Bọn chúng và Wilson giống nhau, cùng hét thảm thiết.
Lúc này, Blair Clydesman đã đi từ trong lối đi VIP ra.
Đứng từ xa nhưng bọn họ đã nhìn thấy tất cả những chuyện xảy ra chỗ Hứa Hạo Nhiên.
Ban đầu Blair Clydesman không quan tâm đến những người này.
Nhưng khi vừa đi ra khỏi lối VIP, cô ta hơi nhíu mày.
Bởi vì đám người xung quanh đã tản ra.
Chất đặc biệt này dọa sợ đám người xung quanh.
Trong đám đông có một người hét lên, thứ Hứa Hạo Nhiên phun là axit sunfuric.
Nhưng làn da của đám bảo vệ bị phun trúng không bị ăn mòn, cũng không có vết thương.
Bọn họ chỉ có cảm giác châm chích giống như bị lửa làm bỏng.
Tuy là thấy đau nhưng da không hề bị thương.
Blair Clydesman liếc nhìn phản ứng của bọn chúng và vết thương của chất lỏng này thì hơi bất ngờ.
Blair Clydesman là tầng lớp thượng lưu trên thế giới, rất ít khi cô ta có hứng thú với một người lạ hay một chuyện gì đó.
Nhưng lúc này ánh mắt cô ta cũng dán vào cái lọ nhỏ trong tay Hứa Hạo Nhiên.
Nếu nó chỉ là bình xịt hơi cay phòng thân bình thường thì không nói.
Nhưng hiệu quả của chất lỏng này là một thành tựu nghiên cứu khoa học mà cô ta đã từng thấy ở Hồng Hải.
Nó là thành quả nghiên cứu khoa học của phòng nghiên cứu của thuộc hạ Lý Hùng nghiên cứu ra.
Cho đến nay, vẫn chưa đưa vào sản xuất hàng loạt.
Vì hiệu quả của nó quá mạnh.
Mặc dù chất lỏng này sẽ không làm làn da bị thương khi tiếp xúc.
Nhưng kiểu dày vò về tinh thần này có thể khiến một người tinh thần không vững vàng ngã quỵ.
Chất lỏng này phun ra không khí mà chạm vào làn da.
Đau đớn mà nó mang đến còn mạnh hơn axit sunfuric nhiều.
Cảm giác đó giống như ném một người vào trong nham thạch nóng chảy vậy.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi có thể phá hỏng hệ thần kinh của một người.
Lực sát thương của nó rõ mồm một.
Mà chất lỏng này không khiến người ta bị ngoại thương.
Nếu có kẻ phạm tội nào dùng chất lỏng này để tấn công người khác.
Nó sẽ không lưu lại dấu vết.
Luật pháp của nhiều quốc gia thậm chí không thể quy định mức phạt đối với loại vũ khí này.
Thế nên dự án này đã bị gác lại.
Nhưng Blair Clydesman biết một vài thuộc hạ nữ của Chiến thần Hồng Hải lúc nào cũng mang theo lọ này bên cạnh.
Thứ này sẽ không thể lưu truyền ra ngoài, Blair Clydesman từng thấy hứng thú, xin Chiến thần Hồng Hải tặng cô ta một lọ nhưng bị từ chối.
Chỉ những thuộc hạ nòng cốt dưới trướng Chiến thần Hồng Hải mới có nó.
Nhưng sao nó lại xuất hiện ở Phương Đông xa xôi này chứ?
Mà còn ở một thành phố ven biển nữa?
Gần đây, Ninh Châu có một sự thay đổi to lớn.
Địa vị của nó so với những thành phố xung quanh cũng ngày càng cao.
Nhưng quy mô của thành phố này không chút thay đổi.
Nó vẫn là một thành phố hạng ba.
So sánh với đô thị quốc tế như Thương Hải thì vẫn còn kém xa.
Thứ công nghệ cao này sao lại xuất hiện trong tay một người hát dạo chứ?
Lẽ nào ở Ninh Châu có thuộc hạ nòng cốt của Chiến thần Hồng Hải à?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Blair Clydesman lập tức cực kì mong đợi.
Nếu thuộc hạ nòng cốt của anh ở Ninh Châu.
Thì cho dù dùng cách gì cô ta cũng phải tiếp cận.
Từ trước đến nay Chiến thần Hồng Hải rất hào phóng với người nhà.
Tuy là có những lúc anh rất nghiêm khắc.
Nhưng sau sự nghiêm khắc đấy có nhiều hơn là sự quan tâm.
Blair Clydesman thấy có thể trở thành người bên cạnh Chiến thần Hồng Hải là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này.
Mà ngay khi cô ta định đến gần người đàn ông này, moi tin từ trên người cậu ta.
Hứa Hạo Nhiên đã liếc mắt nhìn Blair Clydesman.
Lúc cậu ta vừa thấy Blair Clydesman thì nhảy dựng lên như phát hiện đại lục mới.
Cậu ta hồ hởi chạy đến chỗ Blair Clydesman.
Thấy Hứa Hạo Nhiên nhìn mình như nhìn thấy siêu sao, Blair Clydesman nhếch mép cười.
Bởi vì quá quan tâm đến Chiến thần Hồng Hải, cô ta quên mất trong mắt nhiều người cô ta cũng là một nữ thần đầy sức hút.
Bình thường đàn ông mà thấy Blair Clydesman sẽ nhao nhao lao đến chỗ cô ta.
Trong chớp mắt Hứa Hạo Nhiên đã chạy đến trước mặt Blair Clydesman.
Blair Clydesman đứng ở đó chờ đợi tình huống quen thuộc.
Hứa Hạo Nhiên sẽ như con chó cô ta nuôi, chạy đến trước mặt cô ta vẫy đuôi mong cô ta chú ý đến.
Có khi chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể khiến đàn ông trở nên điên đảo, không biết trời đâu đất đâu nữa.
Nhưng tình huống mà cô ta mong chờ không diễn ra.
Hứa Hạo Nhiên chạy thẳng qua người cô ta.
Sau đó, cô ta nghe thấy giọng nói kích động của Hứa Hạo Nhiên truyền đến từ phía sau.
"Cô là Angela?"
"Audrey?"
Lúc này Hứa Hạo Nhiên đang đứng trước mặt một cặp song sinh.
Hai người bọn họ là trợ lý Blair Clydesman dẫn theo.
Hai người họ có thân phận rất cao quý.
Hai chị em sinh đôi này bắt đầu đi lên từ sự nghiệp người mẫu năm mười ba tuổi.
Bởi vì các cô có gương mặt xinh đẹp, dáng người gợi cảm cùng với hành động và vẻ mặt giống hệt nhau nên có rất nhiều người để ý đến.
Cuối cùng bọn họ diễn rất nhiều phim bom tấn Hollywood.
Đều diễn những vai quan trọng trong phim.
Thế nên cả hai người có rất nhiều fan hâm mộ trên khắp thế giới.
Hứa Hạo Nhiên là một trong số đó.
Lúc này cậu ta có vẻ cực kì kích động.
Cậu ta vội sờ khắp người xem có giấy không, muốn xin chữ kí của hai siêu sao.
Tìm từ trên xuống dưới mà không có bút.
Cậu ta cười xuề, cầm cây đàn ghi-ta trong tay nói với cặp sinh đôi.
"Hai người có thể kí lên đàn ghi-ta của tôi không?"
Vừa nói xong, Hứa Hạo Nhiên vỗ bốp vào trán.
"Ôi, xin lỗi, giờ tôi mới nhớ ra. Hai người là người nước ngoài, không hiểu tiếng Hoa Hạ".
"Trời ạ, là sao đây, tôi không biết tiếng anh, haiz".
Blair Clydesman từ từ xoay người nhìn Hứa Hạo Nhiên, cô ta như thấy chuyện lạ đời, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn người đàn ông mặt mũi bình thường trước mắt.
Cậu ta vừa làm một chuyện rất lạ đời.
Cậu ta không thèm nhìn đến nữ thần như cô ta.
Mà lại dán mắt vào hai đứa người hầu của cô ta.
Nếu là ở nơi khác không đời nào có chuyện này.
Bây giờ dù Blair Clydesman đứng bên cạnh Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên vẫn không thèm nhìn đến cô ta.
Cô ta có cảm giác hai chị em Angela mới là chủ nhân.
Còn cô ta chỉ là chân chạy việc mà thôi.
Lúc này Blair Clydesman hơi đảo mắt, cô ta dửng dưng nói với Hứa Hạo Nhiên.
"Nếu cậu muốn hai người họ kí tên, tôi có thể bảo hai người họ thỏa mãn mong ước này của cậu".
Chương 792: Mục tiêu mới của cậu em vợ
Lông mày Hứa Hạo Nhiên dựng lên.
Cậu ta vội quay lại cười với Blair Clydesman: "Chị là bạn của hai cô ấy à?"
Blair Clydesman khẽ gật đầu: "Cứ cho là vậy đi".
"Cảm ơn chị, cảm ơn chị".
Hứa Hạo Nhiên giơ đàn ghi ta ra trước mặt hai chị em Angela.
Thực ra hai người này nghe hiểu tiếng Hoa Hạ.
Nhưng bọn họ cũng không nói gì.
Hai người họ như con chó vậy, chủ nhân không dặn dò thì không được hành động.
Lúc này Blair Clydesman liếc mắt ra hiệu cho bọn họ.
Hai người mới cầm lấy đàn ghi ta trong tay Hứa Hạo Nhiên, kí tên cả hai lên trên.
"Ha ha, tốt quá".
Hứa Hạo Nhiên cực kì kích động.
Cậu ta ôm ghi ta trong ngực như ôm cục vàng, cười ha hả nói.
"Dạo gần đây tôi luôn nghĩ phải làm gì để cây đàn của tôi có sức hút hơn".
"Giờ tôi tìm được mục tiêu rồi".
"Tôi muốn tất cả siêu sao nổi tiếng thế giới kí tên lên cây đàn này".
Nói xong Hứa Hạo Nhiên cảm ơn Blair Clydesman.
Lúc cậu ta rời đi, vẻ mặt cũng rất bình thường.
Giống như chỉ đang nói chuyện với người bình thường, chuyện này khiến Blair Clydesman rất tò mò.
Blair Clydesman gọi một người đến nói với hắn: "Cậu theo sát phía sau, đi điều tra về người này cho tôi".
"Nhưng làm khéo một chút, đừng để cậu ta biết chúng ta đang điều tra".
"Cẩn thận đấy, sau lưng cậu ta chắc có cao thủ".
Từ trước đến nay Blair Clydesman làm việc gì cũng cực kì cẩn thận.
Cô ta dặn dò kĩ càng thuộc hạ, chờ sắp xếp hết mọi việc mới đi ra khỏi lối đi VIP.
Ngụy Thường ngồi trong xe chờ được một lúc lâu, vội vàng bước xuống chiếc Rolls-Royce.
Lúc này hắn mặc một bộ vest, đi một đôi giày da bóng loáng, giống như một siêu sao quốc tế, trên mặt cười tụ tin bước đến chỗ Blair Clydesman.
Ngụy Thường từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Hắn có bằng cấp cao.
Mà mấy năm nay cũng có chút thành tựu trong cộng đồng quốc tế.
Hắn nghĩ một cô gái tuyệt vời như Blair Clydesman thì chỉ hắn mới xứng với cô ta.
"Cộp..."
"Cộp..."
Ngụy Thường rảo bước.
Ngay lúc sắp đến gần Blair Clydesman thì có một cánh tay rắn chắc chắn ngang đường đi của hắn.
Không biết gã đàn ông to con tóc vàng đứng chắn trước mặt Ngụy Thường từ bao giờ.
Gã chặn lại tầm mắt của Ngụy Thường và Blair Clydesman.
Nhìn gã này còn to con hơn Wilson nhiều.
Mà khí tức toàn thân hắn khiến người ta phải sợ hãi.
Ngụy Thường vội bước về sau hai bước.
Hắn ló đầu ra bên cạnh, chào Blair Clydesman.
Blair Clydesman liếc hắn một cái.
Lập tức ngồi lên chiếc Rolls-Royce.
Ngụy Thường còn chưa kịp lên xe, chiếc xe đã lái đi.
Ngụy Thường đứng tại chỗ giậm mạnh chân, vẻ mặt hắn trở nên hung ác.
"Mẹ nó, con khốn không thèm nhìn đến ông đây".
"Ở nước ngoài cô là nữ thần cao vời vợi".
"Đến Hoa hạ rồi thì cũng chẳng khác gì những cô gái bình thường khác cả".
"Cứ chờ xem, cậu đây sẽ lôi cô lên giường sớm thôi".
Nói xong hắn nhanh chóng rút điện thoại ra gọi.
Trong điện thoại truyền đến giọng khàn khàn của một người đàn ông: "Cậu Ngụy có gì dặn dò?"
"Thái Hổ, giờ tôi cần ông đi làm một chuyện".
"Nếu ông làm xong tôi cho ông năm triệu".
Vừa nghe có tiền, Thái Hổ ở đâu dây bên kia cười ha hả.
"Cậu Ngụy cứ yên tâm đi".
"Từ trước đến nay Thái Hổ tôi làm việc nhanh gọn lẹ lắm".
"Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa thì mấy giây là tôi là xong ngay".
Ngụy Thường cười khẩy.
"Lúc tôi lấy được số của cậu từ người khác".
"Có nghe người đó nói đến chuyện cũ của ông".
"Ông từng là một con hổ dũng mãnh".
"Nói gì đến việc giết người phóng hỏa, ông cầm một con dao cũng có thể chém từ lầu trên xuống lầu dưới rồi”.
"Sao giờ lá gan lại nhỏ thế".
Thái Hổ cười nói: "Cậu Ngụy đừng đùa".
"Cậu phải biết giờ chúng ta đang ở cấm địa Ninh Châu đấy".
"Ở đây mà dám giết người phóng hỏa là bị tóm ngay".
"Sau đó trong vòng mấy giây sẽ biến mất khỏi thế giới này mãi mãi".
"Cấm địa cái khỉ! Tôi nói cho ông biết, nói gì đến cái Ninh Châu bé cỏn con này".
"Cho dù ở thủ đô thì cũng chả ai ngăn cấm được tôi".
Tuy là chuyện Ngụy Thường muốn Thái Hổ làm không đến mức giết người phóng hỏa.
Nhưng từ nhỏ Ngụy Thường đã quen thói ương bướng.
Hắn là cậu ấm nhà giàu lại phải bó chân bó tay ở một cái nơi bé nhỏ như Ninh Châu, đời nào hắn chịu.
"Giờ ông dẫn người chặn một chiếc Rolls-Royce lại cho tôi".
"Sau đó tôi muốn diễn vở anh hùng cứu mĩ nhân".
"Tôi và cô em đó vừa mới tách ra".
"Cô ta sẽ không nghi ngờ vở kịch này là do tôi bày ra đâu".
Ngụy Thường nói hết kế hoạch của mình ra.
Thái Hổ nghe xong thì vỗ tay cười to.
"Đúng là cậu ấm nhà giàu, thông minh hơn đám người cục cằn chúng tôi nhiều".
"Tôi mà dùng cách này của cậu từ sớm thì có khi chơi được đám hoa khôi rồi ấy chứ".
"Cậu Ngụy cứ yên tâm đi, giờ tôi lập tức cho người đi làm".
"Cậu sẽ thấy trò hay sớm thôi".
Đường cao tốc đến sân bay.
Một chiếc Rolls-Royce đang chạy như bay trên đường.
Trong xe, Blair Clydesman vẫn luôn cau chặt mày.
Bởi vì lúc nãy cô ta nghe một cuộc điện thoại.
Bệnh viện gọi tới nói hai chân của em trai cô ta có thể chữa khỏi.
Nhưng vị trí của cái chân thứ ba bị đánh gãy rất nhạy cảm, cấu tạo khác với hai chân kia.
Khó mà chữa được.
Trong nước không ai có thể làm được chuyện này.
Blair Clydesman cũng nói chuyện này với một vài người bạn bác sĩ quốc tế của cô ta.
Nhưng cho dù lịch sử của mấy bệnh viện đó lâu đời ra sao, bác sĩ tay nghề giỏi thế nào?
Cũng không có cách nào chữa được.
