Mạc Dã Tử dù sao cũng là các chủ tiền nhiệm của Thần Binh Các, giờ mặc dù đã từ nhiệm các chủ nhưng quan hệ vẫn còn đó. Hắn đắc tội với Mạc Dã Tử chính là đắc tội với Thần Binh Các.
Huống hồ bao năm như vậy, Mạc Dã Tử đã tôi rèn vô số binh khí, cũng kết giao với không ít người. Một khi những người này ra tay, ngay cả Ngô Quận Lạc gia cũng cảm thấy áp lực.
Lão tổ Lạc gia cũng hết sức bất đắc dĩ, Mạc Dã Tử rèn đúc binh khí bao năm, sao lại nhìn Lạc Phi Hồng với con mắt khác như vậy?
“Mạc Dã Tử, rốt cuộc ngươi muốn sao? Lần này Ngô Quận Lạc gia ta tỷ võ kén rể, bản thân Lạc Phi Hồng sẽ không xuất thủ. Người thắng cuối cùng trên lôi đài sẽ là con rể của Ngô Quận Lạc gia ta, cho nên lúc này nàng không thể ra ngoài gặp người khác được.”
Mạc Dã Tử thản nhiên đáp: “Một hồi tỷ võ kén rể mà thôi, đâu phải đám cưới. Trước khi xong không thể gặp người ngoài, quy củ quái quỷ ở đâu ra vậy?
Lúc trước khi luyện chế Hồng Diên ta không thu của Ngô Quận Lạc gia các ngươi một đồng tiền. Sao nào, trước thì cảm tạ ta ngàn vạn lời, giờ thì trở mặt coi như không quen à?”
Lão tổ Lạc gia vẻ mặt bất đắc dĩ, thật ra trên giang hồ ghét nhấT là gặp loại người như Mạc Dã Tử, thực lực bản thân bọn họ không mạnh nhưng quan hệ rộng rãi, muốn động tới cũng chẳng động được.
Cuối cùng lão tổ Lạc gia đành bất đắc dĩ vung tay nói: “Được rồi, ngươi muốn gặp thì vào gặp đi.”
Lạc Thiên Dương bên cạnh đang định nói gì đó nhưng lại bị lão tổ Lạc gia trừng mắt trở lại.
Mạc Dã Tử chỉ sang đám người Sở Hưu nói: “Mấy. đứa nhóc này là bằng hữu với Lạc Phi Hồng, cho chúng đi cùng lão phu.”
Dù sao cũng đã để một người vào, thêm người nữa cũng chẳng sao cho nên lão tổ Lạc gia trực tiếp vẫy tay, để bọn họ cùng vào gặp Lạc Phi Hồng.
Mọi người xung quanh thấy không đánh nhau, chẳng nén nổi thất vọng, bọn họ còn tưởng có trò hay để xem.
Trên đường Mạc Dã Tử truyền âm cho ba người Sở Hưu: “Con bé Phi Hồng có đám bằng hữu các ngươi quả thật không tệ. Lần này Lạc gia thật sự rất quá đáng, lấy con gái nhà mình ra đổi lấy tiền đồ, còn là thứ tiền đồ chưa biết sẽ ra sao. Mặc dù với bản thân Lạc gia là chuyện tốt, giúp ích cho trước mắt, nhưng lại quá mức bỉ ổi"
Đám người Sở Hưu cũng gật đầu, bọn họ đều biết quan hệ giữa Lạc Phi Hồng - cùng Mạc Dã Tử vốn rất tốt.
Ngày trước Lạc gia mời Mạc Dã Tử tới rèn đúc huyết thương Hồng Diên, chính Mạc Dã Tử là người gạt bỏ ý kiến đám người, trao Hồng Diên cho Lạc Phi Hồng, đồng thời còn nói chỉ khi Hồng Diên trên tay Lạc Phi Hồng mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất.
Sau đó Mạc Dã Tử đối xử với Lạc Phi Hồng cũng không tệ, thật chẳng khác con gái ruột của mình. Nguyên nhân trong đó không chỉ vì binh khí mà còn vì hai người tương đối hợp tính nhau.
Lần trước trong Thần Binh Đại Hội, đám người Sở Hưu phải đợi đại hội chính thức bắt đầu mới có thể tiến vào Kính Hồ Sơn Trang. Còn Lạc Phi Hồng lại có thể vào Kính Hồ Sơn Trang từ trước, ngồi đó ăn chơi, dáng vẻ như người một nhà.
Chỉ có điều, rất đáng tiếc, chỗ dựa Mạc Dã Tử cũng chẳng giúp ích gì cho Lạc Phi Hồng, bởi vì hắn chỉ là một đại tông sư luyện khí.
Khi cầu người luyện khí giúp, đại tông sư luyện khí là nhân vật được người ta tôn trọng, thậm chí địa vị còn cao hơn tông sư võ đạo.
Nhưng tới lúc quan trọng, một đại tông sư luyện khí rõ ràng không có phân lượng bằng một tông sư võ đạo. bình thường.
Lạc Cửu Niên đồng ý nể mặt Mạc Dã Tử, nhưng hắn sẽ không vì Mạc Dã Tử mà hủy bỏ lần tỷ võ kén rể này.
Lúc này Mạc Dã Tử đột nhiên truyền âm với Sở Hưu nói: “Thanh đao trong tay ngươi chính là binh khí mà ta dùng trận luyện thành trong Thần Binh Đại Hội lần trước à?”
Sở Hưu gật đầu: “Đúng vậy, còn phải cảm ơn Mạc Dã Tử đại sư đã đặt nền móng cho Thiên Ma Vũ của ta.”
Mạc Dã Tử lắc đầu nói: “Không cần cám ơn, thanh đao này vốn chỉ là kết quả mà ta thử dùng phương pháp. lấy trận luyện khí mà thôi, còn là bia đỡ cho mọi việc đằng sau. Ngươi đoạt được nó là thực lực của ngươi.
Hơn nữa xem bộ dáng này, ngươi thậm chí còn gia tăng thêm chút vật liệu vào, khiến cho ma khí cường thịnh, thậm chí mạnh hơn dự liệu của ta. Cũng có tiềm năng thăng cấp lên thần binh.
Có điều ma uy của binh khí nhà ngươi quá mạnh, cần giữ vững nội tâm nếu không rất dễ bị ma khí ăn mòn, ảnh hưởng tới tâm tính.”
Sở Hưu cuối cùng nói: “Binh khí vẫn luôn là binh khí. Nắm trong tay người binh khí mới là binh khí, nếu không chỉ là đống đồng nát sắt vụn mà thôi. Nếu người bị binh khí ảnh hưởng, vậy chỉ chứng minh người dùng binh khí quá mức kém cỏi mà thôi.
Cũng như trong trận Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Phong Vân Kiếm Trủng lấy ra hung binh Tuyệt Uyên tiếng tăm lừng lấy, trong tay những người khác Tuyệt Uyên Kiếm là hung binh đương thời, kẻ chạm vào không ai may mắn.
Nhưng trong tay cường giả tuyệt thế như Đông Hoàng Thái Nhất, cái gọi là hung binh chẳng khác gì trò cười. Tuyệt Uyên Kiếm bị hắn nhẹ nhàng vận dụng Phần Thiên Bảo Giám luyện hóa thành Phần Thiên Đao, tùy ý năm lấy."
Mạc Dã Tử kinh ngạc nhìn Sở Hưu, ánh mắt lóe lên sắc thái lạ.
Hắn thật sự không ngờ Sở Hưu lại nhìn mọi chuyện thông suốt đến vậy.
Mạc Dã Tử đã quen với việc binh khí chọn người. Theo suy nghĩ của phần lớn mọi người, Mạc Dã Tử cho rằng binh khí quan trọng hơn người, nhưng trên thực tế Mạc Dã Tử cho rằng chỉ có người đủ cường đại mới có tư cách khống chế một kiện binh khí cường đại. Nếu không hai bên xung đột chẳng những không thể phát huy hiệu quả lớn nhất của binh khí, thậm chí còn khiến võ giả bị binh khí làm ảnh hưởng, nặng hòn nữa còn bị phản phệ.
Người dẫn đường của Lạc gia đưa mọi người tới một nhà lầu trong khu từ đường Lạc gia, vừa thấy cánh cửa, mọi người đều nhíu mày.
Xung quanh cửa chính của căn nhà này bố trí đây trận pháp, rõ ràng là sợ người bên trong bỏ trốn.
Lạc gia nhốt Lạc Phi Hồng tại nơi này là có ý gì? Coi nàng như phạm nhân chắc?
Đệ tử Lạc gia đứng chờ bên ngoài, đám người Sở Hưu đẩy cửa bước vào, lập tức chứng kiến một cảnh tượng quỷ dị. Không ngờ Lạc Phi Hồng lại đang vắt chéo. hai chân, ôm một bán hạt dưa ngồi vừa cắn vừa đọc: sách, có vẻ vô cùng nhàn nhã.
Sở Hưu tập trung nhìn bìa sách, bên trên có viết ba chữ lớn Phong Nguyệt Kiếp, trang bìa còn vẽ mấy nữ nhân phong thái quyến rũ, quần áo nửa kín nửa hở, chỉ nhìn là biết loại sách gì.
Lúc này thấy đám người Sở Hưu tới đây, Lạc Phi Hồng ném cuốn sách sang một bên, kinh ngạc nói: “Mấy lão già mà không chịu chết kia sao lại cho các ngươi vào? A, Mạc tiền bối cũng tới à. Ta hiểu rồi, chắc mấy lão già không chịu chết kia e ngại thể diện Mạc tiền bối nên mới cho mọi người vào.”
Có điều lúc này Mạc Thiên Lâm lại cau mày nói: “Ngươi bị thương à
Lúc này mặc dù bộ dáng của Lạc Phi Hồng hết sức nhàn nhã, nhưng sắc mặt nàng lại trắng bệch, khí thế Tam Hoa Tụ Đỉnh lửng lơ không cố định, ai cũng có thể nhìn ra nàng đang trọng thương.