Dư Tú Tú chậm rãi quay đầu nhìn Liễu Bạch.
Lúc này, Liễu Bạch nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của vợ mình.
Liễu Bạch đã từng nhìn thấy ánh mắt này của vợ mình một lần rồi.
Đó là khi vợ anh ấy bị hai người đàn ông làm nhục ở trường trung học, cô ấy định nhảy lầu tự tử, lúc đó là anh ấy đã cứu Dư Tú Tú.
Đó là một buổi đêm đen gió mát.
Liễu Bạch đã thề với Dư Tú Tú rằng anh ấy sẽ bảo vệ cô ấy mãi mãi.
Tuy nhiên, ánh mắt như vậy lại lần nữa xuất hiện!
Liễu Bạch đã nhìn thấy ý nghĩ chết chóc qua ánh mắt đó của Dư Tú Tú.
Phẫn nộ!
Gào thét!
“Ai đến cứu chúng tôi với! Ai đến cứu chúng tôi với!”
Lỗ Vĩnh Hạc cười một cách điên cuồng.
“Bây giờ chúng mày đang ở trong nhà của tao, cho dù Diêm Vương có tới cũng không cứu được chúng mày đâu!”
“Rầm!”
Đột nhiên, cánh cửa biệt thự bị đạp tung.
“Bộp! Bộp!”
Đôi giày da bình thường của Lý Hùng giẫm lên những mảnh thủy tinh, từ ngoài bước vào.
Vừa nhìn thấy Lý Hùng, Lỗ Vĩnh Hạc tức giận trừng mắt lên quát mắng: “Thằng chó này, mày còn dám đến nhà tao à!”
“Tốt lắm, hôm nay tao sẽ đánh chết mày!”
“Người đâu, người ở bên ngoài đều chết hết rồi sao? Mau vào đây cho tao!”
Lý Hùng bình thản nói: “Không cần hét nữa, người ở ngoài bây giờ không thể động đậy được nữa rồi”.
Vừa nói xong, Lý Nhị Ngưu dắt một vài thành viên trong nhóm nhanh chóng đi vào.
Nắm đấm của bọn họ đều dính đầy máu tươi.
Lúc này, Cao Ngọc Thụ dùng tốc độ nhanh nhất và sức lực mạnh nhất của mình đấm về phía Lý Hùng.
Cú đấm của Cao Ngọc Thụ nhanh chóng bị Lý Hùng tóm gọn.
Khi Cao Ngọc Thụ còn chưa kịp phản ứng.
Thì Lý Hùng đã đá vào bụng Cao Ngọc Thụ một cái.
Sau đó, cả người Cao Ngọc Thụ bị đè mạnh xuống đất.
“Bộp!”
“Á!!”
Vô số những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất xuyên vào da thịt của Cao Ngọc Thụ.
Khi hắn ngẩng đầu và hét lớn lên, một nửa khuôn mặt của hắn đã bị ghim đầy mảnh thủy tinh!
Lý Hùng nhấc chân đang giẫm lên người Cao Ngọc Thụ lên rồi bước tiếp.
Đám người Lý Nhị Ngưu cũng đi theo Lý Hùng, từng người một giẫm lên người Cao Ngọc Thụ một cái.
Mỗi lần bọn họ đạp lên người Cao Ngọc Thụ đều có thể nghe thấy tiếng hắn kêu gào thảm thiết.
Khi thành viên cuối cùng của đội bước qua, tiếng kêu gào của Cao Ngọc Thụ đã ngừng lại.
Có thể là hắn ngất rồi, cũng có thể là hắn chết rồi.
Lúc này, không ai quan tâm đến nhân vật nham hiểm, tầm thường như vậy nữa.
Lý Hùng dìu Liễu Bạch đang quỳ dưới đất lên.
Anh đặt tay ở trên chân của Liễu Bạch, nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Tất cả những mảnh thủy tinh vỡ dính trong da thịt nhanh chóng bay ra ngoài.
“Chồng ơi, anh không sao chứ!?”
Liễu Bạch ôm chặt Dư Tú Tú.
Dư Tú Tú lao vào trong lòng Liễu Bạch, gào khóc.
Liễu Bạch buông Dư Tú Tú ra, anh ấy vô cùng tức giận nhìn chằm chắm Lỗ Vĩnh Hạc: “Tại sao?”
“Tại sao anh lại đối xử với chúng tôi như vậy?”
“Chúng tôi thành tâm tới đây xin lỗi, vì sao anh lại làm như vậy?”
Lỗ Vĩnh Hạc cười lạnh, biểu cảm trên mặt hắn ta càng lúc càng dữ tợn.
“Bởi vì trong mắt tao, chúng mày không bằng một con chó, con lợn”.
“Tao muốn giết một con chó, một con lợn, có cần phải nói cho chúng biết lí do tại sao không?”
“Bởi vì tôi xuất thân kém hơn anh, là bởi vì tôi không có tiền sao?”
Liễu Bạch hai mắt đỏ hoe hỏi.
“Đúng vậy, bởi vì tao sinh ra trong gia đình quyền quý hơn chúng mày, nên lũ chó lợn chỉ đáng làm vật nuôi cho tao thôi”.
“Lũ chó lợn chúng mày, chỉ có thể làm vật mua vui cho tao thôi”.
Lỗ Vĩnh Hạc lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lý Hùng, nói: “Đồ chó chết, mày có bản lĩnh thì tới giết tao luôn đi!”
“Tao là người nhà họ Lỗ, nếu mày dám động tới tao, bố tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu”.
“Mày và vợ mày, và người nhà mày, tất cả đều phải chết!!”
Lỗ Vĩnh Hạc lại chỉ tay vào Liễu Bạch: “Còn mày, tao nhớ rõ mặt của mày và vợ mày rồi đấy”.
“Chúng mày sống ở đâu tao cũng biết rõ”.
“Từ nay về sau, chúng mày đừng hòng được ngủ ngon”.
“Tao sẽ dành thêm chút thời gian để chơi đùa với chúng mày!”
“Lần này, tao nhất định sẽ chơi chúng mày đến chết!”
“Á!!!”
Gầm lên giận dữ một cách điên cuồng.
Liễu Bạch trút hết những giận dữ và đau khổ trong lòng.
“Vì sao? Vì sao mấy người cứ ức hiếp chúng tôi như vậy?!”
“Chúng tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì!”
“Tại sao ông trời lại bất công như vậy?”
“Vì sao vậy!!?”
Tiếng gào thét giận dữ của Liễu Bạch vang vọng khắp trong căn phòng.
Lý Hùng lúc này mới bình thản nói một câu.
“Vương hầu tương tương bản vô xung”.
“Bách niên hà tây bách niên đông”.
“Kim lân khỉ thị trì trung vật”.
“Bất nhật thiên thư hạ cửu trùng”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Hùng đưa một cây kéo cho Liễu Bạch.
Lý Hùng nhìn Liễu Bạch, giọng điệu bình thản.
Tuy nhiên, mỗi một lời anh nói đều khiến Liễu Bạch khắc cốt ghi tâm.
