Mục lục
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh không đứng về phía Sở Hưu mà nghe lời mình dẫn người bỏ trốn, ánh mắt Trình Bất Húy lộ vẻ vui mừng.

Mặc dù hai người kia không lựa chọn xông tới cùng hắn chịu chết, nhưng tối thiểu cả hai đều không phản bội hắn, vậy là đủ.

Nhìn Sở Hưu, Trình Bất Húy vui sướng cười to: “Trong huynh đệ của ta không có ai làm nội ứng cho ngươi!”

Tới giờ Trình Bất Húy mới dám khẳng định từ đầu Sở Hưu đã lừa gạt bọn họ, không có ai làm nội ứng cả, cũng tức là không có ai phản bội. Hắn có thể chấp nhận tử vong nhưng lại không tiếp thu được chuyện huynh đệ phản bội.

Chỉ có điều Trình Bất Húy không biết, từ đầu Sở Hưu đã không có ý định châm ngòi bốn người kia trở thành nội ứng của y.

Cho dù là Ngô Thiên Đông không thành thục nhất trong năm người cùng Liễu Khanh Khanh đã từ lâu không muốn tiếp tục lưu lạc giang hồ, bọn họ đều có bao năm giao tình cùng Trình Bất Húy. Nếu Sở Hưu dễ dàng mua chuộc khiến họ thành nội ứng, vậy quan hệ của Giang Đông Ngũ Hiệp thật quá yếu đuối.

Sở Hưu chỉ định khiến bọn họ nghi kỵ lẫn nhau, cho dù không có nội ứng, loại nghi kỵ này cũng khiến nó từ không thành có.

Nhìn Trình Bất Húy, gương mặt Sở Hưu không biểu cảm nói: “Thì sao? Ngươi hài lòng chịu chết rồi chứ? Trình đại hiệp, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi lên đường!

Dứt lời, Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu bùng lên huyết mang chói mắt, đồng thời còn có một luồng ma khí và huyết khí đan xen cùng nhau, tạo thành một luồng đao cương quỷ dị.

Thiên Ma Vũ tự mang ma khí, còn Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu cũng là cương khí tà ác quỷ dị vô cùng, hai thứ dung hợp khiến uy năng càng thêm kinh người.

Ánh mắt Trình Bất Húy lộ ra tử ý, nhưng hắn vẫn giơ thanh trọng kiếm Khinh Nhạc trong tay lên.

Chỉ cần mình chống đỡ thêm được một khắc đồng hồ, bọn Ngô Thiên Đông cũng sẽ sống thêm được một khắc.

Có điều ngay lúc này Lã Đồng đã dầu hết đèn tắt lại đột nhiên bộc phát ra chút sức lực cuối cùng, nhảy tới trước mặt Trình Bất Húy quát lớn: “Đại ca! Đi mau!”

Ma khí huyết sắc chém ra, Lã Đồng đã không nâng nổi kiếm bị một đao của Sở Hưu chém thành hai nửa, máu tươi bắn ra khắp nơi.

Đối với Lã Đồng, suy nghĩ trong lòng hắn đã hoàn thành, giết được tên ‘phản đồ’ trong mắt hắn Đổng Tương Nghi, còn giúp Trình Bất Húy đỡ một đao của Sở Hưu.

Kiếp này họ không có duyên làm huynh đệ tiếp, chỉ chờ kiếp sau.

“Tam đệ!”

Trình Bất Húy hai mắt đỏ ngầu gầm lên một tiếng, đỡ lấy thi thể Lã Đồng, như đã phát điên.

Sau khi năm người kết nghĩa, cho dù Trình Bất Húy cố gắng đối xử công bằng nhưng cũng có xa gần thân sơ.

Lã Đồng là người được hắn cứu đầu tiên, đương nhiên cũng là người ở cùng hắn lâu nhất. Qua nhiều năm như vậy, Trình Bất Húy đã sớm hiểu một chuyện, ai có thể phản bội hắn chứ Lã Đồng thì không.

Trước đó Trình Bất Húy có lẽ còn khẳng khái chịu chết, nói đủ thứ tín niệm đạo nghĩa với Sở Hưu. Nhưng giờ thấy Lã Đồng chết ngay trước mặt mình, Trình Bất Húy lại hối hận, hối hận vì mình cố chấp như vậy, chất vấn kiên trì của bản thân liệu có đáng giá hay không.

Không đợi hắn nghĩ ra, một đao mang theo ma khí của A Tỳ Địa Ngục của Sở Hưu cũng đã chém xuống!

“Huynh đệ ngươi liều chết giúp ngươi tranh thủ một cơ hội, ngươi lại không quý trọng, thật là lãng phí!”

Giọng nói của Sở Hưu chậm rãi vang lên, đao thế lại ầm ầm chém xuống.

Trình Bất Húy theo bản năng nâng thanh Khinh Nhạc lên ngăn cản, nhưng Khinh Nhạc của hắn mặc dù là bảo binh lục chuyển nhưng không đấu nổi Thiên Ma Vũ có nội tình thần binh, đao kiếm tương giao liên tục, Khinh Nhạc đã rạn nứt khắp nơi, cuối cùng không chịu nổi bị đao của Sở Hưu chém nát!

Khinh Nhạc là vật ký thác duy nhất của Trình Bất Húy sau khi Bá Kiếm Sơn Trang bị hủy diệt. Giờ Khinh Nhạc bị một đao của Sở Hưu chém vỡ, Trình Bất Húy như cảm thấy cuộc sống bản thân đã không còn ý nghĩa, cương khí quanh người bị Sở Hưu tùy tiện chém vỡ, cũng bị y xuất đao giết chết.

Nhìn thi thể Trình Bất Húy trên mặt đất, Sở Hưu ngừng lại một chút, trong lòng còn có chút cảm khái.

Mấy năm nay xông xáo trên giang hồ, linh hồn cùng ký ức kiếp trước kiếp này đã dung hợp hoàn mỹ khiến tâm thái Sở Hưu thay đổi rất nhiều. Giống như những người khác đánh giá Sở Hưu, tham lam tự lợi, có thể nói vì lợi ích bản thân mà không từ thủ đoạn.

Còn Trình Bất Húy lại vừa vặn tương phản với Sở Hưu. Có thể nói hắn là một hiệp khách chân chính, về mặt đạo nghĩa không có thiếu sót nào, cho dù là lần cùng Liễu Khanh Khanh cũng không phải do hắn chủ động.

Cái gì là chính, cái gì là tà?

Trong mắt phần lớn mọi người, Trình Bất Húy cùng Giang Đông Ngũ Hiệp chính là chính, còn Sở Hưu là tà.

Chỉ có điều theo Sở Hưu, còn sống mới là chính, chết, vậy là gì còn chưa chắc.

Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo trong thời đỉnh cao, cho dù một số đệ tử tự khoe danh môn Chính đạo, lúc gặp Ma sứ của Côn Luân Ma Giáo cũng phải cung kính gọi một tiếng ‘Thánh sứ đại nhân’.

Thế nhưng sau khi Độc Cô Duy Ngã giao chiến với Ninh Huyền Cơ, cả hai cùng mất tích, Côn Luân Ma Giáo chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã sụp đổ. Sau vài trăm năm chỉ còn kẻ trung thành tới chết như Vô Tướng Ma Tông mới còn gọi Côn Luân Ma Giáo là Thánh giáo, những người khác ai nấy khinh thường nhổ nước bọt mắng Ma giáo là yêu ma, lại chẳng hề nghĩ tới trước đây sư tổ bọn họ nịnh nọt gọi Côn Luân Ma Giáo là Thánh sứ như thế nào.

Cho nên trên giang hồ phàm tục này, cái gọi là chính ma đều không phải vĩnh cửu, chỉ có lực lượng mới là chân lý duy nhất.

