Nhìn Chử Vô Kỵ đằng đằng sát khí đánh về phía mình, Tịch Vân Tử bất đắc đĩ lắc đầu nói: “Ta chỉ tới xem trò, nhằm vào ta làm gì?”
Có điều tuy miệng nói vậy nhưng hắn vẫn cầm Thuần Dương Kiếm trong tay lên nghênh đón Chứ Vô Kỵ.
Lục tiên sinh lại theo sát Sở Hưu ngăn cản Hư Dương Tử, còn Mai Khinh Liên đối mặt với Hạ Hầu Trấn.
Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị vô cùng thần dị, nhưng gặp phải Xá Nữ Đại Pháp của Mai Khinh Liên cũng bị khắc chế chặt chẽ, căn bản không phát huy được bao nhiêu lực lượng.
Liễu Hồng Diệp giấu trong chỗ tối định ra tay đánh lén Trình Đình Sơn nhưng ngược lại bị vài chiêu của Trình Đình Sơn áp chế, trực tiếp rơi xuống hạ phong.
Nói lại thì Liễu Hồng Diệp mới là xui xẻo nhất rong số những người bên phe Sở Hưu.
Mặc dù hẳn là tông sư võ đạo nhưng cũng không phải loại thực lực quá yếu.
Thế nhưng những người Sở Hưu đắc tội hầu như không có kẻ yếu, tất cả đều là tông sư võ đạo của đại phái, một số người còn có tên trên Phong Vân Bảng. Tính ra như vậy rất lúng túng, Liễu Hồng Diệp hầu như không đánh nối một ai, đừng nói giúp Sở Hưu, giữ mạng được đã là không tệ rồi
Còn tông môn bên Đông Tẽ có nhân số đông đảo, Vương Song Quân cùng Sỉ Kiến liếc mắt nhìn nhau, trực tiếp đánh về phía Sở Hưu!
Ba người bọn họ hợp lực chẳng lẽ còn không đánh nổi mình Sở Hưu?
Hai thanh trường kiếm sau lưng Vương Song. Quân tỏa ra khí tức dương cương nóng rực. Không giống với Thuần Dương Cương Khí chí dương chí cương của Thuần Dương Đạo Môn, lực lượng trên trường kiếm của Vương Song Quân mang theo chút hơi lửa, sức mạnh trấn ma tru tà cũng vô cùng cường đại.
Si Kiến tay niết phật ẩn, vạn luồng phật quang tỏa ra, hóa thành thủ ấn ầm ầm đánh về phía Sở Hưu.
Ba người hợp lực xuất chiêu, một là Thẩm Bạch không thua gì tông sư võ đạo, hai người còn lại cũng chẳng phải hạng vô danh. Chỉ chớp mắt áp lực của Sở Hưu đã tăng tới cực hạn.
Tông sư võ đạo vây công võ giả Thiên Nhân Hợp. Nhất, chuyện này đưa ra giang hồ sẽ thành trò cười.
Nhưng với những chuyện Sở Hưu đã từng làm, ai coi hắn là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất? Cho nên đám người Vương Song Quân ra tay vây công cũng chẳng lo lắng gì.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu không lùi mà tiến, con rối người xuất hiện phía trước Sỉ Kiến, hóa thân Ngạ Quỷ Đạo chui ra, mở rộng miệng. Lực lượng của quỷ đói thôn tính tất cả, phật quang vô tận cũng bị nó nuốt vào bụng, không chỉ không bị ảnh hưởng, hóa thân Ngạ Quỷ Đạo kia còn ợ một cái, ánh mắt nhìn Si Kiến càng thêm tham lam.
Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cũng được Sở Hưu thi triển tới cực hạn. Trấn Hồn U Minh Khúc tấu lên, một luồng lực lượng quỷ dị đánh thẳng vào Vương Song Quân cùng Thẩm Bạch, khiến hai người rên khẽ một tiếng, tốc lập tức chậm lại.
Hai người đều không tu luyện bí pháp nguyên thần, cho nên khả năng chống cự bí pháp nguyên thần như Trấn Hồn U Minh Khúc hơi kém.
Tranh thú thời gian chớp mắt này, Sở Hưu niết thành Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, giới tử tu di, càn khôn nghịch chuyển!
Dưới thế chưởng này, mọi thứ vặn vẹo xoay tròn, giới hóa tu di, càn khôn thiên địa, ngũ uẩn giai không, trong Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, tất cả mọi lực lượng đều tiêu tán!
Dưới góc độ Sở Hưu, vừa rồi xuất thủ y hao phí tâm thần rất lớn. Người ngoài chỉ thấy một chớp mắt ngắn ngủi nhưng thực tế lại vô cùng nguy hiểm.
Đồng thời đẩy lui ba người, ngay lúc Sở Hưu định thả lỏng một hơi, giữa không trung ẩn hiện một gợn sóng, tuy rất bé nhỏ nhưng lại đột nhiên bị Sở Hưu phát giác.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu không hề do dự thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cực hạn. Thứ y chứng kiến là một lưỡng kiếm khí cường đại tới kinh người!
Không ai tưởng tượng nổi kiếm khí cường đại như vậy lại ẩn trong chấn động yếu ớt không đáng chú ý đó.
Nếu không phải cảm giác của Sở Hưu vô cùng.
mẫn cảm, lại có Thiên Tử Vọng Khí Thuật, dưới kiếm này e rằng y không chết cũng phải trọng thương.
Ngay lúc Sở Hưu định dùng Nội Phược Ấn tăng tốc tránh né, một bóng người lại ngăn trước kiếm đó Trường kiếm điểm nhẹ như lấy một điểm phá tan mặt phẳng. Mũi kiếm phá tan làn sóng hư không, kiếm khí như mặt kính ầm ầm vỡ vụn.
Bóng người ngăn trước kiếm khí đó tay cầm trường kiếm, vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy. Là Phương Thất Thiếu!
Một giọng nói tức giận vang lên: “Phương Thất Thiếu! Rốt cuộc ngươi định làm gì? Tông môn đã cấm túc ngươi rồi, ngươi còn cám chạy ra à?”
Thủ tọa Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, Vô Hình Kiếm - Bạch Tiền hiện lên từ một bên, vẻ mặt tức giận.
Trên giang hồ chỉ có Vô Hình Kiếm của Bạch Tim mới có thể nguy hiểm như vậy, kiếm khí giấu trong không gian giác. Nếu không phải Sở Hưu có Thiên Tử Vọng Khí Thuật, có lẽ nhát kiếm vô hình vô chất này phải chém tới người, y mới phát hiện.
Bản thân Kiếm Vương Thành có thù oán với Sở Hưu, trong số đệ tử của Kiếm Vương Thành, võ giả Long Hổ Bảng đời trước, Đại Quang Minh Kiếm - Phí Mặc bị Sở Hưu phế bỏ.
Chuyện này còn chưa tính, dù sao sau này Phương Thất Thiếu và Sở Hưu cũng kết bạn với nhau. Mặc dù Kiếm Vương Thành hành xử bá đạo nhưng. cũng sẽ nể mặt Sở Hưu, cho qua chuyện này.
Nhưng trong Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu lại ngang nhiên giết chết Lâm Khai Vân ngay trước mặt mọi người. Chuyện này Kiếm Vương Thành không thể tha thứ được.
Chưa nói Lâm Khai Vân là tuấn kiệt gần với Phương Thất Thiếu trong Kiếm Vương Thành, chỉ riêng chuyện Sở Hưu hết lần này tới lần khác Sở Hưu đánh giết người Kiếm Vương Thành bọn họ, Kiếm Vương Thành tuyệt đối không thể nhân nhượng bỏ qua được.Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ! Với cách hành sự của Kiếm Vương Thành, bọn họ không quan tâm chuyện Lâm Khai Vân định giết Sở Hưu trước mới bị Sở Hưu giết ngược lại.
Theo cách hành xử của Kiếm Vương Thành, cho dù Sở Hưu là người bị hại, y cũng không thể giết Lâm Khai Vân
Lâm Khai Vân phạm sai lầm, muốn giết muốn trác cũng phải do Kiếm Vương Thành tự quyết định. Sở Hưu ngươi không có tư cách phán xét!
Chỉ có điều sau chuyện Tiểu Phàm Thiên, Kiếm Vương Thành gặp vài vấn đề, chưa kịp gây sự với Sở Hưu, lại thêm Phương Thất Thiếu âm thầm ngăn cản, Kiếm Vương Thành đành tạm thời đặt chuyện này sang một bên.
Nào ngờ lần này Sở Hưu bị lộ thân phận, coi như y tự tìm đường chết, Kiếm Vương Thành không có lý do gì không ra tay.
Mặc dù lần này Phương Thất Thiếu cũng âm thầm gây chuyện nhưng Kiếm Vương Thành lại không thể để mặc Phương Thất Thiếu làm bừa được.
Cho nên Kiếm Vương Thành trực tiếp phạt Phương Thất Thiếu cấm túc, trước khi chuyện này kết thúc không cho phép hắn xuất quan.
Nhưng Bạch Tiềm không ngờ vì Sở Hưu, Phương Thất Thiếu lại dám vi phạm mệnh lệnh tông môn, tự tiện xuất quan tới cản hắn