“Trên đời này không có đúng sai, chỉ có mạnh và yếu”.
“Nếu anh bị người khác ức hiếp, vợ con anh sẽ bị người khác bắt làm nô lệ và lạm dụng”.
“Nếu anh mạnh, bọn họ chỉ có thể dựa vào anh”.
“Người nhà của anh, bạn bè của anh đều sẽ được che chở”.
“Tôi có thể đưa anh đi trên con đường của kẻ mạnh này, nhưng trước tiên anh phải có một trái tim của kẻ mạnh đã”.
Liễu Bạch nhìn cây kéo trong tay Lý Hùng, nghiến răng nghiến lợi lập tức cầm lấy cây kéo đi về phía Lỗ Vĩnh Hạc.
Lỗ Vĩnh Hạc hoảng sợ.
Hắn ta không ngờ Lý Hùng và Liễu Bạch thật sự dám động vào mình.
“Chúng mày muốn làm gì? Chúng mày muốn làm gì?”
“Lúc này, Lý Nhị Ngưu dắt theo vài thành viên trong đội, giữ chặt Lỗ Vĩnh Hạc trên ghế sofa.
Lỗ Vĩnh Hạc vẫn đang dạng rộng hai chân, chống tay dựa vào ghế sofa.
Chỉ là dáng vẻ bây giờ không còn vênh váo tự đắc như vừa nãy được nữa.
Hắn ta bây giờ đang vô cùng khiếp sợ!
“Em gái, em đi với chị ra ngoài đi, chuyện tiếp theo để cho đám đàn ông xử lý là được rồi".
Hứa Phi Phi đưa Dư Tú Tú ra khỏi biệt thự.
Ngay khi hai người vừa bước ra khỏi biệt thự, tiếng hét dữ dội của Lỗ Vĩnh Hạc vang lên!!
……
Biệt thự nhà họ Liễu.
“Gì cơ!? Liễu Bạch thiến Lỗ Vĩnh Hạc!?”
Khi Liễu Côn - người đứng đầu nhà họ Liễu nghe thấy tin này, ông ta bủn rủn chân tay ngồi bịch xuống.
Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.
“Lao đầu vào chỗ chết!"
“Đây rõ ràng là đang lao đầu vào chỗ chết!”
“Thằng chó Liễu Bạch này, ai cho hắn cái lá gan này?”
Liễu Côn chửi một tiếng, vội vàng chỉ vào quản gia bên cạnh hét lớn: “Ông mau chóng trói hai vợ chồng Liễu Bạch mang qua đây cho tôi”.
“Tôi phải tự mình đưa bọn chúng đến nhà họ Lỗ xin lỗi”.
Quản gia cũng sợ hãi đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, nói với Liễu Côn: “Ông chủ, người của chúng ta vừa đi rồi, nhưng tất cả đều bị đánh gãy tay chân, ném ra ngoài”.
“Ông nói gì? Liễu Bạch dám đánh người cho chúng ta phái tới à, sao hắn to gan lớn mật thế?
“Tôi không biết nữa, những người đó cực kỳ hung dữ, tên nào cũng đánh vô cùng hăng”.
“Ngoài ra, Liễu Bạch còn nhờ tôi chuyển lời tới ông”.
“Mau nói đi, bây giờ đã là lúc nào rồi, còn ậm ậm ừ ừ”,Liễu Côn gần như phát điên gầm lên.
Chương 287: Nhờ ngài xử lý
“Liễu Bạch nói, hắn ta đã quá mệt mỏi với những ngày phải làm chó cho gia đình này rồi, từ bây giờ hắn ta muốn làm người”.
“Mẹ kiếp! Tên khốn này chắc làm thân với thế gia nào rồi, bây giờ lại còn dám thách thức tôi!”
Sắc mặt Liễu Côn càng lúc càng trở nên khó coi, sự tức giận hiện rõ dưới đôi mắt.
“Được, hắn ta bây giờ không muốn làm chó, muốn làm người đúng không?”
“Vậy ông lập tức lấy danh nghĩa của tôi thông báo cho toàn bộ Thành Hải”.
“Nói rằng từ nay về sau Liễu Bạch cùng gia đình hắn ta không liên quan gì đến gia tộc Liễu Thị chúng ta nữa”.
“Mấy chục người trong gia đình nhà hắn ta đều bị khai trừ khỏi gia tộc!
“Vâng!”
Người quản gia cũng cho rằng quyết định này của Liễu Côn là rất sáng sốt, và ông ta sẽ thông báo tin này một cách nhanh nhất có thể.
Liễu Côn sắc mặt lạnh lùng, hung tợn nói: “Liễu Bạch à Liễu Bạch, để tao xem xem, bây giờ không có gia tộc chống lưng”.
“Gia đình đổ nát của mày liệu có thể tồn tại được bao lâu!”
“Sáng mai khi nhân viên vệ sinh môi trường đi thu dọn rác, bọn họ sẽ tìm thấy thi thể của cả gia đình chúng mày trong thùng rác!”
Cùng lúc này, tại trang viên gia tộc Lỗ Thị.
“Lẽ nào lại có lý đó, lẽ nào lại như vậy được!”
“Ngông cuồng ngạo mạn, coi trời bằng vung!”
Lỗ Diệu Quang, trưởng tộc gia tộc Lỗ Thị tức giận đến mức đầu bốc khói nghi ngút, mặt đỏ bừng bừng!
Tối qua sau khi biết tin con trai bị người ta đánh gãy chân, ông ta đã rất tức giận, đòi bắt kẻ đánh người và nghiêm khắc dạy cho hắn một bài học.
Kết quả không ngờ được, sáng hôm sau lại nghe tin con trai mình bị thiến, chuyện này làm sao ông ta có thể nhịn được!?
Lúc này, em trai Lỗ Diệu Quang, Lỗ Diệu Huy bước nhanh từ ngoài vào.
“Anh, em vừa nhận được tin, Liễu Côn đã đoạn tuyệt quan hệ với Liễu Bạch rồi”.
“Ông ta đã trục xuất cả nhà Liễu Bạch ra khỏi gia tộc vĩnh viễn”.
“Tên của Liễu Bạch cũng đã bị gạch ra khỏi gia phả của nhà họ Liễu”.
“Tốt! Liễu Côn không hổ danh là lão hồ ly”.
“Lúc này vứt bỏ mối hiềm nguy, ông ta làm như vậy là rất đúng!”
“Không còn cái mác gia tộc Liễu Thị cản trở nữa, em lập tức dắt người đến giết cả nhà Liễu Bạch cho anh!”
Lỗ Diệu Huy vội vàng nói: “Anh, hay là chúng ta giữ lại cái mạng cho Liễu Bạch và vợ hắn ta? Đem bọn chúng tới đây cho anh xử lý”.
“Không cần, con trai anh đã bị thiến rồi, bây giờ giữ lại hai cái mạng chó của chúng nó để làm gì? Chém chết cả nhà chúng nó cho anh!”
“Vâng!”
Nói xong, Lỗ Diệu Huy bước nhanh ra ngoài.
Có hơn hai mươi chiếc xe đậu trong bãi đậu xe của trang viên!
Bọn chúng kẻ nào kẻ nấy khuôn mặt nghiêm nghị, sát khí đằng đằng!
“Tất cả mọi người cầm theo vũ khí theo tôi lên xe, tiêu diệt cả nhà Liễu Bạch!”
“Cạch!”
“Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!”
Tiếng cửa xe đóng lại.
Dưới sự chỉ huy của Lỗ Diệu Huy, đoàn xe hùng hậu hướng về phía nhà Liễu Bạch.
Từ trang viên nhà gia tộc Lỗ Thị chỉ mất khoảng nửa giờ lái xe đến nhà Liễu Bạch.
Tuy nhiên, đã hai giờ trôi qua nhưng Lỗ Diệu Huy và những người khác đều không có tin tức gì.
Lỗ Diệu Quang đi đi lại lại trong phòng khách với vẻ mặt lo lắng.
Lỗ Vĩnh Hạc lúc này đang ở trong phòng trên tầng.
Bộ phận quan trọng nhất của con trai bị tổn thương.
Nhưng vì sĩ diện, Lỗ Diệu Quang không đưa Lỗ Vĩnh Hạc đến bệnh viện.
Thay vào đó, ông ta mời một vị bác sĩ giỏi nhất đến nhà điều trị.
Hiện vết thương của Lỗ Vĩnh Hạc đã được kiểm soát.
Nhưng cuộc đời này của hắn ta coi như xong rồi.
Mặc dù, Lỗ Diệu Quang chưa bao giờ quan tâm đến đứa con trai này, cũng chưa bao giờ cho rằng hắn ta sẽ trở thành người thừa kế sản nghiệp của gia tộc.
Nhưng dù sao cũng là con trai của ông ta.
Mà tên Liễu Bạch nhỏ bé hèn mọn này lại dám động vào con trai của ông ta.
Chính là không ngừng tát vào mặt ông ta, trưởng tộc của gia tộc Lỗ Thị.
Bây giờ, da trên khuôn mặt ông ta đã bị sứt sát rồi!
Bị những kẻ thấp bé như những con lợn, con dê trong gia tộc lớn nuôi làm hỏng rồi!
Cục tức này Lỗ Diệu Quang không thể nào nuốt trôi!
Chỉ là ông ta không hiểu tại sao em trai của mình đã đi đến đó lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức.
Lúc này, quản gia bước nhanh vào.
Nhìn thấy quản gia trên mặt nở nụ cười, Lỗ Diệu Quang vội vàng hỏi: “Có phải nhóm người Diệu Huy bọn họ quay về rồi không?”
Quản gia lắc đầu: “Lão gia, cậu hai nhà họ Uông ở phương Bắc tới”.
Khi nghe thấy câu này, lông mày Lỗ Diệu Quang lập tức nhướn lên vui mừng.
Nhà họ Lỗ bọn họ mặc dù là gia tộc đứng đầu trong mười gia tộc hàng đầu ở Thành Hải.
Nhưng trong mắt các gia tộc lớn ở phương Bắc, bọn họ cũng chỉ là một hộ gia đình nhỏ.
Mà đứng sau nhà họ Lỗ chính là nhà họ Uông ở phương Bắc.
Năm đó vì nhà họ Lỗ bọn họ bám víu được vào nhà họ Uông, mới có được hào quang rực rỡ như ngày hôm nay.
Nhà họ Uông là gia tộc đứng thứ hai ở phương Bắc, thực lực vô cùng hùng hậu.
Không chỉ có thực lực kinh tế rất mạnh, trong gia tộc còn có những cao thủ bậc nhất khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn!
Lần này, cậu hai nhà họ Uông Uông Nghị Sinh đến Thành Hải, đây là cơ hội gặp mặt mà ông ta nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Chỉ cần tiếp đãi cậu hai nhà họ Uông cho tốt, nhà họ Lỗ bọn họ nhất định sẽ nhận được lợi ích lớn.
Đặc biệt là trong giai đoạn gần đây, thế lực ở Thành Hải trải qua những biến động lớn, thế giới ngầm lại thêm một đợt sóng gió.
Nhà họ Lương bị tiêu diệt rồi.
Nhà họ Tề và nhà họ Trương cũng bị tổn thất nghiêm trọng.
Vừa hay có thể nhân cơ hội này thôn tính toàn bộ thế lực của ba gia tộc lớn.
Bằng cách này, nhà họ Lỗ sẽ trở thành bá chủ thực sự của Thành Hải!
Để tiếp đón Uông Nghị Sinh, Lỗ Diệu Quang với tư cách là trưởng tộc, đích thân ra tận cửa chào đón hắn ta.
Lúc này, một chiếc Roll Royce đi tới.
Một người đàn ông bước ra khỏi xe trước.
Lỗ Diệu Quang biết người này.
Lão chính là Ngô Chí Vinh, người đứng đầu gia tộc nhà họ Ngô ở Cô Tô.
Lỗ Diệu Quang không thể ngờ được, Ngô Chí Vinh sẽ xuất hiện ở đây.
Nhưng trước khi ông ta kịp hỏi đã nhìn thấy Ngô Chí Vinh cúi người mở cửa xe.
Một người đàn ông đẹp trai tuấn tú mặc bộ vest trắng, xỏ đôi giày da trắng bước ra khỏi xe.
Người đàn ông tuấn tú này chính là con trai cưng của người đứng đầu gia tộc lớn nhà họ Uông ở phương Bắc, Uông Nghị Sinh.
Theo sau chiếc xe Rolls Royce là một chiếc Mercedes-Benz.
Lúc này, hai người lớn tuổi bước xuống xe.
Khi hai người lớn tuổi này xuất hiện, Lỗ Diệu Quang đột nhiên cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
Rất mạnh!
Trong phút chốc, ông ta cảm thấy mọi hành động của mình đều bị đối phương khóa chặt.
Chỉ cần bản thân làm ra bất kỳ hành động nào không có lợi cho Uông Nghị Sinh.
Sẽ bị hai vị cao thủ này xóa sổ ngay lập tức!
Lỗ Diệu Quang sửng sốt đến mức sau lưng cảm thấy lạnh buốt, mồ hôi lạnh túa ra.
Phải biết rằng ông ta là cao thủ số một của gia tộc Lỗ Thị.
Khoảng cách giữa ông ta và tông sư chỉ còn một bước.
Nhưng rõ ràng, hai người trước mặt này mới chính là cao thủ thật sự!
Hai vị tông sư cùng bảo vệ một người, có thể tưởng tượng được người này cao quý đến mức nào.
Đây mới chính là cậu chủ con nhà quý tộc thật sự.
Toàn thân hắn ta toát ra khí chất thanh cao tao nhã mà người thường không thể nào có được.
Ngay đến tư thế bước đi cũng không giống mọi người.
Trong mắt Lỗ Diệu Quang, Uông Nghị Sinh còn tinh tế hơn cả một món đồ được làm thủ công.
