Lý Hùng không quay đầu lại, nói một câu: “Chị gái em là người cuồng công việc”.
“Bây giờ có một không gian rộng lớn như vậy cần tu sửa”.
“Cô ấy nhất định là đang rất bận, anh đi giúp cô ấy”.
“Anh rể, chị gái em đã đến nhà hàng Hải Giác để phụ mẹ rồi”.
Lý Hùng khẽ nhíu mày.
“Hai ngày nay chúng ta đều đi xe của em tới đây”.
“Bây giờ em đang đứng đây, lẽ nào cô ấy lái xe của em quay về đó rồi sao?”
Hứa Hạo Nhiên lắc đầu.
“Mẹ em nói, ở bên đó có rất nhiều việc cần sắp xếp, thời gian gấp lắm nên chị em bắt taxi qua đó rồi”.
“Anh rể, anh không cần lo lắng đâu, ban ngày ban mặt lại đi đường lớn như vậy, không có ai dám làm gì chị em đâu”.
Lý Hùng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi, lập tức đến nhà hàng Hải Giác!”
“Vâng”.
Khi Lý Hùng bước ra khỏi phòng, Hứa Hạo Nhiên liếc nhìn thùng rác.
Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy một mảnh giấy rách trên nắp thùng rác.
“Lý Mộc?”
“Nhà họ Sở ở Kinh Châu?”
......
Cùng lúc đó ở biệt thự Tiền Phủ Cương.
Ông ta lo lắng đi đi lại lại khắp phòng.
Tiền Phủ Cương đã rất lâu rồi không liên lạc với ‘kiếm Huyết’.
Đội quân này vẫn luôn ẩn náu trong thủ đô.
Ông ta thậm chí còn không biết những người này đã làm gì trong khoảng thời gian vừa qua.
Nhà họ Sở ở Kinh Châu chỉ đưa cách thức liên lạc cho ông ta.
Tiền Phủ Cương biết rằng ông ra chỉ là một quân cờ của gia tộc lớn.
Một khi ông ta mất đi giá trị lợi dụng, chủ nhân chống lưng sẽ dễ dàng vứt bỏ ông ta.
Bây giờ, công việc kinh doanh của Tiền Phủ Cương đang phải đối mặt với mối hiềm nguy vô cùng lớn.
Ông ta đã cố gắng hết sức để ngăn chặn sự phát triển của tập đoàn Lăng Tiêu.
Tuy nhiên, tất cả các thủ đoạn đều thất bại.
Bây giờ, lối thoát duy nhất của ông ta chính là ‘kiếm Huyết’.
Xóa xổ hoàn toàn tập đoàn Lăng Tiêu ra khỏi thủ đô.
Một cơn gió bất chợt thổi tới từ bên cửa sổ.
Ngay sau đó, một bóng người vụt tới.
Trong nháy mắt, một người đàn ông đã đứng trước mặt Tiền Phủ Cương.
Tiền Phủ Cương sửng sốt, ông ta vội vàng lùi lại hai bước.
Sau khi đứng vững, Tiền Phủ Cương phát hiện ra đó là một người đàn ông trung niên.
Người này tướng mạo không anh tuấn, quần áo gã mặc cũng rất bình thường.
Điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt của gã.
Sắc bén như một con dao, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Sau một thoáng ngạc nhiên, Tiền Phủ Cương nói với người đàn ông trung niên.
“Cuối cùng ông cũng tới rồi!”
Sắc mặt người đàn ông trung niên lạnh lùng.
Bày ra dáng vẻ xa cách.
“Ông vội vàng tìm tôi như vậy, có chuyện gì sao?”
Tiền Phủ Cương nhanh chóng lấy ra một vài bức ảnh đã chuẩn bị sẵn và đưa cho người đàn ông trung niên.
Sau khi người đàn ông trung niên cầm lấy bức ảnh, Tiền Phủ Cương nói một cách hằn học: “Giết hết tất cả những người trong tấm hình này!”
Người đàn ông trung niên không nói gì, lật xem từng bức ảnh.
Khi lật đến bức ảnh của Lý Hùng, tay gã dừng lại.
Gã nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Lý Hùng, sau đó đưa bức ảnh cho Tiền Phủ Cương, hỏi.
“Người đàn ông này tên là gì?”
Tiền Phủ Cương sững sờ trong giây lát.
Người đàn ông trung niên trước mắt này tên là Lưu Hàn, gã là đội trưởng của ‘kiếm Huyết’.
Lưu Hàn đến thủ đô sớm hơn Tiền Phủ Cương.
Chính xác thì Lưu Hàn đã làm gì ở thủ đô, Tiền Phủ Cương cũng không biết.
Điều duy nhất ông ta biết là, tuyệt đối không được chọc vào Lưu Hàn.
Bởi vì người đàn ông này vô cùng nguy hiểm!
“Trên tấm ảnh có tên của hắn ta”.
Lưu Hàn lật lại bức ảnh.
Khi nhìn thấy hai từ viết trên đó, đồng tử của gã liền giãn ra!
“Lý Hùng?”
Lưu Hàn đột nhiên hỏi: “Hắn có quan hệ gì với Lý Mộc?”
“Lý Mộc là ai?”
Tiền Phủ Cương hỏi theo phản xạ.
Lưu Hàn không trả lời, lại hỏi: “Ông đã điều tra thân phận của người tên Lý Hùng này chưa?”
Khi nhắc đến Lý Hùng, trong mắt Tiền Phủ Cương hiện lên vẻ khinh bỉ.
“Tôi đã phái người đi điều tra rồi, hắn là một thằng ở rể vô dụng”.
“Suốt ngày ăn không ngồi rồi, bình thường chẳng làm việc gì cả”.
Lưu Hàn cười lạnh một tiếng.
“Nếu như hắn thật sự là một tên vô dụng, ông đã không phải gọi tôi đến đây rồi”.
“’Đến bây giờ ông vẫn không biết, Lý Hùng này chính là người thao túng đằng sau tất cả mọi chuyện này sao?”
“Tên Lý Hùng này trông rất giống Lý Mộc”.
“Rất có thể hắn chính là em trai của Lý Mộc”.
“Là thằng con trai bất tài vô dụng bị đuổi khỏi nhà họ Lý năm đó”.
Tiền Phủ Cương che miệng kinh hãi.
“Chuyện này không thể nào, không phải nói thằng con trai rắc rưởi đó đã chết ở Ninh Châu rồi sao?”
Tiền Phủ Cương vừa dứt lời, hình như ông ta chợt nghĩ ra điều gì đó.
Tập đoàn Lăng Tiêu ở Ninh Châu!
Tiền Phủ Cương nhìn Lưu Hàn, trong mắt lóe lên tia hung dữ.
Ông ta nói với Lưu Hàn: “Nếu như tên Lý Hùng này thật sự là thằng con trai rác rưởi bị nhà họ Lý đuổi ra khỏi nhà năm đó”.
“Vậy thì có nghĩ là tập đoàn Lăng Tiêu này rất có thể là một con cờ bên ngoài của nhà họ Lý”.
“Thảo nảo tập đoàn Lăng Tiêu này phát triển mạnh mẽ như vậy”.
“Bây giờ nó đã gần như chiếm đóng hoàn toàn khu vực phía Đông”.
“Trở thành một doanh nghiệp hàng đầu”.
“Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đã đến thủ đô rồi”.
“Với năng lực của tôi, có thể dễ dàng đối phó với một tập đoàn bình thường”.
“Nhưng đối mặt với gia tộc Lý Thị, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn chúng”.
“Chuyện này ông nhất định phải báo cáo lại với ông chủ”.
“Không cần phiền phức như vậy”.
Lưu Hàn lại nói: “Năm đó, chúng ta có thể giết chết anh trai hắn trước mặt bao nhiêu trưởng tộc của gia tộc lớn”.
“Bây giờ cũng có thể âm thầm giết chết hắn một cách dễ dàng”.
Nói xong, Lưu Hàn hóa thành một cái bóng, cuốn đi theo chiều gió!
Thấy Lưu Hàn rời đi, trên mặt Tiền Phủ Cương nở một nụ cười xảo trá.
Tiền Phủ Cương lập tức nói với Lý Hướng Bắc đang đứng trong một góc gần đó: “Cô còn ngây ra đó làm gì, lập tức gọi điện cho ông chủ Viên ngay”.
“Nói tập đoàn Lăng Tiêu sắp bị lật đổ rồi, chúng ta cùng nhau thương lượng cách nuốt hết số tài sản của tập đoàn Lăng Tiêu ở Thiên Môn!”
Tiền Phủ Cương không hài lòng với tình cảnh bây giờ.
Ông ta có thể tận dụng cơ hội này.
Chuyển từ ngành dịch vụ nhà hàng sang những ngành khác.
Ông ta sẽ dùng tập đoàn Lăng Tiêu để làm bàn đạp!
Sắc mặt Lý Hướng Bắc phức tạp ra khỏi biệt thự của Tiền Phủ Cương.
Mặc dù cô ấy biết rất nhiều bí mật liên quan đến Tiền Phủ Cương.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nghe thấy Tiền Phủ Cương bàn bạc về chuyện giết người với người khác.
Bây giờ trong lòng cô ấy như có gì đó đang đè nén, cảm giác khó chịu vô cùng.
Bởi vì những tấm ảnh của đám người Lý Hùng đều là Lý Hướng Bắc chuẩn bị cho Tiền Phủ Cương.
Cô ấy đã thuê các thám tử tư đi theo dõi bọn họ.
Lý Hướng Bắc không thể ngừng suy nghĩ về chuyện này.
Sau khi lên xe, khi chiếc xe lắc lư trái phải, trong lòng Lý Hướng Bắc càng thêm phiền muộn.
Lương tâm cắn rứt khiến cô ấy cảm thấy rất bất an.
Cuối cùng, Lý Hướng Bắc thật sự không thể chịu đựng được nữa, lấy điện thoại ra.
Sau khi thám tử điều tra, Lý Hướng Bắc đã lấy được cách thức liên hệ với Hứa Mộc Tình.
Cô ta lập tức gửi một tin nhắn văn bản cho Hứa Mộc Tình.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản.
“Có người muốn giết cô, mau chạy đi!”
Chương 572: Tiếc thế, đẹp vậy cơ mà
Ngồi trong xe taxi, Hứa Mộc Tình nhận được tin nhắn.
Khi cô nhìn thấy tin nhắn, không khỏi giật mình.
Tin nhắn đột ngột này khiến Hứa Mộc Tình nhận ra có điều gì đó chẳng lành.
Khi cô đang định gọi cho Lý Hùng, xe taxi đột nhiên phanh gấp.
Hứa Mộc Tình sau khi ngồi vững, vội vàng hỏi tài xế: “Anh tài xế, xảy ra chuyện gì vậy?”
Qua kính chắn gió, Hứa Mộc Tình nhìn thấy một chiếc ô tô thương mại đang đi phía trước, đột ngột dừng lại, chặn đường chiếc taxi của bọn họ.
Ngay sau đó, ba người bước xuống xe.
Ba người này trông rất hung dữ.
Bọn chúng lạnh lùng bước nhanh tới.
Hứa Mộc Tình vội vàng nói với tài xế taxi: “Anh à, mau lùi xe, mau lùi xe!”
Tài xế taxi nhanh chóng gài số lùi.
Tuy nhiên, khi chiếc xe vừa lùi về phía sau.
Đuôi xe taxi lại đâm vào một chiếc xe thương mại khác.
Phía trước và phía sau xe taxi đều đã bị những chiếc xe thương mại đó chặn lại, căn bản không còn đường lui!
Lúc này, ba người đó đã đến bên cạnh chiếc taxi.
Một người trong số bọn chúng vươn tay, đập cửa kính xe và nói với tài xế.
“Không muốn chết thì lập tức cút ngay đi cho tôi!”
Chỉ một ánh mắt của đối phương cũng đã khiến tài xế taxi run lên bần bật.
Nhưng anh ấy không xuống xe.
Thay vào đó, anh ấy vội vàng khóa cửa xe rồi trốn vào trong xe, lấy điện thoại ra cầu cứu.
Gã đàn ông vừa nói chuyện lập tức giơ nắm đấm, đấm mạnh vào cửa sổ của chiếc taxi.
“Bụp!”
Chỉ là một nắm đấm.
Kính vỡ tan tành.
Gã đàn ông tóm cổ người tài xế taxi, kéo anh ấy ra và ném anh ấy văng ra cả chục mét.
Sau đó, ba gã đàn ông bao vây chiếc taxi.
Một trong số đó đã trèo vào trong chiếc taxi.
Gã nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình.
“Tiếc thật, đẹp thế này mà”.
Nói xong, gã đàn ông này rút một con dao găm từ thắt lưng ra.
“Bùm!”
Đột nhiên!
Có một tiếng động dữ dội vang lên phía trước chiếc taxi.
Ngay sau đó, chiếc xe thương mại phía trước bị một vật cực lớn hất tung!
Chiếc xe thương mại lật vài vòng trên không trung, cuối cùng rơi xuống chiếc xe thương mại ở phía sau một cách rất chuẩn xác.
“Bụp!”
Biến cố đột ngột này khiến ba gã đàn ông cùng quay đầu lại.
Bọn chúng nhìn thấy một chiếc xe địa hình khổng lồ đậu trước xe taxi.
Sau cú va chạm mạnh như vậy nhưng phần thân trước của chiếc xe địa hình này không có quá nhiều thay đổi.
Chỉ là phần mui xe bị trầy xước một chút!
Lúc này, cửa xe mở ra.
Lý Hùng bước từ trên xe xuống.
Một bước.
Hai bước.
Khi Lý Hùng bước đến bước thứ ba.
“Xoẹt!”
Cơ thể của anh đột nhiên biến thành một cái bóng.
Một cơn gió lạnh cuồn cuộn thổi tới.
Chân sau của gã đàn ông vừa chui vào trong xe, cầm dao hăm dọa Hứa Mộc Tình đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.
Gã đàn ông lập tức nắm lấy con dao găm để tự vệ, dùng lưỡi dao găm sắc nhọn đâm vào đầu của Lý Hùng.
Khi con dao găm cách Lý Hùng rất gần.
Lý Hùng ra tay.
Lý Hùng bắt lấy cổ tay của gã đàn ông đó.
Trong lúc gã vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Lý Hùng đã nắm lấy tay đang cầm dao của gã đàn ông đó.
Đâm mạnh vào đùi của gã!
“Á á!”
Gã đàn ông gầm lên một tiếng!
Lý Hùng lập tức kéo cả người gã ra khỏi xe taxi.
Giống như cách gã đàn ông đó đối xử với tài xế taxi vừa rồi.
Ném gã đàn ông đó bay ra xa mấy chục mét!
“Bụp!”
Cơ thể gã đàn ông lượn một hình vòng cung trong không khí.
Sau đó, gã đâm sầm vào bức tường của một tòa nhà!
Lý Hùng nhìn Hứa Mộc Tình, khẽ cười.
“Vợ, bây giờ chúng ta cùng chơi trò chơi bịt mắt bắt dê như ngày nhỏ nhé”.
“Bây giờ em nhắm mắt lại, đếm đến mười”.
Hứa Mộc Tình mím môi đỏ mọng.
Mặc dù biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn lấy tay che mắt lại.
Giọng nói lanh lảnh của cô phát ra từ trong xe taxi.
“Mười”.
“Chín”.
Khi Hứa Mộc Tình đếm đến ‘tám’, Lý Hùng đã xuống xe taxi.
“Bảy”.
Bóng hình Lý Hùng lóe lên, bóp chặt cổ một gã đàn ông.
“Sáu”.
“Rắc!”
“Vỡ vụn!”
“Năm”.
Một gã đàn ông khác trợn tròn mắt.
Nhìn đồng đội của mình chết ngay trước mặt.
“Bốn”.
Trong lúc gã đàn ông đó vẫn đang do dự nên tấn công hay bỏ chạy.
Bàn tay của Lý Hùng xuyên qua không trung.
“Ba”.
Giống như đồng đội của mình, gã cũng bị Lý Hùng bóp cổ.
“Rắc!”
Kết cục y như vậy!
Gãy cổ!
“Hai”.
Bị ném bay ra xa!
“Một”.
Khi Hứa Mộc Tỉnh bỏ tay đang che mắt ra.
Những gã đàn ông hung dữ đó đều đã biến mất.
Lý Hùng mở cửa xe.
Anh bế Hứa Mộc Tình ra khỏi xe.
Để Hứa Mộc Tình nép vào trong vòng tay vững chắc của mình.
Sau đó bước từng bước về phía xe địa hình Kiêu Long.
Đột nhiên một cơn gió lạnh thấu xương thổi ra từ một con hẻm bên cạnh.
Một luồng sát khí mãnh liệt bao trùm cơ thể Lý Hùng!
Lý Hùng không dừng lại.
Anh tiếp tục bế Hứa Mộc Tình đến bên cạnh chiếc xe.
Anh mở cửa xe, đặt Hứa Mộc Tình lên hàng ghế phụ phía trước.
“Em ngoan ngoãn ở đây đợi anh nhé”.
“Anh đi giải quyết vài con ruồi phiền phức đã”.
Lý Hùng hôn lên cái trán ửng hồng của Hứa Mộc Tình.
Đóng cửa.
Xoay người, đứng đối diện với con hẻm.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đã đứng ở đó.
Người này chính là Lưu Hàn!
Sau lưng Lưu Hàn còn có mấy người.
Thực lực của đám người này đều không hề yếu, trên người tỏa ra một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ.
Lưu Hàn nhìn Lý Hùng.
Lúc trước xem ảnh, gã cảm thấy Lý Hùng rất giống anh trai.
Sau khi gặp được người thật rồi, gã dường như có thể khẳng định chắc chắn.
Người đàn ông ở trước mặt chính là đưa con trai rác rưởi bị nhà họ Lý đuổi ra khỏi nhà năm đó.
“Thực lực của mày không yếu, chỉ đáng tiếc là không đủ ác”.
Lưu Hàn bước từng bước ra khỏi con hẻm.
Gã bước tới chỗ người vừa rồi đã bị Lý Hùng đánh trọng thương.
Trước mặt Lý Hùng, Lưu Hàn đột nhiên giơ chân lên.
“Bụp!”
Gã giết cả người của mình!
“Cá lớn nuốt cá bé, đây là quy luật của tự nhiên”.
“Là người kế thừa của một gia tộc, mày nên hiểu rõ chứ nhỉ”.
“Mày và anh trai mày chẳng khác gì nhau, mặc dù xuất thân rất tốt, nhưng không có tố chất trở thành người đứng đầu”.
“Vì vậy đám người vô dụng chúng mày, tốt nhất là nên trừ khử hết đi!”
Lý Hùng không nói gì.
Cũng không có bất kỳ động thái nào, anh chỉ đứng yên ở đó.
Trong mắt Lưu Hàn, dường như Lý Hùng đã bị dọa đến mức ngây ngốc đứng im ở đó, không dám nhúc nhích.
Lưu Hàn cười!
Coi thường!
Khinh bỉ!
Còn có chế giễu!
“Không ngờ mày còn bất tài vô dụng hơn tao nghĩ nhiều đấy”.
“Tao còn cho rằng có thể chơi đùa với mày vài chiêu, để bản thân tao thả lỏng gân cốt một chút”.
“Xem ra loại phế vật như mày chẳng cần tao phải ra tay”.
Trong lúc nói chuyện, vài tên đàn em của Lưu Hàn đứng ở đằng sau đã ra tay.
Bọn chúng lao thẳng về phía Lý Hùng, tung nắm đấm.
‘Bụp!”
“Bụp!”
Hai bóng người, một trái một phải lao về phía Lý Hùng.
Sau khi lao ra khỏi con hẻm, bọn chúng đập mạnh vào bức tường ở phía đối diện!
Chương 573: Nguyên nhân cái chết của Lý Mộc
Đồng tử của Lưu Hàn lập tức giãn ra.
Bởi vì gã căn bản không nhìn rõ Lý Hùng đã ra tay như thế nào.
Rất nhanh!
Lúc này, Lý Hùng cuối cùng cũng di chuyển.
Anh bước từng bước về phía Lưu Hàn.
“Cộp!”
“Cộp!”
Mỗi một bước chân Lý Hùng tiến lại gần, Lưu Hàn cảm thấy tốc độ tim đập của mình tăng nhanh thêm một nhịp.
Đồng thời, có một áp lực không thể giải thích được đè chặt trên vai gã, ghì chặt cơ thể gã xuống đất!
“Vừa nãy hình như tôi nghe thấy ông nhắc đến anh trai tôi”.
“Xem ra ông có vẻ quen biết anh ấy”.
Giọng điệu Lý Hùng bình thản như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng.
Khoảnh khắc chân Lý Hùng chạm đất.
Mang lại cho Lưu Hàn một cảm giác rất kỳ lạ.
Như thể Lý Hùng không giẫm trên mặt đất.
Mà là trên mặt hồ phẳng lặng.
Mỗi bước chân của Lý Hùng lại tạo ra một gợn sóng, mà những gợn sóng này dập dềnh lan ra bốn phía.
Dường như làm cho toàn bộ bầu không khí xung quanh thay đổi.
Lưu Hàn dùng tay giữ chặt tim của mình.
Gã cảm thấy nhịp tim của mình đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nặng.
Mỗi một lần tim đập sẽ mang lại cho gã một loại áp lực không thể nào giải thích được.
Không thể cứ tiếp tục như vậy.
Bây giờ toàn bộ bầu không khí đã bị Lý Hùng kiểm soát.
Lưu Hàn lập tức gầm lên một tiếng.
“Xông lên, giết chết hắn cho tôi”.
Ngay lập tức, mấy tên đàn em của Lưu Hàn rút kiếm ngắn sau lưng ra.
Loại kiếm ngắn này được làm bằng thép không gỉ!
Sắc bén vô cùng!
“Giết!”
Kiếm Huyết ra tay.
Nhất định sẽ đổ máu.
Đám người này chia thành nhiều góc độ đồng thời tấn công Lý Hùng.
Lý Hùng vẫn tiến từng bước về phía trước.
Không bị ảnh hưởng một chút nào bởi đám người này.
Anh cảm thấy mình như thẩm phán tuyên án.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Máu.
Máu đỏ tươi!
Bắn tung tóe!
Nhưng đáng tiếc, đây không phải là máu của Lý Hùng.
Đội kiếm Huyết vẫn luôn bất khả chiến bại.
Đằng trước, đằng sau, bên trái, bên phải.
Từng người một ngã xuống bên cạnh Lưu Hàn.
Bọn chúng sau khi ngã xuống thì không thể nào đứng dậy được.
Một đấm!
Lý Hùng chỉ dùng một cú đấm đã cắt đứt mạng sống của bọn chúng!
Đây là bàn tay của Thần.
Có thể cứu người.
Cũng có thể giết người!
Lý Hùng bước từng bước đến gần Lưu Hàn.
Nhưng Lưu Hàn vẫn đứng im tại chỗ.
Hai chân gã đang run rẩy!
Khí thế mãnh liệt quét qua!
Đứng trước mặt gã bây giờ dường như không phải người.
Anh là một sát thần đến từ địa ngục!
“Tôi không phải là người thích nói nhiều”.
Lý Hùng đã đứng ngay đối diện với Lưu Hàn.
Anh không ra tay, sắc mặt rất bình thản, giống như đang nói chuyện với một người bạn cũ.
“Tôi rất quan tâm đến một câu mà vừa rồi ông nói, bây giờ nhắc lại một lần nữa cho tôi nghe”.
“Vừa nãy ông nhắc đến anh trai tôi”.
“Tôi muốn biết vì sao ông biết anh ấy?”
Sắc mặt Lý Hùng mặc dù rất bình thản.
Tuy nhiên, khí thế trên người anh đã hoàn toàn ngưng tụ lại tại một điểm, đè nén khiến Lưu Hàn không thể nào thở nổi.
Cơ thể Lưu Hàn không tự chủ được mà run lên, hàm răng va vào nhau phát ra những tiếng ‘lập cập’.
Từ trước đến nay gã chưa từng cảm thấy luồng khí tức nào đáng sợ tới như vậy!
Ngay cả những trưởng lão đã tu luyện võ công mấy chục năm trong gia tộc lớn cũng không thể nào so sánh được với Lý Hùng!
Quá đáng sợ!
Suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Lưu Hàn lúc này là bỏ chạy!
Nhưng chân gã không thể nào cử động được!
Trước mặt Lý Hùng, Lưu Hàn cuối cùng cũng run rẩy mở miệng nói.
“Mày, và anh trai Lý Mộc của mày đều phải chết”.
“Mặc dù mày đã ẩn náu ở bên ngoài hơn mười năm”.
“Nhưng bây giờ mày lại quay về thủ đô”.
“Vậy thì, bọn họ nhất định sẽ không tha cho mày”.
