Thủy Vô Tướng kia cũng vậy, còn bộ xương toàn thân bốc lửa hừng hực trước mắt cũng thế.
Có điều so với Thủy Vô Tướng, bộ xương khô này rõ ràng có thực lực cường đại hơn nhiều, sức chiến đấu khoảng Thiên Nhân Hợp Nhất, thêm vào nhưng sợi xích trên người, thực lực phát huy ra thậm chí đã tới đỉnh cao. của Thiên Nhân Hợp Nhất, cực kỳ khó đối phó.
Nhìn bộ xương khô toàn thân bốc lửa, Sở Hưu cũng nhíu mày nói: “Ngươi là thủ hạ của Lã Ôn Hầu, có biết 'Thủy Vô Tướng không?”
Bộ xương khô bốc lửa kia ngửa mặt lên trời cười to. một tiếng, âm thanh khàn khàn như tiếng sấm rền.
“Ngươi còn biết tên Thủy Vô Tướng kia à? Nếu ngươi đã xuất hiện ở đây chứng tỏ tên Thủy Vô Tướng ngu ngốc tự cho mình là thiên tài kia đã thất bại.
Có điều hắn thất bại cũng chẳng sao, còn ta ở đây!
Ta là chiến tướng đệ nhất dưới trướng Ôn Hầu đại nhân, Viêm Xích Tiêu. Tiểu bối, thân thể của ngươi rất thích hợp cho Ôn Hầu đại nhân. Ta không muốn làm hỏng cơ thể ngươi, mau mau bó tay chịu trói, đỡ phải chịu khổ!”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Sao các ngươi đều nói kiểu này nhỉ, chẳng lẽ bị đám người các ngươi bị trấn áp hơn vạn năm, đầu óc đều có vấn đề cả rồi à?”
“Muốn chết!”
Tên Viêm Xích Tiêu kia múa hai sợi xích sắt trên tay lên, ngọn lửa hừng hực đánh về phía Sở Hưu, uy thế vô cùng cường đại.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu đao cương tung hoành, liên tiếp chém ra, trực tiếp đánh bay sợi xích sắt kia nhưng vẫn không làm gì được đối phương.
Lúc này võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Đổng gia ở phía sau lớn tiếng hô: “Sở đại nhân, trước mắt trong số đám người chúng ta thực lực của ngài mạnh nhất. Giờ chúng ta yểm hộ ngài, tranh thủ giúp ngài tới gần quái vật kia, vậy mới có cách thay đổi cục diện này được!”
Trong số đám người này, Đổng gia có võ giả này đứng ra dẫn đầu nói vậy, những người khác cũng không có ý kiến gì. Nhưng những võ giả khác không phải người Đổng gia lại có vẻ do dự.
Quái vật kia ra tay với lực lượng cực kỳ cường đại, bị sợi xích sắt kia quét trúng không chết cũng bị thương.
Có điều giờ nếu không làm vậy, bọn họ cũng sẽ bị tên quái vật này chậm rãi làm cho hao tổn đến chết, cho nên đám người căn răng đáp ứng, phân tán sang hai bên Sở Hưu, giúp Sở Hưu ngăn cản sợi xích sắt. Còn Sở Hưu cầm ma đao trong tay, phóng thẳng tới Viêm Xích Tiêu. A Tỳ Đạo Tam Đao chém ra, ma khí ngập trời bộc phát. Ma khí đem kịt sâu thẳm trực tiếp bao phủ lấy Viêm Xích Tiêu kia.
Viêm Xích Tiêu căn bản không tránh không né, hắn cười ha hả nói: “Chút ma khí ấy mà cũng dám xưng là ma đao ư? Ngày trước ta chỉ dùng cơ thể cũng chống đỡ được bảy đòn ma đao mạnh mẽ của Thất Tuyệt Ma Tôn, tí tẹo thực lực ấy của ngươi thậm chí chẳng đủ gãi chứa cho ta!
A Tỳ Đạo Tam Đao chém lên thân thể Viêm Xích Tiêu, mặc dù đánh lui hắn vài bước nhưng chỉ lưu lại được một dấu vết mờ mờ trên bộ xương, căn bản không cách nào tạo thành thương tổn thực chất.
Viêm Xích Tiêu này trong thời đối phương là chí cường giả tu luyện công pháp luyện thể, đã sớm rèn luyện cơ thể tới mức sánh nổi thần binh. Cho dù hiện giờ cơ thể hắn đã mục nát chỉ còn lại một bộ xương, nhưng lực phòng ngự vẫn cường đại như xưa.
Sau khi thế đao của Sở Hưu thất bại, ngọn lửa quanh người Viêm Xích Tiêu ngưng tụ hóa thành một lưỡi đao. lửa chém về phía Sở Hưu, uy thế bất phàm.
Sở Hưu nhíu mày, tay niết Độc Cô Ấn, thuẫn cương khí bùng lên, bất động như sơn. Một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn lửa bay tán loạn, Sở Hưu không hề thương tổn.
