Thương Lan Kiếm Tông suy yếu đã lâu, của hỉ có Liễu Công Nguyên còn chút danh tiếng, những người còn lại bất luận Thẩm Bạch hay ai khác đều chỉ xem như hạng vô danh.
Thấy một võ giả mặc đồ tang chỉ có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất lên đài khiếu chiến, Trình Đình Sơn lập tức cau mày quát lớn: “Tiểu bối nhà ai tới đây gây rối? Trưởng bối nhà ngươi không dạy ngươi tôn ti trên dưới hay sao? Đệ tử không hiểu chuyện, chẳng lẽ sư phụ còn không hiểu chuyện hay sao? Xuống dưới, đừng có bày trò!"
Nghe Trình Đình Sơn nhắc tới sư phụ mình, ánh mắt Thẩm Bạch lóe lên lưỡng sáng lạnh.
Có điều gương mặt hắn vẫn không hề thay đổi, chỉ cầm kiếm trầm giọng nói: “Trước đó hình như chư. vị đâu nói võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất không thể tham gia tỷ thí. Chẳng lẽ Trình tiền bối không dám đối mặt với lời khiêu chiến của một tiểu bối hay sao?
Tại hạ tân nhiệm chưởng môn của Thương Lan Kiếm Tông, Thẩm Bạch. Mời Trình trang chủ của Tàng Kiếm Sơn Trang chỉ giáo!”
Giờ khắc này Thẩm Bạch không dùng thân phận tiểu bối khiêu chiến Trình Đình Sơn mà dùng thân phận chưởng môn Thương Lan Kiếm Tông,
Trình Đình Sơn cau mày nói: “Ngươi là chưởng môn tân nhiệm của Thương Lan Kiếm Tông? Làm loạn gì vậy? Liễu Công Nguyên đâu rồi?”
Thẩm Bạch trầm giọng nói: “Gia sư đã tạ thế, cho nên ta chính là chưởng môn tân nhiệm của Thương Lan Kiếm Tông. Chẳng lẽ tư cách này còn chưa đủ khiêu chiến Trình trang chủ hay sao?”
Nghe tin Liễu Công Nguyên đã chết, mọi người lập tức xôn xao, ánh mắt Trình Đình Sơn lại lóe lên vẻ khinh thường.
Bình tâm xét lại, Liễu Công Nguyên cũng là người tài, trong thời đỉnh phong cho dù Trình Đình Sơn cũng không dám động thủ với hẳn.
Nhưng giờ Liễu Công Nguyên đã chết, Thương Lan Kiếm Tông thậm chí xuống dốc đến mức đẩy một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất ra làm chưởng môn, đúng là chuyện cười.
Giờ Thương Lan Kiếm Tông còn có thể có tên rong Thất Tông Bát Phái hoàn toàn là nhờ Liễu Công Nguyên. Thế nhưng giờ Liễu Công Nguyên đã chết, có lẽ Thương Lan Kiếm Tông sẽ nhanh chóng bị xóa trên trên ca dao giang hồ.
Chưởng môn mới của Thương Lan Kiếm Tông có lẽ có thiên phú không tệ, đáng tiếc quá trẻ, không có kinh nghiệm.
Thời điểm này không giấu tin Liễu Công Nguyên đã chết, kín tiếng khổ tu tới cảnh giới Võ Đạo Chân Đan, hắn lại dám chủ động ra ngoài công bố tin tức Liễu Công Nguyên đã chết, đúng là tự lừa mình xuống hố.
Trình Đình Sơn hừ lạnh nói: “Nếu Liễu Công Nguyên còn sống, hẳn sẽ không để ngươi làm chuyện ngu ngốc này.
Nể tình ngươi chỉ là một tiểu bối, ta cho ngươi một cơ hội, rút lui đi”
Thẩm Bạch lắc đầu nói: "Xin lỗi, ta không cần cơ hội này”
Trình Đình Sơn lộ vẻ giận dữ nói: " Cho ngươi thể diện mà không biết điều!"
Dứt lời, trường kiếm của Trình Đình Sơn đã rời vỏ, ánh sáng chói mắt lóe lên, kiếm quang tỏa ra bốn phía, mỗi lưỡng sáng đều mang kiếm ý kinh người!
Trường kiếm trong tay Trình Đình Sơn là một thần binh, đứng hạng bốn mươi lăm trên Danh Kiếm Phổ, Tinh Vân. Cấp bậc của nó thậm chí còn cao hơn Bạch Hồng trong tay Thẩm Bạch.
Thiên hạ có một trăm lẻ tám danh kiếm, trong đó gần nửa được cất giấu trong Tàng Kiếm Sơn Trang.
Thẩm Bạch hơi nheo mắt, đây là trận chiến đầu tiên hắn đại biểu cho Thương Lan Kiếm Tông đặt chân trên giang hồ, cho dù phải đối mặt với cường giả Phong Vân Bảng, Trình Đình Sơn trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang, hẳn cũng không thể thất bại!
Sở Hưu có thể giết chết Nhiếp Nhân Long, hắn cũng có thể đánh bại Trình Đình Sơn!
Mang theo tâm trạng quyết liệt đó, Bạch Hồng Kiếm trong tay Thẩm Bạch đã rời vỏ.
Một kiếm nhẹ nhàng nhưng lại bao hàm tâm huyết cực hạn của Thẩm Bạch, khiến sắc mặt hắn như lộ ra chút tái nhợt.
Một kiếm đó đâm ra, tất cả những võ giả cầm kiếm ở đây đều phát hiện trường kiếm bên hông mình đang run rẩy, không chịu khống chế của bản thân, bay. về phía lôi đài.
Trừ tông sư võ đạo có thể áp chế được binh khí của mình, những võ giả cầm kiếm khác chỉ có thể trơ mất nhìn trường kiếm trong tay rời tay bay đi, lượn vòng quanh người Thẩm Bạch.
Vô số tiếng kiếm ngâm vang vọng đất trời, tăm ngàn thanh trường kiếm bay vút lên không trung, xoay tròn trên bầu trời. Theo kiếm của Thẩm Bạch chém xuống, vô số trường kiếm mang theo vạn luồng kiếm khí, liên miên bất tuyệt đánh vẽ phía Trình Đình Sơn. Uy thế đó quả thật vô cùng kinh khủng, khiến người ta tê dại da đầu.
Trình Đình Sơn cũng vô cùng sợ hãi, đây là cái gì?
Thế đao trên tay hắn từ tấn công chuyển về phòng thủ, nhưng lại bị vô số thanh trường kiếm cùng lực trùng kích của kiếm khí làm cho không ngừng lui lại phía sau.
Thực lực Trình Đình Sơn vẫn khá mạnh, trước đó dưới kiếm khí của Vạn Kiếm Quy Tông, Từ Bắc Quy thậm chí không thể chống cự, trực tiếp bị giết chết
Thẩm Bạch căm kiếm trong tay, đột nhiên bước. về phía trước một bước. Vô số trường kiếm tụ tập lại dưới kiếm khí hư vô, ngưng tụ thành thanh kiếm khổng lồ lớn chừng trăm trượng, ăm ầm chém xuống Trình Đình Sơn!
Một tiếng nổ lớn vang lên, lôi đài trực tiếp bị đánh nát, thân hình Trình Đình Sơn lui lại hơn mười trượng mới dừng lại được, sắc mặt chỗ trắng chỗ đỏ, có vẻ rất không ổn.
Trên Tinh Vẫn Kiếm của Trình Đình Sơn không ngờ lại xuất hiện từng vết rạn nhỏ. Vừa rồi một đòn của Thẩm Bạch không ngờ thiếu chút nữa đánh nát thần binh Tinh Vẫn Kiếm của hắn!
Thẩm Bạch sắc mặt trắng bệch thu hồi trường kiếm, hạ giọng nói: “Tình trang chủ, đa tại”
Mọi người ở đây thấy cảnh này đều trợn tròn hai mắt.
Một chiêu, không ngờ Thẩm Bạch chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Trình Đình Sơn, thực lực quả thật kinh khủng! Từ bao giờ mà Thương Lan Kiếm Tông có một thiên tài như vậy? Người này e rằng có thể sánh ngang với ba hạng đầu Long Hổ Bảng.
Doanh Bạch Lộc ở bên cạnh cũng hiếu kỳ nhìn Thẩm Bạch. Nói thật, hắn chỉ thấy hai người có lực bộc phát như Thẩm Bạch, một là Trương Thừa Trinh, một là Sở Hưu, ngay cả Tông Huyền cũng kém một chút.
Thương Lan Kiếm Tông có một thiên tài như vậy sao không lấy ra sớm đi? Nếu Thẩm Bạch này xuất hiện trong Tiểu Phàm Thiên, có lẽ lúc này đã có tên trong ba hạng đầu Long Hổ Bảng.Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ! Lần này Doanh Bạch Lộc được phái tới chỉ để chứng kiến, hắn cũng không có ý định xuất thủ, không ngờ lại có thu hoạch ngoài dự kiến như vậy.
Thẩm Bạch này cũng thật thú vị!
Đương nhiên Trình Đình Sơn bị đánh bay lại chẳng thấy thú vị gì.
Hắn ném thanh Tinh Vẫn Kiếm trở lại hộp báu không gian, lấy một thanh trường kiếm khác ra, không ngờ cũng là thần binh, khiến mọi người xung quanh đỏ mắt không thôi.
Thậm chí có người thầm suy nghĩ, nếu mình xử lý Trình Đình Sơn liệu có lấy được mọi thứ trong hộp báu không gian của hắn không.
Thật ra vừa rồi Trình Đình Sơn thất bại chẳng qua chỉ là do sai làm, hắn thật sự không ngờ thực lực Thẩm Bạch lại cường đại đến vậy.
Cho nên Trình Đình Sơn không kịp chuẩn bị. Hắn xuất thủ trước, khi quay kiếm về phòng ngự đã chẳng kịp, cho nên mới chật vật như vậy.
Ngay lúc Trình Đình Sơn định ra tay lần nữa lấy lại danh dự, Hạ Hầu Trấn lại cười lạnh một tiếng nói: "Trình Đình Sơn, có chơi có chịu, ván này ngươi thua rồi."