Sự xuất hiện của Uông Nghị Sinh đã xua tan cơn giận dữ và sự xuất ức ban nãy của Lỗ Diệu Quang.
Mấy người thích thù trò chuyện trong phòng khách.
Lúc này, quản gia lại vội vàng đi vào.
Quản gia vốn định đến bên cạnh Lỗ Diệu Quang và nói nhỏ vào tai ông ta.
Kết quả, Ngô Chí Vinh ở bên cạnh chen vào một câu : “Ông Lỗ, chúng ta bây giờ đều được coi là thuộc hạ dưới trướng cậu Uông, có chuyện gì mà lại phải giấu giếm cậu chủ thế?”
“Nếu như là việc tốt, nói ra để mọi người cùng nhau chung vui”.
“Nếu như là chuyện xấu, nhà họ Lỗ các ông không thể tự mình giải quyết”.
“Đến tay cậu chủ đây không phải lại trở thành chuyện nhỏ rồi sao?”
Uông Nghị Sinh rất hài lòng với mấy lời nịnh hót của Ngô Chí Vinh.
Hắn ta khẽ gật đầu, cười nói: “Ông Ngô nói đúng lắm”.
“Nếu ông Lỗ gặp phải chuyện khó gì thì cứ nói với tôi một tiếng, ở Thành Hải này không có chuyện gì mà tôi không xử lý được”.
Uông Nghị Sinh đã nói như vậy, Lỗ Diệu Quang không dám giấu giếm nữa.
Ông ta liếc nhìn quản gia rồi gật đầu.
Quản gia lập tức nói: “Ông chủ, theo tình báo của người chúng ta phái đi, nhị lão gia đã bị bọn chúng đánh gãy tay chân, ném xuống sông rồi”.
Chương 288: Thái giám
“Khi biết tin này, tôi đã phái người nhảy xuống sông để vớt họ lên”.
“Lẽ nào có cái lý đó! Thằng chó Liễu Bạch sao lại dám đối xử với em trai tôi như vậy!”
Lỗ Diệu Quang đập bàn đứng dậy.
Ông ta phẫn nộ gầm lên.
Tức giận muốn đích thân dẫn người đi giết Liễu Bạch.
Ngô Chí Vinh đang hóng hớt bên cạnh, cảm thấy rất vui.
Mục tiêu của lão bây giờ là làm hài lòng Uông Nghị Sinh bằng mọi cách có thể.
Chỉ cần Uông Nghị Sinh vui vẻ, thì chuyện lão muốn báo thù Lý Hùng cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Lần này, để bảo vệ Uông Nghị Sinh.
Chưởng môn Hàn Sơn, Chung Vô Thất đã đích thân mời hai vị trưởng lão ở trong môn phái của mình đi theo bảo vệ.
Hai vị trưởng lão này đều là cao thủ cấp tông sư.
Chỉ cần dẫn theo một người đến Đông Hải.
Là tuyệt đối có thể khiến cho Đông Hải sóng to gió lớn.
Giết chết cả nhà Lý Hùng chỉ cần vài chiêu đơn giản.
Ngô Chí Vinh vội vàng nói: “Xem ra ông Lỗ đây đang gặp phải vấn đề nan giải”.
“Chi bằng nói hết ra cho cậu Uông nghe, để cậu Uông đòi lại công bằng cho ông”.
Lỗ Diệu Quang bây giờ chỉ hận không thể xé rách cái mồm của Ngô Chí Vinh ra.
Nhưng việc đã đến nước này, ông ta cũng không có cách nào khác.
Chỉ có thể ra nói toàn bộ sự việc.
Đối với Uông Nghị Sinh, mười gia tộc hàng đầu ở Thành Hải cũng chỉ như những con kiến.
Chưa kể, đó là gia đình nhỏ Liễu Bạch.
Hắn hoàn toàn không để ý đến gia đình Liễu Bạch.
Tuy nhiên, hắn lại rất quan tâm đến Lỗ Vĩnh Hạc, người đã bị Liễu Bạch thiến.
Không nói gì thêm, Uông Nghị Sinh đưa mọi người lên lầu thăm Lỗ Vĩnh Hạc.
“Đàn ông bị thiến phía dưới, như vậy khác gì thái giám, giọng của thái giám, có phải là rất sắc xéo không nhỉ?”
Uông Nghị Sinh hỏi một câu khiến Lỗ Diệu Quang không thể ngẩng đầu lên được.
Lỗ Diệu Quang miễn cưỡng cười khổ, nói: “Sau này thì không rõ, nhưng bây giờ giọng nói của nó vẫn giống như lúc bình thường”.
“Ồ”.
Uông Nghị Sinh có chút thất vọng.
Lúc này, Lỗ Vĩnh Hạc đang nằm trên giường.
Trình Lỗi ngồi bên cạnh hắn ta.
Khi Lỗ Vĩnh Hạc và Trình Lỗi biết được rằng người đàn ông mặc bộ vest trắng trước mặt chúng là con trai của gia tộc lớn họ Uông ở phía Bắc.
Thì ánh mắt chúng nhìn hắn tràn đầy khao khát và sùng bái.
Mặc dù trong tay bọn chúng có chút tiền, cũng là một trong số những gia tộc lớn nhất ở Thành Hải.
Tuy nhiên, nếu như so với gia tộc ở phương Bắc.
Cho dù là nhà họ Uông thì cũng chỉ là một gia tộc hạng hai ở phương Bắc thôi.
So với bọn họ, đúng là một trời một vực.
Uông Nghị Sinh trông rất dịu dàng và tinh tế.
Mọi người đều cho rằng, hắn tới để hỏi thăm Lỗ Vĩnh Hạc.
Ai cũng không thể ngờ được, Uông Nghị Sinh vừa mở miệng lại hỏi hắn ta một câu như này.
“Cậu cởi quần ra cho tôi xem, cái đó của đàn ông sau khi mất đi rồi trông như thế nào?”
Yên tĩnh.
Rất yên tĩnh.
Vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người trong phòng đều không nói gì, ngẩn người ra nhìn Uông Nghị Sinh.
Đặc biệt là Lỗ Vĩnh Hạc.
Sự tức giận và nhục nhã khiến cơ thể hắn ta run lên.
Muốn hét, muốn chửi!
Nhưng hắn ta không dám.
Lúc này, Lỗ Diệu Quang ở bên cạnh không ngừng dùng mắt ra hiệu.
Cuối cùng, Lỗ Vĩnh Hạc không còn cách nào khác, phải thể hiện mặt nhục nhã nhất của mình ra trước mặt mọi người.
Sau khi Uông Nghị Sinh nhìn thấy, mất hết hứng thú: “Thì ra là như này, rất khó coi”.
Lỗ Vĩnh Hạc bây giờ nhục nhã đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường tử tự.
Tuy nhiên, Uông Nghị Sinh sau đó lại nói thêm một câu.
“Nếu cậu đã nghe lời như vậy, cho tôi xem chỗ riêng tư của mình”, “Vậy thì bây giờ tôi sẽ thực hiện một mong muốn của cậu”.
“Cậu nói cho tôi biết, bây giờ cậu muốn làm việc gì nhất?”
Lỗ Vĩnh Hạc thậm chí không cần suy nghĩ, lập tức nói: “Tôi bây giờ muốn lóc da lóc thịt kẻ tên Lý Hùng đó ra”.
“Rồi sau đó đẩy con đàn bà của hắn ta lên giường, chơi cô ta đến chết thì thôi”.
“Nhưng bây giờ cậu đã không còn là đàn ông nữa rồi, làm sao chơi đàn bà được đây?”
Nghe Uông Nghị Sinh nói như vậy, đôi mắt Lục Vĩnh Hạc lóe lên một tia hung ác.
Hắn ta nhìn thẳng Uông Nghị Sinh, nói: “Cậu Uông, hay cậu thay tôi chơi Hứa Mộc Tình, tôi ở bên cạnh xem là được rồi”.
Uông Nghị Sinh lộ vẻ chán ghét: “Tôi không có hứng thú với những thứ dung tục tầm thường đó”.
Trình Lỗi ở bên cạnh bổ sung một câu: “Cậu Uông, người phụ nữ này tuyệt đối không phải loại dung tục tầm thường”.
“Ở đây tôi có một tấm ảnh của cô ta, mời cậu xem qua”.
Nói xong, Trình Lỗi đưa những bức ảnh mà hắn bí mật chụp được cho Uông Nghị Sinh.
Uông Nghị Sinh vừa cầm lấy điện thoại, thản nhiên liếc một cái, lúc này hai mắt hắn mới sáng lên.
“Người phụ nữ này không tồi, trông ngon đấy”.
“Cô ta ở đâu? Bắt cô ta tới đây ngay”.
Lỗ Diệu Quang đang định nói, Ngô Chí Vinh đã chen vào: “Việc này sợ rằng không đơn giản như vậy”.
Lúc này, trong lòng Ngô Chí Vinh có thể nói là kích động đến mức muốn hét lên thật to.
Lão không thể ngờ rằng Lý Hùng lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa lại còn thiến đứa con trai rác rưởi của Lỗ Diệu Quang.
Đối với Ngô Chí Vinh, đây là thời điểm tốt nhất để trả thù.
Lỗ Diệu Quang nhìn Ngô Chí Vinh, hỏi: “Ý của ông là gì?”
“Lần này chúng tôi đi cùng cậu Uông đến đây, mục đích chính là muốn thống nhất toàn bộ thế giới ngầm ở Thành Hải”.
“Trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu Uông”.
“Đồng thời, phải tránh mọi điều nguy hiểm xảy ra”.
Ngô Chí Vinh lại nói: “Em trai của ông đưa mấy chục người đi đối phó Liễu Bạch, kết quả tất cả mọi người đều bị đánh gãy tay chân rồi ném xuống sông”.
“Liễu Bạch chỉ là một tên tầm thường bị gia tộc Liễu Thị vứt bỏ, hắn ta lấy đâu ra bản lĩnh để đối phó với nhà họ Lỗ mấy người?”
“Điều này cho thấy nhất định có người đứng sau hắn ta”.
“Tôi nghĩ là cậu Uông không nên nhúng chân vào hố bùn này”.
Lão già xảo quyệt!
Chính là nói củ gừng càng già càng cay Ngô Chí Vinh này!
Chiêu kích tướng này của ông ta rất nhanh đã hiệu nghiệm.
Uông Nghị Sinh là cậu ấm được nuông chiều đến hư hỏng trong gia tộc quyền thế, xung quanh hắn không có chuyện gì là không vừa mắt cả.
Lúc này, hắn bị kích động bởi những lời nói của Ngô Chí Vinh.
Uông Nghị Sinh nói với hai vị trưởng lão bên cạnh: “Hai người mau chóng đi bắt con ả Hứa Mộc Tình đó về cho tôi”.
Hai vị trưởng lão khẽ lắc đầu: “Cậu Uông, trước khi tới đây môn chủ đã hạ lệnh, hai người chúng tôi không được phép rời xa cậu trong vòng bán kính một trăm mét”.
Thái độ của hai vị trưởng lão vô cùng kiên quyết.
Nói xong những lời này, bọn họ giống như những cái bốt điện thoai, đứng thẳng sau lưng Uông Nghị Sinh, không nói thêm lời nào.
Trình Lỗi có rất nhiều ý tưởng kỳ quái, con ngươi hắn chuyển động, sau đó lập tức cười nói với Uông Nghị Sinh.
“Cậu Uông, tôi có một cách”.
“Và tôi đảm bảo cách này cậu Uông đây chưa từng thử qua bao giờ”.
“Không chỉ rất đã, mà còn rất thú vị, rất vui nữa!”
Nói xong, Trình Lỗi thì thầm vào tai Uông Nghị Sinh vài câu.
Uông Nghị Sinh sau khi nghe xong, lập tức vỗ vai Trình Lỗi: “Được, cứ làm theo lời cậu nói!”
……..
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đi cùng một chiếc xe.
Chiếc xe do người đại diện của Cố Ngôn Hi, Phương Văn Văn cầm lái.
Lý Nhị Ngưu và Hứa Phi Phi được Lý Hùng cử đến để bảo vệ Hứa Mộc Tình đang lái xe theo sát phía sau.
Các làn đường ở Thành Hải bây giờ đang rất ùn tắc.
Ngay cả khi Lý Nghị Ngưu tập trung hết sức có thể.
Mỗi lúc, giữa hai xe lại có một khoảng cách nhất định.
Khi xe lên đường cao tốc, làn đường ở đây tương đối rộng rãi thì Lý Nhị Ngưu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Khi anh ta đang định tăng tốc để đuổi kịp chiếc xe Audi của Hứa Mộc Tình.
Thì bất ngờ có một chiếc xe tải lớn từ bên cạnh phi nhanh tới.
Ngoại hình của chiếc xe tải lớn này giống như nhân vật Optimus Prime trong phim hoạt hình.
Đầu xe rất to, thân xe phía sau rất dài và rộng.
Chương 289: Cảm thấy vinh hạnh
Chiếc xe này chạy trên đường, gần như chiếm hết làn đường.
Chiếc xe bóp còi và rồ ga phóng đi.
Chính vì sự xuất hiện đột ngột của chiếc này mà khoảng cách giữa Lý Nhị Ngưu và Hứa Mộc Tình ngày càng xa.
Lý Nhị Ngưu vội vàng lái xe đuổi theo sau.
“Bùm!”
Đột nhiên, phía trước xảy ra tai nạn xe hơi.
Hai chiếc xe không biết vì sao đột nhiên bất ngờ lao vào nhau.
Sau đó, toàn bộ con đường đã bị phong tỏa.
Lý Nhị Ngưu lo lắng xuống xe, chỉ có thể nhìn xe của Hứa Mộc Tình dần dần đi xa.
“Đại ngốc, cậu đừng lo lắng, giữa ban ngày ban mặt, hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Hứa Phi Phi ngược lại đang rất hưởng thụ cảm giác được ở một mình với Lý Nhị Ngưu.
Lý Nhị Ngưu đương nhiên vô cùng lo lắng.
Chỉ cần liên quan đến Lý Hùng, anh ta đều sẽ thực hiện một cách vô điều kiện.
Anh ta không dám cũng không thể phụ lòng mong đợi của Lý Hùng dành cho anh ta.
Lý Nhị Ngưu vội vàng tiến lên trước, cố gắng dùng sức để đẩy những chiếc xe này đi.
Chiếc xe Audi màu đỏ chở Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đang bị một số ô tô chặn ở làn ngoài cùng bên phải.
Việc này khiến chiếc Audi của họ phải giảm tốc độ và di chuyển ngày càng chậm hơn.
Đột nhiên, hai xe đằng sau nối đuôi nhau chạy tới.
Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đang trò chuyện vui vẻ mà không nhận ra nguy hiểm sắp ập đến.
“Hôm nay những người này lái xe kiểu gì vậy, rõ ràng hai bên đường rộng như vậy, sao bọn họ cứ ép chúng ta vào giữa thế nhỉ?”
Khi Phương Văn Văn phàn nàn về việc những người khác không biết cách lái xe, một chiếc xe cẩu nhanh chóng xông lên phía trước bọn họ.
Phương Văn Văn bị dọa một phen, vội vàng đạp chân phanh.
Chiếc xe dừng lại bên lề đường, hai chiếc xe cẩu một chiếc đằng trước một chiếc đằng sau lập tức nhấc chiếc xe Audi lên.
“Chuyện gì thế này?”
Cú phanh gấp khiến Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đều đập lưng vào ghế.
Cũng may hai người họ đều thắt dây an toàn nên không bị sao cả.
Tuy nhiên, chiếc xe bất ngờ bị nhấc bổng khiến họ nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lúc này, họ còn kinh ngạc hơn khi cửa sau cửa chiếc xe tải to lớn phía trước đột nhiên tự động mở ra.
Sau đó, một tấm ván ngắn rơi xuống.
Hai chiếc xe cẩu nâng chiếc xe Audi màu đỏ lên cho vào trong xe tải lớn.
Cửa khoang xe sau tự đóng lại.
Bóng tối!
Bóng tối đột ngột bao trùm!
Khiến cho ba cô gái trong xe dừng nói chuyện.
Họ thậm chí còn cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại.
Hứa Mộc Tình phản ứng nhanh nhất, cô vội vàng lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Lý Hùng.
Nhưng cô kinh hãi phát hiện ra khi thấy rằng trong khoang xe này điện thoại không có tín hiệu”.
“Cốc cốc cốc”
Lúc này, có người đột nhiên gõ vào cửa kính ô tô.
Hứa Mộc Tình quay đầu.
Ánh sáng của đèn pin điện thoại di động rọi qua.
Đột nhiên!
Thấy một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ.
Hứa Mộc Tình bị dọa một phen, cô vội vàng nói với Phương Văn Văn: “Văn Văn, mau kéo cửa kính xe lên”.
“Rắc rắc!”
Kèm theo âm thanh chói tai đó, cả bốn cửa kính xe đều bị khóa.
Lúc này, Trình Lỗi đã đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Hắn cười nói: “Hai người đẹp, đừng sợ, tôi không phải người xấu”.
“Hai người không cần phải lo lắng tôi sẽ làm gì với hai người, bởi vì tôi không có tư cách đó”.
“Bây giờ cho phép tôi xin được giới thiệu với hai cô, đây là cậu Uông đến từ gia tộc phía Bắc”.
Vừa dứt lời, đèn xung quanh đột nhiên bật sáng.
Uông Nghị Sinh mặc một bộ vest trắng chỉnh tề, đi đôi giày da trắng bóng, đứng dưới ánh đèn.
“Mấy người muốn làm gì?”
Trong tình huống này, Hứa Mộc Tình tỏ ra bình tĩnh hơn Cố Ngôn Hi, cả hai người nắm chặt tay nhau.
Trình Lỗi nói: “Hai cô nên cảm thấy vinh hạnh”.
“Bởi vì cậu Uông đã nhìn trúng hai cô rồi”.
“Cơ hội như vậy đúng là có một không hai”.
“Bây giờ chỉ cần ngoan ngoãn mở cửa xe, chủ động bước vào vòng tay của cậu Uông”.
“Cuộc sống sau này của các cô sẽ vô cùng tươi sáng”.
Trình Lỗi lại nói: “Cô Hứa, không phải cô muốn tập đoàn Lăng Tiêu tiến vào Thành Hải sao?”
“Chỉ cần một câu của cậu Uông đây, cậu ấy có thể mua ngay cho cô một tòa nhà để làm văn phòng cho tập đoàn Lăng Tiêu chuyển đến Thành Hải”.
Trình Lỗi tiếp tục mê hoặc: “Còn cô Cố, mặc dù bây giờ cô đã có công ty giải trí của riêng mình”.
“Nhưng bây giờ các nghệ sĩ trực thuộc công ty cô có phải đều đã đi gần hết rồi đúng không, cũng không có nhiều khoản vốn lưu động trong tay”.
“Những buổi hòa nhạc gần đây của cô cũng không kiếm được nhiều tiền”.
“Nếu như cô muốn trở thành ca sĩ nổi tiếng quốc tế, thì hãy trở thành người phụ nữ của cậu Uông đi”.
“Chỉ có cậu ấy mới có thể mở đường thành ngôi sao sáng cho cô được thôi”.
“Không thèm!”
Phương Văn Văn, người đang ngồi trên ghế lái, hét vào mặt Trình Lỗi: “Trông anh chẳng khác gì tú bà trong lầu xanh cả!”
“Nói chuyện thì kỳ kỳ quái quái, có quỷ mới tin anh!”
“Tôi nói cho anh biết, anh bắt tôi và Ngôn Hi còn được”.
“Nhưng anh đừng bao giờ động tay với cô Hứa”.
“Anh Lý sau khi biết tin chúng tôi bị bắt, nhất định sẽ đến đây”.
“Đến lúc đó, mấy anh chết chắc rồi!”
“Tôi khuyên anh bây giờ hãy ngoan ngoãn thả chúng tôi đi, nếu không thì đến lúc đó hối hận cũng không kịp đâu!”
“Ha ha ha ha!”, Trình Lỗi cười một cách ngông cuồng.
Hắn lấy trong túi ra một điếu thuốc và châm lửa bằng chiếc bật lửa đắt tiền.
Sau đó, hắn đứng bên cạnh phả ra một làn khói.
Ánh mắt hiện giờ của hắn.
Giống như đang nhìn thú cưng trong chuồng.
Trong mắt hắn, ba người Hứa Mộc Tình bây giờ chỉ là đồ chơi của Uông Nghị Sinh.
“Ba người đẹp, tôi nghĩ mấy cô có lẽ không biết bản thân mình sắp đối mặt với chuyện gì đâu nhỉ”.
“Mấy cô nên cảm thấy vinh dự, bởi vì mấy cô sắp trở thành người phụ nữ của cậu chủ đây”.
“Đây là phúc phận mà bao nhiêu người mong muốn cũng không được”.
“Lát nữa sau khi đến nơi, mấy cô nhất định phải phục vụ cậu Uông chu đáo đấy nhé”.
“Nếu như cậu Uông không vui, thì sẽ thưởng mấy cô cho tôi đấy”.
Nói xong, Trình Lỗi cố ý thè lưỡi ra liếm môi.
Cười một cách vô cùng bỉ ổi.
“Làm sao đây? Chúng ta bây giờ phải làm sao bây giờ?”, Phương Văn Văn quay sang nhìn Cố Ngôn Hi đầy lo lắng.
Cố Ngôn Hi cũng không ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, trong mắt cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Ngược lại Hứa Mộc Tình lúc này trông có vẻ rất bình tĩnh.
Cô nắm tay Cố Ngôn Hi đầy tự tin: “Yên tâm đi! Chồng tôi nhất định sẽ tới”.
……
Trong sân vườn nhà họ Liễu, Liễu Côn đang thư thái trêu chim.
Ông ta thích nuôi chim.
Thích nhìn những chú chim hót trong lồng.
Ông ta không thích những thứ mà ông ta không thể kiểm soát.
Tất cả những người hoặc những việc ông ta không thể kiểm soát trong tầm tay ông ta đều không muốn.
Giống như nhà Liễu Bạch, rõ ràng chỉ là một con chim sẻ nhỏ trong lồng, lại muốn kêu gào như đại bàng với nhà họ Lỗ, rõ ràng là tự tìm đường chết không phải sao?
Đồng thời ông ta cũng rất hài lòng với quyết định sáng suốt đó của mình.
Đuổi nhà Liễu Bạch ra khỏi gia tộc đồng nghĩa với việc loại trừ được mọi rủi ro cho gia tộc.
Thậm chí, nhà Liễu Bạch cho dù có bị người khác giết chết rồi chặt xác vứt vào thùng rác hoặc vứt xuống biển để cho cá ăn.
Cũng không liên quan gì đến nhà họ Liễu.
Không lâu sau, một chiếc xe Volkswagen màu đen đi tới ngoài cửa.
Liễu Kình Tùng bước xuống xe, khuôn mặt có chút hung phấn.
“Anh, em có một tin tốt muốn báo cho anh”.
Liễu Côn cười nói: “Anh cũng có một tin tốt muốn nói cho em, để anh nói trước đi”.
“Được thôi!!”, Liễu Kình Tùng đáp.
Hai anh em cười ha ha bước vào phòng khách.
Chương 290: Nhân vật tầm cỡ từ đâu tới
Liễu Kình Tùng vừa ngồi xuống, Liễu Côn đã tự tay pha trà cho ông ta.
Nhà họ Liễu có được hào quang như ngày hôm nay không thể không kể đến công lao to lớn của Liễu Kình Tùng.
Liễu Côn nói với Liễu Kình Tùng: “Em trai à, anh nhớ Liễu Bạch hình như là cùng nhánh với nhà em đúng không”.
Liễu Kình Tùng gật đầu, tin tức mà ông ta muốn nói với Liễu Côn có liên quan đến Liễu Bạch.
Trong khi nói chuyện, Liễu Côn đưa một tách trà mới pha cho Liễu Kình Tùng.
“Cám ơn anh!”
Liễu Kình Tùng hai tay cầm tách trà đang định uống.
Liễu Côn nói: “Anh đã trục xuất gia đình của Liễu Bạch ra khỏi gia tộc của chúng ta, tên của bọn chúng cũng đã bị gạch khỏi gia phả”.
“Toang!”
Tách trà trong tay ông ta rơi xuống đất, ngay lập tức vỡ thành từng mảnh.
“Anh, anh vừa nói gì? Anh trục xuất nhà Liễu Bạch ra khỏi gia tộc rồi?!”
“Ôi! Em trai tốt của anh, em kích động như vậy làm gì?”
“Em nghe anh nói, tuy rằng tên Liễu Bạch này ngày thường có chút đầu óc kinh doanh, đã góp một phần không nhỏ cho gia tộc của chúng ta”.
“Nhưng em có biết hắn đã đắc tội với ai không?”
“Hắn đắc tội với nhà họ Lỗ đấy! Hắn đã dùng kéo thiến tên Lỗ Vĩnh Hạc!”
“Bây giờ nhà họ Lỗ đã phái rất nhiều cao thủ đi giết gia đình Liễu Bạch”.
“Anh đoán là ở đó có lẽ sắp xong trận rồi”.
“Sáng sớm ngày mai, các phương tiện truyền thông sẽ đưa tin có xác chết trôi sông hoặc là xác chết trong thùng rác!”
Xong rồi!
Xong rồi! Xong rồi!
Liễu Kình Tùng vốn dĩ đang rất vui mừng định báo cho Liễu Côn một tin vui, bây giờ ông ta cả người đổ gục trên sofa, vẻ mặt u ám.
Liễu Côn nhìn Liễu Kình Tùng như người mất hồn, liền hỏi: “Sao thế?”
“Anh, anh có biết mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì không?”
Ngu xuấn?
Liễu Côn hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này anh cảm thấy mình xử lý rất tốt”.
“Gia tộc chúng ta từ trước đến nay đều làm như vậy”.
“Liễu Bạch đã đắc tội với nhà họ Lỗ, anh đuổi hắn ra khỏi cửa gia tộc”.
“Anh cũng đã thông báo với mọi người rằng Liễu Bạch không còn liên quan gì đến nhà họ Liễu chúng ta”.
“Sống chết của bọn họ không liên quan gì đến chúng ta, cũng giống như việc loại trừ mọi rủi ro mà thôi, em lại còn nói anh làm như vậy là không đúng”.
“Anh trai tốt của em à, anh biết không? Anh đã phạm một trong những sai lầm nghiêm trọng chết người”.
Liễu Kình Tùng lo lắng nhìn Liễu Côn: “Anh có biết lần này vì sao em đi công tác ở phương Bắc không?”
Liễu Côn nói: “Không phải em nói đi điều tra một chuyện vô cùng quan trọng sao?”
“Bộp!”
Liễu Kình Tùng đập bàn.
“Đúng vậy, chuyện em điều tra chính là có liên quan đến Liễu Bạch”.
“Mà kết quả điều tra được, đã cho em biết rằng”.
“Nếu như gia tộc chúng ta muốn vượt qua nhà họ Lỗ, trở thành gia tộc số một ở Thành Hải, thì nhất định phải có sự giúp đỡ của Liễu Bạch”.
Liễu Côn ngây ra một lúc, sau đó nói: “Không thể nào, Liễu Bạch là cái thá gì chứ?”
“Trước khi gặp được người đó, Liễu Bạch đúng chỉ là một kẻ thấp bé hèn mọn”.
