Sở Hưu ném thi thể lão tổ Dương gia sang một bên, vẩy vẩy máu tươi dinh trên tay mình.
Đây có lẽ là tông sư võ đạo yếu nhất mà Sở Hưu từng giết, quả thật quá yếu, yếu vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu.
Để sống tạm tới giờ, không biết lão tổ Dương gia đã dùng phương pháp gì, chỉ đem tỉnh huyết bản thân uẩn dưỡng xung quanh trái tim, bảo trì sức sống cơ bản nhất.
Cho nên lúc này giao thủ sinh tử, không chỉ thân thể hắn suy bại, ngay kinh mạch trong cơ thể cũng héo rút, lực bộc phát thậm chí còn không mạnh bằng một số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất
Để sống lâu hơn mười năm mà khiến bản thân người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ có thể có đầu rút cổ bế quan sống tạm trong mật thất. Sở Hưu quả thật không cách nào hiểu được sống như vậy có khác gì đã chết?
Sau khi Sở Hưu giết chết lão tổ Dương gia, những võ giả khác lập tức tan tác, hầu như không còn đấu chí gì, chỉ muốn bỏ chạy. Nhưng tiếp đón bọn họ lại là một trận giết chóc.
Nửa ngày sau, Triệu Thừa Binh cùng La Tam Thông người đây máu tươi đi tới, hai người mặc dù trông rất mệt mỏi nhưng tỉnh thần vô cùng sung mãn
La Tam Thông mang theo thanh Quỷ Đầu Trảm Thủ Đao của mình cười lớn: “Thoải mái! Trước đó mỗi ngày ngồi một chỗ khiến mỗ uất ức phát điên, rốt cuộc hôm nay cũng được giết một trận sảng khoái!”
Lúc này bất luận La Tam Thông, Triệu Thừa Binh hay những võ giả nhánh Ẩn Ma khác đều đã tâm phục khẩu phục Sở Hưu.
Đôi khi ngươi dùng trắm ngàn loại kế sách quyền mưu cũng không tác dụng bằng thực lực chân chính.
Cho dù là ai đứng vào vị trí của Sở Hưu cũng không cách nào hoàn thành như vậy đẹp tới vậy.
Huống hồ bọn họ cũng thấy được thực lực chân chính của Sở Hưu.
Một tông sư võ đạo đang lúc tráng niên như Liễu Tiệm Hồng cũng bị Sở Hưu đánh bại dễ dàng. Một tông sư võ đạo cao tuổi như lão tổ Dương gia căn bản không chống được mấy chiêu dưới tay Sở Hưu, chẳng khác gì đứa trẻ con, bị y tiện tay giết chết.
Lúc này bất kể bối phận, trước thực lực tuyệt đối, bối phận chỉ là trò cười mà thôi.
Triệu Thừa Binh cung kinh chắp tay với Sở Hưu nói: “Đại nhân, chín thành chín võ giả tiến vào Hồng Phong Cốc đã bị giết chết, chỉ có số ít người dùng thú đoạn quỷ dị đào tẩu. Chúng ta có đuổi theo hay không?”
Sở Hưu lắc đầu nói: "Không cần đuổi, có vài con cá lọt lưới cũng không sao."
Ngụy Thư Nhai chỉ bảo tiêu diệt những thế lực kia báo thù chứ không nói nhất định phải hốt gọn không để lại một tên, vậy không cần quá chỉ lợi ích.
Liễu Tiệm Hồng lúc này cũng đứng dậy, cúi đầu, thất hồn lạc phách đi tới bên cạnh Sở Hưu.
Sở Hưu đáp ứng Liễu Tiệm Hồng, diễn kịch cùng hắn. Lúc này có người bỏ chạy vậy đương nhiên tin tức Liễu Tiệm Hồng đã chết cũng được mang đi.
"Liễu trang chủ, ngươi hối hận ư?” Sở Hưu không quay đầu lại hỏi.
Liễu Tiệm Hồng lắc đầu nói: "Không hối hận. Ta đã đi lên con đường này, không còn cơ hội hối hận.
Liễu Tiệm Hồng đã chết, Hồng Diệp Sơn Trang từ nay về sau không còn quan hệ gì với ta
Giờ còn sống chỉ là kiếm khách của nhánh Ẩn Ma, Liễu Hồng Diệp.”
Trải qua chuyện như vậy, Liễu Tiệm Hồng, không, phải nó là Liễu Hồng Diệp đã có thay đổi tâm cảnh nghiêng trời lệch đất. Đúng như hắn đã nói, Liễu Tiệm Hồng đã chết, còn sống chỉ có Liễu Hồng Diệp.
Về phần tận đáy lòng hắn có hận mình hay không, Sở Hưu lại không hề lo lắng.
Chỉ cần giữ được thực lực áp đảo đối phương, vậy Sở Hưu căn bản không sợ bất cứ ai phản bội
Bên ngoài Hồng Diệp Sơn Trang, tiếng người yên tĩnh, nhưng cho dù mấy ngày qua đi, mùi máu tươi gay
mũi vẫn chưa tiêu tán.
Lúc này bên ngoài sơn cốc đã có rất nhiều người tập trung, có Hư Hành của Đại Quang Minh Tự, có võ giả của Thuần Dương Đạo Môn, Chân Vũ Giáo, còn có đại phái Đông Tẽ như Hạ Hầu thị, Thương Thủy Doanh thị.
Lúc này đã cách trận chiến Hồng Phong Cốc vài ngày, không phải bọn Hư Hành tới chậm mà là bọn họ vốn không ngờ Sở Hưu lại làm như vậy.
Theo bọn họ nghĩ, khi Liễu Tiệm Hồng triệu tập liên minh tại Hồng Phong Gốc, Lâm Diệp kia còn đang dẫn người qua lại ở Tây Sở, không ngờ từ đầu đây đã là một cái bẫy!
Đứng trước cửa sơn cốc, Hư Hành sắc mặt đen kịt nói: "Tới chậm! Không, phải nói là tất cả chúng ta đều bị hắn chơi xỏ rồi!"
Mọi người ở đây ai nấy sắc mặt đen kịt, đúng là bọn họ bị chơi xỏ, hơn nữa còn bị chơi xỏ rất thảm.
Những đại phái bọn họ không ra tay từ đầu là vì Sở Hưu gây động tĩnh rất nhỏ, một người trẻ tuổi mang theo hơn hai mươi người tới báo thủ những thế lực nhỏ, đây rõ ràng không phải đại sự. Bọn họ chỉ coi như nhánh Ẩn Ma đang tìm người trút giận.
Thế nhưng ai mà ngờ được Lâm Diệp kia không ngờ lại nhân lúc bọn họ chưaquyết định làm ra chuyện lớn như vậy.
Chỉ trong một đêm, gia chủ chưởng môn tỉnh nhuệ của mấy chục thế lực bị diệt. Mặc dù những thế lực này còn một số hậu nhân có huyết thống còn sót lại, có điều không còn những cao thủ tỉnh nhuệ đó, những thế lực này đã phế bỏ.
Những người khác cũng lộ vẻ âm trầm, đặc biệt là thế lực trong võ lâm Đông Tề.
Chính vì bọn họ không chú ý nên Lâm Diệp mới gây chuyện lớn, giết nhiều người như vậy ngay dưới mí mắt bọn họ. Đây quả thật là sỉ nhục đối với họ.
“Vào xem chút đi”
Một lão tăng râu tóc bạc trắng thở dài một tiếng, miệng đọc Địa Tạng Kinh như đang siêu độ cho những người bị giết chết
Người này là cao tăng Thích Ma Già của Tu Bồ Đề Thiền Viện, mặc dù không có tiếng tăm gì trên giang hồ, nhưng chỉ cần cao thủ tông sư xuất thân Tu Bồ Đề Thiền Viện, hầu như không có ai yếu.
Phía trước đám người còn có vài võ giả đang run lẩy bẩy, bọn họ đều là người sống sót bỏ trốn được từ Hồng Phong Cốc. Nếu không có bọn họ, mọi người cũng không biết trong Hồng Phong Cốc xảy ra chuyện lớn như vậy.
Mang theo những người đó, đám người tiến vào trong Hồng Phong Cốc. Mùi máu tươi gay mũi ập tới khiến sắc mặt đám người càng thêm khó coi.
Nhìn những thi thể đầy đất, sắc mặt Hư Hành càng thêm khó nhìn: “Rốt cuộc Lâm Diệp kia làm thế nào? Đây là hơn ngàn cao thú, cho dù là ngàn con heo cũng không thể bị giết chết nhanh như vậy được?”
Một người sống sót trong số đó khóc lóc nói: "Là tên khốn kiếp Liễu Tiệm Hồng kia! Hẳn đã sớm gia nhập dưới trướng nhánh Ẩn Ma. Sau khi dẫn chúng ta tới đây, hắn trực tiếp bố trí một tòa sát trận mai phục đại lượng cao thủ vây giết chúng ta.
Lão tổ Dương gia thậm chí không ngăn được ba chiêu của tên Lâm Diệp kia đã bị giết chết. May mà tổ tiên ta lưu lại một trận bàn độn địa mới may mắn thoát được một mạng. Hư Hành đại sư, ngài phải đứng ra giúp chúng ta!"
Nghe xong lời này, mọi người xung quanh đồng thời biến sắc.
Ba chiêu giết chết một tông sư võ đạo, mặc dù chỉ là một tông sư võ đạo tuổi già sức yếu nhưng thực lực Lâm Diệp này cũng xứng đáng với thứ hạng của mình trên Long Hổ Bảng.
Hư Hành hừ lạnh nói: “Gia nhập dưới trướng yêu nhân Ma đạo, tên Liễu Tiệm Hồng này còn đáng chết hơn đám người Ma đạo kia!”