"Ông là Hứa Hiếu Dương?"
Kỳ Ti Mẫn hất cằm, ánh mắt nhìn Hứa Hiếu Dương như nhìn con chuột con gián vậy.
"Đúng vậy!"
"Ông là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu?"
Hứa Hiếu Dương gật đầu: "Xin hỏi cô là ai?"
Tuy trong lòng lo lắng nhưng Hứa Hiếu Dương vẫn bình tĩnh, giọng nói không chút bối rối.
"Lý Hùng là con rể ông phải không?"
"Phải".
Hứa Hiếu Dương vừa nói xong, Kỳ Ti Mẫn lập tức hừ lạnh: "Không tìm nhầm người, dẫn đi".
"Mấy người muốn làm gì? Chúng tôi không đắc tội mấy người".
Liễu Ngọc Phân bị dọa sợ, vội hét to.
Kỳ Ti Mẫn nhanh chân bước đến, tát bà ấy một cái.
"Người đàn bà đê tiện sinh ra một con ả đê tiện, lại có một thằng con rể rác rưởi".
"Hắn mà cũng dám đánh em trai tôi".
"Lần này hai người rơi vào tay tôi, xem tôi làm sao lột da chó của hai người xuống".
Lúc Kỳ Ti Mẫn dẫn hai người Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân ra khỏi phòng.
Một người đàn ông đứng cuối hành lang bất ngờ hét lên: "Đứng lại".
Là Triệu Tứ - lái xe của Hứa Hiếu Dương.
Thấy vẻ mặt Triệu Tứ lạnh lùng bước đến.
Kỳ Ti Mẫn cười khẩy: "Hai người lên đánh què chân hắn rồi ném xuống dưới đi".
Hai tên bảo vệ nhe răng cười lao về phía Triệu Tứ.
"Bịch! Bịch!"
Hai tiếng vang lên.
Bọn chúng còn chưa kịp làm gì đã bị Triệu Tứ đấm ngã lăn ra.
Triệu Tứ trợn mắt tức giận nhìn Kỳ Ti Mẫn: "Mau thả ông bà chủ ra".
"Không ngờ đánh được phết đấy chứ".
"Lữ Mãnh đánh mạnh vào. Tôi muốn thấy anh đánh què tay chân thằng cha này".
Nghe Kỳ Ti Mẫn nói thế, một gã đàn ông mặc đồ trắng từ từ xuất hiện trong tầm mắt Triệu Tứ.
Dáng người gã không cao lắm nhưng gã vừa xuất hiện vẻ mặt Triệu Tứ nghiêm túc hẳn lên.
Người này là cao thủ!
Chỉ so về khí thế Triệu Tứ cũng tự biết mình đã thua rồi.
Nhưng dù biết đánh không thắng được gã, Triệu Tứ vẫn dũng cảm lao lên.
Anh ta không thể khiến Lý Hùng thất vọng.
Cho dù có chết đi chăng nữa!
"Bịch!"
"Bịch!"
"Bịch!"
Trên hành lang thỉnh thoảng lại vang lên tiếng tay đấm chân đá.
Là vệ sĩ của Hứa Hiếu Dương nên năng lực của Triệu Tứ cũng chẳng phải dạng vừa.
Anh ta tiến bộ rất nhanh, năng lực trong đội của Lý Hùng cũng thuộc dạng top đầu.
Nhưng kẻ địch lần này của anh ta quá mạnh.
Lữ Mãnh là một trong ba đại cao thủ nhà họ Tôn.
Triệu Tứ không phải đối thủ của gã.
Sau hơn mười chiêu Lữ Mãnh đã đánh gãy tay phải của Triệu Tứ.
"Rắc rắc!"
"Phụt!"
Triệu Tứ phun ra một ngụm máu, cả người văng về sau mười mấy mét đập mạnh vào tường.
Lữ Mãnh không dừng lại.
Gã từ từ bước lại gần.
Mùi chết chóc ngày càng nồng.
Liễu Ngọc Phân lúc này vội hét lớn: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Chúng tôi sẽ đi cùng mấy người mà, chúng tôi đi cùng mấy người là được mà".
Nhưng Lữ Mãnh vẫn tiếp tục bước đến gần Triệu Tứ.
Kỳ Ti Mẫn còn chưa nói gì thì ai dám dừng lại chứ.
Cô ta thích thú nhìn cảnh chó nhà mình nuôi đi cắn người khác.
"Cộp cộp!"
Lữ Mãnh đá mạnh vào ngực Triệu Tứ.
Xương sườn vỡ nát!
Liễu Ngọc Phân khóc nức nở.
Những người này còn độc ác hơn bà ấy tưởng.
Bọn chúng không phải người, bọn chúng là cầm thú.
"Tôi cầu xin cô đừng đánh nữa!"
Liễu Ngọc Phân quỳ xuống trước mặt Kỳ Ti Mẫn.
Trông mắt bà ấy Triệu Tứ vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Dù Triệu Tứ không phải người thân của bà.
Nhưng Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương coi mấy anh em Triệu Tứ như người một nhà.
Kỳ Ti Mẫn từ trên cao nhìn xuống Liễu Ngọc Phân, ngón tay sơn đỏ vỗ vỗ lên mặt bà ấy.
"Đúng rồi đấy, làm chó thì phải có ý thức của loài chó".
Kỳ Ti Mẫn phất tay: "Đừng chơi đùa nữa, loại rác rưởi này chơi lâu thì bẩn tay".
"Vâng!"
Lữ Mãnh đang bóp cổ Triệu Tứ, sau khi đáp lời thì ném anh ta xuống đất.
“Bịch!”
Triệu Tứ ngã rầm xuống đất, máu chảy lênh láng.
Trợn trừng mắt giãy dụa.
Anh ta cố gắng đứng lên mấy lần.
Sức lực toàn thân như cạn kiệt.
Anh ta muốn cử động ngón tay cũng thấy khó.
Anh muốn hét lên nhưng lại không có sức.
Lữ Mãnh đứng trước mặt Triệu Tứ lạnh lùng nói.
"Vô dụng".
Thấy Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương bị bắt đi, anh ta cố gắng hết sức lấy điện thoại ra gọi cho Vương Tiểu Thất.
Lúc này Vương Tiểu Thất đang nói chuyện phiếm với Lý Hùng trong xe.
Lần này đến Đông Hải, mục đích chính của Lý Hùng là dọn dẹp sạch sẽ thế giới ngầm ở Thành Hải.
Quyển sổ tay Cao Kiếm đưa cho Lý Hùng đã ghi rõ tất cả mối quan hệ móc nối giữa thế giới ngầm và các gia tộc ở Thành Hải.
Còn có mối quan hệ dây mơ rễ má của các "gia tộc quyền quý" ở Bắc Phương và Nam Phương.
Bản chất của các gia tộc quyền quý giống như tư bản phương Tây.
Nhưng gia tộc quyền quý ở Hoa Hạ đều có chung một đặc điểm.
Đó là bọn họ đều có lịch sử rất lâu đời.
Gia tộc quyền quý ở Hoa Hạ bắt nguồn từ thời Đông Tấn nhưng đến thời Đường mới trở nên lớn mạnh.
Trải qua bao thăng trầm đổi thay.
Bọn chúng lấy "họ" làm gốc, xây dựng mối quan hệ lợi ích khổng lồ.
Giống như gia tộc đứng đầu ở thủ đô có nguồn gốc từ "họ Lý ở Trường An".
Lịch sử gia tộc bắt nguồn từ thời Đường hưng thịnh.
Gia tộc đứng đầu ở Nam Phương là con cháu hoàng tộc thời Minh.
Nguồn gốc của bọn họ là một nước nhỏ thịnh vượng ở Nam Phương.
Sư Thành!
"Reng reng reng!"
Điện thoại của Vương Tiểu Thất bỗng kêu lên.
Cậu ta vừa nghe, chẳng mấy chốc mặt mũi tái nhợt.
"Anh ơi hỏng rồi. Chủ tịch và phu nhân bị người ở Phú Châu bắt đi rồi!"
Yên tĩnh.
Lặng ngắt như tờ.
Không khí trong xe bỗng vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức Vương Tiểu Thất còn nghe thấy tiếng hít thở của mình.
Lý Hùng không tức giận, cũng chẳng bộc phát sức mạnh toàn thân.
Nhưng Vương Tiểu Thất lại cảm nhận được sự áp lực trước nay chưa từng có.
Hô hấp khó khăn!
Vương Tiểu Thất vội vàng ôm ngực.
Giây phút này cậu ta cảm thấy nuốt nước bọt cũng cực kì khó khăn.
Chương 262: Một chưởng là một người chết
Chỉ nghe thấy Lý Hùng thờ ơ thốt ra mấy chữ: "Đối phương là ai?"
"Hình như là nhà họ Tôn ở Phú Châu”.
Lý Hùng mở sổ ghi chép ra, trong nháy mắt quan hệ giữa nhà họ Tôn và nhà họ Kỳ đã rõ ràng.
Vương Tiểu Thất cố chịu đựng sự khó chịu, nói với Lý Hùng: "Anh, chúng ta mau đến Phú Châu đi!"
Lúc này, Lý Hùng lại cất cuốn sổ nhỏ đi một cách rất bình thản.
"Lái xe đi”.
Nghe thấy Lý Hùng ra lệnh, Vương Tiểu Thất nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng quay đầu xe, định lái trở lại Đông Hải.
Nhưng mà, Lý Hùng lại lạnh nhạt nói: "Tới trụ sở của tập đoàn nhà họ Kỳ”.
Tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Kỳ Thị.
Một chiếc xe hơi đột ngột dừng trước cửa tòa nhà.
Cửa xe mở ra.
Lý Hùng bước xuống.
Vương Tiểu Thất đang định mở cửa xe đi theo sau Lý Hùng.
Thì nghe thấy mệnh lệnh của Lý Hùng, anh không thèm quay đầu lại nói: "Chờ trong xe đi”.
Giọng điệu đều đều.
Hết sức bình thường.
Lúc này, Lý Hùng bước vào thang máy như đi dạo.
Ngay sau khi Lý Hùng rời đi, một vài tên vệ sĩ đã nhanh chóng đến nói với Vương Tiểu Thất.
"Mau lái cái xe nát này đi cho tao, có biết đây là đâu không mà dám đỗ bừa ở đây hả?"
"Ầm!"
Tên vệ sĩ vừa dứt lời.
Thì trên đỉnh tòa nhà này đột nhiên có một tiếng sấm!
"Choang!"
Sau đó là tiếng kính vỡ.
Đúng lúc nhiều người qua đường và vệ sĩ còn đang tỏ ra khó hiểu.
"Bùm!"
Thì một người bất ngờ rơi từ trên đỉnh tòa nhà tập đoàn xuống.
Máu bắn tung tóe, máu thịt be bét!
Hét!
Người qua đường la lên!
Tên vệ sĩ bước tới, lật người đàn ông lại.
Kinh hoàng!
Run sợ!
Mặt tái mét!
Không thể nào! Không thể thế được!
Cao thủ đứng đầu nhà họ Kỳ đã chết!!
Khi đám đông còn đang hoảng loạn, thì Lý Hùng đã bình tĩnh bước ra khỏi thang máy.
Anh mở cửa xe, ngồi vào trong.
"Đứa tiếp theo”.
Ngay khi chiếc xe vừa lái đi, nhà họ Kỳ liền náo loạn ngay lập tức!
Người đứng đầu nhà họ Kỳ bị đánh sống dở chết dở trong tòa nhà trụ sở tập đoàn!
Cao thủ hàng đầu nhà họ Kỳ đã bị người ta dùng Bôn Lôi Quyền đánh chết!!
Trong khi Bôn Lôi Quyền là tuyệt kỹ trứ danh của nhà họ Lương!
Cùng lúc đó, trong một hội quán danh sĩ ở Thành Hải.
Hội quán này là địa bàn của nhà họ Trương.
Nhà họ Trương và nhà họ Kỳ là thông gia, đồng thời đằng sau còn có bàn tay của nhà họ Tôn ở Phú Châu nữa.
Vương Tiểu Thất dừng xe ở lối vào hội quán.
Lý Hùng mở cửa, chậm rãi đi vào.
Quá mạnh.
Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy anh chủ động ra tay.
Những cao thủ hàng đầu của những gia tộc nổi tiếng kia đều như con sâu cái kiến trước mặt Lý Hùng.
Một cú đấm thôi là có thể giết người rồi!
Vương Tiểu Thất kích động nhìn bóng lưng của Lý Hùng.
Cậu ta run rẩy rút ra một điếu thuốc đặt lên miệng.
Khi cậu ta đang định dùng bật lửa châm thuốc.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Tiếng đổ vỡ vang lên liên tiếp!
"Rầm!"
Bức tường kiến trúc cách chiếc xe không xa phía trước đột ngột vỡ vụn.
Vương Tiểu Thất đột nhiên cảm thấy hai mắt hoa lên, một bóng đen bay qua đầu xe.
"Ầm!"
Cái bóng đen lập tức đập mạnh vào một chiếc xe tải bên đường.
Chiếc xe tải giống như tờ giấy, ở giữa lập tức bị lõm xuống, cùng với cái bóng đâm thẳng vào tòa nhà bên đường!
Cả hội quán nhốn nháo!
Hét!
Hú!
Tộc trưởng nhà họ Trương trong mười gia tộc hàng đầu ở Thành Hải bị đánh cho tàn tật.
Còn cao thủ đứng đầu gia tộc thì bị đánh chết luôn!
Khi Lý Hùng rời khỏi đó, Vương Tiểu Thất vẫn chưa châm được điếu thuốc trong miệng.
Lý Hùng mở cửa xe, thản nhiên ngồi vào.
"Đi, đi ra sân bay”.
Mười phút sau.
Một trong mười gia tộc lớn nhất ở Thành Hải, tại dinh thự của nhà họ Kỳ.
Kỳ Vĩnh Niên, em trai của tộc trưởng nhà họ Kỳ.
Hắn đang cau mày, trầm mặc, ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim.
Bực bội!
Phẫn nộ!
Hoang mang không hiểu nổi!
Khi Kỳ Vĩnh Niên nhận được tin dữ về anh trai mình, hắn ngay lập ra lệnh cho tất cả đàn em quay về.
Có hai cao thủ nặng ký trong nhà họ Kỳ đang ngồi bên cạnh hắn.
Hai tên đàn ông này đã nổi tiếng từ khi họ còn trẻ.
Trong mấy chục năm qua, họ vẫn luôn nỗ lực không ngừng để nâng cao bản thân.
Chỉ vài tháng trước, họ thậm chí còn hợp sức chống lại một cao thủ cấp tông sư.
Mặc dù, cuối cùng bị thua.
Tuy nhiên, họ đã đỡ được hơn một trăm chiêu của đối thủ.
Đây là một thành tích đáng tự hào!
Nhưng dù vậy, Kỳ Vĩnh Niên đến giờ vẫn rất bối rối!
Anh trai của hắn và cao thủ hàng đầu gia tộc đã bị người ta dùng Bôn Lôi Quyền đánh.
Một người chết, một người thì tàn tật!
Bôn Lôi Quyền là kỹ thuật nổi tiếng của vua quyền anh thế giới ngầm Quách Phong.
Tuy nhiên, Kỳ Vĩnh Niên tin rằng Quách Phong chắc chắn không phải là người duy nhất biết dùng nó!
Nếu không, cao thủ hàng đầu của gia tộc họ đã không chết nhanh và thê thảm như vậy!
"Thụp thụp thụp!"
Bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.
Quản gia mồ hôi nhễ nhại, vội vã đi vào đại sảnh nói với Kỳ Vĩnh Niên: "Lão gia, không ổn rồi!"
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ là người nhà họ Lương đánh tới đây rồi à?"
"Không phải nhà họ Lương, không phải bọn họ, là nhà họ Trương!"
"Cái gì!?"
Kỳ Vĩnh Niên đột nhiên đứng phắt dậy: "Chuyện này liên quan gì đến nhà họ Trương? Chẳng lẽ họ Trương đã câu kết với nhà họ Lương!?"
Thì ra là thế!
Kỳ Vĩnh Niên lúc này mới nhận ra, chẳng trách cao thủ hàng đầu của gia tộc họ lại chết thảm như vậy.
Hóa ra hai nhà này đã bắt tay để đối phó với nhà họ Kỳ!
Không được, không thể ở đây mà chờ chết được!
Kỳ Vĩnh Niên vội vàng nói với quản gia: "Ông gọi ngay cho Đổng Hạo Võ đi”.
"Nói với hắn, tôi sẵn sàng dùng một phần ba tài sản của gia tộc để đổi lấy đầu của người đứng đầu nhà họ Lương, Lương Thế Thành cùng hai đứa con trai của ông ta!"
"Lão gia, một phần ba có quá nhiều không?"
Kỳ Vĩnh Niên đá tên quản gia một cái: "Giờ là lúc nào rồi mà còn ở đó tiếc của!?"
Chương 263: Cái chân thứ ba
"Chúng ta đã tốn bao công sức để đối phó với nhà họ Trương rồi, giờ còn thêm nhà họ Lương nữa!"
"Để người nhà họ Đổng giết Lương Thế Thành và con trai ông ta đi. Chiêu này là để vây Ngụy cứu Triệu!"
"Các cao thủ của nhà họ Lương mà không bị dụ đi chỗ khác thì đêm nay kẻ chết sẽ là chúng ta đấy!"
"Đi mau đi!"
"Vâng vâng!"
Quản gia vội vàng lao vào phòng làm việc!
Sinh tử tồn vong!
Kỳ Vĩnh Niên chưa bao giờ lo lắng như vậy.
"Bùm!"
Cánh cửa sắt của ngôi biệt thự bị đạp tung từ bên ngoài.
Hơn hai trăm tên côn đồ nhà họ Kỳ đã trực sẵn ở đó từ lâu!
Kỳ Vĩnh Niên hít một hơi thật sâu, lập tức đứng dậy dắt theo hai cao thủ bước ra cửa.
Ngoài cửa, tiếng chém giết rung chuyển cả bầu trời!
Lúc này, tại biệt thự của Lương Hàn Thần.
Lương Hàn Thần đang phê tận nóc với hai người phụ nữ.
Anh ta đang trần như nhộng nằm trong bồn tắm.
Toàn thân bôi đầy mật ong, hai người phụ nữ đang dùng lưỡi liếm cơ thể của anh ta.
Đây là phương pháp xóa hình xăm mà anh ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua.
Chưa kể đến việc phương pháp này có hiệu quả hay không.
Thì chỉ riêng quá trình này thôi cũng đủ khiến anh ta cảm thấy phê lòi mắt rồi.
Lương Hàn Thần hơi nheo mắt.
Hai chân ngâm trong nước, còn ‘cái chân thứ ba’ thì đang chào cờ.
Hai người phụ nữ mỗi người một bên đang hầu hạ anh ta.
Nhưng Lương Hàn Thần vẫn cảm thấy thiếu thiếu.
Nếu thêm một người nữa chắc sẽ tuyệt lắm đây.
Nghĩ vậy, Lương Hàn Thần lập tức gọi Lại Tranh Hồng ở ngoài cửa vào.
"Cậu chủ gọi có việc gì không ạ?"
"Tôi nhớ một thời gian trước, công ty chúng ta hình như vừa ký hợp đồng với một con bé 18 tuổi”.
"Mặc dù trông cũng không xinh lắm, nhưng body cô ta rất được. Gọi cô ta đến đây đi”.
Lại Tranh Hồng cười gật đầu.
Chỉ cần Lương Hàn Thần vẫn thích hưởng thụ, thì cuộc sống của anh ta sẽ không quá tệ.
Còn đối với những người phụ nữ Lương Hàn Thần chơi còn thừa lại, anh ta cũng có thể bế vào phòng của mình và tận hưởng.
Lại Tranh Hồng cầm điện thoại lên, lập tức xoay người rời khỏi phòng.
Trước khi cánh cửa đóng lại, thì thấy một vài người đang đi lên ở lối vào của hành lang phía trước.
Lại Tranh Hồng cau mày, lập tức hét lên: "Chúng mày làm gì ở đây?"
"Đây là nơi cậu chủ nghỉ ngơi, loại hôi thối chúng mày đến đây làm ô uế cậu chủ thì sao?"
Lại Tranh Hồng tưởng những tên đàn ông vạm vỡ này là vệ sĩ của họ.
Một tên đàn ông to con dẫn đầu nhìn Lại Tranh Hồng từ trên xuống dưới một lượt và nói: "Lương Hàn Thần có ở bên trong không?"
"Láo! Sao mày dám gọi thẳng tên cậu chủ như thế”.
"Chúng mày là người mới à, sao không hiểu tí quy tắc nào vậy!?"
Trong khi nói chuyện, những tên đàn ông to con đã đến trước mặt Lại Tranh Hồng.
"Tới gần thế làm gì? Tránh xa tao ra, chúng mày không biết bản thân mình rất hôi à?"
Vừa rồi, cách một khoảng cách nhất định, Lại Tranh Hồng đã ngửi thấy mùi hôi phát ra từ người bọn họ.
Còn bây giờ khi đã ở gần rồi, Lại Tranh Hồng cuối cùng cũng nhận ra mùi hôi này là mùi máu tươi!
Tên đàn ông cầm đầu lấy một con dao găm đẫm máu từ phía sau lưng ra, cười hung dữ.
Con dao găm đó đâm thẳng vào bụng Lại Tranh Hồng!
"A!"
Hét.
Lại Tranh Hồng hét lên thảm thiết như một đứa con gái.
Một phát.
Hai phát.
Ba phát.
Tên đàn ông kia đã đâm Lại Tranh Hồng ba phát.
Lại Tranh Hồng ôm bụng, lảo đảo bước vào phòng.
Anh ta chỉ vào tên đàn ông to con và hét lên: "Tại sao? Tại sao mày lại …”
Tên đàn ông nhổ ra một bãi nước bọt.
"Mẹ kiếp! Tao không nhịn được nữa!"
"Tao chưa từng thấy đứa nào ẻo lả như mày”.
"Đâm mày như đâm một con mụ già vậy!"
"Còn tiếng hét của mày nữa, tởm không chịu được”.
“Ra đây, để tao đâm thêm mấy phát nữa cho đỡ tức nào!
Trong khi nói chuyện, vài tên đàn ông to con lập tức bước vào phòng.
"Oa, lão đại! Cảnh tượng này thật là hiếm có khó tìm mà!"
"Haha, quyết định của tôi quả là đúng đắn”.
"Tôi nói rồi mà, đến giết thằng Lương Hàn Thần này nhất định sẽ có cảnh đẹp để xem mà!"
"Anh em mau lên xử nó đi, xử xong thì đem hai con đàn bà kia về chơi!"
Lập tức, những tên đàn ông này lao về phía Lương Hàn Thần và Lại Tranh Hồng như bầy sói đói.
Hét!
Sau tiếng hét, là tiếng kêu la thảm thiết!
Sau tiếng kêu la là tiếng rên rỉ!
Chờ đến khi những tên đàn ông này dẫn hai người phụ nữ đi rồi.
Trong ngôi biệt thự khổng lồ này, không còn một sinh vật sống nào nữa.
Lại Tranh Hồng bị đâm tổng cộng mười mấy phát.
Máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả sàn gỗ rắn chắc.
Trong khi đó, cổ của Lương Hàn Thần trống rỗng.
Đầu anh ta bị chặt đứt, rồi bị đặt vào giữa hai chân.
Còn "cái chân thứ ba" của anh ta thì cũng bị cắt bỏ và nhét vào miệng!
Giống như một nén nhang hướng thẳng lên trời.
Đầu anh ta chính là một cái bát hương.
Giống như một lễ tế thần.
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Trong một nhà kho âm u ở Phú Châu.
Với đôi tay mang găng, Kỳ Ti Mẫn đã tát Hứa Hiếu Dương ba lần.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa!”, Liễu Ngọc Phân bị trói chặt hai tay, ở bên cạnh cầu xin thương xót.
Kỳ Ti Mẫn hừ lạnh.
Cô ta thậm chí còn chả thèm nhìn Liễu Ngọc Phân lấy một cái, giơ chân đá Hứa Hiếu Dương ngã dúi xuống đất.
Một nửa khuôn mặt của Hứa Hiếu Dương bị sưng tấy hết cả lên.
Ngoài ra còn có một chút máu ở khóe miệng.
Nhưng ông ấy không hề cầu xin, trong mắt ông ấy lộ ra một tia kiên định.
Hứa Hiếu Dương càng kiên cường, vẻ mặt của Kỳ Ti Mẫn càng trở nên dữ tợn hơn.
"Con chó già nhà quê coi thế mà cứng phết nhỉ”.
"Nhưng mà thế thì sao? Hôm nay tôi nhất định phải lột sạch da chó của ông ra!"
Vừa nói Kỳ Ti Mẫn liền nhìn sang một tên vệ sĩ bên cạnh: "Chuẩn bị đồ xong chưa?"
Tên vệ sĩ gật đầu, đưa một sợi dây cho Kỳ Ti Mẫn.
Đây là một sợi dây thừng vải đay thô.
Trên trên sợi dây được quấn rất nhiều dây kẽm.
Kỳ Ti Mẫn cầm sợi dây gai trong tay, lúc kéo nó trên mặt đất sẽ phát ra âm thanh "leng keng".
Kỳ Ti Mẫn cố ý lắc sợi dây gai trước mặt Hứa Hiếu Dương.
"Đồ chó! Có thấy sợi dây này không?"
"Giờ mà tôi quất cái này lên người ông thì cứ phải gọi là máu me be bét đấy nhỉ!"
"Nếu giờ ông cầu xin tôi tha thứ bằng tiếng chó thì tôi sẽ chỉ quất ông vài roi thôi, sẽ không lấy mạng của ông đâu!"
"Muốn đánh muốn giết gì thì cứ làm đi, rõ lắm mồm!"
Rắn đấy!
Hứa Hiếu Dương nghiến răng, trong mắt lộ ra một tia sáng ngời.
"Được, được lắm, thế thì chết đi!"
Ngay khi Kỳ Ti Mẫn đang định vung dây lên, thì một vệ sĩ bước nhanh tới.
"Phu nhân, tôi vừa nhận được tin hai người này là khách của cô ba ạ”.
Chương 264: Hợp tác
Kỳ Ti Mẫn nhíu mày: "Hai con chó già này mà đủ tư cách làm khách của nhà họ Tôn chúng ta à?"
"Cụ thể như nào thì tôi không rõ lắm nhưng cô ba sắp về rồi ạ, lão gia và cậu chủ thì đang ở nhà”.
Kỳ Ti Mẫn hừ lạnh một tiếng: "Cái con nhỏ này, luôn phá hỏng trò vui của tôi!"
"Trông chừng hai người đó cho tôi, chuẩn bị thêm ít đồ nữa đi”.
"Khi nào trở lại sẽ làm tiếp!"
Phú Châu, nhà họ Tôn.
Một chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ đậu trước cổng hoành tráng của dinh thự nhà họ Tôn.
Mái tóc dài đỏ, mặc bộ đồ màu đỏ.
Một người đẹp đỏ rực, tinh tế và kiêu sa bước xuống từ chiếc xe thể thao.
"Cô ba!"
Tất cả những ai nhìn thấy cô ta đều cúi đầu.
Cô ta là viên ngọc của thành phố Phú Châu.
Cô ta là nữ thần mà vô số đàn ông ưu tú chưa vợ trong giới thượng lưu đều muốn theo đuổi.
Cô là Tôn Thượng Hương, cô ba của nhà họ Tôn.
Tôn Thượng Hương chiếm một vị trí rất quan trọng trong gia tộc.
Không chỉ vì thân phận, mà còn là vì sức mạnh của cô ta.
Nhà họ Tôn có tổng cộng ba vị cao thủ, một vị tông sư.
Tôn Thượng Hương là một trong ba cao thủ đó, sức mạnh của cô ta chỉ kém tông sư một chút xíu thôi!
"Cô ba về rồi ạ”.
Sau đó là tiếng của quản gia.
Hai người đang ngồi trong phòng khách tán gẫu, lập tức nở nụ cười nhìn về phía Tôn Thượng Hương.
Tôn Văn Đài, tộc trưởng của gia tộc Tôn Thị, đang pha trà.
Con trai cả của ông ta, Tôn Bác Nghĩa, thì đang ngồi ở bên cạnh.
Thấy con gái yêu bước vào, Tôn Văn Đài cười nói: "Hương Nhi, đến thử trà thơm mà chú Chu của con gửi từ Nam Dương tới đi”.
Tôn Thượng Hương đến gần, một hơi uống cạn cốc trà.
Sau đó, quay đầu về phía anh cả Tôn Bác Nghĩa đang ngồi bên cạnh, hỏi: "Anh, chị dâu đâu rồi?"
Tôn Bác Nghĩa sững sờ một chút, anh ta biết em gái mình và vợ trước giờ không hề hợp nhau, ngày thường cứ đụng nhau là cãi lộn.
"Chị dâu em không có ở nhà, hai người không phải lại xích mích với nhau rồi đấy chứ?"
Tôn Bác Nghĩa hiền lành.
Vì yếu ớt từ nhỏ, tính cách nho nhã nên anh ta đảm đương việc kinh doanh trà tại nhà.
Anh ta rất hòa hợp với Kỳ Ti Mẫn trong đời sống vợ chồng, hay có thể nói là, anh ta vâng lời cô ta răm rắp.
"Em vừa nghe đệ của em nói là chị dâu đã bắt hai vị khách của em đi”.
"Không đời nào?"
Nghe những lời của Tôn Thượng Hương, phản ứng đầu tiên của Tôn Bác Nghĩa là không tin.
"Mặc dù chị dâu của em ngày thường hơi kiêu ngạo và ngang ngược, nhưng trước giờ làm việc rất rõ ràng”.
"Cô ấy một tay quản lý rất nhiều việc kinh doanh trong nhà ta đấy”.
Tôn Bác Nghĩa lại nói: "Hai vị khách của em là người ở đâu?"
"Đông Hải”.
“Đông Hải?”, Tôn Bác Nghĩa rõ ràng là chưa bao giờ nghe nói đến nơi nào tên là Đông Hải.
Lúc này, Tôn Văn Đài ngồi bên cạnh đang pha trà, lạnh nhạt nói: "Đông Hải là một thành phố nhỏ hạng ba hạng bốn thôi”.
"Loại người thấp kém ở cái nơi bé tẹo đấy làm gì có đủ tư cách mà làm khách nhà họ Tôn chúng ta”.
Tôn Bác Nghĩa cười: "Bố nói đúng".
"Chị dâu con bắt chúng đi chắc chắn là có uẩn khúc gì đó rồi”.
"Chuyện này con không cần lo, cứ giao cho chị dâu con xử lý đi”.
Trong khi ông ta đang nói, thì đã nghe loáng thoáng thấy giọng nói của Kỳ Ti Mẫn vọng đến.
"Ôi! Ở xa thế mà chị đã nghe thấy giọng của em rồi cơ đấy”.
"Không biết lần này chị đã làm sai chuyện gì mà để em phải đi mách tội sau lưng thế này?"
Tôn Thượng Hương nhìn chằm chằm vào Kỳ Ti Mẫn.
"Mặc dù tập đoàn Lăng Tiêu đến từ một thành phố nhỏ, nhưng họ đang phát triển rất nhanh”.
"Tập đoàn này quản lý rất nhiều minh tinh”.
"Lần này, chủ tịch và phu nhân của tập đoàn Lăng Tiêu đến Phú Châu để thị sát”.
"Tôi muốn thảo luận chi tiết về việc hợp tác với họ. Tại sao chị lại bắt họ?"
"Em gái à, chị không nghe nhầm đấy chứ? Nhà họ Tôn của chúng ta đã ở Phú Châu hơn năm trăm năm rồi, sao phải hợp tác với một chủ xưởng nhỏ như vậy chứ”.
"Lại còn phải để cô ba nhà họ Tôn ra mặt, có phải em đang đánh giá họ quá cao không đấy?"
Kỳ Ti Mẫn phớt lờ Tôn Thượng Hương, nhưng lại nũng nịu nói với Tôn Văn Đài ngồi bên cạnh.
"Bố, con nghĩ em gái gần đây hơi thiếu hơi người rồi”.
"Chúng ta nên tìm cho em ấy một cậu em ở rể đi thôi”.
"Em ấy lúc nào cũng hùng hổ thế, e rằng sau này không có người đàn ông nào dám lấy em ấy nữa đâu”.
"Chị dâu, đừng có mà đánh trống lảng. Mau trả người lại cho tôi!"
Nhìn thấy Tôn Thượng Hương và Kỳ Ti Mẫn như sắp đánh nhau đến nơi, Tôn Văn Đài nhanh chóng hòa giải.
"Không phải là chỉ là hai kẻ nhà quê thôi sao? Đánh thì đánh, giết thì giết. Không sao cả”.
"Còn hai người, đừng suốt ngày cãi nhau nữa, nhà cửa hòa thuận thì vạn sự mới thuận lợi được chứ!"
"Không được, em phải lấy được người của em, đem người ra đây!"
Không phải là Tôn Thượng Hương quan tâm đến Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương.
Chủ yếu là vì cô ta khó chịu với cách làm việc của Kỳ Ti Mẫn,
Kỳ Ti Mẫn làm bất cứ cái gì, Tôn Thượng Hương đều muốn ngăn lại!
Kỳ Ti Mẫn lúc này mới đứng dậy đi tới chỗ Tôn Bác Nghĩa: "Còn lâu tôi mới thả!"
"Hứa Hiếu Dương này có một thằng con rể tên là Lý Hùng”.
"Hắn bẻ gãy tay chân của em trai tôi rồi ném xuống sông”.
"Cô nói xem, tôi thân là chị, sao lại không thể trả thù cho em trai chứ?"
"Ai chả biết em trai chị là người như nào. Chuyện bị ném xuống sông là chuyện sớm muộn thôi!"
"Bố, bố nghe kìa, em ấy càng ngày càng quá đáng, đến cả người trong nhà cũng không tha nữa!"
Tôn Văn Đài bày ra phong thái của người đứng đầu gia tộc: "Hương Nhi, người ta có là cái gì đâu con, con đừng lo chuyện này nữa”.
"Bố!"
Tôn Thượng Hương đang định mở miệng nói gì đó, thì Tôn Văn Đài đã đưa tay ra ngăn cản: "Được rồi, chuyện này cứ quyết thế đi! Sống chết của hai người đó sẽ do chị dâu của con xử lý!"
Cười đểu.
Đắc ý.
Kỳ Ti Mẫn chế nhạo: "Em gái, em cũng không còn nhỏ nữa đâu, cố mà tìm cho mình một người bạn trai đi!"
"Hừ! Chị cứ phách lối ương ngạnh như vậy đi, rồi sẽ có ngày bị nghiệp quật, đến lúc đó thì đừng có mà hối hận!"
Kỳ Ti Mẫn vênh váo đắc ý: "Tại sao phải hối hận?"
"Bây giờ chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu đã nằm trong tay tôi rồi”.
"Chúng ta hoàn toàn có thể thâu tóm toàn bộ tập đoàn của họ”.
"Cứ đà này này, Đông Hải sẽ là của chúng ta”.
Kỳ Ti Mẫn quay đầu nhìn Tôn Văn Đài: "Bố, bố luôn muốn tiến vào Giang Châu đúng không, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy bố!"
Tôn Văn Đài khẽ gật đầu: "Ừ, cách này hay đấy”.
Khi Tôn Thượng Hương thấy hai người đàn ông trong gia đình đều về phe với Kỳ Ti Mẫn, cô ta chỉ có thể đá đổ chiếc ghế sô pha, sau đó quay người bước nhanh đi.
Lúc này, Kỳ Ti Mẫn huých nhẹ vào Tôn Văn Đài.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Tôn Văn Đài.
Ông ta nói với Tôn Bác Nghĩa: "Bác Nghĩa, con ra ngoài khuyên nhủ em con đi”.
"Con nhóc này từ nhỏ đã ngang tàng, nó mà giận lên thì không biết sẽ làm những gì đâu".
Tôn Bác Nghĩa cười khổ gật gật đầu, rồi vội vàng đuổi theo.
Ngay sau khi Tôn Bác Nghĩa rời khỏi đó, Kỳ Ti Mẫn quay người đi lên lầu, tay cô ta lơ đễnh đụng vào đùi Tôn Văn Đài một cái.
Tôn Văn Đài lập tức giật mình.
Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Kỳ Ti Mẫn nháy mắt với ông ta một cái.
Tôn Văn Đài vội vàng đi theo.
Hai người chậm rãi đi lên cầu thang, lúc này ngoài cửa có một người bước nhanh vào.
"Bà lớn, Lý Hùng đã đem người đến Phú Châu rồi”.
Kỳ Ti Mẫn nhướng mày: "Ồ, không ngờ tên khốn này lại tới nhanh như vậy”.
Nói xong, Kỳ Ti Mẫn định quay người xuống lầu để đích thân đi xử lý Lý Hùng.
"Ây da! Không phải chỉ là một con chó hoang nhà quê thôi sao? Sai đứa nào đấy đi đánh chết rồi ném xuống biển là xong mà”.
Tôn Văn Đài vừa được Kỳ Ti Mẫn mời gọi, nên trong lòng ông ta lúc này như lửa đốt.
Nếu là bình thường, Kỳ Ti Mẫn nhất định sẽ phái vài người đi giết Lý Hùng.
Nhưng giờ đây, đứa em trai yêu quý của cô ta bị người ta đánh.
Cô ta không thể nuốt nổi cục tức này.
Vì vậy, cô ta nói: "Sai Lữ Mãnh bẻ hết tay chân của Lý Hùng rồi đem về đây. Còn mấy đứa lu bu kia thì ném hết xuống biển cho cá ăn”.
"Vâng!"
Sau khi nói xong, Kỳ Ti Mẫn và Tôn Văn Đài nhìn nhau, hai người xoay người õng ẹo đi lên lầu.
Sân bay tư nhân ở phía bắc thành Phú Châu.
Lý Hùng tới rồi!
Chương 265: Bẻ gãy tay
Vừa xuống máy bay, trước mặt đột nhiên có ba chiếc ô tô chạy tới.
Có mười mấy người từ trên xe bước xuống.
Khí thế hùng hổ.
Đằng đằng sát khí.
"Mày là Lý Hùng?"
Lữ Mãnh cầm ảnh của Lý Hùng trong tay, cười lạnh.
"Tại sao chỉ có hai đứa vác xác đến, những người khác đâu rồi?"
Lữ Mãnh nhìn xung quanh, thấy không còn ai khác, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
"Cứ tưởng sẽ có nhiều người hơn, tao đã lái hẳn một chiếc xe chuyên chở xác chết đến cơ mà. Xem ra chắc chả dùng đến rồi”.
Lúc này, Lý Hùng nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: "Dùng chứ”.
"Đủ để chở xác chúng mày”.
Hai mắt Lữ Mãnh long lên sòng sọc, khí thế cuồn cuộn!
"Muốn chết à!"
Tức giận mắng chửi.
Lữ Mãnh tiến lên, nắm đấm lao đi như gió, thiêu đốt một cách mãnh liệt!
"Bùm!"
Trúng rồi!
Lữ Mãnh cười khinh bỉ.
Theo gã thấy, những người đến từ thành phố nhỏ như Lý Hùng đến Phúc Châu thì chỉ có chết thôi!
Khi đến, gã rất khinh thường.
Vốn dĩ loại chuyện này, một người có địa vị như gã không cần phải ra mặt làm gì.
Chỉ cần cử vài tên đệ đến giải quyết là được.
Tuy nhiên, vì đó là lệnh của bà lớn nên gã buộc phải đến.
Tuy nhiên, Lữ Mãnh rất nhanh đã nhận ra không hề có tiếng xương gãy.
Nói một cách logic, một khi trúng cú đấm này của gã, tên đàn ông trước mặt chắc chắn phải bị gãy xương ức, hộc máu và kêu lên thảm thiết.
Tuy nhiên, Lý Hùng vẫn vững vàng đứng đó như chả bị sao cả.
"Mày là Lữ Mãnh?"
"Mày có phải thằng đã đánh Triệu Tứ không?"
Lý Hùng hờ hững, hỏi liền hai câu.
"Tao cóc biết Triệu Tứ là thằng khốn kiếp nào cả”.
"Nhưng mày làm tao hăng máu lên rồi đấy!"
"Thằng kia, nay mày chết chắc rồi, tao sẽ băm vằm mày ra!"
Lữ Mãnh nhảy lùi lại vài bước.
Gã lại hét lên một tiếng dữ dội.
Gã di chuyển, nắm đấm của gã như mưa xối xả, lao vù vù về phía Lý Hùng!
"Đi chết đi!"
"Đi chết đi!"
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Khí tức ghê gớm, sát khí cuồn cuộn!
Nhưng mà, nắm đấm như mưa xối xả đánh liên tiếp vào người Lý Hùng, cũng chả thổi bay nổi một cọng tóc của anh.
Khi Lữ Mãnh phát hiện ra rằng gã thậm chí còn không làm rụng được một sợi lông của anh.
Gã đã sốc!
Vội vàng thu tay về.
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Lý Hùng đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy cổ tay phải của Lữ Mãnh.
Lữ Mãnh hoảng sợ.
"Mày định làm gì? Mày định làm gì?", gã liên tục hét lên.
Gã cố gắng trong tuyệt vọng, dùng hết sức lực của cơ thể.
Nhưng mà, tay của Lý Hùng giống hệt như một cái kìm, kẹp chặt lấy cổ tay Lữ Mãnh!
Ngay sau đó, Lý Hùng đã làm một động tác.
Giống như bẻ bắp.
Chỉ nghe thấy "rắc!" một cái
Cánh tay phải của Lữ Mãnh đã bị Lý Hùng bẻ gãy, giựt ra!
Máu tươi bắn ra tung tóe!
Dứt khoát!
Gọn lẹ!
Lý Hùng thản nhiên ném tay của Lữ Mãnh xuống đất, lạnh nhạt nói.
"Cái này là thay cho Triệu Tứ”.
"Muốn sống thì nói cho tao biết, bố mẹ tao đang ở đâu?"
Lữ Mãnh nào dám đứng đó nữa, gã lập tức xoay người bỏ chạy!
Gã lao vào xe, hét lên với tài xế!
"Lái xe!"
Chiếc xe lao nhanh về phía trước.
Ngay sau đó, chiếc xe vừa lao đi được tầm bốn trăm mét đã cua một vòng đẹp mắt.
Lúc này, đầu xe đã hướng về phía Lý Hùng.
Chiếc xe giống như một con dã thú hung dữ, ầm ầm lao về phía Lý Hùng.
Bên trong xe, Lữ Mãnh rống lên một cách điên cuồng.
"Đi chết đi, mày chết đi!!"
Tài xế đạp chân ga!
Nhìn thấy chiếc xe gầm rú lao đến, nhưng Lý Hùng cũng không né tránh.
Trong tiếng gầm rú của Lữ Mãnh, chiếc xe xuyên qua cơ thể Lý Hùng.
Thân ảnh lập lòe!
Lý Hùng như một bóng ma hư vô, chiếc xe không tông được vào người anh.
Lữ Mãnh quay đầu lại, phát hiện Lý Hùng vẫn đứng ở chỗ cũ.
Gã nhanh chóng ra lệnh cho tài xế: "Quay lại! Đâm lần nữa! Ông đây không tin lần này không giết được hắn!"
Sau đó là tiếng phanh rất chói tai.
Chiếc xe lại định cua một vòng đẹp mắt hệt như lúc trước.
Nhưng mà, ngay lúc đang quay xe, thì Lý Hùng đột nhiên di chuyển!
Nhanh chóng!
Một cái bóng lóe lên!
"Vù vù vù!"
Khi cái bóng rẽ không khí, tạo ra âm thanh như tiếng gió rít!
Xe quay đầu.
Thân xe vừa xoay vòng.
Đang xoay ngang, thì Lý Hùng đã lao đến bên cạnh chiếc xe.
Chân!
Chân của Lý Hùng.
Giơ lên!
Đá!
"Ầm!!"
Chiếc xe đang quay được một nửa thì bắt ngờ bị Lý Hùng đá trúng.
Chiếc xe lao đi khi vẫn đang quay ngang!
Phía trước là một bãi đậu xe.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Ba chiếc ô tô liên tiếp bị đụng đổ!
Chiếc xe mà Lữ Mãnh ngồi bị biến dạng nghiêm trọng.
Tài xế chết tại chỗ, bê bết máu!
Nửa người của Lữ Mãnh cũng bị kẹt cứng trong xe, không di chuyển nổi.
Kính, bắn tung tóe cả lên người gã!
Hơn nữa khung xương của chiếc xe cũng đã xuyên qua nửa người gã!
"Cộp …cộp…”
Lý Hùng, đi một đôi giày da bình thường, từ từ tiến đến và đứng bên cạnh chiếc xe bị biến dạng nghiêm trọng.
"Đừng giết tao, đừng giết tao!"
"Mày muốn biết gì tao sẽ nói hết”.
Mấy tên đệ xung quanh sững sờ.