Lời phán quyết của Lưu Hàn không khiến Lý Hùng tức giận.
Thay vào đó, áp lực trên người Lưu Hàn đột nhiên giảm bớt.
“Bọn họ mà ông nhắc tới là ai?”
“Là gia tộc Sở Thị chống lưng cho ông à?”
Khi Lý Hùng nói những lời này, Lưu Hàn không khỏi giật mình.
Gã không ngờ rằng Lý Hùng đã biết thân phận thật sự của gã!
Sự việc đã đến mức này, Lưu Hàn không thể tiếp tục che giấu được nữa.
Gã nói: “Không chỉ có nhà họ Sở ở Kinh Châu”.
“Nhà họ Lưu ở đất Thục, nhà họ Mã ở Tây Lương, nhà họ La ở Yên Bắc, không ai trong số bọn họ muốn anh em nhà mày sống trên thế giới này!”
“Hồi đó Lý Mộc vì muốn cứu mày nên đã tự cầm dao đâm vào ngực”.
“Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn ta đã quỳ xuống trước mặt một người đàn ông, cầu xin ông ta tha cho mày”.
“Là Lý Mộc dùng tính mạng và tôn nghiêm của hắn để đổi lấy mười năm lưu lạc của mày”.
Cơ thể Lưu Hàn đột nhiên bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Gã vừa nói chuyện, máu đen từ khóe miệng chảy ra.
“Mày cho rằng mày rất lợi hại sao?”
“Bọn tao chẳng qua chỉ là một bầy chó được gia tộc lớn nuôi dưỡng thôi”.
“Cho dù mày có giết hết đám người bọn tao”.
“Nhưng đứng sau lưng bọn tao không chỉ có sói, hổ, báo! Thậm chí còn có những con thú dữ tợn hơn rất nhiều!”
“Mày cứ đợi đấy!”
Máu đen trong miệng Lưu Hàn không ngừng trào ra.
Đồng thời gã vươn tay giữ chặt tim mình, luồng khí tức trong ngực không ngừng dâng trào!
Trong mắt Lưu Hàn lộ ra một tia điên cuồng!
“Bây giờ mày đã lộ mặt rồi”.
“Mày chết chắc rồi!”
“Không chỉ mình mày”.
“Tất cả mọi người bên cạnh mày đều phải chết”.
“Tất cả những người có quan hệ huyết thống với mày”.
“Đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
“A ha ha ha ha ha ha ha....”
Lưu Hàn vẫn chưa nói xong.
Đột nhiên gã phun ra một ngụm máu đen.
Máu lập tức hóa thành lớp sương mù đen kịt trong không khí.
Sau đó, trước mặt Lý Hùng, từ từ ngã xuống...
.....
Cùng lúc đó ở biệt thự nhà họ Viên.
Viên Điền Hồng đang ngồi trong phòng làm việc với vẻ mặt u ám.
Đúng lúc này, một bóng người nhảy vào từ cửa sổ phòng làm việc.
Đây là tầng ba.
Bóng đen này giống như một con quạ, nhẹ nhàng đáp xuống sàn.
Anh ta mặc đồ đen, che kín mặt nên không nhìn rõ tướng mạo của anh ta.
Viên Điền Hồng nhìn người mặc đồ đen, hỏi: “Sao vậy, đội kiếm Huyết đã giết chết Lý Hùng chưa?”
Người mặc đồ đen lắc đầu.
Giọng anh ta xé toang bầu không khí, vô cùng khó nghe.
“Chết hết rồi”.
“Thực lực của tên Lý Hùng này đã vượt qua sức tưởng tượng của giáo chủ”.
Lông mày của Viên Điền Hồng xoắn vào nhau.
“Sao lại như vậy được?”
“Lưu Hàn là đỉnh cấp đại tông sư, gã rất giỏi ám sát”.
“Tốc độ ra tay nhanh như chớp, lẽ nào cả gã cũng không đánh lại được Lý Hùng sao?”
“Vâng”.
“Gã chết như thế nào?”, Viên Điền Hồng hỏi.
“Cụ thể thế nào thì không rõ, khi tôi tới nơi, Lưu Hàn đã chết rồi”.
“Máu đen trên khóe miệng, trông giống như gã đã tự tử bằng cách uống thuốc độc”.
Viên Điền Hồng cau mày.
“Bây giờ không có cách nào xác định được chuyện gì đã xảy ra sao?”
“Tuy nhiên, tôi vẫn luôn cho rằng năng lực của Lý Hùng không thể giết hết tất cả kiếm Huyết trong thời gian ngắn như vậy được”.
“Nhất định có một cao thủ nào đó ở bên cạnh bảo vệ cho hắn”.
Viên Điền Hồng nhìn người mặc đồ đen trước mặt, nói: “Vì để đảm bảo an toàn, cậu lập tức giết hết nhà họ Tiền cho tôi”.
“Mọi thông tin liên quan đến gia tộc họ Tiền đều phải tiêu hủy!”
“Vâng!”
Người mặc đồ đen rời đi, vành tai của Viên Điền Hồng khẽ động.
Chương 574: Xem mọi người đều là chó
Ông ta nghe có tiếng bước chân đi từ xa tới.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa phòng ông ta.
“Cộc cộc cộc”.
Viên Đa Đa bước vào.
Hôm nay cô ấy mặc môt chiếc váy liên thân rất đẹp.
Viên Đa Đa xoay một vòng trước mặt Viên Điền Hồng.
“Bố ơi, cái váy con đang mặc đẹp không?”
Viên Điền Hồng nhìn Viên Đa Đa với ánh mắt dịu dàng.
“Ừ, rất đẹp, con gái yêu của bố mặc gì cũng đẹp!”
“Hi hi, con biết ngay là đẹp mà”.
Nói xong, Viên Đa Đa chạy đến bên cạnh Viên Điền Hồng, thơm một cái vào mà ông ta.
Tiếp đó, quay người đi ra khỏi phòng sách.
Viên Điền Hồng nhìn theo bóng Viên Đa Đa rời đi, nắm tay hơi siết lại.
“Lý Hùng, tao không cần biết rốt cuộc bên cạnh mày đang ẩn dấu cao nhân phương nào?
“Nhưng nếu mày đã đến thủ đô rồi, tao tuyệt đối sẽ không để mày tiếp tục sống được”.