Mặc dù thân thể này của mình theo như cốt truyện gốc là giáo chủ Ma giáo, nhưng giờ mọi chuyện đã thay đổi quá nhiều, Sở Hưu cũng không biết sau này rốt cuộc mình có đi vào Ma đạo hay không.

Có điều những chuyện đó đều không quan trọng, trước kia có lẽ Sở Hưu còn đắn đo, nhưng giờ y đã nghĩ thông. Đến khi mình thật sự lên tới đỉnh phong, cái gọi là chính ma chẳng qua là một câu nói mà thôi.

Vị hiệp khách Trình Bất Húy chết trên tay y khiến tâm cảnh Sở Hưu sáng suốt thêm nhiều. Nhưng đáng tiếc, còn Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh phải chết.

Đây là cách thức làm việc của Sở Hưu, hoặc là không làm, hoặc làm tới cùng. Cho dù Trình Bất Húy thật sự khiến Sở Hưu kính nể, nhưng nếu đã cản đường y, vậy đều phải chết.

Ném một viên đan dược chữa thương vào miệng, Sở Hưu không luyện hóa cẩn thận lập tức đuổi theo.

Trong Giang Đông Ngũ Hiệp, chỉ có ba người Trình Bất Húy, Đổng Tương Nghi cùng Lã Đồng là có thể uy hiếp được Sở Hưu. Giờ bọn họ đều đã chết, Sở Hưu muốn giết hai người còn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

...

Lúc này trên con đường nhỏ trong rừng, Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh mang theo Thu Đông Mậu chạy trốn, căn bản không dám quay đầu nhìn lại.

Liễu Khanh Khanh mặt vẫn mang vẻ sợ hãi, Ngô Thiên Đông sắc mặt tái xanh không nói một lời.

Những chuyện xảy ra mấy hôm nay như một cơn ác mộng. Vài ngày trước họ vẫn còn khí thế bừng bừng, là Giang Đông Ngũ Hiệp được giang hồ kính ngưỡng, có thanh danh không nhỏ trên đất Đông Tề.

Thế nhưng chỉ mấy ngày sau, huynh đệ bọn họ tan rã, tự giết lẫn nhau, mặt kinh tởm của nhân tính lập tức bùng phát, triệt để phá hủy quan hệ giữa năm người bọn họ.

Đổng Tương Nghi đã chết, Lã Đồng chắc cũng đã chết, mặc dù Ngô Thiên Đông không thấy kết quả nhưng hắn cũng biết, đại ca chắc cũng đã gặp nguy.

Lúc này Ngô Thiên Đông rất hối hận, hối hận mình quá ích kỷ. Hắn chính là kẻ khơi nguồn khiến mọi người trở mặt.

Lúc này Thu Đông Mậu bị Ngô Thiên Đông vác sau lưng cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng, vội vàng nói: “Ngô thiếu hiệp, Liễu cô nương, các ngươi yên tâm. Sau khi các ngươi đưa ta tới Mạc Lưu Thành, ta nhất định sẽ nhờ Thái tử điện hạ xuất thủ, báo thù cho bọn Trình đại hiệp.

Hơn nữa hai vị chắc chắn cũng sẽ được Thái tử điện hạ phong thưởng.”

Liễu Khanh Khanh nghe vậy ngược lại có ý động tâm, song Ngô Thiên Đông lại phẫn nộ quát lớn: “Im miệng! Đều là vì ngươi! Nếu không phải do ngươi, Giang Đông Ngũ Hiệp chúng ta có thành như bây giờ không?”

Thu Đông Mậu nghe vậy rụt cổ, không dám nói tiếp.

Lúc này giọng nói của Sở Hưu lại vang lên sau lưng đám người Ngô Thiên Đông: “Chậc chậc, hiếm khi thấy ngươi nghĩ thông, đáng tiếc đã quá muộn.

Tên rác rưởi này vẫn luôn lừa gạt các ngươi, các ngươi tưởng mình đang bảo hộ con trai duy nhất của ân công ư? Kẻ thù còn tạm được.

