Đây là Lữ Mãnh kiêu ngạo trước kia đó sao?
Đây vẫn là một trong ba cao thủ của nhà họ Tôn đấy chứ?
Phong thái cao thủ đâu rồi?
Ánh mắt đầy cầu khẩn kia.
Sự run rẩy không ngừng kia.
Tiếng kêu rên kia.
Gã chả còn giống một cao thủ nữa.
Mà giống một con chó!
Lý Hùng trịnh thượng nhìn xuống, hiện tại anh chả còn hứng thú chất vấn Lữ Mãnh nữa.
Đúng lúc này, bình xăng của ô tô bất ngờ bốc cháy.
"Cứu tôi, xin anh, cứu tôi với”.
"Nếu anh cứu tôi thì sau anh sẽ là chủ nhân của tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được hết!"
Lý Hùng xoay người nói thẳng: "Không thu nhận rác”.
"Bùm! -"
Nổ!
Ngọn lửa cao vút! !
Khi Lý Hùng đi về phía Vương Tiểu Thất, những tên đàn em mà Lữ Mãnh dẫn theo đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Vương Tiểu Thất nói với Lý Hùng: "Anh, đã tìm ra vị trí của vợ chồng chủ tịch rồi ạ”.
"Họ bị mụ Kỳ Ti Mẫn nhốt trong một cái nhà kho”.
"Đi”.
...
Cùng lúc đó, tại biệt thự của nhà họ Tôn.
Tôn Văn Đài từ phòng trên lầu đi xuống cầu thang với vẻ mặt thoải mái.
Con trai lớn của ông ta, Tôn Bác Nghĩa, ốm yếu từ nhỏ.
Rất nhiều thứ trên đời này, nếu chỉ có trái tim mà không có sức thì không đủ.
Với tư cách là một người cha, Tôn Văn Đài đương nhiên có trách nhiệm an ủi con dâu trưởng.
Khao khát của Kỳ Ti Mẫn ở một vài khía cạnh nào đó cũng rất mãnh liệt.
Dưới sự dẫn dắt của một cơ hội nào đó, hai người cứ thế lén lút ở bên nhau.
Tôn Văn Đài vừa ngồi xuống ghế sô pha và chuẩn bị pha trà để làm ấm cổ họng.
Đồng thời, cũng để lưỡi của ông ta hồi phục lại một chút.
Ông ta cũng chỉ trụ được ba bốn phút là cùng.
Vì vậy, ông ta đã luyện tập cả kỹ năng của tay và lưỡi để có thể bắt kịp tần suất mà Kỳ Ti Mẫn mong muốn.
Nếu không, thì con thú cái kia thật sự sẽ bị bỏ đói mất.
Tuy không nói đến việc phê đến thế nào nhưng cũng nên lượng sức mình.
Kỳ Ti Mẫn vắn tóc từ trên lầu bước xuống.
Dù đã ở tuổi trung niên nhưng cô ta vẫn rất xinh đẹp.
Đôi bồng đào trên ngực là niềm yêu thích của nhiều đấng mày râu.
Kỳ Ti Mẫn xuống lầu, không thấy bóng dáng của Lữ Mãnh đâu, nên đã hỏi đàn em.
"Lữ Mãnh ra ngoài bao lâu rồi?"
"Thưa bà lớn, gần một tiếng đồng hồ rồi ạ”.
"Rác rưởi, sắp một tiếng rồi mà vẫn chưa quay lại”.
Lúc này, ở sân ngoài, một chiếc xe ô tô chạy tới.
Đó là một chiếc xe thương mại.
Nó cũng được Lữ Mãnh sử dụng trước đây để vận chuyển xác chết.
Nhìn thấy xe tới, Kỳ Ti Mẫn lập tức lắc hông, đi giày cao gót, bước nhanh về phía sân.
"Kỳ quái, lúc đi ra ngoài có ba chiếc xe, tại sao chỉ có một chiếc trở về?"
Kỳ Ti Mẫn vừa tự hỏi vừa tiến lại gần.
Tên vệ sĩ bên cạnh đi lên mở cửa.
"Á!!"
Hét lên một tiếng!
Kỳ Ti Mẫn tái mặt vì sợ hãi, ngã xuống đất.
Hai xác chết!
Hơn chục tên còn sống nhưng đã gãy hết tay chân!
Tất cả được xếp chồng vào một ngăn.
Ngoại trừ tài xế run rẩy lái xe về thì tất cả những người do Lữ Mãnh dẫn theo đều ở đây!
"Là ai? Kẻ nào dám giết người của tôi ở Phú Châu!?"
Kỳ Ti Mẫn hét lên!
Bực bội!
Lúc này, cơ thể Lữ Mãnh từ bên trong lăn xuống.
Gã nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Kỳ Ti Mẫn!
Kỳ Ti Mẫn trợn ngược mắt, ngất lịm!
Tôn Văn Đài ôm Kỳ Ti Mẫn, giận tím người.
Không coi ai ra gì nữa rồi!
Đám kiến tỉnh lẻ này lại dám giết người của nhà họ Tôn!
Tôn Văn Đài cảm thấy như bị lũ thấp kém kia dẫm lên mặt, ra sức mà di mà đạp vậy.
Bây giờ da đã bị xây xát và chảy máu rồi!
Nhà họ Tôn là vua ở Phú Châu, từ khi nào mà phải chịu nhục như này cơ chứ!
Thù này nhất định phải trả!
Phải trả ngay lập tức!
Tôn Văn Đài ngay lập tức hét vào mặt người quản gia bên cạnh: "Đi gọi Cam Hưng Bá! Để hắn chặt con chó Lý Hùng đó ra cho tôi!"
Cam Hưng Bá là một kẻ rất đặc biệt trong thế giới ngầm Phú Châu!