“Cho dù cả nhà hắn chết cũng không ảnh hưởng gì đến đất Thành Hải này”.
“Nhưng bây giờ thì khác rồi”.
Âm lượng của Liễu Kình Tùng tăng lên cao.
“Trong bữa tiệc tối hôm đó, mặc dù Liễu Bạch đã đắc tội với Lỗ Vĩnh Hạc”.
“Nhưng hắn ta đã giúp một nhân vật lớn, và cũng đã nhận được sự ưu ái của nhân vật lớn đó!”
Liễu Côn vội vàng nói: “Nhân vật lớn từ đâu tới? Sao anh lại không biết?”
Liễu Kình Tùng thở dài một tiếng: “Vị nhân vật lớn này hành động rất kín đáo, buổi tối hôm đó anh ta xuất hiện tại bữa tiệc là nhờ vào thiếp mời của em”.
Lúc này, Liễu Kình Tùng khổ sở che tay lên trán.
Vốn dĩ là một con bài tốt.
Bây giờ lại bị người chỉ vì cái lợi trước mắt như anh đây làm hỏng rồi.
“Buổi tối hôm đó, vợ của vị nhân vật tầm cỡ này tham dự bữa tiệc của gia tộc chúng ta”.
“Trong bữa tiệc, Lỗ Vĩnh Hạc muốn quấy rối vợ của nhân vật tầm cỡ này”.
“Chính là Liễu Bạch của gia tộc chúng ta đứng ra ngăn cản, sau đó mới bị Lỗ Vĩnh Hạc đánh cho”.
“Nhưng Liễu Bạch cũng vì vậy mà kết giao được với nhân vật tầm cỡ này”.
“Và theo em biết, Liễu Bạch và vợ của nhân vật tầm cỡ này là bạn học”.
Nghe đến đây, đôi tay đang pha trà của Liễu Côn đã bắt đầu run lên, sắc mặt càng ngày càng nhợt nhạt.
“Anh, anh thật sự không biết nhân vật tầm cỡ này rốt cuộc lợi hại như thế nào đâu”.
“Lần này em từ ngàn dặm xa xôi đến thủ đô, để tìm lãnh đạo cũ của em”.
“Em chỉ mới hỏi về cấp bậc của nhân vật tầm cỡ này”.
“Kết quả anh biết lãnh đạo cũ của em nói với em cái gì không?”
Lúc này, tâm hồn của Liễu Côn đã treo lơ lửng.
Ông ta cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại.
Ông ta lắc đầu trong vô thức.
Liễu Kình Tùng nói từng chữ một.
“Thẩm quyền của ông ấy không đủ”.
Nghe vậy, sắc mặt Liễu Côn tái xanh, thậm chí là chuyển sang đen.
Lãnh đạo cũ của Liễu Kình Tùng cũng là một nhân vật nổi tiếng ở thủ đô.
Ngay cả ông ấy cũng không có thẩm quyền đều tra cấp bậc của nhân vật tầm cỡ này.
Không thể tưởng tượng được nhân vật tầm cỡ này rốt cuộc đáng sợ đến thế nào.
Liễu Côn rất hối hận.
Hối hận vì mình làm việc quá liều lĩnh.
Không làm rõ nguyên nhân của sự việc, đã đá Liễu Bạch ra khỏi cửa.
“Anh, Liễu Bạch đã bám víu được vào nhân vật tầm cỡ kia, gia tộc chúng ta rất có hy vọng phất lên!"
“Trước mặt anh ta, nhà họ Lỗ là cái thá gì?”
“Những gia tộc khác ở Thành Hải là cái thá gì?”
Từng câu từng chữ của Liễu Kình Tùng như những nắm đấm lần lượt đập vào ngực Liễu Côn.
“Bây giờ càng quan trọng hơn là, nhờ có sự giúp đỡ của vị nhân vật tầm cỡ này, gia đình Liễu Bạch nhất định sẽ vươn lên”.
“Sau này, Liễu Bạch liệu có tìm gia tộc chúng ta tính sổ không đây?”
Liễu Côn vội vàng bước đến bên cạnh Liễu Kình Tùng.
Nắm chặt lấy cánh tay ông ta, sắc mặt lo lắng hỏi: “Bây giờ liệu có cách nào có thể cứu chữa được không?”
Liễu Kình Tùng thở dài, vẻ mặt khó đoán.
Liễu Kình Tùng đã hiểu quá rõ tính cách của Liễu Côn.
Những người sinh ra đã được ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã được cưng chiều như Liễu Côn.
Vĩnh viễn không thể nảo hiểu được sự tồn tại của những người ở tầng lớp thấp kém khổ sở như thế nào.
Bởi vì bản thân Liễu Kình Tùng đã từng là một người lính và đã chịu khổ trong vài năm, vì vậy có thể cảm nhận được những điều này.
Liễu Kình Tùng nhìn thẳng vào Liễu Côn và nói: “Anh, bây giờ cách cứu vãn duy nhất đó là anh phải hạ mình”.
“Hai người chúng ta sẽ đích thân đến nhà Liễu Bạch và giải thích rõ ràng chuyện này với hắn ta”.
“Mặc dù em không hiểu biết nhiều về Liễu Bạch, nhưng danh tiếng của mọi người đối với hắn ta khá tốt”.
“Chúng ta dùng tình cảm để hóa giải trái tim người khác, dùng lý luận khiến người ta hiểu, chắc có thể đưa hắn ta quay về với gia tộc”.
“Bằng cách này, cơn giận dữ của nhân vật tầm cỡ đó có thể tan biến”.
“Được, được, được, anh nghe em, bây giờ chúng ta đi đến nhà Liễu Bạch”, Liễu Côn vừa nói vừa đi ra ngoài.
Liễu Côn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Lỗ Diệu Huy đã đưa rất nhiều cao thủ đến nhà Liễu Bạch rồi”.
“Bây giờ qua đó, có phải rất nguy hiểm không?”
Liễu Kình Tùng hai mắt sáng rực lên, ông ta ngẩng đầu nhìn Liễu Côn.
“Anh, sự giàu có và vinh quang của gia tộc chúng ta ở ngay lúc này”.
“Hai người chúng ta bây giờ lập tức xuất phát đến nhà Liễu Bạch”.
“Chỉ hai người chúng ta thôi à?”, Liễu Côn sợ tới mức giọng nói bắt đầu run rẩy: “Làm sao có thể? Bọn chúng nhiều người như vậy cơ mà!”
Liễu Kình Tùng thờ dài một tiếng: “Anh của em à! Chúng ta qua đó, chỉ là giả bộ để nhân vật tầm cỡ đó nhìn thấy thôi”.
“Anh đừng nói là mấy chục người nhà họ Lỗ”.
“Cho dù là hàng nghìn người trong toàn bộ thế giới ngầm của Thành Hải qua đó cũng đều sẽ chết hết”.
“Nhân vật tầm cỡ vĩ đại kia bước ra từ trong biển máu, trên đời này không ai có thể ngăn cản anh ta!”