Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 241 “Bal” Sau khi kết nối cuộc gọi video, Trân Hạo cung kính chào ba.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên gọi video với ba sau khi biết thân phận của mình, nhưng Trần Hạo vẫn tỏ thái độ cung kính một chút.

Dù “4 giờ vấn uy ngấem lộn ước nhiều.

/ ẳ “ “Tiểu Hạo, con đang bận việc gì thế?” Ba nhìn Trần Hạo cười hiền hòa.

“Con chuẩn bị nghỉ ngơi. Ba, muộn thế này ba còn gọi điện, có việc gì thế ạ?” “Ừ, có việc. Vốn dĩ ba để cho chị con điều tra chuyện này, ba biết bình thường con dồn phần lớn tinh thân sức lực vào học tập nhưng bây giờ chị con tới sản nghiệp bên Bác Phi nên phải gác lại, không biêt chị con đã nói với con chưa?” “Bảo con tìm một người phụ nữ giúp ba ạ?” Trần Hạo nhớ ra việc chị gái dặn dò lúc trước, muốn mình giúp đỡ điều tra một người phụ nữ.

“Đúng vậy, lát nữa ba sẽ gửi ảnh của bà ấy cho con, con cố gắng nghe ngóng tung tích của bà ấy giúp ba. Haiz, nếu không ba sẽ tự trách cả đời!” “Còn nữa, con phải nhớ tuyệt đối không được để mẹ con biết!” Ba thở dài.

Khiến Trần Hạo cực kỳ khó chịu.

Thậm chí sắc mặt trở nên khó coi.

Lễ nào đây là người phụ nữ từng bị ba phụ lòng? Đệch, bây giờ ba lại bảo hai chị em âm thầm tìm kiếm, người đầu tiên Trần Hạo nghĩ đến là mẹ mình, cảm thấy có lỗi với mẹ ghê! “Bà ấy và ba có quan hệ gì? Thế lực của ba lớn hơn chúng con, chỉ cần ba muốn tìm thì chắc chắn sẽ tìm được đúng không?” Trần Hạo hỏi.

“Haiz, con trai à, nếu ba tiện tìm kiếm thì còn cần phải bảo hai chị em con đi tìm sao? Còn quan hệ gì ấy à? Con và chị con hỏi cùng một vấn đề, nhưng con chỉ cần biết không phải quan hệ như con tưởng là được. Năm xưa bà ấy có liên quan tới một việc lớn xảy ra trong gia tộc chúng ta, bao năm qua nhà họ Trần chúng ta có lỗi với bà ấy. Con đừng hỏi đã xảy ra chuyện gì, sau này ba sẽ kể cho các con” “Được rồi, vậy nhé, con để ý chuyện này giúp ba” Nói rồi ba Trần Hạo cúp máy.

Không lâu sau điện thoại của Trần Hạo nhận đirøc mât tệp tin ảnh.

Là một tấm ảnh đen trắng từ những thập niên mấy mươi.

Trên tấm ảnh là một người phụ nữ.

Khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ này, Trần Hạo bỗng run lên, suýt thì đánh rơi điện thoại xuống đất.

Anh lại nhìn chăm chú vào bức ảnh một lúc lâu, sau đó thấy hoảng hốt.

“Đây… đây chẳng phải là Tô Tử Nguyệt sao?” Đúng vậy, vẻ đẹp của người phụ nữ trên tấm ảnh thuộc dạng quyến rũ mê hoặc.

Gần như giống hệt Tô Tử Nguyệt.

Nếu không phải ảnh đen trắng thì chắc chắn Trân Hạo sẽ tưởng rằng người này là Tô Tử Nguyệt.

Tại sao lại là cô ấy? Trần Hạo thầm nghĩ, chắc hẳn người phụ nữ này tầm tuổi ba mình.

Nói cách khác, rất có thể bà ấy là mẹ của Tô Tử Nguyệt.

Trần Hạo biết Tô Tử Nguyệt lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ.

Không biết tại sao ba mẹ cô ấy lại vứt bỏ cô ấy.

Bây giờ thì sao, nếu không có gì bất ngờ thì người phụ nữ ba bảo mình tìm chính là mẹ của Tô Tử Nguyệt, không chệch đi đâu được.

Thậm chí lúc này trong đầu Trần Hạo lóe lên rất nhiêu ý nghĩ.

Anh nhớ hồi ấy, lần đầu tiền gặp Tô Tử Nguyệt, bỗng thấy xao động.

Đó là cảm giác lần đầu gặp mặt đã thấy Tô Tử Nguyệt rất thân thiết, thân thiết một cách tự nhiên, bỗng dưng muốn bảo vệ cô ấy mà không có lý do! Bây giờ nghĩ lại, không lẽ Tô Tử Nguyệt là em gái của mình? Mặc dù ba luôn miệng giải thích, nhưng có đánh chết Trần Hạo cũng không tin hai người không có quan hệ gì.

Đêm nay, bỗng nhiên Trần Hạo không yên lòng, nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.

Chờ đến sáng hôm sau, anh gọi điện cho Tô Tử Nguyệt, nhất định phải gặp cô ấy một lần để nói chuyện nghiêm chỉnh.

Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng hai người vẫn tán dóc trên Wechat lúc rảnh rỗi.

Bây giờ Tô Tử Nguyệt đã chuyển sang một nhà trẻ mới.

Công việc không tệ.

Hơn nữa, Trần Hạo đã hỗ trợ tặng Tô Tử Nguyệt một căn nhà cho đám Đại Hổ Nhị Hổ ở.

“Cô Tô, cô có thể giúp tôi một việc được không? Tôi chưa chấm bài cho tụi nhỏ trong lớp mà bạn trai đã tới đón tôi đi dạo phố rồi, cô có thể chấm bài giúp tôi được không?” Lúc này, một cô giáo tóc dài ngang eo thản nhiên nói với Tô Tử Nguyệt cũng đang chấm bài cho học sinh.

“Nhưng mà cô Lưu à, ở đây tôi cũng còn một phần bài tập chưa chấm xong!” Tô Tử Nguyệt trả lời với vẻ khó xử.

“Hừ, không muốn giúp thì thôi, viện cớ gì chứ! Đừng tưởng Giám đốc Đường giới thiệu cô làm giáo viên là cô giỏi rồi. Ha ha, nghĩ cũng phải, Tô Tử Nguyệt là ai nào, vừa mới tới một tháng đã được bình chọn là cô giáo đẹp nhất khu mầm non thành phố Kim Lăng rồi. Cô giỏi thật đấy, bây giờ nhờ cô chấm bài giúp mà cũng không được sao?” Cô giáo tên Lưu Khả lạnh lùng nói.

Cô ta vào làm trong nhà trẻ tốt nhất Kim Lăng này sớm hơn Tô Tử Nguyệt hai tháng. Lúc Tô Tử Nguyệt mới tới, Lưu Khả thường hay bắt nạt cô ấy, bắt chấm bài giúp.

Hơn nữa, bạn trai của Lưu Khả cũng là người có quyền có thế, lại còn đẹp trai.

Trường học bình chọn cô giáo “đẹp nhất”, vốn dĩ Lưu Khả cảm thấy mình nhất định sẽ đứng đầu bảng.

Nhưng kết quả là người được học sinh và phụ huynh bỏ phiếu nhiều nhất lại là Tô Tử Nguyệt đẹp người đẹp nết.

Đương nhiên là Lưu Khả nổi nóng rồi.

Cô ta đã dò la về Tô Tử Nguyệt rồi, đúng là không có chỗ dựa.

Cho nên mới có cảnh tượng trước mắt.

Các cô giáo lớn tuổi khác thấy vậy đều giận nhưng không dám nói gì.

“Được, tôi chấm bài giúp cô! Cô Lưu Khả!” Tô Tử Nguyệt cản môi, chuyển một chồng bài tập cao nhất từ bàn của Lưu Khả sang bàn mình.

“Hừ, thế còn được, đừng tưởng mình được bình chọn giải đẹp nhất thì lấn lướt. Tôi nói cho cô biết nhé, Lưu Khả tôi không thua cô mặt nào!” Lưu Khả mắng Tô Tử Nguyệt.

Sau đó hả lòng hả dạ xoay người định rời đi.

“Tử Nguyệt, bài tập của ai thì người ấy chấm, cậu không nợ tiền cô ta thì để ý cô ta làm gì?” Mà lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên.

Một chàng trai đi tới trước mặt Tô Tử Nguyệt, chuyển chồng bài tập cao ngất kia về bàn Lưu Khả.

“Mẹ nó, anh là ai?” Lưu Khả sững người.

Trần Hạo không thèm liếc cô ta, lập tức kéo tay Tô Tử Nguyệt: “Chẳng phải tớ đã bảo cậu xin nghỉ ư? Sao lại chấm bài giúp cô ta? Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đã, tớ có việc muốn nói với cậu!” “Ừ, tớ xin nghỉ rồi!” Tô Tử Nguyệt gật đầu.

Sau khi nhìn thấy Trần Hạo, dường như Tô Tử Nguyệt có được cảm giác an toàn.

Bởi vì đúng thật là cô ấy hơi sợ Lưu Khả kiêu căng ngang ngược.

Thấy hai người đi ra ngoài, các cô giáo khác đều cúi đầu cười trộm.

Mặt Lưu Khả đỏ bừng lên.

“Ôi chao, cô Lưu Khả, bạn trai cô lại tới đón cô kìa! Hâm mộ ghê!” Trong nhà trẻ, mấy cô giáo trẻ đi ra ngoài mua sắm đang đứng trước cổng nói chuyện với bạn trai của Lưu Khả.

Giờ nhìn thấy Lưu Khả, ai nấy đều hâm mộ.

Nhưng sau đó lại trông thấy Tô Tử Nguyệt và Trần Hạo đi bên cạnh.

Mấy cô gái huých nhẹ cánh tay nhau: “Ái chà, cô nhìn kìa, lẽ nào anh chàng này là bạn trai của Tô Tử Nguyệt?” “Trời ơi, không phải chứ? Anh chàng này trông low ghê!” “Ha ha, như vậy hai người họ mới xứng đôi!” Trần Hạo vừa ra ngoài đã nghe thấy hàng loạt tiếng giễu cợt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK