Mục lục
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khu rừng hoang dã, Khương Văn Nguyên bộc phát toàn bộ lực lượng cố gắng chạy trốn, cảm nhận được chân khí không ngừng tiêu hao, đã bao lâu rồi hắn không có cảm giác như vậy.

Sống nhàn nhã sung sướng vài chục năm, Khương Văn Nguyên cũng có cảnh giới Tiên Thiên, có điều đây chỉ là cảnh giới mà thôi, có thể khiến thân thể hắn cường tráng hơn, sống lâu hơn, nhưng không bao hàm sức chiến đấu.

Vừa rồi Khương Văn Nguyên cũng đã thấy ánh sáng chói mắt đó, đáy lòng không khỏi dâng lên cảm giác bi thương. Hắn biết, chắc hẳn Kỳ bá không ngăn nổi Sở Hưu.

Có điều so với bi thương, trong lòng Khương Văn Nguyên lúc này tràn ngập cảm giác không cam lòng.

An Nhạc Vương Phủ tích lũy lực lượng suốt bao năm như vậy nhưng cuối cùng mới phát hiện, dù thế nào họ cũng chẳng chống nổi một câu nói của hoàng tộc họ Lữ, đây quả thực là chuyện vô cùng bi ai!

Có điều không đợi Khương Văn Nguyên bi ai được bao lâu, sau lưng hắn đã vang lên tiếng xé gió.

Sở Hưu thân mặc áo đen, hông đeo ma đao, cương khí màu máu xoay chuyển quanh người, như sát thần vô cùng khủng khiếp.

Đổi lại thành võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh khác, Kỳ bá ngăn cản có lẽ còn đủ cho họ trốn thoát, nhưng tốc độ của Khương Văn Nguyên lại thiếu rất nhiều.

Nhìn Sở Hưu đuổi theo phía sau, ánh mắt Khương Văn Nguyên đã vô cùng hoảng sợ.

Lần đầu chứng kiến Sở Hưu, hắn còn coi đối phương như tiểu bối mới vào đời, còn định mời chào.

Cho dù trước đây không lâu, trong mắt Khương Văn Nguyên, Sở Hưu cũng chỉ là con sâu cái kiến, thích giết lúc nào thì giết, chỉ cần phủi tay cho sạch là được.

Ngay cả Thu Chấn Thanh trường chủ Phi Mã Mục Trường hắn còn dám giết, một tên Sở Hưu có tính là gì?

Có điều đến lúc này Khương Văn Nguyên mới phát hiện, không có tước vị An Nhạc Vương, không có quyền thế mà hắn luôn ỷ lại, hắn vốn chẳng là gì cả, chỉ xét võ lực đơn thuần, hắn mới là con sâu cái kiến trước mặt Sở Hưu!

Thấy Sở Hưu càng lúc càng gần, ánh mắt Khương Văn Nguyên từ hoảng sợ đã hóa thành không cam lòng, hắn lớn tiếng nói: “Sở Hưu, ta biết ngươi muốn có lợi lộc! Giết ta mặc dù ngươi có thể tới chỗ hoàng đế Đông Tề lĩnh thưởng, nhưng không giết ta ngươi còn nhận được càng nhiều hơn!

Bắc Yên! Tây Sở! Chỗ ta còn vô số tài sản tích lũy, ta còn có…”

Nhưng Khương Văn Nguyên còn chưa nói xong, tay của Sở Hưu đã phát động, đao quang đỏ tươi đánh tới. Chỉ trong chớp mắt đầu thân Khương Văn Nguyên đã tách rời, ánh mắt vẫn mang đầy vẻ không cam lòng nhưng cái đầu đã bị Sở Hưu xách trong tay.

Có lẽ mãi tới trước lúc chết Khương Văn Nguyên cũng không ngờ nổi, Sở Hưu thậm chí không buồn nghe điều kiện của hắn, một lời không nói trực tiếp ra tay giết chết.

Mang theo đầu của Khương Văn Nguyên, trên Thiên Ma Vũ không dính chút máu tươi, tất cả đều xuôi theo lưỡi đao chảy xuống mặt đất, thân đao vẫn rực rỡ sắc bén.

Sở Hưu không hứng thú gì với điều kiện của Khương Văn Nguyên, y cũng không muốn tới Bắc Yên hay Tây Sở lấy những thứ đó, vẫn là cầm đầu của Khương Văn Nguyên về lĩnh thưởng càng thuận tiện.

Huống hồ đối với người từng định giết mình, Sở Hưu không có ý nhân nhượng, chuyện y đã nhận định không ai có thể thay đổi, tâm như sắt đá đôi khi cũng coi như một loại quả quyết.

Lục soát thi thể Khương Văn Nguyên, không thấy thứ gì có giá trị, chỉ có vài chìa khóa cơ quan đặc thù, hẳn là để cất giữ một số tài nguyên bảo vật của An Nhạc Vương Phủ, không mấy ý nghĩa đối với Sở Hưu.

Toàn bộ An Nhạc Vương Phủ đã bị Vô Tướng Ma Tông cướp bóc sạch sẽ, những thứ còn lại chắc chắn cũng bị người của Điện Tiền Ti tra xét mang đi, có thế nào cũng không tới phiên Sở Hưu.

Lần này Khương Văn Nguyên vội vàng trốn thoát, đồ đạc chắc chắn không mang theo trên người, cho nên Sở Hưu không để ý tới thi thể nữa, trực tiếp cầm đầu người rời đi.

Sau khi Sở Hưu mang đầu Khương Văn Nguyên về, Hàn Đông Nhạc và Lục tiên sinh đã không thấy đâu, nhưng y cũng đoán được kết quả.

Đối mặt với cao thủ chỉ thiếu một bước là lên tới cảnh giới tông sư võ đạo, Hàn Đông Nhạc căn bản không phải đối thủ, chắc chắn đã bị giết chết, ngay cả thi thể cũng bị Lục tiên sinh xử lý sạch sẽ.

Còn tới khi Sở Hưu trở lại An Nhạc Vương Phủ, trận chiến lại chỉ vừa kết thúc.

Đại tổng quản Điện Tiền Ti - Trương Nhượng lúc này trạng thái cũng không được tốt, áo bào màu xanh thẫm chỉnh tề giờ đã bị chém rách, sắc mặt trắng bệch, khí thế vốn âm trầm không ngờ giờ lại mang theo chút lực lượng thuần thuần dương.

Chỉ có điều cảm giác ấy giờ lại chẳng hề tốt đẹp gì, khí thế đó là do cương khí thuần dương nhập thể, tạo thành thương thế. Đối với võ giả tu luyện tà công như hắn, là chuyện rất phiền toái, cần tốn một thời gian mới có thể xử lý được.

Có điều giờ phía đối diện hắn, Đậu Hàn Uy lại đã chết.

Chín thanh Thuần Dương Kiếm tản mát trên mặt đất, phân nửa đã vỡ vụn.

Đậu Hàn Uy không đổ xuống nhưng sắc mặt đen kịt như mực, quanh người tỏa ra thi khí, trước ngực thủng một lỗ to, trái tim đã không cánh mà bay.

Trận chiến này qua đi, vị đệ tử bị ruồng bỏ ngày trước của Thuần Dương Đạo Môn cuối cùng vẫn thua dưới tay Trương Nhượng. Bại, cũng tức là chết, cũng đã trả hết ân tình cho họ Khương, mặc dù là lấy mạng ra trả.

Những người khác trong An Nhạc Vương Phủ hoặc bị giết hoặc bỏ trốn, An Nhạc Vương Phủ đã hoàn toàn sụp đổ.

Lúc này thấy Sở Hưu mang theo đầu Khương Văn Nguyên trở về, tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc khác lạ.

Bọn họ cũng không ngờ, cuối cùng người giết được Khương Văn Nguyên lại là Sở Hưu, khiến bọn họ vừa tiếc nuối vừa không phục.

Có điều Trương Nhượng thấy vậy sắc mặt lại khá hơn một chút.

Bệ hạ giao nhiệm vụ này cho hắn, nếu hắn làm hỏng việc, vậy ấn tượng trong lòng bệ hạ sẽ thấp đi.

Giờ Sở Hưu mang đầu Khương Văn Nguyên về, những người khác trong An Nhạc Vương Phủ cũng bị bọn họ giết gần hết, có những thứ này Trương Nhượng cũng có thể báo cáo lên cho Lữ Hạo Xương.

Trương Nhượng ho khan một tiếng nói: “Sở Hưu, lần này ngươi làm không tệ, ta sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt bệ hạ.

Phần thưởng mà triều đình Đông Tề ta đã đáp ứng với Quan Trung Hình Đường, chúng ta sẽ trao tặng không thiếu một phần. Chư vị còn tham gia vây giết An Nhạc Vương Phủ, Đông Tề ta cũng sẽ dựa theo cống hiến ban thưởng.

Đặc biệt là Sở Hưu, lần này ngươi giết được Khương Văn Nguyên, bệ hạ chắc chắn sẽ trọng thưởng.”

Bọn Sở Hưu cùng nhau chắp tay cảm tạ, lúc này Trương Nhượng mới cầm theo đầu Khương Văn Nguyên, dẫn người rời khỏi.

Sở Hưu cũng không sợ Trương Nhượng động tay động chân vào công lao của y, vì hắn không dám.

Tới địa vị của hắn, người chú ý tới hắn rất nhiều, cho nên lúc thường Trương Nhượng cũng cẩn thận từng lợi ích từng tí một, không dám có sai sót gì.

Giờ mọi người đều chứng kiến, đều biết công lao là của ai. Công lao đó Trương Nhượng cũng chẳng tham ô được.

Sau khi trở lại khách sạn nghỉ ngơi, cả Trình Chu Hải cùng Chung Bình đều chưa hết choáng váng, đây là nhiệm vụ kỳ quái nhất mà bọn họ từng chấp hành.

Chẳng hiểu ra sao đã hoàn thành, lại chẳng hiểu ra sao đã lại tham gia vây giết An Nhạc Vương Phủ.

Có điều Chung Bình ngược lại cảm thấy mình giết rất thoải mái.

Từ nhỏ Tư Minh đã dạy hắn đủ loại kỹ thuật giết người, bảo hắn đi tra án hắn không bằng được Trình Chu Hải, thậm chí không bằng cả Sở Hưu, nhưng giết người là chuyện hắn am hiểu nhất.

Cho nên lần này ra tay, số người chết trong tay Chung Bình còn nhiều gấp đôi Trình Chu Hải.

Hai ngày qua đi, ban thưởng cũng xuống tới.

Không biết do Lữ Hạo Xương hào phóng hay triều đình Đông Tề lắm tiền nhiều của, nhưng phần thưởng trao xuống cho bọn Sở Hưu đều vô cùng phong phú.

Những thù lao đã hứa hẹn trước với Quan Trung Hình Đường đều được triều đình Đông Tề đưa tới, Chung Bình cùng Trình Chu Hải tham gia vây quét giết người cũng nhận thêm không ít ban thưởng, đương nhiên Chung Bình nhiều hơn một chút.

Về phần Sở Hưu, y giết chết Khương Văn Nguyên, cho nên được thưởng nhiều nhất.

Triều đình Đông Tề ngoại trừ ban thưởng đại lượng tài nguyên tu luyện cho Sở Hưu, còn kèm theo một viên bát chuyển thần đan, Ngũ Hành Sinh Hóa Đan.

Đan dược nhất chuyển đến tam chuyển tương đối bình thường, luyện đan sư cấp thấp đã có thể luyện chế được.

Còn đan dược từ tứ chuyển đến lục chuyển không chỉ cần luyện đan sư phải thật thuần thục mà còn cần đại lượng tài nguyên quý hiếm, thậm chí đan phương cũng phải vô cùng nghiêm ngặt, chỉ sai lầm một chút thôi cũng khiến cả lò đan dược luyện hỏng, tổn thất nặng nề.

Cho nên giờ trên giang hồ đại đa số đan dược tứ chuyển đến lục chuyển chỉ nằm trong tay các đại môn phái, chỉ họ mới có tư cách năng lực luyện chế.

Về phần đan dược thất chuyển đến cửu chuyển lại được một số người gọi là thần đan, công hiệu cường đại, luyện chế cũng vô cùng gian nan. Phải nắm giữ hỏa hầu cẩn thận, chỉ cần người luyện đan làm sai một chút thôi cũng không thể thành công, vô cùng khó khăn nghiêm ngặt.

Thậm chí đại đa số đan dược thất chuyển đều là do những luyện đan sư luyện chế đan dược loại khác, lượng thuốc của đan phương xảy ra chút biến hóa, ngoài dự liệu đản sinh ra thần đan.

Chỉ có điều chuyện này đôi khi chỉ có thể gặp chứ chẳng thể cầu. Hao phí cả đống nguyên vật liệu có lúc cũng chế ra được thần đan, nhưng đại đa số thời điểm chỉ nhận được một đống phế phẩm.

Sở Hưu nhìn Ngũ Hành Sinh Hóa Đan, ánh mắt lộ ra thần thái khác lạ.

Hoàng thất Đông Tề này đúng là khéo hiểu lòng người, biết hắn sắp bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên cho nên trao thưởng một viên Ngũ Hành Sinh Hóa Đan.

Ngũ Hành Sinh Hóa Đan dùng năm loại vật liệu ngũ hành cực kỳ quý giá luyện chế thành. Nó có thể cân bằng lực lượng ngũ hành bản thân, dược lực lưu chuyển trong cơ thể, sinh sôi không ngừng, mang lại cho người dùng dược lực cực mạnh. Đối với võ giả sắp đột phá lên Ngũ Khí Triều Nguyên như Sở Hưu, Ngũ Hành Sinh Hóa đan là trợ lực cực kỳ hữu dụng.

Có điều Sở Hưu không định luyện hóa ngay hiện tại, thần đan như vậy muốn luyện hóa chí ít cũng phải mất mấy ngày.

Mà hiện tại Sở Hưu còn chưa mài giũa cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên lên tới đỉnh phong.

Tới khi Sở Hưu có cảm giác như nước chảy thành sông, vậy có thể sử dụng Ngũ Hành Sinh Hóa Đan này, mượn nhờ dược lực một lượt đột phá lên cảnh giới trên, xung kích bình cảnh, có thể giúp Sở Hưu tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Đúng lúc này, Sở Hiếu Đức cũng trở về, còn mang theo tin tức bên phía Thương Dương.

Bọn Trình Chu Hải không biết Sở Hưu cấu kết cùng Sở Hiếu Đức lúc nào, nhưng cũng biết đạo lý đối nhân xử thế. Thấy Sở Hiếu Đức có chuyện cần nói với Sở Hưu, bọn họ bèn tạm lui ra phía ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK