Ngay lúc Chân Dương Tử định rời khỏi, Ninh Chân vẫn luôn bị Sở Hưu dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp khống chế lại giấy dụa trong tay y. Thuần Dương Cương Khí nóng rực cùng khí huyết không ngừng thiêu đốt. Không ngờ Ninh Chân kia lại dựa vào tiềm thức bản thân, dùng cách thiêu đốt tỉnh huyết sinh mệnh bản thân để phá tan khống chế của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp.
Tính thần lực của Sở Hưu đã vượt qua phần lớn tông sư võ đạo, Ninh Chân muốn thoát khỏi khống chế của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ngoại trừ liều mạng ra không còn biện pháp nào khác.
Hành động dữ dội này khiến cả Sở Hưu cũng bất ngờ, nhất thời sơ ý khiến hẳn thoát khỏi tỉnh thần lực. giam cầm..
Ninh Chân hét lớn với Chân Dương Tử: “Sư bá! Trong ý chí tinh thần của hẳn có sát ý! Hắn đang lừa sư bá đấy! Mặc kệ sư điệu Giết ma đầu...
Ninh Chân còn chưa nói xong, ma khí trong tay Sở Hưu đã bộc phát, trực tiếp vận sức bóp gãy cổ Ninh Chân kia.
“Tiên tay vứt thi thể Ninh Chân sang một bên, Sở Hưu lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Sao phải vậy chứ? Cứ hồ đồ chút chẳng tốt hơn ư? Chí ít ngươi còn sống thoải mái thêm một lúc”
Ninh Chân nói không sai, Sở Hưu đang lừa Chân Dương Tử.
Y đã giết ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, giết thêm một hay giết bớt một thực chất chẳng khác gì nhau.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, thù hận đã kết, vậy phải bóp chết tất cả hy vọng lẫn tương lai của đối phương
Có điều điểm khiến Sở Hưu cũng bất ngờ là đệ tử Thuần Dương Đạo Môn này lại có tính cách quyết liệt như vậy.
Nhìn Sở Hưu, hai mắt Chân Dương Tử đã đỏ bừng.
Hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sương máu ngưng tụ thành phù văn giữa không trung, bám lên đạo kiếm của hắn.
Cùng lúc đó, Thuần Dương Cương Khí chí dương chí cương hội tụ quanh người hẳn, áp súc tới cực hạn, ngưng tụ trên đạo kiếm hẳn hẳn. Chỉ trong chớp mắt thanh đạo kiếm này đã như vầng mặt trời, ánh sáng chói mắt.
“Chết đi!"
Chân Dương Tử vung kiếm chém xuống, đạo kiếm rời tay, một lưỡng sát ý vẫn ngưng tụ không hề tiêu tan, khóa chặt lấy Sở Hưu.
Đó là Hàng Ma Đạo Văn do Chân Dương Tử dùng tình huyết khắc họa, không uống ma huyết kiếm không về vỏ!
Chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu lập tức cảm thấy nguy hiểm tới cực hạn.
Thuần Dương Cương Khí trên thân thanh đạo kiếm đã áp súc ngưng tụ tới cực hạn, mặc dù chỉ tạo thành một lớp mỏng manh nhưng chói mắt ngang với ánh mặt trời. Những nơi nó đi qua thậm chí cả nguyên khí trong thiên địa cũng bừng cháy.
Lần này Sở Hưu thật sự chọc giận Chân Dương Tử, thậm chí khiến vị tông sư võ đạo lâu năm thành danh đã lâu này vận dụng cả bí pháp hao tổn tỉnh huyết để giết chết y. Có thể thấy Chân Dương Tử đã phẫn nộ tới mức nào.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật đã được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, ma khí cùng sương máu rồng nặc cũng bao phủ lấy y, cả Nội Phược Ấn cũng âm thầm thi triển, tốc độ Sở Hưu đã bộc phát tới cực hạn, có điều hiệu quả lại quá ít ỏi.
Với tinh thần lực đã vượt qua đại đa số tông sư võ đạo của Sở Hưu, y có thể nhìn thấu đường bay của đạo kiếm kia, cũng có thể né tránh. Nhưng đạo kiếm này đã khóa chặt lấy bản thân Sở Hưu, mặc cho y né tránh bao nhiêu lần, đạo kiếm này vẫn như giòi bám rong xương nhanh chóng chém về phía y. Hơn nữa chỉ cần tốc độ của Sở Hưu chậm một chút, Thuần Dương Cương Khí nóng rực trên đạo kiếm sẽ áp chế ma khí quanh người Sở Hưu, từ từ suy yếu lực lượng của y.
Chân Dương Tử là tông sư võ đạo, lúc này hẳn đã cực kỳ hận thù Sở Hưu, không lo tới thể diện hay tranh đoạt tiếp đó trong Tiểu Phàm Thiên. Lăn này hẳn muốn ép chết Sở Hưu, dùng căn cơ bản thân khiến Sở Hưu hao tổn tới chết!
Cho dù lực bộc phát của Sở Hưu đã sánh được với phần lớn tông sư võ đạo, nhưng dù sao y cũng, chưa ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan, lực lượng dùng một phần thiếu một phần. Cứ tiếp tục hao tốn như vậy.
người chống đỡ không nổi trước chính là Sở Hưu.
Sở Hưu không quay người nhưng cánh tay đã đặt trên chuôi Hận Đao. Chỉ có điều Sở Hưu còn đang do dự, rốt cuộc vận dụng bảy thanh ma đao hay dùng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo liều mạng?
Lúc này Chân Dương Tử sắc mặt âm trầm như nước nhìn Sở Hưu, trực tiếp đặt tất cả lực chú ý lên người y.
Hắn biết Sở Hưu còn thủ đoạn khác, cũng biết y sẽ không bó tay chịu trói như vậy, cho nên hẳn cũng đang chờ, chờ Sở Hưu vận dụng tất cả thủ đoạn bảo mệnh, đánh tay hết thảy, khiến y cũng phải cảm nhận thế nào là tuyệt vọng!
Có điều đúng lúc này trong lòng Chân Dương Tử lại giật thót lên.
Lực cảm giác của hẳn thật ra không phát hiện nó là thứ gì, đây là một giác quan thứ sáu đột nhiên cảnh báo, là một loại bản năng với nguy cơ nguy hiểm rèn luyện thành sau khi chém giết nhiều năm trên giang hồ.
Rốt cuộc tin tưởng theo bản năng của bản thân hay tin tưởng theo cảm giác của mình? Giờ khắc này Chân Dương Tử vô thức lựa chọn thứ sau.
Hắn không tiếp tục điều khiển đạo kiếm nữa mà dùng Thuần Dương Cương Khí tăng cường tốc độ lên tới cực hạn, né sang một bên, đồng thời hai tay niết ấn quyết, định dùng bí pháp phòng ngự.
Có điều ấn quyết của hắn vừa kết được một nửa, một thanh phi đao màu bạc bản tới lướt sát qua vai hắn. Cương khí hộ thể vô cùng cường đại của Chân Dương Tử gặp thanh phi đao kia chẳng khác gì không, không thể chống cự được chút nào.
Ánh bạc lóe lên, phi đao trực tiếp cắm vào lòng đất, không có cương khí bùng nổ hay bất cứ âm thanh gì, nhưng thanh phi đao đã biến mất không còn tăm hơi. Thậm chí ngay năng lực cảm giác của mọi người cũng không cảm nhận được nó ở đâu, có thể thấy rốt cuộc thanh phi đao kia cầm sâu xuống đất bao nhiêu, hiểu cũng phải vài trăm trượng!"
“Là ngươi! Lý Phi Liêm!”
Chân Dương Tử cố nén cảm giác kinh hãi trong lòng, nhìn về phía võ giả sau lưng.
Võ giả kia dáng vẻ không già không trẻ, chắc hắn mới hơn ba mươi tuổi, dung mạo hết sức bình thường, vô cùng bình thường, là loại người ném vào đám người là không tìm ra nổi nữa.
Hắn mặc bộ bộ quần áo bằng vải đen cực kỳ bình thường, bên hông tùy ý thắt một sợi dây lưng, bên trên cắm chín thanh phi đao. Tính cả một thanh trước đó, thật ra hắn chỉ có mười thanh đao.
Phi đao bên hông hẳn cũng như người của hắn, hết sức bình thường, đao dài bẩy tấc, chuôi đao lớn cỡ một ngón tay, như dùng tỉnh cương vô cùng bình thường chế tạo thành. Mặc dù thanh đao tỏa sáng lấp loáng nhưng bên trên không khắc chút hoa văn nào, mộc mạc đơn giản tới cực hạn. Nhưng chính thanh phi đao hết sức mộc mạc này lại thiếu chút nữa đánh bị thương vị tông sư võ đạo Chân Dương Tử.
Lúc này mọi người ở đây nghe Chân Dương Tử hét vậy mới quay đầu nhìn về phía nam tử vô cùng bình thường kia. Bọn họ quả thật không cách nào tưởng tượng nổi nam tử bình thường tới cực điểm trước mặt lại chính là Lý Phi Liêm, người từng đứng hạng tư Long Hổ Bảng trước đây, hạng sau hiện nay.
Nếu Chân Dương Tử không nói ra như vậy, e rằng cho dù người này mang theo phi đao nhưng cũng không ai liên hệ hắn với Lý Phi Liêm.
Trong số võ giả mười hạng đầu Long Hổ Bảng, chỉ có Lý Phi Liêm ra tay ít nhất nhưng lại mang đậm tính truyền thuyết.
Một đao xuất ra mang theo một mạng người, lần duy nhất phải dùng hai đao mới giết được một người chính là đệ tử thiên tài thế hệ này của Thuần Dương Đạo Môn. Hắn giết chết một đại nhân vật trong tương lai của Thuần Dương Đạo Môn, từ đó bị Thuần Dương Đạo Môn truy sát khắp giang hồ
Lý Phi Liêm thậm chí đã mấy năm không xuất hiện trong giang hồ. Lúc này thấy hắn, mọi người ở đây. còn không dám tin tưởng. Dù sao người bất thường ất có chỗ phí thường. theo bọn họ nghĩ nhân vật truyền thuyết như Lý Phi Liêm hẳn sẽ không bình thường như vậy mới phải. Thế nhưng Lý Phi Liêm này lại thật sự bình thường như vậy.