Mai Khinh Liên gật đầu, một lưỡng vận luật bùng lên, truyền vào trong đầu Sở Hưu
Nửa ngày sau, Mai Khinh Liên mới lắc đầu nói: “Nguyên thần của tiểu tử ngươi cực kỳ mạnh mẽ, căn bản không chút tổn thương, không có bất cứ vấn đề gì.
Đương nhiên cũng không loại trừ có người chôn giấu tai họa ngăm sâu trong nguyên thần của ngươi, có điều với thực lực của ta cũng không dò xét được, vậy thực lực người này chắc chắn không phải tông sư võ đạo mà là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần chuyên tu tỉnh thần lực”
Sở Hưu nhíu mày, nếu thật sự như vậy mới càng phiền toái.
Y có thể khẳng định trạng thái hiện tại của mình tuyệt đối không đúng, nhưng lại không tìm ra rốt cuộc có điểm nào không đúng.
Thật ra ký ức về cốt truyện gốc trở nên mơ hồ cũng không quá tệ đối với Sở Hưu.
Mấy năm nay Sở Hưu ảnh hướng tới quá nhiều việc, cũng dẫn tới đại đa số những chuyện hay người có liên quan tới Sở Hưu đều sản sinh ra hiệu ứng cánh bướm
Trong cốt truyện gốc, Quan Trung Hình Đường gặp một chuyện lớn, còn giờ rốt cuộc chuyện lớn đó có diễn ra hay không, không ai nói chắc được.
Chỉ có điều chuyện này như một đám mây đen bao phủ trong lòng Sở Hưu, nhất thời nửa khắc không cách nào tản đi.
Có kẻ cường đại thật ra không đáng sợ, thứ đáng sợ là thứ không biết.
Mai Khinh Liên tùy ý khoát tay áo nói: “Được rồi, đừng nghĩ mấy thứ không đâu đó nữa. Có phải trong Tiểu Phàm Thiên áp lực của ngươi quá lớn, đến giờ còn chưa thư giãn được không?
'Việc bế quan của ngươi cũng nên kết thúc, Ngụy Thư Nhai lão tiền bối bảo ngươi tới một chuyến, có việc tốt muốn giao cho ngươi”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Chuyện tốt? Chuyện tốt gì vậy?"
“Đừng hỏi nhiều, cứ đi đi rồi biết”
Nói xong, Mai Khinh Liên kéo Sở Hưu rời khỏi.
Sở Hưu kinh ngạc: “Ngươi cũng đi? Bên phía Quan Tư Vũ ngươi định giải thích ra sao?”
Mai Khinh Liên xua tay nói: “Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, bên phía Quan Tư Vũ ta tự có cách”
Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, Sở Hưu cũng không hỏi nhiều, trực tiếp che giấu khí tức, cùng Mai Khinh Liên rời khỏi đất Quan Tây, tới khu vực tiếp giáp giữa Quan Tây và Tây Sở.
Tới khuya, Mai Khinh Liên dẫn Sở Hưu tới một gian đại trạch. Một lưỡng khí tức tỏa ra, cánh cửa bật mở, Lục tiên sinh từ bên trong bước ra.
Thấy Sở Hưu và Mai Khinh Liên, Lục tiên sinh gật đầu nói: "Ngụy tiền bối đợi các ngươi đã lâu rồi, vào đi."
Tòa đại trạch này danh nghĩa chỉ là một gian nhà của thương nhân bình thường, chủ nhân cùng hạ nhân bên trong đều là người bình thường, nhưng bọn họ thấy đám người Sở Hưu tới lại coi như không khí, chẳng hề kinh ngạc, bỏ qua tất cả bọn họ.
Lục tiên sinh mở một cửa ngăm, dẫn Sở Hưu và Mai Khinh Liên xuống dưới lòng đất. Bên dưới đại trạch này còn có bố trí, diện tích thâm chí lớn gấp mấy lần trên mặt đất.
Lúc này trong một đại đường dưới lòng đất, Ngụy Thư Nhai nheo mắt bưng một chén trà, như lúc nào cũng có thể ngủ thiếp đi
Bộ dáng tuổi già sức yếu đó, có là ai cũng không ngờ hẳn lại là một cường giả đỉnh cao Chân Hỏa Luyện Thần.
Còn bên cạnh hẳn là Chử Vô Kỵ.
Chử Vô Kỵ không ngồi nghiêm chỉnh, hắn nhấc chân bắt chéo, tay vuốt ve một con vẹt trắng rất linh hoạt, thấy Mai Khinh Liên tới, con vẹt trắng này còn dùng giọng the thé hô lớn: "Mỹ nữ! Đại mỹ nữ!"
Chử Vô Kỵ cũng cười hắc hắc nói: “Là Tiểu Liên à, hai ta đã nhiều năm không gặp, vi huynh rất mong nhớ đó!
Mai Khinh Liên chớp chớp hai hàng mi nói: “Chử Vô Kỵ, nếu ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, có tin ta bóp nát chim ngươi không?”
Trong nhánh Ẩn Ma đại đa số quen biết đã lâu, hầu hết đều từng hợp tác liên thủ
Chử Vô Ky cùng Mai Khinh Liên quen biết nhau cũng không ít ngày, hẳn cũng biết tính cách Mai Khinh Liên.
Nghe vậy Chữ Vô Kỵ lập tức thu con vẹt lông trắng trong tay lại, nếu không Mai Khinh Liên sẽ thật sự bóp chết con chim trong tay hắn.
Sở Hưu chắp tay một cái nói: “Tham kiến Ngụy tiền bối, Chử tiên bối.”
Chử Vô Kỵ bất giác vuốt vuốt hai nhúm ria mép của mình, đánh giá Sở Hưu rồi nói: “Không tệ, có tiền đồ hơn ta ngày trước nhiều, chiếm liền hai ghế trong ba hạng đầu Long Hổ Bảng, trong lịch sử Long Hổ Bảng, ngươi là người độc nhất vô nhị đấy”
Sở Hưu lắc đầu nói: "Đúng là độc nhất vô nhị, có điều tại hạ cũng không dám so với Chử tiền bối."
Mặc dù giờ Sở Hưu là người đứng đầu Long Hổ Bảng, nhưng y còn chưa ngông cuồng tới mức không để bất cứ ai vào trong mắt. Chử Vô Kỵ khi còn trẻ chưa chắc đã kém hơn y.
Ngày trước đúng là Chử Vô Kỵ chỉ đứng thứ năm, nhưng sau khi gia nhập nhánh Ấn Ma, thời gian này rốt cuộc thực lực hẳn ra sao, hầu như không ai biết. Còn đến khi xuất hiện trên giang hồ, Chử Vô Kỵ đã là tông sư võ đạo, đương nhiên không thể ở lại trên Long Hổ Bảng nữa. Cho nên Long Hổ Bảng trực tiếp nhảy từ hạng năm Long Hổ Bảng lên thành tông sư võ đạo, nếu không có thời gian trống rỗng đó, trong vòng mười năm, Chử Vô Kỵ bước lên hạng nhất Long Hổ Bảng cũng không khó khăn gì.
Lúc này Ngụy Thư Nhai lại chậm rãi buông chén trà trong tay xuống nhìn Sở Hưu, gật đầu nói: “Sở Hưu tiểu tử, lần này ngươi làm không tệ, còn chém chết một tiểu mũi trâu của Thuần Dương Đạo Môn, đã nghiền, hả giận!"
Sở Hưu có thành hạng nhất Long Hổ Bảng hay không, Ngụy Thư Nhai đều không hề quan tâm. Tới cảnh giới của hắn, nhìn Long Hổ Bảng chẳng khác gì nhìn một trò đùa. Một đám trẻ ranh tranh cãi ầm ĩ, cái thứ như danh sách ấy đâu cần để ý. Với hẳn chuyện này còn không quan trọng bằng việc Sở Hưu giết chết Chân Dương Tử.
Ngụy Thư Nhai không nói nhảm với Sở Hưu, hẳn đặt chén trà xuống, thần sắc nghiêm nghị nói: “Sở Hưu tiểu tử, thật ra liên kết giữa ngươi và nhánh Ẩn Ma chúng ta cũng không sâu. Nhưng giờ trên giang hồ ngươi đã thành người đại diện của nhánh Ẩn Ma chúng ta rồi, thậm chí một số võ giả Ma đạo thế hệ trước còn không nổi danh bằng ngươi.
Ngươi do Mai nha đầu cùng Lục Tấn tiểu tử đề cử tới, ngay cả Chử tiểu tử cũng đánh giá cao về ngươi. Ta tin rằng nhánh Ẩn Ma, thậm chí toàn bộ giới Ma đạo cũng không tìm ra người ưu tú hơn ngươi
Cho nên giờ ta không quan tâm thân phận trước đây của ngươi ra sao, chỉ hỏi ngươi một câu. Ngươi có cam tâm tình nguyện gia nhập Ma đạo chúng ta, có cam tâm tình nguyện nâng lá cờ Côn Luân Ma Giáo bị vô số tông môn Chính đạo coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hay không?
Nếu ngươi đồng ý, những thứ nhánh Ẩn Ma có thể cho ngươi, ta đều có thể giúp ngươi nhận lấy.
Còn nếu ngươi không đồng ý, nể tình trước đây ta cũng không làm khó ngươi. Nhưng từ nay về sau Lâm Diệp sẽ là một người chết, trên giang hồ chỉ có Sở Hưu. Chỉ cần chính ngươi không lộ ra sơ hở, cũng không cần lo có ai biết thân phận chân chính của ngươi.
Giờ quyền lựa chọn trong tay ngươi, muốn chọn ra sao do chính ngươi quyết định”
Sở Hưu không cần suy nghĩ trực tiếp nói: “Đúng là trước kia liên kết giữa ta và nhánh Ẩn Ma không sâu, nhưng giờ ta đã là Lâm Diệp của nhánh Ẩn Ma, như' vậy liên kết có thể nói là rất sâu. Sở Hưu là ta, Lâm Diệp càng là ta!"