Trong lúc loạn chiến nhất định phải nắm giữ tiết tấu của bản thân, không để cho bọn họ có thời gian suy nghĩ.
Theo bốn người Sở Hưu xuất thủ, những võ giả đại phái cùng võ giả tán tu còn lại cũng ra tay tranh đoạt.
Cảnh tượng trước mắt rối bời, đám người này không ai biết liệu trong địa cung còn có bảo vật gì khác không. Dù sao trước mắt đã có hơn mười hộp báu, lại đều được bày trước bộ xương khô này, rõ ràng đây là thứ quan trọng nhất của bộ xương khô này khi còn sống, vậy chắc chắn là trân bảo rồi.
Huống hồ không nói hộp báu, xương cốt trước mặt trông tựa hắc tinh, chứng tỏ khi còn sống người này là cường giả chí cường đứng trên đỉnh phong giang hồ, xương cốt của hắn cũng như Lưu Ly Phật Cốt của cao tăng Phật Tông sau khi viên tịch, vạn năm bất hủ, tuyệt đối là bảo vật.
Hơn nữa ngươi cầm Lưu Ly Phật Cốt của cao tăng Phật Tông còn có thể bị Đại Quang Minh Tự hay Bồ Đề Thiền Viện tới gây sự, nhưng hài cốt của võ giả ma đạo lại không cần chú ý nhiều như vậy.
Bên kia Bạch Vô Kỵ đã giao đấu cùng Lã Phụng Tiên.
Thật ra hai người đều theo con đường võ đạo giống nhau, mặc dù một dùng thương một dùng kích nhưng đều theo phong thái thế mạnh lực trầm, tiếng binh khí va chạm leng keng vang lên không ngớt, mỗi kích nếu rơi xuống người võ giả cùng giai đều sẽ khiến đối phương thịt nát xương tan.
Chỉ có điều Lã Phụng Tiên là thần lực trời sinh, nhưng Bạch Vô Kỵ cũng có công pháp truyền thừa của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, điểm này còn mạnh hơn Lã Phụng Tiên nhiều, cho nên khi vừa giao thủ ngược lại không phân ra thắng bại.
Bên phía Sở Hưu lại cảm giác thấy một chưởng của Nhiếp Đông Lưu đánh tới, hắn trực tiếp quay người, Hoàng Hôn Tế Vũ, một chém đỏ rực,đao thế mang theo vẻ thê mỹ diễm lệ nhưng lại ẩn chứa sát cơ nồng đậm.
Nhiếp Đông Lưu không dùng binh khí, đôi tay hắn đủ để khống chế càn khôn!
Hai tay múa lên, chưởng lực một âm một dương, biến hóa tựa càn khôn, không ngờ lại trực tiếp ảnh hưởng tới đao thế của Sở Hưu, cưỡng ép đánh lệch một đao của hắn đi. Chưởng lực cường đại đánh lên thân Hồng Tụ Đao, lực lượng cực lớn khiến Sở Hưu buộc phải lui lại phía sau!
Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ nghiêm nghị, hạng sáu Long Hổ Bảng, ngày trước Phong Mãn Lâu có thể cho Nhiếp Đông Lưu thứ hạng như vậy trong đó có phần do thủ đoạn bố cục của hắn nhưng cũng không thiếu đi thực lực của đối phương.
Nhiếp Đông Lưu này sợ rằng đã đạt tới Tiên Thiên cảnh đỉnh phong, không khéo còn bước một chân vào Nội Cương cảnh rồi!
Xét theo thực lực, Nhiếp Đông Lưu hiện giờ còn mạnh hơn Hứa Trọng Dương bị Sở Hưu giết chết lúc trước, Lăng Vân Càn Khôn Thủ nắm giữa càn khôn, đao thế của Sở Hưu chỉ cần bị đối phương chạm tới, vậy cho dù đao của Sở Hưu có nhanh hơn nữa cũng không thoát nổi lòng bàn tay đối phương.
Nhìn Sở Hưu đối diện, ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lóe lên một vệt sát cơ.
Võ giả tán tu trẻ tuổi thực lực mạnh như Sở Hưu, bình thường Nhiếp Đông Lưu rất muốn chiêu mộ vào tay mình, nhưng giờ nếu đã kết thù, vậy càng sớm giải quyết đối phương, mình cũng càng bớt đi phiền phức.
Vừa rồi ở ngoài Nhiếp Đông Lưu cố kỵ thanh danh cùng bảo vật trong di tích nên không ra tay, giờ Sở Hưu nay đã dám tranh đồ với hắn, vậy Nhiếp Đông Lưu đã có cái cớ cho mình.
Quan trọng nhất là Sở Hưu này đã khiến hắn cảm thấy một chút uy hiếp.
Nếu đổi lại thành bọn Nhạc Lư Xuyên có lẽ sẽ rất khinh thường Sở Hưu, cho dù thực lực Sở Hưu giờ mạnh hơn bọn họ nhưng họ vẫn sẽ cho rằng Sở Hưu chỉ xuất thân giang hồ thảo mãng, khó có thành tựu gì, càng về sau tài nguyên tu luyện càng thiếu thốn, tu hành càng chậm, chắc chắn sẽ bị bọn họ vượt qua.
Nhưng Nhiếp Đông Lưu lại không hề suy nghĩ như vậy, phụ thân hắn từng nói với hắn, vĩnh viễn không được coi thường bất cứ giang hồ thảo mãng nào.
Bất cứ đại tộc thế gia nào đếm ngược vài đời lên cũng là xuất thân giang hồ thảo mãng. Nhiếp Nhân Long hắn có thể dùng thời gian ba mươi năm từ một giang hồ thảo mãng lên thành trang chủ Tụ Nghĩa Trang chúa tể một phương danh chấn giang hồ như hiện giờ, vậy sao người khác lại không làm được?
Giang hồ này có thể xuất hiện một Nhiếp Nhân Long vậy cũng có thể xuất hiện càng nhiều Nhiếp Nhân Long!
Nhiếp Đông Lưu luôn ghi lòng tạc dạ lời dạy này của phụ thân, giờ hắn đã có cái cớ có cơ hội, hắn cũng không cần nể tình trực tiếp ra tay như điên như dại với Sở Hưu, chiêu chiêu đều là sát cơ!
Sở Hưu bị Nhiếp Đông Lưu ép cho lui lại liên tục, mắt thấy sắp tiếp cận những hộp báu kia, Sở Hưu đột nhiên không lùi mà tiến, thu đao vào vỏ, Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ thi triển ra, chộp về phía hai tay Nhiếp Đông Lưu.
Nhiếp Đông Lưu thấy vậy lập tức cười lạnh nói: “Cầm nã thủ mà ngươi tu luyện quả thật vô cùng tinh diệu, nhưng luận công phu tay không, trên giang hồ mấy người dám nói mạnh hơn Càn Khôn Lăng Vân Thủ của phụ thân ta?”
Cánh tay Nhiếp Đông Lưu run run, song chưởng ẩn chứa lực lượng càn khôn, vừa kháng cự lực lôi kéo từ Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ của Sở Hưu, vừa đánh thẳng tới ngực y!
Dùng thương tổn đổi mạng!
Cho dù Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ của Sở Hưu có thể phế bỏ một cánh tay của Nhiếp Đông Lưu, nhưng một chưởng này của hắn lại có thể trực tiếp chấn vỡ tâm mạch Sở Hưu!
Sở Hưu nhíu mày, y muốn diễn cho thật một chút, không dùng toàn lực, kết quả lại bị Nhiếp Đông Lưu ép tới góc tường.
Trong khoảng khắc này, thân hình Sở Hưu trực tiếp lui lại phía sau, lưỡi đao đảo ngược chém về phía Nhiếp Đông Lưu.
Thân hình Nhiếp Đông Lưu lại không hề lui lại, song chưởng từ vỗ hóa kẹp, trực tiếp kẹp thân Hồng Tụ Đao vào giữa hai tay mình, muốn giành lấy. Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại bùng phát một luồng sát khí và tà khí cực kỳ cường đại, lực lượng cường đại của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt bộc phát khiến Nhiếp Đông Lưu cảm thấy lực lượng trong Hồng Tụ Đao trên hai tay mình tăng vọt lên, buộc hắn phải buông đao khiến Sở Hưu lại trốn thoát.
Nhìn vết máu trên hai tay, ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lộ vẻ âm trầm, ngưng tụ tà khí cùng sát khí đả thương kẻ địch, uy năng rất giống với cương khí, võ công này thật quá tà môn.
Có điều nếu là Nội Cương cảnh tu thành cương khí, cho dù không cách nào phóng thích ra bên ngoài nhưng cũng có thể ngưng tụ trên hai tay, thoải mái kháng cự loại lực lượng này, không đến mức khiến Sở Hưu trốn thoát dễ dàng như vậy.
Ngay lúc hắn định truy kích tiếp, Sở Hưu vọt thẳng tới chỗ Lã Phụng Tiên hô lớn: “Rút lui!”
Lã Phụng Tiên đang giao chiến cùng Bạch Vô Kỵ cũng đang bị áp chế, nghe hắn nói vậy lập tức lui lại phía sau, lùi trở về giữa đám người đang loạn chiến.
Ánh mắt Nhiếp Đông Lưu thoáng hiện vẻ do dự, rốt cuộc nên theo giết Sở Hưu hay đi đoạt hộp báu?
Hộp báu màu kim quý giá nhất đang ở ngay trước mắt, còn thực lực Sở Hưu ra sao hắn cũng đã nhìn ra, mặc dù cảnh giới mình cao hơn đối phương một chút, nhưng đơn đả độc đấu muốn giết y cũng mười phần chật vật.
Lại nhìn sang đám đệ tử Tụ Nghĩa Trang mà mình mang theo, lúc này đều đã lâm vào hỗn chiến. Ngay lúc Nhiếp Đông Lưu đang do dự không biết mình có nên gọi bọn họ tới cùng vây giết Sở Hưu không, Bạch Vô Kỵ bên kia lại lao ngay về phía hộp báu!
Thấy cảnh này, Nhiếp Đông Lưu cũng chẳng do dự nữa, trực tiếp đánh về phía Bạch Vô Kỵ, hai người lập tức giao chiến.
Trong thời gian này đống hộp báu khác cũng bị đám người chia cắt, có cái bị đệ tử đại phái cầm tới tay, cũng có cái bị võ giả tán tu thu được, chỉ có hộp báu màu kim quý giá nhất là không ai cầm.
Trước đó cũng có người muốn tới lấy nhưng lại lập tức bị Nhiếp Đông Lưu cùng Bạch Vô Kỵ liên thủ đánh chết, đám người cũng học khôn, hộp báu quý giá nhất này đã được hai vị này nhìn trúng, chính là vật trong tay bọn họ, ai đụng vào nấy chết.
Lúc này Lã Phụng Tiên đứng ngoài tiếc nuối nói với Sở Hưu: “Nếu không phải cuối cùng Bạch Vô Kỵ tới, hai người chúng ta liên thủ hoàn toàn có thể thắng được Nhiếp Đông Lưu.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Không sao, chúng ta đi cướp hộp báu khác. Thấy hộp báu màu xanh trong tay võ giả kia không? Ngươi đoạt nó, ta đi đoạt bí hạp trong tay thủ hạ Nhạc Lư Xuyên. Cầm được hai hộp báu này chúng ta lập tức bỏ trốn!”
Lã Phụng Tiên sửng sốt nhưng hắn không lên tiếng hỏi vì sao mà trực tiếp ra tay cướp đoạt.
Sau chuyện ở Trần gia, mặc dù Lã Phụng Tiên bị bạn bè phản bội nhưng hắn cũng coi như kết giao được một người bạn đích thực, liên thủ với Sở Hưu là tuyệt đối đáng tin cậy, tối thiểu lúc này Sở Hưu sẽ không lừa hắn.
Lúc này Sở Hưu cũng nhìn chằm chằm vào hộp báu mà một thủ hạ của Nhạc Lư Xuyên cầm trong tay. Trong số mọi người ở đây chỉ mình y biết, trong hơn mười hộp báu ở đây, thứ quý giá nhất không phải hộp báu vẻ ngoài sang trọng bắt mắt mà Nhiếp Đông Lưu và Bạch Vô Kỵ đang tranh đoạt, mà chính là hộp báu y chuẩn bị cướp. Tiếp đó là hộp báu mà Sở Hưu chỉ cho Lã Phụng Tiên.
Ban đầu Sở Hưu ra tay cướp hộp báu màu kim chẳng qua là để xáo trộn tiết tấu đám người, khiến bọn họ lâm vào hỗn chiến.
Hơn nữa mục tiêu xuất thủ của Sở Hưu vẫn luôn là hộp báu màu kim, điều này cũng khiến người ta có ảo giác vô thức rằng hộp báu màu kim này là quý giá nhất trong đống hộp báu.
Trên thực tế cũng quả thật là vậy, những hộp báu này được xếp chỉnh tề thành một nửa vòng tròn, hộp báu màu kim kia để chính giữa, cách bộ xương kia gần nhất, xem bộ dáng dùng tài liệu cũng là tốt nhất, bình thường sẽ để những thứ quý giá nhất.
Nhưng đám người đang kịch chiến thần kinh căng thẳng lại quên mất một điều. Đó là đồ trong hộp báu trân quý đến đâu không phải do họ quyết định mà do chủ nhân hộp báu định đoạt.
Có thể có một số món đồ bọn họ cho là rác rưởi, nhưng với chủ nhân hộp báu lại là thứ quý giá nhất, được đặt trong hộp báu kiên cố nhất, bảo đảm nhất!