“Vì gia tộc họ Viên, vì con gái yêu quý của tao”.
“Bất kì ai, cũng không thể ngăn cản được”.
Cùng lúc đó, trong tứ hợp viện gia tộc Lý Thị.
Có một chiếc Rolls Royce đỗ ngay trước cổng.
Xe vừa dừng lai, có một người đàn ông đứng cách đó không xa đã đợi rất lâu rồi, vội vàng chạy lại.
Cậu ta khom lưng, khúm na khúm núm đưa tay ra mở cửa xe.
Sau khi mở cửa xe, có một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám bước xuống.
Người phụ nữ này trang điểm rất đậm.
Thực ra nhan sắc của bà ta cũng khá tinh tế và đẹp.
Nhưng vì trang điểm quá đậm nên đã làm mất đi vẻ đẹp vốn có.
Bà ta ngẩng đầu, không thèm nhìn người đã mở cửa xe cho mình, cứ như người đó là một con chó vậy.
Kiêu ngạo.
Vẻ mặt ánh mắt khinh thường mọi thứ.
Tự cao tự đại!
Bà ta đi vào trong tứ hợp viện.
Tứ hợp viện này nhìn rất bình thường.
Không có đến một người bảo vệ ở cổng.
Tuy nhiên, trước đó một khoảng thời gian dài.
Ngoài người trong nhà ra, không ai dám bước vào bên trong.
Người phụ nữ đi đôi giày cao gót sang trong đắt tiền, bước trên nền đá đá, từng bước từng bước đi về phía căn phòng phía bắc của tứ hợp viện.
Lúc này, tên sai vặt mở của xe lúc nãy cũng vội vàng chạy theo.
Cậu ta ngẩng đầu, hắng gióng và nói.
Lý Tấn, có người nhà đến thăm, ông còn không chịu ra đón tiếp à?
Vừa dứt lời, Lý Lâm liền bước ở trong ra.
Lúc ông ấy nhìn thấy người phụ nữ trung niên bất giác tròn mắt lên nhìn!
Lý Lâm không ngờ rằng, bà ta lại xuất hiện ở đây!
Người phụ nữ cao ngạo này tên là Lý Thiên Kiêu
Như lời của tên sai vặt nói, bà ta đến từ Lý Thị ở Trường An , là chủ nhân của Lý Thị ở thủ đô.
Lý Thiên Kiêu là con gái của trưởng tộc gia tộc Lý Thị ở Trường An.
Mười năm trước, bà ta được gả vào nhà họ Tần.
Từ đó trở đi, vốn dĩ chỉ nhà họ Tần chỉlà gia tộc hang hai , vậy mà trong phút chốc vượt bậc lên là gia tộc thượng lưu, lại còn tiến vào thủ đô nữa.
Nhưng năm gần đây, gia tộc Tần Thị luôn chèn ép gia tộc Lý Thị ở thủ đô.
Bọn họ hầu như đều cướp hết mối làm ăn của Lý Thị ở thủ đô.
Mà kẻ đứng sau giật dây chính là Lý Thiên Kiêu.
Lý Lâm vội vàng đi đến trước mặt Lý Thiên Kiêu, khom mình cúi chào bà ta.
“Cô sáu đại gia quang lâm, ông chủ tôi đang nghỉ ngơi”.
Lý Thiên Kiêu liếc nhẹ Lý Lâm một cái.
“Cái tên Lý Tấn nhu nhược này”.
“Tự mình nhu nhược thì đã đành”.
“Không ngờ còn nuôi dạy lên một đám vô dụng”.
Lời nói của Lý Thiên Kiêu rất cay nghiệt.
Hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Lý Lâm.
Trong mắt bà ta, Lý Lâm cũng chỉ là một con chó mà thôi!
“Tôi thân là chủ nhân, mà lại phải đứng ở đây lâu như vậy”.
“Chi này của mấy người, hay là không muốn nữa”.
“Nếu không muốn nữa, tôi lập tức cử người đến tiếp quản”.
Đôi mắt Lý Thiên Kiêu dừng lại, sau đó, liền phóng ra một luồng khí mạnh mẽ!
Lý Lâm vội cúi đầu.
“Cô sáu bớt giận, tôi lập tức đi gọi ông chủ”.
Lý Lâm vừa dứt lới, Lý Tấn trong phòng nói vọng ra.
“Cô sáu đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa!”
“Hai hôm này, mí mắt phải của tôi nháy liên tục, ngủ không đủ giấc”.
“Tối qua còn mơ một giấc mơ thấy quỷ đòi mạng”.
“Sáng nay dậy hơi muộn, bây giờ còn chưa mặc quần áo”.
“Cô sáu không đợi được, có thể về trước”.
“Hai hôm nữa tôi sẽ đến thăm tận nơi”.
Lý Thiên Kiêu hừ một tiếng lạnh lùng.
“Lý Tấn, ông đừng có ở bên trong đó làm trò”.
“Hôm nay tôi đến đây để báo với ông một chuyện”.
“Tôi nghe nói, con trai ông đã trở về rồi”.
“Bây giờ nó đang trốn ở đâu? Mau bảo nó cút ra đấy cho tôi”.
Lúc Lý Thiên Kiêu nói chuyện, ánh mắt sắc bén nhìn quanh tứ hợp viện một lượt.
Cách trang trí của tứ hợp viện cùng với sự lụi bại suy yếu mà nó đang thể hiện ra.
Khiến cho sự khinh thường trong ánh mắt Lý Thiên Kiêu ngày càng rõ rệt.
Nhớ lại năm đó, Lý Tấn là một trong những người trẻ tuổi được cưng chiều nhất của gia tộc Lý Thị ở Trường An.
Năm đó, Lý Tấn bị phái đến thủ đô, không biết có bao nhiêu người hâm mộ đố kỵ ganh ghét.
Bởi vì đây chính là đại diện của gia tộc Lý Thị ở thủ đô, có một thế lực hoàn toàn mới mà tự mình có thể kiểm soát nó.
Khi nhà họ Lý trở thành một trong bốn gia tộc lớn hàng đầu ở thủ đô, không biết bao nhiêu người cử người đến chúc mừng.
Nhưng bây giờ, chỗ này rách nát như ổ của thằng ăn mày!
Nếu không phải vì nhận được chỉ thị của gia tộc, e rằng Lý Thiên Kiêu cũng sẽ không ở đây thêm một giây nào nữa.
“Cô sáu, tôi chỉ có hai người con trai”.
“Năm đó, con trai lớn bị người ta ép cho đến chết”.
“Con trai thứ bị tôi đuổi ra khỏi gia tộc rồi”.
“Mấy năm nay, đều lưu lạc ở bên ngoài”.
“Trước giờ tôi đều không quan tâm, không rõ nó còn sống hay đã chết ở góc nào đó rồi”.
“Còn về thằng con trai mà cô vừa nói”.
“Hết sức xin lỗi, thức ra tôi còn không biết mình có thêm một thằng con trai nữa”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Tấn đã mặc xong bộ quần áo không thể tầm thường hơn được, chầm chậm đi từ trong phòng ra.
Nét mặt Lý Tấn bình thản.
Trên mặt ông ta, không thấy có chút gì là khom lưng uốn gối cả.
Càng không có ánh mắt nịnh bợ cô sáu kia.
Lý Thiên Kiêu đưa tay chỉ Lý Tấn.
Móng tay sơn màu đỏ tươi của bà ta dưới ánh mặt trời phản quang khiến người ta chói mắt.
“Lý Tấn, ông đừng có mà ở đây giả ngây giả ngô”.
“Bây giờ cả giới thượng lưu ở thủ đô đều đang đồn ầm lên chuyện thằng con trai năm đó bị ông đuổi ra khỏi nhà, nay đã trở về rồi”.
“Nhưng năm gần đây, nó luôn trốn ở Ninh Châu”.
“Hơn nữa, tôi nghe nói, ở Ninh Châu mới nổi lên tập đoàn Lăng Tiêu, chính là ông đang đứng sau chống lưng!”
“Tôi nói cho ông biết, tôi nhận chỉ thị từ chủ nhân”.
“Bây giờ ông phải bắt được thằng con súc sinh Lý Hùng của ông về đây cho tôi”.
“Nó không xuất hiện, hậu quả của sự việc này chắc mình ông không gánh chịu được đâu!”
Ngôn từ sắc bén.
Hung ác.
Cay nghiệt.
Đây chính là cô sáu của gia tộc Lý Thị ở Trường An.
“Cô sáu, mấy năm nay tôi luôn đắm mình trong thư pháp”.
“Không ra ngoài nửa bước, đối với những việc bên ngoài thực sự biết không nhiều”.
“Hơn nữa những lời cô vừa nói, tôi cảm thấy đều là tin vịt”.
“Năm đó con trai tôi đúng là bị tôi đuổi đến Ninh Châu”.
“Nhưng, tôi không có liên hệ gì với nó”.
“Với lại cô vừa nói đến tập đoàn Lăng Tiêu, lần đầu tiên tôi nghe thấy đấy”.
“Quan trọng hơn là, tất cả nhưng dự án của gia tộc chúng ta, cô sáu là người nắm rõ mồn một”.
“Những doanh nghiệp này muốn đầu tư đến Ninh Châu hay không”.
“Chắc chắn cô sáu là người biết đầu tiên chứ?”
Chương 575: Tôi sẽ khiến con trai ông chết thêm lần nữa
Lý Thiên Kiêu cau mày.
Bà ta chỉ vào Lý Tấn nói: "Nói thế là ông không nhận chứ gì?"
"Cô sáu này, chuyện tôi không làm tôi không thể nhận".
"Mà với khả năng của cô sáu, tìm một người ở thủ đô có gì khó?"
"Đâu phải đến hỏi tôi".
Nhìn Lý Tấn giống như không thèm để tâm đến mọi chuyện.
Vẻ mặt Lý Thiên Kiêu khinh thường.
"Lý Tấn ơi Lý Tấn, ông từng là tấm gương sáng trong số đám thanh niên trẻ tuổi của gia tộc".
"Mà giờ ông chỉ là một bãi cứt chó ven đường thôi".
"Năm đấy ông là con cưng của trời, lại chọc phải cậu ấm nhà họ Long".
"Cuối cùng rơi vào cảnh tự sát để xin lỗi".
"Ông lén lút đưa con trai ra ngoài để âm thầm bồi dưỡng".
"Ông tưởng dựa vào cái thằng ranh con đấy thì có thể trở mình sao?"
"Hừ, đúng là mơ mộng hão huyền".
"Tôi khuyên ông, giờ tốt nhất là ông giao quyền lợi của nhà họ Lý ở thủ đô ra đi".
"Nếu không ông sẽ lại phải gánh chịu bi kịch của mười mấy năm trước đấy".
Lý Tấn không nói gì, chỉ đứng im một chỗ.
Nụ cười trên mặt ông ta khiến Lý Thiên Kiêu cảm thấy buồn nôn.
Lý Thiên Kiêu hừ một tiếng, nói với Lý Tấn: "Nếu ông đã không biết điều".
"Đến lúc đó đừng trách chủ nhân của chúng tôi không ra tay giúp đỡ".
"Nếu giờ ông giao đứa con út của ông ra".
"Chúng tôi còn có thể dẫn nó đến Trường An, hết lòng chăm sóc dạy dỗ".
"Dù sau này nó không thể kế thừa vị trí của ông".
"Nhưng ít nhất còn giữ lại được mạng sống".
Lý Tấn ngáp một cái, sau đó từ từ xoay người bước về phòng.
Ông ta vừa đi vừa nói.
"Cô sáu này, tôi hơi buồn ngủ, phải ngủ một giấc đã".
Thấy Lý Tấn xoay người rời đi.
Trong mắt Lý Thiên Kiêu hiện lên sự sắc bén.
"Lý Tấn, ông xong đời thật rồi".
"Nếu ông và con trai ông muốn sống thì tốt nhất là nghe lời tôi".
"Nếu không cả nhà ông sẽ chết sạch đấy".
"Hừ!"
Lý Thiên Kiều lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Sau khi chắc chắn bà ta đã đi, Lý Lâm bước đến cạnh Lý Tấn nói nhỏ.
"Xem ra chuyện này càng ngày càng rắc rối rồi".
"Có nên nói chuyện này cho cậu hai biết không?"
Lý Tấn lắc đầu.
"Từ lúc tôi đuổi thằng bé ra khỏi nhà, nó đã không còn quan hệ gì với nhà họ Lý rồi".
"Chuyện của nó, nó sẽ tự giải quyết, chúng ta không cần quan tâm".
