Hơn nữa giết Sở Hưu, đoạt lấy đạo uẩn, hắn cũng có cơ hội tương lai vượt qua Phương Thất Thiếu!
Có điều tuy lúc này trong lòng Lâm Khai Vân đã bị ghen tị phủ đầy, nhưng hẳn lại biết chỉ dùng sức mình mình không giết nổi Sở Hưu, bị giết ngược lại còn tạm.
Cho nên Lâm Khai Vân lại chạy sang một bên, nơi đó có một nhóm người đang quan chiến. Những người này chính là võ giả Thương Lan Kiếm Tông tiến vào Tiểu Phàm Thiên sớm nhất, do đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông là Đậu Quảng Thần dẫn đầu.
Lúc trước Liễu Công Nguyên ngăn cản Đậu Quảng Thần dẫn người tiến vào là vì hẳn biết nguy hiểm trong Tiểu Phàm Thiên.
Thế nhưng Đậu Quảng Thần vì muốn chiếm trước tiên cơ lại không lựa chọn nghe theo Liễu Công Nguyên, kiên trì muốn dẫn người tiến vào Tiểu Phàm Thiên, song kết cục hết sức thê thảm.
Mấy ngày qua, Đậu Quảng Thần mang theo những đệ tử Thương Lan Kiếm Tông thăm dò di tích, kết quả những đệ tử khác thực lực quá yếu, thậm chí ngay cả hẳn cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ, khiến cho phân nửa võ giả Thương Lan Kiếm Tông mất mạng.
Đậu Quảng Thần nhận được giáo huấn bèn dẫn theo đệ tử an tâm hái thuốc, tìm được thì trực tiếp nuốt luôn trong Tiểu Phàm Thiên, coi như bế quan tu luyện là được.
Thế nhưng ông trời có vẻ muốn đi ngược lại với Đậu Quảng Thần. Dọc con đường này Đậu Quảng Thần không chủ động trêu chọc những người khác, nhưng lại có nhiều người nhìn hẳn ngứa mắt, nhất quyết muốn gây sự. Mấy ngày qua đi, Đậu Quảng Thần đã cảm thấy mình như già đi mười tuổi, trong lòng cũng dâng lên cảm giác hối hận
Lâm Khai Vân biết lực lượng của mình không đủ, nhưng đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông Đậu Quảng Thần thực lực không kém.
Hắn mau chóng đi ới bên cạnh Đậu Quảng Thần, chắp tay một cái rồi nói: "Đậu huynh có nhận ra ta không?”
Thật ra xét theo bối phận Đậu Quảng Thần cao hơn Lâm Khai Vân một lứa. Có điều Lâm Khai Vân không thể gọi hẳn là tiền bối được, nếu gọi vậy địa vị hai bên sẽ bất đồng.
Đậu Quảng Thần cau mày nói: “Lâm Khai Vân của Kiếm Vương Thành? Ngươi định làm gì?”
Lâm Khai Vân dù sao cũng từng là võ giả đứng trong hai mươi hạng đầu trên
Long Hổ Bảng, cũng có chút danh tiêng trên giang hồ, cho nên lúc này Đậu Quảng Thần lập tức nhận ra.
Thời gian không nhiều, Lâm Khai Vân cũng không nói nhằm với Đậu Quảng Thần mà trực tiếp đi vào vấn đề: “Đậu huynh, ta cũng biết ân oán giữa Thương Lan Kiếm Tông các ngươi cùng Sở Hưu. Giờ ngươi cũng hấy thực lực Sở Hưu kia rồi đấy, nếu hôm nay không diệt trừ hắn, tương lai người này chắc chắn sẽ diệt Thương Lan Kiếm Tông ngươi!
Giờ Sở Hưu vừa giao chiến với Tông Huyền, bản thân đã tiêu hao quá độ, hơn nữa lúc này Quan Tư Vũ không ở bên cạnh hẳn. Giờ là lúc Sở Hưu suy yếu nhất, hai ta liên thủ giết chết hẳn, báo mối hận trong lòng. Ngươi thấy sao?”
Đậu Quảng Thần nghe vậy lập tức giật mình, vội vàng nói: “Ngươi điên rồi? Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, ngươi cũng thấy uy thế của tên Sở Hưu kia rõi đấy. Chỉ với thực lực của ngươi với ta mà cũng đòi hôi của lúc cháy nhà ư? Đây rõ rằng là tự tìm đường chết!”
Mặc dù Sở Hưu là kẻ địch nhưng Đậu Quảng Thần không thể phủ nhận thực lực của Sở Hưu, trong cùng cấp bậc Sở Hưu đã gần tiếp cận trạng thái đỉnh phong. Một đòn tiện tay của y e là Đậu Quảng Thần không cản nổi.
Giờ những người có tư cách làm đối thủ của Sở. Hưu chỉ có những tuấn kiệt trẻ tuổi tích lũy cực mạnh trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cùng một số tông sư võ đạo thế hệ trước.
Mặc dù Đậu Quảng Thần không muốn thừa nhận, nhưng hiện giờ hắn và Sở Hưu quả thật đã là người của hai thế giới.
Đậu Quảng Thần không phải kẻ ngốc, đúng là hẳn có thù với Sở Hưu, toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông đều có thù với Sở Hưu, nhưng chuyện này không nghĩa là hắn sẽ mù quáng chịu chết.
Ánh mắt Lâm Khai Vân lộ vẻ lạnh lùng nói: “Chút thực lực đó của chúng ta không đủ, có điều ta là đệ tử chân truyền của Kiếm Vương Thành, lần này tới Tiểu Phàm Thiên, trên người ta sao không có chút đồ chuẩn bị trước chứ?
Ta mang theo bí bảo của Kiếm Vương Thành, Tích Huyết Kiếm đến đây, thứ này thấy máu đoạt hồn, là hung binh nhất dắng. Mỗi lăn vận dụng nó đều phải hao phí đại lượng tinh huyết, chỉ có thể dùng làm thủ đoạn liều mạng, còn lại không hề có khuyết điểm gì.
Thực lực ta không đủ, vận dụng Tích Huyết Kiếm khó lòng phát huy ra lực lượng chân chính. Đậu huynh, ngươi là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, lực lượng khí huyết toàn bộ bộc phát đủ để phát huy tám thành uy năng của Tích Huyết Kiếm này, thậm chí đã uy hiếp được tới tông sư võ đạo yếu một chút
Nếu là Sở Hưu trong thời kỳ toàn thịnh, Tích Huyết Kiếm này không mấy hiệu quả đối với hẳn, nhưng giờ lực lượng của hẳn đã hao hết, do ngươi cung cấp lực lượng khí huyết, ta điều khiển Tịch Huyết Kiếm, vận dụng kiếm quyết, chắc chắn có thể giết chết Sở Hưu!"
Thấy Đậu Quảng Thần còn do dự, Lâm Khai Vân vội vàng khuyên nhủ: “Đậu huynh! Huynh nghĩ kỹ đi, đây là cơ hội duy nhất của ngươi đấy! Mất đi cơ hội này, đừng nói ngươi muốn giết Sở Hưu, cho dù tông chủ Liễu Công Nguyên của Thương Lan Kiếm Tông các ngươi tới cũng đừng hòng giết được Sở Hưu
Sở Hưu tiềm lực kinh người, hẳn sẽ cảng ngày càng mạnh, càng lúc càng khiến các ngươi tuyệt vọng!
Nếu Đậu huynh ngươi thật sự không để ý tới an nguy của Thương Lan Kiếm Tông, vậy coi như ta không nói gì đi, tự ta đi đối phó với hẳn là được!”
Ngươi cũng không cần lo chuyện ta gạt ngươi: Nếu không có nằm chắc nhất định, ngươi nghĩ ta sẽ ra tay ư?”
Lâm Khai Vân nói nhiều như vậy nhưng Đậu Quảng Thần vẫn không phản ứng
Điều thật sự khiến Đậu Quảng Thần âm thầm rung động là câu nói an nguy của Thương Lan Kiếm Tông kia.
Đậu Quảng Thần do Liễu Công Nguyên nuôi lớn, hắn trưởng thành trong Thương Lan Kiếm Tông, đối với hắn mà nói, Thương Lan Kiếm Tông là nhà của hắn.
Lúc trước Liễu Công Nguyên quyết định toàn lực bồi dưỡng Thẩm Bạch chứ không phải đại đệ tử là hẳn, nếu nói Đậu Quảng Thần không thấy ghen tị hay không cam lòng gì, vậy chỉ là lời nói dối mà thôi.
Có điều vì tương lai của Thương Lan Kiếm Tông, vì lợi ích của Thương Lan Kiếm Tông, Đậu Quảng Thần cam tâm tình nguyện chịu thiệt, cam tâm tình nguyện giả bộ làm người xấu trước mặt Thẩm Bạch, gây áp lực với hắn.
Hắn chết không sao, nhưng thứ Đậu Quảng Thần thật sự lo lắng lại là tương lai của Thương Lan Kiếm Tông.
Mặc dù Liễu Công Nguyên nói Thẩm Bạch còn chưa phế, hẳn còn đang bế quan, chỉ căn hẳn có thế xuất quan thuận lời chắc chẩn sẽ một bước tới trời.
Đậu Quảng Thần cũng từng nghe về truyền thuyết liên quan tới sau núi Thương Lan Kiếm Tông
Đã nhiều năm như vậy, hẳn chưa từng nghe nói có tiên tổ nào của Thương Lan Kiếm Tông bế sinh tử quan xong có thể xuất quan thành công, một bước lên trời.
Không phải Đậu Quảng Thăn không tin Thẩm Bạch, mà là xác suất này thật sự quá thấp.
Lúc này Đậu Quảng Thần trơ mắt nhìn Sở Hưu giương oai trước mặt đông đảo cao thủ, thậm chí còn chiến thẳng Tông Huyền. Tất cả đều khiến Đậu Quảng Thần cảm thấy uy hiếp.