Chỉ cần Lâm Diệp kia đừng động vào lợi ích bọn họ, bọn họ cũng lười đi trêu chọc Lâm Diệp kia
Hơn nữa giờ xem ra Lâm Diệp kia cũng tương đối hiểu quy củ, chỉ đứng yên một bên không có hành động gì. Mặc dù hân có thực lực đánh trọng thương một tông sư võ đạo nhưng không cưồng ngạo đến mức coi mình là tông sư võ đạo.
Chỉ có điều bọn họ không biết, nếu Sở Hưu thật sự có thực lực tùy ý đánh trọng thương tông sư võ đạo, sao y phải lưu lại mấy đối thủ cạnh tranh này làm gì?
Bảy thanh ma đao tiêu hao quá lớn. Lúc trước Sở Hưu xuất một đao đánh trọng thương Hư Hành chỉ vì hắn và Hư Hành đã giao đấu hồi lâu, hơn nữa còn dùng Diệt Hồn Tiễn làm trọng thương nguyên thần của Hư Hành, lúc này mới đột ngột xuất thủ thành công.
Nếu mặt đối mặt xuất thủ, một khi bảy thanh ma đao bị đối thủ ngăn cán, Sở Hưu lại không có thực lực xuất tiếp đao thứ hai, vậy tiếp đó y chỉ có thể chạy trốn.
Cho nên đừng nhìn Sở Hưu cống bảy thanh ma đao, bộ dáng rất dọa người. Thực tế đọa người thì đúng nhưng bảy thanh ma đao này Sở Hưu sẽ không tùy ý vận dụng, kể cả Hận Đao mà y nảm chắc lớn nhất.
Ngay lúc Tiểu Phàm Thiên sắp khai mở cấm chế của sơn cốc, ba đạo sĩ trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn đồng thời tới đây.
Trong Tiểu Phàm Thiên đại đa số đều là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất tranh đoạt. Thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên đã là khá thấp,
Mặc dù một số người như Lạc Phi Hồng, Nhan Phi Yên cũng là Ngũ Khí Triều Nguyên, có điều các nàng đều là tuấn kiệt trẻ tuổi đứng trên Long Hổ Bảng, thực lực thậm chí còn mạnh hơn võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường một chút. Rõ ràng những đạo sĩ trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn này mặc dù thực lực không yếu nhưng cũng không thể sánh vai với đám người Nhan Phi Yên và Lạc Phi Hồng.
Có điều ba đạo sĩ trẻ tuổi này mặc dù thực lực không mạnh nhưng lại hết sức to gan.
Thấy Sở Hưu đứng thẳng nơi đó, một người tiến tới hừ lạnh nói: "Hạng hung đồ Ma đạo như tên này sao chư vị lại ngồi yên nhìn hẳn tiêu đao như vậy. Chẳng lẽ sau khi tiến vào Tiếu Phàm Thiên chư vị mất cả tấm lòng trừ ma vệ đạo, chỉ lo kiếm lợi thôi à?”
Mọi người ở đây thần sắc quái dị liếc mắt nhìn nhau, sao đạo sĩ của Thuần
Dương Đạo Môn lại kém tính tế như vậy? Ai tiến vào Tiểu Phàm Thiên này mà chẳng phải để kiếm lợi, đi trừ ma vệ đạo ở đây mới là không bình thường chứ?
Huống hồ nếu thực lực Lâm Diệp không ra sao bọn họ cũng chẳng để ý ra tay trừ ma vệ đạo, kiếm chút thanh danh cho bản thân, cũng bớt đi một đối thủ cạnh tranh.
Nhưng vấn đề là cái vị mà bọn họ muốn trừ ma vệ đạơ' kia vừa mới đánh trọng thương Hư Hành thủ tọa Đạt Ma Viện của Đại Quang Minh Tự. Bản thân hắn cũng là tuấn kiệt trong nhánh Ẩn Ma, tới tìm loại người như vậy trừ ma vệ đạo? Chán sống rồi à?
Ba võ giả Thưần Dương Đạo Môn này thấy mọi người ở đây không phản ứng, ngược lại lại thấy kỳ quái.
Chính Tà thề không đội trời chung mới đúng, sao thái độ đám người này lạnh nhạt như vậy?
Một đệ tử trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn mở miệng nói với Quảng Ninh đạo nhân: “Quảng Ninh tiền bối...”
Có điều hẳn còn chưa nói ra miệng, Quảng Ninh đạo nhân vốn luôn chậm rãi lúc này lại giành trước: “Ta biết các ngươi muốn nói gì. Đám tiểu bối các ngươi tu luyện tới ngày được đi ra xông xáo giang hồ đã rất không dễ rồi, đừng lôi cái điệu bộ của lão già Chân Dương Tử kia ra giang hồ.
Chuyện trừ ma vệ đạo giờ không tới phiên các ngươi quan tâm. Đứng yên một chỗ mà nhìn là được.”
Võ giả Thuần Dương Đạo Môn kia cứng cổ nói: "Nhưng nếu không ai quan tâm, giang hồ to lớn này lấy ai ra chủ trì công bãng chính nghĩa?
Ngày trước Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ tiền bối của Chân Vũ Giáo đứng ra trong lúc ma diễm phủ kín giang hồ, như vậy mới là chuẩn mực cho chúng ta. Chẳng lẽ giờ Chân Vũ Giáo quên lời dạy bảo của Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ tiền bối ngàytrước rồi à?”
Bị một võ giả nói thắng ngay trước mặt như vậy, cho dù tính tình Quảng Ninh đạo nhân có tốt đến đâu sắc mặt cũng đã đen kịt.
Nể tình cùng trong Tam Đại Đạo Môn hẳn mở chủ động chỉ điểm, không ngờ võ giả tiểu bối này lại không biết điều như vậy.
Uất Trì Phong ở bên cạnh cười hắc hắc nói: "Lão đạo, ngươi nói nhiều như vậy người ta đã chẳng nhận ân tình của ngươi thì thôi, lại còn giáo huấn ngược lại ngươi.
Cách hành xử của đám Thuần Dương Đạo Môn này đúng là cực kỳ cứng rắn, cũng tương đương Đại Quang Minh Tự rồi đấy. Không, thậm chí còn cứng rắn hơn cả Đại Quang Minh Tự rồi.”
Quảng Ninh đạo nhân mặt đen kịt nói: "Nhánh Thưần Dương Đạo Môn thật ra mới là truyền thừa xa xưa nhất trong Đạo môn ta. Ngày trước tổ sư Đạo môn ta Lã Thuần Dương truyền lại nhánh Thuần Dương Đạo Môn, tông chỉ vốn là truyền đạo độ người, tùy tính tiêu dao.
Nhưng liên tiếp vài đời sau các chưởng giáo đều là người cố chấp, nắm Thuần Dương Cương Khí tỉnh khiết trong tay nhưng trong mắt không chứa được nửa hạt cát, vô cùng cực đoan bá đạo. Chính vì vậy mới khiến Thuần Dương Đạo Môn biến thành bộ dáng như hiện nay”
Trong Tam Đại Đạo Môn đương thời thực ra lúc đầu mạnh nhất là Thưần Dương Đạo Môn.
Thân là tông môn được truyền thừa từ Lã Thuần Dương, một trong những tổ sư của Đạo môn, khi cường thịnh Thưần Dương Đạo Môn có thể coi là đứng đầu Chính đạo.
Có điều liên tiếp vài đời chưởng giáo hành động cố chấp khiến phong cách Thuần Dương Đạo Môn hoàn toàn thay đổi, gây nên vô số thù hẳn trên giang hồ. Giờ mặc dù vẫn cường thịnh nhưng lại không cách nào so sánh với thời điểm đỉnh phong.
Còn thời cường thịnh của Chân Vũ Giáo không cần phải bàn, chính là khi Chân Vũ Giáo xuất hiện Tiên. Nhân - Ninh Huyền Cơ.
Kế cả sau khi Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ cùng Độc Cô Duy Ngã mất tích, Chân Vũ Giáo vẫn cường thịnh một thời gian rất dài. Khi đó cho dù Đại Quang Minh Tự cũng trực tiếp thừa nhận vị trí đứng đầu Chính đạo của Chân Vũ Giáo.
Có điều hào quang của Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ chỉ tồn tại khoảng trăm năm. Chân Vũ Giáo không còn cường giả chí cường như Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ, xuống dốc là chuyện tất nhiên. Cho nên tới giờ.
trong Tam Đại Đạo Môn, người thật sự đứng đầu là Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ.
Thiên Sư Phủ không phải cường thịnh chỉ vì một người mà do Thiên Sư Phủ tích lũy lâu ngày, tới lúc bộc phát mới có thành quả như hiện tại.
HƠn nữa nhìn lại Trương Thừa Trinh, nếu không có gì bất ngờ, đời sau Thiên Sư Phủ vẫn sẽ cường thịnh.
Giữa Tam Đại Đạo Môn không có tranh đoạt đạo thống kịch liệt, giữa ba môn phái cũng coi như có chút Tình cảm hương hỏa. Cho nên Quảng Ninh đạo nhân mới hảo tâm mở miệng chỉ điểm.
Nhưng nếu võ giả tiếu bối kia không nhận ân tình, Quảng Ninh đạo nhân cũng chẳng có cách nào. Hắn đâu thể chấp nhặt với một tiểu bối lược.
Có điều Quảng Ninh đạo nhân không có ý kiến nhưng có người lại rất ý kiến. Tỷ như Sở Hưu.
Y đã ngoan ngoãn thành thật đứng đó không trêu ai chọc ai, đã ẩn nhẫn lầm rồi, không ngờ còn có người chủ động tới trêu chọc y.
Sở Hưu dùng ánh mắt băng lãnh nhìn ba đệ tử trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn, lạnh lùng nói: “Trừ ma vệ đạo? Ba tên tiểu tốt không biết điều cũng xứng nói bốn chữ này ư?
Hôm nay ta đứng ngay đây. Ta muốn xem xem rốt cuộc các ngươi định làm sao để diệt trừ tên ma là ta, lại làm sao để bảo vệ đạo của các ngươi?"
Dứt lời sát cơ của Sở Hưu ăm ầm hàng lâm. Sát ý lạnh lẽo khiến ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn như rơi vào hầm băng, toàn thân phát lạnh
Suốt con đường phát triển dưới tay Sở Hưu đã có. vô số mạng người. Những trực tiếp gián tiếp chết trong tay Sở Hưu đã nhiều tới mức chính y cũng không đếm nổi.
Sát khí cấp bậc này căn bản không phải thứ ba võ giả mới vào đời có thể chịu nổi