Mục lục
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng của Trần Kiếm Không hiện giờ rất phức tạp.

Đúng là hẳn phái người tới Thiên Sư Phủ cầu viện, cũng hy vọng Thiên Sư Phủ phái một cao thủ tới. Thế nhưng hắn lại không ngờ cao thủ này lại là tên điên Huyền Long Tử.

Theo Trần Kiếm Không, Huyền Long Tử này rõ ràng là một kẻ điên, thậm chí còn kinh khủng hơn người trong Ma đạo.

Đừng nhìn giờ hẳn đang cười hì hì, không khéo một khắc sau đã đẩy ngươi ra chịu chết, làm việc căn bản không suy nghĩ tới hậu quả.

Vừa rồi Huyền Long Tử gọi hắn là con khi họ Trần, có thể nói là làm mất mặt hắn trước đông đảo đệ tử. Hành động đó chẳng khác gì nhục mạ, nhưng Trần Kiếm Không lại không dám nói nhảm một câu.

Thấy Trần Kiếm Không không nói gì, gương mặt Huyền Long Tử vẫn mang theo nụ cười nói: “Sao vậy con khi họ Trần? Mười năm không gặp thấy bằng hữu xưa được thả ra sao ngươi không chào đón vậy?

Không phải ngươi còn thù hận chuyện ta đánh gãy chân con trai không biết điều của ngươi vì nó trêu chọc nữ nhân, lại đánh ngươi hộc máu đấy chứ?

Đã làm chưởng môn rồi, ngươi không thể nhỏ mọn như vậy được.

Đúng rồi, con trai nhà ngươi sao kiêu ngạo thế, còn giống hạng nhất Long Hổ Bảng hơn cả Tiểu Thừa Trinh nhà ta, nếu bước ra giang hồ sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết. Nhiều năm như vậy rồi, chưa?”

Trần Kiếm Không sắc mặt đỏ bừng, nào có ai vừa gặp mặt đã hỏi người ta con trai chết chưa?

Có điều Trần Kiếm Không lại không dám thật sự trở mặt với Huyền Long Tử, hắn chỉ miễn cưỡng cười cười nói: "Lúc trước đa tạ Huyền Long Tử đạo huynh giáo huấn nghiệt tử kia và đánh thức ta. Nó đã thành hôn, tính tình cũng thu liễm lại rồi”

Huyền Long Tử thất vọng lắc đầu nói: "Ài, không chết à. Người như thế mà cũng lấy vợ được, đáng tiếc. Hay là để ta đi giết hắn nhé?”

Trần Kiếm Không biến sắc, có điều sau đó Huyền Long Tử vỗ vỗ lên vai hẳn cười lớn: "Ha ha ha, ta đùa ngươi thôi. Nhìn ngươi kìa, dẫu sao cũng là chưởng môn một tông, sao lại kém cỏi vậy, phải có định lực núi Thái Sơn đổ trước mắt cũng không đổi sắc mặt”

Trần Kiếm Không thiếu chút nữa hộc máu, chỉ hận không thể lập tức trở mặt với Huyền Long Tử, còn có ai nói đùa như vậy không?

Có điều lúc này Huyền Long Tử lại thu nụ cười lại, vẻ mặt nghiêm túc chỉ Sở Hưu nói: “Ngươi muốn giết tiểu tử Ma đạo này?"

Trần Kiếm Không sửng sốt một hồi, gật đầu nói: "Lâm Diệp này chính là tuấn kiệt do nhánh Ẩn Ma bồi dưỡng ra, vừa xuất hiện trên giang hồ không lâu đã đứng hạng ba Long Hổ Bảng. Trong Tiểu Phàm Thiên, Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn chết ngay trong tay hân, trước đây không lâu tên này còn lừa giết mười mấy thế lực, hơn ngàn mạng người trong Hồng Phong Cốc!

Giờ kẻ này muốn hủy diệt Hướng gia có quan hệ thông gia với ta, còn lớn lối tới mức trực tiếp đánh lên Ba Sơn Kiếm Phái của ta, không giết hắn thì uy nghiêm tông môn Chính đạo chúng ta vứt đâu?"

Huyền Long Tử lại nhìn Sở Hưu lẩm bẩm: "ồ, mười năm ta không có mặt, giang hồ lai thật đặc sắc, nhánh Ấn Ma còn xuất hiện một người trẻ tuổi thú vị như vậy. Chậc chậc, thật quyết đoán, thật can đảm”

Trần Kiếm Không nhíu mày, sao hắn cứ cảm thấy Huyền Long Tử rất tán thưởng Lâm Diệp này?

Huyền Long Tử thản nhiên nói: “Con khỉ họ Trần, ngươi muốn giết người trẻ tuổi kia cũng được, có điều phải chờ tới khi tiểu tử kia làm thịt con lừa trọc Hư Hành ngươi mới được động thủ."

Trần Kiếm Không lập tức giật nảy mình: “Nếu để Lâm Diệp giết giết chết Hư Hành, Đại Quang Minh Tự. chắc chắn không bỏ qua, đến lúc đó chẳng phải gây ra đại chiến Chính Ma lần nữa ư? Hơn người chết là ở Ba Sơn Kiếm Phái của ta, vạn nhất Đại Quang Minh Tự oán ta để sống chết mặc bây khiến cho Hư Hành bỏ mình thì sao?”

Huyền Long Tử bật cười thành tiếng nói: “Đại chiến Chính Ma? Nhánh Ấn Ma coi như nửa Ma đạo nhưng Đại Quang Minh Tự bọn chúng có tư cách quái gì mà đồi đại diện cho toàn bộ võ lâm Chính đạo?

Mười năm ta không có mặt, lão tiểu tử Trương Đạo Linh làm việc quá ổn định, lão thiên sư lại chẳng quản mấy chuyện lặt vặt, Thiên Sư Phủ ta quá bình bình rồi, khiến cho mấy con lừa trọc này tự cho mình là người căm đầu Chính đạo, cả ngày ồn ào giết cái này chôn cái kia. Đúng là ngứa tai.

Chẳng phải nhánh Ẩn Ma định ngoi lên ư? Vừa hay, ta cho bọn họ cơ hội này, để bọn họ đánh một trận với Đại Quang Minh Tự, thể hiện chút uy phong”

Huyền Long Tử vỗ vỗ vai Trần Kiếm Không nói: “Còn ngươi á? Yên tâm, Ba Sơn Kiếm Phái sẽ do Thiên Sư Phú chúng ta che chở. Ngươi sợ cái gì?”

Trần Kiếm Không vội vàng nói: “Nhưng mà...

“Không nhưng nhị gì cả!"

Huyền Long Tử hai mắt hơi híp lại, mặc dù bộ dáng vẫn lôi thôi nhưng vẻ sắc bén trong mắt lại khiến Trần Kiếm Không cảm thấy đau nhói.

“Con khi họ Trần, ngươi vẫn không tự hiểu lấy. 'Đừng quên Ba Sơn Kiếm Phái ngươi ở đâu, kết cục của kẻ chân đứng hai thuyền rất thê thảm. Trừ phi ngươi chuyển cả tông môn tới Bắc Địa, nếu không chỉ cần Ba Sơn Kiếm Phái ngươi ở Tây Sở một ngày, ngươi phải nhớ cho rõ, đừng quên võ lâm Chính đạo Tây Sở này do ai làm cầm đầu!"

Trần Kiếm Không bị dọa tới mức không dám nói thêm một câu, nhưng trong lòng lại thầm mắng chửi tên điên Huyền Long Tử!

Có vài người là giả điên, nhưng Huyền Long Tử lại điên thật, bị nhốt mười năm mới được thả, nhưng vừa ra hắn lại dám làm ra việc điên cuồng như vậy.

Huyền Long Tử làm việc còn tàn nhân cực đoan hơn người trong Ma đạo. Trong lòng hắn chỉ có Thiên Sư Phủ, đối với hẳn mà nói, chỉ cần việc có lợi cho Thiên Sư Phú, hắn đều sẽ làm, đương nhiên hậu quả ra sao hẳn không quan tâm.

Lúc này trong lòng Trần Kiếm Không đang cực kỳ hối hận, hối hận vì sao mình lại bảo vệ Hướng gia.

Nếu lúc trước hắn không đáp ứng bảo vệ Hướng gia, vậy cũng sẽ không bị lôi vào chuyện của nhánh Ẩn Ma, càng không bị cuốn vào minh tranh ám đấu giữa Thiên Sư Phủ cùng Đại Quang Minh Tự.

Lúc này trong trận, Sở Hưu đã miễn cưỡng áp chế phản phệ của bảy thanh ma đao, hắn cũng chú ý tới Huyền Long Tử.

Quanh người Huyền Long Tử không lộ ra chút khí tức nào, nhưng đối phương đã mặc đạo bào như vậy có là kẻ ngu cũng đoán được hắn là người của Thiên Sư Phủ. Chuyện này cũng khiến trong lòng Sở Hưu căng thẳng.

Đại Quang Minh Tự cộng thêm Thiên Sư Phủ, đây là hai tông môn mạnh nhất hai giới Đạo Phật. Một mình Hư Hành y còn đối phó được, nhưng thêm một kẻ cao thâm khó lường như vậy, có lẽ mình nên cân nhắc việc rút lui.

Đúng lúc này, Huyền Long Tử thấy Sở Hưu không tiếp tục ra tay bèn lười biếng nói: “Ta nói này, tiểu tử, ngươi không ra tay mau đi, còn chờ gì nữa? Không mau giết chết con lừa trọc kia đi?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Ồ? Ta giết Hư Hành, ngươi lại giết ta, kiếm ân tình của Đại Quang Minh Tự dễ vậy sao?"

Huyền Long Tử khinh thường nói: “Việc gì ta phải kiếm ân tình của đám lừa trọc đó. Nếu con khi họ Trần kia muốn kiếm thì để hắn kiếm là được”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Giết Hư Hành xong ta cũng phải chết, nếu vậy sao ta phải giết hắn?"

Huyền Long Tử thản nhiên đáp: “Đơn giản thôi, nếu ngươi không giết hắn, ta phải tự tay hắn ngươi Tiểu tử, đổi thành ta xuất thủ, ngươi sẽ thập tử vô sinh, hơn nữa sẽ chết... rất khó coi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK