Mục lục
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con thuyền nhỏ đi về phía Thủy Vân Quan bên bờ Kính Hồ, ba người Sở Hưu ngồi trên mũi thuyền uống rượu nói chuyện phiếm, Lý Bất Tam ngồi dưới đuôi chèo thuyền, có điều lúc này hắn không hề có gì oán trách, thậm chí trong lòng còn vui mừng như điên.

Hắn chẳng qua là võ giả tầng chót nhất tại Tế Châu Phủ, thế nhưng giờ lại được chèo thuyền cho ba tuấn kiệt có thứ hạng cao trên Long Hổ Bảng, cái này nói ra cũng là một trải nghiệm đủ để sau Thần Binh Đại Hội này hắn khua môi múa mép ba năm không hết.

Sau khi đến bên kia bờ, Sở Hưu phát hiện Thủy Vân Quan này thật sự là một gian miếu nhỏ, chỉ có một đạo quán cùng vài phòng khách mà thôi.

Bên ngoài Thủy Vân Quan có một loạt đình nghỉ chuyên dành cho những du khách dạo chơi quanh Kính Hồ nghỉ ngơi.

Lúc này ngoài khu đình xung quanh đã có tới vài trăm võ giả, có tán tu cũng có võ giả đại thế gia, thấy ba người đến đây ai nấy bàn tán ầm ĩ, nhưng lại bất giác tránh đường nhường vị trí trung ương tốt nhất cho bọn họ.

Mạc Thiên Lâm là người thế lực bản địa Đông Tề, ở đây phân nửa là võ giả Đông Tề, thấy Mạc Thiên Lâm tới đương nhiên phải nể mặt hắn.

Bên phía Tây Sở cũng có vài võ giả tới chào hỏi Tạ Tiểu Lâu, hiển nhiên có quen biết với vị tuấn kiệt Long Hổ Bảng nổi danh đất Tây Sở này.

Ngược lại trong số này danh tiếng của Sở Hưu là nhỏ nhất, không mấy ai biết đến y. Chỉ có một số người Bắc Yên nhận ra Sở Hưu, hơn nữa trong đó còn có người quen của Sở Hưu, Bạch Vô Kỵ.

Thấy Sở Hưu tới đây, Bạch Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, tên Sở Hưu này đi chung với Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu từ lúc nào?

Mặc dù hắn rất ngứa mắt với Sở Hưu nhưng giờ Thần Binh Đại Hội sắp khai mạc, hắn cũng không muốn phí công phí sức tại đây, cho nên chỉ hừ lạnh với Sở Hưu chứ không nói thêm gì.

Bên kia Tạ Tiểu Lâu thấy biểu cảm của Bạch Vô Kỵ bèn nhỏ giọng nói với Sở Hưu: “Có thù à?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Là hắn có thù với ta chứ không phải ta có thù với hắn. Trước đó ta từng có xung đột với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của hắn. về sau Phong Mãn Lâu lại xếp ta lên trên Bạch Vô Kỵ, trong lòng hắn vẫn ấm ức không vui, mấy ngày trước còn định gây sự với ta trên Tụ Long Các, Mạc huynh cũng chứng kiến chuyện đó.”

Mạc Thiên Lâm nghe vậy lắc đầu nói: “Bạch Vô Kỵ quá coi trọng danh lợi được mất, cần biết thực lực không phải theo lời Phong Mãn Lâu mà do bản thân chúng ta đánh ra.

Trương Thừa Trinh chiếm hạng nhất Long Hổ Bảng hơn mười năm, giờ Phong Mãn Lâu có nói hắn không phải đệ nhất cũng có ai tin?

Nếu Bạch Vô Kỵ mà có thực lực, cho dù Phong Mãn Lâu xếp hắn dưới hạng cuối cùng, người trong giang hồ cũng chẳng đồng ý.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đáng tiếc trong giang hồ hai thứ danh lợi là khó buông bỏ nhất. Có điều Bạch Vô Kỵ có thể buông xuống hay không ta cũng mặc kệ, điều kiện tiên quyết là đừng có chọc vào ta.”

Đám người ngồi trong đình nghỉ mát một hồi, trong Thủy Vân Quan bỗng có một đạo sĩ chừng hơn sáu mươi tuổi bước ra, đạo bào màu xám cực kỳ sạch sẽ, mái tóc trắng xám, tinh khí thần đều không tệ.

Sở Hưu ồ lên một tiếng, y cảm nhận được một cảm giác rất kỳ lạ từ người lão đọa sĩ này, không nói rõ được cũng không miêu tả được, nếu cố gắng hình dung thì chỉ có hai chữ ‘tự nhiên’ tương đối phù hợp.

Đúng vậy, không phải khí thế trên người võ giả mà là một loại cảm giác hết sức tự nhiên.

Thấy Huyền Thành đạo trưởng đi ra, một số võ giả tán tu xung quanh thi lễ, chào hỏi một tiếng, hết sức khách khí.

Những võ giả tán tu này bình thường không có sư phụ dạy dỗ, tu vi tiến triển phải do bản thân tự lĩnh ngộ, thường phải kẹt trên một bình cảnh khá lâu.

Không biết ai là người đầu tiên tình cờ đi ngang qua Thủy Vân Quan nghe Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo cho những tiểu đạo đồng. Rõ ràng chỉ là những đạo lý hết sức đơn giản, thậm chí đến mức thô thiển, nhưng lại khiến võ giả kia hiểu ra, lập tức đốn ngột, có thể đột phá.

Sau khi tin tức này lan truyền, không ít võ giả tán tu ngày ngày đều tới nghe Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo. Đương nhiên không phải ai cũng được lợi, có điều mọi người đều thống nhất cho rằng Huyền Thành đạo trưởng giảng rất hay, một số kinh điển Đạo gia tối nghĩa khó hiểu qua miệng của Huyền Thành đạo trưởng lại trở nên đơn giản dễ học. Chuyện này thật sự giúp một số võ giả tán tu tu luyện công pháp Đạo gia có thu hoạch.

Những người ở đây khi không hiểu đều lên tiếng lĩnh giáo Huyền Thành đạo trưởng, chỉ có điều Huyền Thành đạo trưởng lại nói mình không biết võ công, chỉ đọc kinh văn của Đạo gia mà thôi. Cho nên nếu có ai tới thỉnh giáo hắn đều hiền hòa trả lời, đương nhiên vấn đề nhất định không được liên quan tới võ công.

Nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, ánh mắt Huyền Thành đạo trưởng thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Rõ ràng hắn cũng không ngờ hôm nay lại có nhiều người tới như vậy, hơn nữa trong số này còn có không ít tuấn kiệt trẻ tuổi tu vi cao thâm.

Có điều Huyền Thành đạo trưởng cũng không nói nhiều, tiểu đạo đồng mười mấy tuổi phía sau hắn cầm bồ đoàn nhu thuận ngồi dưới Huyền Thành đạo trưởng, ra vẻ lắng nghe.

Huyền Thành đạo trưởng không cầm sách vở gì, hắn chỉ tiện tay lấy một cây phất trần ra nói với sáu tiểu đạo đồng: “Hôm nay chúng ta giảng tới Ngũ Khí Triều Nguyên.”

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ những võ giả từng nghe Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo, những người khác đều sửng sốt.

Một đạo sĩ bình thường giảng giải cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên cho một đám trẻ con chưa từng học võ công? Điên rồi ư?

Một số võ giả xuất thân thế lực lớn lại âm thầm cười lạnh, trước còn nghe nói đại sĩ này có chút bản lãnh, giờ xem ra chỉ là thằng điên mà thôi.

Một đạo sĩ bình thường lại dám giảng về Ngũ Khí Triều Nguyên, không khéo hắn còn chưa từng thấy cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên nữa là!

Phản ứng của người ngoài không hề ảnh hưởng tới lời giảng đạo của Huyền Thành đạo trưởng, hắn chỉ chậm rãi nói: “Ngũ Khí Triều Nguyên là một nhánh pháp môn tu hành của Đạo gia ta. Có điều hôm nay ta không giảng tới tu võ mà là tu lý, giảng chân lý của Ngũ Khí Triều Nguyên.

Trong Ngũ Khí Triều Nguyên, tâm tàng thần, gan tàng hồn, tỳ tàng ý, phổi tàng phách, thận tàng tinh.

Đồng thời ngũ tạng trong cơ thể cũng ứng với thiên địa ngũ hành, Đạo gia chúng ta tu thân nhưng cũng là tu thiên địa.

Tỷ như tâm tàng thần, ứng đối với ngọn lửa của Nam Phương Xích Đế, nóng bỏng cuồng mãnh, xao động bất an, phải làm sao tu hành?

Rất đơn giản, tâm tàng thần, ngươi phải ngưng tâm tĩnh thần, tâm tính bản thân như một con khỉ hay nhảy nhót, đây cũng là tâm viên. Việc ngươi cần làm chính là hàng phục nó, cái gọi là trảm hết tâm viên thành ngộ không chính là như vậy.

Hàng phục tâm viên xao động trong lòng các ngươi, thần của các ngươi sẽ có gốc rễ, có thể tự kiềm chế, có thể quy vị.

Đại đạo tối giản, bất luận đặt ở đâu cũng là cùng một đạo lý, tỷ như nhánh của Phật môn chú trọng tứ đại giai không cũng là như vậy.

Phàm nhân thế tục nhìn thế giới này thường dựa theo tâm ý bản thân, tạo nên cảnh tâm viên ý mã, suy nghĩ mông lung. Còn tâm của Phật chứng kiến thế giới lại là một khoảng trong vắt, như vậy mới có thể ngộ ra hư không, lĩnh ngộ được thiên cơ.

So với nhánh Đạo gia chúng ta, những hòa thượng của Phật môn rất thích nói lấp lửng, các ngươi đừng nên học theo bọn họ.”

Từng lời chậm rãi giảng giải, cuối cùng còn đá qua Phật môn luôn đối đầu với Đạo môn, khiến những tiểu đạo đồng kia mỉm cười.

Còn những võ giả xung quanh thần sắc khác nhau, có người cảm thấy giảng không tệ, nhưng phần lớn võ giả vẻ mặt ghét bỏ, hắn đang nói cái quái gì vậy?

Còn hàng phục tâm viên, tứ đại giai không gì gì, chẳng lẽ hàng phục xong là đột phá lên Ngũ Khí Triều Nguyên? Đùa cái gì vậy?

Ba người Sở Hưu ngược lại lộ vẻ trầm tư, đặc biệt là Sở Hưu, y sắp đột phá lên cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, cực kỳ coi trọng lĩnh ngộ tu vi tâm cảnh.

Những kẻ vốn không coi trọng tu vi tâm cảnh đương nhiên cảm thấy những gì Huyền Thành đạo trưởng nói chỉ là linh tinh, không có tác dụng gì. Nhưng đối với Sở Hưu, những lời của Huyền Thành đạo trưởng khiến y có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

Nhừng lời này không có tác dụng gì với việc tu luyện của bản thân, không tăng cường được tu vi, càng không phải phương thức tu luyện võ đạo. Nhưng Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo lại như chỉ cho Sở Hưu một con đường sáng, chỉ cần đi theo phương hướng đó là có thể thấy được Tam Hoa, có thể đạt tới Ngũ Khí!

Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh lẩm bẩm: “Lão đạo sĩ này quả có chút đạo hạnh, các ngươi nói xem liệu hắn không biết võ công thật không?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không đoán ra, những thứ hắn nói không liên quan tới võ công, chỉ là lý luận tu tâm của nhánh Đạo gia. Người chìm đắm trong cảm ngộ về Đạo gia cả chục năm có tìm hiểu ra những điều này cũng hết sức bình thường. Nhưng nếu lão đạo sĩ này thật sự biết võ công, vậy thực lực hắn vượt ngoài tưởng tượng của chúng ta.”

Tạ Tiểu Lâu gật nhẹ đầu, lý giải của lão đạo sĩ này về cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên còn thâm hậu thấu triệt hơn mấy chục lần so với những võ giả bước vào cảnh giới đó. Nếu hắn thật sự là võ giả, vậy e rằng là vị đại nhân cấp bậc tông sư có thể khai tông lập phái được rồi.

Huyền Thành đạo trưởng lười biếng duỗi lưng, Ngũ Khí Triều Nguyên, hắn mới giảng xong có tâm tàng hỏa, còn tứ tạng nữa định giảng giải.

Có điều ngay lúc này bên ngoài đoàn người lại vang lên giọng nữ sắc nhọn đầy hận ý.

“Sở Hưu! Là ngươi!”

Đám người nhìn về phía sau, chỉ thấy một cô gái thân hình gầy gò mặc y phục võ sĩ màu trắng, hai hốc mắt đỏ ngầu nhìn chằm vào Sở Hưu, bộ dạng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống y.

Cô gái này không phải ai khác, chính là Yến Đình Đình của Thần Vũ Môn.

Thật ra vốn dĩ Yến Đình Đình không định tham gia Thần Binh Đại Hội, thậm chí toàn bộ Thần Vũ Môn cũng không ai tham gia.

Dù sao trong thế hệ trẻ tuổi của Thần Vũ Môn không ai đáng đưa ra, cho dù có tới cũng chỉ thêm mất mặt xấu hổ,chẳng bằng không tới.

Nhưng thời gian trước Yến Đình Đình luôn rầu rĩ không vui quanh Thần Vũ Môn, Yến Hoài Nam xót con gái mình, không muốn thấy cô nàng buồn bã mãi như vậy cho nên đưa cô con gái này tới Thần Binh Đại Hội, thực tế là qua Đông Tề giải sầu.

Quan trọng nhất là Yến Hoài Nam cũng biết lý do Yến Đình Đình buồn bực như vậy. Lần này tổ chức Thần Binh Đại Hội, các tuấn kiệt trẻ tuổi đề tập trung tại Đông Tề. Yến Hoài Nam cũng bất kể đối phương là người đại môn phái hay xuất thân dân dã giang hồ, chỉ cần Yến Đông coi trọng ai, Yến Hoài Nam đều sẽ thẳng thắn đồng ý. Dù sao chỉ cần quên cái tên rác rưởi Nhạc Lư Xuyên kia đi là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK