Đối với chưởng hình quan, bọn họ thường chỉ thấy khu vực mà mình quản lý, chỉ cần lo cho tốt khu vực của mình, vậy bọn họ đã là chưởng hình quan hợp cách.
Còn các đời đường chủ Quan Trung Hình Đường đều rất dễ nhìn ra điểm này, thậm chí mỗi thời đại, đường chủ đều cố gắng giúp Quan Trung Hình Đường thoát khỏi cảnh khốn khó này.
Nhưng một người trẻ tuổi chỉ vừa gia nhập Quan Trung Hình Đường như Sở Hưu lại có thể nhìn ra điểm này, quả thật không dễ.
Trầm ngâm một lát, Quan Trung Hình Đường trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi cũng biết quy củ của Quan Trung Hình Đường rồi đấy, thưởng phạt phân minh.
Chuyện lần này là ngươi chủ động yêu cầu, làm xong không có thưởng, nhưng nếu không làm được, ảnh hưởng tới toàn bộ Quan Trung Hình Đường, vậy ta cũng không đảm bảo cho vị trí chưởng hình quan vừa tới tay ngươi đâu.”
Sở Hưu chắp tay nói: “Tại hạ thân là người của Quan Trung Hình Đường, đương nhiên phải suy nghĩ vì lợi ích của Quan Trung Hình Đường rồi. nếu người người đều bo bo giữ mình, không chịu phát triển, vậy Quan Trung Hình Đường ta sẽ càng ngày càng đi xuống mà thôi.”
Lời này của Sở Hưu dõng dạc hùng hồn, khiến Quan Tư Vũ cũng không biết được rốt cuộc y nói thật hay giả.
Có điều Sở Hưu có chí tiến thủ như vậy cũng là chuyện tốt, cho dù y nghĩ vì lợi ích của mình, nhưng nếu thành công, được lợi lại là cả Quan Trung Hình Đường.
Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Nếu ngươi đã có ý tưởng vậy cứ làm đi. Có điều ta phải dặn ngươi một câu cuối cùng, nghĩ cho kỹ rồi hẵng làm.”
Sở Hưu chắp tay nói: “Vâng, đa tạ đường chủ.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp rời đi.
Y đến chỗ Quan Tư Vũ chỉ là để tìm một lý do thích hợp bố trí quanh Đế Dương Sơn, thực tế chút địa bàn đó Sở Hưu hoàn toàn không để trong mắt.
Đất Tây Sở nhiều rừng rậm sông núi, con đường quan trọng nhất từ Quan Tây tới Tây Sở chính là Đế Dương Sơn.
Có điều, chính vì có ngọn núi lớn nằm ngang chính giữa cho nên đa số là những đường núi không mấy rộng rãi, xung quanh chỉ có vài trấn nhỏ, không có châu phủ gì lớn.
Xung quanh Đế Dương Sơn cũng có vài thế lực, đại đa số là môn phái nhỏ cùng tiểu thế gia, nhưng trên thực tế đám gọi là tông môn thế gia này luôn vụng trộm cấu kết với sơn tặc thổ phỉ đánh cướp những khách thương qua lại, thậm chí có một thế lực bản thân là sơn tặc thổ phỉ.
Có điều khách thương từ Tây Sở tới Quan Trung đại đa số là người trong thế lực võ lâm bên Tây Sở, không dễ trêu vào. Cho nên bọn họ chỉ nhắm vào những nhóm người có vẻ yếu đuối, dễ ức hiếp, sống cũng coi là thoải mái.
Trong một điền trang phía tây Đế Dương Sơn, gia chủ Dương gia tại Hoành Đạo Sơn Trang, Dương Đình Uy nhìn Hỏa Nô trước mặt, cau mày.
Hỏa Nô đột nhiên dùng thân phận bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường tới chơi, khiến Dương Đình Uy vô cùng ngạc nhiên.
Khu vực xung quanh Đế Dương Sơn mặc dù không phải là biên giới của Tây Sở nhưng cũng không tính là địa bàn của Quan Trung Hình Đường. Nơi này rừng núi dày đặc, không thích hợp thành lập châu phủ quá lớn, cho nên Quan Trung Hình Đường trước nay luôn chướng mắt nơi này.
Có điều ngại với thực lực của Quan Trung Hình Đường, Dương Đình Uy vẫn chắp tay nói: “Chẳng hay Hỏa Nô đại nhân tới Hoành Đao Sơn Trang có việc gì cần? Ngài muốn mua binh khí ư?”
Hoành Đao Sơn Trang của Dương gia cùng các thế lực nhỏ quanh Đế Dương Sơn đều khá giống nhau, có rất nhiều thân phận.
Bên ngoài Hoành Đao Sơn Trang của Dương gia buôn bán binh khí, hoành đao mà Dương gia rèn đúc chất lượng không tệ, mặc dù chỉ là phàm binh nhị chuyển cùng tam chuyển, nhưng sắc bén kiên cố, giá tiền cũng phải chăng.
Nhưng nếu những đội buôn đi qua khu vực Hoành Đao Sơn Trang của bọn họ có thực lực yếu, hơn nữa còn mang theo hàng hóa mê người, bọn họ cũng chẳng ngại làm thổ phỉ, cướp của giết người.
Đương nhiên giờ đang đối mặt với Hỏa Nô đại biểu cho Quan Trung Hình Đường, Dương Đình Uy cũng thu hồi tính cách thổ phỉ, thái độ vô cùng khách khí.
Hỏa Nô tùy ý chắp tay một cái nói: “Dương trang chủ, ta là người dưới trướng Quan Trung Hình Đường, là bộ đầu giang hồ thủ hạ của Sở Hưu Sở đại nhân chưởng hình quan Quan Tây. lần này ta tới đây không phải tìm ngươi làm ăn, mà là muốn báo cho ngươi một việc.
Buổi trưa ba ngày sau, trong Đông Dương Lâu, Thanh Sơn Trấn dưới chân Đế Dương Sơn, đại nhân nhà ta mời các thế lực xung quanh Đế Dương Sơn tới uống rượu bàn bạc. Mong Dương trang chủ đừng tới trễ.”
Dương Đình Uy cau mày nói: “Sở Hưu? Hắn là chưởng hình quan Quan Tây, tìm chúng ta bàn chuyện gì?”
Hỏa Nô thản nhiên nói: “Chuyện này ta cũng không biết được, dù sao đại nhân nhà ta đã mở miệng mời, Dương trang chủ có tới không thì tùy.
Đương nhiên, nếu không tới hậu quả ra sao ta cũng không rõ, chỉ cần Dương trang chủ ngươi nghĩ rõ là được.”
Dương Đình Uy nghe vậy biến sắc, giọng điệu này của Hỏa Nô rõ là đầy ý uy hiếp.
Có điều Dương Đình Uy vẫn cố nhịn, trầm giọng nói: “Yên tâm, lúc đó ta sẽ tới!”
Hoành Đao Sơn Trang không phải thế lực mạnh mẽ gì, gia chủ là hắn cũng chỉ có thực lực Ngoại Cương cảnh mà thôi, sợ là còn không đánh nổi Hỏa Nô trước mặt.
Mà Đế Dương Sơn cách Quan Tây gần như vậy, khách thương qua lại đã sớm mang tin tức từ Quan Tây về Đế Dương Sơn. Bọn họ đều biết Ngụy Cửu Đoan bỏ mình, Sở Hưu thượng vị trở thành chưởng hình quan mới.
Đối mặt với một võ giả có thể tùy ý chém giết đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất như vậy, Dương Đình Uy không dám cự tuyệt, cũng chẳng có thực lực cự tuyệt.
Chuyện như ở Hoành Đao Sơn Trang phát sinh ở tất cả các thế lực xung quanh Đế Dương Sơn, đây cũng là một phần trong kế hoạch của Sở Hưu.
Lần này Sở Hưu cần bố trí trước khi Thông Thiên Tháp xuất thế chứ không phải để một đống sơn tặc thổ phỉ lục đục với nhau tại đây, cho nên y phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hết tất cả những người này sau đó yên tâm chờ đợi bố trí trên Đế Dương Sơn.
Ba ngày sau trong quán rượu Đông Dương Lâu lớn nhất Thanh Sơn Trấn dưới chân Đế Dương Sơn, hơn mười võ giả từ Ngoại Cương cảnh đến Ngũ Khí Triều Nguyên tập trung trong đó, thấp thỏm chờ đợi.
Những người này đều là thế lực võ lâm xung quanh Đế Dương Sơn, cũng là những người được Sở Hưu phái thủ hạ tới thông báo, không ai dám không đến, cũng không ai dám đến trễ, Tất cả đều đến thật sớm chờ tại đây.
Những người này không phải kẻ ngu, tạm thời bọn họ còn không rõ chuyện gì sắp tới, nếu vì vậy mà đắc tội với một chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường như Sở Hưu, một người đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, vậy rõ ràng là bị điên rồi.
Không khí trong Đông Dương Lâu khá tĩnh lặng, lúc này Dương Đình Uy lại đột nhiên mở miệng: “Chư vị có biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không? Sở Hưu là chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, vì sao lại tới Đế Dương Sơn của chúng ta?
Trần lão đại, ngươi có biết tin tức ẩn tình gì không?”
Dương Đình Uy đưa mắt sang một võ giả trung niên mặc áo đen để râu quai nón.
Người này chính là trại chủ Lôi Vân Trại, Hắc Ma Thủ - Trần vân, là sơn trại thổ phỉ lớn nhất quanh Đế Dương Sơn.
Xung quanh Đế Dương Sơn đại đa số là thổ phỉ, mà Lôi Vân Trại lại là chuyên nghiệp trong số thổ phỉ, chỉ đánh cướp khách thương cũng có thể nuôi sống bản thân, có thể thấy thực lực Lôi Vân Trại mạnh tới mức nào.
Thực tế, Lôi Vân Trại quả thật là thế lực lớn nhất xung quanh Đế Dương Sơn, bản thân Trần Vân cũng có tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên.
Lúc này nghe Dương Đình Uy hỏi như vậy, Trần Vân khoát tay ngăn lại, dùng giọng thô hào nói: “Sở Hưu định giở trò quỷ gì, ta làm sao biết được?
Có điều ta biết, giờ Sở Hưu là người ngoài, chúng ta mới là người một nhà. Chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí không để tên Sở Hưu kia chia rẽ, vậy bất luận Sở Hưu kia định làm gì, chúng ta cũng sẽ không thiệt.”
Mọi người ở đây gật nhẹ đầu, cùng đồng ý phụ họa.
Có điều đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng bước chân, đám người trong phòng lập tức im lặng, bất giác ngồi ngay ngắn lại.
Sở Hưu mặc một bộ áo đen, chậm rãi bước vào trong đại sảnh.
Mặc dù gương mặt y trẻ trung nhất trong số những người ở đây nhưng khí thế trên người y lại vô cùng kinh khủng, mỗi bước đạp xuống như đạp trong lòng mọi người, khiến tất cả không nhịn được thấp thỏm lo lắng.
Đi thẳng tới vị trí chủ, Sở Hưu gõ gõ bàn, trầm giọng nói: “Ta là Sở Hưu, là chưởng hình quan Quan Tây của Quan Trung Hình Đường, ta nghĩ chư vị chắc đều biết ta.”
Dương Đình Uy là người đầu tiên đứng lên chắp tay: “Sở đại nhân danh chấn giang hồ, chúng ta đương nhiên biết tiếng, tại hạ Hoành Đao Sơn Trang, Dương…”
Có điều Dương Đình Uy còn chưa nói xong đã bị Sở Hưu ngắt lời, y trực tiếp dùng giọng lạnh băng nói: “Không cần tự giới thiệu, ta không có thời gian nghe. Các ngươi chỉ cần biết ta là ai là được, còn các ngươi là ai, ta không có thời gian, cũng chẳng hứng thú biết.”
Lời này vừa nói ra, Dương Đình Uy bị nghẹn cho đỏ bừng cả mặt, ánh mắt những người khác cũng lóe lên vẻ tức giận.
Từng thấy người cuồng vọng, nhưng chưa từng gặp ai cuồng vọng như Sở Hưu!
Rõ ràng Sở Hưu ngươi gọi chúng ta tới, giờ ngươi lại chẳng muốn biết tên tuổi thân phận chúng ta? Thế này là sao? Sỉ nhục? Cố ý gọi bọn họ tới để sỉ nhục bọn họ hay sao?
Có điều, mặc gì dù những người này không cam lòng nhưng thân phận và uy danh của Sở Hưu đặt ngay đấy, bọn họ cũng không dám nói thêm lời gì.
Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu thản nhiên nói: “Hôm nay ta tới đây chỉ muốn thông báo cho chư vị một việc mà thôi. Kể từ hôm nay trở đi, những con đường núi xung quanh Đế Dương Sơn nằm trong phạm vi của Quan Trung Hình Đường, nằm dưới sự quản lý của Quan Tây ta. Những thế lực võ lâm bản xứ các ngươi cũng nằm dưới sự giám thị của Quan Trung Hình Đường ta.
Không cần phải làm chuyện sơn tặc thổ phỉ lúc trước nữa, vừa mất mặt vừa chẳng mấy lợi lộc!
Từ nay trở đi các thế lực xung quanh Đế Dương Sơn các ngươi lập trạm trên đường núi quanh Đế Dương Sơn, thu phí qua đường. Chỉ cần đội buôn trả phí qua đường, phải bảo đảm an toàn cho họ.
Phí qua đường nhiều ít ra sao, tự các ngươi thương lượng. Có điều sáu thành trong đó phải nộp lên cho phân bộ Quan Tây.”
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức bùng nổ.
Bọn họ có thế nào cũng không ngờ, lần này Sở Hưu tới đây lại là để hợp nhất bọn họ, thậm chí chỉ một câu đã định tước đoạt tất cả lợi ích hiện tại của họ.
Một võ giả trong đó không nhịn nổi, đứng bật dậy tức giận nói: “Sở đại nhân, ngươi làm vậy chẳng phải quá…”
Võ giả này vừa đứng dậy, lời còn chưa nói xong, ánh mắt Sở Hưu nhìn qua, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp thi triển, tinh thần lực cường đại trực tiếp đâm vào trong não đối phương. Chỉ thấy một khắc sau, võ giả Ngoại Cương cảnh kia thất khiếu chảy máu, co quắp mấy lần, ngã lăn trên mặt đất, không còn hơi thở!
Đám người lập tức câm như hến, Sở Hưu dùng giọng điệu không chút tình cảm nói: “Có chuyện các ngươi hiểu sai thì phải. Lần này ta gọi các ngươi tới không phải để bàn bạc, chỉ là để thông báo.
Cho nên việc các ngươi cần làm là phục tùng. Đương nhiên các ngươi cũng có thể lựa chọn phản kháng, đó là tự do của các ngươi.”