Có điều sau đó Liễu Công Nguyên lại lắc đầu: "Là ta tham lam quá rồi, con làm được tới nước này đã là không tệ. Dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất tùy ý giết chết tông sư võ đạo. Hôm nay trong thế hệ trẻ trên giang hồ, trừ con ra, người làm được như vậy chỉ có Trương Thừa Trinh đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, cùng với Sở Hưu thiếu chút nữa trở thành kẻ địch chung của Chính đạo, thậm chí vừa mới giết chết Nhiếp Nhân Long”
Thẩm Bạch tâm thần chấn động, một lát sau mới nói: “Trương Thừa Trinh đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo? Sở Hưu còn giết được cả Nhiếp Nhân Long?”
Trước đó khi Thẩm Bạch vừa ra khỏi Thương Lan Kiếm Tông, mục tiêu của hẳn chính là Trương Thừa Trình.
Khi đó không phải Thẩm Bạch cuồng vọng, nên nói hắn là nghé con mới sinh không sợ cọp, hẳn thật sự có mục tiêu như vậy.
Nhưng hiện thực tàn khốc đã đả kích hắn vô cùng nặng nề. Thậm chí hãn chưa thấy được Trương Thừa "Trình đã bị Sở Hưu đánh cho tàn phế.
Còn kẻ địch cũ của hắn, Sở Hưu, lúc này thậm chí đã giết chết cường giả trên Phong Vân Bảng, Nhiếp, Nhân Long trang chủ Tụ Nghĩa Trang, khuấy động phong vân giang hồ. Thẩm Bạch lập tức cảm thấy có vẻ mình đã bỏ qua rất nhiều thứ.
Liễu Công Nguyên thở dài một tiếng, hẳn cũng biết Thẩm Bạch đã bỏ qua thời gian đặc sắc nhất trên giang hồ.
Đặc biệt là trong Tiểu Phàm Thiên, Trương Thừa Trinh một mình chiến với một loạt cường giả trẻ tuổi, ngưng tụ Lôi Minh Kim Đan, bước vào cảnh giới tông sư võ đạo ngay trước mặt mọi người. Chuyện này đủ cho Thiên Sư Phủ khoác loác cả mấy trăm năm.
Nếu Thẩm Bạch không có gặp chuyện bất hạnh như vậy, với thiên phú và tâm tính của hắn mặc dù không thể trở thành Trương Thừa Trinh thứ hai, nhưng chí ít cũng có thể được như bọn Sở Hưu, là một trong những người được Trương Thừa Trinh khiêu chiến.
Có điều ông trời vẫn rất công bằng, Thẩm Bạch tích lũy dày giờ bộc phát vô cùng mạnh mẽ, luyện thành Vạn Kiếm Quy Tông. Mặc dù hắn còn chưa đạt tới cảnh giới Chân Đan nhưng thực lực đã hoàn toàn sánh ngang với phần lớn võ giả Chân Đan cảnh.
Thẩm Bạch đỡ Liễu Công Nguyên về tông môn ngồi xuống. Liễu Công Nguyên thuật lại những chuyện xây ra trên giang hồ trong thời gian vừa qua, khiến thần sắc Thẩm Bạch có phần phức tạp.
Hắn và Sở Hưu có thù lớn, Sở Hưu thiếu chút nữa phế bỏ hắn.
Thế nhưng kẻ thù lớn này của mình lúc này đã khuấy động phong vân biến ảo khắp giang hồ, còn Thẩm Bạch hắn vẫn là kẻ vô danh.
Nói xong, Liễu Công Nguyên thở dài một tiếng, hỏi Thẩm Bạch: "Giờ con định làm thế nào? Con đã luyện thành Vạn Kiếm Quy Tông, có muốn tới Quan Trung Hình Đường tìm Sở Hưu báo thù không?”
Thẩm Bạch vừa định gật đầu, có điều sau đó hắn nghĩ ra gì đó, bèn trầm giọng nói: “Chuyện báo thù lúc nào cũng được, nhưng Thương Lan Kiếm Tông ta suy yếu tới nước này rồi, ngay cả hạng vô danh tiểu tốt như Từ Bắc Quy cũng dám tới cửa khiêu khích, Thương Lan Kiếm Tông ta cũng nên dương danh trên giang hồ.
Liên mình Bắc Yên đã bị hủy diệt, vậy con sẽ tới Đông Tẽ, tìm Nam Thương Hạ Hầu thị. Ngụy Quận chúng ta dẫu sao cũng từng là nước phụ thuộc của Đông Tề."
Liễu Công Nguyên vui mừng nhìn Thẩm Bạch. Thẩm Bạch nghĩ tới tông môn như vậy chứng tỏ hẳn đã trưởng thành, cho dù mình chết cũng không tiếc.
Nếu đối lại là Thẩm Bạch trước đó, chắc chắn hẳn sẽ nôn nóng tìm Sở Hưu báo thù. Còn Thẩm Bạch hiện giờ đã ngăn chặn được ý hận trong lòng, học được cách suy nghĩ cho tông môn trước. Mình cũng có thể yên tâm giao Thương Lan Kiếm Tông cho hắn rồi.
“Dìu ta lên, triệu tập các đệ tử tới đây."
Thẩm Bạch chăn chờ một chút, hẳn như đoán được điều gì, nhưng vẫn gọi tất cả các đệ tử Thương Lan Kiếm Tông tới.
Nhìn mọi người bên dưới, Liễu Công Nguyên trầm giọng nói: “Ta già rồi, không cầm nổi kiếm nữa rồi. Già tới mức khiến một tên tiểu nhân đắc chí như Từ Bắc Quy đánh tới cửa, Liễu Công Nguyên ta thẹn với tiên tổ.
Thương Lan Kiếm Tông suy yếu trong tay ta, Liễu Công Nguyên ta càng thẹn với liệt tổ liệt tông!
Nhưng, hôm nay may mà có Thẩm Bạch tham ngộ được bí pháp thần công mà tiên tổ lưu lại, giết chết kẻ địch, đủ để dẫn dắt Thương Lan Kiếm Tông ta đứng trên đỉnh Ngụy Quận lần nữa.
Cho nên từ nay trở đi, ta truyền lại chức vị cho Thẩm Bạch, không còn là chưởng môn Thương Lan nữa!"
Các đệ tử bên dưới chưa kịp phản ứng lại, chưởng môn định thoái vị ư?
Mặc dù Thẩm Bạch cũng đoán được một vài thứ, nhưng hắn vẫn không nhịn được nói: “Sư phụ..."
Liễu Công Nguyên hư nhược khoát tay, dùng giọng kiên định nói: “Tiếp kiếm!"
Thẩm Bạch chăn chừ một chút, nhưng vẫn quỳ xuống nhận lấy bội kiếm trong tay Liễu Công Nguyên.
“Thanh kiếm này tên Bạch Hồng, đứng thứ tám mươi bảy trên Danh Kiếm Phổ, là do tổ sư đời thứ sáu của Thương Lan Kiếm Tông ta tự tay rèn đúc. Bạch hồng phá lãng, thẳng tiến không lùi.
Ngày trước Bạch Hồng là thần binh, nhưng gặp chút chuyện bất hạnh mà tổn hại một phần linh tính, khiến cho nó không còn là thần binh hoàn chỉnh nữa.
Có điều binh khí trên giang hồ trước nay không nổi tiếng vì bản thân nó mà vì chủ nhân của nó.
Cho dù là Kinh Nghê của Kiếm Vương Thành, cũng chỉ dành cho chủ nhân Kiếm Vương Thành. Thắng Tà của Long Hổ Sơn, là bội kiếm của thiên sư.
Bạch Hồng trên tay ta chỉ lặng lẽ vô danh, ta hy vọng tương lai nó có thể cùng ngươi dương danh trên giang hồ!"
Thẩm Bạch gật nhẹ đầu, nhưng ngay khi hắn tiếp nhận lấy Bạch Hồng, Liễu Công Nguyên lại đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Bạch, một lưỡng cương khí tinh khiết tới cực điểm truyền vào cơ thể Thẩm Bạch.
“Sư phụ!"
Thẩm Bạch hét lớn một tiếng, nhưng Liễu Công Nguyên không hề lay động.
Đương nhiên giờ thực lực Thẩm Bạch mạnh hơn Liễu Công Nguyên. Nhưng Liễu Công Nguyên dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, lại là sư phụ Thẩm Bạch. Hắn đột nhiên làm vậy khiến Thẩm Bạch không kịp tránh né.
Chỉ trong một nháy mắt đó, Liễu Công Nguyên đã truyền hết lực lượng cuối cùng của mình vào cơ thể, Thẩm Bạch, mặc dù không thể khiến hẳn trở thành tông sư võ đạo nhưng cũng có thể tẩy rửa lực lượng trong cơ thể hẳn, khiến nội lực hẳn tinh khiết hơn nhiều.
Nhưng cũng chính vì vậy, dung mạo Liễu Công Nguyên nhanh chóng già đi. Chỉ trong chớp mắt gương mặt hẳn đã đầy những nếp nhắn, như vỏ cây khô, thân thể tỏa ra tử khí.
“Sư phụ!"
Thẩm Bạch không dám tin nhìn Liễu Công Nguyên, không hiểu vì sao hân lại làm như vậy.
Với trạng thái của Liễu Công Nguyên, chỉ cần tĩnh dưỡng chữa thương, còn sống được một thời gian nữa. Liễu Công Nguyên khoát tay, dùng giọng hư nhược nói: "Thân là võ giả, chết già trên giường mới là bi ai!
Ta không sống được nữa rồi, ngay cả lực lượng để bảo vệ con đoạn đường cuối cùng cũng chẳng còn.
Đây là món quà cuối cùng ta tặng con. Mang nó theo, bước vào giang hồ, dương danh thiên hạ, gây dựng lại uy danh của Thương Lan Kiếm Tông ta, cũng coi như Liễu Công Nguyên ta, không thẹn với các tiên tổ đời trước!"
Dứt lời, bàn tay Liễu Công Nguyên đang nắm lấy Thẩm Bạch rơi xuống, thân thể không còn hơi thở.
“Sư phụ!"
Thẩm Bạch trước nay luôn lạnh nhạt, lần đầu tiên nước mắt chảy ra. Toàn bộ đệ tử Thương Lan Kiếm Tông cũng khóc thương cho chưởng môn.
Bình tâm xét lại, cuộc đời này của Liễu Công Nguyên, lúc trẻ hoành hành vô kỵ, trung niên mạnh mế bá đạo, tới già lại ẩn nhẫn kín tiếng.
Nhưng cho tới lúc chết, mọi thứ hẳn làm vì Thương Lan Kiếm Tông đều xứng với câu nói cuối cùng trước lúc lâm chung, không then với tiên tổ!