Hắn và Lão tổ Vệ gia là quen biết cũ, lúc còn trẻ hai người còn có không ít liên hệ. Đương nhiên với tính cách và lập trường của hai người, cái gọi là liên hệ này đương nhiên phần nhiều là xung đột.
Chỉ có điều sau này Lão tổ Vệ gia bế quan, hai bên không giao lưu được bao nhiêu.
Ngụy Cửu Đoan biết, Lão tổ Vệ gia nổi tiếng sợ chết, ngay khi khí huyết bắt đầu suy bại, lão già này không dám lăn lộn trên giang hồ nữa, cả ngày trốn trong hậu trạch Vệ gia nghỉ ngơi lấy sức, muốn kéo dài tuổi thọ.
Lão tổ Vệ gia thấy Ngụy Cửu Đoan bèn cười tủm tỉm chắp tay nói: “Nhiều năm không gặp, phong thái Ngụy đại nhân vẫn như xưa.”
Ngụy Cửu Đoan ngoài cười trong không nói: “Hai chúng ta quen biết đã lâu, không cần nói linh tinh vậy nữa. Nhiều năm vậy rồi ngươi hầu như chưa từng bước ra khỏi Vệ gia một bước, giờ sao lại đột nhiên tới đây tìm ta?”
Thấy Ngụy Cửu Đoan trực tiếp như vậy, Lão tổ Vệ gia cũng không lấp lửng, trực tiếp trầm giọng nói: “Sở Hưu,! Vệ gia ta tới đây là vì Sở Hưu!”
Ngụy Cửu Đoan cau mày nói: “Các ngươi có ý gì?”
Lão tổ Vệ gia trầm giọng nói: “Ý ta là gì Ngụy đại nhân ngài hiểu rất rõ mới phải. Sở Hưu kia lòng lang dạ thú, chỉ cần có hắn, đất Quan Tây ta sẽ không có ngày bình an.
Lần này Sở Hưu kia càng phách lối, còn dám tới châu phủ khác bắt người. Ta bảo Vệ Trường Lăng tới đòi một lời giải thích, kết quả lại bị thủ hạ của tên Sở Hưu kia đánh bị thương.
Ngụy đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, giờ uy thế của Sở Hưu trên đất Quan Tây đã mạnh hơn cả ngài rồi, thêm một thời gian nữa e là người trên đất Quan Tây này chỉ biết tới Sở Hưu hắn chứ không biết tới Ngụy đại nhân ngài!”
Ngụy Cửu Đoan sắc mặt hơi đổi nhưng vẫn hừ lạnh nói: “Thế thì đã sao? Lão phu đã sắp về hưu rồi, cần gì để ý tới danh lợi nữa?”
Lão tổ Vệ gia gương mặt như cười như không: “Ngụy đại nhân, ngươi ta quen biết nhau đã vài chục năm, tính cách ngươi ra sao chẳng lẽ ta còn không biết? Ngươi nhịn được cơn tức này sao?
Ngươi mới bảo ta đừng thừa nước đục thả câu, giờ ta cũng nói thẳng luôn. Sở Hưu bắt người của Vệ gia ta là chuyện nhỏ, Vệ gia ta mất mặt lại là chuyện lớn, cho nên người này Vệ gia ta nhất định phải đòi về, Sở Hưu cũng nhất định phải nhượng bộ.
Về phần Ngụy đại nhân ngài, chắc chắn ngài cũng muốn chèn ép tên Sở Hưu này một chút. Vừa vặn lần này ngươi ta liên thủ, triệt để đè ép khí thế tên Sở Hưu kia xuống.
Chuyện lần này Sở Hưu không chiếm lý, chẳng lẽ Ngụy đại nhân không có dũng khí động tới tên Sở Hưu kia sao?”
Nghe lời này, gương mặt Ngụy Cửu Đoan lộ rõ vẻ giận dữ.
Có điều không đợi hắn phát tác, Lão tổ Vệ gia đã đưa một tấm thiệp ra, Ngụy Cửu Đoan mở ra xem, bên trong là không ít các linh dược quý giá cùng các loại tài nguyên tu luyện.
Lão tổ Vệ gia thản nhiên nói: “Ta biết Ngụy đại nhân ngài chuẩn bị về hưu rời đi, lúc này coi như tặng lễ tiễn đưa sớm cho ngài!”
Ngụy Cửu Đoan khép tấm thiệp lại, trầm tư nửa ngày rồi mới nói: “Ba ngày sau tới tổng đường lĩnh người, ta sẽ bảo Sở Hưu giao người.”
Lão tổ Vệ gia gật nhẹ đầu, trực tiếp rời khỏi.
Đúng như lão tổ Vệ gia đã nói, Ngụy Cửu Đoan đã rất muốn chèn ép Sở Hưu, giờ vừa hay có cơ hội. Đặc biệt là Lão tổ Vệ gia cho hắn những thứ kia, khiến Ngụy Cửu Đoan không cách nào cự tuyệt.
Ngụy Cửu Đoan cho người gọi Dương Lăng tới, sau khi vào cửa Dương Lăng lập tức thi lễ nói: “Nghĩa phụ, ngài tìm hài nhi có chuyện gì?”
Nhìn thấy Dương Lăng, sắc mặt Ngụy Cửu Đoan mới khá hơn một chút.
Giờ những tuần sát sứ Quan Tây hoặc như Sở Hưu đã sinh hai lòng, hoặc như bọn Khương Đào Nhiên đều có tâm cơ chỉ ước gì hắn mau mau cút xéo, người thật sự đáng tin cậy và đứng về phía mình chỉ có nghĩa tử Dương Lăng luôn được mình bồi dưỡng chiếu cố.
Nghĩ tới đây, Ngụy Cửu Đoan còn cảm thấy mình có vẻ bạc đãi Dương Lăng.
Nhìn Dương Lăng, sắc mặt Ngụy Cửu Đoan dịu đi một chút nói: “Chắc ngươi cũng nghe nói những chuyện Sở Hưu làm trong thời gian vừa qua rồi đấy. Giờ Vệ gia đã tìm tới cửa, lão phu định chèn ép tên Sở Hưu này một chút. Ngươi tới nói với tên Sở Hưu kia, ba ngày sau mang người tới phân bộ trả lại cho Vệ gia!”
Dương Lăng chần chừ nói: “Nhưng thưa nghĩa phụ, với tính cách của Sở Hưu, hắn đâu dễ giao người như vậy?”
Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Không giao người chính là kháng lệnh, đừng quên giờ ta vẫn là chưởng hình quan!
Trong Quan Trung Hình Đường phạm thượng là tối kỵ, Sở Hưu dám kháng lệnh, mặc dù ta sẽ không làm gì quá đáng nhưng lấy đi một hai châu phủ của hắn vẫn không thành vấn đề, cho dù là Quan đường chủ cũng không nói gì được.
Quan đường chủ thiết diện vô tư, hắn có nghiêng về phía Sở Hưu đến mức nào đi nữa cũng phải cố kỵ quy củ của Quan Trung Hình Đường, không phải sao?”
Dương Lăng trong lòng run rẩy, theo lời Ngụy Cửu Đoan, bất luận Sở Hưu giao người hay không cũng là chịu thiệt.
Giao người thì mất thanh danh, chỉ cần giao người, mọi người tại Quan Tây sẽ nghĩ Sở Hưu ngươi có phách lối cũng làm gì khác được? Cuối cùng vẫn phải nhượng bộ thôi.
Không giao người, Ngụy Cửu Đoan sẽ lấy tội danh kháng lệnh bất tuân lấy đi một hai châu phủ dưới tay Sở Hưu, điểm này càng khó giải quyết. Quan hơn một cấp đè chết người, trừ phi Quan Tư Vũ ra mặt ngăn cản, bằng không chẳng lẽ Sở Hưu lại đi giết Ngụy Cửu Đoan hay sao?
Có điều dựa theo những gì Dương Lăng biết về Quan Tư Vũ, hắn nghĩ Quan Tư Vũ sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Dương Lăng cung kính chắp tay với Ngụy Cửu Đoan nói: “Vâng, để hài nhi đi làm.”
Ra khỏi cửa lớn, Dương Lăng lập tức tới Kiến Châu Phủ.
Lúc này hắn đã hoàn toàn bị trói trên xe của Sở Hưu, muốn rời khỏi cũng đã muộn.
Vừa bước vào cửa đường khẩu, Dương Lăng đã trầm giọng nói với Sở Hưu: “Sở đại nhân, việc lớn không tốt, Ngụy Cửu Đoan liên hợp với Cửu Nguyên Vệ gia định đối phó với ngài!”
Nói xong Dương Lăng trực tiếp thuật lại chuyện Ngụy Cửu Đoan và Vệ gia hợp mưu.
Ngụy Cửu Đoan còn tưởng dưới trướng mình còn một nghĩa tử trung thành Dương Lăng. Nếu hắn biết mới chưa được bao lâu Dương Lăng đã bán sạch hắn đi, có lẽ không đợi Sở Hưu động thủ, Ngụy Cửu Đoan sẽ tức giận tới tẩu hỏa nhập ma.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Sở Hưu lạnh đi.
Nói thật, Sở Hưu không muốn ra tay với Ngụy Cửu Đoan sớm như vậy.
Trước đó kế hoạch của Sở Hưu là từ từ chèn ép cô lập Ngụy Cửu Đoan, bên trên có chức chưởng hình quan của Ngụy Cửu Đoan đỡ lấy, bên dưới quyền lực của y lại hoàn toàn áp đảo Ngụy Cửu Đoan, như vậy sau khi y trở đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất là có thể thuận lợi trở thành chưởng hình quan.
Quy củ của Quan Trung Hình Đường luôn như vậy, chưởng hình quan luôn cố gắng cất nhắc từ những người trong khu vực, như vậy mới có cơ sở nhất định, cũng dễ quản lý hơn.
Với uy thế của Sở Hưu tại Quan Tây hiện giờ, chỉ cần y đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất, chức vị chưởng hình quan Quan Tây ngoài y ra đâu còn ai khác.
Nào ngờ Ngụy Cửu Đoan lại nhất quyết gây phiền toái với y, Sở Hưu cũng chẳng lo được nhiều như vậy.
Bất luận điều kiện trước sau gì của Ngụy Cửu Đoan, Sở Hưu đều không muốn làm theo, đã vậy, Sở Hưu trực tiếp không chọn cả hai, mà chọn triệt để trở mặt!
Gọi bọn Quỷ Thủ Vương tới, Sở Hưu thuật lại tính toán của mình cho mọi người. Bọn Quỷ Thủ Vương còn có thể tiếp nhận, thế nhưng Dương Lăng lại kinh hãi trợn tròn hai mắt, chần chừ nói: “Sở đại nhân, làm như vậy được sao?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Thế gian này không có chuyện gì chắc chắn mười phần cả, ta chỉ có thể để biến số hạ xuống thấp nhất mà thôi. Dương Lăng, ngươi là khâu quan trọng nhất trong chuyện này, ngươi không tham dự ta cũng không ép, nhưng nếu ngươi đứng về phía ta, tương lai trên đất Quan Tây chắc chắn có chỗ của ngươi.
Ngươi biết tính cách của ta rồi đó, ta không phải Ngụy Cửu Đoan, không thích hứa hươu hứa vượn.”
Dương Lăng cười khổ nói: “Đại nhân nói thế nào, thuộc hạ xin làm theo.”
Sở Hưu cho hắn hai lựa chọn, nhưng hắn lại không dám chọn cái trước.
Giờ cái gì mình cũng nghe được rồi, hơn nữa còn có nhược điểm trong tay Sở Hưu, không muốn làm cùng Sở Hưu, vậy chỉ có một con đường, đường chết!
Sở Hưu không ép hắn, vì đã chọn đường chết thì không cần phải ép.
Ba ngày sau, Sở Hưu mang theo đám người Quỷ Thủ Vương tới phân bộ Quan Tây.
Thật ra sau khi Sở Hưu tới Quan Tây, y rất ít khi tới đường khẩu phân bộ. Sở Hưu lười đi liên hệ với Ngụy Cửu Đoan, cũng chẳng muốn liên hệ với hắn.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, có lẽ sau hôm nay nơi này sẽ do hắn chấp chưởng, đương nhiên cũng phải xem mọi chuyện có thuận lợi không đã.
Những võ giả phân bộ Quan Tây xung quanh sau khi thấy Sở Hưu đều đồng loạt làm lễ vấn an với y, thái độ cũng không tệ.
Thật ra thanh danh Sở Hưu tại Quan Trung Hình Đường vẫn không tệ, mặc dù ở bên ngoài tiếng xấu chiếm đa số nhưng dù sao y cũng là người của Quan Trung Hình Đường. Bao năm như vậy Quan Trung Hình Đường vẫn luôn lặng lẽ vô danh, khó khăn lắm mới có một người như Sở Hưu dương danh bên ngoài, bất kể danh tiếng này là tốt hay xấu, dù sao cũng là gia tăng thể diện cho Quan Trung Hình Đường, vậy là đủ.
Cho dù bọn họ đều là thủ hạ của Ngụy Cửu Đoan nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới hảo cảm của họ đối với Sở Hưu.
Từ điểm này có thể thấy thủ đoạn dùng người của Ngụy Cửu Đoan rốt cuộc kém tới mức nào. Toàn bộ phân bộ Quan Tây hầu như không tìm ra một ai đứng về phía hắn, cho dù là nghĩa tử Dương Lăng cũng có lời oán thán.
Xưa nay chuyện dùng người chỉ đơn giản là hai điểm, một là mị lực cá nhân cường đại, như đường chủ đời trước Sở Cuồng Ca, được toàn bộ võ giả trên giang hồ kính ngưỡng.
Một điểm khác chính là lợi ích, ngươi mang lại lợi ích cho thủ hạ, thủ hạ mới liều mạng vì ngươi.
Ngươi có thể cho thủ hạ càng nhiều lợi ích, bọn họ càng liều mạng hơn vì ngươi, vì bọn họ sợ rằng sẽ có ngày có người còn liều mạng hơn họ tới, thay thế vị trí của họ.
Trước mắt Sở Hưu đang dùng chiêu này, y luôn tin rằng dùng lợi ích duy trì quan hệ sẽ càng kiên cố hơn thứ gọi là tình thân hay huynh đệ.
Cũng như thủ hạ của Sở Hưu hiện giờ, bọn Đỗ Quảng Trọng cùng nhóm người Thanh Long Hội luôn cạnh tranh, chỉ sợ đối phương kéo giãn khoảng cách, mình bị Sở Hưu từ bỏ.