Đối phó với những thế lực võ lâm, đã có đám tông môn thế gia Kiến Châu Phủ cùng thủ hạ Sở Hưu xuất thủ.
Mà chỉ cần đường khẩu tuần sát sứ ra mặt ngăn cản, thủ hạ của Sở Hưu sẽ lấy thân phận Tập Hình Ti ra.
Không thể không nói thân phận Tập Hình Ti quả thật rất có tác dụng, tối thiểu là về mặt quy củ. Mặc dù ai cũng hiểu Sở Hưu đang cố ý kiếm chuyện vươn tay ra ngoài, nhưng giờ lại phù hợp với quy củ.
Cho nên sau khi xảy ra chuyện như vậy, Khương Đào Nhiên phát tin cho những tuần sát sứ, chuẩn bị thương lượng đối sách.
Trong phòng nghị sự Thần Châu Phủ, Phương Hoa, Tư Đồ Hành, Khương Đào Nhiên, Vệ Trường Lăng cùng Dương Lăng, năm người đều đã tề tụ.
Tư Đồ Hành hừ lạnh nói: “Vô pháp vô thiên! Đúng là vô pháp vô thiên! Sở Hưu tưởng mình là ai chứ? Tưởng có chút danh tiếng bên ngoài, lập được chút công lao ở chỗ đường chủ thì có thể không kiêng nể gì ai à?”
Trong này Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa là phẫn nộ nhất.
Xét theo thực lực, bọn họ là Ngũ Khí Triều Nguyên, mạnh hơn Sở Hưu.
Xét theo thâm niên, bọn họ cũng là người sống lâu năm tại Quan Trung Hình Đường, thậm chí thời gian ở Quan Tây có thể so với Ngụy Cửu Đoan.
Trước đó Sở Hưu lập công cho Quan Trung Hình Đường, bọn họ đối đãi với Sở Hưu cũng cực kỳ khách khí, nào ngờ Sở Hưu lại được nước lấn tới, vươn tay xa như vậy, đã thò tới tận cửa nhà bọn họ.
Vệ Trường Lăng ngồi bên cạnh cười lạnh nói: “Tên Sở Hưu kia là kẻ lòng tham không đáy, tham lam vô độ!
Giờ hắn mới chỉ là tuần sát sứ, mới lập được chút công lao mà đã phách lối như vậy, nếu căn cơ của hắn tại Quan Tây sâu thêm một chút, khéo còn cưỡi lên cổ chúng ta!”
Lúc này Vệ Trường Lăng lại âm thầm khoái trá, lần trước hắn bị Sở Hưu sỉ nhục ngay trước cửa, những người này không ai ra tay giúp hắn, ai nấy im lặng đứng nhìn.
Giờ thì hay rồi, Sở Hưu kia cũng ức hiếp tới đầu các ngươi, lần này ta muốn xem xem các ngươi làm sao?
Khương Đào Nhiên hừ lạnh một tiếng nói: “Giờ Sở Hưu làm gì cũng đã làm rồi, ngồi đấy mắng chửi thì ích gì?
Quan trọng là trên người hắn có thân phận Tập Hình Ti, nếu chúng ta động thủ ngược lại thành chúng ta không tuân theo quy củ.”
Nói đến đây bọn Khương Đào Nhiên cùng cảm thấy bực bội.
Rõ ràng là Sở Hưu phá hỏng quy củ, vươn tay xa như vậy, nhưng kết quả bọn họ lại không thể động thủ.
Một số lúc, ngay những tuần sát sứ như bọn họ cũng không nhịn được thầm lên án quy củ của Quan Trung Hình Đường.
Tất cả mọi người đều là người của Quan Trung Hình Đường, thực lực cũng giống nhau, vì sao địa vị Tập Hình Ti lại cao hơn bọn họ nửa cấp? Đãi ngộ cũng tốt hơn?
Đương nhiên bọn họ không để ý tới một điểm, Tập Hình Ti làm những việc giết người, còn bọn họ ngày thường chỉ phụ trách ổn định thế lực trong khu vực mình quản lý là được.
Lúc này Phương Hoa lại đột nhiên đưa mắt sang Dương Lăng ở bên cạnh không lên tiếng, nói: “Dương Lăng, giờ ngươi ta đều là tuần sát sứ, Sở Hưu động tới lợi ích của tất cả chúng ta. Ngươi là nghĩa tử của Ngụy đại nhân, chẳng bằng ngươi đem chuyện này tố cáo lên Ngụy đại nhân, để ngài ấy trừng phạt Sở Hưu. Sao nào?”
Dương Lăng nghe vậy cười lạnh trong lòng, lão già Phương Hoa này coi mình là ngu chắc, định dụ mình đi đầu à?
Đừng nói hắn sẽ không tới tố cáo lên Ngụy Cửu Đoan, mỗi câu nói của bọn họ ở đây hôm nay, sau này Dương Lăng đều sẽ ghi chép lại, cho người đưa tới cho Sở Hưu.
Đối diện với ánh mắt mọi người, Dương Lăng bất đắc dĩ nhún vai nói: “Chư vị, đừng nhìn ta như vậy, chẳng lẽ các ngươi còn không hiểu tính cách nghĩa phụ hay sao? Nếu Sở Hưu động tới lợi ích của nghĩa phụ đại nhân, vậy chắc chắn nghĩa phụ đại nhân sẽ xử lý chuyện này.
Nhưng giờ chỉ là chuyện nội bộ giữa các tuần sát sứ chúng ta, các ngươi nghĩ nghĩa phụ đại nhân sẽ đứng về bên chúng ta hay sao?
Hơn nữa Sở Hưu vừa tranh thủ được thanh danh cho Quan Trung Hình Đường chúng ta trên giang hồ, coi như đang có thế lớn. Hiện giờ cho dù là nghĩa phụ đại nhân cũng không muốn đắc tội với Sở Hưu.
Các ngươi cũng thấy chuyện của Vệ đại nhân ở cửa phân bộ Hình Đường rồi đấy, nghĩa phụ đại nhân đâu có ra tay? Ông ấy thậm chí không buồn lộ mặt.
Ta không muốn tới chịu tội ở chỗ nghĩa phụ đại nhân, các ngươi ai muốn đi xin cứ tự nhiên, dẫu sao ta cũng không đi.”
Nói xong Dương Lăng trực tiếp khoanh tay, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.
Vệ Trường Lăng bên kia sắc mặt đen kịt, trong đời hắn chuyện mất mặt nhất chính là bị Sở Hưu sỉ nhục ngay trước mắt mọi người, giờ Dương Lăng lại lôi ra nhắc lại một lần nữa ngay trước mặt hắn.
Phương Hoa cau mày nói: “Cái này không được, cái kia cũng không được. Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể để mặc Sở Hưu động chạm tới lợi ích của chúng ta hay sao?”
Khương Đào Nhiên bên cạnh cắn răng nói: “Đương nhiên không thể rồi! Cho dù Ngụy Cửu Đoan đại nhân cũng phải làm theo quy củ cơ mà, Sở Hưu hắn là cái gì mà đòi làm vậy? Mọi người cùng tới Kiến Châu Phủ, cùng lắm thì làm lớn chuyện lên. Ta muốn xem xem sau khi làm lớn chuyện Ngụy đại nhân có chịu quản hay không!”
Mọi người xung quanh đều gật nhẹ đầu, chuyện tới nước này chỉ có thể làm như vậy.
Dương Lăng cũng gật đầu, có điều trong mắt lại lóe lên ánh sáng lạ.
Sau khi mọi người trở về, hắn lập tức viết lại những lời mọi người nói không sót một chữ, cho người nhanh chóng mang tới Kiến Châu Phủ.
Không nói tới chuyện hắn còn có nhược điểm trong tay Sở Hưu, giờ hắn cũng đã thấy rõ, theo sau Sở Hưu rõ ràng là có tiền đồ hơn đi theo Ngụy Cửu Đoan.
Ngụy Cửu Đoan đã già, sau khi hắn về hưu người đi trà cũng lạnh, hắn còn làm lợi được gì cho mình? Ngược lại Sở Hưu hiện tại đang như mặt trời giữa trưa.
Quan Trung Hình Đường xem năng lực, xem thâm niên công trạng, nhưng quan trọng nhất vẫn là xem thực lực.
Giờ Sở Hưu đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, tương lai y có thể đi tới nước nào?
Dù sao theo Dương Lăng, thành tựu của Sở Hưu trong tương lai chắc chắn hơn xa Ngụy Cửu Đoan, cũng vượt xa tất cả mọi người ở đây. Đã như vậy, hắn cũng toàn tâm toàn ý đứng về phía Sở Hưu, việc gì phải đi chung với đám người tầm nhìn hạn hẹp kia?
Trong Kiến Châu Phủ, Sở Hưu nhanh chóng nhận được tin tức Dương Lăng đưa tới, y mỉm cười, trực tiếp vận chân khí chấn nát bức mật thư kia.
Phản ứng của đám người này hầu như đều trong dự liệu của y, mặc dù ai cũng phẫn nộ nhưng đều không muốn vạch mặt với y. Nếu đã vậy, sau cũng dễ làm hơn nhiều.
Hôm sau, năm người Khương Đào Nhiên khí thế hung hăng tìm tới cửa, khiến các bộ đầu giang hồ canh gác ngoài cửa đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ đều run rẩy.
Sở Hưu cười lớn bước ra nói: “Chư vị bận rộn như vậy, hôm nay sao lại có thời gian tới Kiến Châu Phủ ta?”
Khương Đào Nhiên lạnh lùng nói: “Vì sao chúng ta tới đây chẳng lẽ Sở Hưu ngươi còn không rõ ư? Ngươi vươn tay xa như vậy rõ ràng đã phá hỏng quy củ của Quan Trung Hình Đường chúng ta!”
Sở Hưu khoát tay áo nói: “Khương đại nhân không cần gấp, đi vào rồi nói, đứng ngoài cửa như vậy cho người ta nhìn, rõ là mất thân phận.”
Đám người Khương Đào Nhiên thấy bộ dáng lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra của Sở Hưu, ai nấy âm thầm tức tối. Chỉ có điều bọn họ cũng không muốn vạch mặt cùng Sở Hưu tại đây, cho nên cũng không nói gì thêm.
Mời mọi người vào một gian phòng xong, Sở Hưu mới chậm rãi lệnh cho thủ hạ dâng trà, nhấp một ngụm rồi lại chậm rãi nói: “Chư vị, do ta làm cho những thế gia Kiến Châu Phủ tới những châu phủ khác đoạt mối làm ăn, mới khiến các vị nổi giận?”
Phương Hoa bên cạnh hừ lạnh nói: “Ngươi còn biết vậy à? Sở Hưu, từ khi ngươi bước vào Quan Tây tới giờ ta không trêu không chọc gì ngươi, giờ ngươi lại vươn tay xa như vậy động tới lợi ích của chúng ta, ngươi làm vậy là sao? Tưởng lập được công lao cho Quan Trung Hình Đường, tạo được chút ấn tượng chỗ đường chủ là có thể vô pháp vô thiên à?”
Sở Hưu liếc sang Vệ Trường Lăng, thản nhiên đáp: “Ta không có ý đó, có điều Phương đại nhân, ngươi chắc cũng biết trên thế gian này vốn không có gì là công bằng tuyệt đối.
Ngươi cũng đã nói Sở Hưu ta chém giết bên ngoài lập được công lao cho Quan Trung Hình Đường, kết quả có người cướp mất thứ vốn nên thuộc về ta, ngươi nói xem ta nên tìm ai nói lý đây?”
Vệ Trường Lăng sắc mặt tối đen, Sở Hưu nói vậy rõ ràng là đang chỉ hắn. Những lời này khiến Vệ Trường Lăng hừ lạnh một tiếng, vỗ lên bàn cái rầm nói: “Sở Hưu! Chuyện ủy nhiệm ta làm tuần sát sứ là mệnh lệnh của Ngụy đại nhân, nếu ngươi không phục cứ tới tìm Ngụy đại nhân mà nói lý, ám chỉ ta làm quái gì?”
Sở Hưu lạnh lùng nhìn Vệ Trường Lăng, hai mắt như vực sâu, lập tức thi triển Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, lôi kéo tinh thần lực vào trong đó!
Với thực lực hiện tại của Vệ Trường Lăng căn bản không cách nào ngăn cản Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu. Lúc này trong đầu hắn có vô số ác quỷ lao về phía mình, cắn xé thân thể hắn. Cảm giác đau đớn chân thực tới cực hạn khiến Vệ Trường Lăng không khỏi rên lên một tiếng, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Giờ đang là bọn Khương Đào Nhiên liên thủ uy hiếp Sở Hưu, bọn họ đương nhiên không thể để mặc Sở Hưu lớn lối như vậy.
Phương Hoa cùng Tư Đồ Hành thực lực mạnh nhất lập tức bộc phát cương khí hùng hồn của bản thân, quát lớn với Sở Hưu: “Sở Hưu! Ngươi định làm gì? Nếu ngươi định động thủ chúng ta cũng nguyện nghênh tiếp!”
Hai người bộc phát cương khí, nếu Sở Hưu không dừng tay, hai người bọn họ chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản.
Thấy hai người nhúng tay Sở Hưu mới thu hồi Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của mình, nhưng lúc này Vệ Trường Lăng đã như vớt từ trong nước lên, đầu đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn Sở Hưu vô cùng sợ hãi.
Lần trước hắn trúng Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu, bị đánh hộc máu, đã biết mình không phải đối thủ của Sở Hưu, giao thủ chính diện chắc không cản được vài chiêu của Sở Hưu.
Nhưng giờ hắn mới biết, lần trước hắn vẫn đánh giá cao bản thân, giao thủ chính diện thậm chí hắn không đỡ nổi một chiêu của Sở Hưu!
Sở Hưu chậm rãi nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi mới nói: “Ta không muốn động thủ, chỉ muốn dạy cho tên ngu ngốc này chút đạo lý, cho hắn biết thế nào là kính sợ!
Đừng tưởng ngươi ta đều là tuần sát sứ thì ngươi có tư cách bằng vai phải vế với ta. Ngày trước trong Thần Binh Đại Hội ta giết không chỉ một hai kẻ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh. Loại thực lực như ngươi cũng dám vỗ bàn lớn tiếng với ta, ngươi xứng sao?”