im bặt.
Đầu anh ta hơi cúi xuống.
Lúc đầu, Lý Hán Chí không có bất kỳ động thái nào.
Nhưng từ từ, có người phát hiện trong miệng Lý Hán Chí có nước bọt.
Khi Lý Hán Chí ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt của Lý Hán Chí đã thay đổi.
Khuôn mặt của anh ta bắt đầu vặn vẹo.
Ở trạng thái này, người bình thường dù thế nào cũng không thể có biểu cảm như này được!
Chỉ những người thực sự có vấn đề về tâm thần mới có trạng thái như vậy!
Lý Hán Chí điên rồi.
Miệng anh ta lệch đi.
Chảy nước dãi từa lưa.
Khi anh ta cười, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết anh ta là một kẻ ngốc.
Anh ta khi thì điên điên khùng khùng ngu ngu.
Sau đó, khoa chân múa tay la hét chạy nhảy khắp nơi.
Đại trưởng lão nhìn thấy vậy, lập tức cho thuộc hạ khống chế Lý Hán Chí.
Dù sao, Lý Hán Chí cũng là một thành viên của gia tộc họ Lý.
Đại trưởng lão nhìn Lý Thiên Sách, thấy Lý Thiên Sách không có phản ứng gì, lập tức nói: "Mau nhốt Lí Hán Chí lại cho tôi, mời bác sĩ tốt nhất chữa trị cho cậu ta".
Lý Hùng nhẹ nói: "Không cần tìm, bác sĩ giỏi nhất thế giới ở đây này".
"Tôi đã cắt đứt dây thần kinh não của hắn rồi".
"Não trái của hắn đã chết".
Những người xung quanh không khỏi hít vào một hơi.
Không ngờ Lý Hùng lại ra tay tàn nhẫn như vậy!
Vào lúc này, Lý Thiên Sách đã không thể thực hiện bất kỳ động thái nào nữa.
Khoảnh khắc nhìn thấy đầu của Long Thế Điển, ông ta biết mình đã toang rồi.
Nhưng ông ta vẫn không thể tin được.
Nếu đó không phải là cơn đau từ cơ thể liên tục nói với ông ta rằng đây không phải là một giấc mơ.
Thì Lý Thiên Sách hẳn là vẫn nghĩ mình gặp ác mộng, còn chưa tỉnh.
Lý Thiên Sách ngẩng đầu nhìn Lý Hùng: "Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai?"
Lý Hùng cười lạnh, anh không thèm để ý tới Lý Thiên Sách.
Quay đầu nhìn Lý Tấn, lạnh lùng nói: "Việc tiếp theo giao cho ông đấy".
Dứt lời, Lý Hùng dẫn theo anh em Hắc Bạch, xoay người chậm rãi rời đi.
...
Hứa Mộc Tình đã ngủ bảy ngày rồi.
Không có dấu hiệu tỉnh lại.
Mấy ngày nay, Lý Hùng đều ở bên cạnh Hứa Mộc Tình, có thể nói là không rời nửa bước.
Tất cả các dấu hiệu thể chất của Hứa Mộc Tình đã đạt đến mức cân bằng.
Bây giờ cô cũng giống như người thường, thậm chí có thể nói là dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Lý Hùng.
Thân hình của Hứa Mộc Tình còn đẹp hơn người thường.
Nhưng bởi vì Hứa Mộc Tình lần này đã bị chấn thương tinh thần.
Chấn thương dữ dội này đã kích hoạt cơ chế bảo vệ cơ thể của Hứa Mộc Tình.
Cho dù bây giờ cơ thể của cô có tốt hơn người thường đi chăng nữa.
Nhưng cô vẫn không thể thức dậy.
Muốn Hứa Mộc Tình tỉnh lại thì phải dựa vào ý chí của chính cô.
Ngay cả Lý Hùng cũng không làm gì được.
Đúng như Lý Hùng đã nói trong diễn võ đường của gia tộc họ Lý trước đây.
Anh là bác sĩ hàng đầu trên thế giới, hơn nữa anh còn là bác sĩ đa khoa.
Đối với Tây y mà nói, Lý Hùng có thể nói là đã đạt tới đỉnh cao nhất của nhân loại.
Không ai có thể vượt qua anh.
Vì vậy, nếu Lý Hùng không thể làm cho Hứa Mộc Tình tỉnh lại.
Thì chỉ có thể dựa vào phương pháp khác.
Trong thời gian này, Lý Hùng đã đích thân đến thăm một số thầy thuốc đông y đức cao vọng trọng.
Nhưng trong tình huống này, ngay cả một thầy thuốc đông y với sáu bảy mươi năm kinh nghiệm cũng bất lực.
Bây giờ hầu hết mọi người đều chỉ có một việc để làm, đó là chờ đợi.
Chờ Hứa Mộc Tình tự mình tỉnh lại.
Trong khi chăm sóc cơ thể của Hứa Mộc Tình, Lý Hùng không nói với Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân về việc này.
Hứa Hạo Nhiên, người luôn mồm mép, cũng không tiết lộ tin tức gì về Hứa Mộc Tình cho gia đình.
Ngoài ra, bản thân Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương hiện nay cũng tương đối bận rộn.
Vì vậy, trong một thời gian ngắn, họ sẽ không biết về tình hình của Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, điều này không thể tiếp diễn mãi mãi.
Lý Hùng yên lặng ngồi bên Hứa Mộc Tình.
Anh nhìn Hứa Mộc Tình với ánh mắt đầy trìu mến.
Lý Hùng nói chuyện với Hứa Mộc Tình mỗi ngày.
Đây là một cách để đánh thức Hứa Mộc Tình.
Lúc này, Lý Hùng trong phòng chăm sóc đặc biệt, như thường lệ, thì thầm một điều gì đó mới mẻ và thú vị với Hứa Mộc Tình.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Hứa Hạo Nhiên từ ngoài cửa xông vào.
"Anh rể, anh rể, em vừa nhận được một tin".
"Có một huyện nhỏ bên cạnh Trường An, có một người rất lợi hại".
"Có lẽ ông ta có cách để đánh thức chị gái em đấy".
Nếu là bình thường, Lý Hùng sẽ chả buồn để ý tới Hứa Hạo Nhiên.
Bởi vì Hứa Hạo Nhiên trước giờ luôn là người không đáng tin cậy.
Với tính cách cẩu thả của cậu ta, khó mà làm việc gì cho tròn vẹn được.
Nhưng hiện tại đối với Lý Hùng, chỉ cần có thể cứu được Hứa Mộc Tình, anh sẽ thử bất kỳ biện pháp nào, gặp bất kỳ người nào.
Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên rời khỏi phòng bệnh.
Lúc hai người vào thang máy, Hứa Hạo Nhiên muốn ấn xuống lầu.
Thì Lý Hùng lại ấn thang máy lên tầng cao nhất.
Hứa Hạo Nhiên không khỏi sững sờ, nói với Lý Hùng: "Anh rể, tại sao chúng ta lại lên tầng cao nhất?"
Bệnh viện này đã được Lý Hùng mua lại.
Để chăm sóc Hứa Mộc Tình, Lý Hùng đã thực hiện một cuộc cải tạo đơn giản.
Lý Hùng trầm mặc không nói gì, đưa Hứa Hạo Nhiên lên tầng cao nhất.
Khi hai người ra khỏi thang máy, Hứa Hạo Nhiên không khỏi thốt lên: "Oa! Máy bay trực thăng!"
Chương 712: Người đàn ông trong nhà tang lễ
Chiếc trực thăng trước mặt Hứa Hạo Nhiên lần này không còn là chiếc trực thăng bọc thép mà Lý Hùng đã dán lại bằng keo 502 nữa.
Đây là loại trực thăng dân dụng với đường nét tương đối mềm mại.
Vẻ ngoài của nó trông hơi mini, nhỏ và thậm chí còn khá dễ thương.
Chiếc trực thăng này vốn là quà của Lý Hùng tặng Hứa Mộc Tình.
Nhưng bây giờ nó đã trở thành phương tiện của Lý Hùng để tìm cách đánh thức Hứa Mộc Tình.
Cả hai nhanh chóng lên trực thăng và bay đến vị trí mà Hứa Hạo Nhiên nói.
Huyện nhỏ mà Hứa Hạo Nhiên đề cập đến cách Trường An khoảng một tiếng rưỡi lái xe.
Huyện này không lớn, không có ngành công nghiệp đặc biệt nào.
Mọi thứ ở đây có vẻ tương đối giản dị.
Mà quận này có một vị trí rất đặc biệt.
Đó là ngôi mộ của Nữ hoàng Võ Tắc Thiên Hoa Hạ!
Nếu là bình thường Lý Hùng và Hứa Mộc Tình ở bên nhau, anh có thể sẽ đưa Hứa Mộc Tình đến lăng mộ của Nữ hoàng đi dạo một vòng.
Nhưng bây giờ Lý Hùng không có hứng thú này, trực thăng đậu trên bãi đất bằng phẳng bên ngoài huyện.
Hiện đã có một chiếc sedan Volkswagen màu đen với ngoại hình khác thường đậu sẵn ở đó.
Hai người bước vào chiếc xe màu đen và phóng nhanh vào thị trấn bên trong của huyện.
Khi xe dừng lại, Lý Hùng hạ cửa kính xe xuống, nhìn tòa nhà trước mặt.
Anh quay đầu hỏi Hứa Hạo Nhiên: "Em có chắc là ở đây không?"
Hứa Hạo Nhiên cũng thò cổ ra ngoài cửa kính.
Chớp chớp mắt sau đó lại rụt cổ vào.
Trên mặt nở nụ cười gượng gạo, khẽ gật đầu với Lý Hùng.
"Anh rể, chính nó đó, dì Trương nói, vị này là một người kì lạ".
"Sự ra đời của ông ta là một tai nạn".
Hứa Hạo Nhiên nói với Lý Hùng rằng người mà họ sắp đến thăm rất khác thường.
Người này tên là Võ Giải.
Khi Võ Giải còn nhỏ, ông ấy có biệt danh là Quan Tài Tử.
Tên này có ý nghĩa không giống với bình thường.
Trước khi Võ Giải được sinh ra, mẹ của ông ấy đã qua đời rồi.
Mẹ ông ấy chết vì đau tim, chết ở lưng chừng núi.
Khi mọi người tìm thấy bà ấy, bà ấy đã chết được hơn bảy tám giờ rồi.
Ai cũng nghĩ đứa con trong bụng không giữ được nữa.
Điều không ngờ là khi người ta đưa xác mẹ ông ấy vào nhà tang lễ.
Vào giữa đêm, Võ Giải đã bò từ bụng mẹ ra.
Võ Giải từ nhỏ đã bị phân biệt đối xử, không ai thích chơi với ông ấy cả.
Ông ấy dường như cũng rất sợ hãi thế giới này.
Luôn thu mình vào một góc khuất một mình.
Sau một thời gian dài, mọi người đều coi ông ấy như không khí.
Trong một thời gian dài, không ai nhận ra sự tồn tại của Võ Giải.
Không biết từ khi nào bắt đầu lan truyền tin rằng Võ Giải có thể nhìn thấy những thứ mà mọi người không thể nhìn thấy.
Và dần dần, một vài chuyện rất kỳ lạ đã xảy ra với ông ấy.
Trong mắt mọi người, những chuyện này không thể nào giải quyết được.
Nhưng Võ Giải đã giải quyết từng việc một.
Dì Trương mà Hứa Hạo Nhiên đề cập tới có một người cháu họ có tình trạng tương tự như Hứa Mộc Tình.
Cô cháu họ này nhát gan từ nhỏ.
Một đêm, khi đi làm về một mình, bị một vài tên côn đồ bắt nạt trên đường.
Khi mọi người tìm thấy cô ấy, cô ấy đã ngất đi rồi.
Kể từ ngày đó, cháu họ của dì Trương cứ bất tỉnh như vậy, không hề tỉnh lại.
Sau đó, dì Trương cũng nghe lời giới thiệu của người khác mới tìm đến Võ Giải.
Cô cháu họ dì Trương đã bất tỉnh hơn nửa năm.
Trong suốt thời gian đó, đã dùng rất nhiều biện pháp nhưng không có cách nào đánh thức được cô ấy.
Nhưng Võ Giải chỉ mất chưa đầy vài phút để khiến cháu họ dì Trương mở mắt.
Sau khi nghe Hứa Hạo Nhiên nói, Lý Hùng xuống xe muốn thử xem xem thế nào.
Hai người vào nhà tang lễ.
Nhà tang lễ vẫn lạnh lẽo như những gì người ta nghĩ về nó.
Bước vào cổng, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ không khí bên trong giảm xuống.
Hứa Hạo Nhiên đi theo Lý Hùng bất giác rùng mình.
"Đậu! Sao nơi này lạnh thế? Cảm giác như bước vào tủ lạnh ấy!"
Khi đang nói chuyện, Hứa Hạo Nhiên há miệng muốn hắt hơi.
Lý Hùng lập tức đưa tay ra, vỗ nhẹ lên vai Hứa Hạo Nhiên.
Lập tức, Hứa Hạo Nhiên thu cái hắt hơi lại.
Lý Hùng nói với Hứa Hạo Nhiên: "Không nên hắt hơi ở nơi này".
"Khi một người hắt hơi, khí trên thân người đó sẽ thay đổi".
"Có thể dẫn dắt tà ác ngoại lai xâm chiếm".
Hứa Hạo Nhiên chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ: "Anh rể, anh đừng làm em sợ!"
Lý Hùng nhẹ giọng nói: "Những gì anh vừa nói mang tính học thuật, không có ý nghĩa nào khác".
"Xoạch".
"Xoạch".
Tiếng bước chân của hai người vang vọng trên hành lang rộng rãi và u ám của nhà tang lễ.
Đi qua hành lang, Lý Hùng kinh ngạc phát hiện bên tay trái có một khu vườn.
Trong khu vườn này, những đóa hoa tươi sắc đang nở rộ.
Trong số đó có một bông hoa màu xanh nhạt khiến Lý Hùng chú ý.
Khi nhìn thấy loại hoa này, Lý Hùng khẽ nhíu mày.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên lại giống như khám phá ra thế giới mới.
Cậu ta giơ tay chỉ vào một bóng người xinh đẹp trong đám hoa.
"Anh rể, anh rể, ở đó có mỹ nữ kìa!"
Khi Lý Hùng quan sát những cô gái khác, thậm chí cả những đại mỹ nhân như Suzaku bên cạnh.
Lý Hùng chưa bao giờ coi họ là những người khác giới.
Giữa anh và họ chỉ duy trì mối quan hệ giữa sếp và cấp dưới.
Trong mắt anh, chỉ có Hứa Mộc Tình.
Nhưng mà, lúc này Lý Hùng lại nhìn cô gái kia thật lâu.
Như Hứa Hạo Nhiên đã nói, đây là một người đẹp tuyệt vời không gì sánh được.
Vẻ ngoài của cô ấy không hề kém cạnh Hứa Mộc Tình.
Mà trên người cô ấy, Lý Hùng thậm chí còn cảm thấy một sự lạnh lẽo như không nên tồn tại ở nhân gian.
Cô gái này mặc một chiếc váy giản dị.
Cô ấy đang đứng giữa những bông hoa, đôi lông mày của cô ấy rõ ràng là bắt mắt hơn cả những bông hoa lộng lẫy kia.
Sau khi Lý Hùng nhìn kỹ cô gái kia, trong mắt anh hiện lên một tia đặc biệt.
Anh vỗ vai Hứa Hạo Nhiên và nói: "Đi thôi".
"Người đẹp này là hoa đã có chủ rồi".
Nghe những gì Lý Hùng nói, vẻ mặt phấn khích của Hứa Hạo Nhiên sụp đổ ngay lập tức.
"Anh rể, làm sao anh biết cô ấy đã có bạn trai?"
Khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên nói: "Không phải bạn trai, mà là chồng".
"Em không để ý rằng cô ấy đang đeo một chiếc nhẫn ở ngón áp út của bàn tay trái sao?"
"Trời ạ! Kẻ nào may mắn vậy, lấy được cô vợ đẹp như tiên ấy!"
Trong tiếng than thở của Hứa Hạo Nhiên, hai người đi qua khu vườn và đến một căn phòng bên ngoài.
Lúc này, cánh cửa khép hờ.
Lý Hùng vươn tay gõ cửa hai cái.
Sau đó, một giọng nói hơi trầm của một người đàn ông từ trong phòng phát ra.
"Mời vào".
Lý Hùng đẩy vào.
Anh vô cảm bước vào.
Hứa Hạo Nhiên chỉ đi theo sau anh hai bước.
Khi Hứa Hạo Nhiên nhìn rõ thứ trong phòng, không khỏi giật mình: "Mẹ ơi!"
Chương 713: Võ Giải
Khiến Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên đến vậy không phải là con người.
Mà là một xác chết nằm trên bàn.
Lúc này có một người đàn ông đẹp trai, vóc dáng cường tráng đang trang điểm cho xác chết.
Một số bộ phận của cơ thể xác chết dường như đã bị phân hủy rất nặng.
"Ọe!"
Hứa Hạo Nhiên vừa nhìn thấy, lập tức che miệng, xoay người chạy ra khỏi phòng, ói lên ói xuống.
Lý Hùng bình thản nhìn người đàn ông trung niên, dùng kim sửa sang thi thể.
Nhìn thấy Lý Hùng đang đứng nhìn, người nọ không khỏi ngẩng đầu liếc Lý Hùng.
Một thoáng ngạc nhiên thoáng qua mắt ông ấy.
Người đàn ông cười với Lý Hùng nói: "Cậu không sợ sao?"
Lý Hùng thờ ơ đáp: "So với đám người sống mưu mô thì xác chết trông thân thiện hơn nhiều".
Trước khi đến, Lý Hùng chỉ có thái độ muốn thử thôi.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng Lý Hùng đã đoán ra.
Anh tin rằng tất cả những điều dì Trương nói đều là sự thật.
Người đàn ông trước mặt anh có năng lực đặc biệt.
Lý Hùng có thể cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng thuần khiết trên người ông ấy.
Người này chưa từng tập võ.
Nhưng khí tức này thuần khiết hơn khí tức bên trong những đã tu luyện hàng chục năm.
Có thể thấy người này khi còn trẻ là một cao thủ.
"Nếu cảm thấy không thoải mái, có thể đợi ngoài cửa. Mấy phút nữa là xong thôi".
Khi Võ Giải còn đang nói, Lý Hùng đã nhanh chóng bước lên.
Lý Hùng cầm lấy kim chỉ trên kệ bên cạnh.
Với đôi tay như một chiếc máy khâu, anh khâu từng vết thương bị tổn thương nghiêm trọng của xác chết với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Kỹ thuật khâu vết thương của Lý Hùng khiến đàn ông ngạc nhiên.
Với nỗ lực phối hợp của hai người, cái xác nát bươm đã nhanh chóng được khâu lại.
Võ Giải nhẹ nhàng che phần trên của xác chết lại bằng một tấm vải trắng, sau đó quay sang Lý Hùng cười nói.
"Chào cậu, tôi tên là Võ Giải, rất vui được làm quen với cậu".
"Tôi tên là Lý Hùng. Hôm nay tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ".
Võ Giải khẽ gật đầu nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện".
Võ Giải đưa Lý Hùng đến khu vườn bên cạnh hành lang vừa rồi.
Có một cái bàn bằng đá ở đây.
Đã có một số đồ ăn nhẹ trên đó.
Người đẹp mặc thường phục lặng lẽ đứng bên cạnh.
Nhận định của Lý Hùng trước đây là đúng.
Người phụ nữ này đã kết hôn.
Cô ấy là vợ của Võ Giải.
Người phụ nữ có vẻ hơi sợ người lạ.
Sau khi gật đầu với Lý Hùng, cô ấy xoay người rời đi.
Lý Hùng khẽ cau mày nhìn theo bóng lưng của cô ấy.
Võ Giải hỏi Lý Hùng: "Sao vậy?"
Lý Hùng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Tôi không biết có nên nói cái này hay không".
"Hơn nữa tôi cảm thấy hẳn là ông biết".
Võ Giải sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười.
Lý do tại sao Lý Hùng không nói rõ.
Đó là vì vợ của Võ Giải có những đặc điểm cơ thể khác với người thường.
Người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp này chỉ có nửa tần số nhịp tim của người bình thường.
Tim đập là để bơm máu đi khắp cơ thể.
Nếu tần suất đập của một người chỉ bằng một nửa so với người bình thường.
Chưa kể là đi đứng hoạt động, cho dù là nằm ở giường bệnh cũng không cứu được.
Lý Hùng không nói ra vấn đề này.
Đó là để tôn trọng quyền riêng tư của vợ chồng Võ Giải.
Người phụ nữ này, giống như Võ Giải, không phải là một người bình thường.
"Cảm ơn cậu đã hiểu".
Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh nghe mà chả hiểu gì, cậu ta thậm chí còn không biết hai người đang nói về điều gì.
"Ông anh đẹp trai à, tôi muốn hỏi vợ ông có chị hay em gái không?"
Lý Hùng đá Hứa Hạo Nhiên.
Võ Giải cười và nói: "Cô ấy là trẻ mồ côi như tôi".
Lý Hùng chuyển chủ đề về vợ của Võ Giải, nói ngắn gọn về tình hình của Hứa Mộc Tình với Võ Giải.
Võ Giải im lặng sau khi nghe anh nói xong.
Ông ấy nhìn Lý Hùng.
"Lúc nãy khi cậu dùng kim chỉ để khâu, tôi đoán rằng cậu là một bác sĩ rất giỏi".
"Nhưng vấn đề này không thể đơn giản xem xét từ quan điểm y tế được".
"Chúng ta phải nhìn nhận vấn đề này theo một cách suy nghĩ khác".
Lúc này, Võ Giải nói với Hứa Hạo Nhiên: "Cậu có thể ra ngoài hái một cành liễu giúp tôi không".
Hứa Hạo Nhiên nhướng mày, khi Lý Hùng gật đầu, cậu ta lập tức quay người.
Chẳng mấy chốc, Hứa Hạo Nhiên đã trở lại với một cành liễu tươi.
Võ Giải bứt một chiếc lá liễu xanh non mềm mại trên cành.
Sau đó, đi đến một cái vạc gốm bên vườn.
Bình gốm này chứa đầy nước thanh tịnh.
Bên trên còn có một đóa sen.
Có một vài con cá sặc sỡ đang bơi dưới đáy.
Võ Giải nhẹ nhàng đặt chiếc lá liễu vào chum nước.
Ông ấy lẩm bẩm niệm gì đó trong miệng.
"Bao quanh tất cả mọi thứ, tiết lộ sự thật".
Sau đó, một cảnh tượng rất đặc biệt xuất hiện trước mặt Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên.
Một hình ảnh hiện ra trên mặt nước hơi gợn sóng.
Trong đó, Hứa Mộc Tình nằm lặng lẽ trên giường bệnh.
Bên cạnh cô, Suzaku đứng nghiêm trang.
"Wow! Thần kì quá?"
Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh bô bô, nhưng vẻ mặt của Lý Hùng vẫn không thay đổi.
Rõ ràng, anh không phải là người mới lần đầu nhìn thấy kỹ thuật này.
Lý Hùng đã từng thấy loại phương thức tương tự như này rồi.
Võ Giải đưa tay ra khuấy nhẹ trên mặt nước.
Chẳng mấy chốc, chiếc lá liễu từ từ chìm xuống.
Nhưng điều kỳ lạ là sau khi lá liễu chìm xuống nửa chừng, nó lại từ từ nổi lên.
Khi các gợn sóng dần ổn định, hình ảnh hiện lên trên mặt phẳng vẫn không thay đổi.
Sau đó, Võ Giải bứt tất cả những chiếc lá trên cành liễu vào giữa lòng bàn tay của mình.
Sau đó, Võ Giải ném tất cả các lá liễu lên trên không.
Những chiếc lá liễu liên tục nhảy múa trong không trung.
Khi những chiếc lá này đáp xuống, hai mắt Lý Hùng sáng lên ngay lập tức.
Bởi vì những chiếc lá liễu này cùng hướng về một hướng.
Thấy vậy, Lý Hùng xoay người rời đi mà không nói lời nào.
"Này, anh rể, có chuyện gì vậy?"
Hứa Hạo Nhiên ngẩn người, thấy Lý Hùng sải bước nhanh, cậu ta lập tức chắp tay tạm biệt Võ Giải, sau đó xoay người đuổi theo.
"Anh rể, chờ em với!"
Võ Giải nhìn theo bóng lưng xa xa của Lý Hùng, khẽ thở dài nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng!"
"Hy vọng cậu có thể vượt qua cửa ải này".
Lúc này, vợ của Võ Giải lặng lẽ đứng bên cạnh Võ Giải.
Cô ấy nói một câu bằng một giọng rất hay.
"Anh ta rất mạnh, những người đó không phải là đối thủ của anh ta".
...
"Anh rể, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Tại sao ông anh kia ném bừa mấy cái lá liễu mà hình ảnh chị gái em lại hiện ra dưới nước, trông rõ thần kì!"
Trên đường trở về, Hứa Hạo Nhiên liên tục đặt câu hỏi, nhưng Lý Hùng không trả lời câu nào.
Lúc này, sắc mặt anh vô cùng u ám.
Cả người toát ra khí thế cuồn cuộn!
Chương 714: Đạo Chính Nhất và đạo Toàn Chân
"Anh rể, dù sao vẫn còn thời gian, anh nói cho em biết đi".
Lên trực thăng rồi mà Hứa Hạo Nhiên vẫn không buông tha.
Lý Hùng thực sự thấy phiền trước mấy câu hỏi của cậu ta, liền lên tiếng.
"Thứ người đó sử dụng lúc nãy là đạo thuật".
Nghe vậy, mắt Hứa Hạo Nhiên bất giác sáng lên.
"Anh rể, ý của anh là, người vừa rồi là một đạo sĩ có thể bắt quỷ hàng yêu sao?"
Lý Hùng gật đầu.
"Nhưng mà không đúng! Vị đạo sĩ này không phải giống như hòa thượng không thể lập gia đình sinh con sao?"
Lý Hùng biết tính cách của Hứa Hạo Nhiên xưa nay đã hỏi là phải hỏi đến cùng, cậu ta sẽ không bỏ cuộc khi chưa có được câu trả lời.
Mà Lý Hùng càng không nói, Hứa Hạo Nhiên sẽ càng vặn hỏi.
Lý Hùng khẽ thở dài, sau đó nói.
"Ở Hoa Hạ chúng ta, đạo sĩ có hai môn phái".
"Lần lượt là "đạo Chính Nhất" và " đạo Toàn Chân".
Nghe đến những danh từ mà mình quen thuộc, Hứa Hạo Nhiên lập tức cười haha.
"Đạo Toàn Chân có phải là môn phái Toàn Chân trong tiểu thuyết võ hiệp không? Người sáng lập môn phái là Vương Trùng Dương".
Lý Hùng gật đầu, đúng là Hứa Hạo Nhiên này lần đầu tiên trong đời nói đúng như vậy.
"Em nói đúng, phái Toàn Chân được thành lập vào thời nhà Tống, ông tổ của nó là Vương Trùng Dương".
Hứa Hạo Nhiên có vẻ rất hào hứng, cậu ta hình như rất hứng thú với kiến thức này.
"Anh rể, thế còn đạo Chính Nhất?"
"Lịch sử của đạo Chính Nhất tương đối sớm. Nó được thành lập bởi Trương Đạo Lăng vào thời Đông Hán".
"Vào thời điểm đó, đạo Chính Nhất còn được gọi là đạo Thiên Sư, giáo Ngũ Đấu Mễ".
Hứa Hạo Nhiên càng nghe càng phấn khích: "Giáo Ngũ Đấu Mễ thì em biết, nó đã có từ thời Tam Quốc rồi!"
Hứa Hạo Nhiên không chỉ thích hát mà còn thích chơi game.
Đôi khi, cậu ta nhốt mình trong phòng, chơi game hơn mười tiếng đồng hồ.
Thông thường, người kết thúc việc chơi game của Hứa Hạo Nhiên là Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân luôn đá văng cánh cửa, sau đó nhéo tai Hứa Hạo Nhiên kéo ra ngoài.
Lý Hùng còn nói: "Sự khác biệt giữa đạo Toàn Chân và đạo Chính Nhất không quá lớn".
"Đều tuân theo đạo tổ Tam Thanh".
"Tuy nhiên, đối với các đạo sĩ ngày nay, có một điểm khác biệt lớn nhất".
"Đó là, đạo Toàn Chân có rất nhiều quy tắc. Một khi chính thức nhập đạo, thì không thể kết hôn và sinh con".
"Nhưng Chính Nhất không có quy tắc như vậy".
"Đem so sánh với nhau, các đạo sĩ của Chính Nhất tự do hơn".
"Giáo Toàn Chân phải buộc tóc, nhưng các đạo sĩ Chính Nhất có thể để kiểu tóc thịnh hành nhất lúc đó".
"Anh rể, chúng ta không biết bọn họ đã kết hôn hay chưa, nhìn thoáng qua làm sao có thể phân biệt được?"
"Xem mũ trên đầu họ".
"Mũ của đạo Toàn Chân có hình tròn, nó còn được gọi là khăn Hỗn Nguyên".
"Mũ đạo Chính Nhất hình vuông, gọi là khăn Cửu Lương".
Nghe vậy, Hứa Hạo Nhiên cuối cùng cũng vỗ tay một cái.
"Anh rể, theo lời anh nói, ông chú chuyên đi bắt cương thi trên TV thuộc đạo Chính Nhất đúng không?"
Lý Hùng sững người một lúc, sau đó gật đầu.
"Ừ, đúng vậy".
Hứa Hạo Nhiên nhiệt tình hỏi.
"Anh rể, vừa rồi ông anh kia không nói gì, sao anh lại vội vàng rời đi thế?"
Lúc này, ánh mắt của Lý Hùng đã nhìn về vị trí của bệnh viện không xa phía trước.
Sau đó, ánh mắt của Lý Hùng dần dần hướng về phía tây nam của bệnh viện.
Nơi đó là phố cổ Trường An.
Môi trường tổng thể ở đó khá hỗn loạn.
Ngoài ra còn có một trường học khá cũ.
Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Lý Hùng dần trở nên tối sầm lại.
Anh nói với Hứa Hạo Nhiên.
"Có một số điều ông ấy không cần nói, anh cũng biết".
"Anh rể, tình hình chị em như nào rồi? Làm sao mới có thể đánh thức chị ấy?"
Lý Hùng hít sâu một hơi, giọng nói dần dần trở nên lạnh lùng.
"Chị gái của em có thể sẽ tỉnh dậy vào tối nay".
"Thật không? Thế thì tốt quá".
So với sự phấn khích của Hứa Hạo Nhiên, biểu hiện của Lý Hùng nghiêm túc hơn.
Đôi mắt anh đảo từ ngôi nhà cổ này sang ngôi nhà cổ khác.
Có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trở lại bệnh viện, Lý Hùng lập tức vào phòng bệnh của Hứa Mộc Tình.
Nhìn Hứa Mộc Tình đang nằm ngủ say trên giường bệnh.
Lý Hùng chậm rãi ngồi ở bên cạnh thủ thỉ.
"Em ngủ thêm chút nữa đi, rồi anh sẽ đánh thức em sớm thôi".
Nói xong, Lý Hùng quay đầu nói với Suzaku đang đứng bên cạnh.
"Đề cao cảnh giác, không cho ai vào căn phòng này".
"Vâng!"
Nói xong, Lý Hùng bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng đuổi theo: "Anh rể, chúng ta đi đâu vậy?"
Lý Hùng đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên.
Có thể nói đây là lần đầu tiên Lý Hùng nhìn Hứa Hạo Nhiên nghiêm túc như vậy.
Đến mức Hứa Hạo Nhiên lập tức không quen.
Cậu ta bị ánh mắt kỳ quái của Lý Hùng nhìn chằm chằm.
"Anh rể, sao anh lại nhìn em vậy?"
Lý Hùng lúc này đột nhiên nói: "Dù sao em cũng rảnh".
"Hơn nữa không phải lúc nào cũng la hét, muốn mở mang tầm mắt sao, đi thôi!"
Tuy rằng Hứa Hạo Nhiên có chút háo hức muốn thử, nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hứa Hạo Nhiên đi theo Lý Hùng.
Sau khi hai người ra khỏi bệnh viện, cũng không lái xe như trước nữa.
Tuy nhiên, Hứa Hạo Nhiên đã đi theo Lý Hùng lên một chiếc xe buýt.
Trong ấn tượng của Hứa Hạo Nhiên, người anh rể này giàu có đến mức đốt không hết tiền, chưa bao giờ đi xe buýt.
Hứa Hạo Nhiên nghiêng đầu đến bên cạnh Lý Hùng, trầm giọng hỏi.
"Anh rể, anh hôm nay làm sao vậy? Sao đột nhiên lại đi xe bus?"
"Trong bãi đậu xe của bệnh viện, có hai chiếc xe nhà ta mà".
Lý Hùng không đáp lại Hứa Hạo Nhiên.
Hai người tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Cứ ngồi như vậy.
Nhìn đám đông lên xuống.
"Đã đến trường trung học số bảy. Hành khách chuẩn bị xuống xe vui lòng mang theo đồ đạc, chuẩn bị xuống xe".
Lý Hùng vỗ vai Hứa Hạo Nhiên, hai người lập tức đứng dậy xuống xe.
Lúc này Hứa Hạo Nhiên phát hiện hai người họ đang đứng trước một ngôi trường trông rất cổ kính.
Bảng hiệu của trường này không còn là trường trung học cơ sở số bảy nữa.
Thay vào đó, là bảng tên của trường dạy nghề.
"Anh rể, chúng ta đến đây làm gì?"
"Tìm đồ".
Nói xong, Lý Hùng dẫn Hứa Hạo Nhiên đi nhanh về phía cổng trường.
"Dừng lại!"
Khi đi qua cổng trường, đột nhiên có một ông già gọi Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên lại.
"Hai người có chuyện gì vậy?"
"Giờ đã tan học rồi, hai người đến đây làm gì?"
Ông già đi tới, nheo mắt nhìn Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên.
"Quái lạ, hai người trông rất lạ, không giống giáo viên ở đây".
Lý Hùng không nói gì.
Mà cẩn thận quan sát ông già.
Anh phát hiện ra rằng ngón giữa và ngón trỏ bên trái của ông lão rõ ràng là có màu vàng.
Khi ông ta nói, miệng ông ta đầy răng vàng.
Hơn nữa còn có một mùi khói nồng nặc trên cơ thể ông ta.
Lý Hùng kéo Hứa Hạo Nhiên lại, nói với cậu ta: "Em đi mua hai hộp thuốc lá Trung Hoa ở căng tin bên cạnh đi".
Chương 715: Tòa nhà này có gì đó
Dù không biết Lý Hùng định làm gì, nhưng Hứa Hạo Nhiên đã làm theo lời anh, mua hai hộp thuốc lá Trung Hoa.
Sau khi đưa hai hộp thuốc Trung Hoa qua, thái độ của ông ta quay ngoắt 180 °.
Ông ta mỉm cười kéo Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên ngồi xuống.
"Cậu trai, hai người đến đây để livestream mấy thứ kinh dị phải không?"
Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên nhìn nhau.
Hứa Hạo Nhiên vội hỏi: "Chú! Làm sao chú biết được?"
Ông già châm một điếu thuốc Trung Hoa và cười.
"Trường của chúng tôi vậy mà nổi tiếng đấy".
"Lâu lâu lại có một nhóm thanh niên như các cậu tới đây, cầm điện thoại di động livestream mấy thứ kinh dị?"
"Tôi nói mấy người trẻ tuổi các cậu! Làm cái gì tốt đẹp không làm, lại đi làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy".
Hứa Hạo Nhiên cũng biết một chút về livestream kinh dị.
Cái gọi là livestream kinh dị chính là mấy người trẻ tuổi rảnh quá, không có gì làm.
Cầm theo điện thoại di động đến một số nơi đã xảy ra các sự kiện siêu nhiên.
Sau đó livestream.
Trên thực tế, toàn bộ buổi livestream sẽ không xuất hiện con yêu ma quỷ quái nào cả.
Nó chỉ là một dạng khác của trò chơi thám hiểm, tập trung vào tâm lý con người.
Lý Hùng trầm mặc ngồi ở bên cạnh, cuối cùng hỏi.
"Chú à, trường này có chuyện gì thật sự kì quái xảy ra không?"
"Đương nhiên là có rồi, nếu như chưa từng xảy ra, thì tôi còn khuyên hai cậu làm gì?"
"Tôi nói cho các cậu biết, đừng nhìn trường học chúng tôi gió êm sóng lặng hiện giờ".
"Khi trời tối, trường học của chúng tôi rất u ám. Chuyện gì cũng có thể xảy ra đấy".
"Hai người nghe lời khuyên của tôi, đừng đi vào nữa".
"Tôi nhớ hai tháng trước, có hai thanh niên không biết thế nào lại đi leo vào trường từ cửa sau và đến phòng thí nghiệm để livestream kinh dị vào ban đêm".
"Kết quả là sau khi vào, họ không bao giờ đi ra nữa".
"Khi chúng tôi tìm thấy họ vào ngày hôm sau, họ đã ngất xỉu trong nhà vệ sinh của phòng thí nghiệm".
"Một người trong hai thanh niên này bị sốc nặng, tôi nghe nói dường như điên rồi".
"Còn người còn lại giờ vẫn nằm trong bệnh viện, chưa tỉnh lại".
Lý Hùng tiếp tục hỏi.
"Chú, dù sao cháu cũng rảnh, chú nói thêm cho chúng cháu biết về trường này đi".
Có hai hộp thuốc lá Trung Hoa trước mặt, ông già không dễ gì từ chối.
Vì vậy, ông ta hút một điếu thuốc và kể cho Lý Hùng nghe về những gì đã xảy ra trong ngôi trường này.
Theo lời kể của ông ta, ngôi trường này vốn là trường Trung học cơ sở số 7 Trường An.
Hơn hai mươi năm trước, một chuyện kinh hoàng đã xảy ra trong tòa nhà thí nghiệm của trường.
Vào một đêm, một nữ giáo viên mang thai đã sinh con một mình trong nhà vệ sinh của tòa nhà phòng thí nghiệm.
Sau đó, nữ giáo viên cắt cổ tay trong nhà vệ sinh rồi tự tử.
Khi cô ấy chết, đứa con trong tay cô ấy vẫn còn ấm.
Nhưng người phụ nữ quét dọn nhà vệ sinh ngày hôm sau đã tìm thấy hai xác chết, một lớn và một nhỏ, trong nhà vệ sinh.
Kể từ ngày đó, nhiều chuyện kì quái đã xảy ra trong phòng thí nghiệm của trường.
Ngay cả ban ngày khi học sinh đi vệ sinh trong phòng thí nghiệm, họ cũng sẽ gặp những chuyện đáng sợ.
Ví dụ, khi ngồi xổm trong nhà vệ sinh, liền nhìn thấy một bàn tay thò ra từ dưới hố.
Có người xả nước trong nhà vệ sinh, nhưng thứ chảy xuống không phải nước, mà là máu đỏ tươi.
Giờ tự học buổi tối, có người thấy một người phụ nữ ở hành lang ôm một đứa trẻ.
Dần dần, nhiều người đều có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Ngoài ra còn có tiếng hát ảm đạm của phụ nữ dỗ trẻ con.
Nghe đến đây, Hứa Hạo Nhiên bất giác toàn thân rùng mình.
Cậu ta phát hiện ra rằng toàn bộ bàn tay của mình đã nổi hết da gà.
Hứa Hạo Nhiên rụt cổ lại.
"Chú! Đừng nói mấy thứ đáng sợ như vậy chứ? Trên đời này làm gì có mấy chuyện như vậy?"
Ông già khịt mũi: "Có tin hay không là tùy các cậu".
"Dù sao tôi cũng đã nói rồi, nếu hai cậu đi vào mà gặp rắc rối thì đừng trách tôi không nói trước".
Nói xong, ông già cầm lấy chiếc ghế đẩu nhỏ và đi về phía phòng trực ban.
Đi được vài bước, ông ta dừng lại và hơi xoay người.
Lúc này, trên mặt lông già hiện lên một nụ cười rất kỳ quái.
"Nếu hai người thực sự muốn gặp loại chuyện đó".
"Tôi khuyên các cậu nên đợi sau 9:00 tối hẵng đến tòa nhà phòng thí nghiệm".
Khi ông già đi rồi, Hứa Hạo Nhiên nuốt nước bọt nói với Lý Hùng.
"Anh rể, hai chúng ta sẽ không tới tòa nhà thí nghiệm kinh khủng kia vào nữa đêm đấy chứ?"
Lý Hùng cười nhìn Hứa Hạo Nhiên: "Sao em lại sợ thế?"
"Anh đùa em chắc, em mà sợ gì?"
"Thế thì, sau chín giờ chúng ta lại đến".
Nói xong, Lý Hùng nắm lấy cổ áo Hứa Hạo Nhiên, hai người bước nhanh rời đi.
Sau khi hai người rời khỏi trường học.
Ông già ngồi trong phòng thường trực hút thuốc, khoanh chân.
Nhìn thấy hai người rời đi, trên mặt lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Ông già nói với không khí xung quanh mình.
"Thế nào? Hai thằng này nhìn cũng được, đúng không?"
Có giọng nói của một người đàn ông khác trong không khí.
"Thằng lớn đó không chỉ đẹp trai mà máu cũng rất ngon".
"Hì hì, còn tôi thích thằng nhỏ hơn".
Sau khi dứt lời, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt ông già trong phòng trực ban.
...
9:00 buổi tối.
Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên dễ dàng trèo qua bức tường ngoài trường học.
Sau khi tiếp đất, Hứa Hạo Nhiên bất giác rùng mình.
Lúc trước đến đây, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy trường học này rất an tĩnh.
Bây giờ sau khi trời đã tối, cậu ta lại cảm thấy bầu không khí và môi trường của trường học đặc biệt u ám.
Đèn đường trong trường vẫn sáng.
Nhưng ngay cả khi có ánh đèn này, toàn bộ ngôi trường trông vẫn âm u và lạnh lẽo.
Lý Hùng liếc nhìn xung quanh, sau đó nói với Hứa Hạo Nhiên Nhiên: "Nếu em sợ thì cứ đợi ở đây đi".
Tác dụng của phương pháp khích tướng của Lý Hùng rất tốt.
Tinh thần của Hứa Hạo Nhiên đột nhiên tăng vọt.
"Anh rể, đừng coi thường em".
"Mặc dù không biết sẽ gặp chuyện gì".
"Nhưng để cứu chị gái, chuyện gì em cũng sẽ làm!"
Lý Hùng khẽ gật đầu rồi dẫn Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng đến tòa nhà phòng thí nghiệm.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến tầng dưới của tòa nhà phòng thí nghiệm.
Đi mãi đi mãi, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy như thể cậu ta nhìn thấy một thân ảnh lung lay nơi khóe mắt của mình.
Cậu ta đột ngột quay đầu lại và nhìn sang.
"Hóa ra là một cái cây nhỏ".
Hứa Hạo Nhiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lúc này bước vào hành lang.
"Cộp cộp!"
Bước chân của Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên Nhiên vang vọng trên dãy hành lang dài.
Đang đi, Lý Hùng đột nhiên dừng lại.
Bởi vì Lý Hùng nhanh chóng dừng lại.
Hứa Hạo Nhiên không kịp phản ứng đã đập mạnh vào lưng Lý Hùng.
"Anh rể, anh làm sao vậy…"
Hứa Hạo Nhiên còn chưa kịp nói xong, Lý Hùng đã ra hiệu cho cậu ta im lặng.
"Đừng nói gì, nghe đi".