Bởi bao năm qua, cô ấy sống lang thang không nơi nương tựa, chỉ muốn ổn định cuộc sống.
Tuy nhiên, khi Hứa Mộc Tình nói muốn giao công ty quần áo cho Lý Na, Lý Na đã trực tiếp từ chối.
Dưới sự thuyết phục không ngừng của Hứa Mộc Tình, Lý Na mới từ từ chấp nhận lời đề nghị của Hứa Mộc Tình.
Năng lực hiện tại của Hứa Mộc Tình không chỉ thể hiện ở lĩnh vực kinh doanh.
Cô cũng có tài năng nhìn người và khả năng thuyết phục.
Hứa Mộc Tình nói trúng tim đen.
Không chỉ khiến Lý Na chấp nhận lời đề nghị của mình, đồng thời còn giải tỏa mong muốn sâu sắc của Lý Na về sự thành công trong sự nghiệp.
Lý Na cũng từng là một học sinh giỏi.
Cô ấy có tài năng thiên bẩm.
Chẳng qua cuộc sống khó khăn đã làm lu mờ đi sự giỏi giang đó.
Ngày ngày sống trong sự nghèo khổ.
Để tồn tại, cô ấy đã phải vật lộn để mưu sinh.
Và đã quên mất lý tưởng của mình.
Cô ấy chỉ muốn sống sót.
Để con trai mình có thể sống như những người bình thường.
Việc Lý Phi trở về với gia tộc đã trở thành điều tất yếu.
Có thể thấy được điều này qua cách đối xử của Lý Hùng đối với mẹ con Lý Na.
Là người thừa kế tương lai của gia tộc họ Lý.
Điều kiện sống của Lý Phi đã thay đổi 180o.
Lý Na không còn cần phải lo lắng về kế sinh nhai nữa.
Khi đó, cô ấy cũng có thể dành phần đời còn lại để thực hiện lý tưởng của mình.
Lời nói của Hứa Mộc Tình đã khiến Lý Na như sống lại lần nữa.
Lý Na nói với Hứa Mộc Tình rằng kế hoạch ban đầu của cô ấy khi tiếp quản công ty quần áo là sản xuất một thương hiệu trong nước có thể vươn ra thế giới.
Cô ấy muốn những người nước ngoài mặc trang phục Hoa Hạ.
Hứa Mộc Tình đã đàm phán với Doanh Tử Hanh về vị trí của công ty.
Hứa Mộc Tình trực tiếp dùng hai mươi triệu để mua một xưởng may.
Ngoại trừ việc các công nhân ban đầu trong xưởng may vẫn không thay đổi.
Lý Na dự định đưa một nhóm người quen của mình qua đó.
Những người này chính là những người phụ nữ đã đồng cam cộng khổ cùng Lý Na.
Lúc này, Lý Na đang cùng một đám phụ nữ lớn tuổi ngồi ở trước cửa nói chuyện phiếm.
Lý Na đã thay một bộ quần áo chỉnh tề.
Sau khi sửa soạn lại, bỗng chốc cô ấy như trẻ ra cả chục tuổi.
Một số người nhìn Lý Na nhất thời còn không nhận ra.
Sự thay đổi này của Lý Na cũng mang đến cho họ một niềm hy vọng mới.
Khi nhóm phụ nữ ngồi xuống trò chuyện.
Là vệ sĩ của Hứa Mộc Tình và Lý Na, Vương Tiểu Thất và Thang Chiêu Đệ lặng lẽ đứng bên cạnh họ.
Một đám phụ nữ ngồi tán gẫu với nhau, Vương Tiểu Thất chắc chắn là không thể ngấm được.
Cậu ta chỉ ngậm điếu thuốc trong miệng, tựa lưng vào cột điện bên cạnh, chán nản nhìn xung quanh.
Lúc này, một đám người hùng hùng hổ hổ xông tới.
Nhìn thấy hai người nước ngoài da ngăm dẫn đầu, Vương Tiểu Thất mỉm cười.
"Hê hê! Nãy giờ chán muốn chết, cuối cùng cũng có hai người thú vị đến rồi này".
Vương Tiểu Thất cả người phấn chấn lên, chuẩn bị bước về phía trước.
Đột nhiên, Thang Chiêu Đệ cuốn theo một cơn gió thơm, đứng bên cạnh Vương Tiểu Thất.
Thang Chiêu Đệ vươn tay giữ vai Vương Tiểu Thất lại, nhìn chằm chằm vào cậu ta nói.
"Đừng quên lời đại ca đã dặn, nhiệm vụ chính của chúng ta là bảo vệ chị dâu".
"Cố gắng đừng làm mọi thứ rối tung lên".
Vương Tiểu Thất cười ha ha, đặt tay lên mu bàn tay của Thang Chiêu Đệ.
Thang Chiêu Đệ giống như một con thỏ, nhanh chóng thu tay lại.
Lập tức trừng mắt với Vương Tiểu Thất: "Anh làm gì vậy?"
"He he, bà xã, giao cho em bảo vệ hai chị dâu đấy, anh sẽ xử lý đám này".
Thang Chiêu Đệ liếc nhìn hai người nước ngoài da ngăm đen, sau đó trầm giọng nói.
"Cẩn thận một chút, hai người này xem ra cũng có thực lực đấy".
Vương Tiểu Thất vội dí sát mặt vào gần Thang Chiêu Đệ: "Vợ à, em lo cho anh sao? Anh cảm động quá!"
Vương Tiểu Thất một câu bà xã, hai câu bà xã khiến mặt Thang Chiêu Đệ đỏ bừng.
Cô ấy đẩy Vương Tiểu Thất ra nói: "Mau lên, mau xử lý đám người này đi, đừng để hai chị dâu sợ hãi".
"Được!"
Vương Tiểu Thất cười haha bước đến.
Hai tên nước ngoài cao lớn, da ngăm đen đứng trước mặt Vương Tiểu Thất.
Nhìn Vương Tiểu Thất bằng ánh mắt đầy khinh thường.
Như thể Vương Tiểu Thất là một con kiến mà họ muốn giẫm chết lúc nào cũng được vậy.
Ngụy Hải Đông và Lý Thủ Hạo nhìn nhau.
Ngụy Hải Đông nhìn Vương Tiểu Thất hai tay đút túi, miệng ngậm điếu thuốc, đột nhiên bật cười.
"Phế vật từ đâu ra thế này? Dám chặn đường của tao à".
"Hai người, lôi thằng này vào trong ngõ đánh gãy hết tay chân cho tôi".
Đối đầu với Vương Tiểu Thất, Ngụy Hải Đông thậm chí còn không thèm dùng đến hai Quyền Vương.
Hai vệ sĩ mặc áo đen lập tức giậm chân, giơ nắm đấm lao về phía Vương Tiểu Thất.
Bọn họ vừa đến trước mặt Vương Tiểu Thất, chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt.
Trong tầm mắt của họ, Vương Tiểu Thất chợt thấp thoáng thành một cái bóng.
Sau đó, trước khi hai vệ sĩ kịp phản ứng, cổ họng của họ bất ngờ bị một bàn tay bóp chặt.
"Rắc!"
Cổ hai tên vệ sĩ lập tức lệch đi, hai tên đó hét lên một tiếng, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
Sau khi rơi xuống đất, không ai trong số họ thiệt mạng.
Tuy nhiên, vì trật khớp xương cột sống nên cơ thể đã bị tê liệt hoàn toàn, thậm chí còn không thể cử động được.
Kỹ năng của Vương Tiểu Thất đã tiến bộ hơn so với nửa tháng trước.
Mọi đàn em xung quanh Lý Hùng, không ai là lười biếng cả.
Ngay cả Lý Nhị Ngưu, người ở tận Ninh Châu, cũng không ngừng rèn luyện bản thân.
Ai cũng biết đại ca Lý Hùng của họ có sức mạnh thần sầu.
Họ sẽ không chỉ ở mãi một nơi nhỏ.
Không bao lâu nữa, họ sẽ theo Lý Hùng đến một nơi lớn hơn.
Còn nơi này lớn đến mức nào?
Chuyện này sẽ có diễn biến ra sao?
Họ đều không rõ.
Họ biết rằng chỉ cần đi theo bước chân của Lý Hùng, họ nhất định sẽ sống một cuộc đời huy hoàng hơn bất kỳ ai khác.
Ngụy Hải Đông thậm chí còn không nhìn thấy Vương Tiểu Thất đã ra tay như thế nào.
Nhưng Lý Thủ Hạo lúc này đã bị sốc.
Với thực lực là cao thủ cảnh giới Chiến Vương, mặc dù ông ta có thể nhìn rõ quỹ đạo di chuyển của Vương Tiểu Thất.
Nhưng Lý Thủ Hạo biết rằng khi ông ta đấu một chọi một với Vương Tiểu Thất, ông ta sẽ bị đánh bại.
Mặc dù có thể nhìn ra tốc độ của Vương Tiểu Thất bằng mắt thường, nhưng ông ta lại không có khả năng đối phó.
Lúc này, Lý Thủ Hạo muốn cảm ơn Ngụy Hải Đông.
Nếu Lý Thủ Hạo thực sự chỉ mang theo một nhóm vệ sĩ ít ỏi tới, thì sẽ không đủ để đánh với chàng trai trước mặt.
May mắn thay, Ngụy Hải Đông đã bỏ tiền ra để thuê hai Quyền Vương trong thế giới ngầm.
Ngụy Hải Đông lập tức hô lên với hai Quyền Vương cao to có nước da ngăm đen.
"Các người còn đứng đó làm gì, tiến lên đánh chết thằng ranh trước mặt cho tôi".
"Yên tâm, đánh chết thì tôi sẽ chịu trách nhiệm".
Hai người nước ngoài da ngăm đen vốn nhập cảnh trái phép sang Hoa Hạ.
Cả hai đều có tiền án tiền sự, chỉ biết dùng nắm đấm kiếm tiền.
Hai người vừa nghe thấy tiếng hô của Ngụy Hải Đông, không nói thêm lời nào, họ lập tức lao về phía Vương Tiểu Thất!
Chương 687: Anh rể tao sẽ không tha cho mày
Tốc độ của họ rất nhanh.
Hai người một trái một phải phối hợp ăn ý với nhau liên tục đấm về phía Vương Tiểu Thất.
Hai Quyền Vương dù có đấm nhanh đến đâu vẫn không thể chạm vào người của Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất giống như một bóng ma, nhởn nhơ chạy xung quanh hai người họ.
Sau khi hai Quyền Vương đánh đấm một hồi, họ nhận ra rằng họ không thể nhìn thấy thân ảnh của Vương Tiểu Thất đâu nữa.
Lúc này, Ngụy Hải Đông ở phía sau không xa hét lớn: "Hai tên ngốc kia, tên khốn kia ở sau lưng các người đấy!"
Ngay lúc hai Quyền Vương quay lại, tay của Vương Tiểu Thất đột nhiên ở sau đầu họ, bùm bùm hai tiếng nặng nề.
"Bùm!"
"Bùm!"
Hai Quyền Vương cao to vạm vỡ ngã lăn ra đất.
Vương Tiểu Thất quay lại nhìn Lý Thủ Hạo và Ngụy Hải Đông trước mặt mình.
"Được rồi, trợ thủ mà các người phái tới đã bị tôi hạ gục rồi, giờ đến phiên các người chứ nhỉ?"
Khi Vương Tiểu Thất từng bước đến gần, Ngụy Hải Đông hét lên.
"Đừng qua, đừng qua đây! Tao nói cho mày biết, anh rể của tao là Lý Hán Thần!"
"Nếu mày dám động vào tao, anh rể tao sẽ không tha cho mày đâu!"
Ngụy Hải Đông vừa dứt lời, ánh mắt Vương Tiểu Thất lóe lên một tia sắc bén.
Trong nháy mắt, Vương Tiểu Thất vèo một cái đã đứng ở bên cạnh Ngụy Hải Đông.
"Bốp!"
Vương Tiểu Thất tát vào mặt Ngụy Hải Đông một cái.
"Giờ tao động vào mày rồi đấy, anh rể mày đâu?"
"Bốp!"
Vương Tiểu Thất tát Ngụy Hải Đông một cái nữa!
Khi Vương Tiểu Thất tát đến cái tát thứ ba, đột nhiên một cơn gió lạnh vù đến!
Ngay lúc đó, cảnh giác toàn thân Vương Tiểu Thất tăng lên đến cực điểm.
Bàn tay vung về phía Ngụy Hải Đông được một nửa, đã lập tức thu về.
Ngay sau đó, Vương Tiểu Thất nhanh chóng ngồi xổm xuống, cả người lướt nhanh trên mặt đất giống như trượt băng vậy.
Trong nháy mắt, Vương Tiểu Thất đã đứng cách đó mười mét.
Khi Vương Tiểu Thất ngẩng đầu lên, cậu ta phát hiện có hai người xuất hiện ở chỗ cậu ta đang đứng.
Trang phục của hai người đàn ông này rất bình thường.
Nhìn qua dường như không có gì đặc biệt.
Nhưng hai người này cho Vương Tiểu Thất cảm giác vô cùng nguy hiểm.
"Ha, không ngờ còn có hai vị cao thủ nữa đến!"
Mặc dù Vương Tiểu Thất cười cợt nhả, nhưng cơ bắp cậu ta lại nổi lên cuồn cuộn, cho thấy một trạng thái chuẩn bị.
Cùng lúc đó, Thang Chiêu Đệ, người đứng cách đó không xa quan sát, cũng chậm rãi đứng bên cạnh Vương Tiểu Thất.
Thang Chiêu Đệ nói với Vương Tiểu Thất: "Hai người này rất lợi hại, một mình anh không phải là đối thủ của bọn họ".
Khi Lý Thủ Hạo nhìn thấy hai người này, vẻ hoảng sợ trên mặt đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự phấn khích.
Bởi vì hai người này mới là lực lượng nòng cốt của nhà họ Lý.
Đội chấp pháp!
Khi Ngụy Hải Đông nhìn thấy sự xuất hiện của hai thành viên đội chấp pháp hạng A, hắn cũng phấn chấn cả lên.
Khẩu khí cũng lớn hơn, hắn chỉ vào Vương Tiểu Thất và nói: "Hai người xông lên giết chết thằng chó đó cho tôi".
Tuy nhiên, hai thành viên đội chấp pháp vẫn án binh bất động.
Hai người chậm rãi quay đầu lại nhìn Ngụy Hải Đông nói: "Cậu Ngụy, ông chủ có lệnh, mời cậu quay về".
Nếu là bình thường, ngay cả khi Lý Hán Thần cử người đến, Ngụy Hải Đông cũng chưa chắc đã nghe.
Nhưng khi nghe tin Lý Thiên Sách phái người tới, Ngụy Hải Đông không khỏi rụt cổ lại.
Hắn nhìn thẳng vào Vương Tiểu Thất với ánh mắt cay độc, lạnh lùng nói.
"Thằng kia, mày đợi đấy, tao sẽ sớm dẫn người đến thôi".
"Không ai ở Trường An có thể bắt nạt tao. Trước giờ chỉ có tao mới có quyền bắt nạt người khác".
"Hahahaha! Kể từ bây giờ mỗi ngày chúng mày sẽ sống trong sợ hãi".
"Bởi vì không biết khi nào, người của tao lặng lẽ đứng ở đầu giường của chúng mày, sau đó dùng dao cắt cổ chúng mày!"
Nghe vậy Vương Tiểu Thất không nói lời nào, lập tức nhấc chân định tiến lên.
"Vù!"
Vương Tiểu Thất biến thành một cái bóng!
Cậu ta lao về phía Ngụy Hải Đông!
"Bùm!"
Vào thời khắc mấu chốt, có người đứng trước mặt Ngụy Hải Đông.
Nắm đấm của Vương Tiểu Thất va chạm với hắn trong không trung.
Đội chấp pháp lui về phía sau nửa bước, trong khi Vương Tiểu Thất lui tới ba bước mới có thể đứng vững.
Đội chấp pháp nhìn Vương Tiểu Thất, lạnh lùng nói: "Cậu không phải đối thủ của tôi, nếu không muốn chết thì dừng tay đi".
Vương Tiểu Thất mỉm cười.
"Hì hì, không đấu sao biết ai mạnh hơn ai?"
Trong khi nói chuyện, Vương Tiểu Thất rút một đoản đao từ thắt lưng của mình ra.
Khi Vương Tiểu Thất nắm lấy đoản đao trong tay, khí tức trên người cậu ta lập ức thay đổi.
Vào lúc này, không chỉ có thành viên đội chấp pháp đang đứng trước mặt Vương Tiểu Thất.
Một thành viên khác của đội chấp pháp cũng nghiêm nghị nhìn Vương Tiểu Thất.
Cả hai người đều cảm thấy một luồng sát khí đang tỏa ra.
So với Vương Tiểu Thất tay không vừa rồi, thì Vương Tiểu Thất lúc này vô cùng nguy hiểm!
Đoản đao trên tay Vương Tiểu Thất dường như có thể cắt cổ hai người bất cứ lúc nào!
Vừa rồi Vương Tiểu Thất chỉ vờn hai người này thôi, không bộc lộ hết thực lực ra.
Mỗi người bên cạnh Lý Hùng đều có đặc điểm riêng.
Lý Hùng đã dùng đặc điểm riêng của mỗi người để dạy cho từng người một môn võ thuật phù hợp với họ.
Đám đàn em Vương Tiểu Thất đã nhận được rất nhiều sự trợ giúp từ Lý Hùng.
Và mỗi khi gặp bế tắc, những lời nói bình thường của Lý Hùng có thể giúp họ bứt phá.
Điều khó tin hơn nữa là dường như Lý Hùng có kiến thức võ học vô tận.
Những đàn em này cần gì, Lý Hùng đều có thể dạy những môn võ hoàn toàn phù hợp với họ.
Cây đao trong tay Vương Tiểu Thất càng luyện càng nhanh.
Vương Tiểu Thất đã hoàn toàn nắm được đao pháp đầu bếp róc thịt.
Một tuần trước, Vương Tiểu Thất đã học một đao pháp mới từ Lý Hùng.
Đao đốt củi!
Tên của đao pháp này nghe có vẻ thô tục.
Nhưng trên thực tế nó là đại diện tiêu biểu của đao nhanh.
Lý Hùng nói với Vương Tiểu Thất rằng khi luyện đao pháp này, nếu trong tay cầm một thanh gỗ.
Chỉ cần vuốt nhẹ, cây gỗ sẽ bốc cháy do ma sát nhanh với không khí.
Nếu đang cầm một thanh đao sắt thông thường trên tay.
Nếu thanh đao này dùng để chặt cây, ma sát nhanh giữa lưỡi đao và không khí sẽ tạo ra năng lượng cực lớn.
Lưỡi đao sẽ chuyển sang màu đỏ, đốt sáng những cái cây!
Bí quyết này là đao pháp mà Vương Tiểu Thất sẽ luyện tập trong giai đoạn thứ ba.
So với hai giai đoạn trước, tốc độ tu luyện của giai đoạn này chậm hơn đáng kể.
Nhưng sự hiểu biết mà nó mang lại cho Vương Tiểu Thất là chưa từng có.
Lúc này, khóe miệng Vương Tiểu Thất hơi nhếch lên.
Mặc dù sẽ khó khăn hơn khi đối phó với hai thành viên đội chấp pháp cùng một lúc.
Nhưng trước mặt vợ tương lai, Vương Tiểu Thất, là một người đàn ông, cũng phải ra dáng một chút chứ!
Lúc này thời gian như ngừng lại.
Hai thành viên của đội chấp pháp đã tập trung sự chú ý của họ vào một điểm.
Họ biết rằng chiến thắng hay thất bại chỉ trong một ý niệm mà thôi!
Chương 688: Rốt cuộc thực lực Lý Hùng mạnh cỡ nào
Nếu bọn họ không đỡ được một đao này của Vương Tiểu Thất thì bọn họ thua chắc rồi.
Mà hậu quả của thua là chết!
Ngay khi Vương Tiểu Thất định ra tay.
Điện thoại của cậu ta chợt đổ chuông.
"Reng...reng...reng...."
Tiếng chuông kêu rất đặc biệt.
Cậu ta đã cố tình cài đặt như thế.
Chỉ lúc nào Lý Hùng gọi đến thì nhạc chuông mới kêu như vậy.
Vì thế mà khi nó vừa đổ chuông, sức mạnh mà Vương Tiểu Thất vừa với gồng đã xìu xuống trong nháy mắt.
Cậu ta lập tức rút điện thoại ra cung kính nghe.
"Đại ca ạ!"
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng Lý Hùng: "Để bọn họ đi".
Lý Hùng vừa nói thế, Vương Tiểu Thất nghe theo ngay, cậu ta lập tức thu đao lại.
Không riêng gì hai gã chấp pháp mà đám người Lý Thủ Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ càng thêm sợ hãi người mà Vương Tiểu Thất gọi là đại ca này.
Một tên đệ mà đã ghê gớm thế rồi thì thực lực của đại ca kinh người đến mức nào chứ?
...
Nửa tiếng sau, hai gã chấp pháp đã về đến nhà cũ của gia tộc Lý Thị.
Lúc này, có một ông già tóc hoa râm ngồi trên ghế chính giữa trong phòng khách.
"Bái kiến ông chủ!"
Hai gã chấp pháp cung kính cúi người với ông ta.
Nếu gặp trên đường chỉ sợ không ai nghĩ tộc trưởng nhà họ Lý lại ăn mặc xuề xòa đến vậy.
Nếu không có người nhận ra ông ta, có lẽ tất cả mọi người sẽ coi ông ta như một ông già bình thường mà thôi.
Chỉ có một điểm khác là mắt ông ta rất sâu.
Vẻ mặt bình tĩnh như sự tĩnh lặng trước cơn bão vậy.
Giọng Lý Thiên Sách mang theo khí tức đặc thù.
Ông ta nói với hai gã chấp pháp: "Có gặp Lý Hùng không?"
Hai người đồng thời lắc đầu, trong đó có một người lễ phép nói.
"Chúng tôi không gặp Lý Hùng nhưng suýt thì đánh nhau với tên đệ của hắn".
Lý Thiên Sách hơi cau mày, lập tức hỏi: "Thực lực tên đệ này thế nào?"
Hai gã chấp pháp nhìn nhau, một gã nói.
"Tên này rất đặc biệt, lúc chưa ra tay thì có vẻ cùng lắm là đại tông sư thôi".
"Nhưng hắn vừa ra tay thì thực lực bỗng vọt lên đỉnh cấp tông sư luôn".
"Mà lúc hắn cầm đao trong tay thì thực lực ít nhất cũng là Chiến Vương".
Dù là tộc trưởng gia tộc Lý Thị nhưng lúc Lý Thiên Sách nghe thuộc hạ nói thế, vẻ mặt ông ta cũng rất kinh ngạc.
"Không ngờ bên cạnh Lý Hùng lại có người đặc biệt như vậy".
Lý Thiên Sách từ trước đến nay rất thích người tài, ông ta nói với gã đứng bên trái.
"Lý Tam, cậu thấy có thể lôi kéo người này không?"
Lý Tam lắc đầu ngay.
"Ông chủ, lúc hắn đang định đánh nhau với chúng tôi thì điện thoại của Lý Hùng gọi đến, hắn rất cung kính với Lý Hùng".
"Mà bên cạnh hắn cũng có một ả, hình như cũng có năng lực đặc biệt giống hắn".
"Theo như tin mà chúng tôi điều tra được, bên cạnh Lý Hùng cũng có mấy tên đệ là cao thủ giống như Vương Tiểu Thất".
"Ban đầu bọn chúng cũng chỉ là người bình thường, sau khi gặp được Lý Hùng mới được như thế này".
Lý Thiên Sách im lặng.
Đôi mắt sâu thẳm của ông ta lóe lên sự sắc bén.
"Sông có khúc, người có lúc".
"Không ngờ nhà họ Lý chúng ta lại có một thiên tài".
"Tiếc là Lý Hùng không phải cháu trai tôi".
Lúc nói, trên người Lý Thiên Sách bỗng toát ra khí tức mãnh liệt.
Lý Ba và gã đứng bên không chịu được sức ép nặng nề này.
Hai người lập tức khuỵu gối xuống.
Trán cả hai đầm đìa mồ hôi.
"Năm đó ông có đứa con thiên tài là Lý Mộc, tôi phải hao công tốn sức mới giết được nó".
"Không ngờ giờ lại lòi ra thằng Lý Hùng".
"Chả nhẽ dòng máu chi của ông còn giỏi hơn chi chính của tôi à?"
Khí tức mà Lý Thiên Sách phóng ra ngày càng mạnh.
Luồng sát khí sắc bén cuồn cuộn trong phòng khách.
Lý Tam và gã kia hai tay chống trên đất, cố gắng chịu đựng.
Lý Thiên Sách cực kỳ mạnh.
Dù là thực lực Chiến Vương như Lý Ba cũng chỉ có thể đau đớn chịu đựng nói gì đến người bình thường.
Thực lực của Lý Thiên Sách đã vượt qua sự tưởng tưởng của mọi người.
Không ai biết rốt cuộc ông ta đã đến cảnh giới nào rồi?
Tuy là hai bố con Lý Tấn, Lý Hùng mới nổi lên nhưng trong gia tộc Lý Thị chả ai để ý đến bọn họ.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết đối đầu với Lý Thiên Sách chỉ có đường chết mà thôi.
"Lý Tứ!"
Lý Thiên Sách đột nhiên gọi tên một người.
Bên cạnh Lý Thiên Sách đột nhiên lóe lên một cái.
Một bóng người bỗng xuất hiện.
Kinh công người này đã đạt đến trình độ không tưởng, mắt thường không thể thấy được.
Hắn vừa xuất hiện, Lý Tam vẫn luôn quỳ rạp trên đất thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lý Tam liếc mắt cảm ơn Lý Tứ.
Mặc dù hai người không phải anh em ruột.
Nhưng quan hệ rất tốt.
Tiếc là thực lực của Lý Tam có hạn.
Hắn ta chỉ có thể vào đội chấp pháp, còn Lý Tứ thì trở thành lực lượng nòng cốt của gia tộc.
Hắc vệ!
Trước kia hắc vệ là thị vệ chuyên bảo vệ hoàng thất của triều đình.
Tuy là gia tộc Lý Thị từ hoàng thất trở thành thế gia hàng đầu.
Nhưng thực lực của hắc vệ vẫn không hề suy giảm.
Cho đến nay, bọn họ là nền móng để gia tộc Lý Thị có được chỗ đứng vững chắc.
Đối với người làm việc cho Lý Thị, có thể trở thành hắc vệ là một việc vô cùng vinh quang.
"Lý Tứ, cậu tự mình đi điều tra Lý Hùng".
"Điều tra hắn thật kĩ cho tôi".
"Tôi phải biết chuyện hắn làm mọi lúc mọi nơi, không được để sót".
"Vâng ạ!"
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lý Thiên Sách.
Ông ta hơi đau đầu ngồi trên ghế.
Ông ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Thực ra từ trước tới nay ông ta vẫn luôn rất kiêng dè Lý Tấn.
Bởi vì nói đến dòng máu, chi của Lý Tấn mới là trực hệ của gia tộc Lý Thị.
Đó cũng là lý do tại sao mấy năm nay ông ta vẫn luôn âm thầm chèn ép Lý Tấn.
Cái chết năm xưa của Lý Mộc, Lý Thiên Sách đã đứng sau lưng thêm dầu vào lửa.
Lý Mộc là thiên tài, ở bất cứ mặt nào cũng rất giỏi.
Nhưng về mặt tính kế thì vẫn còn non và xanh lắm.
Bởi vì là một quân tử thắng thắn vô tư nên đến cuối cùng Lý Mộc mới rơi vào kết cục đấy.
Nhưng cảm giác mà Lý Hùng mang đến cho Lý Thiên Sách thì khác hoàn toàn.
Lý Hùng giống Lý Tấn hơn.
Làm việc gì cũng suy trước tình sau.
Là một người cực kỳ nguy hiểm.
Lý Thiên Sách biết rõ tố chất của Lý Phi.
Từ trước đến nay Lý Thiên Sách vẫn luôn quan sát Lý Phi.
Vì ông ta sợ Lý Phi sẽ trở thành Lý Mộc thứ hai.
Chương 689: Nuốt không trôi cục tức này
Vì thế ông ta vẫn luôn âm thầm phái người đi ngăn cản Lý Phi trưởng thành.
Tuy là từ nhỏ Lý Phi đã thông minh hơn người, học cũng rất giỏi.
Nhưng dưới sự chèn ép của Lý Thiên Sách mà Lý Phi cũng chỉ là một học sinh giỏi bình thường thôi.
Nhưng Lý Hùng lại xuất hiện, để cho một học sinh cấp ba chưa từng học võ như Lý Phi đấu với một người có thực lực Chiến Vương như Lý Hán Thần.
Chuyện này làm Lý Thiên Sách nghĩ mãi không ra.
Rốt cuộc Lý Hùng định giở trò gì.
Lý Thiên Sách tin chắc Lý Phi không thể nào đánh thắng cháu trai của ông ta.
Nhưng ông ta không đoán được sao Lý Hùng phải làm như vậy.
Mà không riêng gì Lý Phi, Lý Tấn cũng đến Trường An rồi.
Chuyện này làm ông ta cảm thấy nguy hiểm.
"Lộp cộp!"
"Lộp cộp!"
Lý Thiên Sách nghe thấy tiếng giày cao gót từ sau lưng.
Ông ta rất quen với tiếng bước chân này.
Nếu là mọi khi thì nghe thấy tiếng bước chân này ông ta sẽ cực kì vui vẻ.
Bởi vì chủ nhân của bước chân là đứa con gái mà ông ta yêu thương nhất.
Nhưng giờ ông ta lại cảm thấy hơi cáu kỉnh, bực bội.
Một người phụ nữ mặc bộ đồ rất mốt màu đỏ bước đến.
Lý Thiên Sách nhìn thấy Lý Thiên Kiêu.
Gia tộc Lý Thị có gia phả.
Lúc đặt tên con phải đặt theo quy định của gia phả.
Lúc Lý Thiên Kiêu vừa sinh ra, Lý Thiên Sách đã đặt tên cho bà ta là Thiên Kiêu.
Chuyện này đã làm trái với quy định của gia phả.
Có thể nói, ông ta yêu chiều Lý Thiên Kiêu từ nhỏ.
Lý Thiên Kiêu được bố chiều quen thói, bước nhanh đến trước mặt Lý Thiên Sách.
Mặt bà ta xám xịt.
"Bố, nghe nói thằng Lý Hùng đến Trường An rồi à, hắn đang ở đâu thế?"
Lý Thiên Sách ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Kiêu nói: "Con đừng xía vào chuyện này nữa".
Lý Thiên Kiêu trợn to hai mắt, giọng bà ta cao vút.
"Bố, Lý Hùng giết chết chồng con, bố nghĩ con không xía vào mà được à?"
"Lúc trước ở thủ đô con không làm gì được hắn".
"Nhưng giờ hắn tự chui đầu vào lưới, chạy đến nhà chúng ta gây chuyện, sao con tha cho hắn được chứ?"
Tần Vạn Hào đã chết mất xác, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Lý Thiên Kiêu không cần đoán cũng biết là Lý Hùng giết.
Tuy là tình cảm của hai vợ bình thường không tốt lắm.
Nhưng dù sao trên danh nghĩa Tần Vạn Hào cũng là chồng bà ta, là bố của con bà ta.
Quan trọng hơn là vì Lý Hùng ở giữa cản đường mà kế hoạch bà ta chuẩn bị bao nhiêu năm cứ vậy mà bị đổ vỡ.
Bà ta nuốt không trôi cục tức này.
Lý Thiên Sách hơi nhăn mày.
Ông ta nhìn đứa con gái mà ngày thường mình cực kì yêu thương, cố gắng nhẹ giọng nói.
"Lý Tấn và Lý Hùng bố sẽ tự mình xử lý, con chỉ cần đứng một bên xem là được".
Lý Thiên Kiêu nghe ông ta nói sẽ tự mình xử lý thì sửng sốt.
"Bố, bố mà phải hạ thấp bản thân đi xử lí hai bố con chó chết đấy à?"
"Thế có khác nào chuyện bé xé ra to đâu?"
"Bố chỉ cần cử cho con mấy hắc vệ, con lập tức chặt đầu Lý Tấn và Lý Hùng ngay".
Lý Thiên Kiêu được nuông chiều từ nhỏ.
Ở nơi khác còn hô mưa gọi gió được, nói gì đến giờ đang ở Trường An chứ.
Ở đây, bà ta như vương như chúa, muốn làm gì thì làm.
Lý Thiên Sách hơi bực bội phất tay: "Chuyện đến đây thôi. Bố muốn yên tĩnh một lát, con ra ngoài đi".
Lý Thiên Kiêu không làm gì được, chỉ có thể quay người rời đi.
Lúc đến cửa phòng, ánh mắt bà ta lóe lên sự độc ác.
Lý Thiên Kiêu lập tức gọi quản gia đến.
"Ông mau gọi hai hắc vệ đến đây cho tôi".
Vẻ mặt quản gia khó xử nói: "Cô chủ, ông chủ đã dặn dò rồi".
"Giờ đang là lúc đặc biệt, không có lệnh của ông chủ không ai được sai phái hắc vệ".
Lý Thiên Kiêu giậm mạnh chân.
"Lý Hùng cùng lắm cũng chỉ là con chó được nuôi bên ngoài mà thôi".
"Sao mọi người cứ quan trọng hóa vấn đề, làm như hắn ghê gớm lắm thế".
"Tôi không có nhiều kiên nhẫn để đối phó với đồ chó đấy".
"Được rồi, nếu đã không ai làm thì tôi sẽ tự mình làm".
Lý Thiên Kiêu vội vàng xoay người rời đi.
Bà ta vừa đi vừa rút điện thoại ra gọi.
"Ông Smith, giờ ông có rảnh không? Chúng ta gặp nhau đi".
Nhìn bóng lưng Lý Thiên Kiêu đi xa, trong lòng quản gia bất an.
Ông ta vội vàng đi tìm Lý Thiên Sách.
Nghe thấy lời quản gia nói, Lý Thiên Sách cười lắc đầu.
"Con bé bị tôi chiều hư từ nhỏ rồi".
"Nhưng Trường An đúng là nhà của con bé".
"Cho dù ở nhà có quậy phá ra sao cũng sẽ có người dọn dẹp cho".
"Cứ để nó chơi đi, chỉ cần không động đến lực lượng gia tộc là được".
Vừa nói, mắt Lý Thiên Sắc vừa hiện lên sự xảo trá thâm độc.
"Tôi cũng nhân cơ hội lần này xem xem thực lực của Lý Hùng rốt cuộc thế nào".
...
Buổi tối, phòng tổng thống khách sạn Hilton.
Sau khi Lý Thiên Kiêu và Smith mây mưa, bọn họ vui sướng đi tắm nước nóng.
Hai người mặc áo tắm thảnh thơi ngồi trên ghế sô pha.
Smith rót cho Lý Thiên Kiêu một ly rượu vang đỏ.
"Cạch!"
Hai người chạm ly.
Lý Thiên Kiêu một hơi uống cạn ly rượu.
Trận mây mưa vừa rồi làm Lý Thiên Kiêu thấy rất đã.
Bề ngoài Smith là một người lịch sự, giống như một doanh nhân thành đạt.
Nhưng vừa mới bắt đầu làm tình, ông ta cứ như con thú phát cuồng vậy, làm Lý Thiên Kiêu thấy rất tận hứng.
Sau khi hai người khen ngợi nhau mấy câu, Lý Thiên Kiêu nhìn Smith nói.
"Giờ Lý Hùng đang ở Trường An, tôi nghĩ ông nên hành động ngay vì hắn đã chọc đến bố tôi rồi".
"Ông cũng biết thân thế của bố tôi rồi đấy, xử lí hắn dễ dàng như xử lí một bao rác, quá dễ".
"Nhưng giờ bố tôi đang thả mồi nhử cá".
Smith hai mắt sáng rực nói: "Ý bà là bố bà cũng có hứng thứ với bảo tàng Sấm vương hả?"
Lý Thiên Kiêu cười: "Trên đời này sợ là không có ai không có hứng thú với tiền đâu?"
Smith gật đầu, ông ta nhã nhặn lắc nhẹ lý rượu trong tay.
"Bà nói vậy cũng đúng, giờ chắc chỉ có Lý Hùng mới biết vị trí thật sự của bào tàng Sấm vương thôi".
"Đàn em Mallory của tôi và ông chồng Tần Vạn Hào của bà cũng vì bảo tàng Sấm vương mới chết".
"Món nợ này đương nhiên chúng ta phải tính lên đầu Lý Hùng rồi".
"Nhưng có điều này tôi cứ nghĩ mãi, cho dù là đàn em của tôi hay là chồng bà".
"Vì tìm bảo tàng mà dẫn theo một đám cao thủ".
"Sao cả hai bên đều chết trong tay Lý Hùng được".
"Chẳng lẽ sau lưng Lý Hùng có một đám cao thủ bảo vệ à?"
Lý Thiên Kiêu lạnh lùng nói: "Có hay không tôi không biết"
"Dù sao giờ ông chỉ cần cho người đi xử Lý Hùng".
"Sau khi đánh nhau là ông sẽ rõ".
Chương 690: Quyền vương Muay Thái
Smith nhìn Lý Thiên Kiêu cười.
"Bà Tần, tôi đã gặp rất nhiều kiểu phụ nữ".
"Nhưng trong số bọn họ tôi ấn tượng với bà nhất".
"Nếu không phải bà đã lấy chồng có con, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi bà".
Lý Thiên Kiêu cười lả lướt với Smith: "Hai chúng ta làm bạn tình không tốt à?"
"Giờ chồng tôi chết, tôi cũng tự do".
"Không có hôn nhân trói buộc, tôi muốn làm gì mà chả được".
"Nhưng dù thế nào tôi cũng phải báo thù cho Tần Vạn Hào - chồng mình".
Lý Thiên Kiêu nhìn chằm chằm Smith.
"Làm theo những gì chúng ta nói lúc trước, chỉ cần ông giết chết Lý Hùng rồi xách đầu hắn đến gặp tôi, tôi không cần bảo tàng gì hết".
"Được lắm, tôi thích tính cách thẳng thắn này của bà".
Vừa nói Smith vừa vỗ tay hai cái.
"Bốp!"
"Bốp!"
Lúc này, có người đẩy cửa ra.
Có một người đàn ông cao tầm một mét bảy, làn da rám nắng, nhìn rất bình thường bước vào.
Ngoại hình anh ta chả có gì đặc biệt.
Đi trên đường cũng không thu hút ánh nhìn.
"Bà Tần, tôi giới thiệu một thuộc hạ đắc lực dưới trướng tôi - Chachai".
"Chachai đến từ Siam, anh ta luyện Muay Thái từ năm ba tuổi và giành danh hiệu vô địch Quyền vương Muay Thái khi mới mười ba tuổi".
"Con đường ngôi sao của anh ta rất rộng mở, ngay cả đạo diễn Hollywod cũng mời anh ta đến nước Mễ phát triển”.
"Nhưng tiếc là em gái anh ta bệnh nặng".
"Vì em gái mà anh ta từ bỏ toàn bộ tiền đồ rộng lớn của mình".
"Biến thành một cỗ máy giết người vì tiền chuyện gì cũng dám làm".
"Tính đến nay số người chết trong tay anh ta đã vượt qua số này".
Vừa nói Smith vừa giơ hai ngón tay ra với Lý Thiên Kiêu.
Lý Thiên Kiêu nói thì cười khẩy: "Mới có hai mươi người à".
Smith khẽ lắc đầu.
Lý Thiên Kiêu ngạc nhiên.
"Hai trăm người à?"
Smith vẫn lắc đầu, ông ta cười nói: "Hơn hai nghìn người".
Lý Thiên Kiêu sốc, bà ta giơ tay che miệng.
Vẻ mặt khó tin nhìn Chaicha: "Ông Smith này, ông đang đùa tôi đấy à?"
"Cho dù anh ta là đao phủ thì cũng không thể giết nhiều người như vậy được".
Smith cười nói: "Số mà tôi nói là thật".
"Còn anh ta giết người thế nào tôi sẽ không nói".
"Bà chỉ cần biết rằng, Chachai mà ra tay thì Lý Hùng chết là cái chắc".
Lý Thiên Kiêu cười ha hả: "Nếu đã thế tôi sẽ chờ tin vui từ ông Smith".
Smith cầm lấy cái phong bì từ trên bàn đưa cho Chachai.
Ông ta nói với Chachai: "Tôi nghe thuộc hạ nói cậu mới đưa em gái từ Siam đến Trường An".
"Ở bệnh viện hữu nghĩ quốc tế Trường An có một bác sĩ là giáo sư nổi tiếng thế giới, tôi đã đánh tiếng trước với bọn họ rồi".
"Chỉ cần cậu giết được Lý Hùng, người bác sĩ này sẽ đích thân chữa bệnh cho em gái cậu".
"Viện phí của cô bé cũng mất khoảng năm trăm nghìn tệ".
"Trong phong bì có một tấm ảnh và một cái thẻ ngân hàng, trong thẻ có sáu trăm nghìn tệ".
"Giết chết Lý Hùng, chữa khỏi bệnh cho em gái, còn thừa một trăm nghìn cũng đủ để hai người về Siam sống thoải mái".
Chachai mở cái phong bì, liếc mắt nhìn qua.
Anh ta nhìn ảnh của Lý Hùng, sau khi nhìn kĩ thì hai tay chắp trước ngực cúi chào Smith rồi rời đi.
Sau khi Chachai đi khỏi, Lý Thiên Kiêu nói: "Nhìn người này hơi đần, anh ta có đánh được Lý Hùng không?"
"Chachai là một cao thủ rất có tiềm năng, anh ta mới hai mươi ba tuổi thôi".
"Ngày nào cũng cố gắng luyện Muay Thái".
"Cho dù không biết anh ta có giết được Lý Hùng không".
"Thì chỉ cần anh ta ra tay, chúng ta sẽ biết được thực lực thực sự của Lý Hùng".
Smith vừa dứt lời, ông ta lấy điều khiển bật TV lên.
Hình ảnh bên trong cũng không phải chương trình của TV.
Mà là hình ảnh từ camera theo dõi.
Lý Thiên Kiêu thấy thế thì ngạc nhiên: "Ông vẫn luôn theo dõi anh ta à?"
Smith cười nói: "Chachai không giống với lính đánh thuê bình thường".
"Về cơ bản anh ta không vì tiền mới giết người".
"Anh ta chỉ muốn cứu đứa em gái đáng thương của mình thôi".
"Nếu em gái anh ta chết hoặc có người chữa khỏi bệnh cho con bé".
"Tôi cũng không lợi dụng anh ta được nữa".
"Chachai cũng đoán được chuyện này".
"Tôi cho người theo dõi anh ta, chắc anh ta có biết".
"Mà mục đích tôi làm thế cũng rất đơn giản, tôi rất thích nhìn quá trình anh ta giết người".
Lý Thiên Kiêu cười nói.
"Ông đừng nói nữa, tôi từng này tuổi còn chưa thấy cảnh giết người bao giờ đâu".
"Hôm nay được tận mắt nhìn cũng hay đấy".
Vừa nói xong, phục vụ đấy xe thức ăn từ ngoài vào.
Smith đã chuẩn bị sẵn đồ ngọt và hoa quả.
Ông ta và Lý Thiên Kiêu giống như hai người đang xem bộ phim điện ảnh.
Nhìn Chachai ngày càng đến gần Lý Hùng.
Chachai ngồi taxi đến biệt thự của Lý Hùng.
Đây là khu biệt thự riêng biệt.
Chachai xuống taxi, bước đến góc tường rồi nhảy bật lên.
Anh ta linh hoạt tránh né camera và bảo vệ biệt thự.
Anh ta nhanh chóng đứng ngoài cửa biệt thự mà Lý Hùng ở.
"Sao cửa biệt thự lại mở thế".
Lúc Lý Thiên Kiêu thấy cửa biệt thự Lý Hùng mở thì kinh ngạc.
Smith kinh nghiệm dày dặn, ông ta tự tin nói.
"Rõ ràng Lý Hùng biết Smith sẽ đến".
Smith vừa dứt lời, một chàng trai mặc bộ đồ đơn giản từ trong bước ra.
Lúc Lý Thiên Kiêu nhìn thấy người này thì nhíu mày.
Bởi vì cậu nhóc là người mấy năm nay luôn bị nhà họ Lý bắt nạt - Lý Phi.
"Sao thằng nhóc đó lại ở đây?"
Smith không quen biết Lý Phi.
Mà ông ta cũng chả them để ý đến Lý Phi.
Vì ông ta thấy Lý Phi chỉ là người bình thường không đáng nhắc tới.
Smith cầm bộ đàm.
Ông ta nói với Chachai: "Không cần để ý thằng đó, cậu đi tìm thằng Lý Hùng đi".
Nhưng Lý Thiên Kiêu ngồi cạnh Smith, giật lấy bộ đàm nói.
"Chachai, giết chết thằng nhóc đó, tôi cho cậu một trăm nghìn".
Smith không hiểu gì nhìn Lý Thiên Kiêu.
Trên gương mặt trang điểm đậm của Lý Thiên Kiêu hiện ra nụ cười tàn nhẫn.
"Tôi muốn Lý Phi chết từ lâu rồi".
"Nhân cơ hội này giết chết nó, coi như nhổ được cái gai trong lòng tôi".
Nhưng trong bộ đàm, Chachai nói.
"Tôi từ chối".
Chachai phát âm không chuẩn nhưng giọng rất vang.
"Khốn nạn! Cậu chê ít tiền à, tôi cho cậu thêm một trăm nghìn".