Hơn nữa vì các thế lực khác ở Bắc Lăng Phủ ngó lơ, Sở Hưu thậm chí không cần trốn ra ngoài thành sau khi giết người xong, chỉ cần thay một bộ quần áo, hơi giấu giếm đám người mai phục trong thành, không ai để ý tới y.
Người của gia tộc khác đều được bên trên phân phó, trong thời gian này bọn họ đều như người mù câm điếc, có thấy bất cứ chuyện gì, bất cứ ai cũng phải giả vờ như không thấy, không được phép rêu rao. Điều này tạo thuận lợi rất lớn cho Sở Hưu.
Bất quá như vậy lại khiến Nhạc gia dần dần chìm vào tuyệt vọng.
Ba ngày liên tục, mỗi lúc trời tối lại có người chết, hơn nữa không chỉ một, có Ngưng Huyết, cũng có Tiên Thiên.
Lần này ngược lại không có võ giả Nội Cương cảnh nào bị giết chết, vì Nhạc gia học khôn, tới đêm võ giả Nội Cương cảnh đều phải hai người cùng tuần tra. Sở Hưu có thể dùng vài chiêu giết chết một Nội Cương, nhưng lại không giết được hai.
Có điều chính bởi như vậy nên phạm vi tuần tra của võ giả Nội Cương cảnh cũng lớn hơn, đôi khi bên này Sở Hưu giết liền vài người bọn họ mới nghe thấy động tĩnh, nhưng y đã ung dung bỏ trốn.
Dưới bầu không khí như vậy, cơn khủng hoảng dần dần lan tràn, Sở Hưu giết là người, nhưng tru lại là tâm!
Nhạc gia có chín chi trực hệ cộng lại không tới hai trăm người, cho nên bọn họ có thể ung dung tụ tập trong nội viện Nhạc gia, đương nhiên không sợ Sở Hưu giết chết.
Nhưng những người chi phụ cùng đám hạ nhân lại chiếm đa số. Nội viện Nhạc gia không chứa được nhiều người như vậy, cho nên những người chết cơ bản đều là chi phụ cùng hạ nhân.
Đôi khi tử vong không phải kinh khủng nhất mà là những thứ không biết không rõ.
Không ai biết lúc nào cái chết sẽ giáng lâm xuống người mình. Mỗi khi đêm xuống những đệ tử chi phụ cùng hạ nhân Nhạc gia đều như sắp lên pháp trường, ai nấy nơm nớp lo sợ không biết mai mình còn thấy được ánh mặt trời hay không.
Đợi tới sáng hôm sau, bọn họ mới lại thở phào một hơi, cảm thấy mồ hôi lạnh thấm đẫm sau lưng, ai nấy đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Giữa làn sinh tử cực kỳ kinh khủng, đối với những người của Nhạc gia này, giờ bọn họ đang sống ngay giữa làn sinh tử. Mỗi khi ngày đêm giao thoa, tính mạng của họ lại không nằm trong tay mình nữa.
Cảm giác này không tốt đẹp gì, chưa nói tới mỗi ngày bọn họ đều phải trải qua một lần. Cho nên đến ngày thứ ba sau đó, rốt cuộc có người không chịu nổi. Hạ nhân Nhạc gia bắt đầu tháo chạy!
Đặc biệt là ban đêm, một số hạ nhân Nhạc gia cầm đèn lồng đi tuần tra đêm rồi trực tiếp một đi không trở lại.
Ban đầu còn có người cho rằng bọn họ bị sát thủ Thanh Long Hội giết chết, về sau không tìm được thi thể, hơn nữa nhân số cũng khá nhiều. Lúc này đám người mới nhận ra những kẻ này đã bỏ trốn!
Hơn nữa chuyện như vậy có lần đầu sẽ có lần thứ hai. Ban đầu chỉ mấy người bỏ trốn, về sau biến thành mười mấy, rồi vài chục!
Sau bảy ngày, tại phòng nghị sự Nhạc gia, sắc mặt mọi người đều cực kỳ âm trầm.
Nhạc Hạc Niên hỏi Nhạc Đông Lâm của chi trưởng Nhạc gia: “Hôm qua lại có bao nhiêu người bỏ trốn?”
Sắc mặt Nhạc Đông Lâm rất khó coi, một lúc sau mới nói: “Hơn ba trăm người!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong phòng đều cực kỳ khó coi.
Nhạc gia là gia tộc đã truyền vài đời ở Bắc Lăng Phủ. Khác với những gia tộc nhỏ khác, hạ nhân trong tộc cũng do Nhạc gia bồi dưỡng tỉ mỉ, thậm chí là hậu duệ của những lão bộc trước kia của Nhạc gia, tuyệt đối cam đoan về năng lực và lòng trung thành. Kết quả chỉ một ngày đã hơn ba trăm người bỏ trốn.
Phải biết tất cả hạ nhân trong Nhạc gia cộng lại cũng chỉ không đến bốn ngàn người. Chỉ trong một ngày đã có gần một phần mười bỏ chạy!
“Nhạc gia ta gặp nguy rồi!”
Nửa ngày sau Nhạc Hạc Niên mới phun ra câu này.
Ban đầu không ai trong Nhạc gia coi sát thủ của Thanh Long Hội là chuyện to tát gì.
Thanh Long Hội cũng nhận nhiệm vụ diệt môn, nhưng giá của nhiệm vụ diệt môn quá cao, cho dù lấy hết gia sản của Mục gia ra trả cũng không thể mời được sát thủ của Thanh Long Hội tới diệt Nhạc gia bọn họ. Cùng lắm chỉ khiến Nhạc gia bọn họ phiền toái đôi chút mà thôi.
Nhưng ai mà ngờ được, chính một sát thủ như vậy lại giết tới mười mấy người bọn họ chỉ trong vài ngày. Giờ còn gián tiếp ép vài trăm người của bọn họ bỏ trốn. Chuyện này đã ảnh hưởng tới căn cơ Nhạc gia bọn họ!
Nhạc Đông Lâm trầm giọng nói: “Phụ thân, nếu thật sự không được vậy chỉ còn cách báo cho Thần Vũ Môn, để Thần Vũ Môn phái cao thủ tới giải quyết.”
Trước đó Nhạc gia vẫn không nhắc tới chuyện yêu cầu Thần Vũ Môn hỗ trợ. Không phải Nhạc gia không nghĩ ra mà là họ không muốn.
Nhạc gia quả thật bám được vào Thần Vũ Môn, nhưng quan trọng là Nhạc gia chỉ bám được mà thôi, muốn cầu Thần Vũ Môn hỗ trợ cũng được thôi, nhưng quan hệ như vậy sẽ càng lúc càng kém. Cho nên nếu không phải chuyện lớn Nhạc gia cũng không muốn làm phiền Thần Vũ Môn.
Nhưng giờ sát thủ của Thanh Long Hội đã uy hiếp tới căn cơ của Nhạc gia, không phái người đi cầu viện sợ là không chống cự nổi.
Nhạc Hạc Niên cũng gật đầu: “Làm vậy đi. Lão tứ, lần này ngươi đi một chuyến, đất Yến Nam cách đây rất xa, mang theo một số người, đi nhanh rồi về.
Đúng rồi, tốt nhất là để Thần Vũ Môn phái cao thủ cấp bậc tụ Tam Hoa ngưng Ngũ Khí tới, nếu không ta sợ rằng không đối phó được với sát thủ Thanh Long Hội kia!”
Nhạc Hạc Niên mặc dù tuổi tác hơi cao nhưng dẫu sao cũng có thực lực Ngoại Cương cảnh.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn dò xét trong nội trạch Nhạc gia, nhưng thậm chí không có cơ hội đối mặt với Sở Hưu.
Lực sát thương cùng khả năng ẩn nấp của đối phương vượt ngoài dự đoán của Nhạc Hạc Niên. Đây rõ ràng là một kẻ cực kỳ khó giải quyết, hắn sợ võ giả Ngoại Cương cảnh của Thần Vũ Môn cũng không trấn áp được đối phương.
Lão tứ Nhạc gia gật nhẹ đầu, không dám chậm trễ, lập tức dẫn người xuất phát.
Vì phải thật nhanh chóng nên lão tứ Nhạc gia không mang theo quá nhiều người, chỉ đem theo hơn mười tâm phúc dẫn người xuống núi. Có điều bọn họ vừa ra ngoài, Sở Hưu đã đi ra từ con hẻm cách đại trạch cách Nhạc gia không xa, ánh mắt lộ ra sắc lạnh.
Trong số các võ giả đi cùng lão tứ Nhạc gia tới Thần Vũ Môn có chi phụ cũng có hạ nhân. Tâm tình bọn họ lúc này đều không tệ vì nếu đã ra ngoài cùng Tứ gia, vậy ban đêm bọn họ cũng không cần tuần tra, không cần trải qua cảm giác lúc nào cũng có thể mất mạng nữa.
Đường núi của Bắc Lăng Phủ dốc đứng, mặc dù bọn họ có ngựa nhưng không thể cưỡi, chỉ có thể dắt qua. Ngay lúc bọn họ qua một ngã rẽ, trước mặt bọn họ, một người áo đen đứng ngay giữa dường đầu đội mù trùm sắt đen hoa văn vàng kim, mang mặt nạ đen, cầm đao đứng đó, trên người tỏa ra hàn ý bức người.
Đám người Nhạc gia đều ngây ngẩn, ngay sau đó nỗi sợ cực hạn bao phủ tâm trí bọn họ, kể cả lão tứ Nhạc gia cũng vậy.
Chi chủ chi thứ năm của Nhạc gia chết trong tay sát thủ Thanh Long Hội trước mắt, hơn nữa hắn không chống nổi vài chiêu đã bị giết chết.
Thực lực bản thân hắn không mạnh hơn chi chủ chi thứ năm của Nhạc gia bao nhiêu, giờ đối mặt với một kẻ kinh khủng như vậy, hắn lấy gì ra cản?
“Chạy!”
Lão tứ Nhạc gia quát lên một tiếng chói tai, trực tiếp quay người chạy lên núi.
Chỉ tiếc đang lúc cấp bách này hắn không kịp nói rõ ràng, đám thủ hạ kia của hắn có kẻ chạy cùng hắn lên núi, cũng có kẻ trực tiếp tản ra chạy khắp bốn phía.
Sở Hưu không để ý tới những người khác, chỉ trực tiếp xuất đao chém về phía lão tứ Nhạc gia. Đao thế đỏ sẫm như mưa phùn liên miên bất tận đánh tới, uy thế cường đại khiến lão tứ Nhạc gia biến sắc.
Thực lực của hắn chỉ mạnh hơn võ giả chi thứ năm Nhạc gia một chút, mà giờ Sở Hưu lại không đánh lén. Nhưng cho dù như vậy hắn cũng có thể cảm giác được thực lực Sở Hưu mạnh cỡ nào.
Một thanh trường kiếm hiện lên trong tay lão tứ Nhạc gia, xuất kiếm chém ngang, hùng hồn mạnh mẽ, đây là Trấn Sơn Kiếm Quyết bí truyền của Nhạc gia, công thủ đều có, trầm ổn vô cùng.
Hơn nữa thanh trường kiếm trong tay lão tứ Nhạc gia còn tỏa ra luồng sáng u tối, đó là hiệu quả của cương khí bám trên thân kiếm tạo thành lực lượng vô cùng hùng hồn. Đao kiếm tương giao, Sở Hưu lập tức cảm thấy một lực hút hiện ra, không ngờ lại có thể gián tiếp ảnh hưởng tới đao thế của y.
Điểm này khiến Sở Hưu hơi ngạc nhiên, Nhạc gia này nổi danh nhất là Trấn Sơn Kiếm Quyết công thủ song toàn, không ngờ nội công mà Nhạc gia tu luyện còn có hiệu quả như vậy.
Đáng tiếc, trước mặt Sở Hưu, chút ảnh hưởng này không là gì.
Đao thế trút xuống như cuồng phong vũ bão, nhanh tới cực hạn, nhanh tới mức lão tứ Nhạc gia không kịp phản ứng. Vài chục đao rơi xuống cơ hồ đều chém lên một điểm, trường kiếm của lão tứ Nhạc gia lách cách nứt gãy!
Lưỡi đao đỏ thẫm xuất hiện trước mặt, lão tứ Nhạc gia quát lên một tiếng chói tai, hai tay hiện lên màu vàng sậm, ầm ầm đánh về phía lưỡi đao. Chỉ nghe một tiếng vang lớn truyền ra, lưỡi đao của Sở Hưu bị chưởng lực của lão tứ Nhạc gia đánh lệch, lướt sát qua rơi vào khoảng không.
Võ giả Nhạc gia không am hiểu công phu quyền cước, nhưng chín chi chính của Nhạc gia đều có chuyện làm ăn riêng của mình, bọn họ may mắn trùng hợp học được công phu khác, hoặc tìm được chút cơ duyên từ hộp báu cũng rất bình thường.
Ô Kim Chưởng này chính là võ công do lão tứ Nhạc gia mở được từ hộp báu. Hắn không nói cho ai khác, lẳng lặng tu luyện làm thủ đoạn cuối cùng. Giờ đối mặt với thời khắc sinh tử, hắn không thể tiếp tục giấu diếm được nữa.