Huống hồ, với giá trị hiện tại của hắn, thái tử lại đi báo thù theo lời hắn ư? Gặp Thái tử còn chẳng được nữa là.

Thu Đông Mậu chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay Thái tử mà thôi, nhưng giờ bàn cờ đã kết thúc, còn cần quân cờ làm gì? Cho nên Thu Đông Mậu này giờ chỉ là rác rưởi mà thôi!”

Nhìn thân hình Sở Hưu từ phía sau đánh tới, ba người Ngô Thiên Đông sắc mặt tái nhợt đi.

Sở Hưu đã tới đây, vậy kết cục của Trình Bất Húy ra sao, không cần nói cũng biết.

Nghĩ tới chuyện này, đôi mắt Ngô Thiên Đông vô cùng đau thương.

Trước đó chuyện của Liễu Khanh Khanh quả thật khiến hắn oán hận bọn Trình Bất Húy.

Nhưng giờ bọn họ đều đã chết, đặc biệt là Trình Bất Húy, người luôn như huynh như cha với hắn, người luôn giúp đỡ mình từ lúc mình bước vào đời, giờ cũng chẳng còn. Ngô Thiên Đông chỉ thấy trong lòng như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào.

Giờ hắn đã hối hận.

Hối hận vì sao nhóm người bọn họ lại đi giúp Thu Đông Mậu, hối hận vì sao mình lại nghe lời Sở Hưu, châm ngòi trở mặt với bọn đại ca, hối hận vì sao vừa rồi mình lại bỏ trốn chứ không ở lại chịu chết cùng Trình Bất Húy.

Buông Thu Đông Mậu xuống, Ngô Thiên Đông rút hai thanh Thu Nguyệt Đao bên hông ra, nổi giận gầm lên một tiếng, cương khí quanh thân đao xoay tròn như vòi rồng, điên cuồng chém về Sở Hưu. Lúc này hắn cũng như phát điên lao tới liều mạng với Sở Hưu.

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên thần sắc lạ nói: “Giờ mới nghĩ thông? Quá muộn rồi!”

Thiên Ma Vũ chém xuống, ma khí dâng trào mãnh liệt, huyết sát ngập trời.

Chỉ một đao, Ngô Thiên Đông đã bị đánh hộc máu bay ngược lại.

Đao thứ hai hạ xuống, Thu Nguyệt Đao trong tay Ngô Thiên Đông trực tiếp bị đánh nát.

Đao thứ ba chém ra, A Tỳ Địa Ngục, cửa chết rộng mở!

Ba đao liên tiếp, thân hình Ngô Thiên Đông đã như con búp bê vải rách rưới bay ngược ra ngoài, đầu lăn sang một bên, máu tươi không ngừng chảy ra từ thi thể không đầu.

Thấy Sở Hưu đưa mắt nhìn sang, Liễu Khanh Khanh đã chẳng kịp đau buồn, trong mắt chỉ có sợ hãi.

“Đừng giết ta! Ta đáp ứng ngươi! Ta đáp ứng ngươi gia nhập dưới trướng vào Nhị hoàng tử!” Liễu Khanh Khanh lắc đầu, hoảng hốt kêu gào.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đã chậm.

Thật ra con người ta không thích giết nữ nhân, cho nên ta đã cho ngươi tới hai cơ hội. Nhưng cả hai lần ngươi đều không quý trọng.

Còn một điểm ta lừa gạt ngươi, thật ra ta không thân quen gì với Nhị hoàng tử.”

Dứt lời, hai mắt Sở Hưu như vực sâu không đáy, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp bị y thi triển tới cực hạn, tinh thần Liễu Khanh Khanh đã gần sụp đổ lập tức bị hút vào vực sâu vô biên kia. Đến lúc cô nàng khôi phục thần chí, đao cương bao hàm cả ma khí và huyết sát đã xuyên qua thân thể!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK