“Không ngờ rằng chúng mày lại chạy tới chỗ đường cùng ngõ cụt này. Xem ra vận mệnh của nhà họ Tôn đúng tận rồi.
Những kẻ này giống như những con hổ đói, khí thế hung dữ, kẻ nào kẻ nấy giơ vuốt nhe nanh.
Ánh mắt của kẻ cầm đầu dán chặt vào người Tôn Thượng Hương.
Váy của Tôn Thượng Hương đã bị rách rất nhiều chỗ, đôi chân ngọc ngà trắng nõn thon thả của cô ta càng thêm mảnh mai, lộ ra dưới ánh đèn mờ ảo.
Cho dù cô ta đã khoác áo choàng của Lý Hùng.
Dáng người thanh tú ấy vẫn khiến người ta chảy nước miếng.
Người đàn ông đó vừa nói vừa cười: “Nơi này thật tuyệt!”
“Lão đại đã nói rồi, ở trên sân thượng này, để anh em chúng tôi chăm sóc cho cô ba thật tốt”.
“Cô ba lát nữa có thể la hét như thế nào tùy thích, hét càng to càng tốt!”
“Ồn ào”.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Chỉ nghe thấy tiếng “pặc” một cái.
Người đàn ông đang cười dâm đãng tỏ ra đắc ý, nửa khuôn mặt bị Lý Hùng đánh cho méo mó.
Chiếc răng dính đầy máu của hắn ta rơi xuống đất!
Kinh ngạc!
Không chỉ các cao thủ hai nhà họ Châu và họ Lục, ngay cả Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước đòn ra tay này của Lý Hùng!
Trước đó, Lý Hùng và Tôn Bá Đương giao chiến với nhau, vì Lý Hùng ra tay thật sự quá nhanh.
Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu vẫn chưa kịp phản ứng, Tôn Bá Đương lúc đó đã bị trọng thương rồi.
Còn bây giờ, Lý Hùng dùng phương pháp đơn giản nhất.
Một cái tát, chỉ là một cái tát.
Cao thủ số một nhà họ Châu bị đánh như một đứa trẻ lên ba!
“Mẹ mày, mày muốn chết đúng không!”
Người đàn ông đó gầm lên phẫn nộ.
Nắm đấm của hắn ta vụt về phía mặt Lý Hùng.
Không có âm thanh va chạm.
Bởi vì năm ngón tay của Lý Hùng giống như bóng ma, nắm chặt lấy cổ tay của người đàn ông kia.
“Rắc rắc”.
Nhẹ nhàng xoay.
Gãy rồi!
Lý Hùng nhanh chóng vươn tay phải ra, bóp cổ đối phương.
“Ặc!”
Vừa rồi không ngừng tự hào vỗ ngực là cao thủ số một của nhà họ Châu.
Chết rồi!
Động tác của Lý Hung uyển chuyển rõ ràng, liền mạch lưu loát.
Giống như vươn tay ra bẻ một cành cây khô một cách dễ dàng.
Lý Hùng xoay người đi về phía cửa.
“Tôi có hơi buồn ngủ rồi, quay về phòng nghỉ ngơi đây”.
“Hưng Bá, Tiểu Thất”.
“Có!”
Cam Hưng Bá và Vương Tiểu Thất đồng thanh trả lời.
“Những tên rác rưởi còn lại, giao cho hai cậu xử lý”.
Đến lúc này, các cao thủ hai nhà họ Châu và họ Lục mới phát hiện ra, một trong số hai người đàn ông đang nướng thịt bên cạnh mình chính là Mãnh hổ Phú Châu Cam Hưng Bá.
Tối nay, ngay từ đầu khi bọn họ bao vây nhà họ Tôn đã nhận được tin Mãnh hổ Phú Châu Cam Hưng Bá đã khuất phục người khác.
Và người đàn ông trước mắt chính là người đã thu phục Cam Hưng Bá.
Chạy!
Đây là phản ứng đầu tiên lóe lên trong đầu chúng.
Có hai kẻ vội vàng chạy ra cửa.
Vào lúc này, một lưỡi dao sắc bén xẹt qua trong bóng tối!
Xoẹt!
Xoẹt!
Cắt xuyên qua bóng tối một cách đơn giản và gọn gàng, cắt cổ hai người đàn ông cùng một lúc!
Máu bắn tung tóe!
Trong màn sương đẫm máu, Vương Tiểu Thất đứng ở lối vào sân thượng, một tay cầm dao, khẽ nhíu mày, nhếch mép cười.
“Mấy người đã đến đây rồi thì đừng vội vàng đi như vậy chứ”.
Vừa dứt lời, Cam Hưng Bá ném một cái cánh gà nướng vào trong miệng, nhai nát cả xương lẫn thịt, phát ra những âm thanh “tóp tép"!
“Đúng vậy! Đã đến rồi thì đừng đi, ở đây chơi với bọn tao!”
Trong lúc nói chuyện, Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Bá cùng ra tay.
Ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng!
Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu sững sờ nhìn mọi thứ trước mặt!
Bọn họ bị sốc không chỉ vì Cam Hưng Bá.
Mà còn có người trông rất khiêm tốn bên cạnh Lý Hùng - Vương Tiểu Thất.
Mới nhìn, Vương Tiểu Thất trông giống như một tên lưu manh trên đường phố.
Nhưng ai có thể ngờ được con dao trên tay cậu ta lại nhanh như vậy!
Nhìn thấy bóng lưng của Lý Hùng dần dần khuất xa.
Lúc này, đầu gối của Tôn Trung Mưu từ từ khụy xuống.
“Phịch” một tiếng, hắn quỳ trên mặt đất.
“Lý Hùng, tôi cầu xin anh, cầu xin anh hãy cứu gia đình chúng tôi!”
Lý Hùng dùng bước, hơi quay đầu lại.
“Hưng Bá, Tiểu Thất”.
“Có!”
“Dọn dẹp xong rác ở đây thì đến nhà họ Tôn”.
“Vâng!”
Lúc này, hơn một nửa số người trong gia đình họ Tôn đã bị giết và bị thương.
Tôn Bá Đương một mình đối phó với sáu cao thủ của hai nhà họ Châu và họ Lục.
Trên người lão có vô số vết thương và đang dần trở nên kiệt sức.
Vết thương của lão càng ngày càng nặng
Tay chân lão đều đang run lẩy bẩy.
Nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là khí thế của lão.
Đó là niềm tự hào của một tông sư!
Trong khi Châu Vũ đang chỉ huy đám thuộc hạ bao vây Tôn Bá Đương.
“Các người nhanh lên! Trước tiên đi giết Tôn Văn Đài và Tôn Bác Nghĩa cho tôi!”
Ba cao thủ nhà họ Châu lập tức hướng về phía Tôn Bác Nghĩa, người đang được một số vệ sĩ bảo vệ.
Nhìn thấy số lượng vệ sĩ càng ngày càng ít đi, Tôn Bác Nghĩa càng trở nên hoảng loạn bối rối.
Anh ta xoay người chạy vào nhà.
Nhưng đúng lúc này, một bóng đen chợt lóe qua bên cạnh.
Một cao thủ nhà họ Lục, trên tay cầm con dao đâm vào sau lưng Tôn Bác Nghĩa, hắn ta nở một nụ cười gian xảo.
“Phập!”
Đâm mạnh vào cơ thể.
Chỉ là, người bị đâm không phải là Tôn Bác Nghĩa.
Mà là Tôn Văn Đài vừa từ bên cạnh lao đến.
“Bố!”
Tiếng kêu ai oán!
Phẫn nộ hét lớn!
Cao thủ nhà họ Tôn ở bên cạnh, vội vàng chạy tới.
Nhưng lúc này, Tôn Văn Đài đã không ổn rồi.
Ông ta ngã vào lòng Tôn Bác Nghĩa, cẩn thận đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt Tôn Bác Nghĩa.
Ông ta luôn miệng lẩm bẩm: “Là bố có lỗi với con, là bố có lỗi với con!”
“Bố, bố không có lỗi, là do con vô dụng, là do con có mắt như mù đã cưới con ả Kỳ Ti Mẫn về nhà!”
Tôn Văn Đài muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng cổ họng ông ta đã ứa máu, phát ra một âm thanh “hự hự” kỳ quái.
Lúc này, một chiếc xe Bentley sang trọng đi tới.
Hai người xuống xe, là Kỳ Ti Mẫn và Tôn Lượng.
Kỳ Ti Mẫn vừa xuống xe, dùng một chiếc khăn tay màu trắng thêu hoa che mũi rồi nói bằng một giọng điệu chán ghét: “Sao vẫn chưa đánh xong nữa?”
“Tôi nói này, tốc độ của mấy người thật sự quá chậm rồi đó!”
Cô ả quái gở Kỳ Ti Mẫn dắt theo Tôn Lượng đi tới.
“Ây yo, không ngờ ông lão cao quý quyền lực của nhà chúng ta cũng biến thành bộ dạng như thế này rồi”.
Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của Tôn Bá Đương, Kỳ Ti Mẫn vô cùng đắc ý.
“Con đàn bà chết tiệt này! Tao giết chết mày!”
Tôn Bá Đương gầm lên một tiếng và lao về phía Kỳ Ti Mẫn.
Châu Vũ dắt theo một đám cao thủ lập tức đuổi theo can ngăn, đánh lui Tôn Bá Đương.
Chương 277: Tiễn chúng mày cùng lên đường
Tôn Bá Đương lùi về phía sau mấy bước, cơ thể lão đột nhiên run lên, phun ra một ngụm máu.
Lão vẫn chưa ngã, nhưng sắc mặt lão vô cùng tệ, tay chân run lên bần bật.
Ai cũng có thể nhìn ra được, nhà họ Tôn coi như xong đời rồi!
“Tao giết chết mày, tao giết chết mày, tao giết chết mày!
Tôn Bác Nghĩa, người bình thường luôn hiền lành và hào phóng, giờ đây như một kẻ điên, chộp lấy con dao trên mặt đất và lao về phía Kỳ Ti Mẫn.
Tôn Lượng đột nhiên xuất hiện và hạ gục người bố trên danh nghĩa của mình chỉ bằng một cú đá.
“Dựa vào tên phế vật như ông mà dám giết mẹ tôi, ông còn không tự soi gương xem bộ dạng của ông bây giờ như thế nào?”
Tôn Lượng đang đứng, Tôn Bác Nghĩa ngã xuống đất.
Tôn Lượng nhìn xuống Tôn Bác Nghĩa đang nằm thoi thóp.
Tôn Lượng bước lên phía trước.
Lấy một cây gậy từ trong tay người bên cạnh.
Hai tay hắn giơ lên cao, đập một gậy xuống người bố nuôi từ nhỏ đã luôn yêu thương và nuông chiều hắn.
Lúc này, phía sau Tôn Lượng đột nhiên xuất hiện một người.
Sau đó, cơ thể Tôn Lượng khẽ run lên.
Một con dao xuyên qua cơ thể Tôn Lượng từ phía sau!
“Không!!”
Kỳ Ti Mẫn phẫn nộ hét lên đầy đau đớn.
Cô ta lao như bay đến chỗ Tôn Lượng.
Lúc Tôn Lượng quay đầu lại, vẻ mặt không thể nào tin được.
Thấy người giết mình lại chính là người có quan hệ máu mủ ruột già với mình – Châu Vũ.
“Bố, tại sao vậy? Tại sao?”
“Bởi vì mày không phải con của tao!”
Châu Vũ rút dao ra, lại đâm vào!
Rút ra!
Lại đâm vào!
“Tao chỉ có một đứa con trai”.
“Nhà họ Châu chúng tao chỉ cần một đứa con trai”.
“Còn loại tạp chủng như mày, đến bố nuôi của mình cũng dám giết, giữ lại mày thì có lợi gì chứ?”
“Tên khốn kiếp, tên khốn kiếp, tên khốn kiếp, tôi giết ông, tôi giết ông!”
Kỳ Ti Mẫn như phát điên lao về phía Châu Vũ.
Châu Vũ dùng tay trái tát cho Kỳ Ti Mẫn một cái, cô ta ngã rầm xuống đất.
Hắn nắm tóc Tôn Lượng, ném cơ thể đang dần lạnh lẽo của Tôn Lượng xuống bên cạnh Kỳ Ti Mẫn, nói với cô ta.
“Đời này tao ghét nhất chính là loại đàn bà tự cho mình là đúng”.
“Loại đàn bà như mày, dã tâm quá lớn, lòng quá xấu xa, cơ thể quá bẩn”.
“Tất cả tài sản của gia tộc Tôn Thị sẽ chia đều cho hai gia đình họ Châu và họ Vũ bọn tao’.
“Mày và con trai của mày không còn bất kỳ giá trị lợi dụng gì hết”.
“Chết đi, cùng chết với nhà họ Tôn của mày đi, như vậy đồ khốn kiếp như mày vẫn có thể giữ được danh tiết”.
Nói xong, Châu Vũ chộp lấy con dao sau lưng Tôn Lượng.
Rút ra xong, lại đâm vào.
Lúc này, hắn đâm xuyên qua cả cơ thể của hai mẹ con đang nằm trên đất.
Máu bắn ra tung tóe!
Kỳ Ti Mẫn run lẩy bẩy, cô ta muốn cầu xin lòng thương xót.
Trong đầu cô ta lóe lên vô số lý do để Châu Vũ không giết cô ta.
Nhưng bây giờ, cô ta không thể nói được!
Cô ta vốn nghĩ rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Cô ta vỗn nghĩ rằng, con trai cô ta có thể trở thành người đứng đầu nhà họ Tôn.
Địa vị của cô ta cũng được tăng theo.
Từ đó về sau, ở đất Phú Châu này không cần phải kiêng nể bất kỳ ai, mặc ý làm bừa.
Cô ta càng không thể ngờ rằng, thì ra người đàn ông không phải món đồ chơi trong tay cô ta.
Thì ra người đàn ông có thể tàn nhẫn như vậy!
Châu Vũ đứng dậy, quay lại nhìn Tôn Bá Đương và những người còn lại của nhà họ Tôn.
Châu Vũ vỗ tay nói: “Được rồi, bây giờ cũng tiễn bọn mày cùng lên đường”.
Đột nhiên, một chiếc ô tô phanh kít lại.
Khi mọi người quay đầu nhìn sang, liền thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ở cửa biệt thự.
Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu bước xuống xe trước.
Khi nhìn thấy hai người bọn họ, Châu Vũ đột nhiên cười lớn.
“Ha ha ha! Không ngờ, thật không ngờ!”
“Cứ nghĩ là sẽ tốn ít thời gian bắt hai con chuột đã chạy trốn này quay lại”.
“Chúng mày lại ngu ngốc đến mức quay lại nộp mạng. Việc đó đã tiết kiệm cho tao rất nhiều thời gian đấy”.
Trong lúc nói chuyện, Châu Vũ phất tay, một đám cao thủ lập tức xông lên đòi giết.
Lúc này, lại có một chiếc xe khác nhanh chóng đi tới.
Hai người bước xuống xe.
Cam Hưng Bá! Mãnh hổ Phú Châu.
Khi nhìn thấy hắn, đám người Châu Vũ lập tức biến sắc.
Hắn không thể ngờ, Tôn Thượng Hương lại tìm đến Cam Hưng Bá.
Châu Vũ quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Chúng mày gọi Cam Hưng Bá đến đây thì đã sao nào? Tối nay kẻ nào đến đây đều phải chết!”
“A…”, Cam Hưng Bá lúc này mới hắng giọng nói một câu: “Ông đừng hiểu nhầm, tôi chỉ đến đây để xem thôi”.
Châu Vũ và Lục Chính Bình bên cạnh nhìn nhau, hai người đồng thời bật cười.
“Người biết rõ thế cục hiện tại chính là kẻ khôn ngoan, có thành viên như cậu Cam đây ra nhập, chúng tôi có thể được xem là hổ mọc thêm cánh rồi!”
Cam Hưng Bá vẻ mặt khinh thường: “Hai lão già chết tiệt các ông mà muốn tôi đây dập đầu quỳ lạy, đúng là nằm mơ!”
Nói xong, Cam Hưng Bá chủ động mở cửa sau xe.
Một người đi đôi giày da giản dị bước xuống từ trong xe.
Lý Hùng mặc một bộ quần áo bình thường, nét mặc bình thản xuất hiện.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Hùng xuất hiện, Tôn Bá Đương cười một cách điên cuồng: “Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Ông trời không tuyệt đường sống của nhà họ Tôn!”
Vốn dĩ Tôn Bá Đương vẫn đang muốn nín nhịn đến hơi thở cuối cùng.
Khi nhìn thấy Lý Hùng xuất hiện, lão đột nhiên thả lỏng cơ thể, ngay lập tức phun ra một ngụm máu, sau đó ngã quỵ trên mặt đất.
Ngay cả khi đã sức cùng lực kiệt, Tôn Bá Đương vẫn nở nụ cười trên môi.
Lão biết rằng, nhà họ Tôn không thể chấm dứt được!
Chỉ cần có Lý Hùng ở đây, đừng nói là hai nhà Châu – Lục.
Dù cho tất cả những cao thủ của toàn bộ gia tộc ở Phú Châu này đến.
Đều sẽ chết hết!
Sau khi đấu với Lý Hùng, Tôn Bá Đương biết rằng thực lực của Lý Hùng vượt xa lão, còn vượt qua cả tông sư?
Đại tông sư?
Không!
Thậm chí còn còn cao hơn các cấp bậc trong truyền thuyết.
Châu Vũ và Lục Chính Bình không biết Lý Hùng.
Hơn nữa, bây giờ đã đến bước đường này, bọn chúng không thể quay đầu lại, chỉ có thể hét lớn: “Giết cho tao! Giết sạch tất cả bọn chúng cho tao!”
Đúng lúc tất cả các cao thủ nhà họ Châu và nhà họ Lục gầm lên và lao tới đám người Lý Hùng.
Lý Hùng đột nhiên biến mất!
Lúc này, chỉ có gió.
Gió lạnh.
Cơn gió kéo dài thổi đến mang theo cái lạnh buốt xương buốt thịt khiến ai cũng phải run rẩy.
Kêu vang!
Tiếng dao.
Con dao trên tay một cao thủ, đột nhiên rơi xuống đất.
Keng!
Keng!
Keng!
Hàng loạt tiếng leng keng vang lên.
Những con dao lần lượt rơi xuống đất.
Khi con dao rơi xuống cũng là lúc cơ thể nặng nề của chủ nhân con dao đó ngã xuống đất.
Từng cơ thể nối tiếp nhau ngã mạnh xuống đất.
Những người này sau khi ngã xuống, không thể nào gượng dậy được.
Điều đáng sợ hơn nữa là dù ở khoảng cách gần như vậy cũng không một ai có thể nhìn thấy Lý Hùng ra tay như thế nào?
Nhanh đến mức chóng mặt!
Nhanh đến mức không thể tưởng tượng được!
Ngạc nhiên!
Sợ hãi!
Châu Vũ lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, hắn mới kịp phản ứng lại.
Chương 278: Rửa máu
Người đàn ông trước mắt, chính là người đã đánh trọng thương huyền thoại Phú Châu!
Bọn chúng bây giờ đang đối đầu với kẻ có thể đánh cao thủ tông sư cấp cao đến mức bị thương nặng.
Đây rõ ràng là đang tự tìm đường chết.
Đầu óc Châu Vũ quay cuồng.
Hắn nhanh chóng vứt bỏ vũ khí trong tay, chắp tay nói với Lý Hùng: “Anh này, tôi là người đứng đầu nhà họ Châu, tên là Châu Vũ”.
“Bây giờ nhà họ Tôn đã xong đời rồi, thực lực của bọn chúng đã bị giảm đi rất nhiều”.
“Cho dù nhà họ Tôn quy thuận anh, cũng không có cách nào mang lại cho anh nhiều lợi ích”.
"Chi bằng để hai gia tộc họ Châu và họ Lục chúng tôi sau khi phân chia tài sản xong, sau đó sẽ cùng quy thuận làm thuộc hạ dưới trướng anh, anh thấy thế nào?"
“Anh thấy thế nào?”
“Tôi không có hứng thú với số tiền ít ỏi của mấy người”. Lý Hùng bình thản nói một tiếng.
Không phải vì tiền?
Châu Vũ đột nhiên phát hiện ra tối nay Tôn Thượng Hương ăn mặc rất gợi cảm, hơn nữa bên ngoài còn khoác áo khoác của nam.
Châu Vũ lập tức phản ứng lại, vội vàng thay đổi lời nói: “Anh này, nếu như anh có hứng thú với phụ nữ, nhà tôi có ba cô con gái vô cùng xinh đẹp”.
“Con gái lớn đã kết hôn, nhưng vẫn yểu điệu thướt tha”.
“Con gái thứ hai của tôi xinh đẹp duyên dáng, đúng mẫu người mà người trẻ tuổi như anh đây thích”.
“Còn con gái út, nó thậm chí là người đẹp có tiếng ở thành Phú Châu này”.
“Tôi sẽ bảo ba đứa con gái của mình cùng nhau hầu hạ anh!”
“Hơn nữa, tôi cũng nhờ người chuyên nghiệp huấn luyện Tôn Thượng Hương thành một con chó ngoan ngoãn nghe lời”.
“Anh muốn cô ta như thế nào đều được”.
Vừa nghe đến đây, Tôn Thượng Hương tức giận hét lên: “Đồ chó già nhà họ Châu, ông dám!”
Châu Vũ cười giễu cợt: “Cô ba nhà họ Tôn, bây giờ thứ hữu dụng nhất của cô chỉ có cơ thể này thôi”.
“Cái tính khí này của cô thì người đàn ông nào yêu cho được?”
“Chỉ có cách thuần hóa cô, khiến cô phục vụ người khác như một con chó, mới có thể tối đa hóa giá trị của bản thân”.
“Tôi giết chết ông!”
Tôn Thượng Hương lập tức lao về phía Châu Vũ.
Khi cô ta lướt qua người Lý Hùng, Lý Hùng đột nhiên đặt tay lên vai Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương quay đầu lại nhìn chằm chằm Lý Hùng: “Anh không phải thật sự động lòng rồi chứ?”
Lý Hùng trầm mặc không nói gì, đi về phía Châu Vũ và Lục Chính Bình với vẻ mặt bình tĩnh.
“Vừa rồi nhà họ Tôn đã ra điều kiện rồi, tôi cũng chấp nhận rồi”.
Lúc này, Châu Vũ và Lục Chính Bình đều tái mặt.
Lý Hùng càng tiến đến gần, áp lực trên cơ thể anh càng mạnh khiến chúng bất giác run lên và hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.
Châu Vũ lo lắng nói: “Cho dù chúng đưa ra điều kiện gì, tôi đều có thể cho anh điều kiện tốt hơn”.
“Không cho được”.
“Bởi vì con trai thứ ba của nhà họ Tôn đã vứt bỏ tôn nghiêm của mình, quỳ gối xuống trước mặt tôi”.
Nói xong, bóng Lý Hùng đột nhiên lóe lên!
“Bụp!”
“Bụp!”
........
Phú Châu bình lặng.
Nhà họ Châu và nhà họ Lục trong vòng ba ngày đã bị nhà họ Tôn diệt sạch.
Tôn Thượng Hương đến khách sạn Sheraton với vẻ mặt vui mừng, muốn báo tin này cho Lý Hùng.
Quầy lễ tân báo tin cho cô ta biết rằng Lý Hùng đã quay về Đông Hải rồi.
Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân vẫn ở đây, Cam Hưng Bá và Vương Tiểu Thất ở lại để bảo vệ bọn họ.
Tôn Thượng Hương nghe Vương Tiểu Thất nói rằng ở Đông Hải có một việc rất quan trọng phải làm.
Đó chính là Hứa Mộc Tình muốn đi nghe buổi hòa nhạc!
Tôn Thượng Hương sau khi nghe xong tin đó, ngây người ra mất hai phút.
Chỉ vì vợ anh muốn đi nghe buổi hòa nhạc?
Tôn Thượng Hương nhìn về phía Bắc, lẩm bẩm một mình.
Người phụ nữ đó nhất định vô cùng ưu tú.
Không, người phụ nữ ở bên cạnh Lý Hùng không thể dùng từ ưu tú để miêu tả được nữa.
Cô nhất định phải nghiêng nước nghiêng thành.
Xinh đẹp tuyệt trần!
Sau đó, Tôn Thượng Hương dùng một con dao tốt để moi tin từ Vương Tiểu Thất.
Buổi hòa nhạc này là buổi hòa nhạc của Cố Ngôn Hi, một ca sĩ nổi tiếng.
Địa điểm được tổ chức tại Thành Hải.
.........
Thành Hải, sân vận động Yên Sào.
Tối nay, nữ ca sĩ nổi tiếng Cố Ngôn Hi sẽ tổ chức buổi hòa nhạc solo thứ 17 tại đây.
Bốn cổng phía Đông, Tây, Nam, Bắc của nhà thi đấu đã chật cứng người.
Chỉ riêng số nhân viên bảo vệ duy trì trật tự đã hơn một trăm người.
Lúc này, Cố Ngôn Hi đang trang điểm trong phòng nghỉ của sân vận động.
Cô hỏi người đại diện bên cạnh, Phương Văn Văn: “Văn Văn, những vé ghế hạng nhất đó, em chắc chắn đã gửi đến tay Hứa Mộc Tình rồi đúng không”.
Phương Văn Văn là người chị em tốt của Cố Ngôn Hi nên cô ta biết rõ Cố Ngôn Hi đang nghĩ gì.
Mặc dù Cố Ngôn Hi liên tục nói về Hứa Mộc Tình, nhưng trên thực tế người cô ta muốn gặp hơn chính là Lý Hùng.
Tuy nhiên, Phương Văn Văn không nói thẳng ra.
Cô ta cười nói: “Chị yên tâm đi, em đã tận tay đưa mười vé cho cho đàn em Tiểu Thất”.
Nhắc đến Vương Tiểu Thất, Phương Văn Văn thật ra cũng khá nhớ cậu ta.
Tuy nhiên, cậu nhóc này vẫn đang ăn hải sản ở Phú Châu, nửa tiếng trước còn gửi cho cô ta một tấm ảnh.
Mười tấm vé mà Cố Ngôn Hi gửi cho bọn họ đều là những vị trí đẹp nhất.
Ngay khi cô ta bước lên sân khấu, cô ta có thể nhìn thấy ngay Hứa Mộc Tình và Lý Hùng.
Cô Ngôn Hi rất căng thẳng.
Sự căng thẳng đột ngột này khiến cô ta cảm thấy hơi hụt hơi.
Thường ngày, điều khiến cô ta hạnh phúc nhất chính là được hát trên sân khấu.
Cô ta không bao giờ cảm thấy lo lắng, cho dù cô ta đang phải đối mặt với 10.000 người, 100.000 người hoặc thậm chí là hàng triệu người.
Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến việc mình đang hát cho anh nghe dưới ánh đèn sân khấu, Cố Ngôn Hi có một chút nhói ở trong tim.
Anh sẽ đến chứ?
Ừm, anh nhất định sẽ đến.
Đúng lúc này, Hứa Mộc Tình và Lý Hùng thật sự đến rồi.
Lần này, Lý Hùng dắt theo Lý Nhị Ngưu, Hứa Phi Phi và tám thành viên khác trong đội.
Nhưng Cố Ngôn Hi chỉ gửi tặng mười vé.
Mà nhóm Lý Hùng đến tận mười hai người, vậy còn hai vé nữa thì phải làm sao?
“Ơ? Đại ca sao lại đi xếp hàng, chúng ta không phải đi cửa VIP sao?” Lý Nhị Ngưu hỏi Hứa Phi Phi.
“Đồ ngốc cậu thì biết cái rắm gì, cháu gái cháu rể tôi cần không gian riêng tư! Mau đi thôi, đừng cản trở đôi trẻ thân mật!”
Đúng vậy.
Lý Hùng cố ý làm vậy.
Anh cố ý đưa mười vé VIP cho đám người Lý Nhị Ngưu.
Lúc này, Lý Hùng và Hứa Mộc Thanh đang xếp hàng chờ đợi như những người bình thường.
Còn đám mười người Lý Nhị Ngưu đã cầm vé VIP đi vào bằng cửa VIP rồi.
Hứa Mộc Tình đang quan sát xung quanh, cô đột nhiên hỏi Lý Hùng: “Ơ, lạ thật, cô và đám người Lý Nhị Ngưu đi đâu rồi? Sao không thấy bọn họ nhỉ?”
Lý Hùng cúi đầu thấp giọng nói nhỏ vào tai Hứa Mộc Tình: “Vừa nãy anh nhìn thấy cô kéo Lý Nhị Ngưu vào trong rừng cây nhỏ ở bên cạnh”.
Nghe xong câu này, khuôn mặt Hứa Mộc Tình hơi đỏ lên.
Cô từ lúc trẻ đã mạnh bạo như vậy rồi, chuyện như vậy bà ấy có thể làm ra được.
Lý Hùng nắm tay Hứa Mộc Tình theo dòng người từ từ tiến vào hội trường.
Vị trí của bọn họ cách xa sân khấu trung tâm của buổi hòa nhạc.
Hơn nữa, vào lúc này, trước mặt bọn họ là một biển người, ngẩng đầu nhìn lên cũng toàn là người.
Cánh tay Lý Hùng vững chắc ôm chặt Hứa Mộc Tình vào trong lòng.
Tất cả những người đi qua đều sẽ bị Lý Hùng chặn lại.
Hai người bị nhấn chìm trong đám đông.
Rất nhanh sau đó, buổi hòa nhạc bắt đầu.
Ánh đén lấp lánh, đám đông náo nhiệt.
Hòa cùng nhịp điệu của âm nhạc, mọi người bắt đầu nhún nhẩy.
Trên sân khấu lớn, Cố Ngôn Hi từ từ lên cao bằng thang điện.
Đêm nay, cô ta chính là một ngôi sao sáng.
Cô ta là tiêu điểm duy nhất trong ánh mắt mọi người!
Tuy nhiên, Cố Ngôn Hi thoạt nhìn không thấy Lý Hùng,
Có đúng mười người ở những vị trí mà cô ta đã sắp xếp.
Cô ta nhìn thấy Lý Nhị Ngưu và mấy gương mặt quen thuộc.
Nhưng lại không có Hứa Mộc Tình và người duy nhất cô ta luôn ghi nhớ trong tim.
Đám người Lý Nhị Ngưu đến rồi, vậy Lý Hùng và Hứa Mộc Tình ở đâu?
Chương 279: Đưa cô ấy đến khách sạn
Giọng hát của cô trong trẻo thánh thót, khiến người nghe như say như mơ.
Khi Cố Ngôn Hi vừa hát vừa tìm kiếm Lý Hùng và Hứa Mộc Tình.
Khán giả bình thường là Hứa Mộc Tình còn thì thầm than phiền với Lý Hùng.
“Vị trí của chúng ta xa quá, không nhìn thấy cái gì hết”.
Không chỉ có Hứa Mộc Tình đang than phiền về vấn đề này, mà bên cạnh có rất nhiều bạn nữ cũng như vậy.
Lúc này, Hứa Mộc Tình phát hiện một cô gái cách đó không xa, cô ấy đứng rất cao.
Nhìn kỹ hơn, hóa ra cô ấy ngồi trên vai của bạn trai.
Đợi lúc cô quay đầu lại, Lý Hùng đã nhìn cô cười nham hiểm.
Lúc này, Lý Hùng chầm chậm quỳ xuống, nói với Hứa Mộc Tình: “Em ngồi lên đây”.
Hứa Mộc Tình có chút ngại ngùng, đỏ mặt.
Dưới ánh sáng thập quang ngũ sắc, mịn màng nõn nà như một trái đào.
Nếu là khi bình thường, Hứa Mộc Tình không dám làm vậy.
Cô đứng phía sau lưng Lý Hùng, đôi chân dài nhẹ nhàng vẽ lên không trung nửa vòng tròn, đỗ lại trên vai của Lý Hùng.
Lúc cô thu chân còn lại về, cũng là lúc cả người cô đã ngồi trên vai Lý Hùng, cả người tự nhiên mất cân bằng.
Nhìn thấy Hứa Mộc Tình sắp ngã xuống, đột nhiên Lý Hùng đưa tay từ phía sau kéo cả người cô.
Cùng với tiếng kêu của Hứa Mộc Tình, Lý Hùng nhấc bổng cả người cô khỏi mặt đất.
Hứa Mộc Tình ôm chặt đầu Lý Hùng, cô cảm thấy những chỗ hai người tiếp xúc với nhau nóng hổi.
Chỗ kín có cảm giác xáo động mơ hồ.
Sự chú ý của Hứa Mộc Tình rất nhanh đã bị thu hút bởi khung cảnh trước mắt.
Cao quá!
Ở đây, có có thể nhìn thấy khung cảnh trước mắt rất rõ ràng.
Hứa Mộc Tình dần dần học cô gái bên cạnh, giơ hai tay lên, hát cùng họ và lắc lư theo tiếng nhạc.
Mỗi lần thân trên lắc lư.
Mỗi lần thân dưới cọ sát.
Cô hát theo điệu nhạc.
Anh cũng đu đưa theo cô.
Cố Ngôn Hi cũng nhìn thấy Hứa Mộc Tình.
Mặc dù cách rất xa, nhưng vừa nhìn đã thấy cô.
Bất kể là ở chỗ nào, Hứa Mộc Tình đều nổi bật như vậy.
Trong mắt Cố Ngôn Hi, cô mới là ngôi sao!
Ngay tại lúc này, trên khán đài Vip, cũng có một người quan sát thấy ngôi sao này giữa biển người.
Tay hắn cấm chiếc ống nhòm, nhìn là nhận ra ngay Hứa Mộc Tình.
Mặt Hứa Mộc Tình đỏ như một quả táo chín giữa mùa thu.
Toàn thân cô tỏa sáng giữa màn đêm tối tăm.
Thậm chí không có một ánh đèn nào, cô vẫn tỏa sáng nhất trong biển người.
Nụ cười của cô, giống như hương thơm lan tỏa bốn phương.
Thật khiến cho người khác muốn dùng lưỡi nếm nó.
Hôn môi và mút mạnh hơn!
Người đàn ông cảm thấy không còn kiềm chế được sự bồn chồn bên trong con người anh.
Thậm chí hắn ta còn dùng tay trái bóp mạnh đũng quần mình vài lần.
Người đàn ông bỏ ống nhòm xuống, móc móc đầu ngón tay với vệ sĩ bên cạnh.
“Cậu chủ”.
“Cậu nhìn thấy người phụ nữ kia không? Chính là người cao nhất trong đám người kia kìa”.
Lý Hùng có thân hình cao, anh cõng Hứa Mộc Tình, cũng rất nổi bật, vệ sĩ có thể nhìn thấy ngay.
“Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, mày dẫn theo mấy người bắt cô ấy về đây. Thằng đàn ông thì đánh gãy chân tay rồi ném ra bãi rác, còn cô ấy thì đưa đến phòng khách sạn cho tao”.
“Vâng thưa thiếu gia, bây giờ em dẫn mấy đứa qua đó ngay”.
Cuộc nói chuyện giữa người con trai và vệ sĩ đã bị người bên cạnh nghe thấy.
Có một cô gái nói nhỏ với người bên cạnh: “Người này là người như thế nào vậy?”
“Cô nói nhỏ một chút, hắn ta là cậu tư nhà họ Lỗ - thế gia số một ở Thành Hải”.
“Lỗ Vĩnh Hạc?”
“Đúng, là hắn”.
“Trời ơi, chúng ta cách xa hắn ta một chút, nghe nói con người này chuyên làm nhục con gái, nhìn thấy con gái xinh đẹp là thèm muốn, thật đáng sợ!”
“Đừng nói nữa, hắn ta nhất định tìm được mục tiêu rồi, tối nay, người con gái này gặp rủi ro rồi!”
Khi hai người con gái bên cạnh đang nói chuyện, thực ra Lỗ Vĩnh Hạc đã nghe thấy hết.
Nếu như bình thường, hắn ta nhất định sai vệ sĩ bắt hai người lôi đến góc tối cạnh đó, tàn nhẫn đùa giỡn một phen rồi.
Chẳng qua bây giờ, hắn không có hứng thú với thứ dung tục tầm thường này.
Toàn bộ tâm trí hắn đều đặt ở dáng người uyển chuyển lắc lư theo điệu nhạc ở kia.
Người con gái này, càng nhìn hắn càng thấy có hương vị, càng nhìn càng muốn đưa lưỡi ra liếm.
Tối nay, nhất định phải có được cô ấy!
Âm nhạc không ngừng, lắc lư không ngừng.
Hứa Mộc Tình cũng luôn hòa mình vào đó.
Mọi người xung quanh đều hòa vào âm nhạc, hòa mình vào cao trào cảm xúc.
Hứa Mộc Tình ngồi trên vai, không ngừng hát.
Chầm chậm, âm nhạc ngày càng cao, giọng hát của Hứa Mộc Tình cũng ngày càng ngân vang.
Giống như từng tầng từng tầng sóng biển xếp chồng lên nhau.
Tay cô ôm đầu Lý Hùng càng ngày càng dùng sức.
Lực ở hai chân kẹp càng ngày càng chặt.
Lắc lư uyển chuyển.
Càng lắc càng nhanh.
Cô không thể dừng lại.
Cô liên tục lắc hông.
Khi âm nhạc lên đến điểm cao trào, giọng Hứa Mộc Tình lúc ngân vang, lúc trong trẻo.
Tiếp đó, người như từ mây xanh rơi xuống nhẹ nhàng.
Hai chân nơi lỏng, cả người mềm nhũn tuột xuống khỏi vai Lý Hùng.
Lý Hùng sớm đã chuẩn bị hai tay đằng sau nhẹ nhàng đỡ cơ thể mềm mại thơm tho của Hứa Mộc Tình.
Cô ghé vào lưng Lý Hùng, thơm tựa hoa lan.
Lúc này, Lý Hùng giơ tay trái ra, sờ nhẹ lên gáy mình.
Sau đó, lại đưa ngón tay lên mũi ngửi.
Thơm thơm.
Lại mang đến mùi hương đặc biệt khiến người ta ngửi rồi lại muốn ngửi nữa.
“Vợ ơi, em toát nhiều mồ hôi quá, nhưng đến mồ hôi của em cũng thật thơm”.
Nói xong, Lý Hùng liền đưa tay mình lên mũi Hứa Mộc Tình đang thở ra hơi nóng.
Hứa Mộc Tình chỉ ngửi một chút, mặt lập tức ứng đỏ.
Cô dùng nắm đấm nhỏ đấm nhẹ vào lưng Lý Hùng: “Đáng ghét”.
Hứa Mộc Tình cũng không nghĩ rằng, bản thân vừa mới trải qua trải nghiệm như vậy.
Cả người cô bây giờ dựa vào lưng Lý Hùng, má nóng hôi hổi.
Cô ngại đến mức không nói nên lời.
Nhưng tên xấu xa Lý Hùng này, toàn trêu đùa tán tỉnh cô hết lần này đến lần khác.
Khiến cho cô mặt đỏ tim đập thình thịch, đồng thời có chút è dè nhút nhát, một lần nữa trong lòng cảm thấy hương vị ngọt ngào.
Buổi biểu diễn sắp kết thúc.
Lý Hùng cõng Hứa Mộc Tình như vậy rời đi.
Hứa Mộc Tình Phát hiện bên cạnh có rất nhiều người, chỉ có mỗi mình cô là dựa vào lưng Lý Hùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nói nhỏ với Lý Hùng: “Không cần, anh bỏ em xuống đi”.
Lý Hùng nói một cách nghiêm túc: “Anh cũng muốn bỏ em xuống, nhưng chân em bây giờ chắc mềm nhũn ra rồi, không đi được đâu?”
Hứa Mộc Tình đã xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, cô hận một nỗi không thể chui xuống đất được.
Đáng ghét, đáng ghét chết đi được.
Nhưng theo đó, Hứa Mộc Tình có chút lo lắng.
Cô lo sợ Lý Hùng sẽ nghĩ cô quá phóng đãng không?
Hứa Mộc Tình ghé đôi môi đỏ gợi cảm vào tai Lý Hùng hỏi nhỏ: “Chồng ơi, anh sẽ không ghét bộ dạng này của em chứ?”
“Tại sao lại ghét, anh thích còn không kịp nữa ý”.
“Hơn nữa, cổ anh vẫn đang còn hương thơm đây này”.
Trời ơi, ngại chết đi được!
Lý Hùng cõng Hứa Mộc Tình, theo dòng người rời khỏi sân vận động.
Phía trước không xa, một vài người đàn ông cao to đột nhiên xuất hiện.
Chương 280: Mềm mềm
Bọn chúng chặn đường của Lý Hùng.
Tên cầm đầu đeo kính râm.
Hắn hất đầu với tên bên cạnh, nói: "Nữ thì bắt về đây, nam thì đánh gãy tay gãy chân”.
Trời còn đang sáng trưng.
Ban ngày ban mặt.
Mà đám người này chả thèm quan tâm bên cạnh có bao nhiêu người.
Cứ tự nhiên như ruồi, xông lên một cách sỗ sàng.
"Hình như đây là vệ sĩ của nhà họ Lỗ, cổ áo bọn họ đều có gắn huy hiệu kìa”.
"Ây da, toi rồi, toi rồi, đôi này đen rồi”.
"Đừng có hóng nữa, mau đi đi”.
Lúc mọi người đang tránh đi, thì hai vệ sĩ cầm đầu mỗi tên một bên, đặt tay lên vai Lý Hùng.
Cùng lúc đó, bọn họ bắt lấy cánh tay Lý Hùng, kéo mạnh vài cái.
Nhưng Lý Hùng vẫn đứng yên bất động.
Anh giống như một tảng đá.
Không xê dịch một chút nào!
"Thằng này được đấy, lên đi!"
Đúng lúc hai tên vệ sĩ giơ nắm đấm lên định đấm Lý Hùng.
Thì đột nhiên có ai đó nắm lấy tay bọn họ.
Lý Nhị Ngưu tới rồi.
Mặc dù trên mặt vẫn còn một vài vết son môi chưa lau sạch.
Nhưng lúc này vẻ mặt Lý Nhị Ngưu lạnh lùng, giống như dã thú sắp nổi giận!
"Rắc!"
Tiếng xương gãy!
Hét.
Hai tên vệ sĩ lập tức bị đám người Lý Nhị Ngưu vặn gãy xương cổ tay.
Lý Nhị Ngưu hỏi Lý Hùng: "Anh, giải quyết đám này như nào?"
"Bẻ gãy tay chân rồi ném vào thùng rác”.
Sau đó, Lý Hùng coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cõng vợ trên lưng, theo dòng người đi về phía trước.
Trong đám đông, thỉnh thoảng sẽ vang lên giọng nói như muỗi kêu của Hứa Mộc Tình.
"Chồng à, em tự đi được rồi, anh thả em xuống đi”.
"Không, tay của em ngọt ngào mềm mại như vậy sao anh nỡ buông ra chứ”.
Nói rồi, Lý Hùng cũng dùng mười ngón tay đan chặt lấy tay cô.
Chà, cảm giác thật tuyệt.
Mềm mềm.
Mịn mịn.
...
Trong phòng tổng thống của một khách sạn năm sao.
Tên vệ sĩ cúi đầu đứng trước mặt Lỗ Vĩnh Hạc.
"Cậu chủ, mấy người đó thất bại rồi ạ, bọn họ bị bẻ gãy chân tay rồi ném vào thùng rác”.
"Thằng khốn!"
Lỗ Vĩnh Hạc chộp lấy chai rượu bên cạnh đập vào đầu tên vệ sĩ.
"Choang!"
Chai rượu đỏ vỡ tan, rượu bắn tung ra như máu.
"Một lũ rác rưởi!"
"Bình thường chúng nó huênh hoang lắm cơ mà, dương dương tự đắc là mình giỏi giang lắm cơ mà”.
"Thế mà bây giờ còn chả bắt nổi một con đàn bà bình thường!"
"Cậu chủ, theo lời của các anh em bị thương, thì cô ta không phải người bình thường, bên cạnh cô ta còn có một tên vệ sĩ rất mạnh nữa”.
"Tao nhổ vào! Vệ sĩ cái chó gì”.
"Nếu hai người này giàu có, có tiền để mua vệ sĩ, thì bọn chúng có ở góc hẻo lánh nhất buổi hòa nhạc không?"
"Đừng bao biện cho sự thất bại của chúng mày!"
"Tao nói cho mày biết, tao vừa mới uống thuốc, lại còn uống tận hai viên!"
"Giờ tao đang nóng hết cả người lên đây này, tao bây giờ! Lập tức! Ngay lập tức! Phải có được con đàn bà kia".
"Mày đi tìm ngay cô ta rồi đem đến đây cho tao”.
"Nếu không, tao sẽ băm mày ra làm bánh bao nhân thịt!"
"Mai đem cho người khác ăn đấy!"
Tên vệ sĩ rùng mình một cái, nhìn ánh sáng gần như điên cuồng trong mắt Lỗ Vĩnh Hạc, rồi nhanh chóng quay người rời đi.
Tên vệ sĩ lập tức lấy điện thoại di động ra: "Anh, em cần anh giúp!"
"Nói”.
"Cậu chủ muốn có một người phụ nữ”.
"Người phụ nữ này và người đàn ông của cô ta tuy ăn mặc rất bình thường, nhưng bên cạnh họ có mấy người rất mạnh”.
"Mấy tên đàn em của em đều bị xử hết rồi, anh giúp em được không?"
"Giúp thì giúp được, nhưng giá cả phải thỏa thuận trước. Anh em thân thích còn phải sòng phẳng, huống hồ gì anh em chúng ta”.
"Anh yên tâm, sau khi xong việc em sẽ chuyển cho anh 100.000”.
"Được, nói cho tôi biết địa chỉ của hai người đó!"
"Không tới hai mươi phút nữa, chúng sẽ ở trước mặt cậu!"
Sau khi màn đêm buông xuống, một chiếc ô tô Mercedes-Benz màu trắng dừng lại trên phố ở khu phố cổ Thành Hải.
Ở đây có một cửa hàng lâu đời chuyên bán đồ ăn vặt nửa đêm.
Cửa hàng nhỏ, trang trí cũng rất đơn giản.
Vào thời điểm này, không có nhiều người trong cửa hàng.
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình ngồi đối diện nhau.
Lý Hùng hai tay chống cằm, không ngừng chớp mắt nhìn Hứa Mộc Tình.
Nét ửng hồng trên gương mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình vẫn chưa phai đi.
Trên bàn có một đĩa gà kho xé phay, hai tô hoành thánh và vài đĩa đồ ăn kèm.
Hứa Mộc Tình rất thích ăn gà vào ban đêm.
Cô đến đây sau khi được Cố Ngôn Hi giới thiệu.
"Đừng nhìn em nữa mà! Con gà này sắp nguội rồi đấy, mau ăn đi”.
"Vợ à, em mới là người thích ăn thịt gà, không phải anh. Em ăn thịt gà đi, anh sẽ ngắm em ăn”.
Lý Hùng một câu hai câu đều nhắc cô ăn thịt gà, làm Hứa Mộc Tình không thể không nghĩ đến chuyện khác.
Khuôn mặt hồng hào của cô lại đỏ ửng lên.
Để tránh việc tiếp tục bối rối như vậy, Hứa Mộc Tình nhanh chóng chuyển chủ đề.
Cô đưa cho Lý Hùng một cái đùi gà và nói: "Mặc dù Thành Hải là một đô thị quốc tế, ở đây có rất nhiều cơ hội”.
"Nhưng để sản phẩm của tập đoàn chúng ta thâm nhập vào các kênh của họ thì vẫn hơi khó”.
"Anh nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"
Lý Hùng cầm cái đùi gà lên, vừa ăn vừa nói: "Bắn người trước hết phải bắn ngựa, bắt giặc thì phải bắt vua trước”.
"Tập đoàn của vợ muốn thâm nhập vào Thành Hải, tất nhiên phải bắt đầu từ với công ty quyền lực nhất của Thành Hải rồi”.
"Ngày mai, anh sẽ dẫn người đi xử bọn họ”.
Nghe vậy, Hứa Mộc Tình không khỏi nhếch miệng cười: "Anh cho rằng đây là cái bang đánh nhau chắc? Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt quá!"
"Những tập đoàn này hoặc là các nhánh của nước ngoài hoặc là các ngành công nghiệp của các gia tộc lớn”.
"Chúng ta chỉ là một tập đoàn nhỏ, chống sao lại bọn họ?"
Lý Hùng cầm đũa lên, giúp Hứa Mộc Tình gỡ xương gà.
Anh đặt từng miếng thịt một cách ngay ngắn lên đĩa của Hứa Mộc Tình.
"Việc to thì co lại cho thành nhỏ”.
"Đừng đánh giá người ta quá cao”.
"Cho dù đó là gia tộc lớn hay tài phiệt nước ngoài”.
"Thì chúng đều là dã thú có hai mắt và bốn chân”.
"Em chỉ cần cầm roi đánh vài cái, thì chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay”.
Mặc dù mấy câu nói của Lý Hùng chả đứng đắn chút nào, nhưng lại sinh động đến mức khiến Hứa Mộc Tình cười khanh khách.
Lúc này, điện thoại di động của Hứa Mộc Tình vang lên.
Cố Ngôn Hi đến rồi.
Cả hai trò chuyện vui vẻ.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Mộc Tình hào hứng nói với Lý Hùng.
"Chồng à, em có tin vui cho anh”.
"Sẽ có một buổi chiêu đãi vào tối mai, Ngôn Hi sẽ giới thiệu cho em một số doanh nhân khá có tiếng ở Thành Hải”.
Lý Hùng cười gật đầu.
Hứa Mộc Tình lại nói: "Chồng, anh đúng là ngôi sao may mắn của em đấy”.
"Từ khi anh xuất hiện, gia đình chúng ta ngày càng tốt hơn”.
"Hơn nữa em gặp được rất nhiều người tốt, đều nhờ anh cả đấy”.
Khóe miệng Lý Hùng cong lên.
Anh xử hết mấy bọn xấu rồi thì đương nhiên sẽ còn lại người tốt thôi.