Bọn họ có một điểm chung, đó là đều nhận được ân huệ của Giang Đông Ngũ Hiệp, đồng thời cũng rất tức tối trước chuyện Giang Đông Ngũ Hiệp bị giết, cũng là người mắng chửi Sở Hưu nhiều nhất.
Khi biết Hạ Hầu Vô Giang tìm bọn họ, những người này đều ngây ngốc không hiểu gì, không biết vì sao tuấn kiệt trẻ tuổi nổi danh nhất Hạ Hầu thị lại tới tìm mình.
Có điều mặc dù bọn họ không biết nhưng trên một mẫu ba phần đất Đông Tề, không ai dám không nể mặt Hạ Hầu thị, cho nên sau khi nhận được lời mời của Hạ Hầu Vô Giang, bọn họ lập tức lên đường tới Hạ Hầu thị.
Trong một gian phòng tiếp khách của Hạ Hầu thị, mười mấy người ngồi trong sảnh, hai mặt nhìn nhau.
Một võ giả trong đó đứng ra hỏi: “Lâm lão gia tử, Diêu đại hiệp, trong mọi người thanh danh hai vị lớn nhất, có biết Hạ Hầu Vô Giang mời chúng ta tới có chuyện gì không?”
Hai người được hỏi, một người là một ông lão khoảng sáu bảy mươi tuổi, chính là gia chủ của Lâm gia trang tại Giang Đông, Lâm Nam Nghiệp, mặc dù thực lực không quá mạnh chỉ có Ngũ Khí Triều Nguyên nhưng danh tiếng trên đất Quan Đông lại không nhỏ. Một số võ giả tán tu nếu gặp khó khăn gì chỉ cần tới Lâm gia trang, nêu Lâm Nam Nghiệp giúp được hắn chắc chắn không chối từ.
Hơn nữa nếu các võ giả tiểu bối trẻ tuổi gặp khó khăn gì về mặt tu luyện, muốn nhờ Lâm Nam Nghiệp giải thích, hắn cũng sẽ giải đáp tỉ mỉ, không hề giữ lại, cho nên thanh danh của Lâm Nam Nghiệp tại Giang Đông cũng không tệ.
Còn vị Diêu đại hiệp kia lại là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, tên là Diêu Nhạc Sơn, danh hiệu Trảm Tà Đao, cũng có thực lực cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
Người này là tán tu, du lịch khắp nơi trên Đông Tề, cũng làm không ít chuyện hiệp nghĩa. Tuy danh tiếng không lớn như Giang Đông Ngũ Hiệp nhưng trong số những người ở đây thanh danh của hắn là lớn nhất.
Lâm Nam Nghiệp lắc đầu nói: “Lão hủ cũng không biết nguyên nhân.”
Diêu Nhạc Sơn lại nói: “Nếu Hạ Hầu công tử đã mời chúng ta tới vậy chắc chắn có nguyên nhân, đường đường Hạ Hầu thị một trong Cửu Đại Thế Gia chắc chắn sẽ không nhàn rỗi đến mức đi hại chúng ta. Nếu Hạ Hầu thị muốn gây bất lợi cho chúng ta cũng chỉ cần một câu mà thôi.”
Diêu Nhạc Sơn vừa dứt lời đã nghe giọng nói của Hạ Hầu Vô Giang vang lên: “Diêu đại hiệp nói không sai, lần này ta tìm mọi người tới không phải muốn hại mọi người.”
Hạ Hầu Vô Giang đẩy cửa bước vào, những người khác lập tức đứng lên, cung kính chắp tay nói: “Ra mắt Hạ Hầu công tử.”
Trong số những người ở đây có võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên mạnh hơn Hạ Hầu Vô Giang, cũng có danh túc giang hồ lớn tuổi hơn Hạ Hầu Vô Giang nhiều như Lâm Nam Nghiệp. Có điều tất cả bọn họ đều cực kỳ cung kính với Hạ Hầu Vô Giang.
Nam Thương Hạ Hầu thị một trong Cửu Đại Thế Gia, đang như mặt trời ban trưa, đáng để bọn họ cung kính như vậy. Cho dù Hạ Hầu Vô Giang chỉ là thế hệ trẻ của Hạ Hầu thị cũng có thực lực để bọn họ cung kính.
Hạ Hầu Vô Giang khoát tay một cái nói: “Mời chư vị ngồi, ta tin rằng mọi người ngồi đây cũng đang nghi hoặc không biết ta mời mọi người tới đây có chuyện gì. Thật ra ta chỉ cần nhắc tới một cái tên là chư vị đều hiểu.”
Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Hạ Hầu Vô Giang thản nhiên nhả ra hai chữ: “Sở Hưu!”
Nghe tới cái tên này, mọi người xung quanh như bùng nổ, đồng loạt tức giận mắng.
“Hóa ra là tên ác đồ này!”
Diêu Nhạc Sơn sắc mặt bi phẫn nói: “Ta cùng Trình huynh tương giao tâm đầu ý hợp, một năm trước chúng ta còn uống rượu tỉ thí giao lưu, nào ngờ giờ đã là thiên nhân vĩnh biệt!”
Lâm Nam Nghiệp cũng thở dài nói: “Ngày xưa cháu ta ngang bướng, không ngờ lại rơi vào tay đám trộm cướp, lão hủ không dám dùng sức với chúng, là Giang Đông Ngũ Hiệp xuất thủ giết chết tên trộm cướp kia, cứu cháu trai ta về. Sau đó lão hủ muốn cảm tạ nhưng Giang Đông Ngũ Hiệp không nhận tới một đồng tiền.
Năm người bọn họ đều là người tốt, là niềm kiêu hãnh của võ lâm Giang Đông quận, là tuấn kiệt của Chính đạo võ lâm Đông Tề. Nếu cho bọn họ thời gian, không khéo Đông Tề ta sẽ có một Tụ Nghĩa Trang.
Chỉ tiếc giờ bọn họ đều chết trên tay tên hung đồ Sở Hưu kia, còn mang danh bao che trọng phạm.”
Mọi người xung quanh cũng bi phẫn lên án Sở Hưu.
Những người bọn họ đều có chung một đặc điểm, đều là hảo hữu của Giang Đông Ngũ Hiệp hoặc từng nhận ân huệ của họ.
Cho nên sau khi Giang Đông Ngũ Hiệp chết, bọn họ là người lên tiếng kịch liệt nhất, không ngừng mắng chửi Sở Hưu, kêu oan cho Giang Đông Ngũ Hiệp vân vân.
Khóe miệng Hạ Hầu Vô Giang nhếch lên thành một nụ cười nói: “Chư vị, ta cũng thấy như các vị. Tên Sở Hưu này trời sinh tính tình hung ác tham lam, có trời mới biết vì sao hắn muốn giết Giang Đông Ngũ Hiệp. Có điều chuyện này chắc chắn không chỉ là họ bao che cho Thu Đông Mậu, cái cớ vụng về như vậy có là kẻ ngu cũng chẳng tin nổi.
Nói thật thì ta cũng có thù oán với tên Sở Hưu kia. Giang Đông Ngũ Hiệp lại là những người bản công tử ta luôn bái phục, cho nên hôm nay ta mời chư vị tới đây là muốn bàn bạc một chút, nên đối phó với tên Sở Hưu này ra sao? Tốt nhất là để hắn nằm lại tại Đông Tề này luôn đi!”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lại im lặng, ai nấy nhìn nhau, không còn lên tiếng.
Ý tứ của Hạ Hầu Vô Giang rất rõ ràng, hắn muốn giết Sở Hưu!
Thực ra bọn họ cũng có suy nghĩ này, nhưng lại không ai đi làm. Đừng nhìn bọn họ mắng chửi kịch liệt như vậy, ai nấy giống như hận chỉ muốn róc xương lột da Sở Hưu, nếu bảo bọn họ ra tay thật, bất luận Lâm Nam Nghiệp hay Diêu Nhạc Sơn đều sẽ rụt đầu lại.
Đúng là bọn họ đã nhận ân huệ của Giang Đông Ngũ Hiệp, cũng có quan hệ tốt với Giang Đông Ngũ Hiệp, nhưng những thứ đó không đủ để bọn họ tới liều mạng với Sở Hưu. Dù sao ân tình còn chưa lớn tới mức đó.
Sau khi Sở Hưu giết chết Trình Bất Húy, mọi người đã thừa nhận thực lực của y, Sở Hưu đích thực xứng đáng với thứ hạng trên Long Hổ Bảng, lấy cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh giết chết Ngũ Khí Triều Nguyên cũng không phải việc khó khăn gì.
Dưới tiền đề như vậy, ai dám đi chịu chết?
Dù sao trong những người nhận ân huệ của Giang Đông Ngũ Hiệp hay giao hảo với họ, mạnh nhất cũng chỉ là võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên như Diêu Nhạc Sơn, thực lực không khéo còn chẳng bằng Trình Bất Húy.
Ngay cả Trình Bất Húy cũng chết trong tay Sở Hưu, bọn họ nhảy ra có khác gì chịu chết?
Hơn nữa do dù có kẻ thật sự không sợ chết, có nắm chắc giết chết được Sở Hưu, bọn họ cũng không dám giết.
Thân phận của Sở Hưu là gì? Hắn không phải võ giả tán tu mà là tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường, võ giả kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường, là gương mặt đại diện cho Quan Trung Hình Đường.
Nếu bọn họ giết Sở Hưu, Quan Trung Hình Đường chắc chắn sẽ rất tức giận, bọn họ cũng chỉ có đường lưu vong giang hồ.
Hơn nữa phải biết Quan Trung Hình Đường am hiểu nhất là truy xét hung thủ tra tìm vết tích, trong tay Quan Trung Hình Đường, bọn họ muốn trốn cũng khó.
Cho nên đối với bọn Lâm Nam Nghiệp, mắng Sở Hưu thì được, kêu oan cho Giang Đông Ngũ Hiệp trong chỗ đông người cũng được. Nhưng nếu thật sự bảo họ nhảy ra liều mạng với Sở Hưu, bọn họ lại không có lá gan đó.
Thấy bộ dáng mọi người như vậy, Hạ Hầu Vô Giang không khỏi cười lạnh trong lòng. Đám người này cả ngày kêu la đạo nghĩa trung thành các loại, lúc xảy ra chuyện cần liều mạng chẳng phải toàn rụt cổ về à?
Lâm Nam Nghiệp thận trọng chắp tay với Hạ Hầu Vô Giang nói: “Hạ Hầu công tử, chúng ta đương nhiên muốn tìm Sở Hưu báo thù, nhưng sau lưng Sở Hưu là Quan Trung Hình Đường, động tới hắn chúng ta cũng sẽ bị Quan Trung Hình Đường trả thù.
Lão hủ tuổi tác đã cao, không sợ liều mạng già này với Sở Hưu báo đáp ân tình của Giang Đông Ngũ Hiệp. Nhưng lão hủ lại là người có gia nghiệp, không phải lẻ loi một mình. Nếu chọc giận Quan Trung Hình Đường, liên lụy tới Lâm gia trang ta thì sao?”
Nghe Lâm Nam Nghiệp nói vậy, Diêu Nhạc Sơn lại thầm mắng lão hồ ly này quả nhiên nói năng nham hiểm.
Lâm Nam Nghiệp ngươi có gia có nghiệp, vậy Diêu Nhạc Sơn ta lẻ loi một mình thì nên đi liều mạng với Sở Hưu hay sao?
Có điều không đợi Diêu Nhạc Sơn nói gì, Hạ Hầu Vô Giang đã vung tay lên nói: “Chư vị, các ngươi yên tâm, ta không muốn các người liều mạng với Sở Hưu như vậy, ta chỉ muốn các ngươi làm người dẫn đầu, khiến tất cả võ giả tại Đông Tề đều tới gây sự với Sở Hưu!”
Lâm Nam Nghiệp cau mày nói: “Hạ Hầu công tử có ý gì?”
Hạ Hầu Vô Giang thản nhiên đáp: “Lần này Sở Hưu giết Giang Đông Ngũ Hiệp, hắn còn gán tội bao che Thu Đông Mậu cho Giang Đông Ngũ Hiệp. Mặc dù lý do này rất vớ vẩn nhưng vẫn có chút tác dụng, cho nên chúng ta phải xem nhẹ điểm này. Trong chuyện này căn bản không có chuyện về Thu Đông Mậu.
Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường, trước khi gia nhập Quan Trung Hình Đường hắn là người Bắc Yên, thế nhưng Sở Hưu lại phách lối cuồng vọng trên đất Đông Tề như vậy. Lần trước hắn đại khai sát giới tại Thần Binh Đại Hội thì thôi, lần này còn dám ra tay tàn sát tuấn kiệt chính đạo võ lâm Đông Tề như Giang Đông Ngũ Hiệp, Sở Hưu hắn làm vậy có còn để Đông Tề ta trong mắt không? Có phải cho rằng võ lâm Đông Tề chúng ta không còn ai hay không?”
Lời này vừa nói ra, bọn Lâm Nam Nghiệp hít một hơi lạnh, chiêu này của Hạ Hầu Vô Giang rõ là độc kế, quả thật vô cùng hung ác!
Trực tiếp xáo trộn khái niệm, đem chuyện chém giết giang hồ bình thường đổi thành võ giả ngoại lai khiêu khích hạ nhục võ giả Đông Tề. Nếu chuyện này làm lớn, Sở Hưu tất nhiên sẽ bị toàn bộ võ lâm Đông Tề căm thù!
Hiện giờ phần lớn võ giả đều khá coi trọng địa vực. Bọn họ đều sẽ đặt lai lịch xuất thân trước tên tuổi mình, tỷ như Giang Đông Ngũ Hiệp, tại Đông Tề, bọn họ đại biểu cho Giang Đông Quận.
Mà võ giả du lịch giang hồ thường sẽ nêu tên quốc gia của mình, một kẻ ngoại lai như Sở Hưu giương oai trên đất Đông Tề, thật ra đã khiến rất nhiều người khó chịu.
Giờ Hạ Hầu Vô Giang muốn nâng Giang Đông Ngũ Hiệp lên tầm Đông Tề Ngũ Hiệp, Sở Hưu giết bọn họ là gây sự với võ lâm Đông Tề, thân là võ giả Đông Tề chẳng lẽ các ngươi cứ đứng nhìn như vậy sao? Chắc chắn sẽ có những kẻ xúc động nhảy ra gây sự với Sở Hưu.