Có mấy người còn góp ý để em trai cô ta phẫu thuật ngoại khoa, cắt luôn cái thứ đó đi.
Cuối cùng mấy người bạn tốt của cô ta nhắc đến một người.
Nói đúng ra là Thần.
Chiến thần Hồng Hải.
Chỉ anh mới cứu được em trai cô ta.
Nhưng vấn đề là gặp được người này cũng khó rồi.
Nói gì đến việc nhờ anh làm phẫu thuật chứ.
Vì vậy giờ tâm trạng của Blair Clydesman rất bất ổn.
Cô ta cũng đặt hi vọng mong manh này lên người Hứa Hạo Nhiên vừa mới gặp ở sân bay.
Có lẽ cô ta có thể tìm được thuộc hạ nòng cốt của Chiến thần Hồng Hải nhờ Hứa Hạo Nhiên.
Sau đó lại nhờ người đó mà liên lạc với người đàn ông khiến cô ta nhớ mãi trong lòng.
"Rầm!"
Đúng lúc này, chiếc Rolls-Royce xảy ra va chạm mạnh.
Chương 793: Anh hùng cứu mỹ nhân
Xe được gọi xe là sang vì ngoài cái mã đẹp.
Quan trong hơn là tính năng an toàn của nó.
Chiếc Rolls-Royce va chạm với một chiếc xe chở hàng lớn.
Chiếc xe chở hàng này rẽ trái, chặn ngang đường chiếc Rolls-Royce.
Bình thường nếu tài xế xe tải thấy mình va chạm với một chiếc siêu xe có giá hơn chục triệu thì chắc chắn hai chân sẽ mềm nhũn, thậm chí quỳ xuống đất xin tha.
Nhưng sau khi tài xế từ trên xe xuống vẫn rất hùng hổ, thậm chí hống hách đạp vào của xe Rolls-Royce.
Hắn ta ở bên ngoài chửi bới: "Lũ chó má, chúng mày lái xe kiểu gì đấy?"
"Ông đây đang lái xe hẳn hoi, tự nhiên bị chúng mày đâm vào, mau đền tiền cho tao".
Blair Clydesman trong xe vốn đang đau đầu.
Giờ nghe thấy tiếng chửi bới bên ngoài.
Cô ta hết kiên nhẫn.
Gã vệ sĩ tóc vàng lập tức đẩy cửa bước ra.
Gã đi theo Blair Clydesman nhiều năm rồi, hiểu rõ tính tình cô ta.
Nên trước khi cô ta nổi điên lên thì gã đã ra tay trước.
Gã nắm lấy áo của tên tài xế, nhấc cả người hắn từ dưới đất lên.
Vệ sĩ dùng tiếng phổ thông bập bõm nói với lái xe.
"Mày không biết chiếc xe sang nào cũng có camera hành trình à?"
"Giờ tao chỉ cần xem camera là biết đầu sỏ của vụ va chạm này là ai?"
Lái xe tải không ngừng vùng vẫy.
Cũng chửi ầm lên: "Mẹ nó! Mày dám đánh tao á, mày có biết tao là ai không?"
"Đại ca tao là Thái Hổ đấy, cái xe chở hàng này cũng là của đại ca tao".
"Nếu mày biết điều thì đến tiền ngay đi".
"Chứ đại ca tao mà đến thì không đơn giản như thế đâu".
Trong chốc lát có mấy chiếc xe tải và xe Van nối đuôi nhau lái đến.
Bao vây xung quanh chiếc Rolls-Royce.
Một tên đàn ông trung niên lực lưỡng từ trên xe Van bước xuống.
Trên cổ ông ta đeo một cái vòng vàng to.
Đi đường rất nghênh ngang, nhìn có vẻ rất hung ác.
Thái Hổ dẫn theo mấy chục tên đàn em vây quanh chiếc Rolls-Royce.
Ông ta làm trò này quen tay hay việc.
Lời ông ta nói cũng rất chuẩn.
Nếu là cô chiêu nhà giàu khác thì lúc này chắc đã sợ mất mật rồi.
Dù sao ông ta cũng không lấy giá cao lắm, chỉ cần mấy trăm nghìn thôi, đám cô chiêu đó nhất định sẽ đưa.
Nhưng Blair Clydesman không phải người bình thường.
Tâm trạng cô ta vốn đã không tốt rồi, giờ còn gặp một đám người đến gây chuyện.
Bọn chúng rõ rang là muốn tiền.
Ngay khi cô ta định ra tay thì đột nhiên có một chiếc xe con màu trắng từ phía sau vọt lên.
Sau đó người ngồi ghế phụ bước xuống.
Hứa Hạo Nhiên từ bên trong bước ra.
"Mấy anh em làm gì thế? Không biết bình thường đường này rất tắc à?"
"Cứ lằng nhằng thế làm ảnh hưởng đến việc người khác đi làm hoặc nghỉ ngơi thì ai chịu trách nhiệm?"
Lúc này Thái Hổ quay lưng về phía Hứa Hạo Nhiên.
Ông ta vừa thấy có người đến xen vào chuyện này thì chửi ầm lên.
"Con bà nó, thằng khốn nào mù đấy?"
"Không thấy ông đây đang có việc à?"
Nói xong, Thái Hổ đột nhiên xoay người lại.
Ông ta nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên.
Nhìn liếc qua thì cũng chỉ thấy trông cậu ta khá quen mắt thôi.
Ông ta cũng không có ấn tượng gì.