Sự tự tin của Lý Tấn đối với Lý Hùng khiến Lý Lâm không thể hiểu nổi.
Giống như trên đời này không có chuyện gì mà Lý Hùng không làm được vậy.
Nhưng Lý Lâm thấy, thứ mà bây giờ Lý Hùng phải đối mặt là một con quái vật đã tồn tại gần nghìn năm nay.
Kể cả Lý Hùng có là Chiến thần Hồng Hải.
Nhưng cũng là lực lượng ở bên ngoài.
Chẳng lẽ một mình anh có thể đối đầu với hàng nghìn kẻ địch mạnh sao?
...
Còn ba ngày nữa là ngày tập đoàn Lăng Tiêu chính thức tiến vào thủ đô.
Hai ngày này bộ phận Marketing của tập đoàn Lăng Tiêu đã bắt đầu đưa ra những phương án quảng cáo.
Cũng đã bắt đầu đủ loại hình thức tuyên truyền với công chúng.
Nhưng giờ đang có một vấn đề rất quan trọng xảy ra ngay trước mắt Hứa Mộc Tình.
Đó là đầu bếp của Bách Vị Nguyên không đủ.
Nhà hàng Hải Giác đã chính thức mở cửa.
Đơn đặt của khách hàng ngày càng nhiều.
Ngay cả nhà hàng Hải Giác cũng đang thiếu người.
Bọn họ không thể cử người sang giúp đỡ Bách Vị Nguyên được.
Cho nên vấn đề này Hứa Mộc Tình phải tự giải quyết.
Giờ Bách Vị Nguyên đã có mấy đầu bếp rồi.
Ngoài Liễu Ngọc Phân thì còn có Dương Hồng từ Thiên Môn đến.
Nhưng số người thì còn lâu mới đủ.
Hứa Mộc Tình đau đầu vì chuyện này.
Bỗng nghe thấy tiếng "cốc cốc cốc", có người gõ cửa phòng làm việc.
Sau đó Lý Hùng đẩy cửa ra, trong tay cầm một chiếc cốc giữ nhiệt, từ từ đi đến.
Hứa Mộc Tình nhìn thấy chiếc cốc giữ nhiệt, đôi mày đẹp hơi nhíu lại.
Bởi vì trong cốc không phải là món canh ngon lành, lại càng không phải là nước ngọt.
Mà là thuốc.
"Vợ ơi, đến giờ uống thuốc rồi".
Hứa Mộc Tình đã phẫu thuật xong một thời gian rồi.
Nhưng thời gian này Lý Hùng mỗi ngày đổi một cách khác nhau chuẩn bị cho Hứa Mộc Tình thuốc có lợi cho việc chữa tim.
Hứa Mộc Tình mắc bệnh tim bệnh sinh.
Cuộc phẫu thuật của Lý Hùng chỉ giải quyết được vấn đề trước mắt.
Thời gian dài sau đó Hứa Mộc Tình nhất định phải làm theo kế hoạch điều trị của Lý Hùng.
Trước kia thuốc toàn là chua chua ngọt ngọt.
Có lúc còn có thể dùng mứt hoa quả thay thế.
Nhưng giờ thì ngược lại, nước thuốc đen xì, vừa đắng vừa chát.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hùng nói: "Lúc trước không phải ăn mứt hoa quả là được rồi à?"
"Sao giờ lại phải uống thuốc đắng thế này?"
Thấy Hứa Mộc Tình cau mày, Lý Hùng lập tức đến gần, đặt cốc giữ nhiệt xuống trước mặt Hứa Mộc Tình, cười nói.
"Thuốc đắng dã tật, em nhắm mắt lại hít một hơi là hết thôi".
Hứa Mộc Tình cười gượng: "Nói thì hay đấy, thuốc này đắng thế, hay anh tự mình thử mà xem?"
"Được đấy!"
Hứa Mộc Tình vừa nói thế.
Lý Hùng lập tức giơ hai ngón tay ra, bóp nhẹ lên cái mũi xinh đẹp trắng nõn của cô.
Hứa Mộc Tình hờn dỗi hất tay anh ra.
"Thuốc này đắng lắm, có thể cho thêm đường không?"
Lý Hùng lắc đầu: "Không thể bỏ đường vào thuốc".
"Nhưng anh có cách để lúc uống nó thành ngọt".
Hai mắt Hứa Mộc Tình sáng rực lên: "Cách gì thế?"
Lý Hùng đột nhiên nhếch môi cười.
Mà ngay khi thấy anh nhếch môi, Hứa Mộc Tình đã thấy hối hận rồi.
Bởi vì lần nào mà anh thế này.
Cô biết anh lại chuẩn bị làm chuyện xấu rồi.
Quả nhiên Lý Hùng mở bình giữ nhiệt, há miệng uống thuốc.
Sau đó Hứa Mộc Tình còn chưa hoàn hồn, đôi môi đầy đặn của anh đã hôn lên đôi môi mềm mại của Hứa Mộc Tình.
"Ưm!"
Ban đầu Hứa Mộc Tình còn kháng cự.
Nhưng cô dần phát hiện, thuốc vốn đắng chát trong miệng đúng là trở nên ngọt thật.
Uống hết một chén thuốc, mặt Hứa Mộc Tình đã đỏ như táo chín mùa thu rồi.
Xinh đẹp.
Cực kỳ mê người.
"Không phải anh nói không được cho đường à?", đôi mắt Hứa Mộc Tình long lanh như nước.
"Không cho đường mà.", Lý Hùng cười nói.
"Rõ ràng nó ngọt thật mà".
"Đấy là vì miệng anh ngọt, không tin em cứ thử xem".
Nói xong, Lý Hùng còn cợt nhả liếm lưỡi với Hứa Mộc Tình.
"Đáng ghét!"
Tuy là Hứa Mộc Tình rất muốn biết sao miệng Lý Hùng lại ngọt.
Nhưng cô biết thừa.
Chỉ cần cô vừa hỏi Lý Hùng chắc chắn sẽ lại 'bắt nạt' cô.
Mặc dù lúc bị Lý Hùng bắt nạt cô rất thích.
Nhưng giờ đang là ban ngày đấy.
Lý Hùng nói với Hứa Mộc Tình.
"Thấy em uống thuốc ngoan như vậy, anh định thưởng cho em thứ này".