Bước chân đạp xuống lao về phía trước, tay Sở Hưu niết Đại Kim Cương Luân Ấn liên tiếp đánh xuống. Từng ấn nối tiếp từng ấn, giữa ánh phật quang lóng lánh liên tiếp đánh tan ngọn lửa, từ từ tiếp cận phía sau Viêm Xích Tiêu.
'Viêm Xích Tiêu tức giận nói: “Võ công Phật tông! Ngươi lại là Ma Phật song tu!”
Sở Hưu phát hiện công pháp Phật môn có vẻ rất có tác dụng đối với đám thủ hạ của Lã Ôn Hầu.
Lúc này dưới đòn tấn công điên cuồng của Sở Hưu, Viêm Xích Tiêu cũng không cách nào điều khiển những sợi xích sắt. Hai sợi xích sắt ở chân mà hắn dùng để giam cầm mọi người đã chậm lại một chút.
Ngay lúc mọi người cho rằng lần này chắc chắn họ sẽ bắt được quái vật này, hai mắt võ giả Đổng gia vẫn luôn dẫn người yểm hộ Sở Hưu lại bừng lên ánh sáng lạnh, trường kiếm trong tay bộc phát ra ánh sáng sắc bén chói mắt, đâm thẳng tới sau lưng Sở Hưu!
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh đều bất ngờ, ngay cả người của Đổng gia cũng vậy.
Có điều trong thời khắc mấu chốt này, cương khí quanh người Sở Hưu lại bộc phát, như đã sớm tiên liệu được cảnh tượng này. Tay y niết Nội Phược Ấn, tốc độ bản thân lập tức tăng lên tới cực hạn, né sang một bên khiến nhát kiếm của võ giả Đổng gia thất bại.
Thấy Sở Hưu né tránh được trong thời khắc mấu chốt như vậy, võ giả Đổng gia lộ vẻ không thể tin nổi.
Chẳng lẽ Sở Hưu này vẫn luôn phòng bị mình hay sao? Rõ ràng mình không để lộ bất cứ sơ hở nào cơ mà, rốt cuộc hắn thấy chỗ nào không đúng?
Thật ra võ giả Đổng gia kia nghĩ sai. Không phải Sở Hưu phòng bị hắn mà là nấy giờ y chưa từng tin tưởng đám người xa lạ bọn họ.
Giờ trên giang hồ, không mấy ai khiến Sở Hưu yên tâm giao sau lưng của mình cho họ. Khi liên thủ cùng người xa lạ đối địch, Sở Hưu sẽ vô thức lưu lại hai thành thực lực để phòng ngừa đối phương.
Làm như vậy có vẻ khá đa nghi, không cách nào phát huy lực lượng bản thân tới mức lớn nhất trong chiến đấu, nhưng cũng là cách làm đảm bảo nhất, cũng như hiện tại.
Theo võ giả Đổng gia đánh lén, thế công của Sở Hưu cũng bị ngắt đứt, rốt cuộc khiến Viêm Xích Tiêu thở phào một hơi, đứng bên cạnh cười lạnh xem trò hay.
Sở Hưu bình tĩnh nhìn võ giả Đổng gia kia, thản nhiên nói: “Nói chút đi, ngươi rốt cuộc là ai? Ta với Đổng gia ngươi đâu có thù hận gì?”
Sở Hưu có thể nhận ra võ giả Đổng gia trước mắt tuyệt đối không phải Thủy Vô Tướng ngụy trang, võ công hắn sử dụng cũng là công pháp của Đổng gia.
Võ giả Đổng gia kia cười lạnh nói: “Ngươi với Đổng gia không có thù hận gì, nhưng ngươi với ta lại có thù hận! Ta tên là Đổng Tương Bình, ngươi có nghĩ tới ai không?”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Đổng Tương Nghỉ trong Giang Đông Ngũ Hiệp?”
- Đổng Tương Bình nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là hắn! Đổng Tương Nghi là đệ đệ ruột của ta, chỉ có điều †a sống từng này tuổi, không có dã tâm gì nữa rồi. Đệ đệ †a còn trẻ, nó muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế gia chủ, thế nhưng sau khi thất bại lại giận dỗi bỏ đi.
Những người khác trong Đổng gia không quan tâm tới người thất bại như nó. Chỉ có người ca ca ruột ta đây biết nó vẫn luôn ở Đông Tê, bình an vô sự, còn trở thành một trong Giang Đông Ngũ Hiệp, gây dựng được thanh danh không tệ trong giới võ lâm Đông Tề.
Vốn dĩ ta còn định tìm một cơ hội, chờ lúc tuổi tác nó lớn hơn, nghĩ thoáng hơn thì dẫn nó về. Thế nhưng ta thật sự không ngờ đệ đệ mình lại chết trong tay ngươi!”