Ông ta lập tức hùng hổ bước đến trước mặt Hứa Hạo Nhiên, trợn to mắt bày ra dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống dọa dẫm Hứa Hạo Nhiên.
"Thằng ranh, tao khuyên mày nên cúp đuôi mà cút đi".
"Giờ tao không có thời gian chỉnh đốn lại mày".
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cười rộ lên.
Cậu ta nói với Thái Hổ: "Người anh em, ông lấy tiền của người khác để diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân chứ gì".
"Anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng ok thôi, nhưng không được phá hỏng quy định của Ninh Châu".
Hứa Hạo Nhiên nói thế làm sắc mặt Thái Hổ hơi tái mét.
Người biết quy định của Ninh Châu không nhiều.
Vừa nghe thấy câu này là biết đây là người trong nghề.
Thái Hổ trầm giọng, nhìn Hứa Hạo Nhiên chằm chằm nói: "Nhóc con, mày lăn lộn ở đâu?"
Hứa Hạo Nhiên giơ tay chỉ vào chiếc xe con bên cạnh nói: "Đại ca của tôi ở trong xe đó, hay là ông gặp anh ấy mà nói chuyện nhé?"
"Hừ!"
Thái Hổ thấy nó cũng chỉ là một chiếc xe con bình thường đỗ bên đường.
Ông ta cười khẩy vênh váo bước đến.
Nhưng khi ông ta vừa thò đầu vào nhìn thử thì hai chân mềm nhũn.
Mà trong chiếc Rolls-Royce.
Blair Clydesman không ngờ Hứa Hạo Nhiên sẽ xuất hiện đúng lúc này.
Lúc cô ta nhìn về phía chiếc xe con màu trắng thì thấy Thái Hổ vừa nãy hống hách là thế mà giờ cứ như chó nhìn thấy chủ vậy.
Nếu giờ ông ta mà có một cái đuôi thì chắc chắn sẽ vẫy đuôi điên cuồng.
Ông ta nhanh chóng lễ phép rút đầu ra ngoài.
Sau đó cười làm lành với người bên trong xe.
Ông ta xoay người vung tay với đám đàn em: "Các anh em, rút lui!"
Cùng lúc đó.
Ngụy Thường lái chiếc xe con màu đen từ phía sau đi lên.
Theo như kế hoạch đã bàn trước với Thái Hổ thì hắn sẽ diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng không ngờ anh hùng còn chưa đến.
Mà đám côn đồ đã định rút lui rồi.
Ngụy Thường còn tưởng Thái Hổ đang phối hợp với hắn.
Vừa thấy xe hắn lái đến là cho đàn em tản ra ngay.
Hắn vội vàng từ trên xe bước xuống, trợn mắt với ông ta nói: "Thái Hổ, ông đang làm gì đấy?"
"Ông có biết người ngồi trong xe là ai không?"
Thái Hổ cười khẩy, so với việc chuyện trót lọt nhận được mấy triệu.
Ông ta thấy mạng mình vẫn quý hơn.
Người ngồi trong chiếc xe con màu trắng là người quản lí trật tự của cả Ninh Châu này đấy.
Tuy anh chưa bao giờ ra mặt.
Nhưng lúc trước Thái Hổ đến dự sinh nhật Tang Cẩu.
Ông ta đứng trong đám người nhìn thấy nhân vật quyền lực nắm giữ thế giới ngầm Ninh Châu trong lời đồn.
Ở Ninh Châu này chọc phải ai cũng được, miễn là không động đến người nhà của anh.
Nếu không hậu quả khó mà tưởng được.
Giờ Thái Hổ cũng lười đóng kịch tiếp.
Ông ta kéo áo Ngụy Thường, kéo cậu ấm mới từ nước ngoài về này, lối đến bên cạnh chiếc Rolls-Royce.
Ông ta giơ tay gõ cửa kính.
Sau khi cửa hạ xuống, ông ta nhìn người đẹp Blair Clydesman nói.
"Người đẹp, tôi tên Thái Hổ".
"Chuyện vừa nãy tôi rất xin lỗi".
"Nói thật với cô, cậu ấm này hứa sẽ cho tôi mấy triệu khi tôi phối hợp với cậu ta diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân".
"Nhưng đây là Ninh Châu, tôi không dám phá hỏng quy định của Ninh Châu".
Chương 794: Cục tức này hắn nuốt không trôi
"Chuyện này đến đây thôi".
"Chuyện của hai người thì hai người tự giải quyết với nhau đi".
Nói xong, Thái Hổ xoay người rời đi.
Lúc này, Ngụy Thường không nhịn được nữa.
Vì từ đầu đến cuối Blair Clydesman chả thèm liếc nhìn hắn, dường như Ngụy Thường chỉ là con chó hoang ven đường.
Không, nếu là chó hoang thì ít nhất cô ta cũng liếc mắt nhìn.
Ngụy Thường chỉ là cỏ dại ven đường mới đúng.
Ngụy Thường đột nhiên xoay người, lúc này hắn rất xấu hổ và tức giận.
Hắn chỉ vào Thái Hổ chửi ầm lên: "Thằng chó, ông dám chơi tôi à?"
"Cậu Ngụy, không phải tôi chơi xỏ cậu".
"Tôi cũng vừa bị cảnh cáo đấy".
"Tôi cũng khuyên cậu đừng có làm bừa ở Ninh Châu".
"Nếu không cậu không gánh nổi hậu quả đâu".
Thái Hổ còn định càm ràm thêm mấy câu thì Hứa Hạo Nhiên hét lên.
"Lằng nhằng cái gì nữa, mau lái xe đi đi, không thấy phía sau tắc nghẽn rồi hả?"
Thái Hổ còn đang ra vẻ, nghe thấy thế thì co người rụt cổ, cười cười với Hứa Hạo Nhiên rồi lên xe rời đi.
Sau khi Hứa Hạo Nhiên giúp Blair Clydesman thì cũng đi luôn.
Cậu ta lái xe ngang qua chiếc Rolls-Royce.
Lúc đó, cậu ta còn thò đầu ra vẫy tay chào với hai siêu sao quốc tế bên cạnh Blair Clydesman.
Cả người Hứa Hạo Nhiên chặn ngang cửa sổ, cũng chắn mất tầm mắt của Blair Clydesman.
Blair Clydesman không nhìn thấy ai ngồi bên trong.
Nhưng ngay khi Hứa Hạo Nhiên ngồi vào trong xe.
Blair Clydesman hơi sửng sốt.
Cô ta hoảng hốt, cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy anh.
Nhưng ngay sau đó cô ta lập tức dẹp ý nghĩ này đi.
Chuyện này quá vô lí.
Anh sao có thể lái xe cho một người nhìn bình thường như Hứa Hạo Nhiên chứ?
Trên đời này không có người nào xứng để anh chủ động lái xe cho.
Nhưng sau chuyện hôm nay Blair Clydesman cũng thấy.
Một người bình thường như Hứa Hạo Nhiên chắc chắn có người chống lưng.
Xe Rolls-Royce cũng lái đi.
Ngụy Thường đứng bên đường ngơ ngác nhìn.
Sau đó, hắn từ từ nắm chặt tay.
Cục tức này hắn nuốt không trôi.
Thế là hắn gọi cho chú của mình.
"Chú à, cháu muốn chú giúp cháu một chuyện".
Bề ngoài thì hắn gọi người này là chú.
Nhưng thực ra nói về vai vế và địa vị trong gia tộc thì ông ta mới là người phải nịnh hót Ngụy Thường.
Ngụy Thường là con cưng của cả gia tộc.
Dù đi đến đâu cũng là tiêu điểm trong mắt mọi người.
Từ nhỏ đến lớn hắn được dạy dỗ như người thừa kế trong tương lai.
Hắn muốn làm gì thì làm.
Ngụy Thường nói cho chú hắn biển số xe con màu trắng lúc nãy.
Sau đó hắn nói với ông ta: "Giờ cho người chặn chiếc xe đó lại ngay, cháu sẽ lái xe đuổi đến".
Nói xong, hắn cúp máy ngồi vào trong xe.
Lúc này, vẻ mặt hắn âm u.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, độc ác nói.
"Thứ chó má quê mùa".
"Mày tưởng chỉ dựa vào mấy cái trò mèo này của mày mà được người đẹp yêu thích à?"
"Tao nói cho mày biết, từ bé đến lớn những đứa nào giành đồ với tao không tàn phế thì cũng chết".
"Mày cứ đợi đấy, tao sắp đến rồi".
Lý Hùng từ từ lái xe trên đường.
Hứa Hạo Nhiên thoải mái nói cho anh nghe lý tưởng và ước mơ của mình.
Với cậu em vợ này, Lý Hùng đúng là cạn lời.
Suy nghĩ của Hứa Hạo Nhiên lúc nào cũng khác người.
Lý Hùng nhìn Hứa Hạo Nhiên cười nói: "Có nhiều khi anh nghĩ, cái tình tình này của em á, trái đất không chứa nổi em nữa rồi".
"Nếu em muốn tìm được nửa kia của mình thì chắc phải tìm ngoài vũ trụ mất".
Lý Hùng vừa nói thế, Hứa Hạo Nhiên hào hứng hẳn lên.
Hai mắt cậu ta nóng rực nhìn chằm chằm Lý Hùng nói: "Anh rể ơi, anh nói xem trên đời này có người ngoài hành tinh không?"
Người bình thường mà bị hỏi thế thì có hai loại phản ứng.
Một loại là cười mà không nói.
Loại thứ hai sẽ nói đây là con người bịa ra thôi.
Nhưng Lý Hùng nói rất chắc chắn.
Lý Hùng thản nhiên nói: "Tất nhiên là có nhưng không ở trái đất của chúng ta".
"Không thể nào, anh rể ơi có người ngoài hành tinh thật á?"
Lý Hùng cười nói: "Nếu anh nói với em nước Mễ có hơn chục phòng thí nghiệm thiên văn".
"Trong đó có năm phòng nhận được thông tin từ ngoài không gian thì em có tin không?"
"Tin! Em tin chứ! Anh là anh rể em mà".
"Từ lúc quen biết đến giờ anh có bao giờ lừa em đâu".
"Anh nói gì cả nhà em cũng tin".
Lý Hùng bật cười.
Có mấy phương diện anh đúng là không lừa nhà Hứa Mộc Tình.
Nhưng từ trước đến nay anh vẫn luôn giấu danh tính của mình.
Anh biết nếu anh nói cho cả nhà Hứa Mộc Tình anh là Chiến thần Hồng Hải.
Mọi người sẽ không nói lung tung với bên ngoài.
Nhưng nếu anh nói thật ra chắc chắn sẽ khiến mọi người gặp chút rắc rối không cần thiết.
Thế nên tạm thời anh vẫn chưa nói.
Đợi tìm được lúc thích hợp thì lại tính.
Giờ chuyện anh cần làm là làm trợ lý bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Tốc độ phát triển của tập đoàn Lăng Tiêu ngày càng nhanh.
Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình điều hành tập đoàn ngày càng tốt.
Đồng thời có rất nhiều cách làm mới mà các xí nghiệp truyền thống không theo kịp.
Gần đây Ninh Châu rất thu hút vốn đầu tư nước ngoài.
Có rất nhiều thế lực âm thầm tiến vào.
Những thế lực này chắc chắn sẽ khiến Ninh Châu đối mặt với một số rủi ro.
Cái gọi là "cấm địa" chỉ sợ sẽ bị phá vỡ trong một thời gian ngắn.
Vậy chuyện kế tiếp mà anh phải làm là duy trì hoạt động kinh doanh của Ninh Châu nhộn nhịp như cũ, để người dân thoải mái làm ăn sinh sống, kẻ xấu không dám làm bừa.
Lý Hùng lái xe, Hứa Hạo Nhiên ngồi bên cạnh nói: "Anh rể, em phải nói với anh chuyện này".
"Em nói đi".
"Em thấy hứng thú với chuyện anh vừa nói".
Lý Hùng quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên, ánh mắt anh nhìn cậu em vợ trở nên vi diệu.
"Em định lấy vợ là người ngoài hành tinh thật đấy à? Khẩu vị nặng quá đấy".
"Anh rể à, nhiều khi em nghĩ trên trời liệu có thần tiên không nhỉ?"
"Dưới đất có âm phủ không?"
"Hay trong cuộc sống của chúng ta có phải có ma quỷ phiêu bạt hay không?"
"Nếu có người ngoài hành tinh thật thì những thứ chỉ có trong truyền thuyết và thần thoại có phải vẫn luôn sống hòa bình với chúng ta không?"
Chương 795: Cậu chủ, cần phục vụ không
Lý Hùng nhìn Hứa Hạo Nhiên, đứa trẻ kì quặc này, không khỏi lắc đầu cười.
Khi anh chuẩn bị trả lời, một chiếc xe tải lớn bất ngờ lao tới.
Chiếc xe tải lớn này đã tông trực diện từ phía bên phải đến.
Đường của Lý Hùng lúc này là đèn xanh.
Chiếc xe tải lớn này đã vượt đèn đỏ và húc mạnh vào thân xe của anh.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên thậm chí còn chưa kịp phản ứng, trên khuôn mặt của cậu ta đầy vẻ hoang mang.
Vào thời điểm quan trọng, thay vì đạp phanh, Lý Hùng lại đạp ga.
Lập tức, chiếc xe Mercedes-Benz do Lý Hùng cải tiến lại này, lao đi với tiếng gầm rú như dã thú!
Hành động của Lý Hùng đã giúp hai chiếc xe tránh xa chạm.
Hứa Hạo Nhiên, lúc này đã phản ứng kịp, quay lại chỉ vào chiếc xe tải lớn đang nhanh chóng bỏ chạy chửi bới.
Tuy nhiên, Lý Hùng không tỏ thái độ gì trước sự việc này.
Chỉ là, biểu hiện trên gương mặt anh dần trở nên nghiêm túc.
Ánh sáng trong mắt cũng ngày càng sắc nét hơn.
Lúc này chỉ nghe Lý Hùng lãnh đạm nói: "Xem ra, đã đến lúc nên quét dọn sân nhà mình một chút rồi".
Ngụy Thường ở phía sau nhìn chiếc xe Mercedes-Benz màu trắng đang phóng đi.
Hắn hung ác đá vào người bên cạnh, mắng: "Vô dụng. Chuyện nhỏ như vậy mà cũng không xử lý được".
Ngụy Thường cảm thấy rất tức giận khi sự việc không theo ý mình.
Đồng thời, lửa giận toàn thân cũng không biết trút vào đâu.
Hắn hùng hổ đi đến khách sạn nơi hắn ở.
Đá một phát mở tung cửa phòng tổng thống.
Hắn trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha trong phòng tổng thống, giang tay dựa vào ghế sô pha và nói với đàn em bên cạnh.
"Gọi hai em đào non đến đây cho tôi, cậu đây đang bức bối chết đi được đây!"
Đàn em lập tức xoay người rời đi.
Tên đàn em vừa bước ra khỏi phòng tổng thống, trong vòng một hai phút, liền có tiếng gõ cửa.
Ngụy Thường đang định đi tắm, khóe miệng liền nở một nụ cười bỉ ổi.
"Mấy đứa này chuyện chính làm thì chả ra làm sao mà chuyện này lại giỏi thế chứ".
Ngụy Thường vừa dứt lời, liền phát hiện chỉ có tiếng gõ cửa, nhưng không có người đi vào.
Ngụy Thường sốt ruột nói: "Vào đi, ở ngoài cửa chờ cái gì vậy".
Tuy nhiên, người ngoài cửa vẫn không có phản ứng gì.
Ngụy Thường chửi một câu.
Nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ không kiên nhẫn như vậy.
Đã sai người của mình kéo hai người phụ nữ ngoài cửa vào từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ, Ngụy Thường đang bức bối, hắn cần phải giải tỏa hết sự bức bối này ra ngoài.
Vì vậy, hắn bước nhanh đến cửa phòng tổng thống.
Thời điểm Ngụy Thường vừa mở cửa, hắn sững sờ.
Bởi vì có hai người phụ nữ vạm vỡ đang đứng ngoài cửa.
Chính xác mà nói, ngay cả bản thân Ngụy Thường cũng không biết hai người này có phải là phụ nữ hay không.
Bởi vì họ trông còn xấu hơn cả gấu!
"Cậu chủ, là cậu gọi dịch vụ đúng không ạ?"
"Không! Tuyệt đối không phải!"
Ngụy Thường lập tức lắc đầu.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị đóng sầm cửa phòng.
Một bàn tay dày hơn đùi hắn đột nhiên duỗi ra chặn cửa.
Người phụ nữ đó vô cùng xấu xí, lông mũi còn lòi ra khỏi lỗ mũi.
Ghé khuôn mặt ghê tởm của mình đến trước mặt Ngụy Thường, cười toe toét và nói với đôi môi đỏ như máu.
"Ai da, cậu chủ đừng ngại như vậy chứ".
"Đến đây, chị em chúng tôi là những nhân viên phục vụ chuyên nghiệp đấy".
"Cậu cứ yên tâm, thả lỏng toàn thân đi nào".
"Phần còn lại để chị em chúng tôi lo".
Nói xong, cả hai cùng mở cửa bước vào.
Người vào sau, thậm chí còn trực tiếp khóa cửa lại.
"Các người định làm gì?"
Ngụy Thường tái mặt vì sợ hãi, hắn tiếp tục lùi lại, khi hắn định xoay người bỏ chạy.
Cánh tay dày hơn đùi đột nhiên bế hắn lên.
Sau đó, giống như mang theo một bao cát nhỏ ‘phì phò phì phò’ đi về phía cửa phòng.
"Các người muốn làm gì, mau thả tôi xuống, thả tôi xuống!"
Tiếng hét vô cùng thảm thiết của Ngụy Thường phát ra từ căn phòng ...
Ở một diễn biến khác.
Blair Clydesman vội vã đến phòng bệnh của em trai Pence.
Khi Pence nhìn thấy chị gái của mình, lập tức nước mắt lưng tròng.
Anh ta không ngừng khóc lóc kể lể với Blair Clydesman về việc anh ta đã đau khổ như thế nào, không ngừng kể về sự xấu xa và hung dữ của Lý Hùng.
Anh ta đã khắc họa mình thành một người tốt trói gà không chặt, chỉ tìm kiếm công lý.
Đặt Lý Hùng vào thế lực tà ác.
"Chị ơi, chị không biết đấy thôi, người đàn ông tên Lý Hùng kia quả là hung ác, hắn là kẻ xấu xa hung ác nhất Ninh Châu".
"Hắn một mực giữ chặt cô gái tên Hứa Mộc Tình kia. Gia đình Hứa Mộc Tình có thể nói là khổ không thể tả".
"Không biết bao nhiêu lần muốn thoát khỏi xiềng xích của hắn".
"Tuy nhiên, hắn luôn dùng mọi cách tàn nhẫn để giam cầm họ".
"Chị ơi, chị biết tập đoàn Lăng Tiêu chứ?"
"Hứa Mộc Tình là giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu".
"Chị nói xem, một người phụ nữ xuất chúng như vậy, làm sao có thể thích cái loại lưu manh chỉ biết ăn không ngồi rồi chứ, đúng không?"
Ban đầu, Blair Clydesman đến với tâm trạng tức giận.
Sau một hồi nghe em trai khóc lóc kể lể.
Không nói gì, Blair Clydesman lập tức dẫn người đến trụ sở của tập đoàn Lăng Tiêu.
Sau khi Blair Clydesman rời đi, Pence, người lúc nãy vẫn đang nước mắt giàn giụa.
Trong mắt anh ta lập tức ánh lên một sự phẫn uất mạnh mẽ.
Anh ta đột nhiên bật ra một tràng cười quái dị.
Giọng nói choe chóe, khiến người ta cảm thấy rất chói tai.
"Hahahaha, Lý Hùng, mày chết chắc rồi!"
"Một khi chị gái tao ra tay thì không đứa nào còn sống đâu".
"Còn Hứa Mộc Tình, tôi phải có được cô".
"Tôi muốn nhốt cô trong biệt thự của tôi, dày vò cho đến chết!"
Pence còn đang lầm bẩm, đột nhiên nghe thấy "két" một tiếng.
Sau đó, nhìn thấy ba năm người đi ra từ phòng tắm trong phòng.
Mà một trong số họ còn vác một chiếc máy ảnh độ nét cao trên vai.
Camera này có thể chụp rõ các lỗ chân lông trên khuôn mặt người.
Pence lập tức hoảng sợ.
Anh ta chỉ tay về phía Hứa Hạo Nhiên đang dẫn đầu và chửi: "Đồ chó đẻ, mày vào lúc nào, ai phái mày vào đây?"
"Chậc chậc chậc, đây là miệng lưỡi của gia tộc hàng đầu thế giới đấy à".
"Ôi, không thể tưởng tượng nổi là cái loại gia tộc như thế nào lại giáo dục ra cái thứ vô liêm sỉ như này".
Hứa Hạo Nhiên cười ha hả, vỗ nhẹ máy ảnh trên vai người bên cạnh và nói.
"Màn biểu diễn của anh vừa rồi quá hoàn hảo".
"Lát nữa, chúng tôi sẽ cho chị gái của anh xem nhé".
Pence sững người trong giây lát.
Cuối cùng anh ta đột nhiên cười điên cuồng: "Hahahaha, đồ ngốc, chị gái từ bé đã rất thương tao".
"Đừng nói tao bị thương, cho dù bây giờ tao còn nguyên vẹn".
"Chỉ cần tao nói một tiếng, chị ấy sẽ bóp sống chúng mày ngay!"