Hắn không có cha mẹ, từ nhỏ đã có sức mạnh phi thường.
Ba năm trước, Cam Hưng Bá bất ngờ xuất hiện trong thế giới ngầm Phú Châu và đánh gục mấy chục tên cao thủ của gia tộc họ Tôn.
Khi đó, hai cao thủ nhà họ Tôn tấn công cùng lúc cũng chỉ đấu ngang tài ngang sức với Cam Hưng Bá thôi.
Mà Cam Hưng Bá càng đấu càng hăng, nhìn thấy hai cao thủ nhà họ Tôn sắp thua cuộc đến nơi.
Tông sư duy nhất ở thành phố Phú Châu liền ra tay!
Tôn Bá Đương, tông sư duy nhất ở Phú Châu.
Ông nội của Tôn Thượng Hương.
Huyền thoại của thành Phú Châu!
Cuối cùng, Cam Hưng Bá đã bị đánh bại.
Nhưng hắn vẫn chưa chịu khuất phục.
Mặc dù trên danh nghĩa, hắn là người nhà họ Tôn.
Nhưng hắn vẫn làm theo những gì hắn muốn.
Chỉ có tông sư Tôn Bá Đương mới có thể ra lệnh được cho hắn!
Trong ba cao thủ nhà họ Tôn, người yếu nhất là Lữ Mãnh.
Tiếp theo là con gái ba của Tôn Văn Đài, Tôn Thượng Hương.
Người mạnh nhất là con trai thứ, Tôn Trung Mưu.
Bây giờ Lữ Mãnh, một trong ba cao thủ của gia tộc, đã chết.
Dù Tôn Văn Đài vô cùng tức giận nhưng cũng không thể đẩy hai đứa con của mình vào chỗ chết được.
Ứng cử viên phù hợp nhất lúc này là Cam Hưng Bá!
Quản gia bên cạnh nói với vẻ mặt cay đắng: "Chủ nhân, Cam Hưng Bá này không nghe lời bao giờ, chúng ta không thể gọi được hắn đến đâu ạ”.
"Bốp!"
Tôn Văn Đài tức giận tát vào mặt người quản gia một cái.
"Ông điếc à? Tôi bảo ông đi thì ông cứ đi đi, lắm mồm thế làm gì!"
"Cam Hưng Bá hữu dũng vô mưu. Chỉ cần nói với hắn là Lý Hùng đã giết chết Lữ Mãnh, thì hắn sẽ tìm đến Lý Hùng thôi!"
"Vâng lão gia, tôi đi ngay đây ạ”.
Quản gia nhanh chóng xoay người, vừa mới chạy ra ngoài được vài bước, thì Tôn Văn Đài ở phía sau lại lên tiếng: "Chờ một chút”.
"Tên Lý Hùng này rất ghê gớm, xem ra nên chuẩn bị kĩ càng đã, không thể cứ vậy mà đấu với hắn được!"
"Ông cử ai đó đến nhà kho để chôn thuốc nổ đi”.
"Nếu Cam Hưng Bá giết được Lý Hùng, thì ông hãy yêu cầu Cam Hưng Bá cầm đầu của Lý Hùng đến gặp tôi”.
"Nếu Cam Hưng Bá đánh không lại Lý Hùng, thì ông cho nổ hết cả lũ rác rưởi đó cho tôi!!"
Trong mắt Tôn Văn Đài hiện lên một tia sắc bén.
Ác độc!
Cuối cùng thì quả đúng là gừng càng già càng cay!
Tôn Văn Đài đã quản lý gia tộc nhà họ Tôn trong mấy chục năm qua, đã chèn ép hai gia tộc nổi tiếng khác ở Phú Châu.
Ngoài ra, còn làm cho hai gia tộc này không ngóc đầu lên được trong mấy chục năm.
Quả đúng là một kẻ đáng gờm!
...
"Cái gì !? Lữ Mãnh chết rồi?"
Khi biết tin, Tôn Thượng Hương còn cho là mình đã nghe nhầm.
Chương 267: Anh cứu tôi một mạng
Cô ta xác nhận lại lần nữa rồi đạp phanh.
Sau khi tiếng phanh xe chói tai vang lên thì chiếc xe cũng dừng lại bên đường.
Ngay sau đó nó lại nhanh chóng quay đầu.
Đường này cấm quay đầu.
Chiếc Lamborghini đỏ quay đầu làm những chiếc xe sau nháo nhào cả lên.
Đoạn đường bỗng rối loạn như một mớ bòng bong.
Một chiếc xe Audi không kịp phanh lại.
Sắp đâm thẳng vào đuôi xe Lamborghini.
Ngay lúc này!
Một chiếc BMW màu đen đột nhiên lao đến.
"Rầm!"
Chiếc Audi đâm vào chiếc BMW đen.
Chủ xe Audi mở cửa xe chỉ thẳng vào chủ xe BMW chửi bới: "Mày mù à, muốn chết đúng không?"
Chủ chiếc xe BMW giơ tay chỉ vào chiếc xe Lamborghini đỏ.
Cả người chủ xe Audi run lên.
Xe của Tôn Thượng Hương!
Mẹ ơi!
Hai chân anh ta mềm nhũn.
Nào dám chửi bới nữa.
Anh ta vội càng chắp tay với chủ nhân chiếc BMW nói: "Cảm ơn người anh em, anh cứu tôi một mạng rồi đấy".
Mặc dù bây giờ đường vẫn còn tắc.
Nhưng mọi người vừa liếc qua gương chiếc hậu thấy xe của Tôn Thượng Hương.
Không dám lề mề vội vàng chủ động nhường đường.
Dù cho trong lúc đấy hai chiếc xe có va quệt vào nhau cũng mặc kệ.
Ở đất Phú Châu này dám chắn đường cô ba nhà họ Tôn thì có khác nào muốn chết đâu.
Xe thể thao của Tôn Thượng Hương lao như bay trên đường.
Một nhà kho nào đó của nhà họ Tôn ngay lúc này.
"Ba".
"Có K".
"Bỏ".
"Một dây".
"Bỏ".
"Không chặn được".
"Bộ ba cây".
"Bộ tứ".
"Ha ha, ù rồi".
Ba người đàn ông đang ngồi trên bàn chơi bài đấu địa chủ.
Hai người khác ngồi xổm cạnh Liễu Ngọc Phân.
Bọn chúng nhìn chằm chằm bà ấy.
"Ả đàn bà này dù hơi già nhưng dáng người vẫn ngon nghẻ lắm, mặt mũi còn xinh hơn cả vợ tao".
"Dù bà ta đến từ cái nơi khỉ ho cò gáy nhưng người ta vẫn là vợ chủ tịch đấy".
Một tên đàn ông vừa nói vừa cười bỉ ổi.
Tên còn lại cũng đang định làm vậy, hắn gật đầu lia lịa: "Người bình thường như chúng ta ngày thường làm sao mà chạm được vào người vợ chủ tịch chứ. Bỏ qua cơ hội lần này thì không có lần sau nữa đâu".
"Đúng đấy, dù sao đã vào tay bà cả thì làm gì có chuyện còn sống mà ra ngoài chứ. Không bằng nhân cơ hội này anh em mình chơi một trận cho sướng".
Nói xong hai tên đó nhào về phía Liễu Ngọc Phân.
"Rầm!"
Cửa nhà kho đang đóng chặt bỗng bị người ta đá văng ra.
Mười mấy người trong nhà kho âm u tăm tối cùng quay đầu nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông to lớn sừng sững như cái cột điện đang đứng đó.
"Cam...Cam Hưng Bá!"
Trong đám người đó có một tên đệ nhận ra Cam Hưng Bá, run cầm cập nói.
Cam Hưng Bá chẳng nói chẳng rằng bước vào.
Hắn lao đến bên cạnh Liễu Ngọc Phân như một cơn gió.
"Bịch!"
Một phát đá bay.
Tên côn đồ đang định sàm sỡ Liễu Ngọc Phân bị đá văng ra như một quả bóng cao su.
Tên còn lại xoay người muốn bỏ chạy.
Cam Hưng Bá giơ chân dẫm mạnh vào lưng hắn.
"Răng rắc!"
Cú dẫm này của Cam Hưng Bá làm cột sống của gã gãy nát.
"Lũ khốn chúng mày bình thường ham ăn lười làm, giờ ngay cả chuyện mất hết tính người như này mà cũng làm được".
Thấy Cam Hưng Bá sắp lao vào đánh, một tên vội vàng nói: "Tất cả chuyện này đều là do bà cả sai khiến, chúng tôi chỉ làm theo mà thôi".
Cam Hưng Bá hừ lạnh: "Con mụ Kỳ Ti Mẫn bụng dạ xấu xa đấy".
"Đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được".
"Nói mau, Lý Hùng ở đâu?"
Mấy tên côn đồ nhìn nhau không biết Lý Hùng là ai.
Cam Hưng Bá trợn trừng mắt, xách cổ áo một tên nâng lên khỏi mặt đất.
"Cam đại ca tha cho em đi, Cam đại ca tha cho em đi mà".
"Ông đây không có hứng thú với cái mạng chó của mày. Ông chỉ muốn biết cái thằng Lý Hùng giết chết Lữ Mãnh ở đâu thôi?"
Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương đang tuyệt vọng, vừa nghe thấy Lý Hùng đến Phú Châu.
Hai người họ chợt mỉm cười.
Hy vọng.
Lý Hùng chính là hy vọng của họ.
"Cam đại ca, chúng tôi không biết Lý Hùng, chưa nghe thấy cái tên này bao giờ".
"Mẹ nó, nghĩa là thằng khốn đó vẫn chưa đến đây à".
Cam Hưng Bá ném tên côn đồ ra xa.
Gã bị ném văng ra mười mấy mét, ngã rầm xuống một góc nhà kho.
"Ọc ọc!"
Bụng Cam Hưng Bá bỗng sôi lên.
Hắn xoa bụng chửi bới: "Cái đồ cáo già Tôn Văn Đài, gấp gáp gọi ông đây đến".
"Cuối cùng chẳng thấy Lý Hùng đâu, làm ông đây còn chưa kịp ăn cơm tối, sức đâu mà đánh nhau".
Cam Hưng Bá chỉ vào một tên côn đồ đứng cạnh nói: "Mày mau đi ra ngoài mua cơm cho tao".
Tên đó mặt mày méo xệch nói: "Cam đại ca, khu công nghiệp ở đây nếu không phải đã dỡ bỏ thì cũng chuyển hết đi nơi khác rồi. Giờ chỉ còn lại mấy nhà nông dân, làm gì có cửa hàng buôn bán".
"Anh em chúng tôi đã bắc một cái bếp nhỏ phía sau, nếu Cam đại ca không chê thì tôi đi nấu mì cho anh ngay nhé".
Cam Hưng Bá gật đầu nói: "Mày mau đi nấu đi, nếu nấu không ngon ông đây vặn cổ mày xuống".
Tên côn đồ đang định đi nấu mì, vừa nghe thế thì không dám đi nữa.
"Đi mau đi, còn đứng ngây ra đó làm gì, ông đây sắp chết đói rồi đấy".
Lúc cả đám còn đang rụt đầu rụt cổ co rúm một chỗ, Liễu Ngọc Phân vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: "Hay để tôi nấu cho cậu một bát mì nhé?"
Cam Hưng Bá quay đầu nhìn bà ấy nói: "Vẫn là câu nói cũ, nếu nấu không ngon thì tôi vặn đầu bà xuống đấy".
"Cậu yên tâm đi, mặc dù nấu không ngọn bằng đầu bếp trong nhà hàng lớn nhưng chắc chắn là ăn được".
Mấy phút sau.
"Sụp!"
"Sụp!"
"Ừm, ăn ngon".
"Ăn ngon đấy".
Cam Hưng Bá đã ăn liên tiếp hai bát.
Hắn uống hai ba ngụm là hết bát nước dùng, rồi lại đưa bát cho Liễu Ngọc Phân nói: "Dì ơi cho tôi thêm bát nữa".
Liễu Ngọc Phân cầm bát đũa nói: "Cậu có thể cởi trói cho chồng tôi không, chân ông ấy vừa mới khỏi".
"Nếu cứ bị trói thế quá lâu dễ bị bệnh".
"Được thôi, đơn giản".
Cam Hưng Bá đạp tên côn đồ đứng cạng một phát nói: "Còn đứng ngẩn người gì nữa, mau cởi trói cho chú ấy đi".
Lúc Cam Hưng Bá ăn đến bát thứ tư thì bên ngoài truyền đến tiếng xe phanh gấp.
Ánh nắng ngoài cửa rọi vào, cũng chiếu sáng bóng người Lý Hùng và Vương Tiểu Thất.
"Ơ? Đến rồi à?"
Cam Hưng Bá đang ngồi chồm hỗm trên ghế ăn mì lập tức đứng lên.
Hắn cầm lấy đôi đũa và "sùm sụp" toàn bộ mì vào bụng, ngay cả nước dùng cũng không để thừa.
"Tay nghề của dì đỉnh quá!"
Cam Hưng Bá lau miệng bước về phía Lý Hùng.
Hắn vừa đi vừa xoay xoay cổ.
Chương 268: Một đòn lại một đòn
Xương cốt trên người hắn kêu răng rắc.
Sức mạnh toàn thân hắn tăng vọt theo mỗi bước chân.
"Ha ha! Ông đây bây giờ đã ăn uống no nê, cảm giác trong người tràn đầy sức mạnh".
Cam Hưng Bá "bịch bịch" bước về phía Lý Hùng.
Hắn mạnh mẽ như hổ xuống núi.
Giọng nói như tiếng hổ gầm vang: "Trong hai thằng chúng mày thằng nào là Lý Hùng?"
Lúc này Vương Tiểu Thất nhổ ra một cục đờm, rút hai con dao giắt sau lưng ra chuẩn bị lao lên.
Lý Hùng bỗng nhiên đặt tay lên vai ngăn cậu ta lại: "Cậu đánh không lại hắn, để tôi lên".
Giọng Lý Hùng đều đều, vừa nói anh vừa bước lên trước hai bước đợi Cam Hưng Bá bước đến trước mặt.
"Thằng nhóc, mày đánh nhau giỏi lắm à. Tao nghe bọn chúng nói Lữ Mãnh là do mày giết, có đúng vậy không?"
"Tao giết nhiều người lắm rồi, không nhớ hết tên của bọn chúng".
"Thằng nhóc mày cũng ngông cuồng lắm đấy. Không ngờ lại gặp được người ngông cuồng hơn cả tao, thú vị thật. Nếu thế thì đỡ một đòn của tao đi".
Vừa dứt lời Cam Hưng Bá đã lao lên, không để người khác kịp chuẩn bị.
Cú đấm của hắn vừa nhanh vừa mạnh, lao về phía Lý Hùng.
"Rầm!"
Một đòn mạnh mẽ!
Dữ dội như sóng, rung chuyển xung quanh.
Dáng người Cam Hưng Bá cao lớn, chặn mất tầm nhìn của bọn côn đồ sau lưng.
Vì thế chúng không biết một đòn này của Cam Hưng Bá đánh gãy tay Lý Hùng hay đánh vỡ đầu anh.
Cười khẩy.
Cả đám du côn sướng run người, khinh thường cười nhạo anh.
Đồ ngu!
Từ nơi xa xôi dẫn xác đến Phú Châu chịu chết.
Nhưng bọn chúng không nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của Lý Hùng.
Giọng Lý Hùng vang vọng cả nhà kho: "Mày dùng hết sức rồi à?"
Đợi đến khi đám du côn chạy đến nhìn, cả đám mới trố mắt sợ hãi.
Đỡ được!
Lý Hùng chỉ dùng tay trái đã dễ dàng đỡ được cú đấm vừa nhanh vừa mạnh của Cam Hưng Bá.
Mà nhìn anh vẫn còn dư sức chán.
"Thằng ranh đừng có mà ngông cuồng".
Hắn tức giận gầm lên.
Khí thế trên người Cam Hưng Bá bừng bừng tăng vọt.
Đột nhiên hắn vung hai tay đánh liên tiếp vào Lý Hùng.
"Bịch!"
"Bịch!"
"Bịch!"
"Bịch!"
Tiếng đánh đấm không ngừng vang vọng cả nhà kho.
Sóng âm rung động.
Vọng vào tai phát đau.
Tất cả những người đứng gần đó đau đớn che tai lại.
Thậm chí âm thanh này còn vọng đến trần nhà kho làm không ít rỉ sắt vụn và bui bặm rơi xuống.
Trần nhà trên đầu rung lắc.
Dưới chân mặt đất rung chuyển.
Cam Hưng Bá như một chiếc máy đóng cọc không ngừng ra đòn đánh Lý Hùng.
Nhưng Lý Hùng vẫn đứng im một chỗ.
Hai chân anh vẫn đứng vững trên đất, chẳng hề hấn gì.
Nhưng nền nhà trong vòng bán kính hai mét xung quanh anh đã nứt vỡ nghiêm trọng.
"A a a, không thể nào! Sao mày lại không sao chứ?"
Cam Hưng Bá tức điên người hét lên.
Cơ bắp trên người hắn nhanh chóng căng lên.
Làm người hắn so với lúc đầu càng to lớn hơn.
Hắn ra đòn ngày càng mạnh.
Tốc độ đánh ngày càng nhanh.
Nhưng dù đòn của hắn có nhanh bao nhiêu, mạnh bao nhiêu đi chăng nữa.
Lý Hùng chỉ cần dùng tay trái.
Nhanh như chớp.
Nhẹ như gió.
Đỡ được các đòn của Cam Hưng Bá.
"Có gì đặc sắc hơn không, nếu không còn thì đến lượt tao nhé".
Anh vừa nói xong thì tiếng đánh đấm cũng dừng lại.
Lúc này tay trái anh đã bắt được tay phải Cam Hưng Bá, anh hơi bóp chặt.
"Răng rắc!"
Xương cốt tay phải của Cam Hưng Bá vỡ nát.
"Mày mau chết đi!"
Rống lên một tiếng.
Đòn lần này nhanh đến nỗi mắt thường không nhìn thấy.
Cũng mạnh kinh người.
Không khí cuồn cuộn như sóng thổi bay khói bụi.
"Vút!"
"Rầm!"
Văng ra!
Thân thể to con của Cam Hưng Bá giống như một chiếc xe tải lớn đang lao nhanh thì bị hất đổ.
Hắn xoay tròn văng ra ngoài.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Liên tục đụng gẫy mấy cái cột sắt trong nhà kho, cả người hăn đập trúng bức tường rồi rơi xuống.
"A A A!"
Cam Hưng Bá vừa ngã xuống thì bò dậy ngay lập tức.
Hắn gầm một tiếng.
Đầy giận dữ.
"Tao sẽ không thua, tao sẽ không thua".
Hắn như một con thú điên với sức mạnh kinh người.
Hắn nhặt một cái cột sắt mà mình vừa làm gãy.
"Vút!"
Hắn vung cột sắt, tiếng gậy vụt vào không khí nghe rất chói tai.
Đến gần rồi!
Dù ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng có thể tượng tượng ra cảnh thảm hại của Lý Hùng nếu bị cái cột sắt này đập trúng.
Cái cột sắt đập mạnh vào tay Lý Hùng.
Lý Hùng dư sức đỡ được nó, hơi nắm chặt tay.
"Răng rắc!"
Cái cột sắt rắn chắc như thế mà cũng bị Lý Hùng bóp nát vụn.
Giờ thì cuối cùng Lý Hùng cũng di chuyển.
Anh vừa bước một bước, chỉ còn thấy bóng người lấp lóe.
Trong nháy mắt anh đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Cam Hưng Bá đang lao tới vội dừng lại.
Lúc hắn dáo dác nhìn xung quanh tìm Lý Hùng.
Thì bỗng thấy sống lưng lạnh ngắt.
Cam Hưng Bá vừa quay đầu lại nhìn đã thấy tay Lý Hùng đặt trên vai mình.
"Bịch!"
Hắn lập tức ngã xuống.
Nền bê tông cứng rắn bị đập vỡ thành một cái hố trũng.
Cam Hưng Bá thua rồi!
Cam Hưng Bá, người được mệnh danh là "cao thủ nặng kí chỉ dưới tông sư của thành Phú Châu" lại bị một đòn của Lý Hùng đánh bại.
Hắn nằm trên đất như hình chữ "đại".
Cam Hưng Bá cố gắng đứng dậy.
Không biết vì sao có một sức mạnh vô hình đè chặt hắn dưới hố.
Khiến hắn không thể động đậy.
Chương 269: Người ăn xin già
Lúc Lý Hùng vừa nhấc chân lên, Liễu Ngọc Phân ở bên cạnh đột nhiên hét lên: “Tiểu Hùng, đừng đánh nữa!”
“Đứa trẻ này không xấu. Nếu như vừa rồi không có cậu ta, bố mẹ đã bị những người này....”
Liễu Ngọc Phân vẫn chưa kịp nói xong.
Bởi vì Lý Hùng đã dừng lại, xoay người đi về phía đám côn đồ.
Lý Hùng vừa đi vừa nói với Vương Tiểu Thất ở phía sau: “Đưa bố mẹ tôi vào xe”.
Vương Tiểu Thất vội vàng làm theo lời Lý Hùng, đưa Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương ra khỏi nhà kho.
Khi bọn họ vừa bước ra khỏi cổng, một nhóm lưu manh la hét dữ dội sau lưng bọn họ.
Có một số cảnh mà Lý Hùng không muốn Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân nhìn thấy.
Vì họ là những người tốt.
Vì họ sẽ gặp ác mộng!
“Bịch, bịch…”
Lý Hùng đạp lên người Cam Hưng Bá bằng đôi giày da mà Hứa Mộc Tình mua cho.
“Đợi một chút”.
Cam Hưng Bá vùng vẫy ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn Lý Hùng: “Anh là người mạnh nhất trong số tất cả những người mà tôi đã gặp”.
“Tôi muốn nhận anh làm thầy, tôi muốn đánh bại anh!”
Lúc này, Tôn Thượng Hương vội vàng đến, vừa xuống xe, cô ta nghe thấy tiếng gào thét của Cam Hưng Bá.
Mãnh hổ Phú Châu lại muốn bái sư nhận thầy.
Khi đó huyền thoại ở Phú Châu, tông sư Tôn Bá Đương muốn nhận Cam Hưng Bá làm đệ tử, Cam Hưng Bá dứt khoát từ chối.
Còn bây giờ, hắn lại cầu xin một người đàn ông vô danh nhận hắn làm đệ tử!
Tôn Thượng Hương vội vàng bước vào nhà kho, cảnh tượng trước mắt khiến cô ta chết lặng.
Nơi đây giống như vừa có một trận chiến khốc liệt đã xảy ra.
Mặt đất nứt thành từng mảng.
Mái nhà bị sập.
Mãnh hổ Phú Châu, Cam Hưng Bá nằm dài trên mặt đất, đến việc ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn.
Hắn mồ hôi nhễ nhại, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự quyết tâm và khát khao vô tận!
Lý Hùng quay đầu lại, liếc nhẹ Cam Hưng Bá một cái, nói: “Muốn trở thành đệ tử của tao, lý do của mày vẫn chưa đủ thuyết phục”.
Nếu như là bình thường, Cam Hưng Bá nhất định sẽ cười nhạo lời nói của Lý Hùng.
Nhưng bây giờ, Cam Hưng Bá phải thừa nhận rằng sức mạnh của Lý Hùng thật sự hiếm có khó tìm.
Sức mạnh của anh giống như bầu trời đầy sao, bao la rộng lớn!
Ánh mắt của Cam Hưng Bá đột nhiên nhìn chằm chằm vào bát mì rơi vỡ bên cạnh, hắn vội vàng nói: “Tôi đã cứu bố mẹ vợ của anh!”
“Vừa nãy anh cũng nghe thấy rồi, nếu như không phải tôi kịp tới, dì đã bị lũ khốn này làm nhục rồi!”
Không khí đột nhiên đông cứng lại.
Gió cũng không dám thổi.
Một luồng khí thế mạnh mẽ như bóng tối đột nhiên bao trùm.
Vù----
Hai chân mềm nhũn, toàn thân run lên!
Tôn Thượng Hương cảm thấy như có thứ gì đó đang đè xuống.
Như thể cô ta đang mang trên mình mấy trăm kg, đôi chân mảnh mai không tự chủ được khẽ run lên!
Một áp lực vô cùng khủng khiếp!
Dưới áp lực khủng khiếp như vậy, Cam Hưng Bá vẫn nghiến chặt răng, nói chuyện một cách khó khăn.
“Tôi là một đứa trẻ mồ côi, khi tôi sắp chết đói, một người ăn xin già đã cho tôi một bữa ăn”.
“Bởi vì bữa ăn đó, tôi đã bảo vệ người ăn xin già đó đến khi ông ta chết”.
“Người ăn xin già đó đã cứu tôi, tôi trả ơn ông ta, tôi đã cứu bố mẹ vợ anh, anh cũng phải trả ơn tôi!”
Khóe miệng Lý Hùng đột nhiên hơi nhếch lên, anh cười.
Áp suất trong không khí ngay lập tức biến mất.
Tôn Thượng Hương đang đứng ở cửa, lúc này người cô ta ướt đẩm mồ hôi như thể vừa được vớt lên khỏi hồ nước.
Vương Tiểu Thất từ ngoài cửa nhanh chóng bước vào, dìu Cam Hưng Bá đứng dậy.
Lý Hùng nhẹ nhàng lướt ngang qua Tôn Thượng Hương như một cơn gió, anh thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô ta, như thể cô ta không tồn tại.
Trong gió vang vọng câu nói của Lý Hùng.
“Làm phiền chuyển lời giúp tôi, ngày mai trước khi trời sáng, nếu không đánh gãy tay chân Kỳ Ti Mẫn, đuổi ra khỏi nhà, tôi sẽ đích thân đến xử lý”.
................
Khách sạn Sheraton ở Phú Châu.
Sau khi màn đêm buông xuống, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương sợ hãi cả một ngày, đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.
Lý Hùng lẳng lặng đứng trên tầng thượng khách sạn, hai tay chống nạnh.
Gió về đêm có chút lạnh.
Ngọn tóc Lý Hùng khẽ lay động.
Ở không xa phía sau anh, Cam Hưng Bá quấn băng khắp người, nghiến chặt răng.
Lúc đầu khi bị Lý Hùng đánh, hắn vẫn chưa cảm thấy đau.
Bây giờ khi định thần lại, hắn cảm thấy từng khúc xương, từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào vì đau đớn.
Cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Nỗi đau này càng trở nên dữ dội, ánh mắt Cam Hưng Bá nhìn Lý Hùng càng thêm rực cháy!
Cam Hưng Bá đã ăn con gà quay thứ mười.
Hắn lau dầu mỡ trên mồm nhìn bóng lưng Lý Hùng nói: “Đại ca, anh đã đứng ở đó hơn nửa tiếng rồi, đang chờ ai sao?”
Cam Hưng Bá vừa nói xong, trước khi Lý Hùng kịp trả lời, một cơn gió lạnh đột ngột thổi lên xung quanh anh, sau đó, truyền đến giọng nói của một ông lão.
“Anh ta đang chờ tôi”.
Gió trên sân thượng của khách sạn đột nhiên cuồn cuộn dữ dội!
Cơn gió mạnh làm bụi thổi tung mù mịt.
“Tôn Bá Đương!”
Cam Hưng Bá không thể ngờ rằng huyền thoại của Phú Châu, một cao thủ nặng kí trong số các tông sư lại chủ động đi tìm Lý Hùng.
Nghe thấy tiếng nói, Lý Hùng chậm rãi quay người lại, nhìn thấy một ông lão mặc áo choàng màu lam, tóc bạc mặt hồng hào, râu dài phóng khoáng.
Ông lão giống như bước ra từ truyện cổ tích.
Khí chất mạnh mẽ trên người lão như thể đã có từ khi sinh ra, khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn.
“Được lắm, cậu còn trẻ như thế đã đạt được đến năng lực cao như vậy, quả thật là khó tìm”.
“Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội sống sót, quỳ lạy, nhận tôi làm thầy, nếu không thì chết!”
Khí thế bức người!
Khinh thường mọi thứ!
Đây chính là tông sư!
Tôn Bá Đương như một vị thần đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống chúng sinh.
“Cậu nhóc, tĩnh nhẫn nại của tôi từ trước đến nay không tốt, giờ mau quỳ xuống cho tôi!”
“Ông già, tôi thật ra cũng không được kiên nhẫn cho lắm. Nếu ông quỳ xuống dập đầu với tôi ba cái, tôi sẽ suy nghĩ việc để lại gốc gác cho nhà họ Tôn các ông”.
Tôn Bá Đương trừng mắt phẫn nộ!
“Ngông cuồng!”
“Muốn chết!”
Vừa dứt lời, Tôn Bá Đương liền ra tay!
Sấm sét xuất hiện!
Tay của Tôn Bá Đương nhanh như chớp!
“Bộp!”
Cú đấm của lão, mạnh như sấm sét!
Tiếng gào thét của lão vang vọng như tiếng chuông!
Khí thế dời non lấp biển!
Sát khí bừng bừng mãnh liệt!
Vào lúc Tôn Bá Đương chuẩn bị tấn công Lý Hùng bằng nắm đấm sấm sét của mình.
Lý Hùng đột nhiên biến thành một cái bóng.
Nhẹ nhàng lướt qua người Tôn Bá Đương.
Tốc độ càng nhanh!
Khi Tôn Bá Đương đáp xuống vị trí của Lý Hùng ban nãy, đột nhiên phần thân bên dưới cảm thấy có chút mát mẻ.
Ngay sau đó, Cam Hưng Bá ở bên cạnh đột nhiên phá lên cười: “Lão già, quần ông biến mất rồi kìa!”
Cúi đầu xuống nhìn, khuôn mặt Tôn Bá Đương đột nhiên biến sắc.
Bởi vì không biết từ lúc nào, quần lão đã biến mất!
Thời tiết ở Phú Châu lúc này tương đối ấm.
Tôn Bá Đương chỉ mặc một chiếc quần cộc.
Hơn nữa còn đầy màu sắc.
Phong thái của tông sư, khí thế giết người hung tợn, khí thế bức người không gì cản được đều biến mất trong tích tắc.
Tôn Bá Đương hùng hổ quay lại, phát hiện chiếc quần của mình đang nằm trong tay của Lý Hùng
Lý Hùng lúc này đang đứng bên mép sân thượng, đưa tay ra, khiến cho chiếc quẩn của Tôn Bá Đương bay phất phơ như cờ trong gió.
“Cậu dám!” Tôn Bá Đương phẫn nộ gào lên.
Lý Hùng cười nhẹ thả tay ra.
Nhìn thấy chiếc quần sắp bị gió thổi bay, Tôn Bá Đương giận dữ gầm lên, lao tới với tốc độ nhanh hơn trước.
Chương 270: Trích Tinh thủ
Lúc này, khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên, tiến lên trên một bước.
Ban đầu Lý Hùng và Tôn Bá Đương cách nhau khoảng mười mấy mét.
Nhưng chớp mắt một cái khoảng cách chỉ còn một bước.
Lý Hùng di chuyển, lướt qua Tôn Bá Đương.
“Vút!”
Sau một cơn gió, Lý Hùng đã đứng bên cạnh Cam Hưng Bá.
Lúc này, Lý Hùng đã cầm trên tay một chiếc áo choàng màu lam.
Cam Hưng Bá ngạc nhiên đến mức há hốc mồm miệng!
Bởi vì huyền thoại của Phú Châu, đường đường là tông sư cao thủ.
Lúc này, toàn thân chỉ còn sót lại một cái quần đùi.
Tôn Bá Đương đứng trong gió, mặc dù không rét lắm nhưng khuôn mặt lão đã trắng bệch!
Lão run lên!
Toàn thân run lên vì tức giận!
“Thằng nhãi ranh, mày dám làm nhục tao, hôm nay tao và mày nhất định một mất một còn!!”
Tiếng gào thét dữ dội.
Hàng chục cửa sổ trên tầng thượng bị vỡ ngay lập tức.
Một luồng khí ngột ngạt quét về phía Lý Hùng và Cam Hưng Bá.
Sắc mặt Cam Hưng Bá thay đổi, hắn định đứng dậy, nhưng bàn tay của Lý Hùng đã nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
Lúc này, Cam Hưng Bá đột nhiên phát hiện bàn tay của Lý Hùng rất lạnh.
Một cơn lạnh buốt truyền tới từ bàn tay của Lý Hùng, qua lớp quần áo dày cộp vẫn khiến Cam Hưng Bá toàn thân rùng mình.
Khi Cam Hưng Bá quay đầu nhìn lại, hắn thấy bàn tay của Lý Hùng giống như một viên ngọc trắng.
Hơn nữa, dưới màn đêm đen, bàn tay của anh sẽ phát ra một chút ánh sáng!
Ánh sáng này giống như những vì sao trên bầu trời đêm, lộng lẫy chói mắt.
“Lầu cao trăm thước đầy nguy hiểm, chỉ dùng tay không để hái sao”.
Lý Hùng nói xong câu đó, đột nhiên xoay người.
Lúc này, Tôn Bá Đương sửng sốt! Kinh hoàng!
Sợ hãi!
Nhìn bàn tay Lý Hùng sáng chói như bầu trời đầy sao.
Tôn Bá Đương hét lên đầy kinh hoàng: “Trích Tinh thủ?”
Lúc này, trên người Tôn Bá Đương không toát ra một chút phong thái nào của một vị tông sư.
Huyền thoại Phú Châu ban nãy còn đang kêu gào đòi giết chết Lý Hùng, giờ lại đột nhiên quay đầu bỏ chạy!
“Chạy?”
“Đã đến đây rồi, có chạy được không?”
Không thấy Lý Hùng có thêm hành động nào, anh chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo lại.
Ngay lập tức!
“Bộp!”
Trong không trung, một vài cái bóng đột nhiên lóe lên.
Tôn Bá Đương đã chạy nhanh đến cửa sân thượng, chuẩn bị rời đi, cơ thể đột nhiên bị giữ chặt lại.
Ngay sau đó, lão bị một lực không thể giải thích được kéo lại với tốc độ còn nhanh hơn trước! Bay ngược lại!
“Rắc!”
Kèm theo đó là tiếng va chạm xương.
Lý Hùng nắm cổ Tôn Bá Đương.
Tôn Bá Đương, huyền thoại Phú Châu!
Tông sư cao thủ!
Bây giờ giống như con gà bị nhổ lông, bị Lý Hùng nắm cổ, treo lơ lửng trên không!
Đúng lúc này, vang lên tiếc bước chân của hai người từ lối vào của sân thượng.
Đồng thời còn có cuộc trò chuyện của một người đàn ông và phụ nữ.
“Em gái, em đừng lo”.
“Ông nội ra tay, thằng nhãi quê mùa đó chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha mạng”.
“Nhìn bầu trời trên tầng thượng bây giờ yên tĩnh như thế này, anh sợ là hắn đã bị ông nội đánh cho một trận nằm rạp ra đất, giống như Cam Hưng Bá năm đó vậy”.
“Nói mới nhớ, hiện giờ khoảng cách giữa anh và tông sư cũng đã rất gần rồi”.
“Ông nội nói qua năm năm nữa, anh có thể đạt tới ngưỡng của chưởng môn rồi”.
“ Một nhà có hai tông sư. Đến lúc đó, nhà họ Tôn của chúng ta sẽ trở thành bá chủ thật sự ở khu vực Đông Nam này!”
“Anh à, anh đã quên những gì ông nội nói với chúng ta rồi sao?”
“Làm người phải khiêm tốn, đừng bao giờ kiêu ngạo tự mãn”.
“Anh phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn”.
“Ha ha! Không ngờ một nha đầu ngang tàng như em lại dám khiển trách anh”.
“Anh nói cho em biết, ở Phú Châu, ông nội là trời!”
“Không bao lâu nữa anh sẽ giống như ông nội, trở thành người đứng trên vạn người!”
Khí phách ngút ngàn.
Ngang tàn ngạo nghễ!
Vừa nói chuyện, đôi nam nữ này đi đến cửa sân thượng.
Hai người này là hai cao thủ khác của nhà họ Tôn.
Cậu hai nhà họ Tôn Tôn Trung Mưu và cô ba nhà họ Tôn Tôn Thượng Hương!
Người vừa rồi còn lớn tiếng nói muốn trở thành “bầu trời” Phú Châu, bây giờ ngây người nhìn mọi thứ trước mắt.
Hắn ta há hốc mồm miệng, hai mắt mở trừng từng, không thể tin được, không thể tin được.
Hắn ta cho rằng mình nhìn nhầm, liên tục dùng hai tay dụi mắt.
Ngay cả khi hắn ta đã dụi mắt đến đỏ hoe, nước mắt chảy dài xuống.
Tuy nhiên, mọi thứ trước mắt đều là sự thật.
“Bầu trời” mà mà vừa nãy hắn ta nói, bây giờ giống như một con súc sinh bị Lý Hùng nắm cổ treo lơ lửng trên không trung.
Tôn Bá Đương quay lưng lại với hai anh em nhà họ Tôn.
Lão không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của họ.
Tuy nhiên, lão có thể cảm nhận được luồng hơi thở trên người hai anh em họ.
Nhục nhã!
Tức giận!
Tôn Bá Đương đột nhiên gầm lên một tiếng.
Lão dồn hết sức lực của mình, hai tay đấm vào ngực Lý Hùng một cách hung tợn.
“Bùm!”
Sức lực bùng phát!
Âm thanh vang vọng như tiếng sấm!
Như là bình thường, ngay cả một tảng đá cũng sẽ bị Tôn Bá Đương đập vỡ!
Tuy nhiên, cơ thể Lý Hùng không có chút thay đổi gì.
Chỉ là cơn gió lướt qua thổi bay gợn tóc của anh.
Lúc này, Lý Hùng cười.
Ngay lúc đó, Tôn Thượng Hương hét lên một tiếng theo bản năng.
“Đừng mà!”
Lý Hùng ném Tôn Bá Đương lên cao.
Đôi tay của anh như những đám mây xám cuồn cuộn trong gió trên bầu trời đêm.
Mây tản ra, ánh trăng xuất hiện.
Ánh trăng sáng, những vì sao lung linh.
Tay Lý Hùng vỗ vỗ vào ngực Tôn Bá Đương!
Im lặng!
Khoảnh khắc lòng bàn tay của Lý Hùng vỗ vào ngực Tôn Bá Đương, lại không có một tiếng động!
Ngay lập tức!
“Bùm!”
Một âm thanh vang dội đập vào bức tường bên cạnh Tôn Trọng Mưu và Tôn Thượng Hương.
Bỗng dưng quay đầu!
Ngạc nhiên vô cùng!
Một dấu tay còn cao hơn người.
Hằn sâu trên mặt tường!
Sau đó, cơ thể Tôn Bá Đương giống như chiếc lá rơi trong gió, nhẹ nhàng bay xuống.
Anh em nhà họ Tôn vội vàng xông lên, ôm chầm lấy cơ thể lão.
“Phụt!”
Tôn Bá Đương phun ra một ngụm máu.
Run sợ!
Cơ thể lão run lên bần bật, còn có ánh mắt lão.
Sợ hãi!
Nỗi sợ hãi sâu sắc ánh lên trong mắt lão.
Uy phong hùng dũng suốt mấy chục năm, Tôn Bá Đương chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị đánh bại dưới tay một kẻ vô danh trẻ tuổi như Lý Hùng.